Nông Trang Chủ Cổ Đại

Chương 59

Tiêu Tiêu

17/11/2016

Trở lại hậu viện đã thấy Lý Mai ở trong phòng chờ. Nhìn thấy Lý Phỉ và Đoạn Dật Sơn trở về vội vàng đứng lên. “Tỷ, tỷ phu.”

Đoạn Dật Sơn nghe xong cười cười với Lý Mai rồi lấy cớ rời đi trước, để hai tỷ muội ở lại.

Lý Phỉ ngồi xuống, nhìn Lý Mai còn câu nệ, nói: “Ngủ có quen không? Mấy ngày này sẽ bận một chút, qua vài ngày lại đi tìm muội.”

Lý Mai lắc đầu, “Không có việc gì, tỷ tỷ. Tỷ bận việc của tỷ đi, muội ở sân ngốc cũng không tệ, còn có Xuân Vân cùng muội. Vừa rồi Nữu Nữu còn đang khóc muốn tìm tỷ, nhưng bây giờ ngủ rồi.”

Lý Phỉ gật đầu, vừa tới Đoạn phủ nhất định là không quen, mà mình lại bận việc, không có thời gian chiếu cố nó, Nữu Nữu nhất định không thích ứng.

“Tiểu Mai, mấy ngày nay muội giúp ta chiếu khán Nữu Nữu, qua vài ngày ta lại cùng các muội đi dạo.”

Đến bữa cơm chiều, Lý Phỉ cùng Đoạn Dật Sơn mang theo Nữu Nữu và Lý Mai đi đại sảnh.

Bởi vì Đoạn phủ ít người cho nên mỗi lần đều là cùng một chỗ ăn.

Mà hôm nay, Đoạn Dật Sơn tỷ tỷ, Hồ phu nhân đã tới.

Hồ phu nhân nhìn thấy Lý Phỉ vẫn rất vui vẻ, trò chuyện với Lý Phỉ, Tử Nguyên trực tiếp ở bên người Đoàn phu nhân làm nũng hầu hạ. Đoàn phu nhân bị Tử Nguyên đùa cho miệng không thể khép lại.

Lúc ăn cơm, Lý Phỉ bảo nha hoàn ôm Nữu Nữu đến một bên ăn cơm, bị Đoạn Dật Sơn ngăn lại, để Nữu Nữu trực tiếp ngồi trên người hắn ăn. Đoạn lão phu nhân ở một bên lại nhíu mày.

“Người một nhà cùng một chỗ ăn cơm, vô cùng náo nhiệt rất tốt .” Đoàn phu nhân cũng nhìn thấy Đoạn lão phu nhân nhíu mày vội nói.

Đoạn lão phu nhân không có đáp lời.

Lý Phỉ không dám xen mồm, chuyên tâm ăn cơm.

Lúc ăn cơm chiều, Đoạn Dật Sơn đột nhiên mở miệng nói: “Lão thái thái, mẹ, qua vài ngày tìm tộc nhân đến một lần, khai từ đường, cho Phỉ Nhi đi tế bái một chút đi.”

Lý Phỉ kinh ngạc liếc mắt nhìn Đoạn Dật Sơn, sao không có nghe thấy Đoạn Dật Sơn nhắc tới việc này, hiện tại đột nhiên nói như vậy?

Đoạn lão phu nhân nghe xong nói, “Qua một đoạn thời gian đi, cũng phải chuẩn bị cho tốt đã, tìm tộc nhân cũng không phải là chuyện một cái câu là xong.”

Đoạn Dật Sơn nhíu mày nói: “Chỉ cần nói một tiếng với bọn họ, bọn họ có cái gì mà phải từ chối. Xác định thời gian, loại sự tình này không nên để lâu lắm, không tốt với Phỉ Nhi.”

“Hừ!” Đoạn lão phu nhân nghe xong sắc mặt không tốt, “Cháu cho là mở từ đường tế bái dễ như cháu nói vậy sao, chẳng lẽ ta cố ý muốn kéo dài à?”

“Cháu không có ý tứ đó.” Đoạn Dật Sơn thấy Đoạn lão phu nhân có chút tức giận giải thích nói.

