Chương 31: Cây tinh
Tây Tử Tự
11/11/2021
“Xin lỗi, tôi thật sự không ngờ lại có chuyện như thế này.” Sự thật hiện rõ mồn một ngay ở trước mắt, tuy khiến cho Ngô Hiêu cảm thấy khiếp sợ, nhưng cũng chỉ có thể câm nín mà tiếp nhận đáp án không thể tưởng tượng này. Đúng là khi còn bé anh ta có thể thấy ma quỷ, nhưng từ sau khi lớn lên anh ta đã gần như không hề tiếp xúc với những thứ ở phương diện này như trước nữa, vốn tưởng rằng chính mình đã đánh mất năng lực như vậy, nhưng không ngờ bản thân thật sự vẫn luôn tiếp xúc cùng với ma quỷ, chỉ là do chính mình vẫn luôn không ý thức được mà thôi……
Ngô Hiêu nhìn về phía Lục Thanh Tửu, nghiêm túc nói: “Tôi chấp nhận bồi thường số tiền lớn vì đã sa thải cậu, nếu cậu đồng ý, tôi muốn mời cậu trở lại công ty làm việc một lần nữa……” Giọng điệu cùng ánh mắt anh ta rất chân thành, nhìn ra được là đang thành tâm biểu đạt lời xin lỗi với Lục Thanh Tửu.---Đọc FULL tại dtruyen.com---
Lục Thanh Tửu lại từ chối, cậu từ chối rất thản nhiên: “Anh không cần phải cảm thấy có lỗi gì đâu, thật ra nếu không xảy ra chuyện như thế này thì tôi cũng sẽ tự từ chức rồi.”
“Tại sao?” Ngô Hiêu nghi hoặc đặt câu hỏi, “Cậu…… Không phải là đang muốn an ủi tôi đó chứ?”
“Đương nhiên không phải.” Lục Thanh Tửu cười nói, “Cũng không phải là đứa nhỏ bị người khác bắt nạt liền tìm đến người lớn, nếu thật sự không muốn đi, lúc đó tôi nhất định sẽ vì chuyện sa thải này mà tìm mọi cách để giải thích với anh rồi.” Điều cậu muốn nói là khi đó có thể giải quyết được chuyện hiểu lầm này, thì tất nhiên sẽ không cần kéo dài đến nay.
Ngô Hiêu nhớ lại, cũng đúng là có chuyện như vậy, lúc ấy anh ta đưa ra đề nghị với Lục Thanh Tửu hoặc tự chính mình xin nghỉ, hoặc là bị sa thải, Lục Thanh Tửu vô cùng bình tĩnh mà tiếp nhận sự thật, thậm chí chưa từng cãi lấy một câu. Lúc ấy Ngô Hiêu cho rằng cậu chột dạ, hiện tại nghĩ đến, chỉ sợ là có nguyên nhân khác. Mà nguyên nhân sa thải Lục Thanh Tửu tất nhiên cũng không phải bởi vì Lục Thanh Tửu lắm chuyện, mà bởi vì Ngô Hiêu ở trong WC nghe được Lục Thanh Tửu miêu tả hạng mục đã định ra trước đó của công ty bọn họ vô cùng kỹ càng, sau khi Ngô Hiêu nghe được nội dung này thì liền kiên quyết muốn đuổi việc Lục Thanh Tửu.---Đọc FULL tại dtruyen.com---
Thấy biểu cảm phức tạp trên mặt Ngô Hiêu, Lục Thanh Tửu tất nhiên cũng đoán được bản thân vị cấp trên này đang suy nghĩ cái gì, cậu vỗ vỗ bả vai Ngô Hiêu, cười nói: “Anh thật sự không cần áy náy gì đâu, chuyện từ chức này của tôi là do bản thân tôi tự lựa chọn mà.”
“Vậy tại sao cậu muốn từ chức?” Ngô Hiêu không muốn cho qua như thế.
“Vì nhà tôi có một chút chuyện.” Lục Thanh Tửu trả lời cho có lệ, hiển nhiên không muốn giải thích nguyên nhân rõ ràng với Ngô Hiêu.
Ngô Hiêu còn muốn hỏi, bác cây bị làm lơ trong WC lại kêu lên: “Tiểu Tửu, Tiểu Tửu, cuối cùng cậu cũng về rồi, tôi rất nhớ cậu đó, sau khi cậu đi rồi cũng không còn có ai nói chuyện cùng với tôi nữa, tôi chán muốn chết luôn.” Nó dùng vẫn là giọng nói của Lục Thanh Tửu, chỉ là giọng điệu không giống nhau, càng giống với giọng mấy thiếu niên ngây thơ hơn.
Nghe bác cây nói đã ở chỗ này hơn hai trăm năm, bộ rễ lan rộng tới rất nhiều chỗ, tuy rằng hai trăm năm đối với con người mà nói đã trọn đủ thương hải tang điền*, nhưng đối với họ mà nói cũng chỉ là thời gian bằng một cái búng tay, bác cây tự xưng chính mình vẫn còn là đứa nhỏ, cũng không phải không có lý.
(1)*Thương hải tang điền: Từ cũ dùng trong văn học chỉ những sự thay đổi lớn lao như ruộng dâu biến thành biển xanh.
Có điều vẫn theo thói quen, Lục Thanh Tửu gọi ông là bác cây.
“Ừm, thôi tôi mới về thôi, sau nay có thể sẽ rất ít trở về hơn.” Lục Thanh Tửu nói với lão Thụ, “Vậy bác phải sống cho tốt đấy.”
Bác cây trầm mặc một lát: “Bây giờ cậu ở đâu?”
“Tôi về quê.” Lục Thanh Tửu nói, “Bác chờ tý, lát nữa tôi qua gặp bác.”
Bác cây nói: “Được, nhất định phải tới đó.”
Ngô Hiêu nghe một người một cây đối thoại, trong mắt lộ ra vẻ cực kỳ hâm mộ, anh ta nói: “Mỗi ngày ông ấy đều nói chuyện như vậy sao?”
“Ừm.” Lục Thanh Tửu nói, “Mỗi ngày đều nói như thế.”
Tộc nhân bác cây rất ít, linh vật có thể nói chuyện với ông lại càng ít, từ sau khi phát hiện Lục Thanh Tửu có thể nghe được chính mình nói chuyện, bác cây đều bắt đầu lảm nhảm mỗi ngày ở trong WC, khi Lục Thanh Tửu đi vào WC, gặp lúc không có ai thì sẽ thỉnh thoảng sẽ nói một hai câu với ông.
“Trong nửa năm tôi nghe được khoảng ba bốn lần.” Ngô Hiêu nói, “Trong đó có một lần nói về tôi……”
Lục Thanh Tửu nói: “Nói anh cái gì cơ?”
Ngô Hiêu ho khan một tiếng, bỏ qua đề tài này: “Không nói vụ này nữa, có cách nào khiến tôi có thể thường xuyên nghe được ông ấy nói chuyện không?”
Lục Thanh Tửu suy nghĩ, không trả lời, cậu quả thực không có cách gì, nhưng trở về thử hỏi Bạch Nguyệt Hồ một chút xem sao, nói không chừng lại thực sự có cách gì đó, thật ra nhân phẩm của Ngô Hiêu không tệ, còn rất nghĩa khí, ngoại trừ tính tình chỉ thích nhằm vào mình ra thì ngoài ra cũng không có khuyết điểm gì lớn, mình đi chắc bác cây cũng rất cô đơn, giờ có thêm một người trò chuyện với bác ấy cũng tốt.
“Ngô tổng, hôm nay cứ như vậy đi.” Lục Thanh Tửu nói, “Tôi còn có chuyện khác, đi trước đây.”
Ngô Hiêu nói: “Được rồi, nếu có việc gì cần giúp đỡ cậu có thể nói với tôi.” Tuy rằng Lục Thanh Tửu nói cậu không thèm để ý chuyện bị đuổi việc, nhưng trong lòng Ngô Hiêu vẫn chất chứa một phần áy náy.
Lục Thanh Tửu gật gật đầu, xoay người rời đi.
Sau khi rời khỏi công ty, cậu cũng không vội vã lái xe về nhà, mà đến công viên gần cạnh công ty—— cậu muốn tâm sự cùng với bác cây một chút, chỉ vì Ngô Hiêu ở đó, nên cậu cũng không tiện mở miệng nói nhiều.---Đọc FULL tại dtruyen.com---
Lúc này đã là buổi tối 11 giờ, trên đường phố bắt đầu trở nên trống trải, gió thổi qua cũng trở nên mát mẻ, khi thổi qua trên mặt còn có một cảm giác thoải mái nói không nên lời. Lục Thanh Tửu đi tới công viên, cũng không đi vào ngay, cậu nhìn thấy một cái cây lớn xanh um tùm. Bởi vì là giữa hè, phiến lá trên tán cây che trời, cơ hồ che khuất hơn phân nửa quảng trường. Lục Thanh Tửu lộ ra nụ cười, đi tới trước mặt cây lớn, cậu ngồi ở trên bồn hoa, vươn tay ôn nhu sờ sờ thân cây thô ráp: “Tôi đã trở về rồi.”
