Nông Môn Trưởng Tẩu Có Không Gian (Bản Dịch)
Chương 25: Mua Thuốc
Lí Ngư Hoàn
16/04/2022
Dược liệu mà Nhạc Linh Chi cần là dùng để bó đầu gối, dùng đều là dược liệu bình thường, khéo ở chỗ phối hợp thích đáng, lại phối hợp với nước linh tuyền trong không gian của nàng, sẽ có hiệu quả thần kỳ.
Loại phương này pháp quả nhiên đơn giản mau lẹ, trong chốc lát sau, phương thuốc liền viết xong.
Tiểu nhị hiệu thuốc và khách hàng mua thuốc đều tò mò mà nhìn bọn họ.
Có người biết tình huống liền lặng lẽ nói với mọi người, nữ hài tử là cháu gái của Nhạc đại phu ở thôn Linh Sơn trong núi lớn, bởi vì gia gia chết mà khóc nghẹn giọng, thành người câm.
Ba năm trước nàng đã đính hôn cùng Cố Tranh, sau khi thành người câm, vốn dĩ Cố gia muốn hưu nàng, nhưng không nghĩ tới nàng dùng xà hàm thạch cứu nhị đệ của Cố Tranh, Cố Tranh vì báo ân, đồng ý đón nàng về nhà trước.
Đừng xem thường năng lực bát quái của thôn dân, nguyên nhân vì sao Cố Tranh muốn đón Nhạc Linh Chi về nhà, đã sớm một truyền mười mười truyền trăm.
Trấn trên có rất nhiều người biết Nhạc đại phu, tốc độ bát quái truyền bá liền càng nhanh.
Tính tình Cố Tranh vốn là thanh lãnh, lười quản những người bát quái đó, Nhạc Linh Chi thì không sao cả, hai người đều không để ý tới người khác nghị luận.
Nhạc Linh Chi khoa tay múa chân nói với Cố Tranh, không phát hiện dược liệu trị giun đũa, nhưng mà không sao hết, ngày hôm qua nàng nhìn thấy trên đường về có, ngày mai đi đào về là được.
Cố Tranh có chút kinh ngạc, biết được dược liệu thật tốt, có thể bớt được cả tiền thuốc.
Theo như ý của Nhạc Linh Chi, bọn họ một lần mua chín loại dược liệu, tổng cộng tiêu hết một lượng bạc, tương đương hơn 300 tệ ở hiện đại.
Dược liệu bình thường cũng muốn đắt như vậy, trong lòng Nhạc Linh Chi có ý tưởng, dược liệu trân quý trong không gian của nàng, không thể tùy tiện lấy ra nữa, nơi này trên núi, dược liệu bình thường rất nhiều, có lẽ bọn họ có thể đào dược liệu bán, hẳn là kiếm tiền được hơn so với săn thú.
Mang theo gói thuốc, Cố Tranh kéo Nhạc Linh Chi đi tìm đại phu xem bệnh, Nhạc Linh Chi xua tay, nhưng vẫn không mạnh bằng Cố Tranh.
“Lưu đại phu, ngày hôm qua nàng ngã xuống từ trên vách núi, đập vỡ trán chảy máu rất nhiều, ông nhìn xem nàng có suy yếu lắm hay không, có cần bốc thuốc bổ điều dưỡng không?”
Sau khi Lưu đại phu bắt mạch cho Nhạc Linh Chi, rất hảo tâm nói cho Cố Tranh: “Từ mạch tượng của nàng xem, hẳn là không có vấn đề lớn, bốc thuốc bổ thì không cần, bảo đảm ba bữa ăn no là được.”
Khí huyết của tiểu cô nương tuy rằng hơi kém một chút, nhưng mạch tượng vững vàng, người cũng có tinh thần.
Lưu đại phu biết tình huống nhà Cố Tranh, bạc để mua thuốc còn không biết mượn ở nơi nào, nào có tiền dư thừa mua thuốc bổ?
Nhạc Linh Chi liếc Cố Tranh một cái, có chút bất mãn, nàng đã nói không cần xem bệnh, hắn cố tình không chịu nghe lời nàng nói, không gian của nàng có nước linh tuyền, còn có thuốc viên do chính nàng tự làm ra, rất nhanh là nàng có thể điều trị xong thân thể của mình.
Cố Tranh lại rất cố chấp, lại muốn Lưu đại phu giúp Nhạc Linh Chi nhìn xem có thể chữa khỏi giọng nói hay không, hắn hy vọng nàng có thể mở miệng nói chuyện một lần nữa.
Lần này Nhạc Linh Chi không phản đối.
Nàng tin tưởng nước linh tuyền nhất định có thể trị được giọng nói, nhưng trước tiên nhìn xem Lưu đại phu khai dược gì cũng được.
Lưu đại phu bảo Nhạc Linh Chi phát ra tiếng, sau khi nghe xong Nhạc Linh Chi “A… A a”, Lưu đại phu lắc đầu: “Thời gian đã qua lâu rồi, cơ hội chữa khỏi gần như bằng không.”
Cố Tranh có chút thất vọng.
Nhạc Linh Chi lại mang vẻ mặt không sao cả, gửi dược liệu ở đây xong, kéo Cố Tranh ra khỏi Hoà Xuân Đường.
Bọn họ mới vừa đi, tiếng nghị luận của người trong tiệm thuốc lớn lên.
Tiểu nhị vừa mới lấy thuốc cho bọn họ xong nói: “Có phải cháu gái Nhạc đại phu cũng có thể trị bệnh cứu người hay không? Hình như vừa rồi là nàng tự mình khai phương thuốc, những cái đó đều là dược liệu chữa gãy xương, chẳng lẽ nàng muốn trị chân cho tam đệ của Cố Tranh?”
