Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ
Chương 24: Giấc Mơ
Tiệm Tiến Đạm Xuất
30/05/2023
Nạp Lan Cẩn Niên đi đến bên đình, một tay chắp sau lưng, nhìn hồ sen còn sót lại không nhúc nhích.
Sau một lúc lâu, hắn mới mở miệng: "Lâm Tinh."
Một bóng người màu đen từ trên gốc cây lớn nhảy xuống, quỳ gối ở phía sau hắn: "Xin chủ tử dặn dò."
"Điều tra một chút." Tiểu nha đầu này cùng với người lần trước ngã xuống nước được hắn cứu kia, hắn cảm thấy như một người khác, với lại một nữ tử nhà nông dường như đã hiểu biết hơi nhiều.
Ôn Noãn được con sói xám lớn đưa về đúng vị trí ban đầu.
Lúc này Ôn Nhiên đã tìm nàng ở khu vực xung quanh, cô bé gấp đến mức nước mắt chảy ròng ròng, lớn tiếng gọi: "Tam tỷ! Tam tỷ! Tỷ đang ở đâu vậy?"
Ôn Noãn lập tức lớn tiếng đáp lại: "Nhiên nhi, ta ở trong này! Ở chỗ vừa mới bắt được gà rừng!"
Ôn Nhiên nghe được tiếng của nàng đã lập tức quay đầu chạy trở về, vừa chạy vừa lớn tiếng trả lời: "Tam tỷ, tỷ ở đó đợi muội đừng đi đâu, muội lập tức đến đó!"
Ôn Noãn từ lưng của con sói xám lớn đi xuống, nàng nói với con sói xám: "Ngươi trở về đi! Đừng dọa muội muội của ta."
Sói xám gật đầu, quay đầu bỏ chạy.
Nhưng mà nó cũng không rời đi ngay mà đứng ở cách đó không xa nhìn Ôn Noãn.
Mặc dù quanh đây bởi vì có nó ở nên không có thú dữ nào, nhưng đôi khi có một số con lợn rừng ngu ngốc không sợ chết sẽ lao đến.
Ôn Nhiên thở hổn hển chạy trở về, đôi mắt cô bé phiếm hồng, rõ ràng là đã khóc, trong tay còn đang nắm chặt một con gà rừng: "Tam tỷ, sao tỷ lại chạy đến đây vậy? Khiến muội sợ muốn chết, muội cứ nghĩ tỷ đã nhảy xuống vách núi!"
Như vậy thì cô bé cũng không sống nổi!
Trong lòng Ôn Noãn áy náy: "Xin lỗi muội, vì tỷ thấy một con gà rừng nên mới đuổi theo đến chân núi. Tỷ đâu có luẩn quẩn trong lòng, vì sao lại phải nhảy xuống vách núi chứ?"
Ôn Nhiên lúc này mới phát hiện trong tay của Ôn Noãn không chỉ có một con thỏ hoang mà còn cầm một con gà rừng.
"Chẳng phải lúc trước tỷ đã nghĩ không thông còn gì". Ôn Nhiên chợt nghĩ đến cái gì lập tức im bặt: "Tam tỷ, lần sau tỷ có gặp gà rừng cũng đừng đuổi theo, cứ để cho muội là được, biết không? Lỡ như gà rừng chạy vào sâu trong núi thì phiền phức lắm!"
"Tỷ biết rồi, tỷ đã thấy nó chạy đến chân núi nên mới đuổi theo. Nhiên nhi, muội yên tâm, sau này tam tỷ sẽ không làm chuyện ngu ngốc như chuyện tự sát nữa. Hiện tại cơ thể của tỷ đã tốt hơn rồi, tỷ muốn cha mẹ và huynh muội chúng ta sống thật tốt." Ôn Noãn nghiêm túc nói.
Nàng phải cam đoan, nếu không cả nhà luôn lo lắng rằng nàng sẽ tự tử, làm cho Nhiên nhi trông chừng nàng cả ngày thì biết làm sao!
Ôn Nhiên nhìn nàng có chút không tin: "Thật sự sẽ không còn muốn tự sát?"
"Tỷ thề mà!" Ôn Noãn giơ tay.
