Nông Môn Trưởng Tẩu Có Không Gian (Bản Dịch)
Chương 1: Tiểu Câm Điếc Ngã Xuống Sườn Núi
Lí Ngư Hoàn
10/04/2022
Nhạc Linh Chi mê man cảm thấy cái trán quá đau.
Kỳ quái, không phải nói người chết đi không có cảm giác hay sao?
Nàng dùng sức mở to mắt, phát phát hiện mình đang nằm tại một chỗ phía dưới vách núi, bên cạnh không có bất kỳ ai, chỉ có rất nhiều tảng đá cùng thực vật.
Nàng vô thức sờ trán, sờ thấy một tay sền sệt máu, nhìn thấy tay nhỏ của mình tràn đầy máu tươi, cả người của nàng chết sững.
Lúc này, rất nhiều thông tin xa lạ không ngừng tràn vào trong đầu nàng.
Rất nhanh nàng liền hiểu rõ tình cảnh của mình, sau khi máy bay nổ, nàng thăng thiên, sau đó xuyên qua!
Thành một tiểu thôn cô trùng họ trùng tên với nàng ở triều Đại Hạ huyện Thanh Bình, trấn Song Thạch thôn Linh Sơn.
Tiểu thôn cô là đứa nhỏ đáng thương, ba tuổi mẫu thân chết, cha cưới mẹ kế thành cha dượng, lúc bảy tuổi, ông nội - người duy nhất yêu thương nàng ngoài ý muốn bỏ mình, nàng khóc ba ngày ba đêm hư cuống họng, thành tiểu câm điếc chỉ biết "A. . . A a".
Sau khi bị câm, cuộc sống của nàng vốn nhát gan nhu nhược liền càng khổ sở hơn.
Mẹ kế của nàng mang theo tỷ tỷ trên danh nghĩa Nhạc Tiểu Thúy, trong bóng tối đều thích khi dễ nàng.
Sáng hôm nay, nàng bị Nhạc Tiểu Thúy lôi kéo cùng đi trên núi nhặt củi, phía sau không biết bị ai đẩy một cái, lăn xuống vách núi ngã chết rồi.
Nguyên chủ không biết là ai đẩy nàng xuống, Nhạc Linh Chi cũng không xác định có phải là Nhạc Tiểu Thúy.
Tình cảnh trước mắt của nàng vô cùng tồi tệ.
Cỗ thân thể này vốn là suy yếu, lại bởi vì cái trán bị tảng đá đập ra một cái lỗ máu, mất máu quá nhiều, hiện tại cả người mê man, nếu như không thể được cứu chữa thì sẽ chết thêm lần nữa.
Xuyên thành một người có thân phận xui xẻo như này, Nhạc Linh Chi lúc đầu cũng không quá yêu thích, nhưng nàng thực chất bên trong có thiên tính không chịu thua.
Câm điếc thì làm sao? Cho dù có câm, nàng cũng phải sống sót!
Có thể mang theo ký ức sống lại một đời, chính là sự quan tâm của trời cao dành cho nàng.
Nhạc Linh Chi khó khăn bò mấy bước, hái được một cọng cỏ có công hiệu cầm máu tiêu viêm, vò nát chúng rồi đắp chúng lên trán.
Làm một đại phu Trung y có truyền thừa viễn cổ, cầm máu chữa thương là chuyện không đáng nói.
Nhưng bởi vì thân thể hư nhược, làm xong những chuyện này, Nhạc Linh Chi đã hơi thở mong manh.
Lúc này, một con gà rừng bị trúc tiễn bắn trúng cánh kêu thảm rớt xuống trước mặt nàng, không ngừng đập cái cánh bị thương, muốn một lần nữa bay lên chạy trốn.
Có thợ săn đang đi săn ở gần đây?
Tinh thần của nàng vì chuyện này mà rung lên, chỉ mong thợ săn này có thể đến giúp nàng.
Nàng đưa tay bắt gà rừng, gà rừng hoảng sợ kéo lấy mũi tên bằng trúng nhảy ra, nàng bất đắc dĩ từ bỏ, nàng quá hư nhược.
Một trận thanh âm huyên náo, có người bước nhanh tới.
Là một thiếu niên tuấn mỹ tay cầm cung tiễn, cõng sọt nhỏ, ước chừng mười lăm mười sáu tuổi.
Lần đầu tiên, Nhạc Linh Chi cảm thấy hắn quá đẹp! Ngũ quan lập thể tinh xảo nói không nên lời, tóc đen như mực, da như bạnh ngọc, mặt mày càng mang theo lãnh diễm bức người.
Nhìn lần thứ hai, nàng cảm thấy hắn quá lạnh, toàn thân mang theo hàn khí.
Hắn nhìn thấy nàng toàn thân vết máu thì hơi ngẩn ra, vậy mà đi trước truy bắt gà rừng bị thương, giống như gà rừng xa quan trọng hơn nàng.
Cố Tranh rất nhanh liền bắt lấy gà rừng, bỏ vào bên trong sọt, sau đó đến gần nàng: "Ngươi bị làm sao thế?"
Nhạc Linh Chi mặc dù đối với hắn có chút bất mãn, nhưng bất đắc dĩ cần hắn hỗ trợ mang nàng rời khỏi nơi này, nàng lo lắng người đẩy nàng tới, gặp nàng không chết, lại sẽ làm nàng chết thêm lần nữa.
"A. . . A a. . ."
Nhạc Linh Chi một tay che lấy cái trán, ngón tay kia chỉ trên vách núi, lại chỉ vết máu dưới mặt đất.