“Vậy cháu có ý tứ gì!” Đoạn lão phu nhân thái độ rất cứng rắn, Đoạn Dật Sơn còn định nói cái gì nữa lại bị Lý Phỉ ngăn lại, bên kia Hồ phu nhân cười theo nói: “Dật Sơn không có ý tứ gì đâu, nó sẽ không nói nữa, ngài đừng nóng giận, tức giận không tốt cho thân mình.”

Đoạn lão phu nhân thế này mới không nói cái gì nữa.

Trở về trong phòng, Đoạn Dật Sơn sắc mặt không tốt như trước, Lý Phỉ ôm Nữu Nữu ở phía sau.

“Mẹ, người hôm nay đi đâu? Không chịu mang Nữu Nữu đi cùng.” Nữu Nữu ôm cổ Lý Phỉ chu miệng làm nũng.

“Mẹ hôm nay đi ra ngoài có việc, về sau mang con đi cùng nhé.” Lý Phỉ hôn nó một ngụm nói dỗ dành.

“Vâng.” Nữu Nữu nặng nề gật đầu một cái, đưa ra yêu cầu : “Hôm nay ngủ cùng mẹ.”

Cái này đương nhiên là không được. Nữu Nữu hiện tại ở Đoạn phủ, Đoạn phủ quy củ không thể so phía trước, rất nhiều chuyện là thân bất do kỷ, cho nên hiện tại Nữu Nữu phải tập quen ngủ mình, huống chi hiện tại là tân hôn, không thể vứt bỏ trượng phu tân hôn đi ở cùng đứa nhỏ đi.

Lý Phỉ nhìn thoáng qua Đoạn Dật Sơn trong phòng sắc mặt không tốt lắm, nói với Nữu Nữu: “Nữu Nữu, con hôm nay có đút cho Tiểu Hắc chúng nó không?”

Rời đi để tài rất nhanh, Nữu Nữu lập tức không rối rắm chuyện hôm nay ngủ với Lý Phỉ nữa, được Thu Tịch mang theo, cao hứng phấn chấn đi đút cho bọn Tiểu Hắc.

Lý Phỉ vào nhà, bảo nha hoàn trong phòng đi ra ngoài, tự mình đi rót chén trà cho Đoạn Dật Sơn.

Đợi Lý Phỉ đến gần, Đoạn Dật Sơn mới ôm Lý Phỉ gọi nhẹ: “Phỉ Nhi, hôm nay, nàng chịu ủy khuất rồi.”

“Không có.” Lý Phỉ lắc đầu, nàng đương nhiên biết Đoạn lão phu nhân là lấy cớ, không muốn cho mình đi từ đường. Tất cả chỉ là vì bất mãn với mình, muốn khó xử mình, hẳn là sẽ không làm quá phận, dù sao thì mình cũng là Hoàng Thượng tứ hôn.

Kỳ thật việc này Lý Phỉ không thèm để ý, nghĩ đến những người đó có ý kiến với mình, như vậy chuyện khó xử mình hẳn là không phải ít, chỉ cần không chạm đến điểm mấu chốt của nàng, Lý Phỉ sẽ không đi để ý bà ta.

Đoạn Dật Sơn không nói gì, chỉ là nhìn nét mặt hắn xem ra, tâm tình của hắn vẫn không tốt.

“Nữu Nữu vừa rồi la hét muốn lại đây ngủ.”



Lý Phỉ nói sang chuyện khác.

Đoạn Dật Sơn thân mình cứng đờ, ánh mắt nhìn trông mong nhìn chằm chằm Lý Phỉ không nói gì, sợ Lý Phỉ nói cho mình, nàng đáp ứng Nữu Nữu, hôm nay đi bồi nó ngủ.

Lý Phỉ thấy hắn vẻ mặt chịu đựng thì cười nói, “Hiện tại nó bị mang đi chơi rồi, hẳn là chơi mệt mỏi sẽ trực tiếp ngủ bên kia.”

Đoạn Dật Sơn bị Lý Phỉ cười đến thẹn quá thành giận, kéo Lý Phỉ lại chặn miệng.

“Chàng làm cái gì vậy, hiện tại trời còn chưa tối đâu!”

Lý Phỉ còn chưa nói xong đã bị ngăn chặn, Đoạn Dật Sơn không cho người dưới dân có cơ hội phản kháng, trực tiếp trấn áp thôi!

