Chương 91: Không Gian Thăng Cấp (2)
Tiệm Tiến Đạm Xuất
21/07/2024
“Hiểu Nhi không cần nhồi bông nhiều như vậy, ngươi xem nhồi phồng to như kia rồi mà!”
“Không nhiều lắm, vừa đủ, nương nhìn xem đầy đặn như này, nhìn rất thần thái. Thứ này càng đẹp càng kiếm được nhiều tiền. Búp bê vải này con định bán năm mươi văn đến một lượng bạc, không làm đẹp chút thì ai mua?” Hiểu Nhi đưa cho Lưu thị nhìn một con sâu.
Lưu thị nghe xong há hốc mồm, “Đắt như vậy ai sẽ mua?”
“Khẳng định có người mua.” Hiểu Nhi tràn đầy tin tưởng.
Lưu thị lại không lạc quan như Hiểu Nhi, nhưng cũng biết vẫn sẽ có người mua, nhưng chỉ sợ không có nhiều người mua.
Trong lòng Hiểu Nhi nhớ đến chuyện không gian thăng cấp, nhồi hết bông vào các con thú mà Lưu thị đã khâu xong lại về phòng, lần này cuối cùng cũng vào được không gian, không gian thăng cấp thì đất trong không gian tăng gấp đôi, trên đất trống, bên dòng suối có thêm có một biệt thự nhỏ hai tầng, Hiểu Nhi đi vào, thấy thiết kế của căn biệt thự này là một phòng khách, một nhà bếp, một nhà vệ sinh, toàn bộ nội thất được làm bằng gỗ nạm vàng, cổ kính toàn phòng đều là tơ vàng gỗ nam gia cụ, cổ kính và tinh tế. Hiểu Nhi nằm xuống một cái ghế quý phi, rất thoải mái, sau đó lại lên phòng bếp xem một chút, ai bảo nàng là đồ tham ăn. Phòng bếp rất lớn, rất hiện đại, bếp gas, lò vi sóng, lò nướng, nồi hấp, máy rửa chén, máy làm sữa đậu nành, máy đánh trứng, ……Cái gì cần có đều có, Hiểu Nhi cảm thấy không có gì tốt hơn, về sau nàng có thể trong không gian làm gì tùy thích.
Sau đó lại đi nhìn nhà vệ sinh, nàng không chịu nổi nhà vệ sinh thời cổ đại, nhà vệ sinh trong không gian rất hiện đại, tốt, thật tốt, rất hảo, thật sự quá tốt: Bồn cầu, bồn tắm, vòi nước nóng lạnh, gương, bồn rửa mặt, đồ vệ sinh cá nhân, đồ dùng tắm gội, ……Cái gì cần cũng có, quả nhiên là không gian thăng cấp, chắc hẳn cũng biết nàng không quen dùng đồ thời cổ đại mà đặc biệt khen thưởng nàng.
Lại đi mở cửa từng phòng môn, đã đóng, mở không được. Lại mở cửa phòng khác, lần này mở được, là một thư phòng, rất lớn, ở giữa có một cái bàn lớn và một cái ghế, trên bàn để một cái giá bút, một cái nghiên mực, một thanh mực Huy Châu, một chồng giấy. Ngoài ra bốn phía đầy ắp sách, mỗi mặt đều có kệ sách rất cao, rất đồ sộ. Ánh sáng thư phòng rất tốt, nguồn sáng là một viên dạ minh châu.
“Bạch Thiên, thư phòng có sách gì?”
“Sách gì cũng có!”
“Có sách nhập môn lập trình máy tính không?”
Lúc này, có một cái kệ sách tự động tách ra khỏi tường, đến trước mặt Hiểu Nhi, Hiểu Nhi sờ cái mũi, nàng chỉ muốn nói giỡn, không ngờ lại có, nhưng có đối với nàng cũng vô dụng.
“Có sách dạy tu tiên không?” Kệ sách không phản ứng, xem ra là không có.
