Nông Môn Khoa Cử Chi Kiếm Tiền, Khảo Thí, Dưỡng Gia
Chương 47
Thỏ Nguyệt Quan
12/11/2021
Bởi vì đi thăm mẹ vợ và chuyện Lâm Kiến Văn mua đề thi đã mất cả một
ngày, khi hai phu phu Lâm Trạch về đến nhà thì trời đã tối đen.
Ngày mai còn phải mở sạp, nửa điểm không thể thả lỏng, hai người bận rộn dưới ánh nến tới khi trăng lên giữa trời mới nghỉ ngơi được.
Tuy rằng rất mệt, nhưng dưới ánh nến là thế giới hai người thoải mái ngọt ngào, ôm nhau mà ngủ là niềm an ủi tuyệt vời nhất. Cảm giác được ôm phu lang đi ngủ đối với Lâm Trạch mà nói còn sung sướng hơn ôm bảo vật.
Chương Tụ ngoan ngoãn nép vào trong lòng hắn, nở nụ cười ngọt ngào, cậu rất thích cọ vào ngực Lâm Trạch, giống như chú mèo con vậy.
Bởi vì nhớ thương cây củ cải đường, mấy ngày tiếp theo đều là một mình Lâm Trạch đi bán bánh mì ở trấn trên.
Còn Chương Tụ thì đi bàn bạc với Chương Liễu Mi về việc thu mua củ cải đường, sau đó mời hai phu phu Hà Hướng Phong tới hỗ trợ làm đường, không còn cách nào khác, nhân thủ nhà bọn họ thật sự không đủ.
Tuy rằng lần thi khoa cử tiếp theo là ba năm sau, nhưng thời gian trôi qua rất nhanh, hiện tại mỗi ngày chỉ có nửa ngày ôn tập đọc sách là rất gấp gáp. Lâm Trạch dù có tự tin đến đâu, cũng không dám coi thường vì mình là người xuyên việt liền cảm thấy bản thân vượt qua kì thi dễ dàng.
Cho nên, hắn không thể vì kiếm tiền mà trì hoãn việc đọc sách, nếu không có chuyện đặc biệt xảy ra, chắc chắc mỗi buổi chiều hắn đều đọc sách ôn tập.
Bạc về sau sẽ có cơ hội kiếm lại, khoa cử trước mắt không thể chậm trễ. Đây chính là lý do tại sao hắn đột nhiên muốn mở tư thục 'luyện thi đồng sinh cấp tốc', mục đích rất đơn giản và thực dụng, chính là kiếm bạc nhẹ nhàng hơn.
Sau này Chương Tụ sẽ quản lý tiệm bánh ngọt, hắn quản lý tư thục, tài nguyên và thanh danh kéo đến liên tục, phu phu đồng lòng cùng nhau kiếm tiền!
Mấy ngày nay ngoại trừ bán bánh mì ở trấn trên, mỗi ngày vào lúc giữa trưa Lâm Trạch sẽ 'ngẫu nhiên gặp được' một số bộ khoái, người gác cửa, người hầu trong nha môn. Sau đó tìm cớ mời mọi người đi ăn nhẹ, không dấu vết điều tra tin tức.
Trên thực tế, cách tốt nhất là trực tiếp đi tìm nha hoàn hay gã sai vặt trong phủ huyện lệnh hỏi thăm là thích hợp nhất, nhưng mà phủ huyện lệnh không ở trong trấn trên, cho nên Lâm Trạch chỉ có thể tìm các chủ sự trong nha môn ở trấn trên.
Sau khi hắn nỗ lực hỏi thăm và đưa ra bảy tám thẻ 'duy ái bỉ', cuối cùng hắn cũng nhận được tin tức đáng tin cậy........ Vương huyện lệnh sắp lên chức quan.
Lâm Trạch lúc này mới cảm thấy nhẹ nhõm, hắn tự hỏi huyện lệnh huyện Thanh Sơn nghe nói không hề ngu xuẩn, tại sao lại cho cậu em vợ lấy danh nghĩa của mình đi bán đề thi, lại mặc kệ chuyện lớn như vậy? Thì ra là thế.
