Nông Môn Phúc Phi, Danh Chấn Thiên Hạ
Chương 16: Mối Hận Lâu Năm 1
Mễ Hoa Hoa
05/08/2024
Triệu lão thái hai mắt sáng lên, vừa bóc óc chó, vừa nói: "Đúng vậy, như thế mà ta không nghĩ tới nhỉ? Linh Chi, con dẫn ta đi xem xem. Nếu như cây óc chó không lớn, buổi chiều trở về, mang xẻng đào nó đi."
Triệu Linh Chi giơ tay lên, ra dấu tầm cao: “Con kiễng chân là có thể chạm tới ngọn cây, cây óc chó không lớn, có thể bứng lên mang về nhà."
Triệu lão thái suy nghĩ một lúc, có chút lo lắng: “Được rồi, chúng ta mau bóc vỏ quả óc chó, mang đi càng nhiều càng tốt. Ta chỉ sợ có người nhìn thấy chúng ta khiêng xuống, buổi chiều sẽ theo dõi chúng ta, quả óc chó trên cây e là không giữ được."
Triệu Linh Chi cười nhẹ: “Dễ thôi nãi nãi, chúng ta mang theo lương khô, buổi trưa không cần về ăn cơm, chúng ta sẽ bóc hết quả óc chó trên cây. Buổi tối chúng ta đem một ít về trước, sáng sớm mai đến bỏ vào giỏ phần còn lại mang về, không lẽ có người dám giật quả óc chó trong giỏ của chúng ta?
Triệu lão thái nghe vậy gật đầu, tán thành với Triệu Linh Chi: "Đúng vậy, cách này của Linh Chi rất hay, lương khô không đủ thì chúng ta ăn óc chó."
Ăn xong mấy quả óc chó, bọn họ tiếp tục làm việc, không cho phép mình ngơi nghỉ một giây phút nào. Dường như chỉ cần bận rộn, lão thái thái sẽ bớt đau buồn hơn khi không nghĩ đến sự thật là trượng phu mình đã qua đời.
Mặt trời đang dần lặn về đằng tây, bầu trời tràn ngập ánh hoàng hôn. Tất cả quả óc chó trên cây đều đã được hái và bóc vỏ, nhiều đến nỗi không thể gói hết lại, họ đành phải trải một lớp lá khô trên phiến đá lớn, bỏ quả óc chó lên rồi phủ lá lên trên cùng.
Triệu lão thái gọi: "Chúng ta nhanh về nhà thôi. Trời tối rồi, trên núi rất nguy hiểm."
Vân Thị đi trước, ba đứa trẻ đi ở giữa, Triệu lão thái đi cuối. Triệu Linh Chi thấy đệ đệ mình thấp bé, sợ rằng sẽ đè bẹp hai đệ nên cõng trên lưng suốt đường đi.
Khi gần đến chân núi, bọn họ lại gặp phải bà Vương. Bà Vương ghen tị khi nhìn thấy Triệu lão thái và những người khác cõng trên lưng rất nhiều đồ, bà ta chạy quanh một ngày mà chỉ hái được mấy trái dại về làm thức ăn. Nhưng quả óc chó mà Triệu lão thái tìm được lại khác, vừa có thể dùng làm thực phẩm để thỏa mãn cơn đói, lại vừa bán ở thị trấn với giá cao.
“Ông trời không có mắt, đúng là chó ngáp phải ruồi.” Bà Vương làu bàu, mũi gần như cong lên vì tức giận.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Triệu Linh Chi giơ tay lên, ra dấu tầm cao: “Con kiễng chân là có thể chạm tới ngọn cây, cây óc chó không lớn, có thể bứng lên mang về nhà."
Triệu lão thái suy nghĩ một lúc, có chút lo lắng: “Được rồi, chúng ta mau bóc vỏ quả óc chó, mang đi càng nhiều càng tốt. Ta chỉ sợ có người nhìn thấy chúng ta khiêng xuống, buổi chiều sẽ theo dõi chúng ta, quả óc chó trên cây e là không giữ được."
Triệu Linh Chi cười nhẹ: “Dễ thôi nãi nãi, chúng ta mang theo lương khô, buổi trưa không cần về ăn cơm, chúng ta sẽ bóc hết quả óc chó trên cây. Buổi tối chúng ta đem một ít về trước, sáng sớm mai đến bỏ vào giỏ phần còn lại mang về, không lẽ có người dám giật quả óc chó trong giỏ của chúng ta?
Triệu lão thái nghe vậy gật đầu, tán thành với Triệu Linh Chi: "Đúng vậy, cách này của Linh Chi rất hay, lương khô không đủ thì chúng ta ăn óc chó."
Ăn xong mấy quả óc chó, bọn họ tiếp tục làm việc, không cho phép mình ngơi nghỉ một giây phút nào. Dường như chỉ cần bận rộn, lão thái thái sẽ bớt đau buồn hơn khi không nghĩ đến sự thật là trượng phu mình đã qua đời.
Mặt trời đang dần lặn về đằng tây, bầu trời tràn ngập ánh hoàng hôn. Tất cả quả óc chó trên cây đều đã được hái và bóc vỏ, nhiều đến nỗi không thể gói hết lại, họ đành phải trải một lớp lá khô trên phiến đá lớn, bỏ quả óc chó lên rồi phủ lá lên trên cùng.
Triệu lão thái gọi: "Chúng ta nhanh về nhà thôi. Trời tối rồi, trên núi rất nguy hiểm."
Vân Thị đi trước, ba đứa trẻ đi ở giữa, Triệu lão thái đi cuối. Triệu Linh Chi thấy đệ đệ mình thấp bé, sợ rằng sẽ đè bẹp hai đệ nên cõng trên lưng suốt đường đi.
Khi gần đến chân núi, bọn họ lại gặp phải bà Vương. Bà Vương ghen tị khi nhìn thấy Triệu lão thái và những người khác cõng trên lưng rất nhiều đồ, bà ta chạy quanh một ngày mà chỉ hái được mấy trái dại về làm thức ăn. Nhưng quả óc chó mà Triệu lão thái tìm được lại khác, vừa có thể dùng làm thực phẩm để thỏa mãn cơn đói, lại vừa bán ở thị trấn với giá cao.
“Ông trời không có mắt, đúng là chó ngáp phải ruồi.” Bà Vương làu bàu, mũi gần như cong lên vì tức giận.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.