Chương 330: Thỉnh cầu
Tịch Mịch Thanh Tuyền
26/01/2022
Tam phu nhân hỏi Lý thị có biết ai đang bịa đặt hay không, bà ta nói
không biết rõ. Lý thị là thật không biết, ngoại viện bà ta không chen
vào lọt tay, người trên cương vị mấu chốt nội viện đều bị tam phu nhân
đổi.
Sở tam phu nhân nói: "Được rồi, ta kêu người đi thăm dò, thẩm tra sẽ xử lý người đó."
Thẩm tra nửa ngày, ngọn nguồn đúng là một thô bà tử bên trong viện Lý thị, rất nhiều người đều chỉ chứng nói là người bà tử này nói. Tam phu nhân liền kêu người đánh mụ mười hèo, đuổi ra ngoài.
Lý thị tức giận đến không còn cách nào, trốn ở trong viện không dám ra đi.
Thời gian nhoáng một cái đến ngày hai mươi lăm, Trần A Phúc giả bộ bệnh ba ngày cũng rời giường. Ngày mai sẽ phải đi, nàng còn có một chút chuyện chưa làm, cũng không tốt tiếp tục giả vờ.
Nàng dậy thật sớm, dẫn người làm bánh ngọt tơ vàng. Trước đã làm đưa cho chủ tử mỗi cái sân nhỏ hai khối làm bữa sáng, đương nhiên vẫn không đưa cho Lý thị.
Sau điểm tâm lại tiếp tục làm, phái người tặng thái hậu nương nương bốn mươi khối đưa đến An Vinh Đường, cho Thụy Vương phủ hai mươi khối mới vừa cất vào hộp cơm, người ngoại viện liền đến báo, nói Thụy Vương Phi mang nhị công tử đến.
Trần A Phúc vội vàng thay quần áo, rửa tay, ra ngoài nghênh đón. Mới ra cửa chính phòng, liền thấy Thụy Vương Phi dẫn vú em ôm Lý Hiên cùng vài hạ nhân đi vào tường viện.
Trần A Phúc đi nhanh vài bước tiến ra đón cười nói: "Các ngươi khéo tới, ta đang chuẩn bị kêu người đưa điểm tâm cho Hiên nhi nha."
Thấy Thụy Vương Phi cười đến miễn cưỡng, nhìn kỹ lại, vành mắt nàng đỏ, người dường như cũng gầy một vòng.
Trần A Phúc sững sờ, thấp giọng hỏi: "A, như thế nào rồi?"
Thụy Vương Phi vừa cười cười, mấy người tiến đông phòng, thỉnh Thụy Vương Phi ngồi trên giường gạch, nha đầu dâng trà. Đặt Lý Hiên ở trên giường, lại cầm một khối bánh ngọt tơ vàng bỏ vào trong tay hắn, kêu đầy tớ đều lui xuống.
Trần A Phúc mới hỏi: "Như thế nào, gặp được việc khó?"
Thụy Vương Phi gật gật đầu, dùng khăn che miệng lại thấp giọng khóc lên. Lý Hiên trông thấy nương khổ sở, cũng hé miệng khóc lên, trong miệng bánh ngọt tơ vàng phun ra khắp nơi.
Trần A Phúc vội vàng ôm Lý Hiên vào trong lòng, giúp nhóc lau mặt, lại hỏi: "Vương phi, ngươi này là như thế nào?"
Thụy Vương Phi lau lau nước mắt, kéo cánh tay Trần A Phúc nói ra: "Sở đại nãi nãi, hiện tại, cũng chỉ có cô có thể cứu Hiên nhi nhà ta."
Trần A Phúc sững sờ: "Sao lại nói như vậy?"