Thân cây run rẩy lên, giống như đang bị cái gì đó cào cào, cứ thế mà rơi một mảng lớn lá cây từ trên cao xuống, y như là đổ một trận mưa lớn vậy.
Bác cây nói: “Ở nhà cổ thuận lợi không?”
“Thuận lợi.” Lục Thanh Tửu, “Nhà cổ khá tốt, chỉ là có một chuyện không tìm đươc một chút manh mối nào.”
Bác cây nói: “Chuyện đó có lẽ cũng chỉ là một kiểu suy đoán.”
Lục Thanh Tửu nói: “Mặc dù là suy đoán, nhưng tôi cũng muốn thử.” Cậu dựa vào trên thân cây, thấp giọng lẩm bẩm, “Dù sao hiện tại cũng chỉ còn lại có một mình tôi mà thôi.”
Từ chuyện cha mẹ cậu mất ngoài ý muốn, cho đến việc bà ngoại bị bệnh qua đời, những mối quan hệ liên quan đến thế giới này của Lục Thanh Tửu cũng càng ngày càng nhạt nhẽo, khi cậu học đại học xong thì gấp gáp phải đi làm công, sau khi tiến vào xã hội lại không thể không thể đặt tất cả tinh thần vào trong công việc. Tuy rằng đồng nghiệp trong công ty có quan hệ không tệ với cậu, nhưng có một số việc lại rất khó nói ra. Lúc này, Lục Thanh Tửu gặp bác cây, một người có rất nhiều chuyện muốn nói, cùng với một cây cổ thụ tinh thích nói chuyện dong dài nhưng không tìm thấy đối tượng để nói chuyện.
Một người một cây dần dần quen biết, sau này Lục Thanh Tửu xảy ra chuyện gì, cũng đã quen tâm sự bác cây, bác cây cũng nói cho cậu rất nhiều chuyện, dù cậu có muốn biết hay không muốn biết.
Tộc thụ khác với con người, bọn họ sinh ra đã được truyền thừa ký ức, biết rất nhiều chuyện cùng phương pháp bí mật.
Nửa năm trước, bác cây thức tỉnh thì có được một năng lực mới, có thể bói toán dựa theo ngày sinh bát tự của một người. Lúc ấy bác cây muốn bói một quẻ cho Lục Thanh Tửu, nhưng cuối cùng lại bị Lục Thanh Tửu từ chối, cậu không muốn thông qua quẻ bói mà biết trước tương lai của mình. Có điều cậu lại đem ngày sinh bát tự của cha mẹ mình cho bác cây, để ông thử bói một quẻ.
Sau khi quẻ bói ra, bác cây nhìn quẻ bói lại có chút kỳ quái, ông nói: “Kỳ quái, ngày sinh bát tự của cha mẹ cậu, nhân duyên của hai người cũng là duyên trời tác hợp…… Chỉ là tại sao lại có kết cục như vậy?”
Lục Thanh Tửu nói: “Không nên như thế sao?”
“…… Tai bay vạ gió, thật sự rất kỳ quái.” Bác cây nói, “Aizzz, cũng có thể là do tôi tính không chuẩn, cậu cũng đừng tin là thật……”
Sau khi Lục Thanh Tửu nghe xong vẫn luôn không nói chuyện, nhưng rất nhanh đã từ chức ở công ty, dự định trở về quê.
Bác cây biết Lục Thanh Tửu để lời nói của mình ở trong lòng, chỉ là ông lại không biết nên khuyên Lục Thanh Tửu như thế nào, khi nhìn thấy dáng vẻ ý đã quyết của Lục Thanh Tửu lúc rời đi, thì chỉ đành có thể chúc Lục Thanh Tửu thuận buồm xuôi gió mà thôi.---Đọc FULL tại dtruyen.com---
Có điều hiện tại xem ra, Lục Thanh Tửu trở lại nhà cổ dường như cũng không phải chuyện gì xấu, ít nhất bác cây cảm giác được sức sống ở trên người cậu đã tăng lên không ít, cảm giác tốt hơn rất nhiều so với làm công trong đơn vị người ta lúc trước.
“Tôi ở nhà cũ gặp rất nhiều người.” Lục Thanh Tửu cười với bác cây nói, “Còn gặp một con hồ ly tinh rất xinh đẹp.”
Bác cây nói: “Hồ ly tinh? Thiệt hay giả đó? Tôi còn chưa từng gặp hồ ly tinh đâu.”
Lục Thanh Tửu nói: “Tất nhiên là thật rồi.” Cậu kể rất nhiều chuyện ở nhà cổ cho bác cây nghe, bác cây nghe mùi ngon, cực kỳ hâm mộ nói, “Thật hâm mộ nơi ở của các cậu, tôi cũng muốn đi đến nơi khác nhìn xem.”
“Sau này bác có thể hóa thành hình dạng khác không?” Lục Thanh Tửu hỏi.
“Không biết.” Bác cây nói, “Có điều, nếu hóa hình thì cũng là chuyện ngàn năm sau……” Giọng điệu ông nhẹ xuống, “Khi đó không biết cảnh sắc nhân thế sẽ thay đổi thế nào nữa.”
Lục Thanh Tửu sờ sờ thân cây thô ráp của ông: “Không sao đâu, thời gian sẽ trôi qua rất nhanh thôi. ”
Hai người nói với nhau rất nhiều chuyện, bác cây nói sau khi Lục Thanh Tửu rời đi trong công ty xảy ra rất nhiều chuyện vặt vãnh, ví như A cùng B yêu đương nhưng không dám công khai trong công sở, kết quả phát hiện cả hai người đều cùng nhau lén lút bắt cá hai tay có người yêu khác, cuối cùng ở trong công ty gây lộn một trận, sau đó lại rủ nhau từ chức. Rồi còn ví dụ như chuyện bệnh trĩ Ngô Hiêu gần đây đã đỡ được một chút rồi, nhưng bởi vì tuần trước anh ta uống rượu cho nên đã bị tái phát, thiếu chút nữa phải vào bệnh viện vì bị mất máu cấp tính……
Thấy bác cây nói chuyện không dứt, Lục Thanh Tửu chỉ có thể nhanh chóng kêu dừng lại, với trình độ nói chuyện dong dài của bác cây, ông sẽ nói chuyện nhỏ nhặt như thóc mục vừng thối suốt cả một buổi tối cho xem.
“Sáng ngày mai tôi sẽ trở về.” Lục Thanh Tửu nhớ trong nhà mình còn hai người không biết nấu cơm, “Tôi trở về sẽ hỏi một chút xem có cách nào để Ngô Hiêu nghe được bác nói chuyện hay không.”
Bác cây nói: “Cậu đi nữa à?” Ông run run lá cây.
Lục Thanh Tửu nói: “Ừm.”
“Còn trở về không?” Bác cây lại hỏi.---Đọc FULL tại dtruyen.com---
Lục Thanh Tửu cười nói: “Tất nhiên sẽ trở về, ít nhất mỗi năm trở về thì sẽ đến gặp bác một lần.” Phần mộ của cha mẹ cậu vẫn còn nằm trong thành phố, cậu tất nhiên phải trở về rồi.
“Được.” Một mảnh lá cây thong thả bay xuống ở trên đầu Lục Thanh Tửu, giọng điệu của bác cây ôn hòa, “Tôi chờ cậu trở về.”
Lục Thanh Tửu cười nói: “Ừm.”
Nói chuyện với bác cây lâu như vậy, tâm trạng của Lục Thanh Tửu trở nên rất tốt, cậu lái xe vận tải nhỏ trở về nhà của Chu Miểu Miểu. Trong lúc đó, Chu Miểu Miểu đã nhắn rất nhiều tin nhắn để hỏi tình hình, sợ Lục Thanh Tửu sẽ đánh nhau với Ngô Hiêu, suy cho cùng nhìn từ hình thể của hai người, nếu thật sự đánh nhau Lục Thanh Tửu không có khả năng sẽ chiếm được lợi.
Lục Thanh Tửu sợ cô lo lắng, nên lấy điện thoại gọi cho cô, nói mình và Ngô Hiêu đã nói chuyện rõ ràng rồi, hoàn toàn không có ý muốn đánh nhau.
Nhưng Chu Miểu Miểu vẫn không yên tâm, cô ở nhà mở đèn chờ Lục Thanh Tửu trở về.
