Nông Phụ Xuyên Về Cổ Đại:gầy Dựng Gia Viên
Chương 29:
Lăng Cô Dung
11/08/2024
Dương Hoằng chỉ chừa một miếng lớn còn nhiêu gác lên bếp tự chế , chẳng bao lâu mùi thịt nướng bay tỏa khắp nơi.
Thạch Đại đã lưu tâm mọi nơi nhưng mắt thì nhìn thịt.
Nhìn miếng thịt nướng vàng ung trong tay Dương Hoằng đang được đảo đều , nhất định tiểu đệ biết nấu ăn rất ngon...
Dương Hoằng đối với ăn uống không phải tự khen mình , hắn rất tự tin trong nấu nướng , ngày thường ăn ba bữa tự chế biến , tích lũy hơn mười năm tay nghề , nướng chút thịt không là vấn đề , nhưng thiếu gia vị.
" Thạch Đại ca ăn được rồi , đệ đi uống nước đã rồi sẽ đến ăn. "
Thạch Đại lại chú ý xung quanh không thấy bất thường mới ngồi xuống.
Trong lòng hơi thất vọng.
Không lẽ ngọn núi hết thú lớn rồi , nhìn lại Dương Hoằng đang đi về phía ao nước :
" Dương tiểu đệ ao nhỏ này không uống được , vị rất chát và đắng nhất là mặn mặn khó nuốt. " Thạch Đại nhớ lại lúc rửa thịt xong , đã uống ngụm nước xém chết vì uống nước...vị kinh...
Dương Hoằng nghe lại nghĩ khác , hắn nao nao chạy lại nhìn , hồ này có vòng tròn khoảng 6 người dang tay. Thò tay vớt miếng nước đưa lên lưỡi nếm thử.
" Phi... Phì Phi... Đúng là nó rồi! "
Thạch Đại ngu ngu hỏi ? :
" Dương tiểu đệ , không lẽ đệ định bổ sung muối bằng nước này!? "
Dương Hoằng : ... ( “ ... ” )... Không thèm trả lời câu hỏi ngu ngốc đó!
Dương Hoằng thò tay lụm vài cục đá lên xem xét , biết mình đã đoán đúng trăm phần trăm.
" Thạch Đại ca đây là mỏ múi tự nhiên nhưng tạp chất quá nhiều , ta không thể dùng trực tiếp được , phải đem về sử lý tạp chất lấy tinh chất mới ăn. "
Thạch Đại : may mắn thật sao... Này là mỏ muối mà gia gia đã kể... Nhìn cũng thấy bình thường...
" Vậy có nên báo quan phủ không ? "
A một câu hỏi hơi ngu ngốc , không phải hắn nói đem về sử lý sao!!!
" Mỏ muối này rất nhỏ , đệ tính đem về sử lý hai huynh đệ ta chia để ăn , huynh thấy sao ? " Dương Hoằng lắc đầu nói :
Dương Hoằng nhìn Thạch Đại hỏi , đôi khi suy nghĩ của đồng bạn rất quan trọng , nó liên quan rất nhiều vấn đề sau này , hắn luôn lắng nghe người khác nói , sau đó mới giải bày ý tưởng của mình.
" Được theo ý đệ , nhưng đệ biết cách lấy tạp chất ra sao ? "
" Thạch Đại ca cứ tin tưởng ở đệ. "
Hai người chia thịt ra ăn , mỗi người ngậm một miếng lớn , con sơn dương này thịt thơm có chút mỡ rất béo.
Hai người ăn no mới làm việc tiếp.
Dương Hoằng lấy bao bố ra , tâm trạng hai người đại thắng , thu hoạch gần một bao đá muối.
Dương Hoằng nhìn hồ nước , đây là mỏ muối có kích thước nhỏ nếu ở hiện đại , khai thác miệng mỏ này phần ở dưới rất nhiều.
Thạch Đại xếp lại thịt gác bếp vừa xong , cầm lên ước tính 60 cân thịt.
Dương Hoằng thu thập lại lần sau đến lấy tiếp.
Thạch Đại lưng cõng thịt gác bếp.
Dương Hoằng lấy cây xõa ngang bao muối mỗi người đầu vác về.