Thụy Vương Phi khóc ròng nói: "Ta hồi phủ liền nói phương pháp kia của cô với vương gia, vương gia cũng cao hứng, nói hoàng tỷ cũng có thể lấy ra Lục Diệp Trầm Hương của mình chữa bệnh cho Hiên nhi, phụ hoàng là tổ phụ, thái hậu là thái tổ mẫu, khẳng định cũng sẽ nguyện ý..."
Nhưng Thụy Vương Gia hắn không tốt trực tiếp xin với bọn họ, liền tiến cung tìm Đức phi, thỉnh nàng cầu xin Hoàng thượng hoặc là thái hậu một cây Lục Diệp Trầm Hương, chữa bệnh cho Hiên nhi. Nhưng mà, Đức phi thế nhưng không muốn, còn khiển trách Thụy Vương Gia một trận, nói hắn bất hiếu. Lục Diệp Trầm Hương có bao nhiêu quý giá, đối với thân thể Hoàng thượng cùng thái hậu vô cùng hữu ích. Chính là bọn vãn bối có, cũng phải lấy ra để hiếu thuận trưởng bối, như thế nào không biết xấu hổ duỗi tay đòi hỏi các trưởng bối. Nàng không chỉ bản thân mình không đi hỏi, cũng không cho phép Thụy Vương Gia đi xin... Diendanlequydon~ChieuNinh{}@$#^& D^d^l^q^d
Thụy Vương Phi càng khóc càng thương tâm: "Hoàng thượng và thái hậu có không chỉ một cây, nếu chỉ một cây, ta cũng sẽ không sinh cái loại ý tưởng đó. Ta biết rõ, Lý Triêu lớn lên ở bên cạnh mẫu phi, nàng thích Lý Triêu thật nhiều, cũng tất nhiên hy vọng về sau Lý Triêu có thể thừa kế tước vị. Nhưng Hiên nhi củ ta thì làm sao bây giờ? Nó có bao nhiêu vô tội! Nó rõ ràng là bị mẹ đẻ Lý Triêu hại ngốc rồi, lại còn muốn cho nhi tử ác phụ kia thừa kế tước vị. Ác phụ kia sở dĩ buông mệnh đi làm chuyện xấu, khẳng định liền nghĩ đến một bước này. Sở đại nãi nãi, thỉnh cầu cô, ta thỉnh cầu cô, mang Hiên nhi nhà ta đến nông thôn đi, cô trước kia chăm sóc tỷ nhi Sở gia đại như thế nào, liền dẫn nó như thế đó..."
Trần A Phúc nhìn Lý Hiên trong lòng một chút, tiểu tử còn nhớ rõ nàng, cũng rất dính nàng. Con mắt nhìn Thụy Vương Phi khóc, hai tay lại nắm thật chặt tà áo Trần A Phúc, ngay cả bánh ngọt tơ vàng đều ném. Hài tử này không tính quá ngốc, so với Sở tiểu cô nương khi đó thì tốt hơn rất nhiều, chỉ cần sửa chữa thỏa đáng, khiến nó chậm rãi đi ra khủng hoảng, bệnh có thể khỏi hẳn. Nàng cũng thích Lý Hiên, cũng đồng tình nó, muốn trợ giúp nó.
Nhưng nà thân phận của nó quá nhạy cảm, nàng sợ lại hấp dẫn nhiều ánh mắt đến Đường Viên. Huống chi, đại sự như thế, nàng cũng không làm chủ được.
Trần A Phúc khó xử nói: "Vương phi, ta cũng thích Hiên nhi, nhưng mà... dẫn hắn đi Đường Viên, trách nhiệm thật sự rất lớn. Hắn là huyết mạch hoàng thất, ta sợ vạn nhất không có trị khỏi cho hắn, hoặc là có sơ xuất gì khác, một nhà chúng ta đều không kham nổi."