Sau khi Lục Thanh Tửu về đến nhà thì nhìn thấy Chu Miểu Miểu nằm liệt ở trên sofa, nghe được tiếng cậu vào cửa, cô mơ mơ màng màng nói: “Thanh Tửu, cậu trở về rồi à?”
Lục Thanh Tửu nói: “Sao không lên giường ngủ?”
Chu Miểu Miểu nói: “Tôi sợ cậu bị đánh.”
Lục Thanh Tửu bật cười: “Em đã nói anh ta sẽ không đánh em đâu mà……”
Chu Miểu Miểu nói: “Sao mà không chứ, cậu không biết anh ta ghét cậu đến cỡ nào đâu, tôi và anh Vân thậm chí còn nghi ngờ nếu cậu đi trên đường một mình, không biết có khi nào anh ta me cậu trùm bao bố rồi đập một trận luôn hay không đó.”---Đọc FULL tại dtruyen.com---
Lục Thanh Tửu không nhịn được mà cười, cậu nói: “Không sao, em và anh ta đã giải quyết xong hiểu lầm rồi.” Nghĩ đến Ngô Hiêu cho rằng bản thân mình đi khắp nơi nói chuyện bộ phận cúc hoa của anh ta không được khỏe, tất nhiên anh ta là sẽ hận cậu đến ngứa răng rồi.
Chu Miểu Miểu thấy Lục Thanh Tửu quả thực không có việc gì thì cũng không dây dưa đề tài này nữa, cô nói: “Ngày mai cậu trở về sao?”
“Ừm.” Lục Thanh Tửu nói, “Ngày mai sẽ trở về.”
“Hay là ở thêm hai ngày đi?” Chu Miểu Miểu nói, “Hôm nay Trương tổng mới biết được cậu về đây, có nói lại muốn cùng cậu ăn một bữa cơm đấy.”
Lục Thanh Tửu nói: “Không được, trong nhà có chuyện, không thể rời khỏi lâu được.”
“Vậy được rồi.” Chu Miểu Miểu nói, “Ngày mai tôi phải đi làm, nên không tiễn cậu được.”
Lục Thanh Tửu gật đầu.
Sau khi quét mộ xong, gặp được người xưa, kế tiếp là nên về nhà thôi. Hai ngày này Lục Thanh Tửu không có liên lạc với Doãn Tầm, cũng không biết tình huống trong nhà rốt cuộc thế nào rồi. Sáng sớm ngày hôm sau cậu lái xe vận tải nhỏ, chở theo một cốp xe đầy đặc sản lên đường trở về nhà.
Vẫn là lộ trình mười mấy tiếng như cũ, sáng sớm 6 giờ xuất phát, Lục Thanh Tửu về đến nhà đã gần 10 giờ tối, xe vận tải nhỏ ngừng ở trước cửa nhà, Lục Thanh Tửu mang theo bao lớn bao nhỏ xuống xe, khi mở cửa đi vào sân, cậu lại bị cái xác nằm trong sân làm cho hú hồn.
Bạch Nguyệt Hồ vẫn nằm ở trên ghế của hắn lắc lắc còn đỡ, Doãn Tầm thế mà tìm đâu ra một cái chiếu nằm ở bên cạnh Bạch Nguyệt Hồ, Lục Thanh Tửu không nhìn thấy rõ trong bóng đêm, thiếu chút nữa còn cho rằng là xác chết, sau khi xác chết nghe tiếng mở cửa thì liền nhảy dựng lên, một đường nhắm phía Lục Thanh Tửu, vừa bay đến trong miệng đã ồn ào: “Thanh Tửu, cậu đã trở lại rồi! Cậu còn không trở về, tôi sẽ chết ở chỗ này luôn đó!!”---Đọc FULL tại dtruyen.com---
Lục Thanh Tửu nói: “Làm sao vậy?”
Doãn Tầm khóc lóc kể lể nói: “Bạch Nguyệt Hồ quả thực không phải con người mà, ban đêm lúc cậu rời đi, anh ta đã lặng lẽ ăn hết tất cả đồ ăn, không chừa lại cho tôi một miếng nào luôn.”
Lục Thanh Tửu: “…… Không phải còn có mì gói sao?”
Doãn Tầm nói: “Ăn hết luôn mì gói luôn mới đau!!!”
Lục Thanh Tửu: “……”
Bạch Nguyệt Hồ nghe Doãn Tầm cáo trạng, thì ở bên cạnh lạnh nhạt nói một câu: “Không phải tôi còn chừa lại cậu sao.”
Doãn Tầm bi thương giả khóc lên.
Lục Thanh Tửu bị hai người ồn ào đến đau đầu, nói: “Được rồi được rồi, mang về cho hai người không ít đồ ăn này, hai người lót dạ trước đi, tôi vào trong bếp nấu cho hai người tô mì.”
Doãn Tầm phấn khởi hoan hô lên.
Lục Thanh Tửu đặt đồ ăn sang một bên, mặc tạp dề vào phòng bếp, khi cậu đi vào phòng bếp mới bị cảnh tượng kinh khủng trong phòng bếp dọa cho choáng váng. Chỉ thấy đồ ăn trước đó làm sẵn trong phòng bếp đều bị ăn sạch, thậm chí bao gồm cả lọ tương ớt. Tủ lạnh trống rỗng, ngay cả sợi lông cũng không còn.
Nhóc hồ ly vốn đang ngủ cũng bị đánh thức, nó chồm lên bên mắt cá chân Lục Thanh Tửu, sau đó dùng cái đầu mềm mại của mình cọ cọ Lục Thanh Tửu, Lục Thanh Tửu cong lưng sờ sờ đầu của nó: “Ngoan, lát nữa nấu cho mày thịt băm nha.”
Lục Thanh Tửu đơn giản nấu hai bát mì trứng cho Doãn Tầm cùng Bạch Nguyệt Hồ, hai người trực tiếp ăn xong, cả nước cũng không chừa lại.
Sau khiDoãn Tầm ăn xong thì cảm thấy thỏa mãn kéo tấm chiếu của mình về nhà, Bạch Nguyệt Hồ cũng từ trên ghế bò lên. Dựa theo cách nói của Doãn Tầm, từ sau khi hắn ăn sạch đồ ăn của Lục Thanh Tửu thì hắn cứ dính ở trên ghế bập bênh mà lắc lắc, có kéo cũng không ra —— đương nhiên, Doãn Tầm cũng không dám đến kéo thật.
“Ăn no chưa?” Lục Thanh Tửu xoa xoa mồ hôi trên trán mình.
“Ừm.” Bạch Nguyệt Hồ đáp, “Muộn rồi, ngủ đi.”---Đọc FULL tại dtruyen.com---
Lục Thanh Tửu nói: “Ờ.”
Bạch Nguyệt Hồ nói: “Vất vả rồi.”
Lục Thanh Tửu cười nói: “Nào có vất vả.”
Ánh mắt hai người nhìn nhau, đều nhìn hiểu vẻ mặt của phương, Lục Thanh Tửu cong lên khóe mắt nói: “Ngủ ngon.”
Bạch Nguyệt Hồ dịu dàng nói: “Ngủ ngon.”
Ngủ một giấc cho tới ngày hôm sau. Tiếng kêu của nhóc hồ ly thay thế cho chức năng của đồng hồ báo thức, gọi Lục Thanh Tửu từ trên giường thức dậy. Lục Thanh Tửu biết bọn họ đã mấy ngày không ăn rồi, cho nên sáng sớm nấu một phần mì dưa chua, định bù lại một chút cho hai người.
Mì là cho tự tay nhào, cắt thành từng miếng, sau đó cho vào nồi nước canh dưa chua, canh dưa chua còn có xương thịt tươi chính mình bỏ vào hầm, trên mặt thịt bỏ vào một ít bột khoai lang, bỏ vào như thế khi nấu chín thịt sẽ mềm hơn, kích thích vị ngon miệng hơn thì ăn cùng với dưa chua. Mì do mình nhào nặn, cũng rất dai và dẻo, đặc biệt là vào mùa hè nóng bức thế này, ăn một bát mì thì không thể thoải mái hơn được.
Sau khi làm mì xong, Lục Thanh Tửu chuẩn bị làm món thịt băm cho nhóc hồ ly, ba người một hồ ly ngồi ở trong nhà bắt đầu ăn sáng, Bạch Nguyệt Hồ ăn xong trước hết, sau khi ăn xong liền xuống ruộng, thời tiết này rất nóng, chăm sóc hoa màu càng vất vả hơn, không chú ý một chút hoa màu sẽ bị bị thiếu nước chết khô ngay.
