Chương 44: Ruột già hun khói
Hôi Cốc
03/05/2022
"Ông ngoại con cũng không tán thành việc con đổi họ." Lâm Nhược Phi tựa người lên lưng ghế, trên mặt hiện vẻ mệt mỏi.
Sắc mặt Lâm Diệc Cẩn vẫn bình tĩnh, "Con đã trưởng thành rồi, đổi họ chỉ cần bản thân con đồng ý là được, thông báo với bố một tiếng là vì con tôn trọng bố."
Lâm Nhược Phi nhìn hắn chằm chằm, "Lâm Diệc Cẩn, con hận bố sao?"
Lâm Diệc Cẩn lạnh nhạt nói: "Không còn tình cảm gì thôi, không thể nói là hận hay yêu được."
Lâm Nhược Phi khẽ giọng nói: "Bố luôn chọn người thừa kế là con, dì Lộ của con bản tính nhu nhược, hai đứa bé vẫn còn nhỏ, sức khỏe em gái con lại không tốt, quả thật bố đã qua quýt với con, gây thành họa lớn. Chuyện năm đó là bố có lỗi với con."
Lâm Diệc Cẩn đứng dậy nói: "Bố không có lỗi gì với con cả, bố đảm bảo cho bọn con cái ăn cái mặc đầy đủ, con và Huyên Hiểu Đông đều mang ơn nuôi dưỡng của bố, điểm ấy con không thể không thừa nhận tình cảm của bố. Là con có lỗi với Huyên Hiểu Đông, thời gian còn chưa tự lập con đã liên lụy tới anh ấy, chuyện này là do bản thân con."
Gân xanh trên huyệt thái dương Lâm Nhược Phi giật giật, ông nghiến răng, "Bố đồng ý cho nó trở về, mấy đứa sống chung như anh em với nhau, giấu hết chuyện này với bên ngoài đi, còn trong nhà bố sẽ đối xử với nó như con trai. Con hãy nghĩ cho em trai em gái con đi, chuyện tai tiếng như vậy, hai đứa chúng nó sẽ kết hôn thế nào đây?"
Lâm Diệc Cẩn mỉm cười, "Bố vẫn suy nghĩ độc đoán giống như trước đây."
Hắn đứng lên xoay người đi ra ngoài, vẻ mặt lạnh lùng, lúc xuống tầng thì gặp phải Lâm Diệc Kỳ mặc váy lễ phục màu sâm panh vừa mới xuống xe. Cô nhìn thấy hắn thì ngẩn ra, sau đó cười rạng rỡ, "Anh cả, sao anh về nhanh thế?" Quái lạ, cô chứng kiến Huyên Hiểu Đông đi xong thì cũng chỉ mất mặt ở lại trong chốc lát rồi về ngay, không ngờ vừa về đã thấy anh cả ở đây rồi? Anh cả không đi cùng Huyên Hiểu Đông và chủ tịch Thịnh sao?
Lẽ nào bố gọi anh cả có việc? Cô đảo tròng mắt sáng, miệng vẫn cười tươi nhìn về phía Lâm Diệc Cẩn.
Lâm Diệc Cẩn không để ý tới cô, hờ hững đi ngang qua sân trước, lên xe của mình khởi động đi mất.
Lâm Diệc Kỳ vào phòng khách, nhìn lên tầng trên, quả nhiên cửa phòng làm việc đang mở, bèn đi đến gõ nhẹ cửa, "Bố?"
Lâm Nhược Phi đang dùng một tay ra sức day huyệt thái dương, cau mày ngước mắt lên, thấy là con gái thì lông mày hơi nhướng lên, "Diệc Kỳ à con, không phải con đi họp thường niên cùng Tiểu Bàng à? Sao về sớm thế?"
Lâm Diệc Kỳ mỉm cười, "Đông người, con bức bối quá nên về, sao anh cả về thế ạ? Không ở nhà ăn cơm sao?"
