Nông Môn Trưởng Tỷ: Mãn Cấp Đại Lão Chạy Nạn Đi Làm Ruộng
Chương 3: Đại hạn xen lẫn chiến tranh
Tuế Hoa Triêu Triêu
07/06/2022
Mục Tri Hứa vừa liều mạng vừa tàn nhẫn, nàng siết chặt dao trên tay, chỉ cần thời cơ chín muồi liền chém xuống.
Thân thể nàng uyển chuyển tránh đông né tây, không hề trúng phải công kích của đối phương, chỉ trong chốc lát, đám người vừa rồi còn kêu gào nay đã nằm gục trong vũng máu, không còn hơi thở.
Mục Tri Hứa thở hổn hển quay đầu lại, nhìn đệ đệ muội muội ở phía sau, nàng chỉ kịp nở một nụ cười trấn an, sau đó lập tức hôn mê bất tỉnh vì không còn chút sức lực nào.
Trước khi ngất xỉu, trong đầu nàng chỉ có một suy nghĩ duy nhất, dạ dày đang co rút kịch liệt, đầu váng mắt hoa. Đừng nói là vì đói bụng nên nàng phải bỏ mạng lần nữa chứ?
Không biết qua bao lâu, Mục Tri Hứa cố hết sức mở to mắt.
Tiểu cô nương vẫn luôn túc trực bên cạnh nàng mừng rỡ cất lời: “Tỷ! Tỷ ơi! Rốt cuộc tỷ cũng tỉnh lại rồi!”
“Đại ca nhị ca ơi, tỷ tỷ tỉnh rồi!” Tiểu cô nương mừng rỡ xoay người chạy đi.
Kỳ thật nàng không cần kêu, trong căn phòng cũ nát này cũng chỉ có bốn người bọn họ mà thôi, ngay khi nàng cất tiếng thì Mục Thâm và Mục Uyên đã nghe rồi.
Mục Tri Hứa nhìn ba cái đầu nhỏ nhắn và những khuôn mặt quen thuộc đã lâu không thấy, trong lòng mừng rỡ vô cùng.
Đây không phải là một giấc mơ, nàng thật sự đã trở về!
Hệ thống không có lừa nàng, nàng vượt qua nhiều vị diện như vậy để hoàn thành thử thách, thật sự có thể nghịch chuyển thời không, quay trở về thời điểm trước khi chết.
“Cha mẹ đâu?” Đột nhiên, sự vui vẻ trong mắt của Mục Tri Hứa không còn nữa, nàng lo sợ nhìn đệ đệ muội muội!
Nàng dứt lời thì thấy sắc mặt cứng đờ của đệ đệ muội muội.
Muội muội nhỏ nhất - Mục Tri Hạ lập tức mếu máo, khóc òa lên: “Ô ô ô, a tỷ, ngươi đã quên sao? Cha mẹ, cha mẹ bọn họ…”
“Cha mẹ không còn nữa.” Mục Thâm gắt gao cắn chặt răng.
Mục Uyên cũng đứng một bên lau nước mắt, hiện tại chỉ còn bốn người bọn họ nương tựa lẫn nhau mà sống.
Sắc mặt Mục Tri Hứa tái nhợt, hốc mắt đỏ lên, đáng lẽ nàng nên nghĩ đến từ sớm, thời điểm này cha mẹ đã không còn nữa, vì bảo vệ bốn người bọn họ khỏi lưỡi dao tử thần của mấy kẻ gian ác kia. ngôn tình sủng
Bỗng Mục Tri Hứa cảm nhận được mặt mình ươn ướt, nàng giơ tay lên sờ một cái, phát hiện ra lệ đã rơi đầy mặt từ bao giờ.
Nàng nhìn ba đệ đệ muội muội trước mặt, cố nặn ra một nụ cười: “Cha mẹ là vì bảo hộ chúng ta nên mới không còn nữa, về sau a tỷ mang theo các ngươi, nhất định sẽ sống thật tốt.”
Ký ức trong đầu của nàng cũng dần trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết.
