Chương 72: Lò Gốm Hưng Thịnh (2)
Tiệm Tiến Đạm Xuất
21/07/2024
Lò gốm Hưng Thịnh ở con phố này coi như là cửa hàng tốt nhất trong số đó, Thẩm Thừa Diệu mới vừa dừng xe bò, liền có tiểu nhị đi ra từ bên trong: “Khách quan là tới mua đồ?”
“Chúng ta muốn mua bình rượu, Diêu chưởng quầy có ở đó không?” Thẩm Thừa Diệu ôm Hiểu Nhi xuống xe bò.
“Có ạ, ta giúp khách quan kéo xe bò đến hậu viện, khách quan vào cửa hàng chậm rãi chọn đồ.”
“Không cần, ta sẽ đi luôn, con gái của ta chọn là được.” Thẩm Thừa Diệu dắt Hiểu Nhi vào cửa hàng.
“Được, khách quan mời vào.”
Diêu chưởng quầy thấy người đến là Thẩm Thừa Diệu lập tức nhiệt tình tiếp đón: “Thừa Diệu lão đệ, ta rất là mong ngươi đến xem lão huynh.”
Tiểu nhị thấy chưởng quầy nhiệt tình với Thẩm Thừa Diệu như vậy, không khỏi kinh ngạc, xem quần áo vị khách quan lại không giống người mà ngày thường chưởng quầy hay kết giao.
Hiểu Nhi cũng tò mò chuyện của lão cha nhà mình và vị chưởng quầy này. Có thể đảm nhiệm chường quầy của cửa hàng lớn như vậy, tất nhiên là có chút địa vị, mà hắn lại không so đo thân phận gọi Thẩm Thừa Diệu là lão đệ, như vậy thì quan hệ của hai người phải rất tốt, nhưng Hiểu Nhi lại không tìm được ký ức của nguyên chủ liên quan đến hắn.
Thẩm Thừa Diệu ôm quyền hành lễ: “Diêu đại ca, con gái đệ muốn mua bình rượu, ta liền mang nàng lại đây.”
Hiểu Nhi thấy nhắc tới mình, liền ngoan ngoãn chào hỏi: “Diêu bá bá hảo.”
“Tốt, tốt, Thừa Diệu lão đệ, con gái đệ tốt hơn người làm cha như đệ rồi.” Diêu chưởng quầy nói không rõ ràng, sau đó lại hỏi Hiểu Nhi: “Tiểu cô nương tên là gì?”
Thẩm Thừa Diệu sờ đầu cười cười, hắn không rõ tại sao Diêu chưởng quầy lại nói như vậy chỉ có thể phụ họa: “Diêu đại ca nói đúng.”
Đúng là đầu gỗ, Diêu chưởng quầy lắc đầu. Tiểu cô nương này lại khác, thời gian hành lễ vừa đúng lúc, không cần người lớn nhắc nhở, xưng hô cũng đúng, tuy đây là lần đầu tiên gặp, nhưng không có gọi hắn là Diêu chưởng quầy, mà gọi là Diêu bá bá, có thể thấy được đứa trẻ này là người có ánh mắt tốt, từ trong lời nói của hai người mà đoán ra quan hệ giữa hai người tốt nên mới xưng hô như vậy.
“Cháu là Thẩm Hiểu Nhi.”
“Hiểu, thông minh, nhanh nhẹn, minh mẫn, sáng suốt! Quả nhiên người cũng như tên!” Diêu chưởng quầy khen.
“Diêu đại ca, đệ có việc, Hiểu Nhi ở đây chọn mấy bình đựng rượu trước, một lát nữa đệ đến đón nàng.”
“Được rồi, đi đi, một lát nữa đến nhà ta ăn cơm trưa rồi về, ta bảo tẩu tử đệ làm cơm chờ hai cha con.”
“Nói sau đi, đệ đi trước.” Thẩm Thừa Diệu đi ngay, hắn rất lo lắng chuyện của Vận Nhi.
“Hiểu Nhi, cháu muốn bình rượu to hay nhỏ?”
Hiểu Nhi nghĩ nghĩ: “Đựng năm mươi cân bốn cái, Diêu bá bá, ở đây có thể đặt làm bình rượu sao?”
