Nông Nữ Chỉ Muốn An Tĩnh Dưỡng Gia, Nào Ngờ Lại Biến Thành Nhà Giàu Số Một
Chương 41:
Mộng Tưởng Nhất Mễ Thất
22/06/2024
"Hữu Điền, ngươi nghe ta nói một câu, không thể chia gia sản như vậy. Vợ ngươi chia gia sản như vậy là đang ép nhà lão nhị của ngươi vào đường cùng. Đứa trẻ lạnh lòng, sau này không thân thiết với các ngươi thì phải làm sao?"
"Ta không cần chúng nó thân thiết với chúng ta. Ta là mẹ của Tần Nhị Trụ, sau này chúng nó phải hiếu kính ta. Vui vẻ hay không vui vẻ cũng phải hiếu kính ta."
Thấy vẻ mặt không biết xấu hổ của Chu Đại Hoa, tộc trưởng và tộc lão cũng thật sự không còn cách nào.
Nhìn là biết sau này nhà Tần Nhị Trụ không thể khá lên được nhưng nhà Tần Đại Trụ và Tần Tam Trụ thì lại không như vậy. Trước kia Tần Tam Trụ đi học mấy năm, mặc dù không có công danh gì nhưng cũng biết một ít chữ, có mấy người bạn quan hệ khá tốt ở trong huyện.
Hiện tại con trai cả nhà ông ta đang làm quản lý sổ sách trong một tửu lâu ở huyện.
Mặc dù nhìn thì không có bản lĩnh gì lớn nhưng đối với những người nông dân cả đời chỉ biết cày ruộng như bọn họ mà nói, cũng coi như rất tốt rồi.
Còn con trai thứ nhà Tần Đại Trụ, hiện tại cũng đang học ở huyện. Nghe nói quan hệ của y với tiểu thư nhà tú tài tư thục rất tốt. Mà vị tú tài kia cũng không ít lần khen ngợi y ở bên ngoài.
Nếu như chuyện hôn sự này thành, sau này bọn họ biết đâu còn phải nhờ đến đối phương. So với nhị phòng không có tiền đồ, trong chuyện này, tộc lão trong thôn đương nhiên thiên vị những người khác nhà họ Tần hơn.
Tộc trưởng ngẩng đầu nhìn mấy đứa con cháu nhà họ Tần một cái, hỏi:
"Mẹ ngươi chia gia sản như vậy, các ngươi có ý kiến gì không?"
Nghe tộc trưởng nói, Tần Tam Trụ vội vàng lắc đầu, nói với tộc trưởng:
"Không có, không có. Ta tuyệt đối không thấy cách chia của mẹ ta có vấn đề gì. Bà ấy và cha ta sau này sẽ ở với anh cả ta, chia cho anh cả ta nhiều hơn một chút là nên như vậy."
Nghe Tần Tam Trụ nói, trên mặt Tần Đại Trụ không nhịn được nở một nụ cười, cũng gật đầu, nói:
"Đúng vậy, ta thấy chia như vậy rất tốt. Ta cũng không có ý kiến gì."
Thái độ của Tần Đại Trụ và Tần Tam Trụ thật sự quá nhiệt tình, tốc độ trả lời rất nhanh. Có thể thấy được hai người bọn họ không thể chờ chuyện chia gia sản này được nữa. Ôn Ngọc Lan tỏ ra chế giễu nhìn Chu Đại Hoa một cái.
"Ta không đồng ý thì có ích gì?"
Dường như tộc trưởng không nhìn ra sự chế giễu của Ôn Ngọc Lan, gật đầu và nói với Chu Đại Hoa:
"Nếu thế thì cứ chia như vậy đi. Ta viết cho các ngươi một giấy chứng nhận chia nhà rồi bốn người các ngươi đóng dấu vân tay vào. Mỗi người cầm một tờ là được."
"Ta không cần chúng nó thân thiết với chúng ta. Ta là mẹ của Tần Nhị Trụ, sau này chúng nó phải hiếu kính ta. Vui vẻ hay không vui vẻ cũng phải hiếu kính ta."
Thấy vẻ mặt không biết xấu hổ của Chu Đại Hoa, tộc trưởng và tộc lão cũng thật sự không còn cách nào.
Nhìn là biết sau này nhà Tần Nhị Trụ không thể khá lên được nhưng nhà Tần Đại Trụ và Tần Tam Trụ thì lại không như vậy. Trước kia Tần Tam Trụ đi học mấy năm, mặc dù không có công danh gì nhưng cũng biết một ít chữ, có mấy người bạn quan hệ khá tốt ở trong huyện.
Hiện tại con trai cả nhà ông ta đang làm quản lý sổ sách trong một tửu lâu ở huyện.
Mặc dù nhìn thì không có bản lĩnh gì lớn nhưng đối với những người nông dân cả đời chỉ biết cày ruộng như bọn họ mà nói, cũng coi như rất tốt rồi.
Còn con trai thứ nhà Tần Đại Trụ, hiện tại cũng đang học ở huyện. Nghe nói quan hệ của y với tiểu thư nhà tú tài tư thục rất tốt. Mà vị tú tài kia cũng không ít lần khen ngợi y ở bên ngoài.
Nếu như chuyện hôn sự này thành, sau này bọn họ biết đâu còn phải nhờ đến đối phương. So với nhị phòng không có tiền đồ, trong chuyện này, tộc lão trong thôn đương nhiên thiên vị những người khác nhà họ Tần hơn.
Tộc trưởng ngẩng đầu nhìn mấy đứa con cháu nhà họ Tần một cái, hỏi:
"Mẹ ngươi chia gia sản như vậy, các ngươi có ý kiến gì không?"
Nghe tộc trưởng nói, Tần Tam Trụ vội vàng lắc đầu, nói với tộc trưởng:
"Không có, không có. Ta tuyệt đối không thấy cách chia của mẹ ta có vấn đề gì. Bà ấy và cha ta sau này sẽ ở với anh cả ta, chia cho anh cả ta nhiều hơn một chút là nên như vậy."
Nghe Tần Tam Trụ nói, trên mặt Tần Đại Trụ không nhịn được nở một nụ cười, cũng gật đầu, nói:
"Đúng vậy, ta thấy chia như vậy rất tốt. Ta cũng không có ý kiến gì."
Thái độ của Tần Đại Trụ và Tần Tam Trụ thật sự quá nhiệt tình, tốc độ trả lời rất nhanh. Có thể thấy được hai người bọn họ không thể chờ chuyện chia gia sản này được nữa. Ôn Ngọc Lan tỏ ra chế giễu nhìn Chu Đại Hoa một cái.
"Ta không đồng ý thì có ích gì?"
Dường như tộc trưởng không nhìn ra sự chế giễu của Ôn Ngọc Lan, gật đầu và nói với Chu Đại Hoa:
"Nếu thế thì cứ chia như vậy đi. Ta viết cho các ngươi một giấy chứng nhận chia nhà rồi bốn người các ngươi đóng dấu vân tay vào. Mỗi người cầm một tờ là được."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.