Nông Môn Phúc Phi, Danh Chấn Thiên Hạ
Chương 9: Thức Tỉnh Dị Năng Hệ Mộc 1
Mễ Hoa Hoa
05/08/2024
"Đương nhiên là sự thật!" Triệu lão thái ăn hết cháo, đã có sức lực, khí sắc cũng khá hơn một chút, muốn nói một lời đòi lại công đạo: “Bất kể nhà họ Chu có công nhận cuộc hôn nhân này hay không, chúng ta đều sẽ nói cho người bên ngoài rằng, Linh Chi là trong sạch đấy, là hoàng hoa khuê nữ. Nếu kẻ nào dám nói huyên thuyên, để ta mắng lại kẻ đó."
Vân Thị tính tình yếu mềm, không có chủ kiến, bình thường bà bà sai khiến làm cái gì thì bà làm cái đó.
Lúc này nghe bà bà nói như vậy, bà cứ như vậy mà tin tưởng, hơn nữa ánh mắt nhi nữ trong sáng, này vẫn còn là thiếu nữ ngây thơ non nớt, càng làm bà tin tưởng tuyệt đối
Vân Thị nhẹ gật đầu, sờ sờ mái xõa tóc buông xõa xuống của nhi nữ: “Linh Chi nhà chúng ta phúc lớn mạng lớn, đại nạn không chết, tất có hậu phúc!"
Triệu lão thái tinh thần mệt mỏi, trở về phòng nghỉ ngơi.
Triệu Linh Chi phụ trách giữ mấy đứa trẻ, Vân Thị chỉnh lý việc nhà, rửa rửa chải chải, may may vá vá.
Rất nhanh đã đến thời điểm trời tối, nghe thấy tiếng la hét từ bên ngoài truyền đến: “Nương nương, Linh Chi, mọi người đã trở về rồi?"
Triệu Linh Chi nghe thấy tiếng động, biết rõ đây là Tam thúc, vội vàng đi mở cổng.
Nhớ trong sách, cái vị Tam thúc này học rất tốt, vốn dĩ có thể thi đậu tú tài, nhưng bởi vì cho cô chỗ dựa, đi đến bên Chu gia kia lý luận, bị Chu gia bên kia đánh gãy chân, cắt đứt con đường tiếp tục thi khoa cử.
Đây cũng là một trong những người thân thực sự rất quan tâm tới nàng.
Triệu Linh Chi nhanh chóng mở cổng, liền nhìn thấy một chàng trai anh tuấn mảnh khảnh từ bên ngoài cổng xông vào trong. Bởi vì đi tương đối nhanh, chân có chút khập khiễng.
Triệu Linh Chi vội vàng trả lời: "Tam thúc, con cùng nãi nãi đều rất tốt, thúc đừng vội vàng."
Triệu Chí Hằng thấy cháu gái còn sống đứng trước mặt mình, trong mắt nhiều hơn một tầng ẩm ướt, duỗi tay vỗ nhẹ đầu Triệu Linh Chi: “Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi, về sau Tam thúc nuôi các ngươi, đừng sợ, đừng sợ!"
Triệu lão thái bị tiếng ồn của nhi tử thứ ba làm tỉnh, nhanh chóng mặc y phục, lảo đảo đẩy cửa ra, từ trong phòng đi ra, còn chưa nói lời nào, thì đã cũng đã khóc không thành tiếng rồi.
Triệu Chí Hằng đi nhanh vài bước, chân khập khiễng càng thêm nghiêm trọng, đến trước mặt mẫu thân, quỳ xuống đất một tiếng thịch: “Nương, là do nhi tử bất hiếu, phụ thân nếu như không phải là vì chữa chân cho con cũng sẽ không… cũng sẽ không rơi từ trên núi xuống, là do nhi tử bất hiếu, bất hiếu!"
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Vân Thị tính tình yếu mềm, không có chủ kiến, bình thường bà bà sai khiến làm cái gì thì bà làm cái đó.
Lúc này nghe bà bà nói như vậy, bà cứ như vậy mà tin tưởng, hơn nữa ánh mắt nhi nữ trong sáng, này vẫn còn là thiếu nữ ngây thơ non nớt, càng làm bà tin tưởng tuyệt đối
Vân Thị nhẹ gật đầu, sờ sờ mái xõa tóc buông xõa xuống của nhi nữ: “Linh Chi nhà chúng ta phúc lớn mạng lớn, đại nạn không chết, tất có hậu phúc!"
Triệu lão thái tinh thần mệt mỏi, trở về phòng nghỉ ngơi.
Triệu Linh Chi phụ trách giữ mấy đứa trẻ, Vân Thị chỉnh lý việc nhà, rửa rửa chải chải, may may vá vá.
Rất nhanh đã đến thời điểm trời tối, nghe thấy tiếng la hét từ bên ngoài truyền đến: “Nương nương, Linh Chi, mọi người đã trở về rồi?"
Triệu Linh Chi nghe thấy tiếng động, biết rõ đây là Tam thúc, vội vàng đi mở cổng.
Nhớ trong sách, cái vị Tam thúc này học rất tốt, vốn dĩ có thể thi đậu tú tài, nhưng bởi vì cho cô chỗ dựa, đi đến bên Chu gia kia lý luận, bị Chu gia bên kia đánh gãy chân, cắt đứt con đường tiếp tục thi khoa cử.
Đây cũng là một trong những người thân thực sự rất quan tâm tới nàng.
Triệu Linh Chi nhanh chóng mở cổng, liền nhìn thấy một chàng trai anh tuấn mảnh khảnh từ bên ngoài cổng xông vào trong. Bởi vì đi tương đối nhanh, chân có chút khập khiễng.
Triệu Linh Chi vội vàng trả lời: "Tam thúc, con cùng nãi nãi đều rất tốt, thúc đừng vội vàng."
Triệu Chí Hằng thấy cháu gái còn sống đứng trước mặt mình, trong mắt nhiều hơn một tầng ẩm ướt, duỗi tay vỗ nhẹ đầu Triệu Linh Chi: “Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi, về sau Tam thúc nuôi các ngươi, đừng sợ, đừng sợ!"
Triệu lão thái bị tiếng ồn của nhi tử thứ ba làm tỉnh, nhanh chóng mặc y phục, lảo đảo đẩy cửa ra, từ trong phòng đi ra, còn chưa nói lời nào, thì đã cũng đã khóc không thành tiếng rồi.
Triệu Chí Hằng đi nhanh vài bước, chân khập khiễng càng thêm nghiêm trọng, đến trước mặt mẫu thân, quỳ xuống đất một tiếng thịch: “Nương, là do nhi tử bất hiếu, phụ thân nếu như không phải là vì chữa chân cho con cũng sẽ không… cũng sẽ không rơi từ trên núi xuống, là do nhi tử bất hiếu, bất hiếu!"
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.