Chương 114: Thuộc về cái nhà này
Tịch Mịch Thanh Tuyền
15/08/2021
Chứng kiến nửa giường đồ đạc, Trần lão thái và phụ tử Trần Nghiệp nói thẳng để bọn họ tiêu pha rồi, nhiều thứ tinh quý như thế, xài hết bao nhiêu tiền.
Đang nói đến cao hứng, lại nghe thấy một trận tiếng khóc truyền đến, là Trần A Cúc. Nàng ta đang đợi đồ đưa cho mình, nhưng nhìn đến người ta đều đưa xong, còn không thấy đưa nàng ta, liền không phục giậm chân khóc lên.
Hồ thị cũng tức đến không thôi, vỗ ngực nói: "Miệng ta lại là đắc tội với người, nhiều năm như thế, cũng tận tâm tận lực hầu hạ bà bà, nam nhân, tiểu thúc, các ngươi thế nào có thể đối với ta thế này? Dù thế nào, ta cũng là tức phụ quản gia ta, các ngươi thế nào có thể không tôn trọng ta như thế. Đây không phải là chuyện không đưa tặng đồ cho ta, mà là không để nhà ta vào mắt..."
Hồ thị có một điểm vẫn là thông minh, ngay trước mặt Trần Nghiệp, một chút cũng không cường thế, sẽ không mạnh cướp cứng rắn đòi, đẩy Trần Nghiệp tới đằng trước. Lần trước ngay trước mặt Trần Nghiệp cưỡng bức sa tanh là vì Trần A Cúc làm tâm mụ nháo loạn, ra choáng chiêu.
Trần A Cúc vừa khóc, Trần Nghiệp vừa tức vừa thẹn thùng, siết quả đấm mắng: "Một người lớn như vậy, còn không biết xấu hổ vì chút đồ quan trọng mà khóc, lão tử vì sao sinh ra mày một nha đầu không có tiền đồ như thế. Im miệng, khóc nữa, lão tử lấy mặt đế giày quất chết mày." Lại mắng Hồ thị: "Nếu không phải lão Hồ gia của bà thất đức, nếu không phải bà há miệng rộng nói lung tung đắc tội với người khác, người ta có thể đối với bà như thế sao?"
Vương thị vội vàng nói: "Đại tẩu cũng đừng như vậy, cũng có cho ngươi." Lại cúi đầu tìm ở trong rương, vừa tìm còn vừa nói: "Thế nào không có ở trong đống đồ vật kia đây? Có phải thời điểm thu dọn đồ đạc nhét vào nơi khác hay không?"
Đây là về sau Vương thị cùng Trần A Phúc thương lượng, lấy lụa của mình phân ra một khối cho Hồ thị. Hồ thị là tức phụ Trần Nghiệp, nếu như không cho bà ta một chút mặt mũi, sợ thể diện Trần Nghiệp không đẹp mắt, cũng sẽ mất hứng, nhà mình chính là tặng không đại phòng nhiều đồ như thế.
Trần A Phúc không có cách nào, chỉ đành nghe. Nhưng nàng lại để cho Vương thị đưa như thế, nàng đoán ra Hồ thị tham lam sẽ làm ầm ĩ, phải ném làm mất mặt mụ mới được.
Hồ thị vừa nghe, quả thật lại tràn trề mong đợi xem Vương thị rương tìm ở trong. Vương lật vài cái, nhảy ra một khối xanh lá cây bằng lụa. Cười nói: "Thì ra là ở trong này, lụa này đưa cho đại tẩu may xiêm y."
Hồ thị thất vọng không thôi, hỏi: "Không phải là ngân cây trâm như bà bà à."
Lời này nói được không chỉ khiến Trần Nghiệp cùng Trần A Quý đỏ mặt, ngay cả Trần lão thái đều vì có nhi tức phụ tham lam như thế mà đỏ mặt.
Trần Nghiệp quát: "Ngươi cái đàn bà thối tham lam, lại không biết xấu hổ, tin lão tử đánh bà hay không."
Hồ thị vừa mới giận dữ im miệng, thấy Trần A Cúc còn đang khóc, lại cố ý nói: "Một nhà chúng ta ai cũng có đồ, lại đơn độc A Cúc không có. Tiểu nương tử đều thích ăn mặc đẹp, ta liền đưa khối lụa này cho nó."
