Chương 39: Bên ngoài vùng an toàn
Hôi Cốc
25/04/2022
Sau đó Thịnh Vô Ngung không hề đề cập tới chuyện về nhà gặp phụ huynh, tất cả vẫn như bình thường, anh vẫn cứ khăng khít thân mật với Huyên Hiểu Đông, điều này trái lại khiến Huyên Hiểu Đông cảm thấy cực kỳ áy náy trong lòng.
Y biết, trước khi diễn ra bước ngoặt là cuộc giải phẫu, người nhà họ Thịnh chắc chắn sẽ ấm áp như gió xuân với mình, tất cả đều phụ thuộc vào Thịnh Vô Ngung.
Cho dù tương lai ra sao thì hiện tại Thịnh Vô Ngung đang đối xử với y bằng cả trái tim chân thành nóng bỏng. Y còn nhớ rõ Thịnh Vô Ngung có vấn đề về tâm lý nên mới đến tĩnh dưỡng, rõ ràng người nhà họ Thịnh cũng biết chuyện này, kể cả thái độ thay đổi trước và sau của Thịnh Lỗi Lỗi. Thịnh Vô Ngung là vì sao của nhà họ Thịnh, bọn họ sẽ vì tình trạng tâm lý của anh và hi vọng cho cuộc phẫu thuật sắp tới mà tốt với y.
Nhưng không bao gồm sau này.
Bản thân y vốn dĩ có thể coi Thịnh Vô Ngung là quan trọng nhất, cùng anh về gặp phụ huynh, cùng anh nhập viện, cùng anh kết thúc cuộc phẫu thuật, biến đoạn duyên phận này trước sau vẹn toàn, có thể đi tới đâu cũng được.
Thế nhưng y mệt rồi, không thể nào ứng phó với những quan hệ quá phức tạp, cũng không thể nào nở nụ cười miễn cưỡng với kẻ có ác ý với mình nữa.
Y chỉ muốn những điều giản đơn, một cơm một rau, một núi một thôn mà sống một mình tự do tự tại qua ngày, có gì muốn nói thì cứ nói, thích thứ gì thì cứ thích, không hợp thì bỏ đi.
Có phải nên chia tay không? Những gì tranh thủ được trong nhiều ngày qua đã có thể tạo thành ký ức đáng nhớ cho cuộc đời y rồi, chẳng thà nên kết thúc nó ở thời điểm đẹp nhất.
Chia tay cũng dễ thôi, đợi khi nào Thịnh Vô Ngung về quê ăn Tết, y gửi tin nhắn nói chia tay rồi khóa nông trường của mình vào, mua con xe second-hand lại đi vài năm nữa. Thịnh Vô Ngung là quân tử, cũng là người kiêu ngạo, đương nhiên anh khinh thường việc đeo bám dai dẳng, dĩ nhiên là chọn chia tay rồi.
Ý định chia tay dần dần mãnh liệt, nhưng sự áy náy cũng tỉ lệ thuận nảy sinh, thi nhau giày vò trong lòng y.
Buổi tối lúc ở cùng Thịnh Vô Ngung, sự áy náy càng ngày càng nặng nề hơn, càng ngày càng thích đáng.
Cho đến khi đêm khuya tĩnh lặng, y chỉ nhắm mắt giả vờ ngủ, một bàn tay bỗng nhiên vắt sang, sờ lên trán y.
Y kinh hãi mở mắt ra, Thịnh Vô Ngung quay mặt sang nhìn y trong đêm đen, "Trong lòng em có tâm sự à?"
Huyên Hiểu Đông kéo chăn lên phủ cho anh, "Em không sao đâu."
Thịnh Vô Ngung khẽ giọng nói: "Tôi xin lỗi em."
Huyên Hiểu Đông giật mình, "Anh không sai, xin lỗi gì chứ?"
Thịnh Vô Ngung bình tĩnh nhìn y trong màn đêm, "Vì tôi ích kỷ, không thể chờ được nữa mà tỏ tình với em, muốn xác định quan hệ với em. Hơn nữa tôi cũng nóng lòng muốn đưa em về nhà, theo tôi nhập viện, bởi vì tôi lo sau cuộc phẫu thuật này, cho dù thành công hay không, tôi đều phải ở trong viện một thời gian rất dài. Lâu như vậy sẽ có rất nhiều chuyện phát sinh, cho nên tôi vội vã muốn xác lập quan hệ với em, không suy nghĩ đến cảm nhận của em, là tôi quá ngạo mạn, không tôn trọng em."
Trái tim Huyên Hiểu Đông vừa chua xót vừa mềm mại, "Không trách anh đâu, là vấn đề của em." Một người trưởng thành hai mươi tám tuổi rồi nhưng vẫn luôn sống trong bóng tối của quá khứ, không thể nào chấp nhận được việc sinh hoạt trong thế giới của người bình thường, ẩn cư trong núi, không muốn chịu trách nhiệm, là bản thân y có vấn đề, không xứng với người đàn ông rực rỡ chói lọi trước mặt.
Y nhỏ giọng nói: "Em không muốn qua lại với người khác, con người quá phức tạp, em cảm thấy mỗi ngày giao tiếp với cá và thực vật thoải mái hơn rất nhiều so với người. Thịnh Vô Ngung, nếu như trước đây em gặp được anh thì tốt quá, khi ấy em sẽ rất vui vẻ gia nhập vào gia đình anh, hi vọng có thể được người khác chấp nhận, sẽ quản lý các mối quan hệ bằng cả trái tim chân thành. Như anh đã nói vậy, hãy thật nghiêm túc với mỗi người quan trọng."