Ôn Nhiên lập tức đè tay của nàng xuống: "Tam tỷ thề làm gì, muội tin!"
Lời thề có thể nói lung tung sao? Chẳng lẽ tam tỷ coi lời thề giống như ăn rau dại có thể ăn lung tung chắc!
"Được rồi, chúng ta về nhà đi! Thời gian cũng không còn sớm, nếu không bà nội về nhà thì chúng ta sẽ thảm!" Ôn Noãn nói.
"Tỷ cũng biết sẽ thảm hả!" Ôn Nhiên tức giận đáp một câu.
Ôn Noãn sờ mũi không nói gì.
Vì vậy hai người xuống núi.
Chân núi có một con sông nhỏ nước rất trong, còn có vài con cá nhỏ bơi qua lại, con sông này chính là con sông mà nguyên chủ đã tự sát.
Ôn Noãn thấy có rất nhiều ốc đồng trong sông.
Nàng lúc này mới nghĩ đến, người trong thôn cho đến bây giờ vẫn chưa biết ăn ốc đồng.
Lúc này vừa qua lễ trung thu không lâu, cũng không phải là lúc ốc thụ thai, trong bụng của tụi nó không có ốc con nhưng thịt thì rất thơm ngon.
Ôn Noãn kéo Ôn Nhiên lại, chỉ mấy con ốc trong sông: "Nhiên nhi, chúng ta bắt một chút ốc đồng này về xào lên ăn.
"Ốc đồng? Tỷ nói mấy con ốc này đó hả?" Vẻ mặt Ôn Nhiên ghét bỏ, cô bé lắc đầu: "Cái này bẩn lắm, bụng toàn bùn, ăn vào sẽ bị tiêu chảy."
Tiêu chảy thì phải đi khám, tốn bạc, thật không đáng!
"Đúng, chính là mấy con ốc này! Tỷ có cách để nó nhả bùn trong bụng của nó ra, mấy con ốc này sau khi nhả hết bùn sẽ ăn được."
Món này mỗi nơi có cách gọi khác nhau.
"Sao tỷ biết?" Vẻ mặt Ôn Nhiên nhìn Ôn Noãn đầy nghi ngờ.
Tam tỷ nói như đã từng ăn qua vậy!
Ôn Noãn:....
Sau một lúc lâu, hắn mới mở miệng: "Lâm Tinh."
Một bóng người màu đen từ trên gốc cây lớn nhảy xuống, quỳ gối ở phía sau hắn: "Xin chủ tử dặn dò."
"Điều tra một chút." Tiểu nha đầu này cùng với người lần trước ngã xuống nước được hắn cứu kia, hắn cảm thấy như một người khác, với lại một nữ tử nhà nông dường như đã hiểu biết hơi nhiều.
Ôn Noãn được con sói xám lớn đưa về đúng vị trí ban đầu.
Lúc này Ôn Nhiên đã tìm nàng ở khu vực xung quanh, cô bé gấp đến mức nước mắt chảy ròng ròng, lớn tiếng gọi: "Tam tỷ! Tam tỷ! Tỷ đang ở đâu vậy?"
Ôn Noãn lập tức lớn tiếng đáp lại: "Nhiên nhi, ta ở trong này! Ở chỗ vừa mới bắt được gà rừng!"
Ôn Nhiên nghe được tiếng của nàng đã lập tức quay đầu chạy trở về, vừa chạy vừa lớn tiếng trả lời: "Tam tỷ, tỷ ở đó đợi muội đừng đi đâu, muội lập tức đến đó!"
Ôn Noãn từ lưng của con sói xám lớn đi xuống, nàng nói với con sói xám: "Ngươi trở về đi! Đừng dọa muội muội của ta."
Sói xám gật đầu, quay đầu bỏ chạy.
Nhưng mà nó cũng không rời đi ngay mà đứng ở cách đó không xa nhìn Ôn Noãn.
Mặc dù quanh đây bởi vì có nó ở nên không có thú dữ nào, nhưng đôi khi có một số con lợn rừng ngu ngốc không sợ chết sẽ lao đến.