Thụy Vương Phi lau khô nước mắt, trong mắt tràn đầy kiên nghị đập nồi dìm thuyền, nói: "Sở đại nãi nãi, ta đã nghĩ kỹ rồi, vương gia nhà ta cũng nguyện ý. Cùng với để Hiên nhi si si ngốc ngốc như vậy qua cả đời, không bằng để nó đi theo cô đến nông thôn, cho nó một phần hy vọng. Trị không hết, chúng ta không trách cô, nếu thật có sơ xuất gì, đó là mệnh của nó. Lúc này cũng vì nó tranh thủ một hồi, cũng không có tiếc nuối . Huống chi, ta sợ ta cùng vương gia sau khi chết, Hiên nhi cho dù là ngu xuẩn, cũng sẽ không trường mệnh, dù sao mẫu thân nó và Lý Triêu có thù giết mẹ."
Thụy Vương Phi lời nói đến mức này, Trần A Phúc thật tìm không được lấy cớ khác, nói: "Sự kiện chuyện này liên quan trọng đại, một mình ta không làm chủ được, còn phải hỏi trưởng bối mới được. Mặt khác, chuyệ này Hoàng thượng có thể đồng ý không?"
Thụy Vương Phi nói: "Vương gia nhà ta ngày hôm qua liền đi báo cáo với Hoàng thượng, Hoàng thượng nói chỉ cần mọi người nguyện ý, liền giao Hiên nhi cho cô." ChieuNinh~^&*dien~dan~lequydon{}:D^d^l^q^d
Nàng mấy ngày nay ngày ngày khóc cùng Thụy Vương Gia, Thụy Vương Gia cũng cảm giác mình thực có lỗi đứa con trai trưởng này, hy vọng có thể trị hết bệnh cho hài tử. Hai vợ chồng đã thương lượng, Thụy Vương Phi đi cầu Trần A Phúc, hắn đi cầu mấy người ông cháu Sở gia.
Thụy Vương Gia mặc dù hoang đường, nhưng cực kỳ thông minh. Hắn "đắm mình trong trụy lạc", không riêng gì bản thân hắn mê nữ sắc, cũng là nói rõ thái độ, mình không có hứng thú đối với cái vị trí kia. Hắn đi qua Phúc Viên, cũng nhìn thấy Sở Hàm Yên, dược của mình cũng là tìm được ở trong Phúc Viên, hắn trực giác Trần A Phúc không đơn giản giống như mặt ngoài. Cho nên, hắn còn kiên định hơn Thụy Vương Phi cho rằng, Trần A Phúc nhất định có thể trị hết bệnh cho Lý Hiên.
Trần A Phúc lưu mẹ con Thụy Vương Phi ăn bữa cơm trưa ở Trúc Hiên, lại dẫn Lý Hiên chơi một trận. Lý Hiên rất thích, thường xuyên bị chọc cho cười khanh khách không ngừng. Buổi chiều mới tiễn một đôi mẹ con này đi.
Mới vừa ăn xong cơm tối, Sở Lệnh Tuyên trở về. Nhìn hắn phong trần mệt mỏi, sắc mặt xám tro, chính là không nghỉ ngơi tốt. Trần A Phúc nhanh chóng để cho người chuẩn bị thức ăn cùng nước tắm.
Chờ hắn ăn cơm, lại lau khô đầu tóc cho hắn, liền để hắn nằm ngủ. Sở Lệnh Tuyên còn muốn kéo Trần A Phúc ngủ chung, Trần A Phúc đỏ mặt cự tuyệt, nói rất nhiều chuyện còn không thu thập hết.
Sở Lệnh Tuyên vừa kề bên gối đầu, liền truyền ra tiếng ngáy, Trần A Phúc bỏ la trướng xuống, rón rén đi tây phòng thu thập hòm xiểng. Hầu phủ không phải là nàng thường ở, trong đồ cưới, trừ món lớn không dễ mang, tuyệt đại chỗ đa số đồ vật cũng sẽ đóng gói đi Đường Viên.
