Chương 57: Gặp Nạn Trên Núi (2)
Tiệm Tiến Đạm Xuất
21/07/2024
Mấy người rất nhanh đã đến đích, Thẩm Thừa Diệu thấy mảnh quả dại này, trái mọc gai, ngày thường người trong thôn cũng không dám hái, “Hiểu Nhi, cái này bé xíu vậy, lại còn mọc đầy gai, có thể được không?”
“Cha yên tâm đi, lần trước con đã thử ăn, ngọt, ăn rất ngon.” Hiểu Nhi một tay cầm cái rổ để dưới quả, một tay lấy kéo cắt từng quả từng quả xuống. Cảnh Duệ và Cảnh Hạo cũng học theo. Thẩm Thừa Diệu thấy thế cũng không nói nhiều, bắt đầu làm việc, hắn là một người nói ít nhưng làm nhiều.
Gần một canh giờ thì hái xong hết tất cả, đựng đầy ba bao tải lớn.
Thẩm Thừa Diệu thấy thời gian còn sớm, bọn họ cũng mang lương khô, liền nghĩ đi xem có gặp được con mồi gì không. Ba đứa nhỏ liền đồng ý, hai huynh đệ còn muốn nhân cơ hội rèn luyện làm thế nào để ném cục đá làm con gà rừng ngất đi.
Ba người tìm nơi trốn, giấu ba bao tải kim anh tử đi, trên mặt trải lá khô và cành cây khô lên.
Người trong thôn sau khi mùa đông đến, lúc nông nhàn sẽ tổ chức săn thú, một vài thanh niên trai tráng sẽ đi cùng nhau, mấy người tốt sẽ ở một tổ, Thẩm Thừa Diệu cũng thường xuyên đi cùng mọi người, cho nên đường trên núi vẫn rất quen thuộc, cũng biết quanh đây không có động vật dung dữ, cho nên rất yên tâm đưa trẻ nhỏ đi cùng, nhưng ngày thường cũng không cho trẻ em tham gia, để phòng ngừa chuyện không may xảy ra.
Đi được mười lăm phút, không nhìn thấy động vật nào, nhưng lại đào được chút thảo dược, mấy người cũng không gấp gáp, đi một đường, cứ nhìn thấy thảo dược liền đào.
Bốn người đều nghiêm túc vùi đầu đào thảo dược, đột nhiên nghe được phía trước có âm thanh vọng lại, có tiếng sói hú và tiếng đàn ông nói chuyện. Thẩm Thừa Diệu nghe xong mặt mũi trắng bệch, hắn nhanh chân bảo mấy đứa nhỏ trèo lên cây, đây là biện pháp duy nhất hắn nghĩ đến để tránh hiểm. Ba người cũng biết sự tình nghiêm trọng, rất nhanh liền trèo lên cây to gần đấy.
“Chờ lát nữa bất kể có chuyện gì xảy ra thì nhất định cũng không được xuống dưới biết không?”
Đợi đến khi ba đứa nhỏ đều trèo lên cây xong, hắn lén lấy ra mũi tên, kéo cung ngắm về phía trước. Chuẩn bị tìm cơ hội bắn ra, lúc này hắn nghĩ người trong thôn gặp bầy sói, trong chốc lát, không ngờ lại thấy hai thiếu niên và bốn con sói đang chiến đấu với nhau.
Hai người đều cầm kiếm trong tay, trên người đều có vết máu.
“* *, chờ gia về đem một đội người lại đây tiêu diệt cả tộc nhà ngươi! Một sợi lông đều không giữ lại.” Thiếu niên áo lam gần như kiệt sức nói.
Sói rất nhạy bén, thiên về chiến đấu theo nhóm, một đường lại đây, hai người đã gϊếŧ chết bốn con, còn bốn con này theo đuổi không bỏ.
Hiểu Nhi ở trên cây thấy hai thiếu niên quay lưng vào nhau, mỗi người đối phó với hai con, có hai con xông về phía bọn họ, bọn họ vung kiếm lên chặn lại, hai con khác chớp lấy thời cơ há miệng cắn về phía chân bọn họ.
Thiếu niên áo tím vung kiếm về phía đầu sói, sói tránh được, chỉ cắt vào người nó được một đao, lại nhấc chân đá con sói khác ra ngoài.
