Chương 65: Không Hỏi Mà Lấy Thì Là Trộm (2)
Tiệm Tiến Đạm Xuất
21/07/2024
Hiểu Nhi đi đến phòng bếp đông sương phòng, thấy Lý thị đang thêm muối vào canh gà, “Nhị bá nương đang nấu canh gà?”
Lý thị thấy Hiểu Nhi đi vào thì chột dạ: “Đúng vậy, sáng nay Hoa Nhi ở trên núi bắt được gà rừng, vậy nên ta liền gϊếŧ, nấu canh cho bọn hắn đỡ thèm, ngày nào các ngươi cũng ăn thịt còn chúng ta ăn rau, để cho bọn hắn thèm chảy nước miếng.”
Hiểu Nhi chỉ vào l*иg sắt thỏ hoang trên mặt đất: “Nhị bá nương, con thỏ này rất giống thỏ nhà ta, nấu không phải là nhị đường ca trộm đi, tại sao lại trùng hợp mất một con gà rừng và một con thỏ hoang.”
Lý thị nghe xong nổi giận, cho dù nàng là người ăn trộm nhưng cũng không thích người khác nói nàng là ăn trộm, vì thế nàng giận dữ nói: “Ai trộm gà rừng với thỏ hoang nhà ngươi, thỏ hoang trên núi không phải đều như này hay sao, chẳng lẽ trên đó có tên của ngươi? Có lẽ nào là nương ngươi nhân lúc các ngươi không ở nhà lén nấu ăn một mình không, giữa trưa ta đi qua ngửi được mùi thịt ở chỗ của các ngươi.”
Hiểu Nhi cũng không cãi nhau với nàng: “Không phải các ngươi trộm thì tốt, đệ đệ ta đã đi tìm nương hỏi xem nương có gϊếŧ hay không rồi. Không đúng sự thật thì ca ta phải đi báo quan, bây giờ sắp cuối năm, trộm cắp xuất hiện rất nhiều, đồ trong nhà bị mất nhất định phải báo quan, cho ăn trộm một bài học, nếu không hôm nay mất con gà, ngày mai mất con hươu, ngày kia lại mất chút bạc, vậy thì phiền to rồi, nên cho ăn trộm một bài học, nhị bá nương có cảm thấy cháu nói đúng hay không?”
Đúng cái đầu nhà ngươi, Lý thị thầm chửi trong lòng **: “Ôi chao, ngày nào mà chả có nhà bị mất đồ, nếu mỗi người đều đi báo quan, vậy thì quan lão gia đều đến bận chết đi được, hơn nữa nghe nói báo quan là phải bị đánh trước.” Lý thị cố ý hù dọa Hiểu Nhi.
“Chúng cháu không sợ, da dày, thế nào cũng sẽ bị đánh ít hơn kẻ cắp nhiều, làm trộm đều không sợ, cháu sợ gì! Nhị bá mẫu cháu nói có đúng không!” Hiểu Nhi lại không phải con nít ba tuổi, làm sao tin được.
“Ngươi cái đứa nhỏ này thế nào mà mở miệng ngậm miệng đều kẻ cắp, rất là khó nghe.” Lý thị cảm thấy lời nói của Hiểu Nhi rất chói tai.
“Không gọi kẻ cắp chẳng lẽ gọi là người lương thiện, nhị bá nương sao lại nói giúp cho kẻ cấp vậy?”
“Ta chỉ muốn ngươi chừa chút khẩu đức.” Lý thị ngượng ngùng nói.
“Cháu không có nguyền rủa kẻ trộm, tại sao lại không khẩu đức? Nhị bá nương biết kẻ trộm là ai sao? Tại sao lúc nào cũng nói đỡ giúp hắn vậy?”
“Ta làm sao biết, ta không nói chuyện với ngươi nữa.” Ánh mắt Lý thị né tránh, muốn trốn.
Lúc này, Cảnh Hạo dẫn Lưu thị chạy vào, sau lưng là Thẩm lão gia tử, Thẩm Trang thị, Thẩm Thừa Tông, vợ chồng Thẩm Thừa Tổ và một ít thôn dân. Trong thôn có người bị trộm là chuyện lớn, hiện tại cuối năm, có lẽ bọn trộm muốn có cái năm mới tốt đẹp, bắt đầu trộm đông trộm tây, nếu hôm đó nhà mình bị trộm thì phiền toái, đối với chuyện như vậy, người trong thôn đều muốn đoàn kết nhất trí bắt trộm.
“Hiểu Nhi, nhà ta bị trộm mất cái gì?” Lưu thị kéo Hiểu Nhi vội vàng nói.
“Nhà mình mất một trăm văn.” Hiểu Nhi cố ý nói mất một con gà rừng và một con thỏ hoang bằng mất tiền.