Không còn nghi ngờ nữa, hầu hết đề thi trong tay Chu Hồng Xương là giả, thừa dịp anh rể huyện lệnh trước khi lên chức, cáo mượn oai hùm lừa đảo những học trò tâm thuật bất chính một vố.
Dù sao đề thi là giả thì triều đình cũng không điều tra chuyện này, các học trò bị lừa bạc cũng không dám lộ ra, bạc thuần túy chính là chạy vào túi.
Vương huyện lệnh thấy không có không uy hiếp gì với chính mình, sau khi lên chức hắn sẽ không lại trở lại đây nữa, vì nể mặt mũi của ái thiếp, hắn đương nhiên ngầm đồng ý hành vi của cậu em vợ.
Đối với chuyện này, Lâm Trạch đã nhắc Lâm Tam Quý rồi, nên cũng an tâm hơn, nếu như Lâm Kiến Văn vẫn tự lấy bạc của mình rồi bị mắc lừa, vậy thì cho gã tự nếm tai ương đi, hắn chỉ ngồi đầy xem kịch mà thôi.
Sau khi giải quyết xong phiền não, tâm tư Lâm Trạch liền đặt vào sinh ý bánh mì và sản xuất đường từ củ cải đường.
Việc tiêu thụ bánh mì vẫn đắt như mọi khi, chủ yếu là do chiến lược marketing bỏ đói. Hắn mỗi ngày chỉ bán 800 ổ bánh mì, nhưng trấn Nam Dương lại có tới 2 vạn người sinh sống, đồ ăn mới mẻ tất nhiên là không đủ tiêu thụ.
Rất nhiều người tới chậm không mua được đều mong muốn Lâm Trạch tăng thêm số lượng, nhưng Lâm Trạch kiên quyết lấy cớ 'bánh mì không dễ làm' vững như Thái sơn, đây chính là mánh lới hắn dùng để làm vật hiếm lạ, tạm thời không thể phá quy tắc.
Ngoài ra, những người có thẻ 'duy ái bỉ' bắt đầu cảm nhận được đãi ngộ của 'khách VIP', chưa kể đến giá cả ưu đãi, không cần phải xếp hàng tranh nhau mua đồ vật, muốn mua cái gì chỉ cần đặt trước là được.
Điều quan trọng nhất chính là, Nhất Kiến Chung Tình làm ra bánh kem chỉ có người có thẻ 'duy ái bỉ' mới mua được, điều này rất thoả mãn hư vinh của nhóm người giàu có ở trấn trên.
Điều không tốt duy nhất là, Lâm Trạch bán số lượng quá ít, căn bản không đỡ thèm, mọi người vừa mới ăn hôm nay qua hôm sau lại thèm. Những người không thiếu tâm tư rất bội phục thủ đoạn mua bán của Lâm Trạch.
Đồ ăn ngon không sợ ế, bánh kem thì khó làm hơn so với bánh mì, hương vị còn ngon hơn rất nhiều, nhóm khách hàng nhóm chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi.
Chờ đến khi vị phu nhân có thẻ vàng đặt bánh kem của Lâm Trạch để mừng thọ lão phu nhân nhà mình, sau khi được lão phu nhân yêu thích, danh tiếng của Nhất Kiến Chung Tình ở trấn Nam Dương trong mắt người giàu có càng cao thêm một bậc.
Bỗng nhiên có một nhóm người tìm Lâm Trạch mua thẻ 'duy ái bỉ', đều là viên ngoại, phu nhân có tiền có địa vị ở trấn trên, mục đích là đặt bánh kem, buộc Lâm Trạch phải phát hành thẻ 'duy ái bỉ' lần nữa, tránh đắc tội với mọi người.
Lâm Trạch kiếm được số bạc này vừa đau đớn vừa hạnh phúc, vì càng nhiều người đặt bánh kem, hắn càng mệt.
Xem ra việc khai trương tiệm bánh ngọt sắp được đẩy nhanh tiến độ, danh tiếng của' Nhất Kiến Chung Tình ' truyền xa hơn so với hắn dự tính.
Lâm Trạch đã quyết định về người phụ giúp, cho hai ca nhi là phu lang hắn và Trịnh Tiểu Lạc trông coi, bởi vì tiệm bánh ngọt sau này giao cho Chương Tụ quản lý.