"Thế nhưng bây giờ em không muốn nghĩ nữa." Một thân một mình càng đơn giản, Thịnh Vô Ngung rất tốt, vô cùng tốt, thế nhưng y không muốn việc mình chấp nhận trở thành bạn trai của Thịnh Vô Ngung sẽ mang đến nhiều phiền toái. Anh đến quá muộn, y đã đánh mất sự nhiệt tình, không có cách nào đáp lại anh.
Thịnh Vô Ngung lại nhỏ giọng nói: "Lâm Diệc Cẩn đang muốn đổi sang họ mẹ, đồng thời trả lại toàn bộ cổ phần nhà họ Lâm cho bố ruột."
Huyên Hiểu Đông ngẩn ra.
Thịnh Vô Ngung khẽ nói: "Cậu ta tách ra khỏi nhà họ Lâm."
Anh vươn tay ra, chậm rãi vuốt ve gò má Huyên Hiểu Đông, "Chử Nhược Chuyết dẫn theo Lâm Diệc Cẩn đến gặp em, bị em từ chối ngoài cửa. Chử Nhược Chuyết hối hận hộc cả máu, tìm Thịnh Lỗi Lỗi ở giữa để cứu vãn. Cho nên tôi biết Lâm Diệc Cẩn là em trai kế của em, cũng là mối tình đầu của em."
Hai má Huyên Hiểu Đông hơi nóng lên, y không muốn một quá khứ đáng xấu hổ như vậy bị vạch trần trước mặt người yêu hiện tại.
Thịnh Vô Ngung nhỏ giọng: "Không phải tôi cố ý dò hỏi tin tức về em, là tại ý tứ của Lâm Diệc Cẩn quá rõ ràng. Cậu ta gián tiếp nhờ vả Thịnh Lỗi Lỗi mở miệng, thật ra hi vọng tôi có thể che chở cho em, ngăn Lâm Nhược Phi lại, ngoài ra cậu ta cũng hi vọng có thêm cơ hội để theo đuổi em một lần nữa.". ngôn tình ngược
"Lâm Diệc Cẩn là một người thông minh, đáng tiếc cậu ta tính toán sai rồi. Lúc tôi biết em thích đàn ông, phản ứng đầu tiên của tôi là, sống với một người như Hiểu Đông, cho dù là nam hay nữ có lẽ đều thấy rất thoải mái. Dù sao tôi sống ở chỗ em bao nhiêu ngày qua, thật sự hài lòng tới mức trước nay chưa từng được như vậy."
"Phản ứng thứ hai là, nếu em đã thích đàn ông, vậy thì... tôi có được không?"
"Tôi đã rất hoảng hốt vì suy nghĩ này nảy ra trong đầu mình, dù sao rất nhiều năm qua, tôi đều cho rằng mình sẽ yêu người khác giới, mặc dù ở phương diện tình cảm tôi khá hời hợt, chưa gặp được người nào khiến mình rung động. Tôi vẫn luôn rất bận, bận đủ thứ chuyện trên đời."
"Nhưng từ khi xuất hiện suy nghĩ này, tôi phát hiện ra hình như không phải là không thể, em khiến người ta thấy rất thoải mái, em hoàn toàn hợp gu tôi. Tôi thử đi tiếp xúc với thế giới của em, cũng cảm thấy rất thú vị, điều này với tôi mà nói rất quan trọng. Tôi phân tích một cách lý trí, cũng phân tích thật tỉ mỉ suy nghĩ của bản thân, bao nhiêu năm qua, đây là lần đầu tiên tôi hứng thú với một người đến vậy, hơn nữa tôi cùng rất mong đợi được cùng em bước vào một cuộc sống mới."
"Một khi đã nghĩ về nó thì rất khó kiểm soát được suy nghĩ này, mỗi ngày gặp em, tôi đều nghĩ nếu được sống cùng một người đáng yêu như thế, nhất định sẽ rất hạnh phúc, tôi muốn cùng em sống hết đời thế này."
"Lâm Diệc Cẩn có thể khiến em từ chối một cách dứt khoát như vậy, chứng tỏ em vẫn còn kỳ vọng vào cậu ta. Lúc tôi không còn ở đây, biết đâu cậu ta lại thật sự có cơ hội giành lại em, tôi không dám mạo hiểm."
"Cho nên tôi không còn nhiều thời gian nữa. Cuộc phẫu thuật đã trì hoãn một lần rồi, không thể lùi lịch quá lâu, dù sao tôi cũng hi vọng mau chóng quay trở lại trạng thái khỏe mạnh. Cho nên tôi ích kỷ, tỏ tình, theo đuổi em, muốn chắc chắn với em, không cân nhắc đến suy nghĩ của em. Thật ra tôi biết em có ấn tượng tốt với tôi, em nhìn tôi chăm chú rất lâu, em nhớ lần đầu tiên em gặp tôi nhưng không dám nhìn tôi, em đối với tôi có sự áy náy và hảo cảm không tên. Em đã một mình quá lâu, cho nên tôi biết lúc ấy mình tỏ tình, em nhất định sẽ không từ chối."
"Chỉ cần em không từ chối, tôi đã thành công một nửa."
"Một nửa còn lại là em cũng có cảm giác với tôi, chúng ta cũng rất phù hợp ở phương diện kia, vào những thời khắc như thế người đàn ông nào cũng rất khó nói không——Như thế tỷ lệ thành công cũng đã được 99% rồi, dù sao chúng ta sống ở phàm trần, không chỉ coi trọng sự đồng điệu tâm hồn, thể xác cùng nhau sung sướng cũng rất quan trọng."
"Vậy nên, thật ra tôi đã lợi dụng nhược điểm trong tính cách và khiếm khuyết trong lòng em, tôi xin lỗi... vì đã khiến em căng thẳng."
Huyên Hiểu Đông nhìn Thịnh Vô Ngung, nhất thời ngổn ngang trăm mối cảm xúc, nghe đối phương hao tâm tổn trí vì mình, thận trọng từng bước rồi lại vì chút tư tâm của bản thân mà chân thành xin lỗi. Y của hiện tại, vậy mà không hiểu sao lại đi quan tâm một điều kỳ lạ khác.
Anh ấy biết rõ chuyện mình ở nhà họ Lâm.
Anh ấy biết rõ mình đã từng giống như một chú chó chịu tang(*) bị bố dượng và em trai ruột đuổi ra khỏi nhà, cong đuôi lang thang nơi đầu đường xó chợ.
(*) Chỉ hình ảnh chú chó mất chủ và không còn nhà, là phép ẩn dụ cho những người không còn nơi nào để đi, chạy loanh quanh và trở thành kẻ vô gia cư. Thường được sử dụng với ý xúc phạm.
Huyên Hiểu Đông im lặng rất lâu, hỏi Thịnh Vô Ngung một câu, "Anh đang thương hại em sao?" Thông cảm cho em, bố thí cho em sao? Y biết mình không nên nghĩ như vậy, thế nhưng lúc này đây y như quay trở lại một Huyên Hiểu Đông từng nhu nhược và bất lực của quá khứ, tồn tại trong hình hài một đứa trẻ sống trôi dạt khắp nơi, rõ ràng không còn gì cả nhưng vẫn sót lại lòng tự trọng quật cường.
Ít nhất vào cái ngày rời khỏi nhà họ Lâm, dáng vẻ của y không quá khó coi. Không khóc, không nháo, thẳng lưng đi xa, không hề nhục nhã một chút nào.
Đó là chút xíu lòng tự trọng cuối cùng của y.
Thịnh Vô Ngung ngẩn ra, nhìn Huyên Hiểu Đông, bỗng nhiên ngộ ra vấn đề này rất quan trọng với y, nếu như trả lời sai cách rất có thể anh sẽ phải nhận hậu quả nghiêm trọng——Anh không thể phủ nhận, quả thật anh đã từng thương hại Huyên Hiểu Đông, nhưng bất cứ giá nào anh cũng không thể trả lời như vậy.
Anh ngồi trên cao, gia đình khá giả, quên mất Huyên Hiểu Đông không giống mình, yêu cầu với tình cảm của y đơn thuần hơn rất nhiều.
Anh vươn tay ra, nắm chặt cổ tay Huyên Hiểu Đông kéo thấp xuống, để tay y đè lên phần đùi không cảm giác của anh, "Em thì sao? Em đang thương hại tôi sao? Thông cảm cho tôi nên chủ động bố thí sự bồi thường cho tôi ư?"
Huyên Hiểu Đông giật thót tim nhìn Thịnh Vô Ngung, Thịnh Vô Ngung mỉm cười nhìn y, "Chúng ta giống nhau."
Không thể nói là không có thương hại và cảm thông, càng không thể nói là không muốn bù đắp để đối phương trải qua cuộc sống nhẹ lòng và thư thái hơn.
Thế nhưng chỉ vẻn vẹn những điều này lại có thể tiến tới tình cảnh chung giường chung gối sao?
Tự hỏi trái tim mình là hiểu ngay.
Đương nhiên vào giờ phút này, bọn họ đã yêu đối phương rồi.
Huyên Hiểu Đông nhìn Thịnh Vô Ngung chăm chú, rất lâu không lên tiếng. Cuối cùng hai người trao nhau nụ hôn sâu trong bóng đêm.
Sáng hôm sau, Huyên Hiểu Đông đi chợ sớm, lúc Thịnh Vô Ngung rời giường ra ngoài thì thấy Huyên Hiểu Đông ở trong bếp, hình như còn dẫn theo ai đó, sau đó nhanh chóng tiễn người ra ngoài.
Sau khi rửa mặt xong, anh ra ngoài thì thấy Huyên Hiểu Đông đang đứng trước bể cá để chuyển bể, y thấy anh ra thì nói: "Bữa sáng em làm xong rồi, để trên bàn, anh ăn trước đi."
Thịnh Vô Ngung ngồi vào bàn ăn, cầm bánh bao lên vừa ăn vừa hỏi: "Em làm gì vậy? Vừa nãy có khách tới à?"
Huyên Hiểu Đông nói: "Là người bán cá quen ở chợ hoa và chim, em xử lý xong gần hết cá rồi, lát nữa anh ta lái xe tới chở đi, nếu không thời gian rời nhà quá lâu, thiết bị nuôi cá tự động không đáng tin cho lắm."
Thịnh Vô Ngung ngẩn ra, trên mặt hiện lên nụ cười, "Em đồng ý về ăn Tết với tôi sao?"
Huyên Hiểu Đông nói: "Ừm, qua Tết sẽ cùng anh phẫu thuật, sau khi phẫu thuật xong, xem tình trạng của anh rồi tính tiếp." Còn về phần người nhà của Thịnh Vô Ngung, cứ tạm duy trì sự hòa nhã ngoài mặt đã, coi như là vì người y yêu.
Y nhìn nụ cười trên mặt Thịnh Vô Ngung, trong lòng vừa chua vừa ngọt, cảm thấy bản thân vì anh rời khỏi đây là đáng giá, còn chuyện tương lai, tính sau đi.
Dù sao y cũng đã quen với việc sống ngày này qua tháng khác mà không nghĩ đến tương lai, bây giờ sống nghiêm túc mỗi ngày là được, ít nhất bây giờ đã có một Thịnh Vô Ngung khiến sự nghiêm túc của y trở nên có ý nghĩa hơn.
Thịnh Vô Ngung nói: "Tôi có một căn hộ, ở ngay trên tầng Khoa học Kỹ thuật Đom Đóm, thuận tiện để tôi đi làm, em sống cùng tôi ở đó. Khi nào tới Tết chúng ta về nhà ăn một bữa cơm là được, những lúc còn lại em ở công ty cùng tôi. Mấy con cá này nếu em muốn giữ lại thì mang hết sang bên kia nuôi tiếp là được, tôi sẽ sắp xếp công ty dọn nhà."
Huyên Hiểu Đông nghe thấy không cần ở nhà họ Thịnh thì thầm thở phào nhẹ nhõm. Y biết Thịnh Vô Ngung và người nhà nhất định có tình cảm vô cùng khăng khít, nhất là bố và các anh trai của anh, vì anh mà từ Hoàn Kinh về thành phố Tĩnh Hải ăn Tết, anh lại không quay về biệt thự nhà họ Thịnh ở, đúng là không còn gì để nói.
Nhưng chỉ cần không phải bất ngờ đối mặt rồi sớm chiều sống chung với một đại gia đình có quan hệ phức tạp như thế, áp lực của y đã giảm nhẹ đi nhiều.
Vì vậy y mỉm cười với Thịnh Vô Ngung.
Thịnh Vô Ngung thở phào nhẹ nhõm, thầm mừng vì đêm hôm qua mình đã đi đúng một bước. Đêm qua Huyên Hiểu Đông tỏ ra khác thường trên giường như thế, gần như chỉ thiếu mỗi việc viết hết lên mặt mấy chữ "Quá phiền toái tôi muốn rời khỏi tất cả".
Anh không thể mạo hiểm để lại Huyên Hiểu Đông đón Tết một mình ở đây, Lâm Diệc Cẩn nhất định sẽ nhân cơ hội anh vắng mặt mà đến, vì vậy anh chỉ có thể từ từ dụ dỗ Huyên Hiểu Đông rời khỏi vỏ bọc của mình, bằng lòng phơi bày khía cạnh mềm yếu của mình với anh.
Muốn có được người này thì cần phải dỗ dành thật cẩn thận mới được, không thể thiếu sự thẳng thắn và chân thành, đi nhầm một bước là anh không còn cơ hội nữa. Thoạt nhìn là anh chiếm thế chủ động, nắm giữ nhịp điệu, thật ra trong lòng anh hiểu rõ, chỉ cần một khi đối phương đã quyết định muốn rời đi thì không thể cứu vãn bằng bất cứ giá nào.
Bởi vì anh cũng đã từng là người như vậy, tự tạo cho mình một thế giới nội tâm, không cần một ai khác tham gia. Dù có là tình yêu của chính mình thì cũng chưa chắc đã có thể làm dao động quyết tâm tồn tại đơn độc cả một đời.
Trừ khi mối tình này có thể cùng mang lại cho nhau vùng an toàn, nông trường lưng chừng núi chính là vùng an toàn của Huyên Hiểu Đông. Huyên Hiểu Đông đã vì anh mà mạo hiểm bước ra khỏi vùng an toàn của mình. Việc anh cần làm, đó là từ từ mở rộng vùng an toàn của y đến phạm vi của anh, để cho Huyên Hiểu Đông biết, nơi nào có Thịnh Vô Ngung thì nơi đó chính là vùng an toàn.
_____________________
Tác giả có lời muốn nói:
Mọi người bình luận hãy đọc kỹ! Tôi đã viết như những gì mình nghĩ, sau cùng đã tôi sẽ viết nhiều hơn về làm ruộng và mỹ thực.
(Thật ra tôi đã phát hiện thú vui ác độc của mình đã bị bại lộ sớm, quyển truyện kia cũng là vị vua hàng ngày chăm sóc cho tiểu vương tử không thể cử động, cho nên thật ra tôi là tôi thích cái này nè... *Che mặt* Viết tình tiết công đẹp nhưng không thể cử động, được thụ tắm tắm rửa rửa bế tới bế lui muốn làm gì thì làm cái đó, hôm nay tôi viết thì nhận ra mình đã từng viết một cảnh tương tự...)
À với lại các tiểu thiên sứ hông cần quá lo lắng ngược nha, bây giờ chỉ có nhào zô phát đường ngọt khé cổ thôi! Ngược là chuyện của quá khứ, chỉ đơn thuần dùng để so sánh thôi.
Truyện này cũng không dài, xin các quý zị đừng vỗ béo!
Thương các chụy em!
Hôm nay có khả năng là bản cập nhật thứ ba vào thứ bảy, cũng có thể là cập nhật lần đầu tiên vào chủ nhật. Nói chung còn phải xem chủ nhật tôi có cần tăng ca khum, nếu tăng ca thì chắc là không có đâu. Mọi người cuối tuần zui zẻ!
Y biết, trước khi diễn ra bước ngoặt là cuộc giải phẫu, người nhà họ Thịnh chắc chắn sẽ ấm áp như gió xuân với mình, tất cả đều phụ thuộc vào Thịnh Vô Ngung.
Cho dù tương lai ra sao thì hiện tại Thịnh Vô Ngung đang đối xử với y bằng cả trái tim chân thành nóng bỏng. Y còn nhớ rõ Thịnh Vô Ngung có vấn đề về tâm lý nên mới đến tĩnh dưỡng, rõ ràng người nhà họ Thịnh cũng biết chuyện này, kể cả thái độ thay đổi trước và sau của Thịnh Lỗi Lỗi. Thịnh Vô Ngung là vì sao của nhà họ Thịnh, bọn họ sẽ vì tình trạng tâm lý của anh và hi vọng cho cuộc phẫu thuật sắp tới mà tốt với y.
Nhưng không bao gồm sau này.
Bản thân y vốn dĩ có thể coi Thịnh Vô Ngung là quan trọng nhất, cùng anh về gặp phụ huynh, cùng anh nhập viện, cùng anh kết thúc cuộc phẫu thuật, biến đoạn duyên phận này trước sau vẹn toàn, có thể đi tới đâu cũng được.
Thế nhưng y mệt rồi, không thể nào ứng phó với những quan hệ quá phức tạp, cũng không thể nào nở nụ cười miễn cưỡng với kẻ có ác ý với mình nữa.
Y chỉ muốn những điều giản đơn, một cơm một rau, một núi một thôn mà sống một mình tự do tự tại qua ngày, có gì muốn nói thì cứ nói, thích thứ gì thì cứ thích, không hợp thì bỏ đi.
Có phải nên chia tay không? Những gì tranh thủ được trong nhiều ngày qua đã có thể tạo thành ký ức đáng nhớ cho cuộc đời y rồi, chẳng thà nên kết thúc nó ở thời điểm đẹp nhất.
Chia tay cũng dễ thôi, đợi khi nào Thịnh Vô Ngung về quê ăn Tết, y gửi tin nhắn nói chia tay rồi khóa nông trường của mình vào, mua con xe second-hand lại đi vài năm nữa. Thịnh Vô Ngung là quân tử, cũng là người kiêu ngạo, đương nhiên anh khinh thường việc đeo bám dai dẳng, dĩ nhiên là chọn chia tay rồi.
Ý định chia tay dần dần mãnh liệt, nhưng sự áy náy cũng tỉ lệ thuận nảy sinh, thi nhau giày vò trong lòng y.
Buổi tối lúc ở cùng Thịnh Vô Ngung, sự áy náy càng ngày càng nặng nề hơn, càng ngày càng thích đáng.
Cho đến khi đêm khuya tĩnh lặng, y chỉ nhắm mắt giả vờ ngủ, một bàn tay bỗng nhiên vắt sang, sờ lên trán y.
Y kinh hãi mở mắt ra, Thịnh Vô Ngung quay mặt sang nhìn y trong đêm đen, "Trong lòng em có tâm sự à?"
Huyên Hiểu Đông kéo chăn lên phủ cho anh, "Em không sao đâu."
Thịnh Vô Ngung khẽ giọng nói: "Tôi xin lỗi em."
Huyên Hiểu Đông giật mình, "Anh không sai, xin lỗi gì chứ?"
Thịnh Vô Ngung bình tĩnh nhìn y trong màn đêm, "Vì tôi ích kỷ, không thể chờ được nữa mà tỏ tình với em, muốn xác định quan hệ với em. Hơn nữa tôi cũng nóng lòng muốn đưa em về nhà, theo tôi nhập viện, bởi vì tôi lo sau cuộc phẫu thuật này, cho dù thành công hay không, tôi đều phải ở trong viện một thời gian rất dài. Lâu như vậy sẽ có rất nhiều chuyện phát sinh, cho nên tôi vội vã muốn xác lập quan hệ với em, không suy nghĩ đến cảm nhận của em, là tôi quá ngạo mạn, không tôn trọng em."
Trái tim Huyên Hiểu Đông vừa chua xót vừa mềm mại, "Không trách anh đâu, là vấn đề của em." Một người trưởng thành hai mươi tám tuổi rồi nhưng vẫn luôn sống trong bóng tối của quá khứ, không thể nào chấp nhận được việc sinh hoạt trong thế giới của người bình thường, ẩn cư trong núi, không muốn chịu trách nhiệm, là bản thân y có vấn đề, không xứng với người đàn ông rực rỡ chói lọi trước mặt.
Y nhỏ giọng nói: "Em không muốn qua lại với người khác, con người quá phức tạp, em cảm thấy mỗi ngày giao tiếp với cá và thực vật thoải mái hơn rất nhiều so với người. Thịnh Vô Ngung, nếu như trước đây em gặp được anh thì tốt quá, khi ấy em sẽ rất vui vẻ gia nhập vào gia đình anh, hi vọng có thể được người khác chấp nhận, sẽ quản lý các mối quan hệ bằng cả trái tim chân thành. Như anh đã nói vậy, hãy thật nghiêm túc với mỗi người quan trọng."