Ngày hôm sau buổi sáng, Lý Phỉ bị trấn áp cả đêm xương sống thắt lưng đau ê ẩm. Ăn xong bữa sáng không bao lâu thì thánh chỉ tới.

Đến đại sảnh, Đoạn lão phu nhân được nha hoàn nâng đỡ vội vã chạy đến, người khác sớm đã quỳ rồi.

Đoạn lão phu nhân cũng định quỳ xuống lại bị công công tuyên chỉ ngăn lại, “Lão phu nhân, ngài có thể đứng, đây là Hoàng Thượng đặc biệt ân chuẩn.”

Đoạn lão phu nhân nghe vậy, trên mặt khó được treo cái tươi cười, thẳng tắp đứng ở nơi đó.

Thánh chỉ là cổ văn, Lý Phỉ miễn cưỡng có thể nghe được hiểu được, là phong cáo mệnh cho mình.

Toàn phủ tự nhiên là mang ơn khấu tạ.

Chờ tuyên chỉ xong mọi người ly khai, Đoạn lão phu nhân vẻ mặt phức tạp nhìn Lý Phỉ một cái, chậm rãi nói: “Năm ngày sau cho con dâu ngươi đi từ đường một lần đi.”

Nói xong vị tay nha hoàn ly khai.

Lý Phỉ thế này mới hiểu được cáo mệnh còn có tầng ưu việt này, làm cho địa vị Lý Phỉ ở Đoạn phủ tăng lên rất nhiều.

Đầu tiên là chuyện từ đường, tiếp theo là vì nhà mẹ đẻ mình không có thế lực, một ít hạ nhân Đoạn phủ có chút vô lễ, hiện tại ít nhất là ở mặt ngoài, bọn họ sẽ cung kính đối đãi mình.

Năm ngày sau tới từ đường tế bái, bởi vì mình cáo mệnh thực viên mãn hoàn thành, Lý Phỉ hiện tại coi như là một người chính thức trong Đoạn phủ.

Không quá hai ngày, Đoạn Dật Sơn bảo Lý Phỉ thu thập một chút, mang theo Nữu Nữu, Lý Mai và mấy người đi thôn trang ngoài thành ở mấy ngày.

Lý Phỉ đối với quyết định này thực kinh ngạc nhưng cũng thực vui mừng.

Ở Đoạn phủ, Lý Phỉ tuy rằng là thiếu phu nhân, rất nhiều chuyện đều bị hạn chế, bình thường không có chuyện gì cần Lý Phỉ làm, mặt trên có một lão phu nhân cầm quyền, trung gian còn có Đoàn phu nhân quản sự, Lý Phỉ không có phần đến làm chuyện gì, rơi vào thanh nhàn.

Lần này đối với đề nghị của Đoạn Dật Sơn, Lý Phỉ đương nhiên là vạn phần đồng ý.

Không biết Đoạn Dật Sơn thuyết phục lão phu nhân và Đoàn phu nhân như thế nào, ngày hôm sau Đoạn Dật Sơn cưỡi ngựa, Lý Phỉ, Lý Mai, Nữu Nữu ngồi ở trong xe ngựa, mang theo thị vệ đi ngoại ô.

Lý Mai ở Đoạn phủ đợi rất nhiều ngày đã sớm muốn được đi ra, ngồi ở cửa sổ vén rèm nhìn ra bên ngoài, Nữu Nữu cũng đi qua xem.

Đến thôn trang, thôn trang hiển nhiên không giống Lý gia trang, nhưng có vẻ rất khác biệt tinh tế hơn.

Xuống xe ngựa, Nữu Nữu nhấc chân tay nhỏ bé, mang theo ba con chó, bắt đầu chạy nhảy. Lý Mai rụt rè rất nhiều, cùng Xuân Vân ánh mắt hai người không có dừng lại, vẫn quan sát thôn trang.

“Mặt sau có chuồng, có mấy thớt ngựa, mau chân đến xem sao?” Đoạn Dật Sơn nói.

Nữu Nữu hoan hô một tiếng, nhào lên trên người Đoạn Dật Sơn. Đoạn Dật Sơn ôm Nữu Nữu mang theo mấy người đi hậu viện.