Nàng chỉ có thể khoa tay chỉ chỉ, hi vọng thủ thế phối hợp với khẩu hình, hắn có thể hiểu được ý tứ mà nàng muốn biểu đạt.
Kỳ quái, không phải nói người chết đi không có cảm giác hay sao?
Nàng dùng sức mở to mắt, phát phát hiện mình đang nằm tại một chỗ phía dưới vách núi, bên cạnh không có bất kỳ ai, chỉ có rất nhiều tảng đá cùng thực vật.
Nàng vô thức sờ trán, sờ thấy một tay sền sệt máu, nhìn thấy tay nhỏ của mình tràn đầy máu tươi, cả người của nàng chết sững.
Lúc này, rất nhiều thông tin xa lạ không ngừng tràn vào trong đầu nàng.
Rất nhanh nàng liền hiểu rõ tình cảnh của mình, sau khi máy bay nổ, nàng thăng thiên, sau đó xuyên qua!
Thành một tiểu thôn cô trùng họ trùng tên với nàng ở triều Đại Hạ huyện Thanh Bình, trấn Song Thạch thôn Linh Sơn.
Tiểu thôn cô là đứa nhỏ đáng thương, ba tuổi mẫu thân chết, cha cưới mẹ kế thành cha dượng, lúc bảy tuổi, ông nội - người duy nhất yêu thương nàng ngoài ý muốn bỏ mình, nàng khóc ba ngày ba đêm hư cuống họng, thành tiểu câm điếc chỉ biết "A. . . A a".
Sau khi bị câm, cuộc sống của nàng vốn nhát gan nhu nhược liền càng khổ sở hơn.
Mẹ kế của nàng mang theo tỷ tỷ trên danh nghĩa Nhạc Tiểu Thúy, trong bóng tối đều thích khi dễ nàng.
Sáng hôm nay, nàng bị Nhạc Tiểu Thúy lôi kéo cùng đi trên núi nhặt củi, phía sau không biết bị ai đẩy một cái, lăn xuống vách núi ngã chết rồi.
Nguyên chủ không biết là ai đẩy nàng xuống, Nhạc Linh Chi cũng không xác định có phải là Nhạc Tiểu Thúy.
Tình cảnh trước mắt của nàng vô cùng tồi tệ.
Cỗ thân thể này vốn là suy yếu, lại bởi vì cái trán bị tảng đá đập ra một cái lỗ máu, mất máu quá nhiều, hiện tại cả người mê man, nếu như không thể được cứu chữa thì sẽ chết thêm lần nữa.
Xuyên thành một người có thân phận xui xẻo như này, Nhạc Linh Chi lúc đầu cũng không quá yêu thích, nhưng nàng thực chất bên trong có thiên tính không chịu thua.
Câm điếc thì làm sao? Cho dù có câm, nàng cũng phải sống sót!
Có thể mang theo ký ức sống lại một đời, chính là sự quan tâm của trời cao dành cho nàng.
Nhạc Linh Chi khó khăn bò mấy bước, hái được một cọng cỏ có công hiệu cầm máu tiêu viêm, vò nát chúng rồi đắp chúng lên trán.
Làm một đại phu Trung y có truyền thừa viễn cổ, cầm máu chữa thương là chuyện không đáng nói.
Nhưng bởi vì thân thể hư nhược, làm xong những chuyện này, Nhạc Linh Chi đã hơi thở mong manh.
Lúc này, một con gà rừng bị trúc tiễn bắn trúng cánh kêu thảm rớt xuống trước mặt nàng, không ngừng đập cái cánh bị thương, muốn một lần nữa bay lên chạy trốn.
Có thợ săn đang đi săn ở gần đây?
Tinh thần của nàng vì chuyện này mà rung lên, chỉ mong thợ săn này có thể đến giúp nàng.
Nàng đưa tay bắt gà rừng, gà rừng hoảng sợ kéo lấy mũi tên bằng trúng nhảy ra, nàng bất đắc dĩ từ bỏ, nàng quá hư nhược.
Một trận thanh âm huyên náo, có người bước nhanh tới.
Là một thiếu niên tuấn mỹ tay cầm cung tiễn, cõng sọt nhỏ, ước chừng mười lăm mười sáu tuổi.
Lần đầu tiên, Nhạc Linh Chi cảm thấy hắn quá đẹp! Ngũ quan lập thể tinh xảo nói không nên lời, tóc đen như mực, da như bạnh ngọc, mặt mày càng mang theo lãnh diễm bức người.
Nhìn lần thứ hai, nàng cảm thấy hắn quá lạnh, toàn thân mang theo hàn khí.
Hắn nhìn thấy nàng toàn thân vết máu thì hơi ngẩn ra, vậy mà đi trước truy bắt gà rừng bị thương, giống như gà rừng xa quan trọng hơn nàng.
Cố Tranh rất nhanh liền bắt lấy gà rừng, bỏ vào bên trong sọt, sau đó đến gần nàng: "Ngươi bị làm sao thế?"
Nhạc Linh Chi mặc dù đối với hắn có chút bất mãn, nhưng bất đắc dĩ cần hắn hỗ trợ mang nàng rời khỏi nơi này, nàng lo lắng người đẩy nàng tới, gặp nàng không chết, lại sẽ làm nàng chết thêm lần nữa.
"A. . . A a. . ."
Nhạc Linh Chi một tay che lấy cái trán, ngón tay kia chỉ trên vách núi, lại chỉ vết máu dưới mặt đất.
Nàng chỉ có thể khoa tay chỉ chỉ, hi vọng thủ thế phối hợp với khẩu hình, hắn có thể hiểu được ý tứ mà nàng muốn biểu đạt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.