[Làm Giàu] Nông Môn Hãn Phụ, Tướng Công Ốm Yếu Sủng Thê Vô Độ
Chương 4: Sửa Cửa 1
Cật Bão Bão Hảo Mã Tự
13/05/2024
Lý Diệu Diệu nương theo ánh trăng mà đi đến bếp lò ở phía sau, sau đó lại chọn ra hai khúc củi đun thật chắc từ trong đó, rồi đặt chiếc ghế nhỏ mà Tiêu Hàm đã ngồi ra ngoài cửa.
Đạp lên ghế rồi khoa tay múa chân một lúc với cái lỗ tròn ở bên trên, cảm thấy trong lòng đầy tự tin.
Sau đó đẽo củi đun thành hình dạng mà nàng cần, vốn dĩ cái lỗ trên tấm gỗ có kích thước ngang với trục cửa, mà nàng mới khoét cái lỗ trên tấm gỗ lớn hơn một chút, cho nên trục cửa cần phải nhỏ đi một chút.
Sau khi đút cây củi đun vào trong lỗ tròn, nàng cầm lấy một khúc củi đun khác vẫn còn nguyên, dùng nó làm búa.
“Thùng.”
“Thùng.”
Tiếng cây gỗ chạm vào nhau rất hồn hậu, nhưng vào tai của Tiêu Hàm là thành thứ tiếng khó chịu và chói tai.
Giống như âm thanh khi ấy của đám người xem náo nhiệt ở pháp trường, khiến cho hắn hít thở không thông.
Hắn nằm trên giường, nhìn chằm chằm vào nữ nhân đang bận việc bên ngoài qua cái cửa sổ vỡ, đôi mắt đào hoa ôn nhuận kia tràn đầy sự lạnh lẽo.
Trên đường hắn đến nơi này, cựu bộ đã giúp hắn điều tra bối cảnh của người trong thôn này.
Nàng là một phế vật ham ăn lười làm, làm sao lại có thể sửa cửa, lại còn làm thuần thục như thế?
Lý Diệu Diệu nhảy xuống ghế, đẩy tới đẩy lui cửa sổ, nhìn thấy nó không còn rung lắc sắp rớt ra, lúc này mới lau sạch mồ hôi trên đầu, thở phào một hơi.
“Cuối cùng cũng xong rồi.”
Đối với nàng thì cánh cửa tượng trưng cho sự riêng tư, nếu như không đóng lại thì chuyện riêng tư sẽ bị phô ra, rất khó chịu.
Sau khi khóa chốt cửa, nàng dùng ống tay áo lau sạch chiếc ghế nhỏ rồi đặt lại chỗ cũ, nhặt lên củi gỗ đã rơi trên đất và vụn gỗ rồi đi xuống phòng bếp.
Chân bước lên bậc thang một bậc, sau đó nhắm mắt lại suy nghĩ một lúc, rồi đổi sang hướng khác.
Tiêu Hàm thấy nàng đi tới, lập tức giấu đi vẻ lạnh lùng trong mắt.
“Cốc cốc cốc.”
Cửa không đóng, Lý Diệu Diệu theo thói quen gõ cửa, sau đó mới ló đầu vào.
Trong phòng tối đen, ngoại trừ chút ánh trăng rọi lên trên giường có thể mơ hồ nhìn thấy sườn mặt của nam tử, thì những cái khác đều không nhìn thấy được.
Lý Diệu Diệu hắng giọng, hỏi: “Buổi tối ngươi muốn ăn cái gì?”
“Gì cũng được.”
Giọng nói lạnh lùng lại xa cách, xem ra là còn vì nàng mặt dày mà tức giận đây.
“Vậy ta tự mình làm vậy.”
Trả lời nàng là một sự im lặng.
Lý Diệu Diệu phồng má mím môi, xoay người đi vào phòng bếp, không muốn nói chuyện với người không thú vị.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Đạp lên ghế rồi khoa tay múa chân một lúc với cái lỗ tròn ở bên trên, cảm thấy trong lòng đầy tự tin.
Sau đó đẽo củi đun thành hình dạng mà nàng cần, vốn dĩ cái lỗ trên tấm gỗ có kích thước ngang với trục cửa, mà nàng mới khoét cái lỗ trên tấm gỗ lớn hơn một chút, cho nên trục cửa cần phải nhỏ đi một chút.
Sau khi đút cây củi đun vào trong lỗ tròn, nàng cầm lấy một khúc củi đun khác vẫn còn nguyên, dùng nó làm búa.
“Thùng.”
“Thùng.”
Tiếng cây gỗ chạm vào nhau rất hồn hậu, nhưng vào tai của Tiêu Hàm là thành thứ tiếng khó chịu và chói tai.
Giống như âm thanh khi ấy của đám người xem náo nhiệt ở pháp trường, khiến cho hắn hít thở không thông.
Hắn nằm trên giường, nhìn chằm chằm vào nữ nhân đang bận việc bên ngoài qua cái cửa sổ vỡ, đôi mắt đào hoa ôn nhuận kia tràn đầy sự lạnh lẽo.
Trên đường hắn đến nơi này, cựu bộ đã giúp hắn điều tra bối cảnh của người trong thôn này.
Nàng là một phế vật ham ăn lười làm, làm sao lại có thể sửa cửa, lại còn làm thuần thục như thế?
Lý Diệu Diệu nhảy xuống ghế, đẩy tới đẩy lui cửa sổ, nhìn thấy nó không còn rung lắc sắp rớt ra, lúc này mới lau sạch mồ hôi trên đầu, thở phào một hơi.
“Cuối cùng cũng xong rồi.”
Đối với nàng thì cánh cửa tượng trưng cho sự riêng tư, nếu như không đóng lại thì chuyện riêng tư sẽ bị phô ra, rất khó chịu.
Sau khi khóa chốt cửa, nàng dùng ống tay áo lau sạch chiếc ghế nhỏ rồi đặt lại chỗ cũ, nhặt lên củi gỗ đã rơi trên đất và vụn gỗ rồi đi xuống phòng bếp.
Chân bước lên bậc thang một bậc, sau đó nhắm mắt lại suy nghĩ một lúc, rồi đổi sang hướng khác.
Tiêu Hàm thấy nàng đi tới, lập tức giấu đi vẻ lạnh lùng trong mắt.
“Cốc cốc cốc.”
Cửa không đóng, Lý Diệu Diệu theo thói quen gõ cửa, sau đó mới ló đầu vào.
Trong phòng tối đen, ngoại trừ chút ánh trăng rọi lên trên giường có thể mơ hồ nhìn thấy sườn mặt của nam tử, thì những cái khác đều không nhìn thấy được.
Lý Diệu Diệu hắng giọng, hỏi: “Buổi tối ngươi muốn ăn cái gì?”
“Gì cũng được.”
Giọng nói lạnh lùng lại xa cách, xem ra là còn vì nàng mặt dày mà tức giận đây.
“Vậy ta tự mình làm vậy.”
Trả lời nàng là một sự im lặng.
Lý Diệu Diệu phồng má mím môi, xoay người đi vào phòng bếp, không muốn nói chuyện với người không thú vị.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.