Bởi vì nơi này chỉ có Lý Phỉ biết cưỡi, thấy Lý Phỉ chọn ngựa rồi ngồi, nhóm Lý Mai đều là vẻ mặt hâm mộ đứng ở một bên nhìn. Lý Phỉ cưỡi ngựa, Đoạn Dật Sơn thì ôm Nữu Nữu cưỡi một con ngựa khác.

Cưỡi ngựa, mấy người dạo hết lượt quanh viện.

Ăn cơm chiều xong, dỗ Nữu Nữu đi vào giấc ngủ, Lý Phỉ mới trở lại trong phòng.

Đoạn Dật Sơn đang ngồi ở bàn học, nhìn sách, ánh sáng nhàn nhạt chiếu vào trong phòng có vẻ phá lệ ôn nhu.

“Nữu Nữu ngủ rồi?” Đoạn Dật Sơn buông sách ngẩng đầu nhìn Lý Phỉ.

Lý Phỉ chủ gật đầu đi qua ôm cổ Đoạn Dật Sơn, tựa vào trong lòng hắn.

Đoạn Dật Sơn thấy Lý Phỉ bất thình lình nhiệt tình thật là có chút không thích ứng, sửng sốt một chút, tay ôm thắt lưng Lý Phỉ.



“Cám ơn chàng.” Lý Phỉ tựa vào trong lòng Đoạn Dật Sơn nhẹ nhàng nói.

Hắn biết mình không thích loại cuộc sống nhà cao cửa rộng này, đơn điệu không thú vị, cho nên, lần này mới bài trừ khó khăn, mang mình đến ngoại ô thôn trang. Có lẽ hắn nghĩ chính mình thích tới gần điền viên thôn trang, cũng vì mình tưởng niệm Lý gia trang đi. Nhưng nếu mình quyết định gả cho hắn, như vậy mình sẽ đi thích ứng loại cuộc sống này.

“Muốn cảm tạ ta, vậy sinh đứa nhỏ cho ta đi.” Đoạn Dật Sơn đột nhiên khẽ cắn tai Lý Phỉ nói.

Lý Phỉ còn chưa trả lời đã bị hắn ôm lấy đi vào trong buồng.

Cuộc sống ở trang viên ngoại ô xác thực thực thoải mái.

Mỗi ngày mình không phải buộc mình dậy sớm thỉnh an lão thái thái, Đoàn phu nhân, không phải buộc mình ăn bữa sáng mà mình không thích, mình ở trên bàn cơm có thể đùa Nữu Nữu, thuận tiện trò chuyện cùng mấy người Lý Mai, Xuân Vân.

Ăn xong bữa sáng, Đoạn Dật Sơn quyết định mang theo mọi người đi ra ngoài thôn trang dạo.

Thôn trang không giống Lý gia trang như vậy, một đường đi qua, phòng ở của Điền Dân phân bố phân tán.

Nữu Nữu và Tiểu Hắc chạy phía trước, Lý Mai, Xuân Vân thì đi bộ đằng sau.

“Hiện tại các hộ nông dân đều dùng biện pháp làm ruộng của nàng, một năm hai mùa lúa.” Đoạn Dật Sơn nói xong, “Dân chúng thu hoạch khá hơn, không giống như trước kia ăn bữa nay lo bữa mai, ít nhất có thể được ăn no, Hoàng Thượng sau khi biết còn khích lệ nàng đó.”

Lý Phỉ thấy hắn không tự giác dẫn dắt ngữ khí tự hào, không nhịn được nở nụ cười, “Cảm thấy ta rất lợi hại?”

Đoạn Dật Sơn nhìn ý cười trên mặt Lý Phỉ, hiểu được, nhưng lần này hắn thật sự không đỏ mặt trốn tránh, chỉ nhìn Lý Phỉ nói: “Đúng vậy, thật sự rất lợi hại. Có khi ta nghĩ, vì sao nàng lại có ý tưởng mà người ta chứ từng nghĩ ra?”

Lý Phỉ trong lòng cả kinh, đang nghĩ trả lời như thế nào, chợt nghe Nữu Nữu ở cách đó không xa gọi cha gọi mẹ ầm ĩ lên.

