[Làm Giàu] Nông Môn Hãn Phụ, Tướng Công Ốm Yếu Sủng Thê Vô Độ
Chương 49: Củ Cải Trắng Hầm Ruột Già 2
Cật Bão Bão Hảo Mã Tự
13/05/2024
Trước đó phụ thân nói nàng một đao chém gãy cây hắn ta còn giữ thái độ hoài nghi, hôm nay hắn ta mới mở mang tầm mắt, người phụ nữ ác độc này thật sự thay đổi rồi.
Là quỷ nhập vào người hay là thật sự bị hắn ta và Tiểu Nhu kích thích đến điên rồi?
Thấy nàng nắm chặt tay thành nắm đấm từng bước từng bước đi tới, Lâm Đại Lang cảm giác mình đánh không lại nàng.
Hắn ta lau đi máu trên khóe miệng, tựa như hung thần ác sát rống lên một câu: "Nam nhân tốt không đấu với nữ nhân, người chờ đó cho ta."
Sau đó lòng bàn chân cứ như được chà qua dầu vậy... Chạy rồi.
Thấy hắn ta chạy còn nhanh hơn cả khỉ, Lý Diệu Diệu cũng không có ý định đuổi theo.
Nàng thả nắm đấm ra, sự tức giận trong lòng ngực không giảm đi chút nào, nàng giơ chân đá đống bùn về hướng Lâm Đại Lang chạy đi một cái.
"Cẩu tra nam, tới một lần ta đánh một lần."
Dựa vào tính tình hèn hạ của Lâm Đại Lang chắc chắn sẽ trở về nói với phụ mẫu Lâm gia, nàng cứ ở nhà đợi, xem khi nào Lâm gia tìm đến cửa.
Đi theo đường cũ leo tường trở vào trong viện, phủi phủi bụi trên tay, chuẩn bị đi vào phòng bếp.
Vừa ngẩng đầu phát hiện Tiêu Hàm chống gậy dựa vào bên cửa nhà chính, ánh mắt ôn hòa nhìn sang, cười như không cười mà đọc thơ.
"Sắc xuân đầy vườn không giữ được, một cành hồng hạnh ra khỏi tường."
Khóe mắt Lý Diệu Diệu giật một cái, hơi nghiêng đầu nhìn bức tường bên hàng rào một cái.
Cách mắng người của người có ăn học thật đặc biệt.
Nhớ tới tối hôm qua nói nàng còn nhớ nhung Lâm Đại Lang, lúc này nói cái gì cũng không đúng, dứt khoát giả vờ nghe không hiểu, nhếch miệng cười cười.
"Phu quân thật tài hoa, ta vào phòng bếp xem xem canh hầm thế nào rồi."
Nhìn nàng đi về phía phòng bếp, Tiêu Hàm ý vị thâm trường nói: "Nghe không hiểu..."
Mở nắp nồi lên, hương vị đậm đà dâng lên.
Lý Diệu Diệu cầm cái muôi múc một chút nếm thử mùi vị canh, cảm thấy thiếu một chút muối, nàng bỏ vào trong nồi một lượng muối thích hợp, múc hai bát lớn rắc lên trên mặt chút hành thái, sau đó bưng lên nhà chính.
Hai người mỗi người ngồi một hướng.
Trải qua một thời gian dài hầm canh, ruột già và củ cải mềm nát, nước súp trắng trong.
Chỉ ngửi thôi đã khiến người ta thèm ăn.
Lý Diệu Diệu gắp một miếng ruột già lên thổi mấy cái liền cho vào miệng ăn, nàng hài lòng cười đến mắt cong cong.
"Ngon thật."
Nàng ăn đến say sưa ngon lành, Tiêu Hàm lại không động đũa.
Nhìn ruột già trong chén cứ như con sâu, trong đầu liền hiện lên dáng vẻ ban đầu của nó, liền không còn khẩu vị.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Là quỷ nhập vào người hay là thật sự bị hắn ta và Tiểu Nhu kích thích đến điên rồi?
Thấy nàng nắm chặt tay thành nắm đấm từng bước từng bước đi tới, Lâm Đại Lang cảm giác mình đánh không lại nàng.
Hắn ta lau đi máu trên khóe miệng, tựa như hung thần ác sát rống lên một câu: "Nam nhân tốt không đấu với nữ nhân, người chờ đó cho ta."
Sau đó lòng bàn chân cứ như được chà qua dầu vậy... Chạy rồi.
Thấy hắn ta chạy còn nhanh hơn cả khỉ, Lý Diệu Diệu cũng không có ý định đuổi theo.
Nàng thả nắm đấm ra, sự tức giận trong lòng ngực không giảm đi chút nào, nàng giơ chân đá đống bùn về hướng Lâm Đại Lang chạy đi một cái.
"Cẩu tra nam, tới một lần ta đánh một lần."
Dựa vào tính tình hèn hạ của Lâm Đại Lang chắc chắn sẽ trở về nói với phụ mẫu Lâm gia, nàng cứ ở nhà đợi, xem khi nào Lâm gia tìm đến cửa.
Đi theo đường cũ leo tường trở vào trong viện, phủi phủi bụi trên tay, chuẩn bị đi vào phòng bếp.
Vừa ngẩng đầu phát hiện Tiêu Hàm chống gậy dựa vào bên cửa nhà chính, ánh mắt ôn hòa nhìn sang, cười như không cười mà đọc thơ.
"Sắc xuân đầy vườn không giữ được, một cành hồng hạnh ra khỏi tường."
Khóe mắt Lý Diệu Diệu giật một cái, hơi nghiêng đầu nhìn bức tường bên hàng rào một cái.
Cách mắng người của người có ăn học thật đặc biệt.
Nhớ tới tối hôm qua nói nàng còn nhớ nhung Lâm Đại Lang, lúc này nói cái gì cũng không đúng, dứt khoát giả vờ nghe không hiểu, nhếch miệng cười cười.
"Phu quân thật tài hoa, ta vào phòng bếp xem xem canh hầm thế nào rồi."
Nhìn nàng đi về phía phòng bếp, Tiêu Hàm ý vị thâm trường nói: "Nghe không hiểu..."
Mở nắp nồi lên, hương vị đậm đà dâng lên.
Lý Diệu Diệu cầm cái muôi múc một chút nếm thử mùi vị canh, cảm thấy thiếu một chút muối, nàng bỏ vào trong nồi một lượng muối thích hợp, múc hai bát lớn rắc lên trên mặt chút hành thái, sau đó bưng lên nhà chính.
Hai người mỗi người ngồi một hướng.
Trải qua một thời gian dài hầm canh, ruột già và củ cải mềm nát, nước súp trắng trong.
Chỉ ngửi thôi đã khiến người ta thèm ăn.
Lý Diệu Diệu gắp một miếng ruột già lên thổi mấy cái liền cho vào miệng ăn, nàng hài lòng cười đến mắt cong cong.
"Ngon thật."
Nàng ăn đến say sưa ngon lành, Tiêu Hàm lại không động đũa.
Nhìn ruột già trong chén cứ như con sâu, trong đầu liền hiện lên dáng vẻ ban đầu của nó, liền không còn khẩu vị.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.