"Thế nhưng bây giờ em không muốn nghĩ nữa." Một thân một mình càng đơn giản, Thịnh Vô Ngung rất tốt, vô cùng tốt, thế nhưng y không muốn việc mình chấp nhận trở thành bạn trai của Thịnh Vô Ngung sẽ mang đến nhiều phiền toái. Anh đến quá muộn, y đã đánh mất sự nhiệt tình, không có cách nào đáp lại anh.
Thịnh Vô Ngung lại nhỏ giọng nói: "Lâm Diệc Cẩn đang muốn đổi sang họ mẹ, đồng thời trả lại toàn bộ cổ phần nhà họ Lâm cho bố ruột."
Huyên Hiểu Đông ngẩn ra.
Thịnh Vô Ngung khẽ nói: "Cậu ta tách ra khỏi nhà họ Lâm."
Anh vươn tay ra, chậm rãi vuốt ve gò má Huyên Hiểu Đông, "Chử Nhược Chuyết dẫn theo Lâm Diệc Cẩn đến gặp em, bị em từ chối ngoài cửa. Chử Nhược Chuyết hối hận hộc cả máu, tìm Thịnh Lỗi Lỗi ở giữa để cứu vãn. Cho nên tôi biết Lâm Diệc Cẩn là em trai kế của em, cũng là mối tình đầu của em."
Hai má Huyên Hiểu Đông hơi nóng lên, y không muốn một quá khứ đáng xấu hổ như vậy bị vạch trần trước mặt người yêu hiện tại.
Thịnh Vô Ngung nhỏ giọng: "Không phải tôi cố ý dò hỏi tin tức về em, là tại ý tứ của Lâm Diệc Cẩn quá rõ ràng. Cậu ta gián tiếp nhờ vả Thịnh Lỗi Lỗi mở miệng, thật ra hi vọng tôi có thể che chở cho em, ngăn Lâm Nhược Phi lại, ngoài ra cậu ta cũng hi vọng có thêm cơ hội để theo đuổi em một lần nữa.". ngôn tình ngược
"Lâm Diệc Cẩn là một người thông minh, đáng tiếc cậu ta tính toán sai rồi. Lúc tôi biết em thích đàn ông, phản ứng đầu tiên của tôi là, sống với một người như Hiểu Đông, cho dù là nam hay nữ có lẽ đều thấy rất thoải mái. Dù sao tôi sống ở chỗ em bao nhiêu ngày qua, thật sự hài lòng tới mức trước nay chưa từng được như vậy."
"Phản ứng thứ hai là, nếu em đã thích đàn ông, vậy thì... tôi có được không?"
"Tôi đã rất hoảng hốt vì suy nghĩ này nảy ra trong đầu mình, dù sao rất nhiều năm qua, tôi đều cho rằng mình sẽ yêu người khác giới, mặc dù ở phương diện tình cảm tôi khá hời hợt, chưa gặp được người nào khiến mình rung động. Tôi vẫn luôn rất bận, bận đủ thứ chuyện trên đời."
"Nhưng từ khi xuất hiện suy nghĩ này, tôi phát hiện ra hình như không phải là không thể, em khiến người ta thấy rất thoải mái, em hoàn toàn hợp gu tôi. Tôi thử đi tiếp xúc với thế giới của em, cũng cảm thấy rất thú vị, điều này với tôi mà nói rất quan trọng. Tôi phân tích một cách lý trí, cũng phân tích thật tỉ mỉ suy nghĩ của bản thân, bao nhiêu năm qua, đây là lần đầu tiên tôi hứng thú với một người đến vậy, hơn nữa tôi cùng rất mong đợi được cùng em bước vào một cuộc sống mới."
"Một khi đã nghĩ về nó thì rất khó kiểm soát được suy nghĩ này, mỗi ngày gặp em, tôi đều nghĩ nếu được sống cùng một người đáng yêu như thế, nhất định sẽ rất hạnh phúc, tôi muốn cùng em sống hết đời thế này."
"Lâm Diệc Cẩn có thể khiến em từ chối một cách dứt khoát như vậy, chứng tỏ em vẫn còn kỳ vọng vào cậu ta. Lúc tôi không còn ở đây, biết đâu cậu ta lại thật sự có cơ hội giành lại em, tôi không dám mạo hiểm."
"Cho nên tôi không còn nhiều thời gian nữa. Cuộc phẫu thuật đã trì hoãn một lần rồi, không thể lùi lịch quá lâu, dù sao tôi cũng hi vọng mau chóng quay trở lại trạng thái khỏe mạnh. Cho nên tôi ích kỷ, tỏ tình, theo đuổi em, muốn chắc chắn với em, không cân nhắc đến suy nghĩ của em. Thật ra tôi biết em có ấn tượng tốt với tôi, em nhìn tôi chăm chú rất lâu, em nhớ lần đầu tiên em gặp tôi nhưng không dám nhìn tôi, em đối với tôi có sự áy náy và hảo cảm không tên. Em đã một mình quá lâu, cho nên tôi biết lúc ấy mình tỏ tình, em nhất định sẽ không từ chối."
"Chỉ cần em không từ chối, tôi đã thành công một nửa."
"Một nửa còn lại là em cũng có cảm giác với tôi, chúng ta cũng rất phù hợp ở phương diện kia, vào những thời khắc như thế người đàn ông nào cũng rất khó nói không——Như thế tỷ lệ thành công cũng đã được 99% rồi, dù sao chúng ta sống ở phàm trần, không chỉ coi trọng sự đồng điệu tâm hồn, thể xác cùng nhau sung sướng cũng rất quan trọng."
"Vậy nên, thật ra tôi đã lợi dụng nhược điểm trong tính cách và khiếm khuyết trong lòng em, tôi xin lỗi... vì đã khiến em căng thẳng."
Huyên Hiểu Đông nhìn Thịnh Vô Ngung, nhất thời ngổn ngang trăm mối cảm xúc, nghe đối phương hao tâm tổn trí vì mình, thận trọng từng bước rồi lại vì chút tư tâm của bản thân mà chân thành xin lỗi. Y của hiện tại, vậy mà không hiểu sao lại đi quan tâm một điều kỳ lạ khác.
Anh ấy biết rõ chuyện mình ở nhà họ Lâm.
Anh ấy biết rõ mình đã từng giống như một chú chó chịu tang(*) bị bố dượng và em trai ruột đuổi ra khỏi nhà, cong đuôi lang thang nơi đầu đường xó chợ.
(*) Chỉ hình ảnh chú chó mất chủ và không còn nhà, là phép ẩn dụ cho những người không còn nơi nào để đi, chạy loanh quanh và trở thành kẻ vô gia cư. Thường được sử dụng với ý xúc phạm.
Huyên Hiểu Đông im lặng rất lâu, hỏi Thịnh Vô Ngung một câu, "Anh đang thương hại em sao?" Thông cảm cho em, bố thí cho em sao? Y biết mình không nên nghĩ như vậy, thế nhưng lúc này đây y như quay trở lại một Huyên Hiểu Đông từng nhu nhược và bất lực của quá khứ, tồn tại trong hình hài một đứa trẻ sống trôi dạt khắp nơi, rõ ràng không còn gì cả nhưng vẫn sót lại lòng tự trọng quật cường.
Ít nhất vào cái ngày rời khỏi nhà họ Lâm, dáng vẻ của y không quá khó coi. Không khóc, không nháo, thẳng lưng đi xa, không hề nhục nhã một chút nào.
Đó là chút xíu lòng tự trọng cuối cùng của y.
Thịnh Vô Ngung ngẩn ra, nhìn Huyên Hiểu Đông, bỗng nhiên ngộ ra vấn đề này rất quan trọng với y, nếu như trả lời sai cách rất có thể anh sẽ phải nhận hậu quả nghiêm trọng——Anh không thể phủ nhận, quả thật anh đã từng thương hại Huyên Hiểu Đông, nhưng bất cứ giá nào anh cũng không thể trả lời như vậy.
Anh ngồi trên cao, gia đình khá giả, quên mất Huyên Hiểu Đông không giống mình, yêu cầu với tình cảm của y đơn thuần hơn rất nhiều.
Anh vươn tay ra, nắm chặt cổ tay Huyên Hiểu Đông kéo thấp xuống, để tay y đè lên phần đùi không cảm giác của anh, "Em thì sao? Em đang thương hại tôi sao? Thông cảm cho tôi nên chủ động bố thí sự bồi thường cho tôi ư?"
Huyên Hiểu Đông giật thót tim nhìn Thịnh Vô Ngung, Thịnh Vô Ngung mỉm cười nhìn y, "Chúng ta giống nhau."
Không thể nói là không có thương hại và cảm thông, càng không thể nói là không muốn bù đắp để đối phương trải qua cuộc sống nhẹ lòng và thư thái hơn.
Thế nhưng chỉ vẻn vẹn những điều này lại có thể tiến tới tình cảnh chung giường chung gối sao?
Tự hỏi trái tim mình là hiểu ngay.
Đương nhiên vào giờ phút này, bọn họ đã yêu đối phương rồi.
Huyên Hiểu Đông nhìn Thịnh Vô Ngung chăm chú, rất lâu không lên tiếng. Cuối cùng hai người trao nhau nụ hôn sâu trong bóng đêm.
Sáng hôm sau, Huyên Hiểu Đông đi chợ sớm, lúc Thịnh Vô Ngung rời giường ra ngoài thì thấy Huyên Hiểu Đông ở trong bếp, hình như còn dẫn theo ai đó, sau đó nhanh chóng tiễn người ra ngoài.
Sau khi rửa mặt xong, anh ra ngoài thì thấy Huyên Hiểu Đông đang đứng trước bể cá để chuyển bể, y thấy anh ra thì nói: "Bữa sáng em làm xong rồi, để trên bàn, anh ăn trước đi."
Thịnh Vô Ngung ngồi vào bàn ăn, cầm bánh bao lên vừa ăn vừa hỏi: "Em làm gì vậy? Vừa nãy có khách tới à?"
Huyên Hiểu Đông nói: "Là người bán cá quen ở chợ hoa và chim, em xử lý xong gần hết cá rồi, lát nữa anh ta lái xe tới chở đi, nếu không thời gian rời nhà quá lâu, thiết bị nuôi cá tự động không đáng tin cho lắm."
Thịnh Vô Ngung ngẩn ra, trên mặt hiện lên nụ cười, "Em đồng ý về ăn Tết với tôi sao?"
Huyên Hiểu Đông nói: "Ừm, qua Tết sẽ cùng anh phẫu thuật, sau khi phẫu thuật xong, xem tình trạng của anh rồi tính tiếp." Còn về phần người nhà của Thịnh Vô Ngung, cứ tạm duy trì sự hòa nhã ngoài mặt đã, coi như là vì người y yêu.
Y nhìn nụ cười trên mặt Thịnh Vô Ngung, trong lòng vừa chua vừa ngọt, cảm thấy bản thân vì anh rời khỏi đây là đáng giá, còn chuyện tương lai, tính sau đi.
Dù sao y cũng đã quen với việc sống ngày này qua tháng khác mà không nghĩ đến tương lai, bây giờ sống nghiêm túc mỗi ngày là được, ít nhất bây giờ đã có một Thịnh Vô Ngung khiến sự nghiêm túc của y trở nên có ý nghĩa hơn.
Thịnh Vô Ngung nói: "Tôi có một căn hộ, ở ngay trên tầng Khoa học Kỹ thuật Đom Đóm, thuận tiện để tôi đi làm, em sống cùng tôi ở đó. Khi nào tới Tết chúng ta về nhà ăn một bữa cơm là được, những lúc còn lại em ở công ty cùng tôi. Mấy con cá này nếu em muốn giữ lại thì mang hết sang bên kia nuôi tiếp là được, tôi sẽ sắp xếp công ty dọn nhà."
Huyên Hiểu Đông nghe thấy không cần ở nhà họ Thịnh thì thầm thở phào nhẹ nhõm. Y biết Thịnh Vô Ngung và người nhà nhất định có tình cảm vô cùng khăng khít, nhất là bố và các anh trai của anh, vì anh mà từ Hoàn Kinh về thành phố Tĩnh Hải ăn Tết, anh lại không quay về biệt thự nhà họ Thịnh ở, đúng là không còn gì để nói.
Nhưng chỉ cần không phải bất ngờ đối mặt rồi sớm chiều sống chung với một đại gia đình có quan hệ phức tạp như thế, áp lực của y đã giảm nhẹ đi nhiều.
Vì vậy y mỉm cười với Thịnh Vô Ngung.
Thịnh Vô Ngung thở phào nhẹ nhõm, thầm mừng vì đêm hôm qua mình đã đi đúng một bước. Đêm qua Huyên Hiểu Đông tỏ ra khác thường trên giường như thế, gần như chỉ thiếu mỗi việc viết hết lên mặt mấy chữ "Quá phiền toái tôi muốn rời khỏi tất cả".
Anh không thể mạo hiểm để lại Huyên Hiểu Đông đón Tết một mình ở đây, Lâm Diệc Cẩn nhất định sẽ nhân cơ hội anh vắng mặt mà đến, vì vậy anh chỉ có thể từ từ dụ dỗ Huyên Hiểu Đông rời khỏi vỏ bọc của mình, bằng lòng phơi bày khía cạnh mềm yếu của mình với anh.
Muốn có được người này thì cần phải dỗ dành thật cẩn thận mới được, không thể thiếu sự thẳng thắn và chân thành, đi nhầm một bước là anh không còn cơ hội nữa. Thoạt nhìn là anh chiếm thế chủ động, nắm giữ nhịp điệu, thật ra trong lòng anh hiểu rõ, chỉ cần một khi đối phương đã quyết định muốn rời đi thì không thể cứu vãn bằng bất cứ giá nào.
Bởi vì anh cũng đã từng là người như vậy, tự tạo cho mình một thế giới nội tâm, không cần một ai khác tham gia. Dù có là tình yêu của chính mình thì cũng chưa chắc đã có thể làm dao động quyết tâm tồn tại đơn độc cả một đời.
Trừ khi mối tình này có thể cùng mang lại cho nhau vùng an toàn, nông trường lưng chừng núi chính là vùng an toàn của Huyên Hiểu Đông. Huyên Hiểu Đông đã vì anh mà mạo hiểm bước ra khỏi vùng an toàn của mình. Việc anh cần làm, đó là từ từ mở rộng vùng an toàn của y đến phạm vi của anh, để cho Huyên Hiểu Đông biết, nơi nào có Thịnh Vô Ngung thì nơi đó chính là vùng an toàn.
_____________________
Tác giả có lời muốn nói:
Mọi người bình luận hãy đọc kỹ! Tôi đã viết như những gì mình nghĩ, sau cùng đã tôi sẽ viết nhiều hơn về làm ruộng và mỹ thực.
(Thật ra tôi đã phát hiện thú vui ác độc của mình đã bị bại lộ sớm, quyển truyện kia cũng là vị vua hàng ngày chăm sóc cho tiểu vương tử không thể cử động, cho nên thật ra tôi là tôi thích cái này nè... *Che mặt* Viết tình tiết công đẹp nhưng không thể cử động, được thụ tắm tắm rửa rửa bế tới bế lui muốn làm gì thì làm cái đó, hôm nay tôi viết thì nhận ra mình đã từng viết một cảnh tương tự...)
À với lại các tiểu thiên sứ hông cần quá lo lắng ngược nha, bây giờ chỉ có nhào zô phát đường ngọt khé cổ thôi! Ngược là chuyện của quá khứ, chỉ đơn thuần dùng để so sánh thôi.
Truyện này cũng không dài, xin các quý zị đừng vỗ béo!
Thương các chụy em!
Hôm nay có khả năng là bản cập nhật thứ ba vào thứ bảy, cũng có thể là cập nhật lần đầu tiên vào chủ nhật. Nói chung còn phải xem chủ nhật tôi có cần tăng ca khum, nếu tăng ca thì chắc là không có đâu. Mọi người cuối tuần zui zẻ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.