Những người đáng tin cậy khác hắn chỉ nhận thức được phu phu Trịnh Hà, người thân và bạn bè Lâm gia tạm thời không suy xét đến, người Hà gia hắn biết rõ hơn đương nhiên là lựa chọn đầu tiên.
Khi phu phu Trịnh Hà được Lâm Trạch mời vào trong nhà để nói chuyện này, họ giống như bị đè bởi một chiếc bánh từ trên trời rơi xuống.
"...... Ta dự định mở một tiệm đồ ngọt ở trấn trên sau khi có đủ bạc trong tay, ta còn phải chuẩn bị đi thi khoa cử, nên không thể lo quá nhiều việc, tiệm bánh ngọt này ta muốn Lạc ca nhi giúp A Tụ lo liệu."
"Lạc ca nhi, tay sẽ dạy tay nghề cho ngươi, dù là anh em cũng phải tính toán rõ ràng. Chúng ta phải thống nhất các quy tắc trước, vì vậy ngươi phải ký khế ước với ta, không có sự đồng ý của ta thì không được truyền tay nghề ra bên ngoài, nếu không ta sẽ truy cứu trách nhiệm của ngươi, việc công xử theo phép công."
"Đương nhiên, vì cảm ơn các ngươi mấy năm nay đã chiếu cố A Tụ nhà ta, nếu ngươi làm việc trong tiệm bánh ngọt của nhà ta trong ba năm, ta sẽ bỏ vốn cho ngươi mở tiệm chi nhánh, đến lúc tiệm chi nhánh kiếm được 20 đến 80 văn tiền, ngươi chỉ cần đưa 2 phần lợi nhuận cho chúng ta là được. Hiện tại mỗi tháng ta sẽ trả ngươi 1 lượng bạc tiền công, tùy thuộc vào lợi nhuận của cửa tiệm mà tăng lên."
Lâm Trạch là một người hiện đại, hắn rất coi trọng những thứ như hợp đồng, mặc kệ là có giao tình tốt thế nào, nên nói trước một số điều để tránh những rắc rối lớn sau này.
Bên cạnh đó, yêu cầu của hắn không hề quá đáng, thậm chí có thể nói đó hoàn toàn là một hành động gửi tiền
Không nói tới chuyện sau khi mở tiệm chi nhánh kiếm được bao nhiêu tiền, liền nói tới tiền công 1 lượng bạc một tháng đối với người trong thôn mà nói chính là mức giá trên trời.
Hà gia không có phân gia, cả gia đình có quá nhiều người, nên cuộc sống ngày thường rất túng thiếu. Thân là trưởng tử trưởng tẩu, hai phu phu Hà Hướng Phong phải chịu rất nhiều áp lực.
Rốt cuộc vì hôn sự của Hà Hướng Phong, những huynh đệ khác trong Hà gia đều chủ động hoãn hôn sự của mình, bạc tiết kiệm được đều để cho đại ca thành thân trước. Đệ muội hy sinh, Hà Hướng tự nhiên không thể ích kỷ vì sống cuộc sống hạnh phúc của mình được
Tiền công cao tới 1 lượng bạc, Trịnh Tiểu Lạc không có lý do gì mà không muốn, vội vàng gật đầu, vẻ mặt cảm động.
"Ta làm ta làm! Tụ ca nhi, tướng công của ngươi thật sự rất tốt, thực xin lỗi, mấy ngày trước ta còn nói xấu sau lưng ngươi là ngươi rất đáng ghét. Hóa ra ngươi là một tướng công tuấn lãng tốt bụng, ta hứa sẽ không bao giờ nói xấu sau lưng ngươi nữa......"
Hà Hướng Phong che mặt.
Lâm Trạch:...... 'khuê mật' của phu lang thiếu dây thần kinh thì phải.
Chương Tụ nhanh chóng giải vây "Tướng công, huynh nói về việc làm đường với Hà ca đi."