Một tiểu nhị khác tiếp lời: “Còn thật sự có khả năng, không phải nói nàng trị hết độc rắn cho nhị đệ của Cố Tranh sao?”
Loại phương này pháp quả nhiên đơn giản mau lẹ, trong chốc lát sau, phương thuốc liền viết xong.
Tiểu nhị hiệu thuốc và khách hàng mua thuốc đều tò mò mà nhìn bọn họ.
Có người biết tình huống liền lặng lẽ nói với mọi người, nữ hài tử là cháu gái của Nhạc đại phu ở thôn Linh Sơn trong núi lớn, bởi vì gia gia chết mà khóc nghẹn giọng, thành người câm.
Ba năm trước nàng đã đính hôn cùng Cố Tranh, sau khi thành người câm, vốn dĩ Cố gia muốn hưu nàng, nhưng không nghĩ tới nàng dùng xà hàm thạch cứu nhị đệ của Cố Tranh, Cố Tranh vì báo ân, đồng ý đón nàng về nhà trước.
Đừng xem thường năng lực bát quái của thôn dân, nguyên nhân vì sao Cố Tranh muốn đón Nhạc Linh Chi về nhà, đã sớm một truyền mười mười truyền trăm.
Trấn trên có rất nhiều người biết Nhạc đại phu, tốc độ bát quái truyền bá liền càng nhanh.
Tính tình Cố Tranh vốn là thanh lãnh, lười quản những người bát quái đó, Nhạc Linh Chi thì không sao cả, hai người đều không để ý tới người khác nghị luận.
Nhạc Linh Chi khoa tay múa chân nói với Cố Tranh, không phát hiện dược liệu trị giun đũa, nhưng mà không sao hết, ngày hôm qua nàng nhìn thấy trên đường về có, ngày mai đi đào về là được.
Cố Tranh có chút kinh ngạc, biết được dược liệu thật tốt, có thể bớt được cả tiền thuốc.
Theo như ý của Nhạc Linh Chi, bọn họ một lần mua chín loại dược liệu, tổng cộng tiêu hết một lượng bạc, tương đương hơn 300 tệ ở hiện đại.
Dược liệu bình thường cũng muốn đắt như vậy, trong lòng Nhạc Linh Chi có ý tưởng, dược liệu trân quý trong không gian của nàng, không thể tùy tiện lấy ra nữa, nơi này trên núi, dược liệu bình thường rất nhiều, có lẽ bọn họ có thể đào dược liệu bán, hẳn là kiếm tiền được hơn so với săn thú.
Mang theo gói thuốc, Cố Tranh kéo Nhạc Linh Chi đi tìm đại phu xem bệnh, Nhạc Linh Chi xua tay, nhưng vẫn không mạnh bằng Cố Tranh.
“Lưu đại phu, ngày hôm qua nàng ngã xuống từ trên vách núi, đập vỡ trán chảy máu rất nhiều, ông nhìn xem nàng có suy yếu lắm hay không, có cần bốc thuốc bổ điều dưỡng không?”
Sau khi Lưu đại phu bắt mạch cho Nhạc Linh Chi, rất hảo tâm nói cho Cố Tranh: “Từ mạch tượng của nàng xem, hẳn là không có vấn đề lớn, bốc thuốc bổ thì không cần, bảo đảm ba bữa ăn no là được.”
Khí huyết của tiểu cô nương tuy rằng hơi kém một chút, nhưng mạch tượng vững vàng, người cũng có tinh thần.
Lưu đại phu biết tình huống nhà Cố Tranh, bạc để mua thuốc còn không biết mượn ở nơi nào, nào có tiền dư thừa mua thuốc bổ?
Nhạc Linh Chi liếc Cố Tranh một cái, có chút bất mãn, nàng đã nói không cần xem bệnh, hắn cố tình không chịu nghe lời nàng nói, không gian của nàng có nước linh tuyền, còn có thuốc viên do chính nàng tự làm ra, rất nhanh là nàng có thể điều trị xong thân thể của mình.
Cố Tranh lại rất cố chấp, lại muốn Lưu đại phu giúp Nhạc Linh Chi nhìn xem có thể chữa khỏi giọng nói hay không, hắn hy vọng nàng có thể mở miệng nói chuyện một lần nữa.
Lần này Nhạc Linh Chi không phản đối.
Nàng tin tưởng nước linh tuyền nhất định có thể trị được giọng nói, nhưng trước tiên nhìn xem Lưu đại phu khai dược gì cũng được.
Lưu đại phu bảo Nhạc Linh Chi phát ra tiếng, sau khi nghe xong Nhạc Linh Chi “A… A a”, Lưu đại phu lắc đầu: “Thời gian đã qua lâu rồi, cơ hội chữa khỏi gần như bằng không.”
Cố Tranh có chút thất vọng.
Nhạc Linh Chi lại mang vẻ mặt không sao cả, gửi dược liệu ở đây xong, kéo Cố Tranh ra khỏi Hoà Xuân Đường.
Bọn họ mới vừa đi, tiếng nghị luận của người trong tiệm thuốc lớn lên.
Tiểu nhị vừa mới lấy thuốc cho bọn họ xong nói: “Có phải cháu gái Nhạc đại phu cũng có thể trị bệnh cứu người hay không? Hình như vừa rồi là nàng tự mình khai phương thuốc, những cái đó đều là dược liệu chữa gãy xương, chẳng lẽ nàng muốn trị chân cho tam đệ của Cố Tranh?”
Một tiểu nhị khác tiếp lời: “Còn thật sự có khả năng, không phải nói nàng trị hết độc rắn cho nhị đệ của Cố Tranh sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.