Nàng đang chỉ huy Lý ma ma cùng bọn nha đầu dọn dẹp, nha đầu An Vinh Đường đến thỉnh Trần A Phúc, nói lão hầu gia cùng Tam lão gia có chuyện, tìm nàng đi một chuyến.
Sở tam phu nhân nói: "Được rồi, ta kêu người đi thăm dò, thẩm tra sẽ xử lý người đó."
Thẩm tra nửa ngày, ngọn nguồn đúng là một thô bà tử bên trong viện Lý thị, rất nhiều người đều chỉ chứng nói là người bà tử này nói. Tam phu nhân liền kêu người đánh mụ mười hèo, đuổi ra ngoài.
Lý thị tức giận đến không còn cách nào, trốn ở trong viện không dám ra đi.
Thời gian nhoáng một cái đến ngày hai mươi lăm, Trần A Phúc giả bộ bệnh ba ngày cũng rời giường. Ngày mai sẽ phải đi, nàng còn có một chút chuyện chưa làm, cũng không tốt tiếp tục giả vờ.
Nàng dậy thật sớm, dẫn người làm bánh ngọt tơ vàng. Trước đã làm đưa cho chủ tử mỗi cái sân nhỏ hai khối làm bữa sáng, đương nhiên vẫn không đưa cho Lý thị.
Sau điểm tâm lại tiếp tục làm, phái người tặng thái hậu nương nương bốn mươi khối đưa đến An Vinh Đường, cho Thụy Vương phủ hai mươi khối mới vừa cất vào hộp cơm, người ngoại viện liền đến báo, nói Thụy Vương Phi mang nhị công tử đến.
Trần A Phúc vội vàng thay quần áo, rửa tay, ra ngoài nghênh đón. Mới ra cửa chính phòng, liền thấy Thụy Vương Phi dẫn vú em ôm Lý Hiên cùng vài hạ nhân đi vào tường viện.
Trần A Phúc đi nhanh vài bước tiến ra đón cười nói: "Các ngươi khéo tới, ta đang chuẩn bị kêu người đưa điểm tâm cho Hiên nhi nha."
Thấy Thụy Vương Phi cười đến miễn cưỡng, nhìn kỹ lại, vành mắt nàng đỏ, người dường như cũng gầy một vòng.
Trần A Phúc sững sờ, thấp giọng hỏi: "A, như thế nào rồi?"
Thụy Vương Phi vừa cười cười, mấy người tiến đông phòng, thỉnh Thụy Vương Phi ngồi trên giường gạch, nha đầu dâng trà. Đặt Lý Hiên ở trên giường, lại cầm một khối bánh ngọt tơ vàng bỏ vào trong tay hắn, kêu đầy tớ đều lui xuống.
Trần A Phúc mới hỏi: "Như thế nào, gặp được việc khó?"
Thụy Vương Phi gật gật đầu, dùng khăn che miệng lại thấp giọng khóc lên. Lý Hiên trông thấy nương khổ sở, cũng hé miệng khóc lên, trong miệng bánh ngọt tơ vàng phun ra khắp nơi.
Trần A Phúc vội vàng ôm Lý Hiên vào trong lòng, giúp nhóc lau mặt, lại hỏi: "Vương phi, ngươi này là như thế nào?"
Thụy Vương Phi lau lau nước mắt, kéo cánh tay Trần A Phúc nói ra: "Sở đại nãi nãi, hiện tại, cũng chỉ có cô có thể cứu Hiên nhi nhà ta."
Trần A Phúc sững sờ: "Sao lại nói như vậy?"
Thụy Vương Phi khóc ròng nói: "Ta hồi phủ liền nói phương pháp kia của cô với vương gia, vương gia cũng cao hứng, nói hoàng tỷ cũng có thể lấy ra Lục Diệp Trầm Hương của mình chữa bệnh cho Hiên nhi, phụ hoàng là tổ phụ, thái hậu là thái tổ mẫu, khẳng định cũng sẽ nguyện ý..."
