Nông Môn Không Gian: Huyền Học Tiểu Phúc Bảo Khéo Trồng Trọt
Chương 49:
Đương Ngọ Tiểu Hòa Miêu
26/08/2024
"Ta đi đây, tiểu Nguyên Nguyên, có duyên gặp lại." Bạch Quả nhanh nhẹn rút từ trong ngực ra một tấm khăn che mặt.
Trang phục của nàng, kể cả khăn che mặt, đều đã ướt sũng. Ngay từ lúc vào phòng, nàng đã mặc nguyên bộ quần áo bị mưa làm ướt, và trong phòng vẫn còn dấu vết của những giọt nước rơi xuống.
"Mỹ Nhân tỷ tỷ." Nguyên Nguyên nắm lấy tay áo của nàng. "Ta có thể giúp ngươi thoát khỏi kẻ đang truy đuổi. Dù ngươi có ra ngoài ngay lúc này, vẫn sẽ bị bắt. Ngươi có thể tin tưởng ta."
Nếu đã bị dồn đến đường cùng phải vào đây trốn tránh, thì việc ra ngoài cũng không thể giải quyết được.
"Tại sao ngươi lại muốn giúp ta?" Bạch Quả khó hiểu nhìn Nguyên Nguyên.
"Ta tin vào nhân quả, hôm nay ta gieo nhân, ngày sau sẽ gặt quả. Hơn nữa, ta và Mỹ Nhân tỷ tỷ có duyên, với những người có duyên, ta nhất định sẽ giúp đỡ. Vấn đề là tỷ tỷ có tin ta hay không."
Nguyên Nguyên cười tủm tỉm, đôi mắt cong lên, có duyên hay không nàng chỉ cần liếc mắt là nhận ra, chỉ là duyên sâu hay cạn thì khó mà nói trước được.
Bạch Quả nuốt một chút, cảm thấy lời Nguyên Nguyên nói thật bí ẩn, chẳng giống chút nào với một hài tử ở tuổi này. Nhưng trong lòng nàng lại có một loại cảm giác mãnh liệt, như thể bị dẫn dắt...
Nàng tin rằng nếu Nguyên Nguyên có thể xuất hiện trong phòng một cách kỳ lạ, thì việc giấu nàng đi cũng chẳng phải chuyện khó khăn.
"Ta tin ngươi." Bạch Quả quyết định đánh cược một phen.
Nguyên Nguyên nhìn quanh một chút, cuối cùng bước đến tủ quần áo, mở ra không gian đủ để giấu người. "Mời vào."
Bạch Quả nắm chặt tay, có chút do dự, tủ quần áo thế này sao có thể giấu người được? Nếu có ai đến kiểm tra, chắc chắn sẽ bị phát hiện. Nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt tự tin của Nguyên Nguyên, nàng không hiểu sao lại nghe theo, chui vào trong tủ, nhìn Nguyên Nguyên đóng cánh cửa lại.
Bạch Quả vốn nghĩ rằng dù có vào tủ quần áo thì vẫn có thể thấy và nghe được mọi thứ bên ngoài, nhưng khi chân chính chui vào trong, nàng phát hiện mọi thứ đều tối đen như mực. Không nhìn thấy gì, không nghe được gì, chỉ có câu nói cuối cùng của Nguyên Nguyên vang lên:
"Mỹ Nhân tỷ tỷ, ngươi ngàn vạn lần đừng sợ, không có việc gì đâu."
Nguyên Nguyên trấn an Bạch Quả, sau đó dán một lá bùa để ngăn cách âm thanh, rồi nhanh chóng thu tủ quần áo vào không gian của mình. Dù có người đến lật tung cả phòng lên, cũng không thể tìm thấy Bạch Quả ở đâu.
Nguyên Nguyên cẩn thận lau sạch những vệt nước mà Bạch Quả để lại trên sàn, rồi mới nằm lên giường chợp mắt, chờ đợi tiếng gõ cửa.
Chưởng quầy khách điếm bị một nhóm quan binh gọi dậy.
Nhìn thấy mười mấy nha dịch mặc đồng phục, bên hông đeo đao, chưởng quầy run bắn, người vừa mới còn say ngủ giờ đã tỉnh hẳn.
Ông ta lo lắng hỏi vị quan binh đứng đầu: "Đại nhân, có chuyện gì vậy? Tiểu điếm chúng tôi luôn làm ăn đàng hoàng, chưa từng phạm luật pháp."
Vị quan binh đứng đầu không đáp lời, chỉ lặng lẽ xoay người đi ra ngoài, từ ngoài cửa kiệu đón xuống một người khác.
Thiếu niên có thân hình mảnh khảnh, khuôn mặt còn mang nét trẻ con, tóc buộc thành một đuôi ngựa, mặc áo gấm màu lam, đôi mắt che bởi một dải băng gạc màu trắng đặc biệt. Thoạt nhìn, dường như điều này không ảnh hưởng đến việc quan sát của hắn.