Lục Thanh Tửu gọi điện thoại cho Triều Thiên Vũ đến mang số nho còn lại đi, quả nho đã chín hết, nếu để qua một thời gian nữa sẽ bị rụng xuống hết, ba người bọn họ ăn không hết, nếu để rụng hết như thế thì có chút hơi lãng phí.---Đọc FULL tại dtruyen.com---
Bởi vì biết bọn họ đói bụng mấy ngày, bữa trưa Lục Thanh Tửu nấu như một bữa tiệc lớn đều là thịt, thịt lợn xào hai lần, bò kho, gà rau trộn, thịt lát luộc, tóm lại món ăn mặn nào cũng nấu.
Doãn Tầm cùng Bạch Nguyệt Hồ ăn rất là thỏa mãn, Doãn Tầm tỏ vẻ mấy ngày nay bởi vì bị đói khát mà tuột máu, bây giờ cuối cùng cũng được tẩm bổ lại rồi.
Bạch Nguyệt Hồ không nói chuyện, nhưng từ vẻ mặt của hắn cũng biết hắn rất hài lòng.
Nhân lúc thời gian ngủ trưa, Lục Thanh Tửu nói với Bạch Nguyệt Hồ chuyện bác cây, còn hỏi hắn có cách nào có thể làm cho Ngô Hiêu nghe được bác cây nói chuyện hay không.
Bạch Nguyệt Hồ sau khi nghe xong suy nghĩ, nói: “Thật ra cũng có.”
“Thật sự có sao?” Lục Thanh Tửu kinh hỉ nói.
“Ừ.” Bạch Nguyệt Hồ nói, “Cậu kêu cái cây đó cho người kia ăn một chút tinh hoa của nó là được.”
Lục Thanh Tửu: “…… Cái gì?” Cậu cho rằng bản thân nghe lầm.
“Tên gọi tắt là thụ tinh.” Bạch Nguyệt Hồ thấy vẻ mặt mờ mịt của Lục Thanh Tửu, vô cùng kiên nhẫn giải thích kỹ càng một lần, “Chính là bên trong tâm của cây có chứa một loại chất lỏng màu trắng, nếu ăn loại chất lỏng này, Ngô Hiêu có thể nghe thấy được thụ tộc nói chuyện.”
Lục Thanh Tửu: “……” Nghe xong Bạch Nguyệt Hồ giải thích, Lục Thanh Tửu vì tư tưởng chính mình không trong sáng của mình mà cảm thấy áy náy, “Nhưng mà bác cây không thể cử động, vậy phải làm sao bây giờ?”
Bạch Nguyệt Hồ nói: “Cậu bảo Ngô Hiêu đó đi đến trước mặt bác cây mà cậu ta muốn nói chuyện kia, sau đó há miệng cắn thân cây một cái là được.”
Tuy rằng Ngô Hiêu không nghe được bác cây nói chuyện, nhưng bác cây lại là có thể nghe thấy Ngô Hiêu nói chuyện, nếu bác cây muốn để Ngô Hiêu nghe thấy chính mình nói chuyện thì sẽ phân bố tinh hoa của mình ra, Ngô Hiêu chẳng khác nào đã được thụ tộc thừa nhận, sau này cũng có thể tiến hành giao lưu với tộc thụ.
Lục Thanh Tửu không nghĩ tới biện pháp này lại đơn giản như vậy, chỉ là không biết vì sao bác cây không nói với mình, chẳng lẽ là do ngại sao? Cậu cũng không nghĩ gì nhiều, nghe được đáp án thì liền gọi cho Ngô Hiêu nói chuyện này.
Ngô Hiêu nghe xong quyết định sau khi tan ca sẽ đến công viên tìm bác cây, nghe giọng điệu của anh ta, hình như có hơi chút nóng lòng.
Lục Thanh Tửu vốn dĩ cho rằng việc này xem như kết thúc như thế, nhưng tới giữa trưa ngày hôm sau, cậu lại nhận được cuộc gọi từ Ngô Hiêu, giọng nói của Ngô Hiêu có chút khàn khàn, giọng điệu quả thực giống như khóc không ra tiếng vậy, anh ta ở đầu bên kia điện thoại rống lên nói: “Lục Thanh Tửu, cậu thật là quá đáng!”
Lục Thanh Tửu khó hiểu nói: “Hả?”
Ngô Hiêu nói: “Cậu……dù tôi đuổi việc cậu, nhưng tôi cũng chấp nhận xin lỗi bồi thường cho cậu rồi, sao cậu lại đối xử với tôi như vậy hả?”
Lục Thanh Tửu nói: “Tôi làm gì với anh chứ?” Vẻ mặt cậu mờ mịt, ngay sau đó nghĩ tới ngày hôm qua minh kêu Ngô Hiêu đi thử cách đó, “Rốt cuộc anh đã xảy ra chuyện gì ở đó? Không nghiêm trọng chứ??”
Ước chừng do giọng nói của cậu quá vô tội, trong giọng của Ngô Hiêu cũng mang theo một tia hoài nghi: “Cậu không biết thật à? Vậy cái cách kia của cậu là ở đâu ra?”
Lục Thanh Tửu nói: “……Là bà cốt trong thôn nói với tôi.” Cậu nói là bà cốt xong, thì liếc mắt nhìn về phía Bạch Nguyệt Hồ đang còn dính ở trên ghế lắc lắc vui sướng.
“Bà cốt??” Ngô Hiêu nói, “Bà cốt đó không nói vấn đề gì khác sao?”
Lục Thanh Tửu nói: “Vấn đề khác?Vấn đề khác gì? Bà cốt nói chỉ cần làm như vậy là có thể nghe được tộc thụ nói chuyện, cũng không nói có vấn đề gì khác, rốt cuộc là sao vậy?” Cậu cảm giác bên kia đã xảy ra chuyện lớn rất khó lường trước được, nếu không Ngô Hiêu cũng sẽ không dùng loại giọng điệu này cùng cậu nói chuyện.
Nghe xong lời giải thích của Lục Thanh Tửu, Ngô Hiêu lại lâm vào trầm tư.
Lục Thanh Tửu kêu vài tiếng thì mới nghe được đầu bên kia truyền đến một tiếng thở dài sâu kín, sau đó Ngô Hiêu cứng họng phun từ kẽ răng ra mấy chữ: “Thôi, không có việc gì.”
Lục Thanh Tửu: “……” Ngô tổng, dáng vẻ này không giống như là không có việc gì đâu.
Ngô Hiêu muốn nói lại thôi: “Tôi…… Thôi quên đi.”
Lục Thanh Tửu: “…… Vậy, hiện tại anh có thể nghe được bác cây nói chuyện không?”
Cậu hỏi xong lời này, thì lại nghe được đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng nghiến răng, anh ta nói: “Ừ, tôi có thể nghe được.”
Lục Thanh Tửu: “À……” Nếu có thể nghe thấy được, vậy tại sao anh ta lại tức giận như vậy chứ, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn ư? Lục Thanh Tửu rất muốn hỏi như vậy, nhưng cuối cùng cậu nhịn xuống, bởi vì tâm trạng lúc này của Ngô Hiêu không được tốt, anh ta thấp giọng mắng vài câu sau đó cúp điện thoại.
Sau khi cúp điện thoại, Lục Thanh Tửu nhìn màn hình di động của mình, tự hỏi một lát sau đó đi đến chỗ Bạch Nguyệt Hồ còn đang ngủ.
“Nguyệt Hồ.” Lục Thanh Tửu gọi hắn.
Bạch Nguyệt Hồ mở to mắt nhìn Lục Thanh Tửu.
“Cái cách mà anh nói có thể giúp người ta nghe được tộc thụ nói chuyện đó, không biết có di chứng gì không nhỉ?” Lục Thanh Tửu chớp chớp mắt, hỏi ra vấn đề vốn nên hỏi trong ngày hôm qua mới đúng.
Bạch Nguyệt Hồ chầm chậm nói: “Di chứng?”
Lục Thanh Tửu gật gật đầu.
“Tính ra chắc có.” Giọng điệu Bạch Nguyệt Hồ nhẹ nhàng bâng quơ, hắn nói, “Nếu thụ tộc đồng ý thì hai người sẽ kết thành vợ chồng.”
Lục Thanh Tửu: “……”
Bạch Nguyệt Hồ thấy dáng vẻ Lục Thanh Tửu giật mình như thể muốn rớt cái cằm xuống đất, nhướng mày nói: “Sao thế?”
Lục Thanh Tửu rốt cuộc hiểu rõ nguyên nhân tại sao trong giọng nói của Ngô Hiêu tràn đầy thống khổ như thế, cậu nhất thời có chút dở khóc dở cười: “Sao lúc đó anh không nói với tôi……”
Bạch Nguyệt Hồ lại vô cùng thản nhiên nói: “Bởi vì cái này không xem như là di chứng mà.”