“Có thể, nhưng cần thời gian lâu một chút, khoảng một tháng sau mới có thể lấy được.” Thật ra đặt làm thì tối thiểu phải năm mươi cái, nhưng với tình cảm Thẩm Thừa Diệu và hắn, làm sao hắn lại cự tuyệt ân nhân một cái yêu cầu nhỏ như vậy, chỉ có thể sắp xếp công nhân bớt thời gian làm mấy cái, về mặt thời gian có nhiều nhân tố không ổn định, cho nên mới nói một tháng sau.
“Diêu bá bá có giấy bút sao? Cháu muốn vẽ một cái bản vẽ.”
“Cháu biết vẽ tranh? Thật là tốt!” Diêu chưởng quầy kinh ngạc, hắn cũng hiểu biết tình huống nhà Thẩm Thừa Diệu, nhưng tại sao con gái lại biết vẽ tranh.
“Từ nhỏ cháu đã thích vẽ tranh, luôn nhặt bút lông đại đường huynh bỏ đi để vẽ trên mặt đất.” Hiểu Nhi thấy Diêu chưởng quầy kinh ngạc, liền giải thích.
“Lại đây, chúng ta đi phòng thu chi, ở đó có giấy bút.” Diêu chưởng quầy dẫn Hiểu Nhi đi phòng thu chi, chuẩn bị tốt giấy và bút mực, tiểu nhị đã bị đuổi ra ngoài.
Hiểu Nhi nghĩ ngợi trong giây lát rồi bắt đầu vẽ. Nàng vẽ xong vò rượu, lại vẽ thêm hai bộ đồ ăn, một bộ ấm trà, định bán bản vẽ thiết kế, kiếm chút bạc.
Lúc Diêu chưởng quầy đi vào, Hiểu Nhi đã vẽ xong, nàng đưa bản vẽ bình rượu cho Diêu chưởng quầy, vò rượu bên ngoài giống vò rượu bình thường, nàng vẽ ba loại bình, vẽ đơn giản ba loại trái cây lên đó, có kim anh tử, quả nho và quả táo, mỗi vò rượu viết bốn chữ Tĩnh Phúc trang viên, dưới đáy bình cũng có hoa văn độc đáo, Hiểu Nhi yêu cầu đáy mỗi vò rượu bên trong đều khắc chữ Thẩm, đây là biện pháp đề phòng hàng giả.
“Cháu vẽ rất đẹp, hơn nữa ở bên trong vò rượu khắc chữ là một biện pháp hay.” Diêu chưởng quầy nhìn thấy liền khen. Rượu Tô gia rất ngon, cho nên hay có người giả mạo rượu Tô gia, làm Tô gia cảm thấy rất phiền. Sau này là Tô gia phát thông báo đến địa điểm chỉ định để mua rượu, mua rượu ở chỗ khác thì không phải rượu Tô gia mới bớt rắc rối.
“Diêu bá bá quá khen, Diêu bá bá nhìn xem này bộ đồ ăn và bộ ấm trà này thế nào.” Hiểu Nhi đưa cho Diêu chưởng quầy hai bản vẽ bộ đồ sứ.
Diêu chưởng quầy nhận bản vẽ nhìn thoáng qua kinh ngạc, sau đó nhanh chóng lật xem lên, sau đó lại chậm rãi cẩn thận, nghiêm túc mà nghiên cứu bản vẽ, xong rồi ngẩng đầu hỏi Hiểu Nhi: “Hai bản vẽ bộ đồ sứ này cháu có thể bán cho Diêu bá bá được không?”
“Nếu Diêu bá bá không chê, cháu cũng đang có ý này.” Hiểu Nhi cười nói.
“Không chê, không chê, cháu gái rất giỏi! Đây chính là tác phẩm xuất sắc!” Diêu chưởng quầy lật mấy tấm bản vẽ xem, vừa xem vừa tán thưởng không dứt.
Đồ gốm sứ nhà mình được coi là tốt nhất số một số hai ở Mẫn Trạch quốc, bất kể là kiểu dáng, hoa văn và chất lượng đều là tốt nhất, có thể so sánh cũng chỉ có Âu gia, nếu hai bộ đồ sứ này được bán ra, nhất định có thể đánh bại Âu gia, trở thành đệ nhất lò gốm ở Mẫn Trạch quốc.
