[Làm Giàu] Nông Môn Hãn Phụ, Tướng Công Ốm Yếu Sủng Thê Vô Độ
Chương 23: Ta Sợ Đau Mắt Hột 3
Cật Bão Bão Hảo Mã Tự
13/05/2024
Cửa phòng Tiêu Hàm nằm ở bên trái nhà chính, phải đi vào nhà chính thì mới vào được cửa phòng.
Nàng định đi ngủ, khi đi vào nhà chính thì thấy đèn dầu vẫn sáng, mượn ánh sáng yếu ớt, nàng nhìn thấy trên cái bàn bên cạnh có một cái bát.
Đi lại gần nhìn vào thì thấy đó là một bát cháo.
Lý Diệu Diệu nhìn chằm chằm cái bát, lòng cảm thấy rất khó hiểu.
"Hắn nấu cơm từ bao giờ thế?"
Đứng ở cửa nhìn vào, ánh trăng xuyên thấu qua song cửa sổ soi sáng trong phòng, vài tia sáng chiếu lên giường.
Có thể nhìn thấy khuôn mặt của người đàn ông trong bóng tối lờ mờ.
Người này có vẻ ngoài dịu dàng như một công tử văn nhã nhưng cái miệng lại độc ác.
Nàng mím môi đi đến bên bàn ăn rồi ngồi xuống, cầm đũa rồi bắt đầu uống bát cháo hoa.
Nàng vừa uống được một ngụm thì bàn tay chợt khựng lại, quay đầu nhìn ra cửa phòng.
"Hắn bỏ thêm... Mỡ heo vào trong bát."
Cháo hoa có bỏ thêm mỡ heo có một mùi thơm đặc biệt, ăn ngon hơn cháo hoa bình thường nhiều.
Lý Diệu Diệu quay lại, nhìn chằm chằm vào cháo trong bát, mấy lời nói của nam nhân đột ngột vang lên trong đầu.
"Ngươi có biết sao hai chân ta lại bị gãy không?"
"Ngoài biết hai chữ Tiêu Hàm ra thì ngươi hoàn toàn không biết gì về ta cả."
Lý Diệu Diệu siết chặt đôi đũa trong tay, khẽ nhíu mày.
Ngoài tên hắn thì nàng thực sự không biết gì về hắn cả...
Đến giờ Mão một khắc, Lý Diệu Diệu đi nấu cơm, tiện thể thu dọn những đồ cần mang vào thành.
Khu chợ huyện mà mọi người hay đi là huyện Ngũ Hà, khu chợ đó cách thôn Lý gia một canh giờ đi đường nên lần nào người dân trong thôn cũng đi ra ngoài từ giờ Mão bốn khác, cũng chính là sáu giờ sáng.
Nàng nhét mười văn tiền vào túi rồi đặt bữa sáng của Tiêu Hàm lên bàn.
Vốn định cõng cái gùi lên lưng rồi đi ngay nhưng sau khi sụp mắt ngẫm nghĩ một lát, nàng xoay người đi đến trước cửa phòng hắn, cất giọng trong trẻo mang theo vào phần dịu dàng.
"Ta đi chợ đây, cơm ở trên bàn đó, bao giờ ngươi ngủ dậy thì nhớ ra ăn nha."
Nghe thấy tiếng khóa cổng, Tiêu Hàm từ từ mở mắt ra, con ngươi đen nhánh nhìn chằm chằm đỉnh màn, đáy mắt nhuộm một cảm giác phức tạp.
Tốt nhất đừng quay lại nữa.
Lúc Lý Diệu Diệu đi đến cửa thôn thì đã có người dân trong thôn lục tục ra ngoài.
Nàng chỉ cần đi theo bọn họ là được.
Hôm nay cả nhà thím mập và thím Lưu cũng đi chợ, bởi vì chuyện hai ngày trước nên Lý Diệu Diệu hơi rụt rè.
"Lý Diệu Diệu, ngươi cũng đi chợ à?"