Hắn bước đến trước mặt chưởng quầy, các quan binh xung quanh đều cúi đầu kính chào hắn.
Chưởng quầy ngẩn người, như hiểu ra điều gì, vội vàng bước lên đón tiếp.
Trang phục của nàng, kể cả khăn che mặt, đều đã ướt sũng. Ngay từ lúc vào phòng, nàng đã mặc nguyên bộ quần áo bị mưa làm ướt, và trong phòng vẫn còn dấu vết của những giọt nước rơi xuống.
"Mỹ Nhân tỷ tỷ." Nguyên Nguyên nắm lấy tay áo của nàng. "Ta có thể giúp ngươi thoát khỏi kẻ đang truy đuổi. Dù ngươi có ra ngoài ngay lúc này, vẫn sẽ bị bắt. Ngươi có thể tin tưởng ta."
Nếu đã bị dồn đến đường cùng phải vào đây trốn tránh, thì việc ra ngoài cũng không thể giải quyết được.
"Tại sao ngươi lại muốn giúp ta?" Bạch Quả khó hiểu nhìn Nguyên Nguyên.
"Ta tin vào nhân quả, hôm nay ta gieo nhân, ngày sau sẽ gặt quả. Hơn nữa, ta và Mỹ Nhân tỷ tỷ có duyên, với những người có duyên, ta nhất định sẽ giúp đỡ. Vấn đề là tỷ tỷ có tin ta hay không."
Nguyên Nguyên cười tủm tỉm, đôi mắt cong lên, có duyên hay không nàng chỉ cần liếc mắt là nhận ra, chỉ là duyên sâu hay cạn thì khó mà nói trước được.
Bạch Quả nuốt một chút, cảm thấy lời Nguyên Nguyên nói thật bí ẩn, chẳng giống chút nào với một hài tử ở tuổi này. Nhưng trong lòng nàng lại có một loại cảm giác mãnh liệt, như thể bị dẫn dắt...
Nàng tin rằng nếu Nguyên Nguyên có thể xuất hiện trong phòng một cách kỳ lạ, thì việc giấu nàng đi cũng chẳng phải chuyện khó khăn.
"Ta tin ngươi." Bạch Quả quyết định đánh cược một phen.
Nguyên Nguyên nhìn quanh một chút, cuối cùng bước đến tủ quần áo, mở ra không gian đủ để giấu người. "Mời vào."
Bạch Quả nắm chặt tay, có chút do dự, tủ quần áo thế này sao có thể giấu người được? Nếu có ai đến kiểm tra, chắc chắn sẽ bị phát hiện. Nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt tự tin của Nguyên Nguyên, nàng không hiểu sao lại nghe theo, chui vào trong tủ, nhìn Nguyên Nguyên đóng cánh cửa lại.
Bạch Quả vốn nghĩ rằng dù có vào tủ quần áo thì vẫn có thể thấy và nghe được mọi thứ bên ngoài, nhưng khi chân chính chui vào trong, nàng phát hiện mọi thứ đều tối đen như mực. Không nhìn thấy gì, không nghe được gì, chỉ có câu nói cuối cùng của Nguyên Nguyên vang lên:
"Mỹ Nhân tỷ tỷ, ngươi ngàn vạn lần đừng sợ, không có việc gì đâu."
Nguyên Nguyên trấn an Bạch Quả, sau đó dán một lá bùa để ngăn cách âm thanh, rồi nhanh chóng thu tủ quần áo vào không gian của mình. Dù có người đến lật tung cả phòng lên, cũng không thể tìm thấy Bạch Quả ở đâu.
Nguyên Nguyên cẩn thận lau sạch những vệt nước mà Bạch Quả để lại trên sàn, rồi mới nằm lên giường chợp mắt, chờ đợi tiếng gõ cửa.
Chưởng quầy khách điếm bị một nhóm quan binh gọi dậy.
Nhìn thấy mười mấy nha dịch mặc đồng phục, bên hông đeo đao, chưởng quầy run bắn, người vừa mới còn say ngủ giờ đã tỉnh hẳn.
Ông ta lo lắng hỏi vị quan binh đứng đầu: "Đại nhân, có chuyện gì vậy? Tiểu điếm chúng tôi luôn làm ăn đàng hoàng, chưa từng phạm luật pháp."
Vị quan binh đứng đầu không đáp lời, chỉ lặng lẽ xoay người đi ra ngoài, từ ngoài cửa kiệu đón xuống một người khác.
Thiếu niên có thân hình mảnh khảnh, khuôn mặt còn mang nét trẻ con, tóc buộc thành một đuôi ngựa, mặc áo gấm màu lam, đôi mắt che bởi một dải băng gạc màu trắng đặc biệt. Thoạt nhìn, dường như điều này không ảnh hưởng đến việc quan sát của hắn.
Hắn bước đến trước mặt chưởng quầy, các quan binh xung quanh đều cúi đầu kính chào hắn.
Chưởng quầy ngẩn người, như hiểu ra điều gì, vội vàng bước lên đón tiếp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.