Chương 15: Rất xứng đôi
Phó Ngũ Dao
03/09/2022
Là bạn tốt của anh Triệu Tất Mặc.
“Kinh Duy, khi nào cậu đến Ngọc Hàm tụ tập? Dạo gần đây tôi khá rảnh, gọi cả tên tiểu tử Ngụy Thính Nghiêu, chúng ta nói chuyện chút.”
Ông chủ Ngọc Hàm Triệu Tất Mặc, năm nay 27 tuổi.
Triệu gia được mệnh danh là gia tộc giàu có 3 đời nay, Triệu Tất Mặc cũng thừa hưởng rất tốt tài năng kinh doanh của gia tộc mình.
Châu Kinh Duy nhìn Trình Vi Nguyệt ngồi đối diện mình đang chơi xiaoxiaolewan*, đáy mắt dịu dàng nhiễm ý cười: “Hôm nay không rảnh, đang cùng một người bạn ăn cơm.”
*Một trò chơi, cơ mà mình không biết nên dịch như nào nên để nguyên nha.
Triệu Tất Mặc thuận miệng hỏi: “Ăn cái gì? Lần sau tôi cũng tới thử.”
Châu Kinh Duy lấy đôi đũa ở bên cạnh ngâm vào trong trà nóng, sau khi khử trùng xong thì đưa cho Trình Vi Nguyệt: “Quán mì thịt bò kho ở cổng Kinh đại."
Triệu Tất Mặc trầm mặc một lúc lâu, không nói nên lời: “Châu luật sư, cậu đây là phản phác quy chân?*”
*Trở về nguyên trạng
Châu Kinh Duy không quan tâm lời huyên thuyên của anh, trực tiếp cúp điện thoại.
Trình Vi Nguyệt đã chơi qua ván 200, độ khó hơi cao, nửa ngày vẫn chưa thông qua, năng lượng cũng dần cạn kiệt.
Cô tắt điện thoại, mới phát hiện Châu Kinh Duy ở phía đối diện vẫn luôn nhìn mình chơi điện thoại.
Trình Vi Nguyệt ngượng ngùng cười: “Ván này có hơi khó, chứ thật ra tôi chơi trò này rất lợi hại đó.”
Châu Kinh Duy chỉ nhìn cô, đôi mắt có mí rất sâu, đuôi mắt hơi nhếch lên, nụ cười nơi đáy mắt rất động lòng người.
Ông chủ đem hai bát mì bò kho đặt trước mặt hai người.
“Thật sự rất là ngon, Châu Kinh Duy, anh ăn nhiều chút.”
Ba từ Châu Kinh Duy phát ra từ miệng cô, thật sự rất dễ nghe.
Lúc cô ăn cơm trông giống như một con sóc nhỏ, hai má phồng lên, từng miếng từng miếng nhỏ đưa vào trong miệng, trái ngược hoàn toàn với vẻ ngoài kinh diễm động lòng người của cô.
Châu Kinh Duy gắp mấy miếng thịt bò trong bát mình ra, dùng một chiếc thìa nhỏ đặt vào bát của Trình Vi Nguyệt.
Trình Vi Nguyệt sửng sốt, vội vàng nuốt xuống mì ở trong miệng, đang muốn nói gì đó, lại nghe thấy Châu Kinh Duy nhàn nhạt nói: “Ăn nhiều thịt chút, em quá gầy.”
Ngữ khí giống như gia trưởng đang dạy dỗ con cái.
Trình Vi Nguyệt cũng không có từ chối.
Ăn được một lúc, cô ngẩng đầu, nhìn sương mù đọng lại trên mắt kính của anh, từ trong túi lấy ra một chiếc khăn đưa cho anh: “Mắt kính của anh bị mờ rồi.”
Chiếc khăn có màu gỗ đàn hương đơn giản, bên trên có thêu kí tự tiếng Phạn.
Châu Kinh Duy tỉ mỉ nhìn một lúc, có chút hiếu kỳ hỏi cô: “Chiếc khăn tay này trông rất đặc biệt.”
“Đây là lúc tôi đến chùa thắp hương, chủ trì tặng cho tôi đó.” Trình Vi Nguyệt uống một ngụm nước mì, thoải mái nheo mắt lại: “Tôi hồi nhỏ ở cùng với bà nội, bà nội tin Phật, tôi thường xuyên cùng bà đến chùa thắp hương bái Phật, bây giờ mỗi năm tôi đều sẽ đi chùa vài lần.”