“Chúng ta muốn mua bình rượu, Diêu chưởng quầy có ở đó không?” Thẩm Thừa Diệu ôm Hiểu Nhi xuống xe bò.
“Có ạ, ta giúp khách quan kéo xe bò đến hậu viện, khách quan vào cửa hàng chậm rãi chọn đồ.”
“Không cần, ta sẽ đi luôn, con gái của ta chọn là được.” Thẩm Thừa Diệu dắt Hiểu Nhi vào cửa hàng.
“Được, khách quan mời vào.”
Diêu chưởng quầy thấy người đến là Thẩm Thừa Diệu lập tức nhiệt tình tiếp đón: “Thừa Diệu lão đệ, ta rất là mong ngươi đến xem lão huynh.”
Tiểu nhị thấy chưởng quầy nhiệt tình với Thẩm Thừa Diệu như vậy, không khỏi kinh ngạc, xem quần áo vị khách quan lại không giống người mà ngày thường chưởng quầy hay kết giao.
Hiểu Nhi cũng tò mò chuyện của lão cha nhà mình và vị chưởng quầy này. Có thể đảm nhiệm chường quầy của cửa hàng lớn như vậy, tất nhiên là có chút địa vị, mà hắn lại không so đo thân phận gọi Thẩm Thừa Diệu là lão đệ, như vậy thì quan hệ của hai người phải rất tốt, nhưng Hiểu Nhi lại không tìm được ký ức của nguyên chủ liên quan đến hắn.
Thẩm Thừa Diệu ôm quyền hành lễ: “Diêu đại ca, con gái đệ muốn mua bình rượu, ta liền mang nàng lại đây.”
Hiểu Nhi thấy nhắc tới mình, liền ngoan ngoãn chào hỏi: “Diêu bá bá hảo.”
“Tốt, tốt, Thừa Diệu lão đệ, con gái đệ tốt hơn người làm cha như đệ rồi.” Diêu chưởng quầy nói không rõ ràng, sau đó lại hỏi Hiểu Nhi: “Tiểu cô nương tên là gì?”
Thẩm Thừa Diệu sờ đầu cười cười, hắn không rõ tại sao Diêu chưởng quầy lại nói như vậy chỉ có thể phụ họa: “Diêu đại ca nói đúng.”
Đúng là đầu gỗ, Diêu chưởng quầy lắc đầu. Tiểu cô nương này lại khác, thời gian hành lễ vừa đúng lúc, không cần người lớn nhắc nhở, xưng hô cũng đúng, tuy đây là lần đầu tiên gặp, nhưng không có gọi hắn là Diêu chưởng quầy, mà gọi là Diêu bá bá, có thể thấy được đứa trẻ này là người có ánh mắt tốt, từ trong lời nói của hai người mà đoán ra quan hệ giữa hai người tốt nên mới xưng hô như vậy.
“Cháu là Thẩm Hiểu Nhi.”
“Hiểu, thông minh, nhanh nhẹn, minh mẫn, sáng suốt! Quả nhiên người cũng như tên!” Diêu chưởng quầy khen.
“Diêu đại ca, đệ có việc, Hiểu Nhi ở đây chọn mấy bình đựng rượu trước, một lát nữa đệ đến đón nàng.”
“Được rồi, đi đi, một lát nữa đến nhà ta ăn cơm trưa rồi về, ta bảo tẩu tử đệ làm cơm chờ hai cha con.”
“Nói sau đi, đệ đi trước.” Thẩm Thừa Diệu đi ngay, hắn rất lo lắng chuyện của Vận Nhi.
“Hiểu Nhi, cháu muốn bình rượu to hay nhỏ?”
Hiểu Nhi nghĩ nghĩ: “Đựng năm mươi cân bốn cái, Diêu bá bá, ở đây có thể đặt làm bình rượu sao?”
