Nông Phụ Xuyên Về Cổ Đại:gầy Dựng Gia Viên
Chương 9:
Lăng Cô Dung
05/08/2024
Trên đường về Thạch Đại săn được một cặp bồ câu cũng tặng cho Dương Hoằng một con.
Bồ câu nhỏ nhưng cũng là thịt rất bổ, Dương Hoằng cũng tiện tay hái ít hành rừng về nấu canh bồ câu thêm gia vị.
Khi ra tới bìa rừng Dương Hoằng gặp phụ thân đang tìm hắn.
Có phụ thân đến giúp một tay, vì thế hắn chia tay Thạch Đại , hẹn qua ngày hộp chợ sẽ đến hái phần còn lại.
Về tới nhà.
Dương Đệ vác thẳng ra hậu viện tránh đại phòng thấy.
" Đây là gì? Sao nặng vậy cũng 20 cân. "
Dương Hoằng đi sau trả lời :
" Phụ thân đây là bông Hồi có nhiều tác dụng, giờ đem phơi thêm cho khô, rồi đem lên thị trấn bán xem được không ? "
" Cái này con nghe ai nói ? Tin được sao ? "
Ông nhìn thấy Dương Hoằng cực nhọc , sợ không bán được đâm ra buồn.
Dương Hoằng kiếm lời bịa chuyện , dù sao cũng không nói thật được.
" Lúc nhi tử xem khám bệnh , thấy Trần đại phu kê thuốc có bông này , nhi tử thấy đẹp hiếu Kỳ đã hỏi ? Đại phu cũng giới thiệu tác dụng cho nhi tử không dấu gì , nói nếu gặp bông này , hái về phơi cho khô đem lên trấn bán sẽ được tiền , Trần đại phu cũng miêu tả cho xem nhiều cây có đặc điểm trị bệnh , nhi tử liền học hỏi Trần đại phu rất nhiều. "
Ông biết nhi tử cũng thường chạy khắp nơi học hỏi , nên nhi tử nói gì ông đều tin.
Ông nhìn nhi tử từ nhỏ đã biết phụ gia , ông rất vui ở thôn Vĩ Khê này hiếm có được.
May nhờ có phụ thân giúp cũng thu xếp xong.
Ông nhìn con bồ câu nói :
" Giờ con bồ câu này con tính làm gì ăn ? "
Dương Hoằng ngạc nhiên :
" Phụ thân con bồ câu này không giao cho đại bá nương sao ? "
" Con bồ câu nhỏ này phụ thân vẫn làm chủ được , con đang ốm yếu cần bồi bổ. "
Dương Hoằng cảm động chết mất , thì ra phụ thân cũng có bộ mặt này.
Hắn vui vẻ chạy đi làm sạch bồ câu , mổ sẽ , để chuẩn bị món canh bồ câu.
Từ lúc hắn về hình như không thấy gia đình đại bá phụ đâu?
Trương La nương đang làm cỏ ngoài ruộng , sắp đến ngày gieo trồng rồi.
Dương Hoằng nhìn sắc trời đã trễ lắm rồi chắc mẫu thân sắp về.
Dương Hoằng nhanh nhẹn nhóm lửa bắt nước sôi , quay lại chặt bồ câu thành miếng bé , lấy hành sắc từng miếng nhỏ.
" Đáng tiếc , không có dầu , nếu không phi tỏi thì thơm cả thôn. "
Thấy thịt gần chín , bỏ nấm Ngọc Châm còn một ít vào nồi , nhìn vào không còn thấy nước nữa có thịt có rau , lại bỏ hành vào nhắc nồi lên ghế là xong.
" Vẫn thiếu gia vị rất nhiều. "
" Nhà ai nấu món gì thơm quá là thịt. "
Mũi của Cầm Hoa nương rất thính từ xa đã bắt được mùi.
" Mẫu thân là ở nhà mình bay ra , ở quanh đây chỉ có nhà mình đốt khói. "
Vẫn là Dương Kiêu nhanh nhất hắn chẳng màng hai người già , sách giò chạy ùa về nhà.
Vừa chạy vào hắn đã thấy Dương Hoằng tay cầm nồi đất , bên trong không biết món gì ? Chỉ thấy bốc khói trắng tỏa mùi rất thơm.
" Yêuuu... Trên tay ngươi cầm nồi gì đấy ? Đừng nói ta nhị thúc giấu tiền mua thịt cho ngươi ăn , ở Dương gia không ăn riêng bao giờ nhỉ!! "
Nhìn thấy Dương Kiêu về đã hỏi không có ý tốt , thật muốn đá một phát.
