[Làm Giàu] Nông Môn Hãn Phụ, Tướng Công Ốm Yếu Sủng Thê Vô Độ
Chương 38: Nam Nhân Vui Buồn Thất Thường 2
Cật Bão Bão Hảo Mã Tự
13/05/2024
Xoay người đi đến trước bàn trà, duỗi tay lấy một chiếc khăn đã ngâm trong nước ấm.
Nàng từ trước đến nay vẫn luôn sợ đau, lần này lại không lùi bước, cho dù vắt khăn khô nước nóng ở nhiệt độ cao khiến cho tay nàng đỏ lên, nàng cũng không kêu đau.
Tiêu Hàm nghiêng đầu nhìn thấy nàng đang vắt chiếc khăn trong tay, trong mắt hiện lên một tia hứng thú.
Rõ ràng là sợ đau, nhiệt độ nước sôi có thể làm da thịt nổi bong bóng, nàng lại không kêu rên một tiếng.
Lý Diệu Diệu vắt khô khăn tay, sau khi giũ xong xoay người đắp lên đùi hắn.
Vừa mới đặt lên, Tiêu Hàm lập tức nhíu mày vì đau, hai tay hắn nắm chặt chăn cố gắng chịu đựng đau đớn.
Nhìn hắn cắn chặt răng cũng không phát ra âm thanh, Lý Diệu Diệu chưa từng bị dày vò như vậy, nên không thể cảm nhận được nỗi đau của hắn.
Nàng nghĩ thầm làm sao mới có thể giúp hắn giảm bớt chút đau đớn?
Thấy khăn che không đến đầu gối, mà chân kia của hắn còn trống, nàng lập tức quay người chạy ra ngoài.
Khăn tay ngâm trong nước sôi nhiệt độ cao hơn bình thường, Tiêu Hàm cảm thấy đùi giống như đang được nướng trên lửa, đau khắp lục phủ ngũ tạng.
Hai tay hắn siết chặt lại, cười lạnh với căn phòng trống không.
“Rốt cuộc vẫn là sợ hãi.”
Lý Diệu Diệu lấy toàn bộ khăn trên thùng gỗ, lại chạy vào phòng bếp lấy một khúc gỗ to bằng hai ngón tay từ trong đống củi, rồi nhanh chóng chạy về phòng.
Nhìn thấy trong tay nàng ôm khăn và một khúc gỗ quay lại, Tiêu Hàm hơi giật mình, trong mắt nhanh chóng hiện lên một tia ngạc nhiên.
Lý Diệu Diệu lấy toàn bộ chiếc khăn khác bỏ vào trong nước nóng làm ướt, sau đó vắt khô đắp lên vết thương của hắn, che khuất toàn bộ hai chân, rồi mới đưa khúc gỗ kia cho Tiêu Hàm.
“Ngươi đau không chịu nổi thì cắn cái này đi.”
Thấy hắn không trả lời, nàng đặt khúc gỗ ở bên cạnh hắn.
Tiêu Hàm cúi đầu nhìn thấy khúc gỗ kia, ngẩng đầu nhìn nàng đang tích cực thay khăn tay, đột nhiên nổi lên một vài ý xấu.
“Răng ta đau.”
Sao lúc tức giận với người khác không thấy ngươi nói răng đau?
Lời này Lý Diệu Diệu nghĩ thầm ở trong lòng không dám nói ra, chân hắn bị thương như vậy còn phải chịu đựng sự đau đớn đã rất đáng thương rồi, nàng không nên thừa dịp người khác gặp khó khăn mà lợi dụng hắn.
“Vậy ngươi cắn chăn đi.”
Dù sao đầu chăn kia cũng là của hắn, cũng sẽ không gây khó chịu cho nàng.
Nói xong nàng thay chiếc khăn mới đắp lên đùi, toàn bộ quá trình đều bỏ qua nơi nào đó của hắn.
Mặc dù đau đến thấu tim, nhưng Tiêu Hàm vẫn bình tĩnh nói: “Chăn cắn bẩn ta không đắp chăn được.”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nàng từ trước đến nay vẫn luôn sợ đau, lần này lại không lùi bước, cho dù vắt khăn khô nước nóng ở nhiệt độ cao khiến cho tay nàng đỏ lên, nàng cũng không kêu đau.
Tiêu Hàm nghiêng đầu nhìn thấy nàng đang vắt chiếc khăn trong tay, trong mắt hiện lên một tia hứng thú.
Rõ ràng là sợ đau, nhiệt độ nước sôi có thể làm da thịt nổi bong bóng, nàng lại không kêu rên một tiếng.
Lý Diệu Diệu vắt khô khăn tay, sau khi giũ xong xoay người đắp lên đùi hắn.
Vừa mới đặt lên, Tiêu Hàm lập tức nhíu mày vì đau, hai tay hắn nắm chặt chăn cố gắng chịu đựng đau đớn.
Nhìn hắn cắn chặt răng cũng không phát ra âm thanh, Lý Diệu Diệu chưa từng bị dày vò như vậy, nên không thể cảm nhận được nỗi đau của hắn.
Nàng nghĩ thầm làm sao mới có thể giúp hắn giảm bớt chút đau đớn?
Thấy khăn che không đến đầu gối, mà chân kia của hắn còn trống, nàng lập tức quay người chạy ra ngoài.
Khăn tay ngâm trong nước sôi nhiệt độ cao hơn bình thường, Tiêu Hàm cảm thấy đùi giống như đang được nướng trên lửa, đau khắp lục phủ ngũ tạng.
Hai tay hắn siết chặt lại, cười lạnh với căn phòng trống không.
“Rốt cuộc vẫn là sợ hãi.”
Lý Diệu Diệu lấy toàn bộ khăn trên thùng gỗ, lại chạy vào phòng bếp lấy một khúc gỗ to bằng hai ngón tay từ trong đống củi, rồi nhanh chóng chạy về phòng.
Nhìn thấy trong tay nàng ôm khăn và một khúc gỗ quay lại, Tiêu Hàm hơi giật mình, trong mắt nhanh chóng hiện lên một tia ngạc nhiên.
Lý Diệu Diệu lấy toàn bộ chiếc khăn khác bỏ vào trong nước nóng làm ướt, sau đó vắt khô đắp lên vết thương của hắn, che khuất toàn bộ hai chân, rồi mới đưa khúc gỗ kia cho Tiêu Hàm.
“Ngươi đau không chịu nổi thì cắn cái này đi.”
Thấy hắn không trả lời, nàng đặt khúc gỗ ở bên cạnh hắn.
Tiêu Hàm cúi đầu nhìn thấy khúc gỗ kia, ngẩng đầu nhìn nàng đang tích cực thay khăn tay, đột nhiên nổi lên một vài ý xấu.
“Răng ta đau.”
Sao lúc tức giận với người khác không thấy ngươi nói răng đau?
Lời này Lý Diệu Diệu nghĩ thầm ở trong lòng không dám nói ra, chân hắn bị thương như vậy còn phải chịu đựng sự đau đớn đã rất đáng thương rồi, nàng không nên thừa dịp người khác gặp khó khăn mà lợi dụng hắn.
“Vậy ngươi cắn chăn đi.”
Dù sao đầu chăn kia cũng là của hắn, cũng sẽ không gây khó chịu cho nàng.
Nói xong nàng thay chiếc khăn mới đắp lên đùi, toàn bộ quá trình đều bỏ qua nơi nào đó của hắn.
Mặc dù đau đến thấu tim, nhưng Tiêu Hàm vẫn bình tĩnh nói: “Chăn cắn bẩn ta không đắp chăn được.”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.