Nhưng Thụy Vương Gia hắn không tốt trực tiếp xin với bọn họ, liền tiến cung tìm Đức phi, thỉnh nàng cầu xin Hoàng thượng hoặc là thái hậu một cây Lục Diệp Trầm Hương, chữa bệnh cho Hiên nhi. Nhưng mà, Đức phi thế nhưng không muốn, còn khiển trách Thụy Vương Gia một trận, nói hắn bất hiếu. Lục Diệp Trầm Hương có bao nhiêu quý giá, đối với thân thể Hoàng thượng cùng thái hậu vô cùng hữu ích. Chính là bọn vãn bối có, cũng phải lấy ra để hiếu thuận trưởng bối, như thế nào không biết xấu hổ duỗi tay đòi hỏi các trưởng bối. Nàng không chỉ bản thân mình không đi hỏi, cũng không cho phép Thụy Vương Gia đi xin... Diendanlequydon~ChieuNinh{}@$#^& D^d^l^q^d
Thụy Vương Phi càng khóc càng thương tâm: "Hoàng thượng và thái hậu có không chỉ một cây, nếu chỉ một cây, ta cũng sẽ không sinh cái loại ý tưởng đó. Ta biết rõ, Lý Triêu lớn lên ở bên cạnh mẫu phi, nàng thích Lý Triêu thật nhiều, cũng tất nhiên hy vọng về sau Lý Triêu có thể thừa kế tước vị. Nhưng Hiên nhi củ ta thì làm sao bây giờ? Nó có bao nhiêu vô tội! Nó rõ ràng là bị mẹ đẻ Lý Triêu hại ngốc rồi, lại còn muốn cho nhi tử ác phụ kia thừa kế tước vị. Ác phụ kia sở dĩ buông mệnh đi làm chuyện xấu, khẳng định liền nghĩ đến một bước này. Sở đại nãi nãi, thỉnh cầu cô, ta thỉnh cầu cô, mang Hiên nhi nhà ta đến nông thôn đi, cô trước kia chăm sóc tỷ nhi Sở gia đại như thế nào, liền dẫn nó như thế đó..."
Trần A Phúc nhìn Lý Hiên trong lòng một chút, tiểu tử còn nhớ rõ nàng, cũng rất dính nàng. Con mắt nhìn Thụy Vương Phi khóc, hai tay lại nắm thật chặt tà áo Trần A Phúc, ngay cả bánh ngọt tơ vàng đều ném. Hài tử này không tính quá ngốc, so với Sở tiểu cô nương khi đó thì tốt hơn rất nhiều, chỉ cần sửa chữa thỏa đáng, khiến nó chậm rãi đi ra khủng hoảng, bệnh có thể khỏi hẳn. Nàng cũng thích Lý Hiên, cũng đồng tình nó, muốn trợ giúp nó.
Nhưng nà thân phận của nó quá nhạy cảm, nàng sợ lại hấp dẫn nhiều ánh mắt đến Đường Viên. Huống chi, đại sự như thế, nàng cũng không làm chủ được.
Trần A Phúc khó xử nói: "Vương phi, ta cũng thích Hiên nhi, nhưng mà... dẫn hắn đi Đường Viên, trách nhiệm thật sự rất lớn. Hắn là huyết mạch hoàng thất, ta sợ vạn nhất không có trị khỏi cho hắn, hoặc là có sơ xuất gì khác, một nhà chúng ta đều không kham nổi."