“Lại nói cái gì loại hình thư đều có”?
“Thế giới này không phải tu tiên”.
Không tu tiên, vì sao nàng cảm thấy không gian rất thần kỳ, Hiểu Nhi nghĩ.
Thiên Bạch: “Chỉ do ngoài ý muốn!”
Hiểu Nhi: ……
Đột nhiên nàng nghĩ tới bây giờ nàng rất cần một số sách về bày trận, không biết thư phòng này có hay không?
Vừa nghĩ xong, kệ sách vừa nãy về lại chỗ cũ, lại có một cái tách ra khỏi tường đi tới trước mặt Hiểu Nhi. Hiểu Nhi cầm một quyển 《 Kỳ Môn Độn Giáp 》 nhìn xem, nàng muốn học bày trận, để ngừa không may xảy ra. Về sau nếu cần đồ trong không gian đưa ra ngoài, nàng bày trận ở một nơi, đưa người tới trận, lại mang vào không gian, sau đó nói nơi này là ruộng của vị thần tiên nào đó, nàng có cơ duyên gặp gỡ vị thần tiên kia, vị thần tiên kia đưa ruộng cho nàng tạm thời xử lý, đồ bên trong tùy nàng sử dụng. Nàng có thể dẫn người tiến vào, nhưng nếu có người nảy sinh lòng tham, thì phải nhận sự tức giận của tiên gia. Phần lớn cổ nhân mê tín, chắc sẽ tin tưởng lý do này, không dám mạo hiểm.
Hiểu Nhi đọc xong quyển sách, lại lấy một quyển khác tiếp tục xem, xem xong một quyển lại một quyển, nàng đọc sách rất nhanh, nhanh như gió, đã thấy là không quên được, hơn nữa thời gian trong không gian dài hơn rất nhiều lần, nàng thử ngủ bốn canh giờ trong không gian, tỉnh lại rồi ra khỏi không gian cũng chỉ là vài phút, cho nên nàng đọc rất chuyên tâm, định xem xong, lại đi ra ngoài tìm chỗ luyện tập một chút.
“Không nhiều lắm, vừa đủ, nương nhìn xem đầy đặn như này, nhìn rất thần thái. Thứ này càng đẹp càng kiếm được nhiều tiền. Búp bê vải này con định bán năm mươi văn đến một lượng bạc, không làm đẹp chút thì ai mua?” Hiểu Nhi đưa cho Lưu thị nhìn một con sâu.
Lưu thị nghe xong há hốc mồm, “Đắt như vậy ai sẽ mua?”
“Khẳng định có người mua.” Hiểu Nhi tràn đầy tin tưởng.
Lưu thị lại không lạc quan như Hiểu Nhi, nhưng cũng biết vẫn sẽ có người mua, nhưng chỉ sợ không có nhiều người mua.
Trong lòng Hiểu Nhi nhớ đến chuyện không gian thăng cấp, nhồi hết bông vào các con thú mà Lưu thị đã khâu xong lại về phòng, lần này cuối cùng cũng vào được không gian, không gian thăng cấp thì đất trong không gian tăng gấp đôi, trên đất trống, bên dòng suối có thêm có một biệt thự nhỏ hai tầng, Hiểu Nhi đi vào, thấy thiết kế của căn biệt thự này là một phòng khách, một nhà bếp, một nhà vệ sinh, toàn bộ nội thất được làm bằng gỗ nạm vàng, cổ kính toàn phòng đều là tơ vàng gỗ nam gia cụ, cổ kính và tinh tế. Hiểu Nhi nằm xuống một cái ghế quý phi, rất thoải mái, sau đó lại lên phòng bếp xem một chút, ai bảo nàng là đồ tham ăn. Phòng bếp rất lớn, rất hiện đại, bếp gas, lò vi sóng, lò nướng, nồi hấp, máy rửa chén, máy làm sữa đậu nành, máy đánh trứng, ……Cái gì cần có đều có, Hiểu Nhi cảm thấy không có gì tốt hơn, về sau nàng có thể trong không gian làm gì tùy thích.