Cũng chỉ là kết hôn thôi, sao có thể xem như là di chứng được chứ —— Lục Thanh Tửu không khỏi bởi vì logic hồ ly tinh nhà cậu mà vỗ tay, cậu có nên gọi điện thoại lại cho Ngô Hiêu không, chúc mừng Ngô tổng đã rước được một cô dâu hơn trăm tuổi không nhỉ???
Ngô Hiêu nhìn về phía Lục Thanh Tửu, nghiêm túc nói: “Tôi chấp nhận bồi thường số tiền lớn vì đã sa thải cậu, nếu cậu đồng ý, tôi muốn mời cậu trở lại công ty làm việc một lần nữa……” Giọng điệu cùng ánh mắt anh ta rất chân thành, nhìn ra được là đang thành tâm biểu đạt lời xin lỗi với Lục Thanh Tửu.---Đọc FULL tại dtruyen.com---
Lục Thanh Tửu lại từ chối, cậu từ chối rất thản nhiên: “Anh không cần phải cảm thấy có lỗi gì đâu, thật ra nếu không xảy ra chuyện như thế này thì tôi cũng sẽ tự từ chức rồi.”
“Tại sao?” Ngô Hiêu nghi hoặc đặt câu hỏi, “Cậu…… Không phải là đang muốn an ủi tôi đó chứ?”
“Đương nhiên không phải.” Lục Thanh Tửu cười nói, “Cũng không phải là đứa nhỏ bị người khác bắt nạt liền tìm đến người lớn, nếu thật sự không muốn đi, lúc đó tôi nhất định sẽ vì chuyện sa thải này mà tìm mọi cách để giải thích với anh rồi.” Điều cậu muốn nói là khi đó có thể giải quyết được chuyện hiểu lầm này, thì tất nhiên sẽ không cần kéo dài đến nay.
Ngô Hiêu nhớ lại, cũng đúng là có chuyện như vậy, lúc ấy anh ta đưa ra đề nghị với Lục Thanh Tửu hoặc tự chính mình xin nghỉ, hoặc là bị sa thải, Lục Thanh Tửu vô cùng bình tĩnh mà tiếp nhận sự thật, thậm chí chưa từng cãi lấy một câu. Lúc ấy Ngô Hiêu cho rằng cậu chột dạ, hiện tại nghĩ đến, chỉ sợ là có nguyên nhân khác. Mà nguyên nhân sa thải Lục Thanh Tửu tất nhiên cũng không phải bởi vì Lục Thanh Tửu lắm chuyện, mà bởi vì Ngô Hiêu ở trong WC nghe được Lục Thanh Tửu miêu tả hạng mục đã định ra trước đó của công ty bọn họ vô cùng kỹ càng, sau khi Ngô Hiêu nghe được nội dung này thì liền kiên quyết muốn đuổi việc Lục Thanh Tửu.---Đọc FULL tại dtruyen.com---
Thấy biểu cảm phức tạp trên mặt Ngô Hiêu, Lục Thanh Tửu tất nhiên cũng đoán được bản thân vị cấp trên này đang suy nghĩ cái gì, cậu vỗ vỗ bả vai Ngô Hiêu, cười nói: “Anh thật sự không cần áy náy gì đâu, chuyện từ chức này của tôi là do bản thân tôi tự lựa chọn mà.”
“Vậy tại sao cậu muốn từ chức?” Ngô Hiêu không muốn cho qua như thế.
“Vì nhà tôi có một chút chuyện.” Lục Thanh Tửu trả lời cho có lệ, hiển nhiên không muốn giải thích nguyên nhân rõ ràng với Ngô Hiêu.
Ngô Hiêu còn muốn hỏi, bác cây bị làm lơ trong WC lại kêu lên: “Tiểu Tửu, Tiểu Tửu, cuối cùng cậu cũng về rồi, tôi rất nhớ cậu đó, sau khi cậu đi rồi cũng không còn có ai nói chuyện cùng với tôi nữa, tôi chán muốn chết luôn.” Nó dùng vẫn là giọng nói của Lục Thanh Tửu, chỉ là giọng điệu không giống nhau, càng giống với giọng mấy thiếu niên ngây thơ hơn.
Nghe bác cây nói đã ở chỗ này hơn hai trăm năm, bộ rễ lan rộng tới rất nhiều chỗ, tuy rằng hai trăm năm đối với con người mà nói đã trọn đủ thương hải tang điền*, nhưng đối với họ mà nói cũng chỉ là thời gian bằng một cái búng tay, bác cây tự xưng chính mình vẫn còn là đứa nhỏ, cũng không phải không có lý.
(1)*Thương hải tang điền: Từ cũ dùng trong văn học chỉ những sự thay đổi lớn lao như ruộng dâu biến thành biển xanh.
Có điều vẫn theo thói quen, Lục Thanh Tửu gọi ông là bác cây.
“Ừm, thôi tôi mới về thôi, sau nay có thể sẽ rất ít trở về hơn.” Lục Thanh Tửu nói với lão Thụ, “Vậy bác phải sống cho tốt đấy.”
Bác cây trầm mặc một lát: “Bây giờ cậu ở đâu?”
“Tôi về quê.” Lục Thanh Tửu nói, “Bác chờ tý, lát nữa tôi qua gặp bác.”
Bác cây nói: “Được, nhất định phải tới đó.”
Ngô Hiêu nghe một người một cây đối thoại, trong mắt lộ ra vẻ cực kỳ hâm mộ, anh ta nói: “Mỗi ngày ông ấy đều nói chuyện như vậy sao?”
“Ừm.” Lục Thanh Tửu nói, “Mỗi ngày đều nói như thế.”
Tộc nhân bác cây rất ít, linh vật có thể nói chuyện với ông lại càng ít, từ sau khi phát hiện Lục Thanh Tửu có thể nghe được chính mình nói chuyện, bác cây đều bắt đầu lảm nhảm mỗi ngày ở trong WC, khi Lục Thanh Tửu đi vào WC, gặp lúc không có ai thì sẽ thỉnh thoảng sẽ nói một hai câu với ông.
“Trong nửa năm tôi nghe được khoảng ba bốn lần.” Ngô Hiêu nói, “Trong đó có một lần nói về tôi……”
Lục Thanh Tửu nói: “Nói anh cái gì cơ?”
Ngô Hiêu ho khan một tiếng, bỏ qua đề tài này: “Không nói vụ này nữa, có cách nào khiến tôi có thể thường xuyên nghe được ông ấy nói chuyện không?”
Lục Thanh Tửu suy nghĩ, không trả lời, cậu quả thực không có cách gì, nhưng trở về thử hỏi Bạch Nguyệt Hồ một chút xem sao, nói không chừng lại thực sự có cách gì đó, thật ra nhân phẩm của Ngô Hiêu không tệ, còn rất nghĩa khí, ngoại trừ tính tình chỉ thích nhằm vào mình ra thì ngoài ra cũng không có khuyết điểm gì lớn, mình đi chắc bác cây cũng rất cô đơn, giờ có thêm một người trò chuyện với bác ấy cũng tốt.
“Ngô tổng, hôm nay cứ như vậy đi.” Lục Thanh Tửu nói, “Tôi còn có chuyện khác, đi trước đây.”
Ngô Hiêu nói: “Được rồi, nếu có việc gì cần giúp đỡ cậu có thể nói với tôi.” Tuy rằng Lục Thanh Tửu nói cậu không thèm để ý chuyện bị đuổi việc, nhưng trong lòng Ngô Hiêu vẫn chất chứa một phần áy náy.
Lục Thanh Tửu gật gật đầu, xoay người rời đi.
Sau khi rời khỏi công ty, cậu cũng không vội vã lái xe về nhà, mà đến công viên gần cạnh công ty—— cậu muốn tâm sự cùng với bác cây một chút, chỉ vì Ngô Hiêu ở đó, nên cậu cũng không tiện mở miệng nói nhiều.---Đọc FULL tại dtruyen.com---
Lúc này đã là buổi tối 11 giờ, trên đường phố bắt đầu trở nên trống trải, gió thổi qua cũng trở nên mát mẻ, khi thổi qua trên mặt còn có một cảm giác thoải mái nói không nên lời. Lục Thanh Tửu đi tới công viên, cũng không đi vào ngay, cậu nhìn thấy một cái cây lớn xanh um tùm. Bởi vì là giữa hè, phiến lá trên tán cây che trời, cơ hồ che khuất hơn phân nửa quảng trường. Lục Thanh Tửu lộ ra nụ cười, đi tới trước mặt cây lớn, cậu ngồi ở trên bồn hoa, vươn tay ôn nhu sờ sờ thân cây thô ráp: “Tôi đã trở về rồi.”