Trong bốn người thì Mục Tri Hứa là người lớn nhất, thế nhưng nàng chỉ mới mười ba tuổi đầu, Mục Thâm và Mục Uyên là một đôi song sinh, có điều hai người không giống nhau hoàn toàn, bởi một người giống cha, còn người kia thì giống mẹ, năm nay mười một tuổi, còn người nhỏ nhất chính là Mục Tri Hạ, vừa tròn năm tuổi.
Đại Yến kiến quốc đã trăm năm, hoàng đế hiện tại là Thái An đế, mới đăng cơ được ba năm.
Thái An năm thứ ba, Vĩnh Định Phủ gặp đại hạn, không nói đồng ruộng thiếu nước mà ngay cả nước để dân chúng ăn uống cũng không có.
Càng hoạ vô đơn chí hơn là vị Trấn Nam Vương vốn đã trấn giữ ở phương nam mấy chục năm lại dấy binh tạo phản, Vĩnh Định Phủ tuyển nam giới đi xung quân, tiếng oán thán vang dội khắp đất trời!
Mà nơi ở của đệ đệ muội muội Mục Tri Hứa chỉ là ngôi làng nhỏ tại một huyện thành xa xôi thuộc Vĩnh Định Phủ.
Trong những năm chiến loạn, Vĩnh Định Phủ bị kẹt ở giữa, người chịu khổ cực cùng cực nhất không ai khác ngoài những dân chúng tay không tấc sắt.
Một nhà Mục Tri Hứa đi theo mọi người chạy nạn vào mùa đông năm trước, tính đến nay cũng hơn nửa năm rồi, hiện tại đã là Thái An năm thứ tư.
Hơn nửa năm nay, lương khô bọn họ mang theo đã sớm không còn nữa, trên đường gặp được cái gì thì ăn cái nấy, ngay cả rễ cây cũng ăn hơn hai tháng.
Ngó thấy rễ cây không còn nữa, núi rừng cũng đã mất hết màu xanh, có người lại dời tầm ngắm lên người hài tử.
Bấy giờ, nạn nhân trở nên loạn lạc, đoàn người dài hoàn toàn bị tách ra, một nhà Mục Tri Hứa lưu lạc một cõi, sau đó bị người khác theo dõi, vì bảo vệ bọn họ nên cha mẹ đành liều chết phản kháng, thế nhưng kết quả vẫn trở thành vong hồn dưới đao của bọn chúng.
Có điều năm người kia, cuối cùng cũng bị Mục Tri Hứa xử lý, bỏ mạng trong tay nàng.
Mục Tri Hứa thoáng nhắm hai mắt lại, sắp xếp lại suy nghĩ đang tán loạn trong đầu, bất chợt nàng nhớ ra bản thân có sở hữu không gian tùy thân, theo bản năng nàng muốn nhìn một chút.
Trong lòng nàng kích động không ngừng, nếu không gian của nàng vẫn còn thì nhất định là vật tư ở bên trong cũng đều theo nàng tới đây.
Cái không gian tùy thân này là do hệ thống đưa cho nàng, vì nàng biết một ngày nào đó bản thân sẽ trở về, cho nên luôn cố gắng tích rất nhiều loại vật tư.
Vào thời khắc nàng hoàn thành xong nhiệm vụ, hệ thống lập tức rời đi.
Trong không gian tùy thân, ngoại trừ vật tư được chất trong kho hàng thì cũng có hai thửa ruộng, cộng thêm một loại nước khi uống vào có thể giúp cơ thể trở nên khỏe mạnh, cường tráng hơn.
“A tỷ, có nước này, ngươi uống một ngụm trước đã.” Mục Thâm cầm túi nước ở bên cạnh lên, muốn đưa cho Mục Tri Hứa.
Cái túi nước này là của bọn họ.
“Nước ở đâu mat có?” Mục Tri Hứa kinh ngạc, nàng nhớ rõ túi nước của bọn họ đã sớm cạn khô.
Môi ai nấy đều bị khô khan đến nứt nẻ, có chỗ còn rướm máu.
Mục Thâm cười cười: "Lúc a tỷ ngất xỉu, vì lo sợ sẽ có người khác tới nên ta đã chuẩn bị cõng tỷ rời đi, vẫn là Hạ Hạ thông minh nói muốn uống nước, lúc đó ta mới chợt nhớ ra, đi gom hết nước của những kẻ đó lại."