“Mất tiền? Lão bà ngươi mau đi vào phòng nhìn xem có mất cái gì hay không.” Thẩm lão gia nghe xong cũng sốt ruột, mới vừa mấy ngày trước phải bồi thường mấy chục lượng, hiện tại lại mất tiền nữa thì hắn khóc không ra nước mắt.
Lý thị thấy Hiểu Nhi đi vào thì chột dạ: “Đúng vậy, sáng nay Hoa Nhi ở trên núi bắt được gà rừng, vậy nên ta liền gϊếŧ, nấu canh cho bọn hắn đỡ thèm, ngày nào các ngươi cũng ăn thịt còn chúng ta ăn rau, để cho bọn hắn thèm chảy nước miếng.”
Hiểu Nhi chỉ vào l*иg sắt thỏ hoang trên mặt đất: “Nhị bá nương, con thỏ này rất giống thỏ nhà ta, nấu không phải là nhị đường ca trộm đi, tại sao lại trùng hợp mất một con gà rừng và một con thỏ hoang.”
Lý thị nghe xong nổi giận, cho dù nàng là người ăn trộm nhưng cũng không thích người khác nói nàng là ăn trộm, vì thế nàng giận dữ nói: “Ai trộm gà rừng với thỏ hoang nhà ngươi, thỏ hoang trên núi không phải đều như này hay sao, chẳng lẽ trên đó có tên của ngươi? Có lẽ nào là nương ngươi nhân lúc các ngươi không ở nhà lén nấu ăn một mình không, giữa trưa ta đi qua ngửi được mùi thịt ở chỗ của các ngươi.”
Hiểu Nhi cũng không cãi nhau với nàng: “Không phải các ngươi trộm thì tốt, đệ đệ ta đã đi tìm nương hỏi xem nương có gϊếŧ hay không rồi. Không đúng sự thật thì ca ta phải đi báo quan, bây giờ sắp cuối năm, trộm cắp xuất hiện rất nhiều, đồ trong nhà bị mất nhất định phải báo quan, cho ăn trộm một bài học, nếu không hôm nay mất con gà, ngày mai mất con hươu, ngày kia lại mất chút bạc, vậy thì phiền to rồi, nên cho ăn trộm một bài học, nhị bá nương có cảm thấy cháu nói đúng hay không?”
Đúng cái đầu nhà ngươi, Lý thị thầm chửi trong lòng **: “Ôi chao, ngày nào mà chả có nhà bị mất đồ, nếu mỗi người đều đi báo quan, vậy thì quan lão gia đều đến bận chết đi được, hơn nữa nghe nói báo quan là phải bị đánh trước.” Lý thị cố ý hù dọa Hiểu Nhi.
“Chúng cháu không sợ, da dày, thế nào cũng sẽ bị đánh ít hơn kẻ cắp nhiều, làm trộm đều không sợ, cháu sợ gì! Nhị bá mẫu cháu nói có đúng không!” Hiểu Nhi lại không phải con nít ba tuổi, làm sao tin được.
“Ngươi cái đứa nhỏ này thế nào mà mở miệng ngậm miệng đều kẻ cắp, rất là khó nghe.” Lý thị cảm thấy lời nói của Hiểu Nhi rất chói tai.
“Không gọi kẻ cắp chẳng lẽ gọi là người lương thiện, nhị bá nương sao lại nói giúp cho kẻ cấp vậy?”
“Ta chỉ muốn ngươi chừa chút khẩu đức.” Lý thị ngượng ngùng nói.
“Cháu không có nguyền rủa kẻ trộm, tại sao lại không khẩu đức? Nhị bá nương biết kẻ trộm là ai sao? Tại sao lúc nào cũng nói đỡ giúp hắn vậy?”
“Ta làm sao biết, ta không nói chuyện với ngươi nữa.” Ánh mắt Lý thị né tránh, muốn trốn.
Lúc này, Cảnh Hạo dẫn Lưu thị chạy vào, sau lưng là Thẩm lão gia tử, Thẩm Trang thị, Thẩm Thừa Tông, vợ chồng Thẩm Thừa Tổ và một ít thôn dân. Trong thôn có người bị trộm là chuyện lớn, hiện tại cuối năm, có lẽ bọn trộm muốn có cái năm mới tốt đẹp, bắt đầu trộm đông trộm tây, nếu hôm đó nhà mình bị trộm thì phiền toái, đối với chuyện như vậy, người trong thôn đều muốn đoàn kết nhất trí bắt trộm.
“Hiểu Nhi, nhà ta bị trộm mất cái gì?” Lưu thị kéo Hiểu Nhi vội vàng nói.
“Nhà mình mất một trăm văn.” Hiểu Nhi cố ý nói mất một con gà rừng và một con thỏ hoang bằng mất tiền.
“Mất tiền? Lão bà ngươi mau đi vào phòng nhìn xem có mất cái gì hay không.” Thẩm lão gia nghe xong cũng sốt ruột, mới vừa mấy ngày trước phải bồi thường mấy chục lượng, hiện tại lại mất tiền nữa thì hắn khóc không ra nước mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.