Mất hơn 1 canh giờ hai người mới về tới nơi để bông Hồi.
Hai người nhìn hai bao bố....
Dương Hoằng : lao động là hạnh phúc...
Thạch Đại đã lưu tâm mọi nơi nhưng mắt thì nhìn thịt.
Nhìn miếng thịt nướng vàng ung trong tay Dương Hoằng đang được đảo đều , nhất định tiểu đệ biết nấu ăn rất ngon...
Dương Hoằng đối với ăn uống không phải tự khen mình , hắn rất tự tin trong nấu nướng , ngày thường ăn ba bữa tự chế biến , tích lũy hơn mười năm tay nghề , nướng chút thịt không là vấn đề , nhưng thiếu gia vị.
" Thạch Đại ca ăn được rồi , đệ đi uống nước đã rồi sẽ đến ăn. "
Thạch Đại lại chú ý xung quanh không thấy bất thường mới ngồi xuống.
Trong lòng hơi thất vọng.
Không lẽ ngọn núi hết thú lớn rồi , nhìn lại Dương Hoằng đang đi về phía ao nước :
" Dương tiểu đệ ao nhỏ này không uống được , vị rất chát và đắng nhất là mặn mặn khó nuốt. " Thạch Đại nhớ lại lúc rửa thịt xong , đã uống ngụm nước xém chết vì uống nước...vị kinh...
Dương Hoằng nghe lại nghĩ khác , hắn nao nao chạy lại nhìn , hồ này có vòng tròn khoảng 6 người dang tay. Thò tay vớt miếng nước đưa lên lưỡi nếm thử.
" Phi... Phì Phi... Đúng là nó rồi! "
Thạch Đại ngu ngu hỏi ? :
" Dương tiểu đệ , không lẽ đệ định bổ sung muối bằng nước này!? "
Dương Hoằng : ... ( “ ... ” )... Không thèm trả lời câu hỏi ngu ngốc đó!
Dương Hoằng thò tay lụm vài cục đá lên xem xét , biết mình đã đoán đúng trăm phần trăm.
" Thạch Đại ca đây là mỏ múi tự nhiên nhưng tạp chất quá nhiều , ta không thể dùng trực tiếp được , phải đem về sử lý tạp chất lấy tinh chất mới ăn. "
Thạch Đại : may mắn thật sao... Này là mỏ muối mà gia gia đã kể... Nhìn cũng thấy bình thường...
" Vậy có nên báo quan phủ không ? "
A một câu hỏi hơi ngu ngốc , không phải hắn nói đem về sử lý sao!!!
" Mỏ muối này rất nhỏ , đệ tính đem về sử lý hai huynh đệ ta chia để ăn , huynh thấy sao ? " Dương Hoằng lắc đầu nói :
Dương Hoằng nhìn Thạch Đại hỏi , đôi khi suy nghĩ của đồng bạn rất quan trọng , nó liên quan rất nhiều vấn đề sau này , hắn luôn lắng nghe người khác nói , sau đó mới giải bày ý tưởng của mình.
" Được theo ý đệ , nhưng đệ biết cách lấy tạp chất ra sao ? "
" Thạch Đại ca cứ tin tưởng ở đệ. "
Hai người chia thịt ra ăn , mỗi người ngậm một miếng lớn , con sơn dương này thịt thơm có chút mỡ rất béo.
Hai người ăn no mới làm việc tiếp.
Dương Hoằng lấy bao bố ra , tâm trạng hai người đại thắng , thu hoạch gần một bao đá muối.
Dương Hoằng nhìn hồ nước , đây là mỏ muối có kích thước nhỏ nếu ở hiện đại , khai thác miệng mỏ này phần ở dưới rất nhiều.
Thạch Đại xếp lại thịt gác bếp vừa xong , cầm lên ước tính 60 cân thịt.
Dương Hoằng thu thập lại lần sau đến lấy tiếp.
Thạch Đại lưng cõng thịt gác bếp.
Dương Hoằng lấy cây xõa ngang bao muối mỗi người đầu vác về.
Mất hơn 1 canh giờ hai người mới về tới nơi để bông Hồi.
Hai người nhìn hai bao bố....
Dương Hoằng : lao động là hạnh phúc...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.