Trần A Phúc giống như cười mà như không giải thích: "Đại bá nương không thể như thế nói, mấy thức ăn này, là đưa một nhà các ngươi, cũng kể cả A Cúc. Trừ trưởng bối ra, chúng ta lần này chỉ đặc biệt mua khối lụa cho A Quý ca. A Lan là vì phải xuất giá, mới đưa đôi khuyên tai, quần áo của Đại Nha không phải là cố ý mua, là vừa vặn đồ làm cho thêu phường còn dư lại hai khối vải lẻ, chỉ đủ làm cho con bé. Đại tẩu, Đại Hổ còn không phải là cũng không có sao."
Kỳ thật, Trần A Phúc rất muốn đưa khối lụa cho Cao thị, nhưng không muốn để cho Trần Nghiệp cảm thấy các nàng chỉ nhằm vào Trần A Cúc, cho nên ngay cả Cao thị cũng không đưa.
Trần Nghiệp nhìn thấy bộ dáng kia của Hồ thị cùng khuê nữ thì cảm thấy mất mặt, liền nói với Trần A Quý: "Đi, đưa nương cùng muội tử con, Đại Hổ về nhà trước, ta và nội con nói chuyện một lát."
Trần A Quý đứng dậy, nhận đồ sắp xếp xong, kéo Hồ thị cùng Đại Hổ đi. Trần A Cúc khóc còn không muốn đi, bị Trần A Quý cứng rắn lôi đi, trong miệng còn nói nàng ta: "Mày đã lớn như thế rồi, cũng không bằng Đại Hổ, nào có ai như mày đòi người khác cho này nọ ..."
Mà ngân đinh hương lại bị Trần lão phu nhân giấu vào trong lòng, bà sợ đôi vòng tai này còn chưa tới nhà liền bị Trần A Cúc đoạt. Rồi nói với Trần Nghiệp: "A Cúc phải được giáo dục lại. Hồ thị nuông chiều, con không thể nuông chiều, tiếp tục như vậy nữa, là hại nó."
Trần Nghiệp đỏ mặt gật gật đầu.
Thời điểm Vương thị và Trần A Phúc thu thập bát đũa, Trần Danh vẫn nói cùng Trần Nghiệp chuyện Trần A Phúc mua một trăm mẫu ruộng cho nhà mình. Nói Trần A Phúc có được một con chim chóc trân quý bán cho Đường Viên, chủ tử Đường Viên cho mấy trăm lượng bạc, nàng lại thiết kế khuy cài cho thêu phường phủ thành, lại được một ít bạc, nên đưa hắn một trăm mẫu đất. Hắn thân thể cũng tốt, muốn học làm ruộng với Trần Nghiệp, về sau dễ quản lý đất đai nhà mình.
Mấy người Trần Nghiệp nghe nói nhà Trần Danh thế nhưng mua một trăm mẫu đất đai, cả kinh con mắt đều trừng lên, miệng mở to đến mức có thể nhét vào một quả trứng gà.
"Ông trời ơi, đó là chim chóc gì, có thể giá trị nhiều bạc như vậy?" Trần lão thái cả kinh nói.
Trần A Phúc cười nói: "Con chim kia là con vô tình nhặt được trong lúc nhặt củi trong rừng, chỉ cảm thấy lông vũ diễm lệ, tiếng kêu dễ nghe, liền kêu Đại Bảo đưa đi Đường Viên. Nào biết đâu chim chóc kia gọi là Thập Cẩm Tước, nghe nói giá trị chút tiền."
"Ngoan ngoãn, A Phúc thật là có phúc khí." Trần Nghiệp thẳng xoạch miệng nói ra.
Trần Nghiệp và Trần lão thái cho rằng Trần A Phúc tổng cộng chỉ mua một trăm mẫu đất này, còn ghi ở trên đầu Trần Danh, cực cao hứng, thẳng khen Trần A Phúc là một hài tử hiếu thuận.
Chờ Vương thị cùng Trần A Phúc cầm chén đũa thu vào phòng bếp, liền nghe Trần Nghiệp nói khẽ với Trần Danh: "Lão Nhị, lời đệ nói còn chưa nói đúng, vì sao kêu A Phúc đưa cho đệ? Nàng là khuê nữ Trần gia ta còn chưa xuất giá, thứ nàng kiếm được, chính là thuộc về cái nhà này, thuộc về nhị phòng Trần gia." Lại nói: "A Phúc thông minh lại hiếu thuận, đệ cũng không nên làm quan hệ của các đệ trở nên xa lạ."