“Đúng rồi a tỷ, ta còn lấy được trên người mấy kẻ đó hai khối bạc!" Mục Uyên cũng mỉm cười, lấy bạc ra đưa cho Mục Tri Hứa xem.
Mục Tri Hứa cầm bạc xem thử một chút, có bốn lượng.
“Bọn đệ còn nhặt cả dao bổ củi nữa đó a tỷ!”
Mục Tri Hứa nhìn mấy con dao bổ củi bên cạnh đều dính vết máu, phát hiện đệ đệ muội muội đều không sợ hãi, thâm tâm cảm thấy có chút vui mừng xen lẫn đau lòng!
Nàng không cầm túi nước, cố gắng ngồi dậy: "Ba người các ngươi ở chỗ này chờ ta một chút, ta đi ra ngoài xem có cái gì để ăn hay không."
Tìm một cơ hội lấy chút vật tư ở trong không gian ra đây.
Bọn họ ở nơi này tạm thời có thể trú ngụ, chính là có chỗ che nắng che mưa, chủ nhân của ngôi nhà đã chạy nạn rồi.
"A tỷ, do ta vô dụng, ta và nhị đệ đã lục soát rất kỹ càng, thế nhưng không có cái gì hết." Mục Thâm buồn bã nhìn Mục Tri Hứa.
Trong mắt của hắn đều là tịch mịch, môi khô nứt đến tróc da rỉ máu, dạ dày cào xé cũng đang không ngừng.
Dù vậy, có thể uống được mấy ngụm nước đã rất tốt rồi.
Nhưng cũng không dám uống quá nhiều, sợ về sau sẽ không tìm thấy nguồn nước nữa.
Dẫu có ra sao đi chăng nữa, bọn họ nhất định phải tìm ra con đường để sống sót, khi ấy mới không phụ cha mẹ đã hy sinh.
Mục Tri Hứa chỉ là đang tìm một cái cớ mà thôi, nàng cười cười: "Ta đi tìm một chút đã, thỏ khôn có ba hang, nói không chừng thật sự sẽ có thức ăn."
Nói xong, nàng nhanh chóng gắng gượng đi ra ngoài.
“Các ngươi đừng có đi theo, cứ ngồi đó nghỉ ngơi bảo trì thể lực cho, ta trở về ngay."
Lời nói của nàng khiến cho Mục Thâm và Mục Uyên không khỏi dừng bước.
Nhưng cũng không phải là bọn họ muốn để nàng đi ra ngoài một mình, chỉ là mới đảo mắt thôi thì bóng dáng của nàng đã biến mất từ khi nào, hơn nữa bên cạnh bọn họ còn có một tiểu muội đang sợ hãi.
Hai người không thể không ngồi xuống.
“Đại ca, ngươi nói a tỷ có thể tìm được đồ ăn sao?” Mục Uyên gian nan nuốt một ngụm nước bọt.
Nhớ tới đồ ăn, yết hầu của hắn không kìm được mà nhúc nhích.
Mục Thâm trầm ngâm một lát: “Nhất định là có thể!”
Hôm nay a tỷ có chút không giống với ngày thường, nàng nhất định có thể tìm được đồ ăn.
Bên ngoài, Mục Tri Hứa cảnh giác nhìn ngó bốn phía, không phát hiện bất cứ ai, nàng nhanh chóng lấy vật tư trong không gian ra, gồm hai cân gạo có chất lượng bình thường, thêm một ít cao lương được nghiền nhỏ.
Không phải nàng không muốn lấy những thứ tốt ra, nhưng trên thực tế thì không thích hợp.
Đến khi nàng quay lại, huynh muội ba người đều nhìn nàng bằng ánh mắt trông mong.
Tuy biết rằng hy vọng không lớn, nhưng vẫn là nhịn không được chờ mong.
“Vận khí tốt, bên ngoài có một gian nhà ở dưới giường, tìm được hai cân gạo và chút ít cao lương, hẳn là chủ nhân của ngôi nhà vội vàng đi chạy nạn nên không kịp mang theo.” Mục Tri Hứa đem gạo và cao lương mặt lấy cho đệ đệ muội muội xem.
