Nông Môn Cay Nữ: Mang Theo Không Gian Trăm Tỷ Đi Chạy Nạn
Chương 29: Bảo Nàng Dạy Người Ta Chắc Chắn Sẽ Lòi Dốt
Già Nhất
01/08/2023
“Cái gì? Sách, sách gì cơ?” Tiêu Mộc Trạch vội vàng hỏi.
“Đợi ta tìm được lại cho ngươi.” Khưu Tiểu Ngư có chút không kiên nhẫn nói.
Cảm thấy Tiêu Mộc Trạch này còn rất phiền phức, nhưng mà cũng hiểu rõ ý nghĩ của Tiêu Mộc Trạch, vì nước vì dân mà, là người tốt!
Khóe miệng Khưu Tiểu Ngư nhếch lên nụ cười giễu cợt, người như nàng không thích hợp ở chung với người tốt, bởi vì nàng là người ích kỷ người xấu.
“Không biết khi nào cô nương mới tìm được?” Tiêu Mộc Trạch sốt ruột.
“Ngươi sốt ruột như vậy làm gì?” Khưu Tiểu Ngư có chút khó chịu, nàng chán ghét người tốt.
“Chuyện này liên quan tới bá tánh không thể đọc sách, đương nhiên phải sốt ruột.” Tiêu Mộc Trạch nói, tuy không hiểu trào phúng trên mặt Khưu Tiểu Ngư, nhưng hắn luôn cảm thấy trào phúng kia không phải đối với hắn.
“Biết ngươi là người tốt rồi, có cần nói ra không.” Thái độ của Khưu Tiểu Ngư vô cùng ác liệt nói.
Tiêu Mộc Trạch không nói gì, hắn đắc tội Khưu Tiểu Ngư khi nào?
Cô nương đen xì này đúng là tính tình không tốt, âm tình bất định.
“Xin lỗi cô nương, là tại hạ sốt ruột.” Tiêu Mộc Trạch vô cùng quyết đoán xin lỗi.
Nếu như bị đám binh lính của hắn nhìn thấy, có lẽ cằm rơi xuống, Chiến Thần đứng đầu Vân Quốc tạ lỗi với người ta khi nào?
Hoàng đế cũng không có đãi ngộ này.
Khưu Tiểu Ngư kiêu ngạo hừ một tiếng: “Thái độ còn khá tốt.”
Tiêu Mộc Trạch thở phào nhẹ nhõm trong lòng, quả nhiên tiểu nha đầu này ăn mềm không ăn cứng, chỉ cần người khác mềm với nàng nàng sẽ không có biện pháp nào.
“Có sai thì sửa, đây là chuyện đương nhiên.”
Đám binh lính của Tiêu Mộc Trạch: Đừng tin tưởng, ngàn vạn lần đừng tin tưởng!
“Nể mặt thái độ của ngươi tốt như vậy, ta nghiêm túc tìm cho ngươi một lát.” Vẻ mặt Khưu Tiểu Ngư như bố thí nói.
Tiêu Mộc Trạch lại cảm thấy dáng vẻ này của Khưu Tiểu Ngư có chút đáng yêu.
Khưu Tiểu Ngư đồng ý giúp đỡ, đương nhiên là sẽ nghiêm túc tìm kiếm.
Cho nên kế tiếp Tiêu Mộc Trạch không biết Khưu Tiểu Ngư giúp thế nào, dù sao Khưu Tiểu Ngư ngồi yên tại chỗ vẫn không nhúc nhích, giống như tập trung tinh lực làm chuyện gì đó.
Thực ra là Khưu Tiểu Ngư đang dùng ý thức tìm kiếm trong không gian, bởi vì thật sự quá nhiều, tìm đúng là có chút lao lực.
Khoảng nửa tiếng sau, đột nhiên trên mặt đất trống rỗng xuất hiện một đống sách, nhìn khoảng mấy chục quyển.
“Chỉ tìm được mấy thứ này, tự ngươi đọc đi.” Khưu Tiểu Ngư nói.
Tìm thứ này đúng là phí lực tinh thần, Khưu Tiểu Ngư lau mồ hôi.