Hai chữ "Xa lạ" nói được đặc biệt nặng.
Trần lão thái cũng nói: "Đại ca con nói đúng, Trần A Phúc là một hài tử hiếu thuận..." Sau đó, lão phu nhân đóng cửa lại, không biết mấy người ở trong phòng nói cái gì.
Thấy cửa bị đóng lại, đây là muốn tránh mẹ con các nàng. Vương thị cả kinh ngẩng đầu nhìn Trần A Phúc một cái, trong lòng Trần A Phúc đặc biệt không phải là tư vị.
Nàng đã tự lập môn hộ, đây là thấy nàng thông minh biết kiếm tiền, lại muốn trộn lẫn đến cùng nhau? Hoặc là nói, là sợ Trần A Phúc nàng vạn nhất biết rõ mình không phải là người Trần gia, mang sản nghiệp đi? Lại có lẽ, bọn họ ra chủ ý cho Trần Danh, để cho mình một lần nữa trở lại Trần gia, gắt gao bắt lấy mình?
Trần Thực nói đúng, Trần Nghiệp là một gia trưởng tốt, trước đến giờ hắn đều là nghĩ biện pháp bảo vệ ích lợi nhà mình. Mọi người cùng tiểu gia có xung đột ích lợi, hắn chú ý tiểu gia. Mọi người cùng nhà khác có xung đột, hắn chú ý mọi người. Làm như thế cũng không có cái gì không đúng, người đều là ích kỷ. Nhưng có một số việc là ngươi có thể nghĩ, có một số cũng không phải ngươi nên nghĩ hoặc nên nhớ thương, người ta lại không phải người ngu.
Trần Nghiệp đến cùng có chút không phóng khoáng, thiếu rộng lượng nam nhân nên có, cho dù lại là khôn khéo, chịu khó, cũng chỉ có thể kiếm ăn ở trong đất.
Vương thị cùng Trần A Phúc thu thập xong, liền đi đông phòng, Đại Bảo và A Lộc đang ở trên giường chơi đùa với Truy Phong.
Vương thị kéo Trần A Phúc nói: "A Phúc, tin tưởng cha con, hắn không có những ý niệm kia trong đầu."
Đang nói đến cao hứng, lại nghe thấy một trận tiếng khóc truyền đến, là Trần A Cúc. Nàng ta đang đợi đồ đưa cho mình, nhưng nhìn đến người ta đều đưa xong, còn không thấy đưa nàng ta, liền không phục giậm chân khóc lên.
Hồ thị cũng tức đến không thôi, vỗ ngực nói: "Miệng ta lại là đắc tội với người, nhiều năm như thế, cũng tận tâm tận lực hầu hạ bà bà, nam nhân, tiểu thúc, các ngươi thế nào có thể đối với ta thế này? Dù thế nào, ta cũng là tức phụ quản gia ta, các ngươi thế nào có thể không tôn trọng ta như thế. Đây không phải là chuyện không đưa tặng đồ cho ta, mà là không để nhà ta vào mắt..."
Hồ thị có một điểm vẫn là thông minh, ngay trước mặt Trần Nghiệp, một chút cũng không cường thế, sẽ không mạnh cướp cứng rắn đòi, đẩy Trần Nghiệp tới đằng trước. Lần trước ngay trước mặt Trần Nghiệp cưỡng bức sa tanh là vì Trần A Cúc làm tâm mụ nháo loạn, ra choáng chiêu.
Trần A Cúc vừa khóc, Trần Nghiệp vừa tức vừa thẹn thùng, siết quả đấm mắng: "Một người lớn như vậy, còn không biết xấu hổ vì chút đồ quan trọng mà khóc, lão tử vì sao sinh ra mày một nha đầu không có tiền đồ như thế. Im miệng, khóc nữa, lão tử lấy mặt đế giày quất chết mày." Lại mắng Hồ thị: "Nếu không phải lão Hồ gia của bà thất đức, nếu không phải bà há miệng rộng nói lung tung đắc tội với người khác, người ta có thể đối với bà như thế sao?"