“Chúng ta nhóm lửa nấu cháo!” Nàng còn lấy ra một cái bình vỡ, cái bình này thật sự là nhặt được.
“A tỷ! Đúng là gạo rồi!” Đôi mắt của Mục Thâm sáng lên trong tích tắc.
Thân thể nàng uyển chuyển tránh đông né tây, không hề trúng phải công kích của đối phương, chỉ trong chốc lát, đám người vừa rồi còn kêu gào nay đã nằm gục trong vũng máu, không còn hơi thở.
Mục Tri Hứa thở hổn hển quay đầu lại, nhìn đệ đệ muội muội ở phía sau, nàng chỉ kịp nở một nụ cười trấn an, sau đó lập tức hôn mê bất tỉnh vì không còn chút sức lực nào.
Trước khi ngất xỉu, trong đầu nàng chỉ có một suy nghĩ duy nhất, dạ dày đang co rút kịch liệt, đầu váng mắt hoa. Đừng nói là vì đói bụng nên nàng phải bỏ mạng lần nữa chứ?
Không biết qua bao lâu, Mục Tri Hứa cố hết sức mở to mắt.
Tiểu cô nương vẫn luôn túc trực bên cạnh nàng mừng rỡ cất lời: “Tỷ! Tỷ ơi! Rốt cuộc tỷ cũng tỉnh lại rồi!”
“Đại ca nhị ca ơi, tỷ tỷ tỉnh rồi!” Tiểu cô nương mừng rỡ xoay người chạy đi.
Kỳ thật nàng không cần kêu, trong căn phòng cũ nát này cũng chỉ có bốn người bọn họ mà thôi, ngay khi nàng cất tiếng thì Mục Thâm và Mục Uyên đã nghe rồi.
Mục Tri Hứa nhìn ba cái đầu nhỏ nhắn và những khuôn mặt quen thuộc đã lâu không thấy, trong lòng mừng rỡ vô cùng.
Đây không phải là một giấc mơ, nàng thật sự đã trở về!
Hệ thống không có lừa nàng, nàng vượt qua nhiều vị diện như vậy để hoàn thành thử thách, thật sự có thể nghịch chuyển thời không, quay trở về thời điểm trước khi chết.
“Cha mẹ đâu?” Đột nhiên, sự vui vẻ trong mắt của Mục Tri Hứa không còn nữa, nàng lo sợ nhìn đệ đệ muội muội!
Nàng dứt lời thì thấy sắc mặt cứng đờ của đệ đệ muội muội.
Muội muội nhỏ nhất - Mục Tri Hạ lập tức mếu máo, khóc òa lên: “Ô ô ô, a tỷ, ngươi đã quên sao? Cha mẹ, cha mẹ bọn họ…”
“Cha mẹ không còn nữa.” Mục Thâm gắt gao cắn chặt răng.
Mục Uyên cũng đứng một bên lau nước mắt, hiện tại chỉ còn bốn người bọn họ nương tựa lẫn nhau mà sống.
Sắc mặt Mục Tri Hứa tái nhợt, hốc mắt đỏ lên, đáng lẽ nàng nên nghĩ đến từ sớm, thời điểm này cha mẹ đã không còn nữa, vì bảo vệ bốn người bọn họ khỏi lưỡi dao tử thần của mấy kẻ gian ác kia. ngôn tình sủng
Bỗng Mục Tri Hứa cảm nhận được mặt mình ươn ướt, nàng giơ tay lên sờ một cái, phát hiện ra lệ đã rơi đầy mặt từ bao giờ.
Nàng nhìn ba đệ đệ muội muội trước mặt, cố nặn ra một nụ cười: “Cha mẹ là vì bảo hộ chúng ta nên mới không còn nữa, về sau a tỷ mang theo các ngươi, nhất định sẽ sống thật tốt.”
Ký ức trong đầu của nàng cũng dần trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết.
Trong bốn người thì Mục Tri Hứa là người lớn nhất, thế nhưng nàng chỉ mới mười ba tuổi đầu, Mục Thâm và Mục Uyên là một đôi song sinh, có điều hai người không giống nhau hoàn toàn, bởi một người giống cha, còn người kia thì giống mẹ, năm nay mười một tuổi, còn người nhỏ nhất chính là Mục Tri Hạ, vừa tròn năm tuổi.