Bồ câu nhỏ nhưng cũng là thịt rất bổ, Dương Hoằng cũng tiện tay hái ít hành rừng về nấu canh bồ câu thêm gia vị.
Khi ra tới bìa rừng Dương Hoằng gặp phụ thân đang tìm hắn.
Có phụ thân đến giúp một tay, vì thế hắn chia tay Thạch Đại , hẹn qua ngày hộp chợ sẽ đến hái phần còn lại.
Về tới nhà.
Dương Đệ vác thẳng ra hậu viện tránh đại phòng thấy.
" Đây là gì? Sao nặng vậy cũng 20 cân. "
Dương Hoằng đi sau trả lời :
" Phụ thân đây là bông Hồi có nhiều tác dụng, giờ đem phơi thêm cho khô, rồi đem lên thị trấn bán xem được không ? "
" Cái này con nghe ai nói ? Tin được sao ? "
Ông nhìn thấy Dương Hoằng cực nhọc , sợ không bán được đâm ra buồn.
Dương Hoằng kiếm lời bịa chuyện , dù sao cũng không nói thật được.
" Lúc nhi tử xem khám bệnh , thấy Trần đại phu kê thuốc có bông này , nhi tử thấy đẹp hiếu Kỳ đã hỏi ? Đại phu cũng giới thiệu tác dụng cho nhi tử không dấu gì , nói nếu gặp bông này , hái về phơi cho khô đem lên trấn bán sẽ được tiền , Trần đại phu cũng miêu tả cho xem nhiều cây có đặc điểm trị bệnh , nhi tử liền học hỏi Trần đại phu rất nhiều. "
Ông biết nhi tử cũng thường chạy khắp nơi học hỏi , nên nhi tử nói gì ông đều tin.
Ông nhìn nhi tử từ nhỏ đã biết phụ gia , ông rất vui ở thôn Vĩ Khê này hiếm có được.
May nhờ có phụ thân giúp cũng thu xếp xong.
Ông nhìn con bồ câu nói :
" Giờ con bồ câu này con tính làm gì ăn ? "
Dương Hoằng ngạc nhiên :
" Phụ thân con bồ câu này không giao cho đại bá nương sao ? "
" Con bồ câu nhỏ này phụ thân vẫn làm chủ được , con đang ốm yếu cần bồi bổ. "
Dương Hoằng cảm động chết mất , thì ra phụ thân cũng có bộ mặt này.
Hắn vui vẻ chạy đi làm sạch bồ câu , mổ sẽ , để chuẩn bị món canh bồ câu.
Từ lúc hắn về hình như không thấy gia đình đại bá phụ đâu?
Trương La nương đang làm cỏ ngoài ruộng , sắp đến ngày gieo trồng rồi.
Dương Hoằng nhìn sắc trời đã trễ lắm rồi chắc mẫu thân sắp về.
Dương Hoằng nhanh nhẹn nhóm lửa bắt nước sôi , quay lại chặt bồ câu thành miếng bé , lấy hành sắc từng miếng nhỏ.
" Đáng tiếc , không có dầu , nếu không phi tỏi thì thơm cả thôn. "
Thấy thịt gần chín , bỏ nấm Ngọc Châm còn một ít vào nồi , nhìn vào không còn thấy nước nữa có thịt có rau , lại bỏ hành vào nhắc nồi lên ghế là xong.
" Vẫn thiếu gia vị rất nhiều. "
" Nhà ai nấu món gì thơm quá là thịt. "
Mũi của Cầm Hoa nương rất thính từ xa đã bắt được mùi.
" Mẫu thân là ở nhà mình bay ra , ở quanh đây chỉ có nhà mình đốt khói. "
Vẫn là Dương Kiêu nhanh nhất hắn chẳng màng hai người già , sách giò chạy ùa về nhà.
Vừa chạy vào hắn đã thấy Dương Hoằng tay cầm nồi đất , bên trong không biết món gì ? Chỉ thấy bốc khói trắng tỏa mùi rất thơm.
" Yêuuu... Trên tay ngươi cầm nồi gì đấy ? Đừng nói ta nhị thúc giấu tiền mua thịt cho ngươi ăn , ở Dương gia không ăn riêng bao giờ nhỉ!! "
Nhìn thấy Dương Kiêu về đã hỏi không có ý tốt , thật muốn đá một phát.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.