Vương thị vội vàng nói: "Đại tẩu cũng đừng như vậy, cũng có cho ngươi." Lại cúi đầu tìm ở trong rương, vừa tìm còn vừa nói: "Thế nào không có ở trong đống đồ vật kia đây? Có phải thời điểm thu dọn đồ đạc nhét vào nơi khác hay không?"
Đây là về sau Vương thị cùng Trần A Phúc thương lượng, lấy lụa của mình phân ra một khối cho Hồ thị. Hồ thị là tức phụ Trần Nghiệp, nếu như không cho bà ta một chút mặt mũi, sợ thể diện Trần Nghiệp không đẹp mắt, cũng sẽ mất hứng, nhà mình chính là tặng không đại phòng nhiều đồ như thế.
Trần A Phúc không có cách nào, chỉ đành nghe. Nhưng nàng lại để cho Vương thị đưa như thế, nàng đoán ra Hồ thị tham lam sẽ làm ầm ĩ, phải ném làm mất mặt mụ mới được.
Hồ thị vừa nghe, quả thật lại tràn trề mong đợi xem Vương thị rương tìm ở trong. Vương lật vài cái, nhảy ra một khối xanh lá cây bằng lụa. Cười nói: "Thì ra là ở trong này, lụa này đưa cho đại tẩu may xiêm y."
Hồ thị thất vọng không thôi, hỏi: "Không phải là ngân cây trâm như bà bà à."
Lời này nói được không chỉ khiến Trần Nghiệp cùng Trần A Quý đỏ mặt, ngay cả Trần lão thái đều vì có nhi tức phụ tham lam như thế mà đỏ mặt.
Trần Nghiệp quát: "Ngươi cái đàn bà thối tham lam, lại không biết xấu hổ, tin lão tử đánh bà hay không."
Hồ thị vừa mới giận dữ im miệng, thấy Trần A Cúc còn đang khóc, lại cố ý nói: "Một nhà chúng ta ai cũng có đồ, lại đơn độc A Cúc không có. Tiểu nương tử đều thích ăn mặc đẹp, ta liền đưa khối lụa này cho nó."
Trần A Phúc giống như cười mà như không giải thích: "Đại bá nương không thể như thế nói, mấy thức ăn này, là đưa một nhà các ngươi, cũng kể cả A Cúc. Trừ trưởng bối ra, chúng ta lần này chỉ đặc biệt mua khối lụa cho A Quý ca. A Lan là vì phải xuất giá, mới đưa đôi khuyên tai, quần áo của Đại Nha không phải là cố ý mua, là vừa vặn đồ làm cho thêu phường còn dư lại hai khối vải lẻ, chỉ đủ làm cho con bé. Đại tẩu, Đại Hổ còn không phải là cũng không có sao."
Kỳ thật, Trần A Phúc rất muốn đưa khối lụa cho Cao thị, nhưng không muốn để cho Trần Nghiệp cảm thấy các nàng chỉ nhằm vào Trần A Cúc, cho nên ngay cả Cao thị cũng không đưa.
Trần Nghiệp nhìn thấy bộ dáng kia của Hồ thị cùng khuê nữ thì cảm thấy mất mặt, liền nói với Trần A Quý: "Đi, đưa nương cùng muội tử con, Đại Hổ về nhà trước, ta và nội con nói chuyện một lát."
Trần A Quý đứng dậy, nhận đồ sắp xếp xong, kéo Hồ thị cùng Đại Hổ đi. Trần A Cúc khóc còn không muốn đi, bị Trần A Quý cứng rắn lôi đi, trong miệng còn nói nàng ta: "Mày đã lớn như thế rồi, cũng không bằng Đại Hổ, nào có ai như mày đòi người khác cho này nọ ..."
Mà ngân đinh hương lại bị Trần lão phu nhân giấu vào trong lòng, bà sợ đôi vòng tai này còn chưa tới nhà liền bị Trần A Cúc đoạt. Rồi nói với Trần Nghiệp: "A Cúc phải được giáo dục lại. Hồ thị nuông chiều, con không thể nuông chiều, tiếp tục như vậy nữa, là hại nó."
Trần Nghiệp đỏ mặt gật gật đầu.