Lâm Trạch gật đầu dứt khoát, không muốn giao tiếp với Trịnh Tiểu Lạc đang thiếu dây thần kinh, hắn quay sang nhìn người đáng tin cậy Hà Hướng Phong
"Hà ca, ta muốn ngươi giúp ta làm đường, nhưng chuyện này chỉ làm vài ngày mà thôi, cho nên ngươi chủ yếu giúp ta giao bánh kem đặt trước cho khách có thẻ 'duy ái bỉ, tiền công cũng giống như Lạc ca nhi, tiền công sẽ tăng theo tình hình mua bán, ngươi cảm thấy thế nào?"
"Làm đường?"
Tính cách của Hà Hướng Phong tương đối trầm ổn, không có bị tiền công hấp dẫn ngay lập tức, mà là có chút kinh ngạc khi Lâm Trạch muốn nhờ hắn làm đường.
Đây là một nghề còn quan trọng hơn nghề làm đồ ngọt, nhìn giá cả bên ngoài thôi cũng biết đường trân quý đến cỡ nào.
Mặc dù quy trình làm đường không phải là bí mật, nhưng hiện tại ở huyện Thanh Sơn không có nơi nào sản xuất đường cả, tất cả đường trắng, đường nâu,... đều được vận chuyển từ nơi khác đến, nên có giá rất cao.
Nói trắng ra, nếu ai nắm giữ được quy trình làm đường, có thể tùy tiện làm lão gia giàu có, Lâm Trạch liền dễ dàng cho hắn tới giúp như vậy? Điều này làm người khác rất khiếp sợ.
"Đúng vậy, đường này cũng giống như đường trắng bán ở bên ngoài. Kỳ thật Hà ca không cần ngạc nhiên, quy trình làm đường tuy hiếm lạ, nhưng nếu không có sức lực, tài chính và nhân mạch thì cũng vô dụng, còn có có khả năng là một mầm hoạ, nhưng ta thì tin tưởng nhân phẩm của Hà ca."
Lâm Trạch mỉm cười, mở mắt nói dối, điều cuối cùng mà những người bước chân vào trong lĩnh vực kinh doanh chính là không được tin vào nhân phẩm.
Tất cả sự tín nhiệm trong cuộc đàm phán chỉ dựa trên thủ đoạn đã được nắm chắc ở trong lòng. Một người nông dân nhỏ bé không có bối cảnh lại biết quy trình làm đường, chẳng khác gì là người nghèo cầm vàng đi rêu rao khắp nơi muốn cho người khác cướp đoạt.
"Hà ca cũng biết rõ tầm quan trọng của quy trình này, hợp tác rồi chúng ta chính là cùng chung một chiếc thuyền. Bất quá tạm thời cũng không cần phải lo lắng, bởi vì nguyên liệu có hạn, trước mắt chúng ta chỉ làm chút đường đủ dùng là được, những thứ khác chờ sau này lại nói."
"Ta nghe Tụ ca nhi nói, ngươi tính toán tham gia kì khoa cử tiếp theo?"
Hà Hướng Phong trầm ngâm, nhắc đến đề tài không liên quan.
Lâm Trạch hài lòng gật đầu, Hà Hướng Phong so với tưởng tượng của hắn càng có tầm nhìn xa hơn
"Ta muốn thử lại, thi đậu thì tốt, thi không đậu thì ta vẫn còn con đường khác. Người cả đời không thể trèo lên một cái cây mãi được, làm ruộng ở nông thôn tất nhiên là không bị đói chết, nhưng cuộc sống chỉ có ruộng thôi thì vất vả cực khổ quá, thanh danh gì đó có làm cho cuộc sống thoải mái hơn không, Hà ca cảm thấy thế nào?"
"Ta bên dưới còn có 7 người em trai, 2 tiểu ca nhi và 2 người em gái, hôn sự của bọn chúng còn chưa có, một người cha hai người mẹ, cộng thêm tân phu lang vừa mới cưới, Lâm lão đệ cảm thấy ta nên làm gì bây giờ?"
Hà Hướng Phong cười khổ hỏi lại, cảm thấy hạnh phúc không thể giải thích được.
"Vậy thì cố gắng kiếm tiền, hahaha."
Lâm Trạch nhịn không được cười lên, đánh một quyết định.
