Chương 23: Làm Đi (1)
Tiệm Tiến Đạm Xuất
21/07/2024
Hôm nay, cơm chiều của Thẩm gia rất phong phú, tất nhiên là so với thức ăn của mấy ngày trước đó. Thẩm gia ăn cơm là nam nữ ăn riêng, con trai mười lăm tuổi mới được ngồi vào bàn của nam nhân. Mỗi bàn một đĩa lớn đậu que, một đĩa lớn rau xanh, một đĩa lớn thịt nấu củ cải, một bát canh gà, bàn của nam nhân có thêm một con cá, món chính là cơm khoai lang.
Hiểu Nhi xuyên tới vài ngày, lần đầu tiên thấy cơm, tuy rằng khoai lang đỏ nhiều hơn cơm, nhưng dù sao cũng là cơm khô! Trước hết nàng lấy đồ ăn cho Lưu thị mang vào phòng, sau đó quay lại thượng phòng ngồi xuống chuẩn bị ăn cơm.
Thẩm Trang thị cho mỗi người nửa chén canh gà, vừa kêu bắt đầu ăn cơm, mấy đứa nhà nhị phòng ăn giống như ma đói, cướp thịt, sau vài ba lần gắp thì đĩa thịt nấu củ cải trên bàn đều bị gắp hết thịt. Thẩm Bảo Nhi mặt đầy khinh bỉ, cúi đầu gắp một đũa đậu que, ưu nhã mà ăn.
Tứ thẩm Lâm thị nhanh tay gắp hai miếng thịt bỏ vào trong chén Thẩm Cảnh Kiệt.
Cảnh Duệ cũng chỉ kịp gắp được cho Hiểu Nhi và Cảnh Hạo một miếng thịt bỏ vào trong chén thì hết: “Hiểu Nhi, lúc trước muội bị thương, ăn chút thịt bồi bổ.”
Hiểu Nhi lại gắp miếng thịt trở về cho Cảnh Duệ: “Ca, muội không thích ăn thịt mỡ.”
Cảnh Duệ đương nhiên không tin, trước Hiểu Nhi ăn rất là vui vẻ, Hiểu Nhi khóc không ra nước mắt, tỷ đây đúng là không thích ăn có được không!
“Ca, bây giờ muội không muốn ăn.”
Thẩm Cảnh Chí thấy vậy liền nói: “Ngươi không thích ăn, cho ta đi, ta rất thích ăn.”
Cảnh Hạo nghe xong cố ý tỏ vẻ đáng thương nói: “Tỷ, tỷ không muốn ăn thì cho đệ đi, đệ muốn ăn thịt rất lâu rồi. Vừa nãy tứ ca cướp mất thịt đệ gắp mất rồi.”
“Ai bảo ngươi chậm.” Thẩm Cảnh Chí trừng mắt nhìn Cảnh Hạo một cái.
Hiểu Nhi gắp thịt cho Cảnh Hạo, Thẩm Cảnh Chí hừ một tiếng liền đi gắp đồ ăn khác.
Lý thị nhớ tới chuyện đem Hiểu Nhi bán cho Hồ phủ làm nha hoàn, liền nói với Thẩm Trang thị: “Nương, con nghe nói Hồ phủ muốn mua nha hoàn hai mươi lượng một người. Con nghĩ Hiểu Nhi nhà ta bình thường làm việc đều rất nhanh nhẹn, khẳng định có thể vào Hồ phủ, làm nha hoàn mỗi tháng còn có một trăm văn tiền công đấy.”
Thẩm Trang thị nghe có được hai mươi lượng bạc, hơn nữa mỗi tháng còn có 100 văn, trong lòng rung động: “Hồ phủ nào?”
“Ở trên trấn Hồ phủ nhà có tiền đấy.” Lý thị nói mơ hồ.
Trên trấn có hai nhà Hồ phủ, một Hồ phủ là mở thanh lâu, mà một Hồ phủ khác là thân thích của tri phủ, trong nhà mở tửu lầu, tiệm vải, cả nước đều có cửa hàng của bọn họ, là người rất là thích làm việc thiện, Hồ gia lão gia, mọi người đều gọi ông là “Hồ Đại Thiện”. Cả hai nhà Hồ phủ đều có tiền, nhưng người sau càng giàu có hơn.
Lý thị cố ý nói như vậy, là muốn lừa dối người nghe.