Đại Yến kiến quốc đã trăm năm, hoàng đế hiện tại là Thái An đế, mới đăng cơ được ba năm.
Thái An năm thứ ba, Vĩnh Định Phủ gặp đại hạn, không nói đồng ruộng thiếu nước mà ngay cả nước để dân chúng ăn uống cũng không có.
Càng hoạ vô đơn chí hơn là vị Trấn Nam Vương vốn đã trấn giữ ở phương nam mấy chục năm lại dấy binh tạo phản, Vĩnh Định Phủ tuyển nam giới đi xung quân, tiếng oán thán vang dội khắp đất trời!
Mà nơi ở của đệ đệ muội muội Mục Tri Hứa chỉ là ngôi làng nhỏ tại một huyện thành xa xôi thuộc Vĩnh Định Phủ.
Trong những năm chiến loạn, Vĩnh Định Phủ bị kẹt ở giữa, người chịu khổ cực cùng cực nhất không ai khác ngoài những dân chúng tay không tấc sắt.
Một nhà Mục Tri Hứa đi theo mọi người chạy nạn vào mùa đông năm trước, tính đến nay cũng hơn nửa năm rồi, hiện tại đã là Thái An năm thứ tư.
Hơn nửa năm nay, lương khô bọn họ mang theo đã sớm không còn nữa, trên đường gặp được cái gì thì ăn cái nấy, ngay cả rễ cây cũng ăn hơn hai tháng.
Ngó thấy rễ cây không còn nữa, núi rừng cũng đã mất hết màu xanh, có người lại dời tầm ngắm lên người hài tử.
Bấy giờ, nạn nhân trở nên loạn lạc, đoàn người dài hoàn toàn bị tách ra, một nhà Mục Tri Hứa lưu lạc một cõi, sau đó bị người khác theo dõi, vì bảo vệ bọn họ nên cha mẹ đành liều chết phản kháng, thế nhưng kết quả vẫn trở thành vong hồn dưới đao của bọn chúng.
Có điều năm người kia, cuối cùng cũng bị Mục Tri Hứa xử lý, bỏ mạng trong tay nàng.
Mục Tri Hứa thoáng nhắm hai mắt lại, sắp xếp lại suy nghĩ đang tán loạn trong đầu, bất chợt nàng nhớ ra bản thân có sở hữu không gian tùy thân, theo bản năng nàng muốn nhìn một chút.
Trong lòng nàng kích động không ngừng, nếu không gian của nàng vẫn còn thì nhất định là vật tư ở bên trong cũng đều theo nàng tới đây.
Cái không gian tùy thân này là do hệ thống đưa cho nàng, vì nàng biết một ngày nào đó bản thân sẽ trở về, cho nên luôn cố gắng tích rất nhiều loại vật tư.
Vào thời khắc nàng hoàn thành xong nhiệm vụ, hệ thống lập tức rời đi.
Trong không gian tùy thân, ngoại trừ vật tư được chất trong kho hàng thì cũng có hai thửa ruộng, cộng thêm một loại nước khi uống vào có thể giúp cơ thể trở nên khỏe mạnh, cường tráng hơn.
“A tỷ, có nước này, ngươi uống một ngụm trước đã.” Mục Thâm cầm túi nước ở bên cạnh lên, muốn đưa cho Mục Tri Hứa.
Cái túi nước này là của bọn họ.
“Nước ở đâu mat có?” Mục Tri Hứa kinh ngạc, nàng nhớ rõ túi nước của bọn họ đã sớm cạn khô.
Môi ai nấy đều bị khô khan đến nứt nẻ, có chỗ còn rướm máu.
Mục Thâm cười cười: "Lúc a tỷ ngất xỉu, vì lo sợ sẽ có người khác tới nên ta đã chuẩn bị cõng tỷ rời đi, vẫn là Hạ Hạ thông minh nói muốn uống nước, lúc đó ta mới chợt nhớ ra, đi gom hết nước của những kẻ đó lại."
“Đúng rồi a tỷ, ta còn lấy được trên người mấy kẻ đó hai khối bạc!" Mục Uyên cũng mỉm cười, lấy bạc ra đưa cho Mục Tri Hứa xem.