Tác giả có lời muốn nói:
Hà tiểu công (nước mắt đầy mặt): Cho nên nói, 'năng lực' của nam nhân chỉ nên cưới một người vợ là đủ, khai chi tán diệp gì đó nên nhường cho thế hệ tiếp theo từ từ phát triển!
Ngày mai còn phải mở sạp, nửa điểm không thể thả lỏng, hai người bận rộn dưới ánh nến tới khi trăng lên giữa trời mới nghỉ ngơi được.
Tuy rằng rất mệt, nhưng dưới ánh nến là thế giới hai người thoải mái ngọt ngào, ôm nhau mà ngủ là niềm an ủi tuyệt vời nhất. Cảm giác được ôm phu lang đi ngủ đối với Lâm Trạch mà nói còn sung sướng hơn ôm bảo vật.
Chương Tụ ngoan ngoãn nép vào trong lòng hắn, nở nụ cười ngọt ngào, cậu rất thích cọ vào ngực Lâm Trạch, giống như chú mèo con vậy.
Bởi vì nhớ thương cây củ cải đường, mấy ngày tiếp theo đều là một mình Lâm Trạch đi bán bánh mì ở trấn trên.
Còn Chương Tụ thì đi bàn bạc với Chương Liễu Mi về việc thu mua củ cải đường, sau đó mời hai phu phu Hà Hướng Phong tới hỗ trợ làm đường, không còn cách nào khác, nhân thủ nhà bọn họ thật sự không đủ.
Tuy rằng lần thi khoa cử tiếp theo là ba năm sau, nhưng thời gian trôi qua rất nhanh, hiện tại mỗi ngày chỉ có nửa ngày ôn tập đọc sách là rất gấp gáp. Lâm Trạch dù có tự tin đến đâu, cũng không dám coi thường vì mình là người xuyên việt liền cảm thấy bản thân vượt qua kì thi dễ dàng.
Cho nên, hắn không thể vì kiếm tiền mà trì hoãn việc đọc sách, nếu không có chuyện đặc biệt xảy ra, chắc chắc mỗi buổi chiều hắn đều đọc sách ôn tập.
Bạc về sau sẽ có cơ hội kiếm lại, khoa cử trước mắt không thể chậm trễ. Đây chính là lý do tại sao hắn đột nhiên muốn mở tư thục 'luyện thi đồng sinh cấp tốc', mục đích rất đơn giản và thực dụng, chính là kiếm bạc nhẹ nhàng hơn.
Sau này Chương Tụ sẽ quản lý tiệm bánh ngọt, hắn quản lý tư thục, tài nguyên và thanh danh kéo đến liên tục, phu phu đồng lòng cùng nhau kiếm tiền!
Mấy ngày nay ngoại trừ bán bánh mì ở trấn trên, mỗi ngày vào lúc giữa trưa Lâm Trạch sẽ 'ngẫu nhiên gặp được' một số bộ khoái, người gác cửa, người hầu trong nha môn. Sau đó tìm cớ mời mọi người đi ăn nhẹ, không dấu vết điều tra tin tức.
Trên thực tế, cách tốt nhất là trực tiếp đi tìm nha hoàn hay gã sai vặt trong phủ huyện lệnh hỏi thăm là thích hợp nhất, nhưng mà phủ huyện lệnh không ở trong trấn trên, cho nên Lâm Trạch chỉ có thể tìm các chủ sự trong nha môn ở trấn trên.
Sau khi hắn nỗ lực hỏi thăm và đưa ra bảy tám thẻ 'duy ái bỉ', cuối cùng hắn cũng nhận được tin tức đáng tin cậy........ Vương huyện lệnh sắp lên chức quan.
Lâm Trạch lúc này mới cảm thấy nhẹ nhõm, hắn tự hỏi huyện lệnh huyện Thanh Sơn nghe nói không hề ngu xuẩn, tại sao lại cho cậu em vợ lấy danh nghĩa của mình đi bán đề thi, lại mặc kệ chuyện lớn như vậy? Thì ra là thế.
Không còn nghi ngờ nữa, hầu hết đề thi trong tay Chu Hồng Xương là giả, thừa dịp anh rể huyện lệnh trước khi lên chức, cáo mượn oai hùm lừa đảo những học trò tâm thuật bất chính một vố.