Thiếu niên áo lam vung kiếm đâm vào bụng sói, không đâm trúng, lại nhảy lên, tránh con sói dưới chân.
Hai người không đứng vững, sói lại nhào tới.
“* ** **, chỉ là ôm con của ngươi, lại không phải gϊếŧ cả nhà ngươi, sao lại dùng mọi cách đuổi gϊếŧ!” Thiếu niên áo lam nổi giận.
Thẩm Thừa Diệu vẫn luôn lẩn tránh, cũng cẩn thận để ý mấy con sói, nắm chặt cơ hội bắn một mũi tên, chỉ bắn trúng chân trước, con sói kia ngửa đầu hú một tiếng, điên cuồng phi về phía Thẩm Thừa Diệu.
Hai huynh đệ trên cây hét lớn: “Cha!”
Trái tim Hiểu Nhi cũng nhảy ra ngoài, trong lòng nhanh chóng tính kế, dùng hết sức ném dao chẻ củi trên tay, đem đầu sói chặt đứt.
“Ca, Hạo Nhi không được xuống đây.” Nói xong lại bò từ trên cây xuống.
Con sói còn lại thấy đồng loại lại chết một con, hú càng lớn hơn, tốc độ chạy về phía bọn họ càng nhanh.
Thẩm Thừa Diệu giơ lên kéo, định liều mạng với sói, nhưng không ngờ sói trước mặt mình lại bị một đao chém đứt.
Hiểu Nhi nhanh chóng đến bên cạnh Thẩm Thừa Diệu: “Cha không sao đi”?
“Hiểu Nhi, con xuống dưới làm gì, mau trèo lên cây đi.” Thẩm Thừa Diệu thấy Hiểu Nhi đến bên cạnh mình, sợ tới mức mặt mũi trắng bệch.
“Cha, không sao, bọn họ rất nhanh có thể đánh bại.” Nàng không xuống dưới thì mới lo lắng, trên tay không có cái gì có thể làm vũ khí.
Ba con sói còn lại đều bị hai thiếu niên quấn lấy, rất nhanh đã bị thiếu niên áo tím gϊếŧ chết một con. Còn lại hai con hai người đối phó càng dễ dàng, rất nhanh đã đánh bại được.
Mọi người đều thở ra nhẹ nhõm.
“Cha yên tâm đi, lần trước con đã thử ăn, ngọt, ăn rất ngon.” Hiểu Nhi một tay cầm cái rổ để dưới quả, một tay lấy kéo cắt từng quả từng quả xuống. Cảnh Duệ và Cảnh Hạo cũng học theo. Thẩm Thừa Diệu thấy thế cũng không nói nhiều, bắt đầu làm việc, hắn là một người nói ít nhưng làm nhiều.
Gần một canh giờ thì hái xong hết tất cả, đựng đầy ba bao tải lớn.
Thẩm Thừa Diệu thấy thời gian còn sớm, bọn họ cũng mang lương khô, liền nghĩ đi xem có gặp được con mồi gì không. Ba đứa nhỏ liền đồng ý, hai huynh đệ còn muốn nhân cơ hội rèn luyện làm thế nào để ném cục đá làm con gà rừng ngất đi.
Ba người tìm nơi trốn, giấu ba bao tải kim anh tử đi, trên mặt trải lá khô và cành cây khô lên.
Người trong thôn sau khi mùa đông đến, lúc nông nhàn sẽ tổ chức săn thú, một vài thanh niên trai tráng sẽ đi cùng nhau, mấy người tốt sẽ ở một tổ, Thẩm Thừa Diệu cũng thường xuyên đi cùng mọi người, cho nên đường trên núi vẫn rất quen thuộc, cũng biết quanh đây không có động vật dung dữ, cho nên rất yên tâm đưa trẻ nhỏ đi cùng, nhưng ngày thường cũng không cho trẻ em tham gia, để phòng ngừa chuyện không may xảy ra.
Đi được mười lăm phút, không nhìn thấy động vật nào, nhưng lại đào được chút thảo dược, mấy người cũng không gấp gáp, đi một đường, cứ nhìn thấy thảo dược liền đào.