Ngày xưa nguyên chủ chưa bao giờ đi chợ, Lý Diệu Diệu lạnh nhạt đáp một tiếng rồi lùi lại ra đằng sau đội ngũ và đi theo chân bọn họ.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nàng định đi ngủ, khi đi vào nhà chính thì thấy đèn dầu vẫn sáng, mượn ánh sáng yếu ớt, nàng nhìn thấy trên cái bàn bên cạnh có một cái bát.
Đi lại gần nhìn vào thì thấy đó là một bát cháo.
Lý Diệu Diệu nhìn chằm chằm cái bát, lòng cảm thấy rất khó hiểu.
"Hắn nấu cơm từ bao giờ thế?"
Đứng ở cửa nhìn vào, ánh trăng xuyên thấu qua song cửa sổ soi sáng trong phòng, vài tia sáng chiếu lên giường.
Có thể nhìn thấy khuôn mặt của người đàn ông trong bóng tối lờ mờ.
Người này có vẻ ngoài dịu dàng như một công tử văn nhã nhưng cái miệng lại độc ác.
Nàng mím môi đi đến bên bàn ăn rồi ngồi xuống, cầm đũa rồi bắt đầu uống bát cháo hoa.
Nàng vừa uống được một ngụm thì bàn tay chợt khựng lại, quay đầu nhìn ra cửa phòng.
"Hắn bỏ thêm... Mỡ heo vào trong bát."
Cháo hoa có bỏ thêm mỡ heo có một mùi thơm đặc biệt, ăn ngon hơn cháo hoa bình thường nhiều.
Lý Diệu Diệu quay lại, nhìn chằm chằm vào cháo trong bát, mấy lời nói của nam nhân đột ngột vang lên trong đầu.
"Ngươi có biết sao hai chân ta lại bị gãy không?"
"Ngoài biết hai chữ Tiêu Hàm ra thì ngươi hoàn toàn không biết gì về ta cả."
Lý Diệu Diệu siết chặt đôi đũa trong tay, khẽ nhíu mày.
Ngoài tên hắn thì nàng thực sự không biết gì về hắn cả...
Đến giờ Mão một khắc, Lý Diệu Diệu đi nấu cơm, tiện thể thu dọn những đồ cần mang vào thành.
Khu chợ huyện mà mọi người hay đi là huyện Ngũ Hà, khu chợ đó cách thôn Lý gia một canh giờ đi đường nên lần nào người dân trong thôn cũng đi ra ngoài từ giờ Mão bốn khác, cũng chính là sáu giờ sáng.
Nàng nhét mười văn tiền vào túi rồi đặt bữa sáng của Tiêu Hàm lên bàn.
Vốn định cõng cái gùi lên lưng rồi đi ngay nhưng sau khi sụp mắt ngẫm nghĩ một lát, nàng xoay người đi đến trước cửa phòng hắn, cất giọng trong trẻo mang theo vào phần dịu dàng.
"Ta đi chợ đây, cơm ở trên bàn đó, bao giờ ngươi ngủ dậy thì nhớ ra ăn nha."
Nghe thấy tiếng khóa cổng, Tiêu Hàm từ từ mở mắt ra, con ngươi đen nhánh nhìn chằm chằm đỉnh màn, đáy mắt nhuộm một cảm giác phức tạp.
Tốt nhất đừng quay lại nữa.
Lúc Lý Diệu Diệu đi đến cửa thôn thì đã có người dân trong thôn lục tục ra ngoài.
Nàng chỉ cần đi theo bọn họ là được.
Hôm nay cả nhà thím mập và thím Lưu cũng đi chợ, bởi vì chuyện hai ngày trước nên Lý Diệu Diệu hơi rụt rè.
"Lý Diệu Diệu, ngươi cũng đi chợ à?"
Ngày xưa nguyên chủ chưa bao giờ đi chợ, Lý Diệu Diệu lạnh nhạt đáp một tiếng rồi lùi lại ra đằng sau đội ngũ và đi theo chân bọn họ.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.