[Làm Giàu] Nông Môn Hãn Phụ, Tướng Công Ốm Yếu Sủng Thê Vô Độ
Chương 15: Trộm Gà Không Thành Còn Mất Nắm Gạo 2
Cật Bão Bão Hảo Mã Tự
13/05/2024
Mà ở ngay sau ngọn núi, có một số con đường đi đến đó, mà vừa hay ở phía sau thôn cũng có một cái.
Vì ít có người đi nơi này, nên trên đường mọc đầy cỏ dại.
Thôn trưởng lớn tuổi chân yếu, mấy người bọn họ chọn đi con đường mà các thôn dân hay đi.
Dọc trên đường đi, bọn họ đi qua rất nhiều nhà của thôn dân, có một số người vác cuốc chuẩn bị ra đồng nên chủ động chào họ.
Thấy tay của Lý Diệu Diệu cầm dao đốn củi, còn Lý Tiểu Nhu hai tay trống trơn, bước đi thướt tha duyên dáng.
Có người không nhịn được, nói: “Lý Diệu Diệu, nghe nói tất cả của hồi môn của ngươi đều là đá, ngươi lừa Tiêu Hàm thì không nói, hơn nữa Tiêu Hàm hắn còn là một kẻ nghèo túng, sau này cuộc sống của hai người phải như thế nào, nghe ta nói, còn không bằng ngươi làm thiếp của Lâm Đại Lang, làm nhỏ cho muội muội ngươi đi.”
Lão phụ trung niên vừa nói, có gương mặt đầy nếp nhăn, làn da ngăm đen, vẻ mặt và giọng điệu giống như thật sự đang quan tâm nàng.
Lý Diệu Diệu tìm tên người này từ trong ký ức của nguyên chủ.
Người trong thôn gọi bà ta là thím Lưu, bản lĩnh thì không có, chỉ có một cái miệng lợi hại.
Những người khác đang chuẩn bị ra đồng cũng theo đó mà phụ họa.
“Còn không phải sao, tốt xấu gì Lâm gia cũng có ruộng, Lâm Đại Lang lại trông tuấn tú, ba năm ôm hai đứa, cuộc sống khỏi phải nói là có bao nhiêu hạnh phúc.”
“Đúng vậy đúng vậy, không phải là làm thiếp sao, so với việc gả cho tàn phế tốt hơn nhiều.”
Trong lịch sử, các triều đại đều quản lý việc nam tử cưới thiếp, nhưng ở triều đại hư cấu này, ở nhân gian có không ít người nạp thiếp, chỉ cần có đủ khả năng nuôi, thì quan phủ sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua.
Nghe bọn họ nói, trên mặt ba mẹ Lâm gia hiện ra sự đắc ý.
Khóe miệng của bọn họ dường như muốn kéo đến mang tai.
Lâm mẫu kéo Lý Tiểu Nhu đến trước mặt mình, cười đến mức còn tươi hơn hoa bìm bìm đang nở rộ.
“Thím mập, con ta không cưới phụ nữ không có tâm can lại còn xấu xí.”
“Vẫn là Tiểu Nhu nhà chúng ta tốt, không chỉ săn sóc, chiếu cố Đại Lang, mà còn đối xử với người mẹ này cực tốt.”
Nghe được khen, gương mặt nhỏ của Lý Tiểu Nhu đỏ lên, thẹn thùng hờn dỗi.
“Nương, con dâu chắc chắn sẽ vô cùng hiếu kính người và cha.”
Lâm phụ vuốt râu cười nói.
“Tiểu Nhu à, ngươi sinh cho nhà ta và đứa cháu trai mập mạp, cha và nương của ngươi đều sẽ không bạc đãi ngươi.”
Trưởng thôn cho rằng nương không hiểu chuyện thì cũng thôi đi, kết quả thì cha cũng y hệt thế.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Vì ít có người đi nơi này, nên trên đường mọc đầy cỏ dại.
Thôn trưởng lớn tuổi chân yếu, mấy người bọn họ chọn đi con đường mà các thôn dân hay đi.
Dọc trên đường đi, bọn họ đi qua rất nhiều nhà của thôn dân, có một số người vác cuốc chuẩn bị ra đồng nên chủ động chào họ.
Thấy tay của Lý Diệu Diệu cầm dao đốn củi, còn Lý Tiểu Nhu hai tay trống trơn, bước đi thướt tha duyên dáng.
Có người không nhịn được, nói: “Lý Diệu Diệu, nghe nói tất cả của hồi môn của ngươi đều là đá, ngươi lừa Tiêu Hàm thì không nói, hơn nữa Tiêu Hàm hắn còn là một kẻ nghèo túng, sau này cuộc sống của hai người phải như thế nào, nghe ta nói, còn không bằng ngươi làm thiếp của Lâm Đại Lang, làm nhỏ cho muội muội ngươi đi.”
Lão phụ trung niên vừa nói, có gương mặt đầy nếp nhăn, làn da ngăm đen, vẻ mặt và giọng điệu giống như thật sự đang quan tâm nàng.
Lý Diệu Diệu tìm tên người này từ trong ký ức của nguyên chủ.
Người trong thôn gọi bà ta là thím Lưu, bản lĩnh thì không có, chỉ có một cái miệng lợi hại.
Những người khác đang chuẩn bị ra đồng cũng theo đó mà phụ họa.
“Còn không phải sao, tốt xấu gì Lâm gia cũng có ruộng, Lâm Đại Lang lại trông tuấn tú, ba năm ôm hai đứa, cuộc sống khỏi phải nói là có bao nhiêu hạnh phúc.”
“Đúng vậy đúng vậy, không phải là làm thiếp sao, so với việc gả cho tàn phế tốt hơn nhiều.”
Trong lịch sử, các triều đại đều quản lý việc nam tử cưới thiếp, nhưng ở triều đại hư cấu này, ở nhân gian có không ít người nạp thiếp, chỉ cần có đủ khả năng nuôi, thì quan phủ sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua.
Nghe bọn họ nói, trên mặt ba mẹ Lâm gia hiện ra sự đắc ý.
Khóe miệng của bọn họ dường như muốn kéo đến mang tai.
Lâm mẫu kéo Lý Tiểu Nhu đến trước mặt mình, cười đến mức còn tươi hơn hoa bìm bìm đang nở rộ.
“Thím mập, con ta không cưới phụ nữ không có tâm can lại còn xấu xí.”
“Vẫn là Tiểu Nhu nhà chúng ta tốt, không chỉ săn sóc, chiếu cố Đại Lang, mà còn đối xử với người mẹ này cực tốt.”
Nghe được khen, gương mặt nhỏ của Lý Tiểu Nhu đỏ lên, thẹn thùng hờn dỗi.
“Nương, con dâu chắc chắn sẽ vô cùng hiếu kính người và cha.”
Lâm phụ vuốt râu cười nói.
“Tiểu Nhu à, ngươi sinh cho nhà ta và đứa cháu trai mập mạp, cha và nương của ngươi đều sẽ không bạc đãi ngươi.”
Trưởng thôn cho rằng nương không hiểu chuyện thì cũng thôi đi, kết quả thì cha cũng y hệt thế.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.