Thời điểm Vương thị và Trần A Phúc thu thập bát đũa, Trần Danh vẫn nói cùng Trần Nghiệp chuyện Trần A Phúc mua một trăm mẫu ruộng cho nhà mình. Nói Trần A Phúc có được một con chim chóc trân quý bán cho Đường Viên, chủ tử Đường Viên cho mấy trăm lượng bạc, nàng lại thiết kế khuy cài cho thêu phường phủ thành, lại được một ít bạc, nên đưa hắn một trăm mẫu đất. Hắn thân thể cũng tốt, muốn học làm ruộng với Trần Nghiệp, về sau dễ quản lý đất đai nhà mình.
Mấy người Trần Nghiệp nghe nói nhà Trần Danh thế nhưng mua một trăm mẫu đất đai, cả kinh con mắt đều trừng lên, miệng mở to đến mức có thể nhét vào một quả trứng gà.
"Ông trời ơi, đó là chim chóc gì, có thể giá trị nhiều bạc như vậy?" Trần lão thái cả kinh nói.
Trần A Phúc cười nói: "Con chim kia là con vô tình nhặt được trong lúc nhặt củi trong rừng, chỉ cảm thấy lông vũ diễm lệ, tiếng kêu dễ nghe, liền kêu Đại Bảo đưa đi Đường Viên. Nào biết đâu chim chóc kia gọi là Thập Cẩm Tước, nghe nói giá trị chút tiền."
"Ngoan ngoãn, A Phúc thật là có phúc khí." Trần Nghiệp thẳng xoạch miệng nói ra.
Trần Nghiệp và Trần lão thái cho rằng Trần A Phúc tổng cộng chỉ mua một trăm mẫu đất này, còn ghi ở trên đầu Trần Danh, cực cao hứng, thẳng khen Trần A Phúc là một hài tử hiếu thuận.
Chờ Vương thị cùng Trần A Phúc cầm chén đũa thu vào phòng bếp, liền nghe Trần Nghiệp nói khẽ với Trần Danh: "Lão Nhị, lời đệ nói còn chưa nói đúng, vì sao kêu A Phúc đưa cho đệ? Nàng là khuê nữ Trần gia ta còn chưa xuất giá, thứ nàng kiếm được, chính là thuộc về cái nhà này, thuộc về nhị phòng Trần gia." Lại nói: "A Phúc thông minh lại hiếu thuận, đệ cũng không nên làm quan hệ của các đệ trở nên xa lạ."
Hai chữ "Xa lạ" nói được đặc biệt nặng.
Trần lão thái cũng nói: "Đại ca con nói đúng, Trần A Phúc là một hài tử hiếu thuận..." Sau đó, lão phu nhân đóng cửa lại, không biết mấy người ở trong phòng nói cái gì.
Thấy cửa bị đóng lại, đây là muốn tránh mẹ con các nàng. Vương thị cả kinh ngẩng đầu nhìn Trần A Phúc một cái, trong lòng Trần A Phúc đặc biệt không phải là tư vị.
Nàng đã tự lập môn hộ, đây là thấy nàng thông minh biết kiếm tiền, lại muốn trộn lẫn đến cùng nhau? Hoặc là nói, là sợ Trần A Phúc nàng vạn nhất biết rõ mình không phải là người Trần gia, mang sản nghiệp đi? Lại có lẽ, bọn họ ra chủ ý cho Trần Danh, để cho mình một lần nữa trở lại Trần gia, gắt gao bắt lấy mình?
Trần Thực nói đúng, Trần Nghiệp là một gia trưởng tốt, trước đến giờ hắn đều là nghĩ biện pháp bảo vệ ích lợi nhà mình. Mọi người cùng tiểu gia có xung đột ích lợi, hắn chú ý tiểu gia. Mọi người cùng nhà khác có xung đột, hắn chú ý mọi người. Làm như thế cũng không có cái gì không đúng, người đều là ích kỷ. Nhưng có một số việc là ngươi có thể nghĩ, có một số cũng không phải ngươi nên nghĩ hoặc nên nhớ thương, người ta lại không phải người ngu.
Trần Nghiệp đến cùng có chút không phóng khoáng, thiếu rộng lượng nam nhân nên có, cho dù lại là khôn khéo, chịu khó, cũng chỉ có thể kiếm ăn ở trong đất.
Vương thị cùng Trần A Phúc thu thập xong, liền đi đông phòng, Đại Bảo và A Lộc đang ở trên giường chơi đùa với Truy Phong.
Vương thị kéo Trần A Phúc nói: "A Phúc, tin tưởng cha con, hắn không có những ý niệm kia trong đầu."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.