Ôn Nhiên thở hổn hển chạy trở về, đôi mắt cô bé phiếm hồng, rõ ràng là đã khóc, trong tay còn đang nắm chặt một con gà rừng: "Tam tỷ, sao tỷ lại chạy đến đây vậy? Khiến muội sợ muốn chết, muội cứ nghĩ tỷ đã nhảy xuống vách núi!"
Như vậy thì cô bé cũng không sống nổi!
Trong lòng Ôn Noãn áy náy: "Xin lỗi muội, vì tỷ thấy một con gà rừng nên mới đuổi theo đến chân núi. Tỷ đâu có luẩn quẩn trong lòng, vì sao lại phải nhảy xuống vách núi chứ?"
Ôn Nhiên lúc này mới phát hiện trong tay của Ôn Noãn không chỉ có một con thỏ hoang mà còn cầm một con gà rừng.
"Chẳng phải lúc trước tỷ đã nghĩ không thông còn gì". Ôn Nhiên chợt nghĩ đến cái gì lập tức im bặt: "Tam tỷ, lần sau tỷ có gặp gà rừng cũng đừng đuổi theo, cứ để cho muội là được, biết không? Lỡ như gà rừng chạy vào sâu trong núi thì phiền phức lắm!"
"Tỷ biết rồi, tỷ đã thấy nó chạy đến chân núi nên mới đuổi theo. Nhiên nhi, muội yên tâm, sau này tam tỷ sẽ không làm chuyện ngu ngốc như chuyện tự sát nữa. Hiện tại cơ thể của tỷ đã tốt hơn rồi, tỷ muốn cha mẹ và huynh muội chúng ta sống thật tốt." Ôn Noãn nghiêm túc nói.
Nàng phải cam đoan, nếu không cả nhà luôn lo lắng rằng nàng sẽ tự tử, làm cho Nhiên nhi trông chừng nàng cả ngày thì biết làm sao!
Ôn Nhiên nhìn nàng có chút không tin: "Thật sự sẽ không còn muốn tự sát?"
"Tỷ thề mà!" Ôn Noãn giơ tay.
Ôn Nhiên lập tức đè tay của nàng xuống: "Tam tỷ thề làm gì, muội tin!"
Lời thề có thể nói lung tung sao? Chẳng lẽ tam tỷ coi lời thề giống như ăn rau dại có thể ăn lung tung chắc!
"Được rồi, chúng ta về nhà đi! Thời gian cũng không còn sớm, nếu không bà nội về nhà thì chúng ta sẽ thảm!" Ôn Noãn nói.
"Tỷ cũng biết sẽ thảm hả!" Ôn Nhiên tức giận đáp một câu.
Ôn Noãn sờ mũi không nói gì.
Vì vậy hai người xuống núi.
Chân núi có một con sông nhỏ nước rất trong, còn có vài con cá nhỏ bơi qua lại, con sông này chính là con sông mà nguyên chủ đã tự sát.
Ôn Noãn thấy có rất nhiều ốc đồng trong sông.
Nàng lúc này mới nghĩ đến, người trong thôn cho đến bây giờ vẫn chưa biết ăn ốc đồng.
Lúc này vừa qua lễ trung thu không lâu, cũng không phải là lúc ốc thụ thai, trong bụng của tụi nó không có ốc con nhưng thịt thì rất thơm ngon.
Ôn Noãn kéo Ôn Nhiên lại, chỉ mấy con ốc trong sông: "Nhiên nhi, chúng ta bắt một chút ốc đồng này về xào lên ăn.
"Ốc đồng? Tỷ nói mấy con ốc này đó hả?" Vẻ mặt Ôn Nhiên ghét bỏ, cô bé lắc đầu: "Cái này bẩn lắm, bụng toàn bùn, ăn vào sẽ bị tiêu chảy."
Tiêu chảy thì phải đi khám, tốn bạc, thật không đáng!
"Đúng, chính là mấy con ốc này! Tỷ có cách để nó nhả bùn trong bụng của nó ra, mấy con ốc này sau khi nhả hết bùn sẽ ăn được."
Món này mỗi nơi có cách gọi khác nhau.
"Sao tỷ biết?" Vẻ mặt Ôn Nhiên nhìn Ôn Noãn đầy nghi ngờ.
Tam tỷ nói như đã từng ăn qua vậy!
Ôn Noãn:....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.