[Làm Giàu] Nông Môn Hãn Phụ, Tướng Công Ốm Yếu Sủng Thê Vô Độ
Chương 18: Làm Nạng 2
Cật Bão Bão Hảo Mã Tự
13/05/2024
Sau khi lên núi, trưởng thôn vạch ra ranh giới.
Lâm phụ, Lâm mẫu đang chuẩn bị xuống núi lấy phân lên tưới ruộng thì nghe thấy một giọng nói vang lên sau lưng.
"Chờ chút."
Lâm mẫu càng ngày càng ghét Lý Diệu Diệu, bà ta trợn mắt lườm nàng: "Ngươi còn muốn làm gì nữa?"
Lý Diệu Diệu mặc kệ bà ta, nàng quay sang hành lễ với trưởng thôn.
"Ông trưởng thôn, sau khi thành thân, trong nhà ta không có nhiều phân bón, bọn họ đã chiếm mảnh đất nhà ta suốt ba năm trời, vậy thì để bọn họ tưới phân toàn bộ chỗ này chắc cũng không quá đáng chứ?"
Trưởng thôn khoanh tay lại, trầm ngâm suy nghĩ.
Lâm phụ lo lắng muốn nhảy dựng lên, gân xanh hằn hết lên cổ.
"Đã trả lại ngươi mảnh đất này, lại còn chia cho ngươi một nửa số khoai tây, thế còn chưa đủ quá đáng à? Sao ngươi không lên trời đi?"
Lý Diệu Diệu bật cười, nói: "Không bón cũng được, bây giờ ta sẽ nhổ hết số khoai mầm trong ruộng đi, đất của ta, ta làm chủ!"
Nếu cô không thoải mái thì bọn họ cũng đừng hòng sống tốt.
Trải qua chuyện chặt cây dưới núi, Lâm phụ, Lâm mẫu cảm thấy nàng thực sự có thể làm được.
Thế là chỉ có thể lo lắng suông nhìn chằm chằm trưởng thôn.
"Trưởng thôn, Lý Diệu Diệu rất quá đáng, ngài mau phân xử đi!"
"Cứ làm theo lời Lý Diệu Diệu đi, mỗi lần bón phân ta sẽ đến giám sát các người."
Trưởng thôn vuốt chòm râu, chắp hai tay sau lưng rồi chậm rãi bước xuống núi.
Lâm phụ vội vàng đuổi theo: "Trưởng thôn, sao ngài toàn thiên vị nàng ta thế?"
Trưởng thôn chưa bao giờ sợ phiền phức, cũng không sợ người khác bàn tán.
Ông ấy vừa chậm rãi bước đi vừa cười nói: "Cha nàng và ta đã làm bạn bè mấy chục năm, ngươi với ta có tình cảm gì?"
Lời nói chứa dao khiến Lâm phụ á khẩu không trả lời được.
Tuổi tác của ông Lý và trưởng thôn sàn sàn nhau, bởi vì thành thân muộn nên năm nay Lý Diệu Diệu mới mười tám, chỉ lớn hơn cháu gái trưởng thôn hai tuổi.
Nghe trưởng thôn nói vậy, Lý Tiểu Nhu lại nổi lòng ghen ghét.
Dựa vào đâu mà nàng lại được ông trưởng thôn bảo vệ?
Nhìn bóng lưng rời đi của trưởng thôn, Lý Diệu Diệu hơi nhớ ông nội.
Người thân của nàng cũng đã ra đi hết, chỉ còn một mình nàng trên đời này, hoàn cảnh giống hệt nguyên chủ.
Nàng mím chặt môi dưới, sau đó hô to với ông cụ đang đi xuống núi: "Ngài trưởng thôn, ta sẽ về nhà bằng đường khác, ngài đi thong thả nha!"
Nàng hét lớn nên gần nửa thôn đều nghe thấy.
Bao gồm cả Tiêu Hàm.
Trưởng thôn khoát tay, tỏ vẻ đã biết rồi.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lâm phụ, Lâm mẫu đang chuẩn bị xuống núi lấy phân lên tưới ruộng thì nghe thấy một giọng nói vang lên sau lưng.
"Chờ chút."
Lâm mẫu càng ngày càng ghét Lý Diệu Diệu, bà ta trợn mắt lườm nàng: "Ngươi còn muốn làm gì nữa?"
Lý Diệu Diệu mặc kệ bà ta, nàng quay sang hành lễ với trưởng thôn.
"Ông trưởng thôn, sau khi thành thân, trong nhà ta không có nhiều phân bón, bọn họ đã chiếm mảnh đất nhà ta suốt ba năm trời, vậy thì để bọn họ tưới phân toàn bộ chỗ này chắc cũng không quá đáng chứ?"
Trưởng thôn khoanh tay lại, trầm ngâm suy nghĩ.
Lâm phụ lo lắng muốn nhảy dựng lên, gân xanh hằn hết lên cổ.
"Đã trả lại ngươi mảnh đất này, lại còn chia cho ngươi một nửa số khoai tây, thế còn chưa đủ quá đáng à? Sao ngươi không lên trời đi?"
Lý Diệu Diệu bật cười, nói: "Không bón cũng được, bây giờ ta sẽ nhổ hết số khoai mầm trong ruộng đi, đất của ta, ta làm chủ!"
Nếu cô không thoải mái thì bọn họ cũng đừng hòng sống tốt.
Trải qua chuyện chặt cây dưới núi, Lâm phụ, Lâm mẫu cảm thấy nàng thực sự có thể làm được.
Thế là chỉ có thể lo lắng suông nhìn chằm chằm trưởng thôn.
"Trưởng thôn, Lý Diệu Diệu rất quá đáng, ngài mau phân xử đi!"
"Cứ làm theo lời Lý Diệu Diệu đi, mỗi lần bón phân ta sẽ đến giám sát các người."
Trưởng thôn vuốt chòm râu, chắp hai tay sau lưng rồi chậm rãi bước xuống núi.
Lâm phụ vội vàng đuổi theo: "Trưởng thôn, sao ngài toàn thiên vị nàng ta thế?"
Trưởng thôn chưa bao giờ sợ phiền phức, cũng không sợ người khác bàn tán.
Ông ấy vừa chậm rãi bước đi vừa cười nói: "Cha nàng và ta đã làm bạn bè mấy chục năm, ngươi với ta có tình cảm gì?"
Lời nói chứa dao khiến Lâm phụ á khẩu không trả lời được.
Tuổi tác của ông Lý và trưởng thôn sàn sàn nhau, bởi vì thành thân muộn nên năm nay Lý Diệu Diệu mới mười tám, chỉ lớn hơn cháu gái trưởng thôn hai tuổi.
Nghe trưởng thôn nói vậy, Lý Tiểu Nhu lại nổi lòng ghen ghét.
Dựa vào đâu mà nàng lại được ông trưởng thôn bảo vệ?
Nhìn bóng lưng rời đi của trưởng thôn, Lý Diệu Diệu hơi nhớ ông nội.
Người thân của nàng cũng đã ra đi hết, chỉ còn một mình nàng trên đời này, hoàn cảnh giống hệt nguyên chủ.
Nàng mím chặt môi dưới, sau đó hô to với ông cụ đang đi xuống núi: "Ngài trưởng thôn, ta sẽ về nhà bằng đường khác, ngài đi thong thả nha!"
Nàng hét lớn nên gần nửa thôn đều nghe thấy.
Bao gồm cả Tiêu Hàm.
Trưởng thôn khoát tay, tỏ vẻ đã biết rồi.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.