“Là tín đồ?” Châu Kinh Duy cầm chiếc khăn đến trước mắt quan sát, trên đó có mùi thơm thoang thoảng, là mùi hương rất đặc biệt, mùi hương trên người Trình Vi Nguyệt, ấm ấp sạch sẽ.
Anh bất động thanh sắc nheo mắt lại, độ cong ở mắt nhè nhẹ.
Trình Vi Nguyệt không phát hiện ra, một bên chuyên chú ăn mì, một bên trả lời: “Không tính là tín đồ, là…kính nể.”
Đúng lúc này, có một cô gái trẻ trung xinh đẹp đi tới, chủ động chào hỏi Trình Vi Nguyệt: “Trình học tỷ, xin chào."
Trình Vi Nguyệt cuối cùng cũng phải buông bát mì xuống, cô xấu hổ cười: “Xin chào, xin hỏi em là?”
“Em là học muội năm hai, bọn em có nhìn thấy ảnh của Trình học tỷ trên diễn đàn, chị ngoài đời so với trên ảnh còn xinh đẹp hơn.”
Nữ sinh nói đến đây, lại đỏ mặt nhìn về phía Châu Kinh Duy đang ngồi đối diện Trình Vi Nguyệt, lúc mở miệng giọng nói càng nhỏ hơn: “Bạn trai của học tỷ cũng thật đẹp trai, hai người trông rất xứng đôi.”
“Bọn chị không phải….” Trình Vi Nguyệt vội vàng muốn giải thích, lại bị Châu Kinh Duy cười cười tiếp lời.
Khuôn mặt trang nhã cao quý vốn đã rất bắt mắt, giờ lại nở nụ cười, lực sát thương rất kinh người “Vi Nguyệt có ảnh trên diễn đàn sao?”
“Đương nhiên rồi, Trình học tỷ chính là hoa khôi của Kinh đại.” Nữ sinh nhiệt tình giải thích.
Đỏ ửng trên mặt Trình Vi Nguyệt lập tức lan xuống tận cổ, cô xấu hổ không dám ngẩng đầu lên, giống như con mèo nhỏ ngồi nghe Châu Kinh Duy và học muội kia nói chuyện, bộ dạng ôn thuận lại ngoan ngoãn.
Châu Kinh Duy tranh thủ lúc này đi tính tiền.
Anh vỗ nhẹ lên vai Trình Vi Nguyệt, nhìn vành tai đỏ đến muốn nhỏ ra máu của cô, mang theo chút trêu chọc nói: “Học muội của em đã đi lâu rồi, chúng ta cũng đi thôi.”
“Em còn phải tính tiền.”
“Tôi đã trả rồi.” Châu Kinh Duy hơi dừng lại: “Đợi khi nào em được trả tiền lương thực tập lại mời tôi.”
Lên xe, Châu Kinh Duy mở một bản nhạc nhẹ nhàng êm dịu.
Trình Vi Nguyệt lúc này mới ngẩng đầu, thấp giọng giải thích: “Tôi không phải hoa khôi, diễn đàn đó mọi người chỉ đùa vui thôi.”
Châu Kinh Duy cười cười, hơi quay mặt nhìn cô: “Vi Nguyệt, em rất đẹp.”
Trình Vi Nguyệt trong ánh mắt chân thành nghiêm túc của anh, nói không nổi một lời phản bác.
Cô vốn dĩ còn muốn hỏi anh, tại sao không giải thích anh không phải là bạn trai của cô.
Nhưng ngay lúc vừa khởi động xe, anh đã chủ động nói: “Lúc nãy trong quán mì có không ít nam sinh đang nhìn em, nếu như tôi nói mình không phải bạn trai của em, nói không chừng ngày mai em sẽ được tỏ tình hàng loạt.”
Trình Vi Nguyệt phá lên cười, bỏ xuống khúc mắc ở trong lòng, lông mày như một vầng trăng khuyết.
Châu Kinh Duy nhìn có chút ngẩn người, lúc đèn chuyển màu đỏ, suýt chút nữa nhầm chân ga thành phanh xe.
Lại mất khống chế rồi.
Sớm đã mất khống chế rồi.
Châu Kinh Duy đưa Trình Vi Nguyệt đến công viên ở trước phố Đinh Lan.
Anh mở cửa xe giúp cô, Trình Vi Nguyệt ngước khuôn mặt thanh tú, mỉm cười ngọt ngào với anh.
Cô nói: “Châu Kinh Duy, tạm biệt.”