Tiêu Mộc Trạch trợn mắt há miệng nhìn, lại thấy Khưu Tiểu Ngư đột nhiên lấy đồ ra, vẫn cảm thấy vô cùng kinh hãi, thật sự muốn biết rốt cuộc Linh Ẩn Trang là nơi thế nào?
Nếu không phải Tiêu Mộc Trạch từng thấy quốc sư đột nhiên lấy đồ ra, nhất định sẽ nghĩ Khưu Tiểu Ngư là yêu quái.
“Đây là văn tự gì?” Tiêu Mộc Trạch nhanh chóng lật sách.
Lúc này không rảnh lo chú ý chất giấy của quyển sách, bởi vì chữ phía trên có chữ hắn biết, có chữ không biết, biết tương đối ít, cảm thấy nhiều chữ đều thiếu tay thiếu chân.
“Ta quên mất đây là chữ giản thể, chỗ các ngươi hẳn là chữ phồn thể, ngươi đọc không hiểu ta cũng không có biện pháp, bởi vì ta cũng không biết chữ ở chỗ các ngươi.” Lời nói của Khưu Tiểu Ngư khiến Tiêu Mộc Trạch càng thêm xách định thân phận lai lịch của Khưu Tiểu Ngư.
Tiêu Mộc Trạch cạn lời, trong lòng rất khó chịu, loại cảm giác này giống như là một ngọn núi vàng đặt trước mặt, còn có cả đồ để đựng, chỉ cần dùng tay nhẹ nhàng chạm vào là lấy được, kết quả phát hiện mình không có ngón tay.
Tiêu Mộc Trạch thực sự sắp điên mất, nếu không có được thì thôi, được thì không đọc hiểu, chuyện này không phải tra tấn người ta thì là gì.
“Không biết cô nương có thể dạy ta không?” Tiêu Mộc Trạch cười khổ nói.
“Ngươi đùa cái gì thế, bản thân ta còn không biết hết, sao có thể dạy ngươi?” Khưu Tiểu Ngư lộ ra biểu cảm ngươi đừng mơ ăn vạ ta.
Đời trước khi mạt thế tới Khưu Tiểu Ngư chỉ có mấy tuổi, nhiều nhất học một vài lớp tiểu học, tuy một vài lớp có thể nhận được không ít chữ, hơn nữa sau này tự mình học, nhưng chỉ đủ dùng mà thôi.
Bảo nàng dạy người ta chắc chắn sẽ lòi dốt.
“Đợi ta tìm được lại cho ngươi.” Khưu Tiểu Ngư có chút không kiên nhẫn nói.
Cảm thấy Tiêu Mộc Trạch này còn rất phiền phức, nhưng mà cũng hiểu rõ ý nghĩ của Tiêu Mộc Trạch, vì nước vì dân mà, là người tốt!
Khóe miệng Khưu Tiểu Ngư nhếch lên nụ cười giễu cợt, người như nàng không thích hợp ở chung với người tốt, bởi vì nàng là người ích kỷ người xấu.
“Không biết khi nào cô nương mới tìm được?” Tiêu Mộc Trạch sốt ruột.
“Ngươi sốt ruột như vậy làm gì?” Khưu Tiểu Ngư có chút khó chịu, nàng chán ghét người tốt.
“Chuyện này liên quan tới bá tánh không thể đọc sách, đương nhiên phải sốt ruột.” Tiêu Mộc Trạch nói, tuy không hiểu trào phúng trên mặt Khưu Tiểu Ngư, nhưng hắn luôn cảm thấy trào phúng kia không phải đối với hắn.
“Biết ngươi là người tốt rồi, có cần nói ra không.” Thái độ của Khưu Tiểu Ngư vô cùng ác liệt nói.
Tiêu Mộc Trạch không nói gì, hắn đắc tội Khưu Tiểu Ngư khi nào?
Cô nương đen xì này đúng là tính tình không tốt, âm tình bất định.
“Xin lỗi cô nương, là tại hạ sốt ruột.” Tiêu Mộc Trạch vô cùng quyết đoán xin lỗi.
Nếu như bị đám binh lính của hắn nhìn thấy, có lẽ cằm rơi xuống, Chiến Thần đứng đầu Vân Quốc tạ lỗi với người ta khi nào?
Hoàng đế cũng không có đãi ngộ này.
Khưu Tiểu Ngư kiêu ngạo hừ một tiếng: “Thái độ còn khá tốt.”