Thân cây run rẩy lên, giống như đang bị cái gì đó cào cào, cứ thế mà rơi một mảng lớn lá cây từ trên cao xuống, y như là đổ một trận mưa lớn vậy.
Bác cây nói: “Ở nhà cổ thuận lợi không?”
“Thuận lợi.” Lục Thanh Tửu, “Nhà cổ khá tốt, chỉ là có một chuyện không tìm đươc một chút manh mối nào.”
Bác cây nói: “Chuyện đó có lẽ cũng chỉ là một kiểu suy đoán.”
Lục Thanh Tửu nói: “Mặc dù là suy đoán, nhưng tôi cũng muốn thử.” Cậu dựa vào trên thân cây, thấp giọng lẩm bẩm, “Dù sao hiện tại cũng chỉ còn lại có một mình tôi mà thôi.”
Từ chuyện cha mẹ cậu mất ngoài ý muốn, cho đến việc bà ngoại bị bệnh qua đời, những mối quan hệ liên quan đến thế giới này của Lục Thanh Tửu cũng càng ngày càng nhạt nhẽo, khi cậu học đại học xong thì gấp gáp phải đi làm công, sau khi tiến vào xã hội lại không thể không thể đặt tất cả tinh thần vào trong công việc. Tuy rằng đồng nghiệp trong công ty có quan hệ không tệ với cậu, nhưng có một số việc lại rất khó nói ra. Lúc này, Lục Thanh Tửu gặp bác cây, một người có rất nhiều chuyện muốn nói, cùng với một cây cổ thụ tinh thích nói chuyện dong dài nhưng không tìm thấy đối tượng để nói chuyện.
Một người một cây dần dần quen biết, sau này Lục Thanh Tửu xảy ra chuyện gì, cũng đã quen tâm sự bác cây, bác cây cũng nói cho cậu rất nhiều chuyện, dù cậu có muốn biết hay không muốn biết.
Tộc thụ khác với con người, bọn họ sinh ra đã được truyền thừa ký ức, biết rất nhiều chuyện cùng phương pháp bí mật.
Nửa năm trước, bác cây thức tỉnh thì có được một năng lực mới, có thể bói toán dựa theo ngày sinh bát tự của một người. Lúc ấy bác cây muốn bói một quẻ cho Lục Thanh Tửu, nhưng cuối cùng lại bị Lục Thanh Tửu từ chối, cậu không muốn thông qua quẻ bói mà biết trước tương lai của mình. Có điều cậu lại đem ngày sinh bát tự của cha mẹ mình cho bác cây, để ông thử bói một quẻ.
Sau khi quẻ bói ra, bác cây nhìn quẻ bói lại có chút kỳ quái, ông nói: “Kỳ quái, ngày sinh bát tự của cha mẹ cậu, nhân duyên của hai người cũng là duyên trời tác hợp…… Chỉ là tại sao lại có kết cục như vậy?”
Lục Thanh Tửu nói: “Không nên như thế sao?”
“…… Tai bay vạ gió, thật sự rất kỳ quái.” Bác cây nói, “Aizzz, cũng có thể là do tôi tính không chuẩn, cậu cũng đừng tin là thật……”
Sau khi Lục Thanh Tửu nghe xong vẫn luôn không nói chuyện, nhưng rất nhanh đã từ chức ở công ty, dự định trở về quê.
Bác cây biết Lục Thanh Tửu để lời nói của mình ở trong lòng, chỉ là ông lại không biết nên khuyên Lục Thanh Tửu như thế nào, khi nhìn thấy dáng vẻ ý đã quyết của Lục Thanh Tửu lúc rời đi, thì chỉ đành có thể chúc Lục Thanh Tửu thuận buồm xuôi gió mà thôi.---Đọc FULL tại dtruyen.com---
Có điều hiện tại xem ra, Lục Thanh Tửu trở lại nhà cổ dường như cũng không phải chuyện gì xấu, ít nhất bác cây cảm giác được sức sống ở trên người cậu đã tăng lên không ít, cảm giác tốt hơn rất nhiều so với làm công trong đơn vị người ta lúc trước.
“Tôi ở nhà cũ gặp rất nhiều người.” Lục Thanh Tửu cười với bác cây nói, “Còn gặp một con hồ ly tinh rất xinh đẹp.”
Bác cây nói: “Hồ ly tinh? Thiệt hay giả đó? Tôi còn chưa từng gặp hồ ly tinh đâu.”
Lục Thanh Tửu nói: “Tất nhiên là thật rồi.” Cậu kể rất nhiều chuyện ở nhà cổ cho bác cây nghe, bác cây nghe mùi ngon, cực kỳ hâm mộ nói, “Thật hâm mộ nơi ở của các cậu, tôi cũng muốn đi đến nơi khác nhìn xem.”
“Sau này bác có thể hóa thành hình dạng khác không?” Lục Thanh Tửu hỏi.
“Không biết.” Bác cây nói, “Có điều, nếu hóa hình thì cũng là chuyện ngàn năm sau……” Giọng điệu ông nhẹ xuống, “Khi đó không biết cảnh sắc nhân thế sẽ thay đổi thế nào nữa.”
Lục Thanh Tửu sờ sờ thân cây thô ráp của ông: “Không sao đâu, thời gian sẽ trôi qua rất nhanh thôi. ”
Hai người nói với nhau rất nhiều chuyện, bác cây nói sau khi Lục Thanh Tửu rời đi trong công ty xảy ra rất nhiều chuyện vặt vãnh, ví như A cùng B yêu đương nhưng không dám công khai trong công sở, kết quả phát hiện cả hai người đều cùng nhau lén lút bắt cá hai tay có người yêu khác, cuối cùng ở trong công ty gây lộn một trận, sau đó lại rủ nhau từ chức. Rồi còn ví dụ như chuyện bệnh trĩ Ngô Hiêu gần đây đã đỡ được một chút rồi, nhưng bởi vì tuần trước anh ta uống rượu cho nên đã bị tái phát, thiếu chút nữa phải vào bệnh viện vì bị mất máu cấp tính……
Thấy bác cây nói chuyện không dứt, Lục Thanh Tửu chỉ có thể nhanh chóng kêu dừng lại, với trình độ nói chuyện dong dài của bác cây, ông sẽ nói chuyện nhỏ nhặt như thóc mục vừng thối suốt cả một buổi tối cho xem.
“Sáng ngày mai tôi sẽ trở về.” Lục Thanh Tửu nhớ trong nhà mình còn hai người không biết nấu cơm, “Tôi trở về sẽ hỏi một chút xem có cách nào để Ngô Hiêu nghe được bác nói chuyện hay không.”
Bác cây nói: “Cậu đi nữa à?” Ông run run lá cây.
Lục Thanh Tửu nói: “Ừm.”
“Còn trở về không?” Bác cây lại hỏi.---Đọc FULL tại dtruyen.com---
Lục Thanh Tửu cười nói: “Tất nhiên sẽ trở về, ít nhất mỗi năm trở về thì sẽ đến gặp bác một lần.” Phần mộ của cha mẹ cậu vẫn còn nằm trong thành phố, cậu tất nhiên phải trở về rồi.
“Được.” Một mảnh lá cây thong thả bay xuống ở trên đầu Lục Thanh Tửu, giọng điệu của bác cây ôn hòa, “Tôi chờ cậu trở về.”
Lục Thanh Tửu cười nói: “Ừm.”
Nói chuyện với bác cây lâu như vậy, tâm trạng của Lục Thanh Tửu trở nên rất tốt, cậu lái xe vận tải nhỏ trở về nhà của Chu Miểu Miểu. Trong lúc đó, Chu Miểu Miểu đã nhắn rất nhiều tin nhắn để hỏi tình hình, sợ Lục Thanh Tửu sẽ đánh nhau với Ngô Hiêu, suy cho cùng nhìn từ hình thể của hai người, nếu thật sự đánh nhau Lục Thanh Tửu không có khả năng sẽ chiếm được lợi.
Lục Thanh Tửu sợ cô lo lắng, nên lấy điện thoại gọi cho cô, nói mình và Ngô Hiêu đã nói chuyện rõ ràng rồi, hoàn toàn không có ý muốn đánh nhau.
Nhưng Chu Miểu Miểu vẫn không yên tâm, cô ở nhà mở đèn chờ Lục Thanh Tửu trở về.
Sau khi Lục Thanh Tửu về đến nhà thì nhìn thấy Chu Miểu Miểu nằm liệt ở trên sofa, nghe được tiếng cậu vào cửa, cô mơ mơ màng màng nói: “Thanh Tửu, cậu trở về rồi à?”
Lục Thanh Tửu nói: “Sao không lên giường ngủ?”
Chu Miểu Miểu nói: “Tôi sợ cậu bị đánh.”
Lục Thanh Tửu bật cười: “Em đã nói anh ta sẽ không đánh em đâu mà……”
Chu Miểu Miểu nói: “Sao mà không chứ, cậu không biết anh ta ghét cậu đến cỡ nào đâu, tôi và anh Vân thậm chí còn nghi ngờ nếu cậu đi trên đường một mình, không biết có khi nào anh ta me cậu trùm bao bố rồi đập một trận luôn hay không đó.”---Đọc FULL tại dtruyen.com---
Lục Thanh Tửu không nhịn được mà cười, cậu nói: “Không sao, em và anh ta đã giải quyết xong hiểu lầm rồi.” Nghĩ đến Ngô Hiêu cho rằng bản thân mình đi khắp nơi nói chuyện bộ phận cúc hoa của anh ta không được khỏe, tất nhiên anh ta là sẽ hận cậu đến ngứa răng rồi.
Chu Miểu Miểu thấy Lục Thanh Tửu quả thực không có việc gì thì cũng không dây dưa đề tài này nữa, cô nói: “Ngày mai cậu trở về sao?”
“Ừm.” Lục Thanh Tửu nói, “Ngày mai sẽ trở về.”
“Hay là ở thêm hai ngày đi?” Chu Miểu Miểu nói, “Hôm nay Trương tổng mới biết được cậu về đây, có nói lại muốn cùng cậu ăn một bữa cơm đấy.”
Lục Thanh Tửu nói: “Không được, trong nhà có chuyện, không thể rời khỏi lâu được.”
“Vậy được rồi.” Chu Miểu Miểu nói, “Ngày mai tôi phải đi làm, nên không tiễn cậu được.”
Lục Thanh Tửu gật đầu.
Sau khi quét mộ xong, gặp được người xưa, kế tiếp là nên về nhà thôi. Hai ngày này Lục Thanh Tửu không có liên lạc với Doãn Tầm, cũng không biết tình huống trong nhà rốt cuộc thế nào rồi. Sáng sớm ngày hôm sau cậu lái xe vận tải nhỏ, chở theo một cốp xe đầy đặc sản lên đường trở về nhà.
Vẫn là lộ trình mười mấy tiếng như cũ, sáng sớm 6 giờ xuất phát, Lục Thanh Tửu về đến nhà đã gần 10 giờ tối, xe vận tải nhỏ ngừng ở trước cửa nhà, Lục Thanh Tửu mang theo bao lớn bao nhỏ xuống xe, khi mở cửa đi vào sân, cậu lại bị cái xác nằm trong sân làm cho hú hồn.
Bạch Nguyệt Hồ vẫn nằm ở trên ghế của hắn lắc lắc còn đỡ, Doãn Tầm thế mà tìm đâu ra một cái chiếu nằm ở bên cạnh Bạch Nguyệt Hồ, Lục Thanh Tửu không nhìn thấy rõ trong bóng đêm, thiếu chút nữa còn cho rằng là xác chết, sau khi xác chết nghe tiếng mở cửa thì liền nhảy dựng lên, một đường nhắm phía Lục Thanh Tửu, vừa bay đến trong miệng đã ồn ào: “Thanh Tửu, cậu đã trở lại rồi! Cậu còn không trở về, tôi sẽ chết ở chỗ này luôn đó!!”---Đọc FULL tại dtruyen.com---
Lục Thanh Tửu nói: “Làm sao vậy?”
Doãn Tầm khóc lóc kể lể nói: “Bạch Nguyệt Hồ quả thực không phải con người mà, ban đêm lúc cậu rời đi, anh ta đã lặng lẽ ăn hết tất cả đồ ăn, không chừa lại cho tôi một miếng nào luôn.”
Lục Thanh Tửu: “…… Không phải còn có mì gói sao?”
Doãn Tầm nói: “Ăn hết luôn mì gói luôn mới đau!!!”
Lục Thanh Tửu: “……”
Bạch Nguyệt Hồ nghe Doãn Tầm cáo trạng, thì ở bên cạnh lạnh nhạt nói một câu: “Không phải tôi còn chừa lại cậu sao.”
Doãn Tầm bi thương giả khóc lên.
Lục Thanh Tửu bị hai người ồn ào đến đau đầu, nói: “Được rồi được rồi, mang về cho hai người không ít đồ ăn này, hai người lót dạ trước đi, tôi vào trong bếp nấu cho hai người tô mì.”
Doãn Tầm phấn khởi hoan hô lên.
Lục Thanh Tửu đặt đồ ăn sang một bên, mặc tạp dề vào phòng bếp, khi cậu đi vào phòng bếp mới bị cảnh tượng kinh khủng trong phòng bếp dọa cho choáng váng. Chỉ thấy đồ ăn trước đó làm sẵn trong phòng bếp đều bị ăn sạch, thậm chí bao gồm cả lọ tương ớt. Tủ lạnh trống rỗng, ngay cả sợi lông cũng không còn.
Nhóc hồ ly vốn đang ngủ cũng bị đánh thức, nó chồm lên bên mắt cá chân Lục Thanh Tửu, sau đó dùng cái đầu mềm mại của mình cọ cọ Lục Thanh Tửu, Lục Thanh Tửu cong lưng sờ sờ đầu của nó: “Ngoan, lát nữa nấu cho mày thịt băm nha.”
Lục Thanh Tửu đơn giản nấu hai bát mì trứng cho Doãn Tầm cùng Bạch Nguyệt Hồ, hai người trực tiếp ăn xong, cả nước cũng không chừa lại.
Sau khiDoãn Tầm ăn xong thì cảm thấy thỏa mãn kéo tấm chiếu của mình về nhà, Bạch Nguyệt Hồ cũng từ trên ghế bò lên. Dựa theo cách nói của Doãn Tầm, từ sau khi hắn ăn sạch đồ ăn của Lục Thanh Tửu thì hắn cứ dính ở trên ghế bập bênh mà lắc lắc, có kéo cũng không ra —— đương nhiên, Doãn Tầm cũng không dám đến kéo thật.
“Ăn no chưa?” Lục Thanh Tửu xoa xoa mồ hôi trên trán mình.
“Ừm.” Bạch Nguyệt Hồ đáp, “Muộn rồi, ngủ đi.”---Đọc FULL tại dtruyen.com---
Lục Thanh Tửu nói: “Ờ.”
Bạch Nguyệt Hồ nói: “Vất vả rồi.”
Lục Thanh Tửu cười nói: “Nào có vất vả.”
Ánh mắt hai người nhìn nhau, đều nhìn hiểu vẻ mặt của phương, Lục Thanh Tửu cong lên khóe mắt nói: “Ngủ ngon.”
Bạch Nguyệt Hồ dịu dàng nói: “Ngủ ngon.”
Ngủ một giấc cho tới ngày hôm sau. Tiếng kêu của nhóc hồ ly thay thế cho chức năng của đồng hồ báo thức, gọi Lục Thanh Tửu từ trên giường thức dậy. Lục Thanh Tửu biết bọn họ đã mấy ngày không ăn rồi, cho nên sáng sớm nấu một phần mì dưa chua, định bù lại một chút cho hai người.
Mì là cho tự tay nhào, cắt thành từng miếng, sau đó cho vào nồi nước canh dưa chua, canh dưa chua còn có xương thịt tươi chính mình bỏ vào hầm, trên mặt thịt bỏ vào một ít bột khoai lang, bỏ vào như thế khi nấu chín thịt sẽ mềm hơn, kích thích vị ngon miệng hơn thì ăn cùng với dưa chua. Mì do mình nhào nặn, cũng rất dai và dẻo, đặc biệt là vào mùa hè nóng bức thế này, ăn một bát mì thì không thể thoải mái hơn được.
Sau khi làm mì xong, Lục Thanh Tửu chuẩn bị làm món thịt băm cho nhóc hồ ly, ba người một hồ ly ngồi ở trong nhà bắt đầu ăn sáng, Bạch Nguyệt Hồ ăn xong trước hết, sau khi ăn xong liền xuống ruộng, thời tiết này rất nóng, chăm sóc hoa màu càng vất vả hơn, không chú ý một chút hoa màu sẽ bị bị thiếu nước chết khô ngay.
Lục Thanh Tửu gọi điện thoại cho Triều Thiên Vũ đến mang số nho còn lại đi, quả nho đã chín hết, nếu để qua một thời gian nữa sẽ bị rụng xuống hết, ba người bọn họ ăn không hết, nếu để rụng hết như thế thì có chút hơi lãng phí.---Đọc FULL tại dtruyen.com---
Bởi vì biết bọn họ đói bụng mấy ngày, bữa trưa Lục Thanh Tửu nấu như một bữa tiệc lớn đều là thịt, thịt lợn xào hai lần, bò kho, gà rau trộn, thịt lát luộc, tóm lại món ăn mặn nào cũng nấu.
Doãn Tầm cùng Bạch Nguyệt Hồ ăn rất là thỏa mãn, Doãn Tầm tỏ vẻ mấy ngày nay bởi vì bị đói khát mà tuột máu, bây giờ cuối cùng cũng được tẩm bổ lại rồi.
Bạch Nguyệt Hồ không nói chuyện, nhưng từ vẻ mặt của hắn cũng biết hắn rất hài lòng.
Nhân lúc thời gian ngủ trưa, Lục Thanh Tửu nói với Bạch Nguyệt Hồ chuyện bác cây, còn hỏi hắn có cách nào có thể làm cho Ngô Hiêu nghe được bác cây nói chuyện hay không.
Bạch Nguyệt Hồ sau khi nghe xong suy nghĩ, nói: “Thật ra cũng có.”
“Thật sự có sao?” Lục Thanh Tửu kinh hỉ nói.
“Ừ.” Bạch Nguyệt Hồ nói, “Cậu kêu cái cây đó cho người kia ăn một chút tinh hoa của nó là được.”
Lục Thanh Tửu: “…… Cái gì?” Cậu cho rằng bản thân nghe lầm.
“Tên gọi tắt là thụ tinh.” Bạch Nguyệt Hồ thấy vẻ mặt mờ mịt của Lục Thanh Tửu, vô cùng kiên nhẫn giải thích kỹ càng một lần, “Chính là bên trong tâm của cây có chứa một loại chất lỏng màu trắng, nếu ăn loại chất lỏng này, Ngô Hiêu có thể nghe thấy được thụ tộc nói chuyện.”
Lục Thanh Tửu: “……” Nghe xong Bạch Nguyệt Hồ giải thích, Lục Thanh Tửu vì tư tưởng chính mình không trong sáng của mình mà cảm thấy áy náy, “Nhưng mà bác cây không thể cử động, vậy phải làm sao bây giờ?”
Bạch Nguyệt Hồ nói: “Cậu bảo Ngô Hiêu đó đi đến trước mặt bác cây mà cậu ta muốn nói chuyện kia, sau đó há miệng cắn thân cây một cái là được.”
Tuy rằng Ngô Hiêu không nghe được bác cây nói chuyện, nhưng bác cây lại là có thể nghe thấy Ngô Hiêu nói chuyện, nếu bác cây muốn để Ngô Hiêu nghe thấy chính mình nói chuyện thì sẽ phân bố tinh hoa của mình ra, Ngô Hiêu chẳng khác nào đã được thụ tộc thừa nhận, sau này cũng có thể tiến hành giao lưu với tộc thụ.
Lục Thanh Tửu không nghĩ tới biện pháp này lại đơn giản như vậy, chỉ là không biết vì sao bác cây không nói với mình, chẳng lẽ là do ngại sao? Cậu cũng không nghĩ gì nhiều, nghe được đáp án thì liền gọi cho Ngô Hiêu nói chuyện này.
Ngô Hiêu nghe xong quyết định sau khi tan ca sẽ đến công viên tìm bác cây, nghe giọng điệu của anh ta, hình như có hơi chút nóng lòng.
Lục Thanh Tửu vốn dĩ cho rằng việc này xem như kết thúc như thế, nhưng tới giữa trưa ngày hôm sau, cậu lại nhận được cuộc gọi từ Ngô Hiêu, giọng nói của Ngô Hiêu có chút khàn khàn, giọng điệu quả thực giống như khóc không ra tiếng vậy, anh ta ở đầu bên kia điện thoại rống lên nói: “Lục Thanh Tửu, cậu thật là quá đáng!”
Lục Thanh Tửu khó hiểu nói: “Hả?”
Ngô Hiêu nói: “Cậu……dù tôi đuổi việc cậu, nhưng tôi cũng chấp nhận xin lỗi bồi thường cho cậu rồi, sao cậu lại đối xử với tôi như vậy hả?”
Lục Thanh Tửu nói: “Tôi làm gì với anh chứ?” Vẻ mặt cậu mờ mịt, ngay sau đó nghĩ tới ngày hôm qua minh kêu Ngô Hiêu đi thử cách đó, “Rốt cuộc anh đã xảy ra chuyện gì ở đó? Không nghiêm trọng chứ??”
Ước chừng do giọng nói của cậu quá vô tội, trong giọng của Ngô Hiêu cũng mang theo một tia hoài nghi: “Cậu không biết thật à? Vậy cái cách kia của cậu là ở đâu ra?”
Lục Thanh Tửu nói: “……Là bà cốt trong thôn nói với tôi.” Cậu nói là bà cốt xong, thì liếc mắt nhìn về phía Bạch Nguyệt Hồ đang còn dính ở trên ghế lắc lắc vui sướng.
“Bà cốt??” Ngô Hiêu nói, “Bà cốt đó không nói vấn đề gì khác sao?”
Lục Thanh Tửu nói: “Vấn đề khác?Vấn đề khác gì? Bà cốt nói chỉ cần làm như vậy là có thể nghe được tộc thụ nói chuyện, cũng không nói có vấn đề gì khác, rốt cuộc là sao vậy?” Cậu cảm giác bên kia đã xảy ra chuyện lớn rất khó lường trước được, nếu không Ngô Hiêu cũng sẽ không dùng loại giọng điệu này cùng cậu nói chuyện.
Nghe xong lời giải thích của Lục Thanh Tửu, Ngô Hiêu lại lâm vào trầm tư.
Lục Thanh Tửu kêu vài tiếng thì mới nghe được đầu bên kia truyền đến một tiếng thở dài sâu kín, sau đó Ngô Hiêu cứng họng phun từ kẽ răng ra mấy chữ: “Thôi, không có việc gì.”
Lục Thanh Tửu: “……” Ngô tổng, dáng vẻ này không giống như là không có việc gì đâu.
Ngô Hiêu muốn nói lại thôi: “Tôi…… Thôi quên đi.”
Lục Thanh Tửu: “…… Vậy, hiện tại anh có thể nghe được bác cây nói chuyện không?”
Cậu hỏi xong lời này, thì lại nghe được đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng nghiến răng, anh ta nói: “Ừ, tôi có thể nghe được.”
Lục Thanh Tửu: “À……” Nếu có thể nghe thấy được, vậy tại sao anh ta lại tức giận như vậy chứ, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn ư? Lục Thanh Tửu rất muốn hỏi như vậy, nhưng cuối cùng cậu nhịn xuống, bởi vì tâm trạng lúc này của Ngô Hiêu không được tốt, anh ta thấp giọng mắng vài câu sau đó cúp điện thoại.
Sau khi cúp điện thoại, Lục Thanh Tửu nhìn màn hình di động của mình, tự hỏi một lát sau đó đi đến chỗ Bạch Nguyệt Hồ còn đang ngủ.
“Nguyệt Hồ.” Lục Thanh Tửu gọi hắn.
Bạch Nguyệt Hồ mở to mắt nhìn Lục Thanh Tửu.
“Cái cách mà anh nói có thể giúp người ta nghe được tộc thụ nói chuyện đó, không biết có di chứng gì không nhỉ?” Lục Thanh Tửu chớp chớp mắt, hỏi ra vấn đề vốn nên hỏi trong ngày hôm qua mới đúng.
Bạch Nguyệt Hồ chầm chậm nói: “Di chứng?”
Lục Thanh Tửu gật gật đầu.
“Tính ra chắc có.” Giọng điệu Bạch Nguyệt Hồ nhẹ nhàng bâng quơ, hắn nói, “Nếu thụ tộc đồng ý thì hai người sẽ kết thành vợ chồng.”
Lục Thanh Tửu: “……”
Bạch Nguyệt Hồ thấy dáng vẻ Lục Thanh Tửu giật mình như thể muốn rớt cái cằm xuống đất, nhướng mày nói: “Sao thế?”
Lục Thanh Tửu rốt cuộc hiểu rõ nguyên nhân tại sao trong giọng nói của Ngô Hiêu tràn đầy thống khổ như thế, cậu nhất thời có chút dở khóc dở cười: “Sao lúc đó anh không nói với tôi……”
Bạch Nguyệt Hồ lại vô cùng thản nhiên nói: “Bởi vì cái này không xem như là di chứng mà.”
Cũng chỉ là kết hôn thôi, sao có thể xem như là di chứng được chứ —— Lục Thanh Tửu không khỏi bởi vì logic hồ ly tinh nhà cậu mà vỗ tay, cậu có nên gọi điện thoại lại cho Ngô Hiêu không, chúc mừng Ngô tổng đã rước được một cô dâu hơn trăm tuổi không nhỉ???
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.