Thật là động lòng người mà không hay biết.
“Tạm biệt, Vi Nguyệt.” Giọng nói có chút khàn.
Ánh nắng buổi chiều chói chang, Châu Kinh Duy đứng nguyên tại chỗ nhìn cô đi xa, trái tim như bị khoét mất một mảnh. Anh từ trong túi áo lấy ra chiếc khăn tay Trình Vi Nguyệt đưa cho, đầu ngón tay chậm rãi chạm vào hoa văn trên đó.
Thật là đẹp.
Giống như chủ nhân của nó.
Nhất định phải giấu đi.
Trong công viên nhỏ này thường ngày đều chỉ có một nhóm người cao tuổi chơi cờ và dắt chó đi dạo, nhưng chiều hôm nay lại không giống.
Có một người đàn ông khí chất cao quý tựa vào chiếc xe, nhìn một chiếc khăn tay bình thường, đứng rất lâu rất lâu.
Lúc Châu Kinh Duy cất chiếc khăn tay vào lại trong túi áo, cảm thấy cơn nghiện thuốc lá của mình lại tới rồi.
- -
Nháy mắt đã tới mùa khai giảng.
Trình Vi Nguyệt là người đầu tiên đến kí túc xá, Triệu Hàn Trầm gọi cho cô một cuộc điện thoại, dặn dò cô ở trường học phải chăm sóc tốt bản thân.
Trình Vi Nguyệt đợi đến khi anh cúp điện thoại mới đem điện thoại cất vào trong túi áo, khuôn mặt tràn ngập nụ cười đi về phía giường của mình.
Hành lý của cô rất ít, chỉ có tấm trải giường đơn giản, vài bộ quần áo để thay còn có cả mỹ phẩm chăm sóc da.
Cô dọn dẹp xong, bạn cùng phòng Lý Điệp ôm túi to túi nhỏ tiến vào.
“Chết tiệt, sao mà nặng như vậy, sắp chết tôi rồi."
Trình Vi Nguyệt nghe thấy âm thanh, vội vàng đi qua giúp đỡ.
Lý Điệp cảm kích cười với cô, hai cô gái nhỏ đem hành lý để lên giường của Lý Điệp.
Lý Điệp ngồi một chỗ thở dốc, mở chai nước khoáng ra uống ừng ực.
“Kinh Duy, khi nào cậu đến Ngọc Hàm tụ tập? Dạo gần đây tôi khá rảnh, gọi cả tên tiểu tử Ngụy Thính Nghiêu, chúng ta nói chuyện chút.”
Ông chủ Ngọc Hàm Triệu Tất Mặc, năm nay 27 tuổi.
Triệu gia được mệnh danh là gia tộc giàu có 3 đời nay, Triệu Tất Mặc cũng thừa hưởng rất tốt tài năng kinh doanh của gia tộc mình.
Châu Kinh Duy nhìn Trình Vi Nguyệt ngồi đối diện mình đang chơi xiaoxiaolewan*, đáy mắt dịu dàng nhiễm ý cười: “Hôm nay không rảnh, đang cùng một người bạn ăn cơm.”
*Một trò chơi, cơ mà mình không biết nên dịch như nào nên để nguyên nha.
Triệu Tất Mặc thuận miệng hỏi: “Ăn cái gì? Lần sau tôi cũng tới thử.”
Châu Kinh Duy lấy đôi đũa ở bên cạnh ngâm vào trong trà nóng, sau khi khử trùng xong thì đưa cho Trình Vi Nguyệt: “Quán mì thịt bò kho ở cổng Kinh đại."
Triệu Tất Mặc trầm mặc một lúc lâu, không nói nên lời: “Châu luật sư, cậu đây là phản phác quy chân?*”
*Trở về nguyên trạng
Châu Kinh Duy không quan tâm lời huyên thuyên của anh, trực tiếp cúp điện thoại.
Trình Vi Nguyệt đã chơi qua ván 200, độ khó hơi cao, nửa ngày vẫn chưa thông qua, năng lượng cũng dần cạn kiệt.
Cô tắt điện thoại, mới phát hiện Châu Kinh Duy ở phía đối diện vẫn luôn nhìn mình chơi điện thoại.
Trình Vi Nguyệt ngượng ngùng cười: “Ván này có hơi khó, chứ thật ra tôi chơi trò này rất lợi hại đó.”
Châu Kinh Duy chỉ nhìn cô, đôi mắt có mí rất sâu, đuôi mắt hơi nhếch lên, nụ cười nơi đáy mắt rất động lòng người.