Mục Tri Hứa cầm bạc xem thử một chút, có bốn lượng.
“Bọn đệ còn nhặt cả dao bổ củi nữa đó a tỷ!”
Mục Tri Hứa nhìn mấy con dao bổ củi bên cạnh đều dính vết máu, phát hiện đệ đệ muội muội đều không sợ hãi, thâm tâm cảm thấy có chút vui mừng xen lẫn đau lòng!
Nàng không cầm túi nước, cố gắng ngồi dậy: "Ba người các ngươi ở chỗ này chờ ta một chút, ta đi ra ngoài xem có cái gì để ăn hay không."
Tìm một cơ hội lấy chút vật tư ở trong không gian ra đây.
Bọn họ ở nơi này tạm thời có thể trú ngụ, chính là có chỗ che nắng che mưa, chủ nhân của ngôi nhà đã chạy nạn rồi.
"A tỷ, do ta vô dụng, ta và nhị đệ đã lục soát rất kỹ càng, thế nhưng không có cái gì hết." Mục Thâm buồn bã nhìn Mục Tri Hứa.
Trong mắt của hắn đều là tịch mịch, môi khô nứt đến tróc da rỉ máu, dạ dày cào xé cũng đang không ngừng.
Dù vậy, có thể uống được mấy ngụm nước đã rất tốt rồi.
Nhưng cũng không dám uống quá nhiều, sợ về sau sẽ không tìm thấy nguồn nước nữa.
Dẫu có ra sao đi chăng nữa, bọn họ nhất định phải tìm ra con đường để sống sót, khi ấy mới không phụ cha mẹ đã hy sinh.
Mục Tri Hứa chỉ là đang tìm một cái cớ mà thôi, nàng cười cười: "Ta đi tìm một chút đã, thỏ khôn có ba hang, nói không chừng thật sự sẽ có thức ăn."
Nói xong, nàng nhanh chóng gắng gượng đi ra ngoài.
“Các ngươi đừng có đi theo, cứ ngồi đó nghỉ ngơi bảo trì thể lực cho, ta trở về ngay."
Lời nói của nàng khiến cho Mục Thâm và Mục Uyên không khỏi dừng bước.
Nhưng cũng không phải là bọn họ muốn để nàng đi ra ngoài một mình, chỉ là mới đảo mắt thôi thì bóng dáng của nàng đã biến mất từ khi nào, hơn nữa bên cạnh bọn họ còn có một tiểu muội đang sợ hãi.
Hai người không thể không ngồi xuống.
“Đại ca, ngươi nói a tỷ có thể tìm được đồ ăn sao?” Mục Uyên gian nan nuốt một ngụm nước bọt.
Nhớ tới đồ ăn, yết hầu của hắn không kìm được mà nhúc nhích.
Mục Thâm trầm ngâm một lát: “Nhất định là có thể!”
Hôm nay a tỷ có chút không giống với ngày thường, nàng nhất định có thể tìm được đồ ăn.
Bên ngoài, Mục Tri Hứa cảnh giác nhìn ngó bốn phía, không phát hiện bất cứ ai, nàng nhanh chóng lấy vật tư trong không gian ra, gồm hai cân gạo có chất lượng bình thường, thêm một ít cao lương được nghiền nhỏ.
Không phải nàng không muốn lấy những thứ tốt ra, nhưng trên thực tế thì không thích hợp.
Đến khi nàng quay lại, huynh muội ba người đều nhìn nàng bằng ánh mắt trông mong.
Tuy biết rằng hy vọng không lớn, nhưng vẫn là nhịn không được chờ mong.
“Vận khí tốt, bên ngoài có một gian nhà ở dưới giường, tìm được hai cân gạo và chút ít cao lương, hẳn là chủ nhân của ngôi nhà vội vàng đi chạy nạn nên không kịp mang theo.” Mục Tri Hứa đem gạo và cao lương mặt lấy cho đệ đệ muội muội xem.
“Chúng ta nhóm lửa nấu cháo!” Nàng còn lấy ra một cái bình vỡ, cái bình này thật sự là nhặt được.
“A tỷ! Đúng là gạo rồi!” Đôi mắt của Mục Thâm sáng lên trong tích tắc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.