[Làm Giàu] Nông Môn Hãn Phụ, Tướng Công Ốm Yếu Sủng Thê Vô Độ
Chương 6: Sửa Cửa 3
Cật Bão Bão Hảo Mã Tự
13/05/2024
Mở nồi bỏ mì vào bên trong nấu chín, sau khi chín rồi thì vớt ra bỏ vào nước lạnh làm lạnh.
Lại múc nước ở trong nồi ra, sau đó rửa sạch sẽ.
Trong khi chảo sắt đang nóng, nàng lấy bớt củi ra, chỉ để lại một đống lửa nhỏ.
Sau đó múc nửa muỗng mở lợn đổ vào chảo, sau đó cho hành vào, phi hành.
Một lúc sau, mùi thơm của mỡ lợn và mùi hành từ trong phòng bếp lan tỏa ra ngoài.
Lý Diệu Diệu lấy đũa kẹp hành ở trong nồi lên, đặt ở gần đèn dầu trẩu, nhìn thấy màu dần chuyển vàng thì vớt ra, sau đó lấy một cái bát rỗng, múc vào đó hai muỗng nước tương, sau đó lại đổ dầu hành ở trong chảo vào.
Sau khi khuấy xong thì lấy đũa chấm một chút rồi nếm thử.
“Có hơi nhạt, nhưng trộn với mì hẳn là vừa ăn.”
Lấy mì ra bỏ vào trong hai chén sứ, sao đó rưới dầu hành lên, cho hành đã phi vào, sau đó trộn mì trong chén và dầu hành lại là xong.
Nàng kẹp đèn đầu trẩu vào giữa hai bát mì, sau đó cẩn thận mà đi đến phòng của Tiêu Hàm.
Nàng bước vào ngạch cửa, sau đó là tiếng cười nhạt vang lên.
“Ăn cơm thôi.”
Phòng của Tiêu Hàm bài trí rất đơn giản.
Một cái giường, một cái bàn con, thêm một cái tủ hỏng, tuy là đồ đạc đã bị hư hao, nhưng quan trọng là chúng đều sạch sẽ.
Lý Diệu Diệu nghĩ đến chuyện hắn không tiện xuống giường, cho nên bưng chén của hắn đến mép giường.
“Đây.”
Tiêu Hàm nhìn sợi mì sẫm màu trong chén, hơi cau mày.
Hàng mi dài che khuất đôi mắt sâu thẳm, Lý Diệu Diệu không nhìn thấy thần sắc trong mắt của hắn, thấy hắn không trả lời, cho rằng hắn còn đang tức giận vì chuyện của hồi môn.
Nàng cắn môi dưới, đưa chén vào trong tay của hắn, sau đó bưng lên chén mì của mình đi ra bên ngoài.
Ở mép chén vẫn còn lưu lại hơi ấm do nữ tử để lại.
Tiêu Hàm nhìn về phía ngọn đèn dầu trên chiếc bàn con, ánh mắt nhìn ra phía bên ngoài.
Lý Diệu Diệu ngồi ở ngạch cửa của nhà chính, vài tia sáng của ánh trăng rọi lên người của nàng, lúc thành thân buộc phải chọn kẻ tàn phế là hắn.
Vốn nên cô đơn mới đúng.
Nhưng nàng lại trông như không hề có chút buồn bã nào, chén mùi đen thui bị nàng ăn miếng to như đang ăn sơn hào hải vị.
Hắn rũ mắt nhìn chằm chằm vào chén mì có màu tương, thực sự ăn ngon vậy sao?
Đầu ngón tay duỗi ra, cầm đũa lên.
Lý Diệu Diệu đã ăn xong từ lâu, nàng ngồi ở trên ngạch cửa nhìn trăng rằm trên không một lúc.
Sau đó đi vào căn phòng nhỏ ở cách vách.
Bên trong bày tám cái rương lớn.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lại múc nước ở trong nồi ra, sau đó rửa sạch sẽ.
Trong khi chảo sắt đang nóng, nàng lấy bớt củi ra, chỉ để lại một đống lửa nhỏ.
Sau đó múc nửa muỗng mở lợn đổ vào chảo, sau đó cho hành vào, phi hành.
Một lúc sau, mùi thơm của mỡ lợn và mùi hành từ trong phòng bếp lan tỏa ra ngoài.
Lý Diệu Diệu lấy đũa kẹp hành ở trong nồi lên, đặt ở gần đèn dầu trẩu, nhìn thấy màu dần chuyển vàng thì vớt ra, sau đó lấy một cái bát rỗng, múc vào đó hai muỗng nước tương, sau đó lại đổ dầu hành ở trong chảo vào.
Sau khi khuấy xong thì lấy đũa chấm một chút rồi nếm thử.
“Có hơi nhạt, nhưng trộn với mì hẳn là vừa ăn.”
Lấy mì ra bỏ vào trong hai chén sứ, sao đó rưới dầu hành lên, cho hành đã phi vào, sau đó trộn mì trong chén và dầu hành lại là xong.
Nàng kẹp đèn đầu trẩu vào giữa hai bát mì, sau đó cẩn thận mà đi đến phòng của Tiêu Hàm.
Nàng bước vào ngạch cửa, sau đó là tiếng cười nhạt vang lên.
“Ăn cơm thôi.”
Phòng của Tiêu Hàm bài trí rất đơn giản.
Một cái giường, một cái bàn con, thêm một cái tủ hỏng, tuy là đồ đạc đã bị hư hao, nhưng quan trọng là chúng đều sạch sẽ.
Lý Diệu Diệu nghĩ đến chuyện hắn không tiện xuống giường, cho nên bưng chén của hắn đến mép giường.
“Đây.”
Tiêu Hàm nhìn sợi mì sẫm màu trong chén, hơi cau mày.
Hàng mi dài che khuất đôi mắt sâu thẳm, Lý Diệu Diệu không nhìn thấy thần sắc trong mắt của hắn, thấy hắn không trả lời, cho rằng hắn còn đang tức giận vì chuyện của hồi môn.
Nàng cắn môi dưới, đưa chén vào trong tay của hắn, sau đó bưng lên chén mì của mình đi ra bên ngoài.
Ở mép chén vẫn còn lưu lại hơi ấm do nữ tử để lại.
Tiêu Hàm nhìn về phía ngọn đèn dầu trên chiếc bàn con, ánh mắt nhìn ra phía bên ngoài.
Lý Diệu Diệu ngồi ở ngạch cửa của nhà chính, vài tia sáng của ánh trăng rọi lên người của nàng, lúc thành thân buộc phải chọn kẻ tàn phế là hắn.
Vốn nên cô đơn mới đúng.
Nhưng nàng lại trông như không hề có chút buồn bã nào, chén mùi đen thui bị nàng ăn miếng to như đang ăn sơn hào hải vị.
Hắn rũ mắt nhìn chằm chằm vào chén mì có màu tương, thực sự ăn ngon vậy sao?
Đầu ngón tay duỗi ra, cầm đũa lên.
Lý Diệu Diệu đã ăn xong từ lâu, nàng ngồi ở trên ngạch cửa nhìn trăng rằm trên không một lúc.
Sau đó đi vào căn phòng nhỏ ở cách vách.
Bên trong bày tám cái rương lớn.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.