Sau đó lại đi nhìn nhà vệ sinh, nàng không chịu nổi nhà vệ sinh thời cổ đại, nhà vệ sinh trong không gian rất hiện đại, tốt, thật tốt, rất hảo, thật sự quá tốt: Bồn cầu, bồn tắm, vòi nước nóng lạnh, gương, bồn rửa mặt, đồ vệ sinh cá nhân, đồ dùng tắm gội, ……Cái gì cần cũng có, quả nhiên là không gian thăng cấp, chắc hẳn cũng biết nàng không quen dùng đồ thời cổ đại mà đặc biệt khen thưởng nàng.
Lại đi mở cửa từng phòng môn, đã đóng, mở không được. Lại mở cửa phòng khác, lần này mở được, là một thư phòng, rất lớn, ở giữa có một cái bàn lớn và một cái ghế, trên bàn để một cái giá bút, một cái nghiên mực, một thanh mực Huy Châu, một chồng giấy. Ngoài ra bốn phía đầy ắp sách, mỗi mặt đều có kệ sách rất cao, rất đồ sộ. Ánh sáng thư phòng rất tốt, nguồn sáng là một viên dạ minh châu.
“Bạch Thiên, thư phòng có sách gì?”
“Sách gì cũng có!”
“Có sách nhập môn lập trình máy tính không?”
Lúc này, có một cái kệ sách tự động tách ra khỏi tường, đến trước mặt Hiểu Nhi, Hiểu Nhi sờ cái mũi, nàng chỉ muốn nói giỡn, không ngờ lại có, nhưng có đối với nàng cũng vô dụng.
“Có sách dạy tu tiên không?” Kệ sách không phản ứng, xem ra là không có.
“Lại nói cái gì loại hình thư đều có”?
“Thế giới này không phải tu tiên”.
Không tu tiên, vì sao nàng cảm thấy không gian rất thần kỳ, Hiểu Nhi nghĩ.
Thiên Bạch: “Chỉ do ngoài ý muốn!”
Hiểu Nhi: ……
Đột nhiên nàng nghĩ tới bây giờ nàng rất cần một số sách về bày trận, không biết thư phòng này có hay không?
Vừa nghĩ xong, kệ sách vừa nãy về lại chỗ cũ, lại có một cái tách ra khỏi tường đi tới trước mặt Hiểu Nhi. Hiểu Nhi cầm một quyển 《 Kỳ Môn Độn Giáp 》 nhìn xem, nàng muốn học bày trận, để ngừa không may xảy ra. Về sau nếu cần đồ trong không gian đưa ra ngoài, nàng bày trận ở một nơi, đưa người tới trận, lại mang vào không gian, sau đó nói nơi này là ruộng của vị thần tiên nào đó, nàng có cơ duyên gặp gỡ vị thần tiên kia, vị thần tiên kia đưa ruộng cho nàng tạm thời xử lý, đồ bên trong tùy nàng sử dụng. Nàng có thể dẫn người tiến vào, nhưng nếu có người nảy sinh lòng tham, thì phải nhận sự tức giận của tiên gia. Phần lớn cổ nhân mê tín, chắc sẽ tin tưởng lý do này, không dám mạo hiểm.
Hiểu Nhi đọc xong quyển sách, lại lấy một quyển khác tiếp tục xem, xem xong một quyển lại một quyển, nàng đọc sách rất nhanh, nhanh như gió, đã thấy là không quên được, hơn nữa thời gian trong không gian dài hơn rất nhiều lần, nàng thử ngủ bốn canh giờ trong không gian, tỉnh lại rồi ra khỏi không gian cũng chỉ là vài phút, cho nên nàng đọc rất chuyên tâm, định xem xong, lại đi ra ngoài tìm chỗ luyện tập một chút.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.