Ông chủ đem hai bát mì bò kho đặt trước mặt hai người.
“Thật sự rất là ngon, Châu Kinh Duy, anh ăn nhiều chút.”
Ba từ Châu Kinh Duy phát ra từ miệng cô, thật sự rất dễ nghe.
Lúc cô ăn cơm trông giống như một con sóc nhỏ, hai má phồng lên, từng miếng từng miếng nhỏ đưa vào trong miệng, trái ngược hoàn toàn với vẻ ngoài kinh diễm động lòng người của cô.
Châu Kinh Duy gắp mấy miếng thịt bò trong bát mình ra, dùng một chiếc thìa nhỏ đặt vào bát của Trình Vi Nguyệt.
Trình Vi Nguyệt sửng sốt, vội vàng nuốt xuống mì ở trong miệng, đang muốn nói gì đó, lại nghe thấy Châu Kinh Duy nhàn nhạt nói: “Ăn nhiều thịt chút, em quá gầy.”
Ngữ khí giống như gia trưởng đang dạy dỗ con cái.
Trình Vi Nguyệt cũng không có từ chối.
Ăn được một lúc, cô ngẩng đầu, nhìn sương mù đọng lại trên mắt kính của anh, từ trong túi lấy ra một chiếc khăn đưa cho anh: “Mắt kính của anh bị mờ rồi.”
Chiếc khăn có màu gỗ đàn hương đơn giản, bên trên có thêu kí tự tiếng Phạn.
Châu Kinh Duy tỉ mỉ nhìn một lúc, có chút hiếu kỳ hỏi cô: “Chiếc khăn tay này trông rất đặc biệt.”
“Đây là lúc tôi đến chùa thắp hương, chủ trì tặng cho tôi đó.” Trình Vi Nguyệt uống một ngụm nước mì, thoải mái nheo mắt lại: “Tôi hồi nhỏ ở cùng với bà nội, bà nội tin Phật, tôi thường xuyên cùng bà đến chùa thắp hương bái Phật, bây giờ mỗi năm tôi đều sẽ đi chùa vài lần.”
“Là tín đồ?” Châu Kinh Duy cầm chiếc khăn đến trước mắt quan sát, trên đó có mùi thơm thoang thoảng, là mùi hương rất đặc biệt, mùi hương trên người Trình Vi Nguyệt, ấm ấp sạch sẽ.
Anh bất động thanh sắc nheo mắt lại, độ cong ở mắt nhè nhẹ.
Trình Vi Nguyệt không phát hiện ra, một bên chuyên chú ăn mì, một bên trả lời: “Không tính là tín đồ, là…kính nể.”
Đúng lúc này, có một cô gái trẻ trung xinh đẹp đi tới, chủ động chào hỏi Trình Vi Nguyệt: “Trình học tỷ, xin chào."
Trình Vi Nguyệt cuối cùng cũng phải buông bát mì xuống, cô xấu hổ cười: “Xin chào, xin hỏi em là?”
“Em là học muội năm hai, bọn em có nhìn thấy ảnh của Trình học tỷ trên diễn đàn, chị ngoài đời so với trên ảnh còn xinh đẹp hơn.”
Nữ sinh nói đến đây, lại đỏ mặt nhìn về phía Châu Kinh Duy đang ngồi đối diện Trình Vi Nguyệt, lúc mở miệng giọng nói càng nhỏ hơn: “Bạn trai của học tỷ cũng thật đẹp trai, hai người trông rất xứng đôi.”
“Bọn chị không phải….” Trình Vi Nguyệt vội vàng muốn giải thích, lại bị Châu Kinh Duy cười cười tiếp lời.
Khuôn mặt trang nhã cao quý vốn đã rất bắt mắt, giờ lại nở nụ cười, lực sát thương rất kinh người “Vi Nguyệt có ảnh trên diễn đàn sao?”
“Đương nhiên rồi, Trình học tỷ chính là hoa khôi của Kinh đại.” Nữ sinh nhiệt tình giải thích.
Đỏ ửng trên mặt Trình Vi Nguyệt lập tức lan xuống tận cổ, cô xấu hổ không dám ngẩng đầu lên, giống như con mèo nhỏ ngồi nghe Châu Kinh Duy và học muội kia nói chuyện, bộ dạng ôn thuận lại ngoan ngoãn.
Châu Kinh Duy tranh thủ lúc này đi tính tiền.