Hiểu Nhi nghe xong trong lòng cười lạnh, xem ra trong khoảng thời gian này, nàng chưa nói gì, Lý thị liền tưởng rằng nàng không nghe được lời bọn họ nói, ngươi dám làm, ta liền cho ngươi gieo gió gặt bão.
Hiểu Nhi xuyên tới vài ngày, lần đầu tiên thấy cơm, tuy rằng khoai lang đỏ nhiều hơn cơm, nhưng dù sao cũng là cơm khô! Trước hết nàng lấy đồ ăn cho Lưu thị mang vào phòng, sau đó quay lại thượng phòng ngồi xuống chuẩn bị ăn cơm.
Thẩm Trang thị cho mỗi người nửa chén canh gà, vừa kêu bắt đầu ăn cơm, mấy đứa nhà nhị phòng ăn giống như ma đói, cướp thịt, sau vài ba lần gắp thì đĩa thịt nấu củ cải trên bàn đều bị gắp hết thịt. Thẩm Bảo Nhi mặt đầy khinh bỉ, cúi đầu gắp một đũa đậu que, ưu nhã mà ăn.
Tứ thẩm Lâm thị nhanh tay gắp hai miếng thịt bỏ vào trong chén Thẩm Cảnh Kiệt.
Cảnh Duệ cũng chỉ kịp gắp được cho Hiểu Nhi và Cảnh Hạo một miếng thịt bỏ vào trong chén thì hết: “Hiểu Nhi, lúc trước muội bị thương, ăn chút thịt bồi bổ.”
Hiểu Nhi lại gắp miếng thịt trở về cho Cảnh Duệ: “Ca, muội không thích ăn thịt mỡ.”
Cảnh Duệ đương nhiên không tin, trước Hiểu Nhi ăn rất là vui vẻ, Hiểu Nhi khóc không ra nước mắt, tỷ đây đúng là không thích ăn có được không!
“Ca, bây giờ muội không muốn ăn.”
Thẩm Cảnh Chí thấy vậy liền nói: “Ngươi không thích ăn, cho ta đi, ta rất thích ăn.”
Cảnh Hạo nghe xong cố ý tỏ vẻ đáng thương nói: “Tỷ, tỷ không muốn ăn thì cho đệ đi, đệ muốn ăn thịt rất lâu rồi. Vừa nãy tứ ca cướp mất thịt đệ gắp mất rồi.”
“Ai bảo ngươi chậm.” Thẩm Cảnh Chí trừng mắt nhìn Cảnh Hạo một cái.
Hiểu Nhi gắp thịt cho Cảnh Hạo, Thẩm Cảnh Chí hừ một tiếng liền đi gắp đồ ăn khác.
Lý thị nhớ tới chuyện đem Hiểu Nhi bán cho Hồ phủ làm nha hoàn, liền nói với Thẩm Trang thị: “Nương, con nghe nói Hồ phủ muốn mua nha hoàn hai mươi lượng một người. Con nghĩ Hiểu Nhi nhà ta bình thường làm việc đều rất nhanh nhẹn, khẳng định có thể vào Hồ phủ, làm nha hoàn mỗi tháng còn có một trăm văn tiền công đấy.”
Thẩm Trang thị nghe có được hai mươi lượng bạc, hơn nữa mỗi tháng còn có 100 văn, trong lòng rung động: “Hồ phủ nào?”
“Ở trên trấn Hồ phủ nhà có tiền đấy.” Lý thị nói mơ hồ.
Trên trấn có hai nhà Hồ phủ, một Hồ phủ là mở thanh lâu, mà một Hồ phủ khác là thân thích của tri phủ, trong nhà mở tửu lầu, tiệm vải, cả nước đều có cửa hàng của bọn họ, là người rất là thích làm việc thiện, Hồ gia lão gia, mọi người đều gọi ông là “Hồ Đại Thiện”. Cả hai nhà Hồ phủ đều có tiền, nhưng người sau càng giàu có hơn.
Lý thị cố ý nói như vậy, là muốn lừa dối người nghe.
Hiểu Nhi nghe xong trong lòng cười lạnh, xem ra trong khoảng thời gian này, nàng chưa nói gì, Lý thị liền tưởng rằng nàng không nghe được lời bọn họ nói, ngươi dám làm, ta liền cho ngươi gieo gió gặt bão.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.