Dù sao đề thi là giả thì triều đình cũng không điều tra chuyện này, các học trò bị lừa bạc cũng không dám lộ ra, bạc thuần túy chính là chạy vào túi.
Vương huyện lệnh thấy không có không uy hiếp gì với chính mình, sau khi lên chức hắn sẽ không lại trở lại đây nữa, vì nể mặt mũi của ái thiếp, hắn đương nhiên ngầm đồng ý hành vi của cậu em vợ.
Đối với chuyện này, Lâm Trạch đã nhắc Lâm Tam Quý rồi, nên cũng an tâm hơn, nếu như Lâm Kiến Văn vẫn tự lấy bạc của mình rồi bị mắc lừa, vậy thì cho gã tự nếm tai ương đi, hắn chỉ ngồi đầy xem kịch mà thôi.
Sau khi giải quyết xong phiền não, tâm tư Lâm Trạch liền đặt vào sinh ý bánh mì và sản xuất đường từ củ cải đường.
Việc tiêu thụ bánh mì vẫn đắt như mọi khi, chủ yếu là do chiến lược marketing bỏ đói. Hắn mỗi ngày chỉ bán 800 ổ bánh mì, nhưng trấn Nam Dương lại có tới 2 vạn người sinh sống, đồ ăn mới mẻ tất nhiên là không đủ tiêu thụ.
Rất nhiều người tới chậm không mua được đều mong muốn Lâm Trạch tăng thêm số lượng, nhưng Lâm Trạch kiên quyết lấy cớ 'bánh mì không dễ làm' vững như Thái sơn, đây chính là mánh lới hắn dùng để làm vật hiếm lạ, tạm thời không thể phá quy tắc.
Ngoài ra, những người có thẻ 'duy ái bỉ' bắt đầu cảm nhận được đãi ngộ của 'khách VIP', chưa kể đến giá cả ưu đãi, không cần phải xếp hàng tranh nhau mua đồ vật, muốn mua cái gì chỉ cần đặt trước là được.
Điều quan trọng nhất chính là, Nhất Kiến Chung Tình làm ra bánh kem chỉ có người có thẻ 'duy ái bỉ' mới mua được, điều này rất thoả mãn hư vinh của nhóm người giàu có ở trấn trên.
Điều không tốt duy nhất là, Lâm Trạch bán số lượng quá ít, căn bản không đỡ thèm, mọi người vừa mới ăn hôm nay qua hôm sau lại thèm. Những người không thiếu tâm tư rất bội phục thủ đoạn mua bán của Lâm Trạch.
Đồ ăn ngon không sợ ế, bánh kem thì khó làm hơn so với bánh mì, hương vị còn ngon hơn rất nhiều, nhóm khách hàng nhóm chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi.
Chờ đến khi vị phu nhân có thẻ vàng đặt bánh kem của Lâm Trạch để mừng thọ lão phu nhân nhà mình, sau khi được lão phu nhân yêu thích, danh tiếng của Nhất Kiến Chung Tình ở trấn Nam Dương trong mắt người giàu có càng cao thêm một bậc.
Bỗng nhiên có một nhóm người tìm Lâm Trạch mua thẻ 'duy ái bỉ', đều là viên ngoại, phu nhân có tiền có địa vị ở trấn trên, mục đích là đặt bánh kem, buộc Lâm Trạch phải phát hành thẻ 'duy ái bỉ' lần nữa, tránh đắc tội với mọi người.
Lâm Trạch kiếm được số bạc này vừa đau đớn vừa hạnh phúc, vì càng nhiều người đặt bánh kem, hắn càng mệt.
Xem ra việc khai trương tiệm bánh ngọt sắp được đẩy nhanh tiến độ, danh tiếng của' Nhất Kiến Chung Tình ' truyền xa hơn so với hắn dự tính.
Lâm Trạch đã quyết định về người phụ giúp, cho hai ca nhi là phu lang hắn và Trịnh Tiểu Lạc trông coi, bởi vì tiệm bánh ngọt sau này giao cho Chương Tụ quản lý.
