Nông Phụ Xuyên Về Cổ Đại:gầy Dựng Gia Viên
Chương 7:
Lăng Cô Dung
04/08/2024
Trương La nương cũng muốn nhưng phu quân bà quan trọng hơn.
" Đi biển đường dài rất nguy hiểm thiếp đi trấn lâu lâu lại nghe có thuyền và người mất tích không tìm được , lỡ chàng có mệnh hệ gì mẫu tử thiếp càng khó sống hu... Hu... "
" Ta có nghe ngóng ở bên trên , đã xuất phát vài chuyến đều về an toàn , cũng đem về rất nhiều thứ lạ như ớt , dưa hấu , nhiều rau củ... "
Dương Đệ nắm tay nương tử trấn an :
" Nghe nói lần này đi có thuyền Quan , rồi thương thuyền gia tộc lớn cũng đi theo , nên lần này cần rất nhiều người. "
Trương La nương biết phu quân đã quyết định muốn đi bà chỉ biết sầu lo.
" Bên đại ca cũng biết sao? "
" Ân biết , hai huynh đệ ta trên đường cũng bàn qua hazzz... Đại ca là không buôn bỏ được Dương Khả, nên... Không đi. "
Dương Hoằng ra ngoài , khúc sau là phu thê tâm sự hắn cũng không nên ở lại nghe.
Hôm nay Dương Hoằng không phụ gia đình , hắn muốn vào rừng xem có gì bán được không? Ít nhiều trong người phải có tiền phòng thân , tiền phụ thân vất vả kiếm được đều nộp lên , hiện trong người sạch toàn thân.
Dương Hoằng chỉ sợ về sau không có phụ thân tại , thì càng phiền phức hơn nhưng muốn phân gia phải trả giá.
Dương Hoằng tranh thủ gặm cái bánh nướng đại bá nương phát buổi sáng.
Nhìn núi Cảnh sơn rất lớn phía trước thật hùng vĩ.
Lúc phụ tử trò chuyện , Dương Hoằng đã hỏi phụ thân rất nhiều thứ.
Phụ thân nói núi này dài rộng bao nhiêu , sâu đến đâu là kết thúc cũng không biết.
Quanh đây vài trăm dặm muốn săn thú rừng đều đến núi Cảnh Sơn này.
Dương Hoằng cũng biết , ở đây cũng không phải là cổ đại trong lịch sử , hắn từng biết qua nhiều câu chuyện kể lại.
Phụ thân chỉ biết đây là Đại Triều năm 839 , thôn Vĩ Khê một trong một trăm thôn , lên nữa là thị trấn gồm 5 trấn do thành chủ thành đô quản lý , tiếp nữa phụ thân cũng không biết.
Dương Hoằng đi đường cũ vào núi , vẫn là lối mòn này nhưng không phải tìm nấm , mà sâu vào trong rừng tìm cây có giá trị để bán , sắp tới phiên chợ rồi.
"Soạt... Soạt..." Là tiếng động , có người cũng vào rừng.
Dương Hoằng đứng lại xem là ai đến.
Là thợ săn trẻ tuổi chắc tầm 16 tuổi thân cao sâu lưng đeo trường cung , tướng mạo ngay thẳng , bước chân mạnh mẽ có lực , có học võ.
Thạch Đại cũng đã thấy Dương Hoằng tuy cao nhưng lộ bệnh trạng ốm yếu vừa khỏi , nên tốt bụng nói :
" Này tiểu đệ đừng vào rừng sâu rất nguy hiểm , ở lân cận chỗ này đã xuất hiện heo rừng vào thôn phá rồi , đệ đi một mình rất nguy hiểm nên về đi. "
Quả nhiên là một tiểu thợ săn tốt.
Mắt Dương Hoằng sáng bừng , trong lòng suy nghĩ loạn xạ :
" Đai ca này , huynh muốn đi bắt heo rừng sao? "
Thấy tiểu đệ này không trở về thậm chí còn hỏi chuyện với mình.
" Phải , đã bắt được một con heo rừng giá trị rất cao. " Nói xong trên mặc không giấu được tự hào , không phải ai cũng bắt được heo rừng.
" đại ca quả nhiên là tuổi trẻ tài cao , không biết xưng hô thế nào có thể cho tiểu đệ đi theo vài đoạn không? Tiểu đệ chỉ đi tìm thứ đệ muốn còn đại ca cứ bắt heo rừng. "
Vào rừng không săn thú còn làm gì?... Thạch Đai tò mò , nhìn xung quanh chỉ có cây lớn che trời , dưới đất bụi rai lỡm chởm có nào là ăn được??
