Chương 89: Lời Nói Của Vân Pháp Đại Sư (2)
Tiệm Tiến Đạm Xuất
21/07/2024
Lưu thị đè nén vui sướиɠ trong lòng, lắc đầu, Thẩm Thừa Diệu thấy Lưu thị mặt đầy vui sướиɠ, cũng đoán được là chuyện tốt, chỉ là người nhiều không tiện nói, liền yên tâm, không hỏi nữa.
Lư thị hôm nay đến, muốn đi lễ bái Tống Tử nương nương, Cảnh Kiệt đã 4 tuổi, nhưng bụng Lư thị vẫn không có tin tức, tuy rằng đứa đầu tiên là con trai, nhưng nàng vẫn muốn sinh thêm mấy đứa, tốt nhất là hoa mai gian trúc, nhi nữ song toàn.
Vì thế đoàn người lại đi lễ bái Tống Tử nương nương, sau đó lại cùng ba huynh đệ đi bái Văn Khúc Tinh, lại đi thần tài miếu lễ bái, chuẩn bị lễ bái ở Long Vương miếu rồi xuống núi về nhà.
Không ngờ ở Long Vương miếu gặp Đàm thị và Lưu Tĩnh Xu, hai người bọn họ đỡ một lão thái thái, mà theo sau lão thái thái là một tiểu cô nương, đáng lẽ là tỳ nữ của bà, hai tay tỳ nữ kia đều cầm một hộp lễ vật, mệt đến đầu đầy mồ hôi.
Hiểu Nhi thấy các nàng trước, “Nương, là mợ và Tĩnh Xu biểu tỷ.”
Lưu thị nhìn theo hướng của Hiểu Nhi, liền thấy quả nhiên là tẩu tử nhà mẹ đẻ nàng, liền đi đến, “Tẩu tử, ngươi cũng tới?”
“Tiểu muội a, thật trùng hợp, ta tới cầu nhân duyên cho Tĩnh Xu.”
“Nương, nói cái gì vậy đâu.” Lưu Tĩnh Xu nghe thấy nương nàng gặp ai cũng nói đi cầu nhân duyên cho nàng, liền tức giận đến dậm chân.
Lão thái thái mà đang đỡ Tĩnh Xu thấy vậy liền cười, “Tĩnh Xu không cần thẹn thùng, trai lớn cưới vợ, gái lớn gả chồng, là chuyện rất bình thường.”
Lưu thị nhìn lão thái thái, tự hỏi đây là ai.
Đàm thị nghĩ tới Lưu thị không quen biết Lê lão phu nhân, liền nói: “Vị này là Lê lão phu nhân, chúng ta gặp gỡ trên đường, liền kết bạn lên đây. Đây là muội muội nhà chồng ta, muội phu ta, đây là tẩu tử nàng.”
Thẩm Thừa Diệu chắp tay hành lễ: “Lão phu nhân an khang.”
Lưu thị và Lư thị đều thi lễ, “Lão phu nhân vạn phúc”.
Mấy đứa nhỏ cũng hành lễ theo. Hiểu Nhi cảm thấy cổ nhân chính là quá khách sáo.
Lê lão phu nhân gật đầu, cười nói: “Không cần đa lễ, đây là kết bạn, nếu không phải Lưu phu nhân và Tĩnh Xu cô nương, ta đã ngã ở chỗ trăm bậc, là các nàng cứu ta một mạng, hai mẹ con các nàng chính là mỗi người cõng một đoạn đưa ta đến Ngũ Thần Miếu.”
“Lê lão phu nhân nói nghiêm trọng rồi, chúng ta cũng không làm gì. Sao có thể xem như cứu ngươi một mạng.”
“Ta không nói quá.” Tự mình đi tiếp chắc chắn sẽ ngã, đều vì cầu cho cháu trai một mối nhân duyên tốt mà một lòng thành kính, lại quên thân thể không bằng trước nữa rồi.
Hiểu Nhi nhìn đôi mắt Lê lão phu nhân và Lê Triết Vĩ rất giống nhau, liền đoán ra mối quan hệ của bọn họ, chắc hẳn đây là bà nội Lê Triết Vĩ.
Hiểu Nhi đưa một bình nước chưa có ai uống cho Lê lão phu nhân, “Lão phu nhân uống nước, đây là nước cháu đặt ở trước mặt Ngũ thần nghiêm túc mà lễ bái, chưa uống qua rất sạch sẽ.”
Nước Hiểu Nhi đưa cho Lê lão phu nhân là nước không gian, nàng thấy sắc mặt lão phu nhân rất không tốt nên mới đưa, nếu là bà nội người quen biết, có thể giúp đỡ, cho dù không quen biết, cũng có thể tích đức mà.
Lê lão phu nhân cũng không từ chối, nước các nàng mang đi đã uống hết, nơi cung cấp nước trong miếu đã chật cứng người, một đứa nha hoàn khác của nàng đi xếp hàng lấy nước, bây giờ còn chưa về.
Lê lão phu nhân uống ngụm thứ nhất liền cảm thấy nước này uống rất ngon, uống hết nửa bình mới dừng lại, cảm thấy thân thể thoải mái hơn rất nhiều, sức lực đều đã trở lại, sắc mặt cũng tốt hơn “Nước đã lễ thần linh giống như nước thần tiên, ta cảm giác thoải mái hơn nhiều.”
Mấy người thấy sắc mặt Lê lão phu nhân tốt lên không ít, cảm thấy nước kia rất thần kỳ, lần sau lại mang hai bình tới lễ bái.