Những người đáng tin cậy khác hắn chỉ nhận thức được phu phu Trịnh Hà, người thân và bạn bè Lâm gia tạm thời không suy xét đến, người Hà gia hắn biết rõ hơn đương nhiên là lựa chọn đầu tiên.
Khi phu phu Trịnh Hà được Lâm Trạch mời vào trong nhà để nói chuyện này, họ giống như bị đè bởi một chiếc bánh từ trên trời rơi xuống.
"...... Ta dự định mở một tiệm đồ ngọt ở trấn trên sau khi có đủ bạc trong tay, ta còn phải chuẩn bị đi thi khoa cử, nên không thể lo quá nhiều việc, tiệm bánh ngọt này ta muốn Lạc ca nhi giúp A Tụ lo liệu."
"Lạc ca nhi, tay sẽ dạy tay nghề cho ngươi, dù là anh em cũng phải tính toán rõ ràng. Chúng ta phải thống nhất các quy tắc trước, vì vậy ngươi phải ký khế ước với ta, không có sự đồng ý của ta thì không được truyền tay nghề ra bên ngoài, nếu không ta sẽ truy cứu trách nhiệm của ngươi, việc công xử theo phép công."
"Đương nhiên, vì cảm ơn các ngươi mấy năm nay đã chiếu cố A Tụ nhà ta, nếu ngươi làm việc trong tiệm bánh ngọt của nhà ta trong ba năm, ta sẽ bỏ vốn cho ngươi mở tiệm chi nhánh, đến lúc tiệm chi nhánh kiếm được 20 đến 80 văn tiền, ngươi chỉ cần đưa 2 phần lợi nhuận cho chúng ta là được. Hiện tại mỗi tháng ta sẽ trả ngươi 1 lượng bạc tiền công, tùy thuộc vào lợi nhuận của cửa tiệm mà tăng lên."
Lâm Trạch là một người hiện đại, hắn rất coi trọng những thứ như hợp đồng, mặc kệ là có giao tình tốt thế nào, nên nói trước một số điều để tránh những rắc rối lớn sau này.
Bên cạnh đó, yêu cầu của hắn không hề quá đáng, thậm chí có thể nói đó hoàn toàn là một hành động gửi tiền
Không nói tới chuyện sau khi mở tiệm chi nhánh kiếm được bao nhiêu tiền, liền nói tới tiền công 1 lượng bạc một tháng đối với người trong thôn mà nói chính là mức giá trên trời.
Hà gia không có phân gia, cả gia đình có quá nhiều người, nên cuộc sống ngày thường rất túng thiếu. Thân là trưởng tử trưởng tẩu, hai phu phu Hà Hướng Phong phải chịu rất nhiều áp lực.
Rốt cuộc vì hôn sự của Hà Hướng Phong, những huynh đệ khác trong Hà gia đều chủ động hoãn hôn sự của mình, bạc tiết kiệm được đều để cho đại ca thành thân trước. Đệ muội hy sinh, Hà Hướng tự nhiên không thể ích kỷ vì sống cuộc sống hạnh phúc của mình được
Tiền công cao tới 1 lượng bạc, Trịnh Tiểu Lạc không có lý do gì mà không muốn, vội vàng gật đầu, vẻ mặt cảm động.
"Ta làm ta làm! Tụ ca nhi, tướng công của ngươi thật sự rất tốt, thực xin lỗi, mấy ngày trước ta còn nói xấu sau lưng ngươi là ngươi rất đáng ghét. Hóa ra ngươi là một tướng công tuấn lãng tốt bụng, ta hứa sẽ không bao giờ nói xấu sau lưng ngươi nữa......"
Hà Hướng Phong che mặt.
Lâm Trạch:...... 'khuê mật' của phu lang thiếu dây thần kinh thì phải.
Chương Tụ nhanh chóng giải vây "Tướng công, huynh nói về việc làm đường với Hà ca đi."
Lâm Trạch gật đầu dứt khoát, không muốn giao tiếp với Trịnh Tiểu Lạc đang thiếu dây thần kinh, hắn quay sang nhìn người đáng tin cậy Hà Hướng Phong
"Hà ca, ta muốn ngươi giúp ta làm đường, nhưng chuyện này chỉ làm vài ngày mà thôi, cho nên ngươi chủ yếu giúp ta giao bánh kem đặt trước cho khách có thẻ 'duy ái bỉ, tiền công cũng giống như Lạc ca nhi, tiền công sẽ tăng theo tình hình mua bán, ngươi cảm thấy thế nào?"