Thụy Vương Phi lau khô nước mắt, trong mắt tràn đầy kiên nghị đập nồi dìm thuyền, nói: "Sở đại nãi nãi, ta đã nghĩ kỹ rồi, vương gia nhà ta cũng nguyện ý. Cùng với để Hiên nhi si si ngốc ngốc như vậy qua cả đời, không bằng để nó đi theo cô đến nông thôn, cho nó một phần hy vọng. Trị không hết, chúng ta không trách cô, nếu thật có sơ xuất gì, đó là mệnh của nó. Lúc này cũng vì nó tranh thủ một hồi, cũng không có tiếc nuối . Huống chi, ta sợ ta cùng vương gia sau khi chết, Hiên nhi cho dù là ngu xuẩn, cũng sẽ không trường mệnh, dù sao mẫu thân nó và Lý Triêu có thù giết mẹ."
Thụy Vương Phi lời nói đến mức này, Trần A Phúc thật tìm không được lấy cớ khác, nói: "Sự kiện chuyện này liên quan trọng đại, một mình ta không làm chủ được, còn phải hỏi trưởng bối mới được. Mặt khác, chuyệ này Hoàng thượng có thể đồng ý không?"
Thụy Vương Phi nói: "Vương gia nhà ta ngày hôm qua liền đi báo cáo với Hoàng thượng, Hoàng thượng nói chỉ cần mọi người nguyện ý, liền giao Hiên nhi cho cô." ChieuNinh~^&*dien~dan~lequydon{}:D^d^l^q^d
Nàng mấy ngày nay ngày ngày khóc cùng Thụy Vương Gia, Thụy Vương Gia cũng cảm giác mình thực có lỗi đứa con trai trưởng này, hy vọng có thể trị hết bệnh cho hài tử. Hai vợ chồng đã thương lượng, Thụy Vương Phi đi cầu Trần A Phúc, hắn đi cầu mấy người ông cháu Sở gia.
Thụy Vương Gia mặc dù hoang đường, nhưng cực kỳ thông minh. Hắn "đắm mình trong trụy lạc", không riêng gì bản thân hắn mê nữ sắc, cũng là nói rõ thái độ, mình không có hứng thú đối với cái vị trí kia. Hắn đi qua Phúc Viên, cũng nhìn thấy Sở Hàm Yên, dược của mình cũng là tìm được ở trong Phúc Viên, hắn trực giác Trần A Phúc không đơn giản giống như mặt ngoài. Cho nên, hắn còn kiên định hơn Thụy Vương Phi cho rằng, Trần A Phúc nhất định có thể trị hết bệnh cho Lý Hiên.
Trần A Phúc lưu mẹ con Thụy Vương Phi ăn bữa cơm trưa ở Trúc Hiên, lại dẫn Lý Hiên chơi một trận. Lý Hiên rất thích, thường xuyên bị chọc cho cười khanh khách không ngừng. Buổi chiều mới tiễn một đôi mẹ con này đi.
Mới vừa ăn xong cơm tối, Sở Lệnh Tuyên trở về. Nhìn hắn phong trần mệt mỏi, sắc mặt xám tro, chính là không nghỉ ngơi tốt. Trần A Phúc nhanh chóng để cho người chuẩn bị thức ăn cùng nước tắm.
Chờ hắn ăn cơm, lại lau khô đầu tóc cho hắn, liền để hắn nằm ngủ. Sở Lệnh Tuyên còn muốn kéo Trần A Phúc ngủ chung, Trần A Phúc đỏ mặt cự tuyệt, nói rất nhiều chuyện còn không thu thập hết.
Sở Lệnh Tuyên vừa kề bên gối đầu, liền truyền ra tiếng ngáy, Trần A Phúc bỏ la trướng xuống, rón rén đi tây phòng thu thập hòm xiểng. Hầu phủ không phải là nàng thường ở, trong đồ cưới, trừ món lớn không dễ mang, tuyệt đại chỗ đa số đồ vật cũng sẽ đóng gói đi Đường Viên.
Nàng đang chỉ huy Lý ma ma cùng bọn nha đầu dọn dẹp, nha đầu An Vinh Đường đến thỉnh Trần A Phúc, nói lão hầu gia cùng Tam lão gia có chuyện, tìm nàng đi một chuyến.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.