Nông Môn Phúc Phi, Danh Chấn Thiên Hạ
Chương 13: Cây Óc Chó, Óc Chó Ngọt 1
Mễ Hoa Hoa
05/08/2024
Nghe người khác nói bà bà như vậy, Vân Thị tức giận, dậm chân: “Các ngươi đừng bắt nạt người quá đáng!"
Triệu Linh chi cười khẩy, ngăn cản nương mình đang định tranh cãi với hai bà già kia "Nương, người đừng phí lời, bị chó cắn một ngoạm, người còn có thể quay lại cắn nó một ngoạm! Ở đây phí lời với đám người này chi bằng chúng ta cùng nhau lên núi tìm thêm ít đồ.”
Ngọc Viêm tức giận, cảm thấy đại tỷ mình quá mềm yếu: “Đại tỷ, chúng ta cứ như vậy bị chó cắn vô ích sao?"
"Cắn chó rất bẩn ah, trực tiếp một cước đá chết, còn có thể nhặt nó về nhà ăn thịt." Triệu Linh chi vừa cười vừa nói, dùng sức đá một tảng đá phía trước mặt, một cước thì đá nát tảng đá thành từng mảnh, ở một góc độ vô cùng hiểm hóc một mảnh đá tảng đá dùng phi thường xảo trá góc độ, đã nện vào chân Vương thị và Lưu Quế Hoa.
Vương thị đau đến mức nhe răng trợn mắt: “Triệu Linh Chi, ngươi cái con nhỏ dơ dáy này, ngươi đừng ngang ngược như vậy, về sau ngươi cũng không có tốt đẹp đâu!"
"Liên quan gì đến nhà bà! Mèo khóc chuột, chỉ giỏi lo chuyện thiên hạ!" Triệu lão thái không thể chịu được người khác nói về cháu gái bà, xông lên muốn đánh nhau với Vương thị.
Da đầu Vương thị bây giờ vẫn đau, cái bà Triệu lão thái này to khỏe như vậy, sức lực cũng rất lớn, tính cả Vương thị với Lưu Quế Hoa cùng nhau đều đánh không lại Triệu lão thái.
Vương thị, Lưu Quế Hoa nhanh chóng bỏ đi, tranh cho bị Triệu lão thái bắt đánh, vội vàng hấp tấp vấp ngã xuống đất, vồ ếch.
Triệu lão thái lười để ý đến hai cái kẻ hay đi buôn chuyện chuyên đi nói xấu nhà người khác, nên theo một con đường nhỏ khác lên núi
Mặc dù con đường không dễ đi, nhưng càng là đường không dễ đi, lại càng ít người đi, bọn biết đâu có thể hái được nhiều thứ hơn.
Triệu Linh chi vừa đi, vừa hấp thu lấy linh khí hệ mộc trong không khí, tăng cường dị năng hệ mộc của bản thân, đi trên đường núi, thong dong tản bộ.
Không khí chỗ này thật ngọt ngào.
Đã trải qua tận thế, Triệu Linh chi có thể lại tới chỗ này, nàng cảm thấy mình rất may mắn, nhất định phải ăn no no bụng, ăn thật ngon.
Những quả dại xung quanh, đều bị hái sạch rồi, chỉ có thể tiếp tục đi vào bên trong.
Dị năng hệ mộc của Triệu Linh tung ra, cảm giác được đằng sau một tảng đá cách không xa có một cây óc chó.
Những người khác không có phát hiện ra, Triệu Linh Chi nói: "Tổ mẫu, con nhớ rõ đằng sau tảng đá kia đằng có một khoảng đất trống và có cây óc chó.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Triệu Linh chi cười khẩy, ngăn cản nương mình đang định tranh cãi với hai bà già kia "Nương, người đừng phí lời, bị chó cắn một ngoạm, người còn có thể quay lại cắn nó một ngoạm! Ở đây phí lời với đám người này chi bằng chúng ta cùng nhau lên núi tìm thêm ít đồ.”
Ngọc Viêm tức giận, cảm thấy đại tỷ mình quá mềm yếu: “Đại tỷ, chúng ta cứ như vậy bị chó cắn vô ích sao?"
"Cắn chó rất bẩn ah, trực tiếp một cước đá chết, còn có thể nhặt nó về nhà ăn thịt." Triệu Linh chi vừa cười vừa nói, dùng sức đá một tảng đá phía trước mặt, một cước thì đá nát tảng đá thành từng mảnh, ở một góc độ vô cùng hiểm hóc một mảnh đá tảng đá dùng phi thường xảo trá góc độ, đã nện vào chân Vương thị và Lưu Quế Hoa.
Vương thị đau đến mức nhe răng trợn mắt: “Triệu Linh Chi, ngươi cái con nhỏ dơ dáy này, ngươi đừng ngang ngược như vậy, về sau ngươi cũng không có tốt đẹp đâu!"
"Liên quan gì đến nhà bà! Mèo khóc chuột, chỉ giỏi lo chuyện thiên hạ!" Triệu lão thái không thể chịu được người khác nói về cháu gái bà, xông lên muốn đánh nhau với Vương thị.
Da đầu Vương thị bây giờ vẫn đau, cái bà Triệu lão thái này to khỏe như vậy, sức lực cũng rất lớn, tính cả Vương thị với Lưu Quế Hoa cùng nhau đều đánh không lại Triệu lão thái.
Vương thị, Lưu Quế Hoa nhanh chóng bỏ đi, tranh cho bị Triệu lão thái bắt đánh, vội vàng hấp tấp vấp ngã xuống đất, vồ ếch.
Triệu lão thái lười để ý đến hai cái kẻ hay đi buôn chuyện chuyên đi nói xấu nhà người khác, nên theo một con đường nhỏ khác lên núi
Mặc dù con đường không dễ đi, nhưng càng là đường không dễ đi, lại càng ít người đi, bọn biết đâu có thể hái được nhiều thứ hơn.
Triệu Linh chi vừa đi, vừa hấp thu lấy linh khí hệ mộc trong không khí, tăng cường dị năng hệ mộc của bản thân, đi trên đường núi, thong dong tản bộ.
Không khí chỗ này thật ngọt ngào.
Đã trải qua tận thế, Triệu Linh chi có thể lại tới chỗ này, nàng cảm thấy mình rất may mắn, nhất định phải ăn no no bụng, ăn thật ngon.
Những quả dại xung quanh, đều bị hái sạch rồi, chỉ có thể tiếp tục đi vào bên trong.
Dị năng hệ mộc của Triệu Linh tung ra, cảm giác được đằng sau một tảng đá cách không xa có một cây óc chó.
Những người khác không có phát hiện ra, Triệu Linh Chi nói: "Tổ mẫu, con nhớ rõ đằng sau tảng đá kia đằng có một khoảng đất trống và có cây óc chó.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.