"Làm đường?"
Tính cách của Hà Hướng Phong tương đối trầm ổn, không có bị tiền công hấp dẫn ngay lập tức, mà là có chút kinh ngạc khi Lâm Trạch muốn nhờ hắn làm đường.
Đây là một nghề còn quan trọng hơn nghề làm đồ ngọt, nhìn giá cả bên ngoài thôi cũng biết đường trân quý đến cỡ nào.
Mặc dù quy trình làm đường không phải là bí mật, nhưng hiện tại ở huyện Thanh Sơn không có nơi nào sản xuất đường cả, tất cả đường trắng, đường nâu,... đều được vận chuyển từ nơi khác đến, nên có giá rất cao.
Nói trắng ra, nếu ai nắm giữ được quy trình làm đường, có thể tùy tiện làm lão gia giàu có, Lâm Trạch liền dễ dàng cho hắn tới giúp như vậy? Điều này làm người khác rất khiếp sợ.
"Đúng vậy, đường này cũng giống như đường trắng bán ở bên ngoài. Kỳ thật Hà ca không cần ngạc nhiên, quy trình làm đường tuy hiếm lạ, nhưng nếu không có sức lực, tài chính và nhân mạch thì cũng vô dụng, còn có có khả năng là một mầm hoạ, nhưng ta thì tin tưởng nhân phẩm của Hà ca."
Lâm Trạch mỉm cười, mở mắt nói dối, điều cuối cùng mà những người bước chân vào trong lĩnh vực kinh doanh chính là không được tin vào nhân phẩm.
Tất cả sự tín nhiệm trong cuộc đàm phán chỉ dựa trên thủ đoạn đã được nắm chắc ở trong lòng. Một người nông dân nhỏ bé không có bối cảnh lại biết quy trình làm đường, chẳng khác gì là người nghèo cầm vàng đi rêu rao khắp nơi muốn cho người khác cướp đoạt.
"Hà ca cũng biết rõ tầm quan trọng của quy trình này, hợp tác rồi chúng ta chính là cùng chung một chiếc thuyền. Bất quá tạm thời cũng không cần phải lo lắng, bởi vì nguyên liệu có hạn, trước mắt chúng ta chỉ làm chút đường đủ dùng là được, những thứ khác chờ sau này lại nói."
"Ta nghe Tụ ca nhi nói, ngươi tính toán tham gia kì khoa cử tiếp theo?"
Hà Hướng Phong trầm ngâm, nhắc đến đề tài không liên quan.
Lâm Trạch hài lòng gật đầu, Hà Hướng Phong so với tưởng tượng của hắn càng có tầm nhìn xa hơn
"Ta muốn thử lại, thi đậu thì tốt, thi không đậu thì ta vẫn còn con đường khác. Người cả đời không thể trèo lên một cái cây mãi được, làm ruộng ở nông thôn tất nhiên là không bị đói chết, nhưng cuộc sống chỉ có ruộng thôi thì vất vả cực khổ quá, thanh danh gì đó có làm cho cuộc sống thoải mái hơn không, Hà ca cảm thấy thế nào?"
"Ta bên dưới còn có 7 người em trai, 2 tiểu ca nhi và 2 người em gái, hôn sự của bọn chúng còn chưa có, một người cha hai người mẹ, cộng thêm tân phu lang vừa mới cưới, Lâm lão đệ cảm thấy ta nên làm gì bây giờ?"
Hà Hướng Phong cười khổ hỏi lại, cảm thấy hạnh phúc không thể giải thích được.
"Vậy thì cố gắng kiếm tiền, hahaha."
Lâm Trạch nhịn không được cười lên, đánh một quyết định.
Tác giả có lời muốn nói:
Hà tiểu công (nước mắt đầy mặt): Cho nên nói, 'năng lực' của nam nhân chỉ nên cưới một người vợ là đủ, khai chi tán diệp gì đó nên nhường cho thế hệ tiếp theo từ từ phát triển!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.