" Đi biển đường dài rất nguy hiểm thiếp đi trấn lâu lâu lại nghe có thuyền và người mất tích không tìm được , lỡ chàng có mệnh hệ gì mẫu tử thiếp càng khó sống hu... Hu... "
" Ta có nghe ngóng ở bên trên , đã xuất phát vài chuyến đều về an toàn , cũng đem về rất nhiều thứ lạ như ớt , dưa hấu , nhiều rau củ... "
Dương Đệ nắm tay nương tử trấn an :
" Nghe nói lần này đi có thuyền Quan , rồi thương thuyền gia tộc lớn cũng đi theo , nên lần này cần rất nhiều người. "
Trương La nương biết phu quân đã quyết định muốn đi bà chỉ biết sầu lo.
" Bên đại ca cũng biết sao? "
" Ân biết , hai huynh đệ ta trên đường cũng bàn qua hazzz... Đại ca là không buôn bỏ được Dương Khả, nên... Không đi. "
Dương Hoằng ra ngoài , khúc sau là phu thê tâm sự hắn cũng không nên ở lại nghe.
Hôm nay Dương Hoằng không phụ gia đình , hắn muốn vào rừng xem có gì bán được không? Ít nhiều trong người phải có tiền phòng thân , tiền phụ thân vất vả kiếm được đều nộp lên , hiện trong người sạch toàn thân.
Dương Hoằng chỉ sợ về sau không có phụ thân tại , thì càng phiền phức hơn nhưng muốn phân gia phải trả giá.
Dương Hoằng tranh thủ gặm cái bánh nướng đại bá nương phát buổi sáng.
Nhìn núi Cảnh sơn rất lớn phía trước thật hùng vĩ.
Lúc phụ tử trò chuyện , Dương Hoằng đã hỏi phụ thân rất nhiều thứ.
Phụ thân nói núi này dài rộng bao nhiêu , sâu đến đâu là kết thúc cũng không biết.
Quanh đây vài trăm dặm muốn săn thú rừng đều đến núi Cảnh Sơn này.
Dương Hoằng cũng biết , ở đây cũng không phải là cổ đại trong lịch sử , hắn từng biết qua nhiều câu chuyện kể lại.
Phụ thân chỉ biết đây là Đại Triều năm 839 , thôn Vĩ Khê một trong một trăm thôn , lên nữa là thị trấn gồm 5 trấn do thành chủ thành đô quản lý , tiếp nữa phụ thân cũng không biết.
Dương Hoằng đi đường cũ vào núi , vẫn là lối mòn này nhưng không phải tìm nấm , mà sâu vào trong rừng tìm cây có giá trị để bán , sắp tới phiên chợ rồi.
"Soạt... Soạt..." Là tiếng động , có người cũng vào rừng.
Dương Hoằng đứng lại xem là ai đến.
Là thợ săn trẻ tuổi chắc tầm 16 tuổi thân cao sâu lưng đeo trường cung , tướng mạo ngay thẳng , bước chân mạnh mẽ có lực , có học võ.
Thạch Đại cũng đã thấy Dương Hoằng tuy cao nhưng lộ bệnh trạng ốm yếu vừa khỏi , nên tốt bụng nói :
" Này tiểu đệ đừng vào rừng sâu rất nguy hiểm , ở lân cận chỗ này đã xuất hiện heo rừng vào thôn phá rồi , đệ đi một mình rất nguy hiểm nên về đi. "
Quả nhiên là một tiểu thợ săn tốt.
Mắt Dương Hoằng sáng bừng , trong lòng suy nghĩ loạn xạ :
" Đai ca này , huynh muốn đi bắt heo rừng sao? "
Thấy tiểu đệ này không trở về thậm chí còn hỏi chuyện với mình.
" Phải , đã bắt được một con heo rừng giá trị rất cao. " Nói xong trên mặc không giấu được tự hào , không phải ai cũng bắt được heo rừng.
" đại ca quả nhiên là tuổi trẻ tài cao , không biết xưng hô thế nào có thể cho tiểu đệ đi theo vài đoạn không? Tiểu đệ chỉ đi tìm thứ đệ muốn còn đại ca cứ bắt heo rừng. "
Vào rừng không săn thú còn làm gì?... Thạch Đai tò mò , nhìn xung quanh chỉ có cây lớn che trời , dưới đất bụi rai lỡm chởm có nào là ăn được??
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.