Tiêu Mộc Trạch thở phào nhẹ nhõm trong lòng, quả nhiên tiểu nha đầu này ăn mềm không ăn cứng, chỉ cần người khác mềm với nàng nàng sẽ không có biện pháp nào.
“Có sai thì sửa, đây là chuyện đương nhiên.”
Đám binh lính của Tiêu Mộc Trạch: Đừng tin tưởng, ngàn vạn lần đừng tin tưởng!
“Nể mặt thái độ của ngươi tốt như vậy, ta nghiêm túc tìm cho ngươi một lát.” Vẻ mặt Khưu Tiểu Ngư như bố thí nói.
Tiêu Mộc Trạch lại cảm thấy dáng vẻ này của Khưu Tiểu Ngư có chút đáng yêu.
Khưu Tiểu Ngư đồng ý giúp đỡ, đương nhiên là sẽ nghiêm túc tìm kiếm.
Cho nên kế tiếp Tiêu Mộc Trạch không biết Khưu Tiểu Ngư giúp thế nào, dù sao Khưu Tiểu Ngư ngồi yên tại chỗ vẫn không nhúc nhích, giống như tập trung tinh lực làm chuyện gì đó.
Thực ra là Khưu Tiểu Ngư đang dùng ý thức tìm kiếm trong không gian, bởi vì thật sự quá nhiều, tìm đúng là có chút lao lực.
Khoảng nửa tiếng sau, đột nhiên trên mặt đất trống rỗng xuất hiện một đống sách, nhìn khoảng mấy chục quyển.
“Chỉ tìm được mấy thứ này, tự ngươi đọc đi.” Khưu Tiểu Ngư nói.
Tìm thứ này đúng là phí lực tinh thần, Khưu Tiểu Ngư lau mồ hôi.
Tiêu Mộc Trạch trợn mắt há miệng nhìn, lại thấy Khưu Tiểu Ngư đột nhiên lấy đồ ra, vẫn cảm thấy vô cùng kinh hãi, thật sự muốn biết rốt cuộc Linh Ẩn Trang là nơi thế nào?
Nếu không phải Tiêu Mộc Trạch từng thấy quốc sư đột nhiên lấy đồ ra, nhất định sẽ nghĩ Khưu Tiểu Ngư là yêu quái.
“Đây là văn tự gì?” Tiêu Mộc Trạch nhanh chóng lật sách.
Lúc này không rảnh lo chú ý chất giấy của quyển sách, bởi vì chữ phía trên có chữ hắn biết, có chữ không biết, biết tương đối ít, cảm thấy nhiều chữ đều thiếu tay thiếu chân.
“Ta quên mất đây là chữ giản thể, chỗ các ngươi hẳn là chữ phồn thể, ngươi đọc không hiểu ta cũng không có biện pháp, bởi vì ta cũng không biết chữ ở chỗ các ngươi.” Lời nói của Khưu Tiểu Ngư khiến Tiêu Mộc Trạch càng thêm xách định thân phận lai lịch của Khưu Tiểu Ngư.
Tiêu Mộc Trạch cạn lời, trong lòng rất khó chịu, loại cảm giác này giống như là một ngọn núi vàng đặt trước mặt, còn có cả đồ để đựng, chỉ cần dùng tay nhẹ nhàng chạm vào là lấy được, kết quả phát hiện mình không có ngón tay.
Tiêu Mộc Trạch thực sự sắp điên mất, nếu không có được thì thôi, được thì không đọc hiểu, chuyện này không phải tra tấn người ta thì là gì.
“Không biết cô nương có thể dạy ta không?” Tiêu Mộc Trạch cười khổ nói.
“Ngươi đùa cái gì thế, bản thân ta còn không biết hết, sao có thể dạy ngươi?” Khưu Tiểu Ngư lộ ra biểu cảm ngươi đừng mơ ăn vạ ta.
Đời trước khi mạt thế tới Khưu Tiểu Ngư chỉ có mấy tuổi, nhiều nhất học một vài lớp tiểu học, tuy một vài lớp có thể nhận được không ít chữ, hơn nữa sau này tự mình học, nhưng chỉ đủ dùng mà thôi.
Bảo nàng dạy người ta chắc chắn sẽ lòi dốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.