Anh vỗ nhẹ lên vai Trình Vi Nguyệt, nhìn vành tai đỏ đến muốn nhỏ ra máu của cô, mang theo chút trêu chọc nói: “Học muội của em đã đi lâu rồi, chúng ta cũng đi thôi.”
“Em còn phải tính tiền.”
“Tôi đã trả rồi.” Châu Kinh Duy hơi dừng lại: “Đợi khi nào em được trả tiền lương thực tập lại mời tôi.”
Lên xe, Châu Kinh Duy mở một bản nhạc nhẹ nhàng êm dịu.
Trình Vi Nguyệt lúc này mới ngẩng đầu, thấp giọng giải thích: “Tôi không phải hoa khôi, diễn đàn đó mọi người chỉ đùa vui thôi.”
Châu Kinh Duy cười cười, hơi quay mặt nhìn cô: “Vi Nguyệt, em rất đẹp.”
Trình Vi Nguyệt trong ánh mắt chân thành nghiêm túc của anh, nói không nổi một lời phản bác.
Cô vốn dĩ còn muốn hỏi anh, tại sao không giải thích anh không phải là bạn trai của cô.
Nhưng ngay lúc vừa khởi động xe, anh đã chủ động nói: “Lúc nãy trong quán mì có không ít nam sinh đang nhìn em, nếu như tôi nói mình không phải bạn trai của em, nói không chừng ngày mai em sẽ được tỏ tình hàng loạt.”
Trình Vi Nguyệt phá lên cười, bỏ xuống khúc mắc ở trong lòng, lông mày như một vầng trăng khuyết.
Châu Kinh Duy nhìn có chút ngẩn người, lúc đèn chuyển màu đỏ, suýt chút nữa nhầm chân ga thành phanh xe.
Lại mất khống chế rồi.
Sớm đã mất khống chế rồi.
Châu Kinh Duy đưa Trình Vi Nguyệt đến công viên ở trước phố Đinh Lan.
Anh mở cửa xe giúp cô, Trình Vi Nguyệt ngước khuôn mặt thanh tú, mỉm cười ngọt ngào với anh.
Cô nói: “Châu Kinh Duy, tạm biệt.”
Thật là động lòng người mà không hay biết.
“Tạm biệt, Vi Nguyệt.” Giọng nói có chút khàn.
Ánh nắng buổi chiều chói chang, Châu Kinh Duy đứng nguyên tại chỗ nhìn cô đi xa, trái tim như bị khoét mất một mảnh. Anh từ trong túi áo lấy ra chiếc khăn tay Trình Vi Nguyệt đưa cho, đầu ngón tay chậm rãi chạm vào hoa văn trên đó.
Thật là đẹp.
Giống như chủ nhân của nó.
Nhất định phải giấu đi.
Trong công viên nhỏ này thường ngày đều chỉ có một nhóm người cao tuổi chơi cờ và dắt chó đi dạo, nhưng chiều hôm nay lại không giống.
Có một người đàn ông khí chất cao quý tựa vào chiếc xe, nhìn một chiếc khăn tay bình thường, đứng rất lâu rất lâu.
Lúc Châu Kinh Duy cất chiếc khăn tay vào lại trong túi áo, cảm thấy cơn nghiện thuốc lá của mình lại tới rồi.
- -
Nháy mắt đã tới mùa khai giảng.
Trình Vi Nguyệt là người đầu tiên đến kí túc xá, Triệu Hàn Trầm gọi cho cô một cuộc điện thoại, dặn dò cô ở trường học phải chăm sóc tốt bản thân.
Trình Vi Nguyệt đợi đến khi anh cúp điện thoại mới đem điện thoại cất vào trong túi áo, khuôn mặt tràn ngập nụ cười đi về phía giường của mình.
Hành lý của cô rất ít, chỉ có tấm trải giường đơn giản, vài bộ quần áo để thay còn có cả mỹ phẩm chăm sóc da.
Cô dọn dẹp xong, bạn cùng phòng Lý Điệp ôm túi to túi nhỏ tiến vào.
“Chết tiệt, sao mà nặng như vậy, sắp chết tôi rồi."
Trình Vi Nguyệt nghe thấy âm thanh, vội vàng đi qua giúp đỡ.
Lý Điệp cảm kích cười với cô, hai cô gái nhỏ đem hành lý để lên giường của Lý Điệp.
Lý Điệp ngồi một chỗ thở dốc, mở chai nước khoáng ra uống ừng ực.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.