Đoạn Dật Sơn lên tiếng cười đi qua. Lý Phỉ thấy hắn không truy hỏi vấn đề này, không khỏi thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Nếu hắn vẫn truy cứu vấn đề này, Lý Phỉ thật sự không biết trả lời như thế nào.

Cách đó không xa Nữu Nữu ngồi trên mặt đất cùng một đám đứa nhỏ nhìn đống lửa phía trước.

Lý Mai thấy Lý Phỉ lại đây, nói cho bọn họ mấy đứa trẻ này đang nướng khoai. Nữu Nữu hiện tại đang tò mò đây.

Thấy mấy người Lý Phỉ lại đây, mấy đứa trẻ đứng lên, có mấy đứa vẫn đang ngồi ngửa đầu vẻ mặt tò mò nhìn mấy người Lý Phỉ. Lại thấy mấy người Lý Phỉ mặc hoa lệ đứng ở đó, có vẻ co quắp bất an.

“Các ngươi đang làm cái gì?” Nữu Nữu nhìn bọn họ đều vây quanh đống lửa có chút tò mò hỏi.

Đứa trẻ lớn một chút nhìn thoáng qua Nữu Nữu mập mạp, lại nhìn thoáng qua những người khác, nhỏ giọng nói: “Chúng ta đang nướng khoai lang.”

“Khoai lang là cái gì?” Nữu Nữu vẫn không hiểu lại tiếp tục hỏi.

“Khoai lang chính là khoai lang!” Một đứa bé khác cảm thấy Nữu Nữu hỏi nói thực ngốc, khoai lang là cái gì? Khoai lang không phải là khoai lang sao?

“A.” Nữu Nữu gật đầu, không biết có phải hiểu được hay không, thật đúng là rối rắm vấn đề này, tiếp tục hỏi.”Có thể ăn sao?”

“Ăn ngon, ăn được.” Đại khái là cảm thấy mấy người lớn này không có động tác muốn đánh mông mình, thả lỏng cảnh giác, mấy đứa nhỏ tuôn một tràng khoai lang mỹ vị, đại khái là ngôn ngữ nghèo nàn, chỉ nói ra những câu ăn ngon, ăn được, rất thơm, làm cho Nữu Nữu cũng hướng mặt về đống lửa phía trước, giống như bên trong đó là nhân gian mỹ vị.

Lý Phỉ nhìn buồn cười, không đi quản bọn họ, cùng với Đoạn Dật Sơn và mấy người khác ngồi dưới tàng cây cách đó không xa.

Hôm này biết là ra ngoài dã ngoại cho nên Lý Mai và Xuân Vân chuẩn bị nhiều điểm tâm.

Gió thu phơ phất, lúc này mặt trời càng thêm ấm áp nhu hòa, chiếu vào thân thể cảm thấy toàn thân thư sướng.

Cách đó không xa mùi khoai lang chín theo gió bay tới.

“Mẹ, con cũng tưởng muốn.” Nữu Nữu chạy tới chỉ vào khoai lang mấy đứa nhỏ đang ăn, lại ở trong lòng Lý Phỉ làm nũng.

Lý Phỉ lấy ra mấy khối điểm tâm đưa cho Nữu Nữu, “Con lấy thứ này đi đổi với các ca ca tỷ tỷ kia.”

Nữu Nữu nhìn thoáng qua điểm tâm, hôm nay là Xuân Vân chuẩn bị điểm tâm, đều là điểm tâm Nữu Nữu thích ăn. Nữu Nữu rối rắm một chút, cuối cùng vẫn là khoai lang chưa ăn bào giờ có mị lực lớn hơn, Nữu Nữu cầm mấy khối điểm tâm chạy tới.

Cuối cùng Nữu Nữu ôm được một củ khoai lang thật to.

Nữu Nữu mặt bánh bao chen chúc thành một khối, ngồi ở trong lòng Lý Phỉ, nhìn Đoạn Dật Sơn bóc vỏ cho mình.

Ăn một ngụm, ngọt ngào gọi một tiếng cha, chọc Đoạn Dật Sơn bóc rất vui vẻ, hận không thể lại nhiều lấy mấy củ lại đây.

Ăn uống no đủ, Nữu Nữu vui vẻ lắc mông chạy tới chơi cùng với mấy đứa trẻ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nông Trang Chủ Cổ Đại

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook