Chương 57: Người nơi khác
Tây Tử Tự
11/11/2021
Lục Thanh Tửu ngồi trước mộ rất lâu, cùng bà ngoại hàn huyên rất nhiều chuyện, nào là chuyện liên quan đến việc Doãn Tầm đã biến thành Sơn Thần, nào là chuyện gần đây vị khách trọ Bạch Nguyệt Hồ đã không cẩn thận quăng đuôi của chính mình đi. Trước kia mỗi lần đứng trước mộ bà ngoại, trong lòng Lục Thanh Tửu đều dâng lên một nỗi bi thương, tiếc nuối và hối hận, cậu hối hận vì mình đã không thể ở bên bà trước khi bà qua đời, để bà ra đi lẻ loi một mình.
Thật ra bây giờ trở lại thôn Thủy Phủ, dùng một cách khác khác bầu bạn bên bà, nỗi bi thương trong lòng Lục Thanh Tửu đã vơi đi rất nhiều. Cậu quét dọn sạch sẽ tuyết đọng trên mộ, sau đó bày biện đồ cúng thật ngay ngắn chỉnh tề rồi mỉm cười chào tạm biệt bà, đứng dậy rời đi.
Sau khi Lục Thanh Tửu về nhà, Bạch Nguyệt Hồ cùng Doãn Tầm không dám đến quấy rầy cậu nữa. Hai người trông có vẻ rất cẩn thận, điều này khiến Lục Thanh Tửu có chút buồn cười, cậu cũng là người trưởng thành rồi, tâm trạng có không tốt cũng sẽ không trút giận sang người bên cạnh.
“Tối nay muốn ăn gì?” Lục Thanh Tửu nói đến đề tài mà ngày thường cậu hay hỏi nhất.
“Tôi muốn ăn lẩu.” Doãn Tầm giơ tay, “Nhất là loại cay á.”
“Tôi sao cũng được.” Bạch Nguyệt Hồ nói.
Lục Thanh Tửu nói: “Vậy chúng ta ăn lẩu đi, sắp sang xuân rồi, tổng kết nguyên liệu còn dư ăn sạch sẽ cho đỡ lãng phí.”
Lục Thanh Tửu đổ tương ớt Tứ Xuyên và dầu ăn vào nồi, đun đến khi đáy nồi nóng ran. Nước lẩu là nước gà hồng hào xinh đẹp, bên trên còn thả ớt khô và hoa tiêu.
Đồ nhúng lẩu đa số là các loại thịt còn tươi do Bạch Nguyệt Hồ mang về, tất cả đều đang được cấp đông ở tủ trữ hàng, rau dưa không có nhiều, chỉ có rau khô và mộc nhĩ, mỗi lần muốn ăn thì ngâm nước một chút là được.
Món Lục Thanh Tửu thích nhất chính là mì váng đậu*, so với Doãn Tầm và Bạch Nguyệt Hồ, quả thực cậu chính là động vật ăn chay mà.
(1)*Mì váng đậu: ( 粉和豆皮)
Lục Thanh Tửu đặt nồi trên chậu than trong phòng khách rồi gọi bọn họ ra ăn cơm.
Ăn lẩu là thú tiêu khiển tốt nhất trong mùa đông, bạn bè mấy người vừa ăn vừa nói chuyện, không cần lo đồ ăn sẽ lạnh, ngược lại càng ăn càng nóng. Lục Thanh Tửu ăn một miếng to đặc sản nơi này là miến dẹt(*), cậu nhai một lúc rồi nuốt xuống, giơ tay xoa mồ hôi trên chóp mũi. Miến dẹt làm từ khoai lang đỏ, lúc đầu rất cứng, nhưng sau khi nấu chín nó sẽ trở nên mềm mại dẻo dai, ăn vô cùng ngon miệng, Lục Thanh Tửu rất thích dùng nguyên liệu này để nấu ăn. Thịt tươi Bạch Nguyệt Hồ mang về ăn cũng rất ngon, thịt cắt thành từng lát, nhúng trong nồi nước lẩu đỏ chót nóng bỏng mười mấy giây là có thể vớt lên, khi ăn chẳng những có mùi vị cay nồng thơm ngon mà còn có thể nếm được các hương vị khác nhau.
(*) Miến dẹt
Trong nhà tràn ngập một bầu không khí nóng bỏng, ăn gần đến cuối, Lục Thanh Tửu cũng phải cởi áo khoác, trên cằm còn dính một giọt mồ hôi.
“Cay ghê luôn.” Doãn Tầm nuốt nước bọt, “Ngày mai và ngày kia sẽ có đợt tuyết cuối cùng, sau khi tuyết ngừng thì trời sẽ ấm lên.”
Mùa xuân rốt cuộc cũng tới.
“Đường tôi nấu sắp hết rồi.” Lục Thanh Tửu nuốt thịt, nói, “Nghĩ xem sang xuân thì ăn gì đi.”
“Gì cũng được.” Doãn Tầm đáp, “Tôi không kén ăn.”
Lục Thanh Tửu nói: “Ừm, lúc đó lên trên thị trấn xem thử đi. Năm ngoái tuyết lớn, năm nay chắc chắn được mùa.” Tuyết lành báo hiệu một năm bội thu là có cơ sở khoa học, tuyết có thể giết chết phần lớn côn trùng có hại trong đất, tăng xác suất nảy mầm của hạt giống. Tất nhiên nhà bọn họ hoàn toàn không cần lo lắng vấn đề này, với tay nghề làm ruộng trời ban của Bạch Nguyệt Hồ, Lục Thanh Tửu chỉ cần chọn đồ ăn mình muốn là được rồi.
Nhiệt độ không khí tăng lên, tuyết cũng dần dần tan, trên cành cây và trên nóc nhà, những vũng tuyết đọng đã bắt đầu rơi xuống, ban đêm ở trong phòng còn có thể nghe thấy âm thanh của tuyết tan.
Doãn Tầm chọc rớt toàn bộ nhũ băng treo trên mái hiên, phòng khi tuyết tan nhũ băng rơi xuống làm người ta bị thương. Nghe nói lúc trước đã có chuyện như vậy xảy ra, một cô gái đi dưới mái hiên khi tuyết đang tan, nhũ băng trực tiếp rơi xuống đâm vào đầu cô ấy, người cứ như vậy mà ra đi không hẹn ngày về.
Cuối cùng thì một mùa khó khăn đã đi qua, Lục Thanh Tửu có chút phấn khởi, rốt cuộc cậu cũng không cần bọc mình như con gấu, có thể mặc quần áo nhẹ nhàng được rồi.
Tầm cuối tháng một, Tô Diễm gửi trả Tô Tức về, đi cùng còn có Vũ Sư Thiếp với một vẻ mặt không mấy vui vẻ. Cô đã thay một bộ váy phồng rất đáng yêu, giờ đang ủ rũ ngồi trong lòng Tô Tức. Cái áo đơn giản mà Tô Tức mặc trên người do Lục Thanh Tửu làm trước đó cũng đã được đổi thành áo bông nhỏ tinh xảo, có thể nhìn ra tay nghề người may thực sự không tệ, chỉ tiếc bởi vì vấn đề bộ lông, nên khi Tô Tức mặc áo bông trông như thế nào cũng vẫn thấy có chút giống chú nhóc Poodle nhỏ……---Đọc FULL tại dtruyen.com---
“Đây là quần áo vợ tôi làm cho chúng.” Tô Diễm đưa cho Lục Thanh Tửu một cái túi rất to.
Lục Thanh Tửu nhìn quần áo trong túi mà sợ ngây người. Ban đầu cậu cho rằng đây là đồ dùng sinh hoạt của Tô Tức, nhưng sau khi xem qua Lục Thanh Tửu mới phát hiện đây là một túi quần áo nhỏ, hơn nữa từ kích cỡ quần áo thì có thể nhận ra chúng không phải cho nhóc hồ ly mặc mà là cho Vũ Sư Thiếp mặc.
Tô Diễm ho khan một tiếng, hình như cũng có chút xấu hổ, anh ta giải thích: “ Mẹ của Tô Tức rất thích cô bé này.”
Lục Thanh Tửu: “…… Hả?”
Tô Diễm nói: “Không phải do hồ ly tinh khi còn nhỏ đều chỉ là hồ ly sao, lúc thành niên hóa hình cũng biến luôn thành người trưởng thành, vậy nên chỗ chúng tôi chẳng ai có thể thấy hình người khi còn nhỏ của hồ ly cả.” Đấy là còn chưa kể cô gái chỉ khoảng ngón cái này còn rất đáng yêu, tuy rằng thân phận của cô hơi có chút khủng bố, nhưng điều đó cũng không gây trở ngại đối với bản năng làm mẹ của vợ anh ta.
Dường như Lục Thanh Tửu đã hiểu vẻ mặt không vui của Vũ Sư Thiếp kia là từ đâu ra, cậu dở khóc dở cười nói: “Được rồi, tôi biết rồi.”
“Vợ tôi còn làm cho cô ấy một căn nhà bằng gỗ, nói là có thể đặt ở bên cạnh Tô Tức.” Tô Diễm nói, “Gây thêm phiền phức cho cậu rồi.”
“Không có không có.” Lục Thanh Tửu nhìn căn nhà gỗ mà Tô Diễm nói. Căn nhà này có hai tầng, kết cấu vô cùng tinh tế, bên trong còn bày biện giường đệm, bàn trang điểm và những đồ đạc linh tinh khác. Xem ra mẹ của Tô Tức đã hoàn toàn coi Vũ Sư Thiếp là búp bê Barbie đáng yêu rồi……
Sau khi để lại đồ đạc thì Tô Diễm đi luôn, Vũ Sư Thiếp vùi trong cổ Tô Tức cũng biến mất. Lục Thanh Tửu dọn đồ tới bên cạnh ổ của Tô Tức, gấp từng chiếc quần chiếc áo một bỏ vào phòng ngủ trong nhà gỗ. Cậu nhìn Tiểu Hoa cùng Tiểu Hắc và nhãi con hồ ly nhỏ lăn thành một cục, nhất thời sinh loại ảo giác đang làm mẹ của tụi nó. Cũng may đúng lúc này Doãn Tầm xuất hiện khiến Lục Thanh Tửu lập tức hoàn hồn, cậu ý thức được mình phải giống một người ba mới đúng.---Đọc FULL tại dtruyen.com---
“Đường trong thị trấn có vẻ thông thoáng.” Doãn Tầm trở về báo tin cho Lục Thanh Tửu, “Chúng ta có thể lái xe tải nhỏ đi lên thị trấn ăn bánh bao rồi”
Lục Thanh Tửu hỏi: “Đã thông rồi sao?”
Doãn Tầm đáp: “Đúng vậy, nhiệt độ năm nay có vẻ tăng khá nhanh.”
Lục Thanh Tửu nói: “Được, tôi chuẩn bị một chút, chúng ta đi lên thị trấn mua chút đồ ăn tươi về đi, thuận tiện ăn bánh bao luôn, cậu đi gọi Bạch Nguyệt Hồ đi.”
“Được.” Nhắc tới bánh bao là Doãn Tầm vui vẻ chạy đi ngay.
Lục Thanh Tửu thay quần áo rồi ra xe tải nhỏ đang đậu ở trước cửa. Gần như suốt mùa đông năm nay cậu không hề lái chiếc xe này, Lục Thanh Tửu cảm thấy có chút ngại ngùng. Nhưng trong suốt thời gian lạnh lẽo của mùa đông, cậu cũng không thấy xe tải nhỏ đâu. Lục Thanh Tửu đến hỏi Bạch Nguyệt Hồ, Bạch Nguyệt Hồ nói nó đã đào hố để trú ngụ qua mùa đông rồi, sau khi trời ấm lên, xe tải nhỏ sẽ tự xuất hiện lại ở trước cửa nhà của Lục Thanh Tửu.
Lục Thanh Tửu đút cho nó viên kẹo thạch trái cây cuối cùng, xe tải nhỏ vui vẻ ăn, còn kêu hai tiếng bíp bíp.
Ba người ngồi xe ra khỏi thôn, trên đường đi họ gặp bác Trần, thấy Lục Thanh Tửu ông ấy còn đến chào hỏi.
Mùa đông đi qua, cả thôn như dần sống lại. Hai bên đường, thôn dân đang cày bừa chuẩn bị cho vụ xuân. Mùa đông năm nay không kéo dài, xem ra mọi người cũng không quá vất vả.
Lục Thanh Tửu lái xe tải nhỏ lên đường núi.
Trên đường núi có không ít tuyết đọng chưa tan, song cũng đã có thể thông xe. Tốc độ của xe tải nhỏ không nhanh nhưng ổn định, Lục Thanh Tửu không định cầm lái, để nó tự mình lái sẽ tốt hơn, hơn nữa xe tải nhỏ còn có khả năng nhớ được đường núi, chỗ cần giảm tốc độ sẽ giảm tốc độ.---Đọc FULL tại dtruyen.com---
Vài giờ sau, bọn họ tới thị trấn. Sau khi đỗ xe, Lục Thanh Tửu dắt hai đứa nhỏ trong nhà tới tiệm ăn bánh bao.
Trấn trên không giống thôn Thủy Phủ, nơi đây vẫn rất náo nhiệt. Vì ngoại hình xuất sắc cùng với sức ăn lớn đến kinh người của Bạch Nguyệt Hồ mà ấn tượng của chủ tiệm đối với bọn họ rất sâu sắc, thấy Lục Thanh Tửu tới, ông ấy còn mỉm cười tiếp đón: “Đã lâu không tới, vẫn mười lồng bánh bao sao?”
“Vâng.” Lục Thanh Tửu ngồi ở cửa, thấy bên ngoài cãi cọ ầm ĩ, hình như còn có người cầm camera và đồ đạc linh tinh, cậu hỏi: “Những người này đang làm gì vậy?”
“Hình như là đến ghi hình chương trình gì đó.” Ông chủ duỗi tay đưa bánh cho bàn Lục Thanh Tửu, “Hôm nay vừa đến đã làm ầm ĩ rồi.”
Lục Thanh Tửu tò mò nhìn, Bạch Nguyệt Hồ cùng Doãn Tầm lại không quan tâm lắm, so với việc nhìn chằm chằm người ta, bọn họ thà đặt ánh mắt lên bánh bao nhỏ nóng hầm hập trước mặt còn hơn.
Doãn Tầm ngoạm một miếng hết một cái bánh bao, cậu ta ăn đến nghẹn, mặt phình lên như một con ếch xanh, tướng ăn trông rất chướng tai gai mắt. Còn mặt Bạch Nguyệt Hồ rõ ràng cũng không lớn, nhưng bánh bao kia vào miệng hắn lại không thấy chút dấu vết nào, không biết là rốt cuộc miệng hắn lớn đến đâu.
Lục Thanh Tửu nhìn trong chốc lát rồi nói: “Những người này không giống như người ở đây.”
Bọn họ đều ăn mặc rất mode, không phù hợp với không khí mộc mạc nơi thành trấn. Gần đó đậu mấy chiếc Minibus, còn có người khiêng cameras, có vẻ là đang quay chụp gì đó. Nhóm người này vây quanh một thiếu niên xinh đẹp với mái tóc màu xám bạc. Tuy cậu ta đưa lưng về phía Lục Thanh Tửu khiến cậu không nhìn thấy mặt, nhưng từ bóng lưng thẳng tắp, Lục Thanh Tửu có thể nhìn ra khí chất người này không giống người thường.
Lục Thanh Tửu nhìn trong chốc lát rồi cũng thu ánh mắt về. Thoạt nhìn thì hình như người này là ngôi sao, nhưng cậu không theo đuổi thần tượng nào, bình thường cũng rất ít xem phim, phần lớn ngôi sao cậu đều biết tên nhưng không hề biết mặt.---Đọc FULL tại dtruyen.com---
Thấy Bạch Nguyệt Hồ cùng Doãn Tầm còn chưa ăn đủ, Lục Thanh Tửu bèn nói: “Hai người tiếp tục ăn đi, tôi mua chút hạt giống một chút.”
“Tôi no rồi.” Doãn Tầm ăn phần ăn của hai mươi mấy người, bụng đã căng phồng lên, “Tôi đi cùng với cậu.”
“Vậy Nguyệt Hồ anh cứ ăn đi nha.” Lục Thanh Tửu nói, “Chút nữa mua xong chúng tôi sẽ tới tìm anh.”
Bạch Nguyệt Hồ gật gật đầu.
Đầu tiên Lục Thanh Tửu đi tới chỗ ông chủ thanh toán mấy trăm đồng, sau đó cùng Doãn Tầm đi đến chỗ bán hạt giống. Năm nay Lục Thanh Tửu dư dả, cậu tính thu lại tất cả đất đã thuê rồi tự mình trồng trọt, đương nhiên trước đó cậu cũng đã hỏi ý kiến Bạch Nguyệt Hồ rồi, Bạch Nguyệt Hồ tỏ vẻ nhiều thêm mảnh đất đối với hắn mà nói cũng không có áp lực gì, Lục Thanh Tửu cứ dựa theo ý thích rồi làm là được.
Lục Thanh Tửu muốn trồng rất nhiều thứ, hơn nữa đồ Bạch Nguyệt Hồ trồng ra ngon hơn những thứ mua trên thị trấn nhiều, cà chua và dưa chuột năm ngoái chính là ví dụ điển hình.
Lục Thanh Tửu mua rất nhiều hạt giống và mạ, cậu còn hỏi ông chủ xem có cây giống ăn quả nào hay không. Ông chủ nói hiện tại không có, muốn có phải đợi thêm một thời gian nữa. Lục Thanh Tửu để lại số điện thoại, bao giờ nhập hàng về ông chủ sẽ gọi cho cậu.
Sau khi mua xong đồ, Lục Thanh Tửu bỗng nhớ ra chuyện gì đó, cậu lấy điện thoại gọi cho Chu Miểu Miểu, nói cho cô biết tuyết chỗ mình đã tan rồi.
Chu Miểu Miểu nói: “Cậu làm chị lo lắng muốn chết, cứ vậy biến mất hai tháng, ăn tết cũng không thấy chút động tĩnh gì.”---Đọc FULL tại dtruyen.com---
“Em quên mất……” Lục Thanh Tửu nói. “Tín hiệu trong thôn cứ chập chờn, khi có khi không, mấy ngày nay ăn tết không có miếng tín hiệu nào. Đừng lo lắng cho em, em ổn mà.”
Chu Miểu Miểu nói: “Vậy được, bao giờ nghỉ chị sẽ đến đó gặp cậu.”
Lục Thanh Tửu nói: “À, chị đến thì mua dùm em thêm kẹo đi, đồ ăn vặt dự trữ trong nhà đã hết rồi.”
Chu Miểu Miểu cười, tức giận nói: “Chị đoán chỉ có lúc ăn hết kẹo cậu mới gọi điện cho chị thôi, đúng không, bộ kẹo đó ngon lắm hả?”
Lục Thanh Tửu thành thật trả lời: “Cũng khá ngon.” Mọi người đều rất thích, nhất là xe tải nhỏ, nó ăn rất vui vẻ.
Chu Miểu Miểu nói một tiếng được rồi cúp điện thoại.
Lục Thanh Tửu cùng Doãn Tầm cầm những thứ đã mua được về cửa hàng bán bánh bao để đón Bạch Nguyệt Hồ. Nhưng trước lúc về, Lục Thanh Tửu thấy hình như nhóm người ầm ĩ vừa rồi đã xảy ra tranh chấp với cảnh sát ở trong thị trấn. Hồ Thứ cũng ở trong đó, ông ta cũng đang cãi nhau với người ta, dáng vẻ nhíu mày không hề vui vẻ. Bàng Tử Kỳ đứng bên cạnh thiếu chút nữa đã ra tay mấy lần, nhưng đều bị Hồ Thứ ngăn cản.
“Thế này là sao?” Lục Thanh Tửu không hiểu.
“Không biết.” Doãn Tầm lắc đầu ý bảo mình cũng không hiểu.
Không hiểu thì không nhìn nữa, Lục Thanh Tửu cảm thấy chuyện này không liên quan gì đến mình, đừng chui vào hóng hớt thì hơn. Ba người mang theo thu hoạch phong phú quay lại xe tải, đi về nhà.
Đầu xuân sắp tới, tuy rằng trong nhà có rất nhiều chuyện phải làm nhưng tâm trạng Lục Thanh Tửu khá tốt, rốt cuộc cậu cũng không cần sống gần chậu than nữa. Không những thế, sau khi trút bỏ quần áo mùa đông dày nặng, người cậu cũng linh hoạt hơn không ít.---Đọc FULL tại dtruyen.com---
Lục Thanh Tửu tranh thủ mấy ngày thời tiết tốt nên quét tước hết toàn bộ nhà cửa một lần, bao gồm cả sân sau và miệng giếng kia. Tất cả vết bẩn và rêu bám trên bề mặt giếng đều được cậu rửa sạch sạch sẽ, hơn nữa cậu còn dâng đồ cúng và nhang đèn mới cho chị nữ quỷ.
Sau khi mùa đông đi qua, dây điện và đường mạng cũng được sửa chữa, nhờ vậy mà Lục Thanh Tửu có thể mở lại shop Taobao. Tuy rằng đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng khi mở phần chat ra, Lục Thanh Tửu vẫn bị số lượng tin nhắn dọa đến hết hồn. Cậu không dám mở xem mà trực tiếp thay đổi phần giới thiệu của shop mình, thông báo rằng giữa tuần shop mình sẽ mở cửa lại. Lần này vì ngừng hai tháng nên Lục Thanh Tửu sẽ dồn số lượng hai tháng trước, bán luôn 300 bình.
Sau khi khai trương shop xong, Lục Thanh Tửu nhanh chóng đóng máy tính. Cậu còn rất nhiều chuyện cần phải làm, hoàn toàn không có thời gian nghỉ ngơi.
Sân nhà cần phải rửa sạch, chuồng gà bị tuyết đè hỏng một phần cũng phải sửa, hơn nữa chăn đệm trong nhà phải kéo ra ngoài sân để phơi nắng sát trùng. Nói tóm lại, mùa xuân là mùa bận rộn nhất.
Cả thôn như sống dậy, khác hẳn với vẻ yên tĩnh của mùa đông, khắp nơi đều nghe thấy tiếng chó sủa gà gáy.
Lục Thanh Tửu đang nghiên cứu xem chuồng gà nhà mình phải sửa thế nào thì nghe được tiếng ồn ào từ bên ngoài, hình như có một đám người đang nói chuyện. Đúng lúc ấy Doãn Tầm từ bên ngoài trở về, Lục Thanh Tửu bèn hỏi cậu ta bên ngoài có chuyện gì vậy.
“Cậu còn nhớ nhóm người chúng ta nhìn thấy ở tiệm bánh bao không?” Doãn Tầm nói, “Bọn họ đến thôn chúng ta rồi.”
“Hả?” Lục Thanh Tửu sửng sốt, “Bọn họ tới đây làm gì?”---Đọc FULL tại dtruyen.com---
“Không biết nữa.” Doãn Tầm cũng có chút không thể hiểu được, “Bọn họ có rất nhiều người, hai đến ba mươi người lận, còn cầm camera……”
Nghe vậy, Lục Thanh Tửu bèn đi đến cạnh cửa nhìn thử, cậu thấy nhóm người này đang tụ tập trong một căn nhà cổ cách nhà bọn họ không xa. Tất cả người trong căn nhà kia đều đã rời khỏi thôn Thủy Phủ, rất lâu rồi căn nhà ấy không có người ở. Nhìn dáng vẻ của bọn họ thì có vẻ như là muốn ở đây một thời gian.---Đọc FULL tại dtruyen.com---
Những thôn dân khác cũng đứng từ xa nhìn nhóm người này, có người cảnh giác có người tò mò. Thôn Thủy Phủ gần như tách biệt với thế giới bên ngoài, đã rất lâu nơi đây không có nhiều người xa lạ như vậy đột nhiên đến như thế này.
Nhìn trong chốc lát, Lục Thanh Tửu đột nhiên cảm thấy trong đó có một gương mặt hơi quen mắt nhưng cậu lại không nhớ ra. Lục Thanh Tửu dứt khoát lấy điện thoại chụp một bức ảnh rồi gửi qua WeChat cho Chu Miểu Miểu, hỏi cô có biết người này không. Chu Miểu Miểu chính là một lão làng theo đuổi ngôi sao, vô cùng hiểu biết về giới giải trí.
Thoắt cái, Chu Miểu Miểu đã gửi lại cho Lục Thanh Tửu một tin nhắn, nói người trong ảnh mà cậu gửi cho mình là một ngôi sao, hỏi Lục Thanh Tửu chụp ở đâu.
“Ở trong thôn đấy.” Lục Thanh Tửu nói, “Có nhóm người tới thôn Thủy Phủ, đang làm ồn ào ở đây nè.”
“Cậu ta đến thôn Thủy Phủ sao?!” Chu Miểu Miểu kinh ngạc nói, “Chị nghe nói hình như cậu ta nhận một show lớn…… Hóa ra là chạy đến thôn Thủy Phủ quay chụp à?”
“Hình như là vậy.” Lục Thanh Tửu nói, “Em thấy có cả tổ quay phim.”
Nghe vậy, Chu Miểu Miểu xoa tay phấn khích: “Quá tuyệt vời, chị sẽ sắp xếp thời gian đến đó nhanh mới được, chị cũng phải đi xem một chút nữa, hahaha.” Những gameshow thế này đều được quay chụp ở vùng quê xa xôi hẻo lánh, toàn bộ hành trình đều phải bảo mật, nếu không cả đoàn sẽ rất dễ bị fans xuất hiện vây xem dẫn tới tình trạng không thể thuận lợi ghi hình được.
Lục Thanh Tửu không quan tâm đến những ngôi sao lớn cho lắm, cậu chỉ cảm thấy nhóm người này có chút ồn ào, không phù hợp với sự thanh bình của thôn Thủy Phủ. Cậu nhìn một lát rồi tiếp tục đi làm việc của mình.
Mấy ngày sau, Lục Thanh Tửu nghe chú Lý hàng xóm mình nói chuyện mới biết hình như nhóm người kia đã thuê căn nhà ở trong thôn ba tháng, mục đích là để ghi hình. Thôn trưởng và các thôn dân cũng không hoan nghênh nhóm người này cho lắm, thôn trưởng còn đến thuyết phục bọn họ rời đi nhưng cuối cùng vẫn thất bại. Tổ tiết mục tỏ vẻ mình có tiền thì có quyền, hơn nữa họ cũng nói sẽ không quấy rầy đến cuộc sống bình thường của thôn dân……---Đọc FULL tại dtruyen.com---
Thôn trưởng chỉ có thể bất đắc dĩ mặc kệ bọn họ.
Lục Thanh Tửu nghe chú Lý nói, lại nhớ tới mấy ngày trước hình như mình đã nhìn thấy nhóm người này cãi nhau với nhóm Hồ Thứ, cũng không biết bọn họ cãi nhau cái gì. Cậu suy nghĩ một lát rồi gọi điện thoại cho Hồ Thứ, muốn hỏi rõ đầu đuôi.
Sau khi nhận được điện thoại, Hồ Thứ oán giận với Lục Thanh Tửu một lúc lâu, ông ta nói bọn họ đã khuyên nhóm người này đừng tới thôn Thủy Phủ nhưng bọn họ không chịu nghe. Nhóm Hồ Thứ đã cảnh báo người lạ không nên đi vào thôn Thủy Phủ, đi nhiều người có thể sẽ xảy ra chuyện đây, vậy mà nhóm người kia lại hoàn toàn coi những lời khuyên bảo của Hồ Thứ và Bàng Tử Kỳ như gió thoảng bên tai, vài ngày sau, họ trực tiếp tiến vào đóng quân ở trong thôn Thủy Phủ luôn.
“Thanh Tửu này, phiền cậu nhìn để ý bọn họ kĩ một chút, tôi luôn có cảm giác bất an.” Hồ Thứ nói, “Cảm giác nhóm người này sẽ gây ra họa lớn.”
Lục Thanh Tửu đáp: “Nhiều người như vậy tôi để ý thế nào được.”
“Haizz, cũng phải, chỉ có thể đi theo bọn họ.” Hồ Thứ nói, “Thật là lý lẽ thì không nghe, chỉ muốn ma quỷ……”
Lục Thanh Tửu hỏi: “Vì sao bọn họ nhất định phải chọn thôn Thủy Phủ để ghi hình?”
Hồ Thứ nói: “Không biết ai đã nói với bọn họ là điều kiện ở thôn Thủy Phủ rất tốt, nơi đây còn vắng vẻ, không dễ dàng bị fans phát hiện, thế là bọn họ lập tức muốn tới đây ở trọ.”
Lục Thanh Tửu nói: “À, thì ra như vậy.” Cẩn thận ngẫm lại thì những lời này cũng hơi có lý, “Thôi kệ họ đi, muốn trọ thì cứ trọ, thôn Thủy Phủ rất an toàn, không phải khu vực nguy hiểm gì cả.”
Hồ Thứ: “……” Trước kia đúng là không có nhưng hiện tại thì không chắc, ông ta không dám nói những lời này nên đành ậm ừ cho có lệ.
Lục Thanh Tửu vẫn chưa nghĩ nhiều, cậu nói thêm với Hồ Thứ vài câu rồi cúp máy.---Đọc FULL tại dtruyen.com---
Thôn Thủy Phủ không lớn, đi từ đầu thôn này đến đầu kia cũng chỉ mất khoảng hai mươi phút, tin tức nhóm người này trọ lại trong thôn được lan truyền rất nhanh, các thôn dân cũng bắt đầu tò mò với căn nhà kia.
Từ Chu Miểu Miểu, Lục Thanh Tửu cũng biết thêm nhóm người kia muốn quay một chương trình với nội dung chính là cuộc sống ở nông thôn, nói chung là khách mời sẽ được yêu cầu tự tìm đồ ăn và nấu nướng, tổ tiết mục sẽ không cung cấp bất cứ nguyên liệu gì.
Sau khi biết chuyện, Doãn Tầm thấy đám người này đúng là rảnh đến phát sợ, con mẹ nó bộ sống sung sướng qua ngày không chịu nổi hay sao mà cứ phải chạy đến vùng quê này chịu khổ như thế.
Bạch Nguyệt Hồ thì không nói gì, nhưng bằng trực giác nhạy bén, Lục Thanh Tửu biết tâm trạng hắn không tốt lắm, hắn cứ nằm ở trên ghế nhắm mắt nghỉ ngơi.
Doãn Tầm hỏi: “Mà sao lại có người thuê căn nhà cũ ấy nhỉ…… Thật là kỳ quái.”
Lục Thanh Tửu hỏi lại: “Trước kia không có ai ở chỗ đó à?”
“Cậu không nhớ sao? Là người nhà họ Liễu đấy.” Doãn Tầm nói, “Có lần gia đình ấy ra thành phố chơi, không ngờ đứa nhỏ bị tai nạn giao thông không cứu được, sau đó bọn họ cũng rời khỏi thôn Thủy Phủ …… Tôi cũng không biết bọn họ đã đi đâu.” Cậu ta chỉ là Sơn Thần thôn Thủy Phủ mà thôi.
Lục Thanh Tửu nói: “Bọn họ có trở về lần nào không?”
“Không.” Doãn Tầm nói, “Tôi chưa từng gặp lại bọn họ.”
Lục Thanh Tửu cảm thấy quả thực chuyện này có chút kỳ quái, nếu người nhà họ Liễu kia đã rời khỏi nơi này, vậy thì ai cho tổ tiết mục thuê nhà? Nếu nói bọn họ không rời đi, vậy tại sao Doãn Tầm chưa từng gặp bọn họ? Hay là gia đình ấy đã dọn đến thị trấn?---Đọc FULL tại dtruyen.com---
Lục Thanh Tửu nói: “Thôi, đừng để ý bọn họ, cậu mang gạo đi vo cho sạch đi, chuẩn bị làm cơm chiều.”
“Được.” Doãn Tầm vui vẻ đi vo gạo, quan tâm mấy người này làm gì chứ, được ăn ngon mới là nhất, đây cũng mới là chuyện mà cậu ta quan tâm hơn hết.
Doãn Tầm đi rồi, Lục Thanh Tửu đang muốn hỏi Bạch Nguyệt Hồ muốn ăn cái gì, nhưng đúng lúc này cậu lại nghe tiếng đập cửa ầm ầm ở bên ngoài. Lục Thanh Tửu đi ra mở cửa thì thấy một gương mặt xa lạ, người nọ nói: “Xin lỗi, đồng hương, chúng tôi có thể xin nhà anh chút gạo được không?”
Lục Thanh Tửu: “Xin gạo?”
Người nọ nói: “Đúng vậy, chúng tôi muốn nấu cơm nhưng không có gạo.”
Lục Thanh Tửu thấy camera phía sau cậu ta, biết nhóm người này đang ghi hình, cậu suy nghĩ một lát rồi bảo Doãn Tầm lấy gạo bỏ vào bao nilon, sau đó đưa cho cậu ta: “Tôi nghĩ các anh không nên hỏi từng nhà như vậy, mọi người ở đây khá bài xích người ngoài, các anh như vậy sẽ không mượn được gì đâu.”---Đọc FULL tại dtruyen.com---
Người nọ nhận túi gạo rồi cười nói cảm ơn, nhưng hiển nhiên là cậu ta không để lời Lục Thanh Tửu nói ở trong lòng, dù sao thì cậu ta cũng đã xin được gạo rồi đấy thôi.
Lục Thanh Tửu thuận tay đóng cửa, đúng lúc này, Bạch Nguyệt Hồ vốn đang nhắm mắt dưỡng thần đột nhiên mở bừng mắt, trong mắt là một mảnh tối tăm. Lục Thanh Tửu chợt nhận ra…… Xong rồi, hồ ly tinh nhà cậu, dáng vẻ này là đang muốn bảo vệ thức ăn đây mà.
Thật ra bây giờ trở lại thôn Thủy Phủ, dùng một cách khác khác bầu bạn bên bà, nỗi bi thương trong lòng Lục Thanh Tửu đã vơi đi rất nhiều. Cậu quét dọn sạch sẽ tuyết đọng trên mộ, sau đó bày biện đồ cúng thật ngay ngắn chỉnh tề rồi mỉm cười chào tạm biệt bà, đứng dậy rời đi.
Sau khi Lục Thanh Tửu về nhà, Bạch Nguyệt Hồ cùng Doãn Tầm không dám đến quấy rầy cậu nữa. Hai người trông có vẻ rất cẩn thận, điều này khiến Lục Thanh Tửu có chút buồn cười, cậu cũng là người trưởng thành rồi, tâm trạng có không tốt cũng sẽ không trút giận sang người bên cạnh.
“Tối nay muốn ăn gì?” Lục Thanh Tửu nói đến đề tài mà ngày thường cậu hay hỏi nhất.
“Tôi muốn ăn lẩu.” Doãn Tầm giơ tay, “Nhất là loại cay á.”
“Tôi sao cũng được.” Bạch Nguyệt Hồ nói.
Lục Thanh Tửu nói: “Vậy chúng ta ăn lẩu đi, sắp sang xuân rồi, tổng kết nguyên liệu còn dư ăn sạch sẽ cho đỡ lãng phí.”
Lục Thanh Tửu đổ tương ớt Tứ Xuyên và dầu ăn vào nồi, đun đến khi đáy nồi nóng ran. Nước lẩu là nước gà hồng hào xinh đẹp, bên trên còn thả ớt khô và hoa tiêu.
Đồ nhúng lẩu đa số là các loại thịt còn tươi do Bạch Nguyệt Hồ mang về, tất cả đều đang được cấp đông ở tủ trữ hàng, rau dưa không có nhiều, chỉ có rau khô và mộc nhĩ, mỗi lần muốn ăn thì ngâm nước một chút là được.
Món Lục Thanh Tửu thích nhất chính là mì váng đậu*, so với Doãn Tầm và Bạch Nguyệt Hồ, quả thực cậu chính là động vật ăn chay mà.
(1)*Mì váng đậu: ( 粉和豆皮)
Lục Thanh Tửu đặt nồi trên chậu than trong phòng khách rồi gọi bọn họ ra ăn cơm.
Ăn lẩu là thú tiêu khiển tốt nhất trong mùa đông, bạn bè mấy người vừa ăn vừa nói chuyện, không cần lo đồ ăn sẽ lạnh, ngược lại càng ăn càng nóng. Lục Thanh Tửu ăn một miếng to đặc sản nơi này là miến dẹt(*), cậu nhai một lúc rồi nuốt xuống, giơ tay xoa mồ hôi trên chóp mũi. Miến dẹt làm từ khoai lang đỏ, lúc đầu rất cứng, nhưng sau khi nấu chín nó sẽ trở nên mềm mại dẻo dai, ăn vô cùng ngon miệng, Lục Thanh Tửu rất thích dùng nguyên liệu này để nấu ăn. Thịt tươi Bạch Nguyệt Hồ mang về ăn cũng rất ngon, thịt cắt thành từng lát, nhúng trong nồi nước lẩu đỏ chót nóng bỏng mười mấy giây là có thể vớt lên, khi ăn chẳng những có mùi vị cay nồng thơm ngon mà còn có thể nếm được các hương vị khác nhau.
(*) Miến dẹt
Trong nhà tràn ngập một bầu không khí nóng bỏng, ăn gần đến cuối, Lục Thanh Tửu cũng phải cởi áo khoác, trên cằm còn dính một giọt mồ hôi.
“Cay ghê luôn.” Doãn Tầm nuốt nước bọt, “Ngày mai và ngày kia sẽ có đợt tuyết cuối cùng, sau khi tuyết ngừng thì trời sẽ ấm lên.”
Mùa xuân rốt cuộc cũng tới.
“Đường tôi nấu sắp hết rồi.” Lục Thanh Tửu nuốt thịt, nói, “Nghĩ xem sang xuân thì ăn gì đi.”
“Gì cũng được.” Doãn Tầm đáp, “Tôi không kén ăn.”
Lục Thanh Tửu nói: “Ừm, lúc đó lên trên thị trấn xem thử đi. Năm ngoái tuyết lớn, năm nay chắc chắn được mùa.” Tuyết lành báo hiệu một năm bội thu là có cơ sở khoa học, tuyết có thể giết chết phần lớn côn trùng có hại trong đất, tăng xác suất nảy mầm của hạt giống. Tất nhiên nhà bọn họ hoàn toàn không cần lo lắng vấn đề này, với tay nghề làm ruộng trời ban của Bạch Nguyệt Hồ, Lục Thanh Tửu chỉ cần chọn đồ ăn mình muốn là được rồi.
Nhiệt độ không khí tăng lên, tuyết cũng dần dần tan, trên cành cây và trên nóc nhà, những vũng tuyết đọng đã bắt đầu rơi xuống, ban đêm ở trong phòng còn có thể nghe thấy âm thanh của tuyết tan.
Doãn Tầm chọc rớt toàn bộ nhũ băng treo trên mái hiên, phòng khi tuyết tan nhũ băng rơi xuống làm người ta bị thương. Nghe nói lúc trước đã có chuyện như vậy xảy ra, một cô gái đi dưới mái hiên khi tuyết đang tan, nhũ băng trực tiếp rơi xuống đâm vào đầu cô ấy, người cứ như vậy mà ra đi không hẹn ngày về.
Cuối cùng thì một mùa khó khăn đã đi qua, Lục Thanh Tửu có chút phấn khởi, rốt cuộc cậu cũng không cần bọc mình như con gấu, có thể mặc quần áo nhẹ nhàng được rồi.
Tầm cuối tháng một, Tô Diễm gửi trả Tô Tức về, đi cùng còn có Vũ Sư Thiếp với một vẻ mặt không mấy vui vẻ. Cô đã thay một bộ váy phồng rất đáng yêu, giờ đang ủ rũ ngồi trong lòng Tô Tức. Cái áo đơn giản mà Tô Tức mặc trên người do Lục Thanh Tửu làm trước đó cũng đã được đổi thành áo bông nhỏ tinh xảo, có thể nhìn ra tay nghề người may thực sự không tệ, chỉ tiếc bởi vì vấn đề bộ lông, nên khi Tô Tức mặc áo bông trông như thế nào cũng vẫn thấy có chút giống chú nhóc Poodle nhỏ……---Đọc FULL tại dtruyen.com---
“Đây là quần áo vợ tôi làm cho chúng.” Tô Diễm đưa cho Lục Thanh Tửu một cái túi rất to.
Lục Thanh Tửu nhìn quần áo trong túi mà sợ ngây người. Ban đầu cậu cho rằng đây là đồ dùng sinh hoạt của Tô Tức, nhưng sau khi xem qua Lục Thanh Tửu mới phát hiện đây là một túi quần áo nhỏ, hơn nữa từ kích cỡ quần áo thì có thể nhận ra chúng không phải cho nhóc hồ ly mặc mà là cho Vũ Sư Thiếp mặc.
Tô Diễm ho khan một tiếng, hình như cũng có chút xấu hổ, anh ta giải thích: “ Mẹ của Tô Tức rất thích cô bé này.”
Lục Thanh Tửu: “…… Hả?”
Tô Diễm nói: “Không phải do hồ ly tinh khi còn nhỏ đều chỉ là hồ ly sao, lúc thành niên hóa hình cũng biến luôn thành người trưởng thành, vậy nên chỗ chúng tôi chẳng ai có thể thấy hình người khi còn nhỏ của hồ ly cả.” Đấy là còn chưa kể cô gái chỉ khoảng ngón cái này còn rất đáng yêu, tuy rằng thân phận của cô hơi có chút khủng bố, nhưng điều đó cũng không gây trở ngại đối với bản năng làm mẹ của vợ anh ta.
Dường như Lục Thanh Tửu đã hiểu vẻ mặt không vui của Vũ Sư Thiếp kia là từ đâu ra, cậu dở khóc dở cười nói: “Được rồi, tôi biết rồi.”
“Vợ tôi còn làm cho cô ấy một căn nhà bằng gỗ, nói là có thể đặt ở bên cạnh Tô Tức.” Tô Diễm nói, “Gây thêm phiền phức cho cậu rồi.”
“Không có không có.” Lục Thanh Tửu nhìn căn nhà gỗ mà Tô Diễm nói. Căn nhà này có hai tầng, kết cấu vô cùng tinh tế, bên trong còn bày biện giường đệm, bàn trang điểm và những đồ đạc linh tinh khác. Xem ra mẹ của Tô Tức đã hoàn toàn coi Vũ Sư Thiếp là búp bê Barbie đáng yêu rồi……
Sau khi để lại đồ đạc thì Tô Diễm đi luôn, Vũ Sư Thiếp vùi trong cổ Tô Tức cũng biến mất. Lục Thanh Tửu dọn đồ tới bên cạnh ổ của Tô Tức, gấp từng chiếc quần chiếc áo một bỏ vào phòng ngủ trong nhà gỗ. Cậu nhìn Tiểu Hoa cùng Tiểu Hắc và nhãi con hồ ly nhỏ lăn thành một cục, nhất thời sinh loại ảo giác đang làm mẹ của tụi nó. Cũng may đúng lúc này Doãn Tầm xuất hiện khiến Lục Thanh Tửu lập tức hoàn hồn, cậu ý thức được mình phải giống một người ba mới đúng.---Đọc FULL tại dtruyen.com---
“Đường trong thị trấn có vẻ thông thoáng.” Doãn Tầm trở về báo tin cho Lục Thanh Tửu, “Chúng ta có thể lái xe tải nhỏ đi lên thị trấn ăn bánh bao rồi”
Lục Thanh Tửu hỏi: “Đã thông rồi sao?”
Doãn Tầm đáp: “Đúng vậy, nhiệt độ năm nay có vẻ tăng khá nhanh.”
Lục Thanh Tửu nói: “Được, tôi chuẩn bị một chút, chúng ta đi lên thị trấn mua chút đồ ăn tươi về đi, thuận tiện ăn bánh bao luôn, cậu đi gọi Bạch Nguyệt Hồ đi.”
“Được.” Nhắc tới bánh bao là Doãn Tầm vui vẻ chạy đi ngay.
Lục Thanh Tửu thay quần áo rồi ra xe tải nhỏ đang đậu ở trước cửa. Gần như suốt mùa đông năm nay cậu không hề lái chiếc xe này, Lục Thanh Tửu cảm thấy có chút ngại ngùng. Nhưng trong suốt thời gian lạnh lẽo của mùa đông, cậu cũng không thấy xe tải nhỏ đâu. Lục Thanh Tửu đến hỏi Bạch Nguyệt Hồ, Bạch Nguyệt Hồ nói nó đã đào hố để trú ngụ qua mùa đông rồi, sau khi trời ấm lên, xe tải nhỏ sẽ tự xuất hiện lại ở trước cửa nhà của Lục Thanh Tửu.
Lục Thanh Tửu đút cho nó viên kẹo thạch trái cây cuối cùng, xe tải nhỏ vui vẻ ăn, còn kêu hai tiếng bíp bíp.
Ba người ngồi xe ra khỏi thôn, trên đường đi họ gặp bác Trần, thấy Lục Thanh Tửu ông ấy còn đến chào hỏi.
Mùa đông đi qua, cả thôn như dần sống lại. Hai bên đường, thôn dân đang cày bừa chuẩn bị cho vụ xuân. Mùa đông năm nay không kéo dài, xem ra mọi người cũng không quá vất vả.
Lục Thanh Tửu lái xe tải nhỏ lên đường núi.
Trên đường núi có không ít tuyết đọng chưa tan, song cũng đã có thể thông xe. Tốc độ của xe tải nhỏ không nhanh nhưng ổn định, Lục Thanh Tửu không định cầm lái, để nó tự mình lái sẽ tốt hơn, hơn nữa xe tải nhỏ còn có khả năng nhớ được đường núi, chỗ cần giảm tốc độ sẽ giảm tốc độ.---Đọc FULL tại dtruyen.com---
Vài giờ sau, bọn họ tới thị trấn. Sau khi đỗ xe, Lục Thanh Tửu dắt hai đứa nhỏ trong nhà tới tiệm ăn bánh bao.
Trấn trên không giống thôn Thủy Phủ, nơi đây vẫn rất náo nhiệt. Vì ngoại hình xuất sắc cùng với sức ăn lớn đến kinh người của Bạch Nguyệt Hồ mà ấn tượng của chủ tiệm đối với bọn họ rất sâu sắc, thấy Lục Thanh Tửu tới, ông ấy còn mỉm cười tiếp đón: “Đã lâu không tới, vẫn mười lồng bánh bao sao?”
“Vâng.” Lục Thanh Tửu ngồi ở cửa, thấy bên ngoài cãi cọ ầm ĩ, hình như còn có người cầm camera và đồ đạc linh tinh, cậu hỏi: “Những người này đang làm gì vậy?”
“Hình như là đến ghi hình chương trình gì đó.” Ông chủ duỗi tay đưa bánh cho bàn Lục Thanh Tửu, “Hôm nay vừa đến đã làm ầm ĩ rồi.”
Lục Thanh Tửu tò mò nhìn, Bạch Nguyệt Hồ cùng Doãn Tầm lại không quan tâm lắm, so với việc nhìn chằm chằm người ta, bọn họ thà đặt ánh mắt lên bánh bao nhỏ nóng hầm hập trước mặt còn hơn.
Doãn Tầm ngoạm một miếng hết một cái bánh bao, cậu ta ăn đến nghẹn, mặt phình lên như một con ếch xanh, tướng ăn trông rất chướng tai gai mắt. Còn mặt Bạch Nguyệt Hồ rõ ràng cũng không lớn, nhưng bánh bao kia vào miệng hắn lại không thấy chút dấu vết nào, không biết là rốt cuộc miệng hắn lớn đến đâu.
Lục Thanh Tửu nhìn trong chốc lát rồi nói: “Những người này không giống như người ở đây.”
Bọn họ đều ăn mặc rất mode, không phù hợp với không khí mộc mạc nơi thành trấn. Gần đó đậu mấy chiếc Minibus, còn có người khiêng cameras, có vẻ là đang quay chụp gì đó. Nhóm người này vây quanh một thiếu niên xinh đẹp với mái tóc màu xám bạc. Tuy cậu ta đưa lưng về phía Lục Thanh Tửu khiến cậu không nhìn thấy mặt, nhưng từ bóng lưng thẳng tắp, Lục Thanh Tửu có thể nhìn ra khí chất người này không giống người thường.
Lục Thanh Tửu nhìn trong chốc lát rồi cũng thu ánh mắt về. Thoạt nhìn thì hình như người này là ngôi sao, nhưng cậu không theo đuổi thần tượng nào, bình thường cũng rất ít xem phim, phần lớn ngôi sao cậu đều biết tên nhưng không hề biết mặt.---Đọc FULL tại dtruyen.com---
Thấy Bạch Nguyệt Hồ cùng Doãn Tầm còn chưa ăn đủ, Lục Thanh Tửu bèn nói: “Hai người tiếp tục ăn đi, tôi mua chút hạt giống một chút.”
“Tôi no rồi.” Doãn Tầm ăn phần ăn của hai mươi mấy người, bụng đã căng phồng lên, “Tôi đi cùng với cậu.”
“Vậy Nguyệt Hồ anh cứ ăn đi nha.” Lục Thanh Tửu nói, “Chút nữa mua xong chúng tôi sẽ tới tìm anh.”
Bạch Nguyệt Hồ gật gật đầu.
Đầu tiên Lục Thanh Tửu đi tới chỗ ông chủ thanh toán mấy trăm đồng, sau đó cùng Doãn Tầm đi đến chỗ bán hạt giống. Năm nay Lục Thanh Tửu dư dả, cậu tính thu lại tất cả đất đã thuê rồi tự mình trồng trọt, đương nhiên trước đó cậu cũng đã hỏi ý kiến Bạch Nguyệt Hồ rồi, Bạch Nguyệt Hồ tỏ vẻ nhiều thêm mảnh đất đối với hắn mà nói cũng không có áp lực gì, Lục Thanh Tửu cứ dựa theo ý thích rồi làm là được.
Lục Thanh Tửu muốn trồng rất nhiều thứ, hơn nữa đồ Bạch Nguyệt Hồ trồng ra ngon hơn những thứ mua trên thị trấn nhiều, cà chua và dưa chuột năm ngoái chính là ví dụ điển hình.
Lục Thanh Tửu mua rất nhiều hạt giống và mạ, cậu còn hỏi ông chủ xem có cây giống ăn quả nào hay không. Ông chủ nói hiện tại không có, muốn có phải đợi thêm một thời gian nữa. Lục Thanh Tửu để lại số điện thoại, bao giờ nhập hàng về ông chủ sẽ gọi cho cậu.
Sau khi mua xong đồ, Lục Thanh Tửu bỗng nhớ ra chuyện gì đó, cậu lấy điện thoại gọi cho Chu Miểu Miểu, nói cho cô biết tuyết chỗ mình đã tan rồi.
Chu Miểu Miểu nói: “Cậu làm chị lo lắng muốn chết, cứ vậy biến mất hai tháng, ăn tết cũng không thấy chút động tĩnh gì.”---Đọc FULL tại dtruyen.com---
“Em quên mất……” Lục Thanh Tửu nói. “Tín hiệu trong thôn cứ chập chờn, khi có khi không, mấy ngày nay ăn tết không có miếng tín hiệu nào. Đừng lo lắng cho em, em ổn mà.”
Chu Miểu Miểu nói: “Vậy được, bao giờ nghỉ chị sẽ đến đó gặp cậu.”
Lục Thanh Tửu nói: “À, chị đến thì mua dùm em thêm kẹo đi, đồ ăn vặt dự trữ trong nhà đã hết rồi.”
Chu Miểu Miểu cười, tức giận nói: “Chị đoán chỉ có lúc ăn hết kẹo cậu mới gọi điện cho chị thôi, đúng không, bộ kẹo đó ngon lắm hả?”
Lục Thanh Tửu thành thật trả lời: “Cũng khá ngon.” Mọi người đều rất thích, nhất là xe tải nhỏ, nó ăn rất vui vẻ.
Chu Miểu Miểu nói một tiếng được rồi cúp điện thoại.
Lục Thanh Tửu cùng Doãn Tầm cầm những thứ đã mua được về cửa hàng bán bánh bao để đón Bạch Nguyệt Hồ. Nhưng trước lúc về, Lục Thanh Tửu thấy hình như nhóm người ầm ĩ vừa rồi đã xảy ra tranh chấp với cảnh sát ở trong thị trấn. Hồ Thứ cũng ở trong đó, ông ta cũng đang cãi nhau với người ta, dáng vẻ nhíu mày không hề vui vẻ. Bàng Tử Kỳ đứng bên cạnh thiếu chút nữa đã ra tay mấy lần, nhưng đều bị Hồ Thứ ngăn cản.
“Thế này là sao?” Lục Thanh Tửu không hiểu.
“Không biết.” Doãn Tầm lắc đầu ý bảo mình cũng không hiểu.
Không hiểu thì không nhìn nữa, Lục Thanh Tửu cảm thấy chuyện này không liên quan gì đến mình, đừng chui vào hóng hớt thì hơn. Ba người mang theo thu hoạch phong phú quay lại xe tải, đi về nhà.
Đầu xuân sắp tới, tuy rằng trong nhà có rất nhiều chuyện phải làm nhưng tâm trạng Lục Thanh Tửu khá tốt, rốt cuộc cậu cũng không cần sống gần chậu than nữa. Không những thế, sau khi trút bỏ quần áo mùa đông dày nặng, người cậu cũng linh hoạt hơn không ít.---Đọc FULL tại dtruyen.com---
Lục Thanh Tửu tranh thủ mấy ngày thời tiết tốt nên quét tước hết toàn bộ nhà cửa một lần, bao gồm cả sân sau và miệng giếng kia. Tất cả vết bẩn và rêu bám trên bề mặt giếng đều được cậu rửa sạch sạch sẽ, hơn nữa cậu còn dâng đồ cúng và nhang đèn mới cho chị nữ quỷ.
Sau khi mùa đông đi qua, dây điện và đường mạng cũng được sửa chữa, nhờ vậy mà Lục Thanh Tửu có thể mở lại shop Taobao. Tuy rằng đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng khi mở phần chat ra, Lục Thanh Tửu vẫn bị số lượng tin nhắn dọa đến hết hồn. Cậu không dám mở xem mà trực tiếp thay đổi phần giới thiệu của shop mình, thông báo rằng giữa tuần shop mình sẽ mở cửa lại. Lần này vì ngừng hai tháng nên Lục Thanh Tửu sẽ dồn số lượng hai tháng trước, bán luôn 300 bình.
Sau khi khai trương shop xong, Lục Thanh Tửu nhanh chóng đóng máy tính. Cậu còn rất nhiều chuyện cần phải làm, hoàn toàn không có thời gian nghỉ ngơi.
Sân nhà cần phải rửa sạch, chuồng gà bị tuyết đè hỏng một phần cũng phải sửa, hơn nữa chăn đệm trong nhà phải kéo ra ngoài sân để phơi nắng sát trùng. Nói tóm lại, mùa xuân là mùa bận rộn nhất.
Cả thôn như sống dậy, khác hẳn với vẻ yên tĩnh của mùa đông, khắp nơi đều nghe thấy tiếng chó sủa gà gáy.
Lục Thanh Tửu đang nghiên cứu xem chuồng gà nhà mình phải sửa thế nào thì nghe được tiếng ồn ào từ bên ngoài, hình như có một đám người đang nói chuyện. Đúng lúc ấy Doãn Tầm từ bên ngoài trở về, Lục Thanh Tửu bèn hỏi cậu ta bên ngoài có chuyện gì vậy.
“Cậu còn nhớ nhóm người chúng ta nhìn thấy ở tiệm bánh bao không?” Doãn Tầm nói, “Bọn họ đến thôn chúng ta rồi.”
“Hả?” Lục Thanh Tửu sửng sốt, “Bọn họ tới đây làm gì?”---Đọc FULL tại dtruyen.com---
“Không biết nữa.” Doãn Tầm cũng có chút không thể hiểu được, “Bọn họ có rất nhiều người, hai đến ba mươi người lận, còn cầm camera……”
Nghe vậy, Lục Thanh Tửu bèn đi đến cạnh cửa nhìn thử, cậu thấy nhóm người này đang tụ tập trong một căn nhà cổ cách nhà bọn họ không xa. Tất cả người trong căn nhà kia đều đã rời khỏi thôn Thủy Phủ, rất lâu rồi căn nhà ấy không có người ở. Nhìn dáng vẻ của bọn họ thì có vẻ như là muốn ở đây một thời gian.---Đọc FULL tại dtruyen.com---
Những thôn dân khác cũng đứng từ xa nhìn nhóm người này, có người cảnh giác có người tò mò. Thôn Thủy Phủ gần như tách biệt với thế giới bên ngoài, đã rất lâu nơi đây không có nhiều người xa lạ như vậy đột nhiên đến như thế này.
Nhìn trong chốc lát, Lục Thanh Tửu đột nhiên cảm thấy trong đó có một gương mặt hơi quen mắt nhưng cậu lại không nhớ ra. Lục Thanh Tửu dứt khoát lấy điện thoại chụp một bức ảnh rồi gửi qua WeChat cho Chu Miểu Miểu, hỏi cô có biết người này không. Chu Miểu Miểu chính là một lão làng theo đuổi ngôi sao, vô cùng hiểu biết về giới giải trí.
Thoắt cái, Chu Miểu Miểu đã gửi lại cho Lục Thanh Tửu một tin nhắn, nói người trong ảnh mà cậu gửi cho mình là một ngôi sao, hỏi Lục Thanh Tửu chụp ở đâu.
“Ở trong thôn đấy.” Lục Thanh Tửu nói, “Có nhóm người tới thôn Thủy Phủ, đang làm ồn ào ở đây nè.”
“Cậu ta đến thôn Thủy Phủ sao?!” Chu Miểu Miểu kinh ngạc nói, “Chị nghe nói hình như cậu ta nhận một show lớn…… Hóa ra là chạy đến thôn Thủy Phủ quay chụp à?”
“Hình như là vậy.” Lục Thanh Tửu nói, “Em thấy có cả tổ quay phim.”
Nghe vậy, Chu Miểu Miểu xoa tay phấn khích: “Quá tuyệt vời, chị sẽ sắp xếp thời gian đến đó nhanh mới được, chị cũng phải đi xem một chút nữa, hahaha.” Những gameshow thế này đều được quay chụp ở vùng quê xa xôi hẻo lánh, toàn bộ hành trình đều phải bảo mật, nếu không cả đoàn sẽ rất dễ bị fans xuất hiện vây xem dẫn tới tình trạng không thể thuận lợi ghi hình được.
Lục Thanh Tửu không quan tâm đến những ngôi sao lớn cho lắm, cậu chỉ cảm thấy nhóm người này có chút ồn ào, không phù hợp với sự thanh bình của thôn Thủy Phủ. Cậu nhìn một lát rồi tiếp tục đi làm việc của mình.
Mấy ngày sau, Lục Thanh Tửu nghe chú Lý hàng xóm mình nói chuyện mới biết hình như nhóm người kia đã thuê căn nhà ở trong thôn ba tháng, mục đích là để ghi hình. Thôn trưởng và các thôn dân cũng không hoan nghênh nhóm người này cho lắm, thôn trưởng còn đến thuyết phục bọn họ rời đi nhưng cuối cùng vẫn thất bại. Tổ tiết mục tỏ vẻ mình có tiền thì có quyền, hơn nữa họ cũng nói sẽ không quấy rầy đến cuộc sống bình thường của thôn dân……---Đọc FULL tại dtruyen.com---
Thôn trưởng chỉ có thể bất đắc dĩ mặc kệ bọn họ.
Lục Thanh Tửu nghe chú Lý nói, lại nhớ tới mấy ngày trước hình như mình đã nhìn thấy nhóm người này cãi nhau với nhóm Hồ Thứ, cũng không biết bọn họ cãi nhau cái gì. Cậu suy nghĩ một lát rồi gọi điện thoại cho Hồ Thứ, muốn hỏi rõ đầu đuôi.
Sau khi nhận được điện thoại, Hồ Thứ oán giận với Lục Thanh Tửu một lúc lâu, ông ta nói bọn họ đã khuyên nhóm người này đừng tới thôn Thủy Phủ nhưng bọn họ không chịu nghe. Nhóm Hồ Thứ đã cảnh báo người lạ không nên đi vào thôn Thủy Phủ, đi nhiều người có thể sẽ xảy ra chuyện đây, vậy mà nhóm người kia lại hoàn toàn coi những lời khuyên bảo của Hồ Thứ và Bàng Tử Kỳ như gió thoảng bên tai, vài ngày sau, họ trực tiếp tiến vào đóng quân ở trong thôn Thủy Phủ luôn.
“Thanh Tửu này, phiền cậu nhìn để ý bọn họ kĩ một chút, tôi luôn có cảm giác bất an.” Hồ Thứ nói, “Cảm giác nhóm người này sẽ gây ra họa lớn.”
Lục Thanh Tửu đáp: “Nhiều người như vậy tôi để ý thế nào được.”
“Haizz, cũng phải, chỉ có thể đi theo bọn họ.” Hồ Thứ nói, “Thật là lý lẽ thì không nghe, chỉ muốn ma quỷ……”
Lục Thanh Tửu hỏi: “Vì sao bọn họ nhất định phải chọn thôn Thủy Phủ để ghi hình?”
Hồ Thứ nói: “Không biết ai đã nói với bọn họ là điều kiện ở thôn Thủy Phủ rất tốt, nơi đây còn vắng vẻ, không dễ dàng bị fans phát hiện, thế là bọn họ lập tức muốn tới đây ở trọ.”
Lục Thanh Tửu nói: “À, thì ra như vậy.” Cẩn thận ngẫm lại thì những lời này cũng hơi có lý, “Thôi kệ họ đi, muốn trọ thì cứ trọ, thôn Thủy Phủ rất an toàn, không phải khu vực nguy hiểm gì cả.”
Hồ Thứ: “……” Trước kia đúng là không có nhưng hiện tại thì không chắc, ông ta không dám nói những lời này nên đành ậm ừ cho có lệ.
Lục Thanh Tửu vẫn chưa nghĩ nhiều, cậu nói thêm với Hồ Thứ vài câu rồi cúp máy.---Đọc FULL tại dtruyen.com---
Thôn Thủy Phủ không lớn, đi từ đầu thôn này đến đầu kia cũng chỉ mất khoảng hai mươi phút, tin tức nhóm người này trọ lại trong thôn được lan truyền rất nhanh, các thôn dân cũng bắt đầu tò mò với căn nhà kia.
Từ Chu Miểu Miểu, Lục Thanh Tửu cũng biết thêm nhóm người kia muốn quay một chương trình với nội dung chính là cuộc sống ở nông thôn, nói chung là khách mời sẽ được yêu cầu tự tìm đồ ăn và nấu nướng, tổ tiết mục sẽ không cung cấp bất cứ nguyên liệu gì.
Sau khi biết chuyện, Doãn Tầm thấy đám người này đúng là rảnh đến phát sợ, con mẹ nó bộ sống sung sướng qua ngày không chịu nổi hay sao mà cứ phải chạy đến vùng quê này chịu khổ như thế.
Bạch Nguyệt Hồ thì không nói gì, nhưng bằng trực giác nhạy bén, Lục Thanh Tửu biết tâm trạng hắn không tốt lắm, hắn cứ nằm ở trên ghế nhắm mắt nghỉ ngơi.
Doãn Tầm hỏi: “Mà sao lại có người thuê căn nhà cũ ấy nhỉ…… Thật là kỳ quái.”
Lục Thanh Tửu hỏi lại: “Trước kia không có ai ở chỗ đó à?”
“Cậu không nhớ sao? Là người nhà họ Liễu đấy.” Doãn Tầm nói, “Có lần gia đình ấy ra thành phố chơi, không ngờ đứa nhỏ bị tai nạn giao thông không cứu được, sau đó bọn họ cũng rời khỏi thôn Thủy Phủ …… Tôi cũng không biết bọn họ đã đi đâu.” Cậu ta chỉ là Sơn Thần thôn Thủy Phủ mà thôi.
Lục Thanh Tửu nói: “Bọn họ có trở về lần nào không?”
“Không.” Doãn Tầm nói, “Tôi chưa từng gặp lại bọn họ.”
Lục Thanh Tửu cảm thấy quả thực chuyện này có chút kỳ quái, nếu người nhà họ Liễu kia đã rời khỏi nơi này, vậy thì ai cho tổ tiết mục thuê nhà? Nếu nói bọn họ không rời đi, vậy tại sao Doãn Tầm chưa từng gặp bọn họ? Hay là gia đình ấy đã dọn đến thị trấn?---Đọc FULL tại dtruyen.com---
Lục Thanh Tửu nói: “Thôi, đừng để ý bọn họ, cậu mang gạo đi vo cho sạch đi, chuẩn bị làm cơm chiều.”
“Được.” Doãn Tầm vui vẻ đi vo gạo, quan tâm mấy người này làm gì chứ, được ăn ngon mới là nhất, đây cũng mới là chuyện mà cậu ta quan tâm hơn hết.
Doãn Tầm đi rồi, Lục Thanh Tửu đang muốn hỏi Bạch Nguyệt Hồ muốn ăn cái gì, nhưng đúng lúc này cậu lại nghe tiếng đập cửa ầm ầm ở bên ngoài. Lục Thanh Tửu đi ra mở cửa thì thấy một gương mặt xa lạ, người nọ nói: “Xin lỗi, đồng hương, chúng tôi có thể xin nhà anh chút gạo được không?”
Lục Thanh Tửu: “Xin gạo?”
Người nọ nói: “Đúng vậy, chúng tôi muốn nấu cơm nhưng không có gạo.”
Lục Thanh Tửu thấy camera phía sau cậu ta, biết nhóm người này đang ghi hình, cậu suy nghĩ một lát rồi bảo Doãn Tầm lấy gạo bỏ vào bao nilon, sau đó đưa cho cậu ta: “Tôi nghĩ các anh không nên hỏi từng nhà như vậy, mọi người ở đây khá bài xích người ngoài, các anh như vậy sẽ không mượn được gì đâu.”---Đọc FULL tại dtruyen.com---
Người nọ nhận túi gạo rồi cười nói cảm ơn, nhưng hiển nhiên là cậu ta không để lời Lục Thanh Tửu nói ở trong lòng, dù sao thì cậu ta cũng đã xin được gạo rồi đấy thôi.
Lục Thanh Tửu thuận tay đóng cửa, đúng lúc này, Bạch Nguyệt Hồ vốn đang nhắm mắt dưỡng thần đột nhiên mở bừng mắt, trong mắt là một mảnh tối tăm. Lục Thanh Tửu chợt nhận ra…… Xong rồi, hồ ly tinh nhà cậu, dáng vẻ này là đang muốn bảo vệ thức ăn đây mà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.