“Có thể, nhưng cần thời gian lâu một chút, khoảng một tháng sau mới có thể lấy được.” Thật ra đặt làm thì tối thiểu phải năm mươi cái, nhưng với tình cảm Thẩm Thừa Diệu và hắn, làm sao hắn lại cự tuyệt ân nhân một cái yêu cầu nhỏ như vậy, chỉ có thể sắp xếp công nhân bớt thời gian làm mấy cái, về mặt thời gian có nhiều nhân tố không ổn định, cho nên mới nói một tháng sau.
“Diêu bá bá có giấy bút sao? Cháu muốn vẽ một cái bản vẽ.”
“Cháu biết vẽ tranh? Thật là tốt!” Diêu chưởng quầy kinh ngạc, hắn cũng hiểu biết tình huống nhà Thẩm Thừa Diệu, nhưng tại sao con gái lại biết vẽ tranh.
“Từ nhỏ cháu đã thích vẽ tranh, luôn nhặt bút lông đại đường huynh bỏ đi để vẽ trên mặt đất.” Hiểu Nhi thấy Diêu chưởng quầy kinh ngạc, liền giải thích.
“Lại đây, chúng ta đi phòng thu chi, ở đó có giấy bút.” Diêu chưởng quầy dẫn Hiểu Nhi đi phòng thu chi, chuẩn bị tốt giấy và bút mực, tiểu nhị đã bị đuổi ra ngoài.
Hiểu Nhi nghĩ ngợi trong giây lát rồi bắt đầu vẽ. Nàng vẽ xong vò rượu, lại vẽ thêm hai bộ đồ ăn, một bộ ấm trà, định bán bản vẽ thiết kế, kiếm chút bạc.
Lúc Diêu chưởng quầy đi vào, Hiểu Nhi đã vẽ xong, nàng đưa bản vẽ bình rượu cho Diêu chưởng quầy, vò rượu bên ngoài giống vò rượu bình thường, nàng vẽ ba loại bình, vẽ đơn giản ba loại trái cây lên đó, có kim anh tử, quả nho và quả táo, mỗi vò rượu viết bốn chữ Tĩnh Phúc trang viên, dưới đáy bình cũng có hoa văn độc đáo, Hiểu Nhi yêu cầu đáy mỗi vò rượu bên trong đều khắc chữ Thẩm, đây là biện pháp đề phòng hàng giả.
“Cháu vẽ rất đẹp, hơn nữa ở bên trong vò rượu khắc chữ là một biện pháp hay.” Diêu chưởng quầy nhìn thấy liền khen. Rượu Tô gia rất ngon, cho nên hay có người giả mạo rượu Tô gia, làm Tô gia cảm thấy rất phiền. Sau này là Tô gia phát thông báo đến địa điểm chỉ định để mua rượu, mua rượu ở chỗ khác thì không phải rượu Tô gia mới bớt rắc rối.
“Diêu bá bá quá khen, Diêu bá bá nhìn xem này bộ đồ ăn và bộ ấm trà này thế nào.” Hiểu Nhi đưa cho Diêu chưởng quầy hai bản vẽ bộ đồ sứ.
Diêu chưởng quầy nhận bản vẽ nhìn thoáng qua kinh ngạc, sau đó nhanh chóng lật xem lên, sau đó lại chậm rãi cẩn thận, nghiêm túc mà nghiên cứu bản vẽ, xong rồi ngẩng đầu hỏi Hiểu Nhi: “Hai bản vẽ bộ đồ sứ này cháu có thể bán cho Diêu bá bá được không?”
“Nếu Diêu bá bá không chê, cháu cũng đang có ý này.” Hiểu Nhi cười nói.
“Không chê, không chê, cháu gái rất giỏi! Đây chính là tác phẩm xuất sắc!” Diêu chưởng quầy lật mấy tấm bản vẽ xem, vừa xem vừa tán thưởng không dứt.
Đồ gốm sứ nhà mình được coi là tốt nhất số một số hai ở Mẫn Trạch quốc, bất kể là kiểu dáng, hoa văn và chất lượng đều là tốt nhất, có thể so sánh cũng chỉ có Âu gia, nếu hai bộ đồ sứ này được bán ra, nhất định có thể đánh bại Âu gia, trở thành đệ nhất lò gốm ở Mẫn Trạch quốc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.