Bốn người đều nghiêm túc vùi đầu đào thảo dược, đột nhiên nghe được phía trước có âm thanh vọng lại, có tiếng sói hú và tiếng đàn ông nói chuyện. Thẩm Thừa Diệu nghe xong mặt mũi trắng bệch, hắn nhanh chân bảo mấy đứa nhỏ trèo lên cây, đây là biện pháp duy nhất hắn nghĩ đến để tránh hiểm. Ba người cũng biết sự tình nghiêm trọng, rất nhanh liền trèo lên cây to gần đấy.
“Chờ lát nữa bất kể có chuyện gì xảy ra thì nhất định cũng không được xuống dưới biết không?”
Đợi đến khi ba đứa nhỏ đều trèo lên cây xong, hắn lén lấy ra mũi tên, kéo cung ngắm về phía trước. Chuẩn bị tìm cơ hội bắn ra, lúc này hắn nghĩ người trong thôn gặp bầy sói, trong chốc lát, không ngờ lại thấy hai thiếu niên và bốn con sói đang chiến đấu với nhau.
Hai người đều cầm kiếm trong tay, trên người đều có vết máu.
“* *, chờ gia về đem một đội người lại đây tiêu diệt cả tộc nhà ngươi! Một sợi lông đều không giữ lại.” Thiếu niên áo lam gần như kiệt sức nói.
Sói rất nhạy bén, thiên về chiến đấu theo nhóm, một đường lại đây, hai người đã gϊếŧ chết bốn con, còn bốn con này theo đuổi không bỏ.
Hiểu Nhi ở trên cây thấy hai thiếu niên quay lưng vào nhau, mỗi người đối phó với hai con, có hai con xông về phía bọn họ, bọn họ vung kiếm lên chặn lại, hai con khác chớp lấy thời cơ há miệng cắn về phía chân bọn họ.
Thiếu niên áo tím vung kiếm về phía đầu sói, sói tránh được, chỉ cắt vào người nó được một đao, lại nhấc chân đá con sói khác ra ngoài.
Thiếu niên áo lam vung kiếm đâm vào bụng sói, không đâm trúng, lại nhảy lên, tránh con sói dưới chân.
Hai người không đứng vững, sói lại nhào tới.
“* ** **, chỉ là ôm con của ngươi, lại không phải gϊếŧ cả nhà ngươi, sao lại dùng mọi cách đuổi gϊếŧ!” Thiếu niên áo lam nổi giận.
Thẩm Thừa Diệu vẫn luôn lẩn tránh, cũng cẩn thận để ý mấy con sói, nắm chặt cơ hội bắn một mũi tên, chỉ bắn trúng chân trước, con sói kia ngửa đầu hú một tiếng, điên cuồng phi về phía Thẩm Thừa Diệu.
Hai huynh đệ trên cây hét lớn: “Cha!”
Trái tim Hiểu Nhi cũng nhảy ra ngoài, trong lòng nhanh chóng tính kế, dùng hết sức ném dao chẻ củi trên tay, đem đầu sói chặt đứt.
“Ca, Hạo Nhi không được xuống đây.” Nói xong lại bò từ trên cây xuống.
Con sói còn lại thấy đồng loại lại chết một con, hú càng lớn hơn, tốc độ chạy về phía bọn họ càng nhanh.
Thẩm Thừa Diệu giơ lên kéo, định liều mạng với sói, nhưng không ngờ sói trước mặt mình lại bị một đao chém đứt.
Hiểu Nhi nhanh chóng đến bên cạnh Thẩm Thừa Diệu: “Cha không sao đi”?
“Hiểu Nhi, con xuống dưới làm gì, mau trèo lên cây đi.” Thẩm Thừa Diệu thấy Hiểu Nhi đến bên cạnh mình, sợ tới mức mặt mũi trắng bệch.
“Cha, không sao, bọn họ rất nhanh có thể đánh bại.” Nàng không xuống dưới thì mới lo lắng, trên tay không có cái gì có thể làm vũ khí.
Ba con sói còn lại đều bị hai thiếu niên quấn lấy, rất nhanh đã bị thiếu niên áo tím gϊếŧ chết một con. Còn lại hai con hai người đối phó càng dễ dàng, rất nhanh đã đánh bại được.
Mọi người đều thở ra nhẹ nhõm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.