Mấy người lễ bái xong, Lê lão phu nhân bảo tỳ nữ đằng sau gọi tỳ nữ đang xếp hàng lấy nước về, sau đó cùng nhau xuống núi.
Lư thị hôm nay đến, muốn đi lễ bái Tống Tử nương nương, Cảnh Kiệt đã 4 tuổi, nhưng bụng Lư thị vẫn không có tin tức, tuy rằng đứa đầu tiên là con trai, nhưng nàng vẫn muốn sinh thêm mấy đứa, tốt nhất là hoa mai gian trúc, nhi nữ song toàn.
Vì thế đoàn người lại đi lễ bái Tống Tử nương nương, sau đó lại cùng ba huynh đệ đi bái Văn Khúc Tinh, lại đi thần tài miếu lễ bái, chuẩn bị lễ bái ở Long Vương miếu rồi xuống núi về nhà.
Không ngờ ở Long Vương miếu gặp Đàm thị và Lưu Tĩnh Xu, hai người bọn họ đỡ một lão thái thái, mà theo sau lão thái thái là một tiểu cô nương, đáng lẽ là tỳ nữ của bà, hai tay tỳ nữ kia đều cầm một hộp lễ vật, mệt đến đầu đầy mồ hôi.
Hiểu Nhi thấy các nàng trước, “Nương, là mợ và Tĩnh Xu biểu tỷ.”
Lưu thị nhìn theo hướng của Hiểu Nhi, liền thấy quả nhiên là tẩu tử nhà mẹ đẻ nàng, liền đi đến, “Tẩu tử, ngươi cũng tới?”
“Tiểu muội a, thật trùng hợp, ta tới cầu nhân duyên cho Tĩnh Xu.”
“Nương, nói cái gì vậy đâu.” Lưu Tĩnh Xu nghe thấy nương nàng gặp ai cũng nói đi cầu nhân duyên cho nàng, liền tức giận đến dậm chân.
Lão thái thái mà đang đỡ Tĩnh Xu thấy vậy liền cười, “Tĩnh Xu không cần thẹn thùng, trai lớn cưới vợ, gái lớn gả chồng, là chuyện rất bình thường.”
Lưu thị nhìn lão thái thái, tự hỏi đây là ai.
Đàm thị nghĩ tới Lưu thị không quen biết Lê lão phu nhân, liền nói: “Vị này là Lê lão phu nhân, chúng ta gặp gỡ trên đường, liền kết bạn lên đây. Đây là muội muội nhà chồng ta, muội phu ta, đây là tẩu tử nàng.”
Thẩm Thừa Diệu chắp tay hành lễ: “Lão phu nhân an khang.”
Lưu thị và Lư thị đều thi lễ, “Lão phu nhân vạn phúc”.
Mấy đứa nhỏ cũng hành lễ theo. Hiểu Nhi cảm thấy cổ nhân chính là quá khách sáo.
Lê lão phu nhân gật đầu, cười nói: “Không cần đa lễ, đây là kết bạn, nếu không phải Lưu phu nhân và Tĩnh Xu cô nương, ta đã ngã ở chỗ trăm bậc, là các nàng cứu ta một mạng, hai mẹ con các nàng chính là mỗi người cõng một đoạn đưa ta đến Ngũ Thần Miếu.”
“Lê lão phu nhân nói nghiêm trọng rồi, chúng ta cũng không làm gì. Sao có thể xem như cứu ngươi một mạng.”
“Ta không nói quá.” Tự mình đi tiếp chắc chắn sẽ ngã, đều vì cầu cho cháu trai một mối nhân duyên tốt mà một lòng thành kính, lại quên thân thể không bằng trước nữa rồi.
Hiểu Nhi nhìn đôi mắt Lê lão phu nhân và Lê Triết Vĩ rất giống nhau, liền đoán ra mối quan hệ của bọn họ, chắc hẳn đây là bà nội Lê Triết Vĩ.
Hiểu Nhi đưa một bình nước chưa có ai uống cho Lê lão phu nhân, “Lão phu nhân uống nước, đây là nước cháu đặt ở trước mặt Ngũ thần nghiêm túc mà lễ bái, chưa uống qua rất sạch sẽ.”
Nước Hiểu Nhi đưa cho Lê lão phu nhân là nước không gian, nàng thấy sắc mặt lão phu nhân rất không tốt nên mới đưa, nếu là bà nội người quen biết, có thể giúp đỡ, cho dù không quen biết, cũng có thể tích đức mà.
Lê lão phu nhân cũng không từ chối, nước các nàng mang đi đã uống hết, nơi cung cấp nước trong miếu đã chật cứng người, một đứa nha hoàn khác của nàng đi xếp hàng lấy nước, bây giờ còn chưa về.
Lê lão phu nhân uống ngụm thứ nhất liền cảm thấy nước này uống rất ngon, uống hết nửa bình mới dừng lại, cảm thấy thân thể thoải mái hơn rất nhiều, sức lực đều đã trở lại, sắc mặt cũng tốt hơn “Nước đã lễ thần linh giống như nước thần tiên, ta cảm giác thoải mái hơn nhiều.”
Mấy người thấy sắc mặt Lê lão phu nhân tốt lên không ít, cảm thấy nước kia rất thần kỳ, lần sau lại mang hai bình tới lễ bái.
Mấy người lễ bái xong, Lê lão phu nhân bảo tỳ nữ đằng sau gọi tỳ nữ đang xếp hàng lấy nước về, sau đó cùng nhau xuống núi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.