Lâm Nhược Phi mệt mỏi lắc đầu, "Đừng nhắc tới nó, đúng là con không nên tới những nơi ngột ngạt như thế, trách bố không suy nghĩ, khiến con không chơi vui được."
Lâm Diệc Kỳ ngoan ngoãn nói: "Bố cũng vì suy nghĩ cho con thôi, hơn nữa đúng là con được mở mang tầm mắt. Khoa học Kỹ thuật Đom Đóm không hổ là công ty khoa học kỹ thuật phát triển nhất hiện tại, hôm nay con được nhìn thấy chủ tịch hội đồng quản trị Thịnh Vô Ngung của họ, đúng là một người rất có năng lực lãnh đạo."
Lâm Nhược Phi gật đầu, "Cậu ta đúng là một người xuất sắc."
Lâm Diệc Kỳ cười nói: "Con nghe nói chủ tịch Thịnh còn chưa kết hôn, năm nay 29 tuổi, rất trẻ và có triển vọng."
Lâm Nhược Phi gật đầu, "Loại bỏ bối cảnh nhà họ Thịnh ra thì bản thân cậu ta đúng là cũng rất có năng lực, đáng tiếc là tàn tật ngoài ý muốn, nếu không công tác chính trị còn có thể tỏa sáng hơn nữa. Bây giờ từ bỏ chuyển sang quản lý thương nghiệp cũng rất thuận buồm xuôi gió."
Lâm Diệc Kỳ nói: "Thân thể anh ấy bây giờ như vậy, chắc người nhà họ Thịnh cũng không đòi hỏi anh ấy có con đâu ha?"
Lâm Nhược Phi nói: "Không ai dám hỏi thăm chuyện này, nhưng sau khi cậu ta gặp chuyện bất trắc thì vẫn không thấy lan truyền mục tiêu kết hôn gì, e là tình hình không ổn lắm."
Lâm Diệc Kỳ nói: "Vậy bố có cảm thấy... thật ra nhà họ Thịnh là một đối tượng thông gia vô cùng tốt không?"
Lâm Nhược Phi ngẩn ra, ngẩng đầu lên nhìn cô con gái luôn ngoan ngoãn, "Ý con là gì?"
Gương mặt nhợt nhạt của Lâm Diệc Kỳ nở nụ cười lanh lợi, "Dù sao con cũng không thể sinh nở, vì sao không quyết định thử thông gia với nhà họ Thịnh, cũng coi như hỗ trợ cho gia đình mình luôn mà bố?"
Lâm Nhược Phi cả kinh nói: "Độ tuổi chênh lệch quá lớn! Huống hồ cậu ta rất có khả năng... rất có khả năng..." Cuối cùng ông vẫn không thể nói ra câu đó trước mặt con gái, chỉ miễn cưỡng nói: "Con không hiểu đâu, ý nghĩa của việc không thể sinh con..."
Lâm Diệc Kỳ cười, "Con hiểu mà, bố, con không còn là trẻ con nữa, con thấy không sao cả, sức khỏe con như này đã làm liên lụy bố và mẹ từ khi sinh ra, còn hại bố và anh cả lục đục. Nếu như bây giờ có thể kết thông gia với nhà họ Thịnh, cải thiện tình hình gia đình, biết đâu anh cả cũng sẽ hồi tâm chuyển ý, làm hòa với bố, đến lúc đó gia đình chúng ta lại hòa thuận..."
Lâm Nhược Phi cảm động, nhưng vẫn vỗ tay Lâm Diệc Kỳ, "Đứa ngốc, gia đình không cần con hi sinh những chuyện này, chuyện của anh con... cũng không trách con, là do bố xử lý không tốt."
Ông cảm khái, "Lúc đó... thật ra nên theo ý nó, đưa cả hai đứa nó cùng ra nước ngoài. Giai đoạn phản nghịch bọn trẻ hay thích cái mới, khi ấy cứ để chúng nó liều lĩnh vài năm thì có khi đã chia tay rồi..."
Lâm Diệc Kỳ cười nói: "Bố à, thật ra bố cũng hơi bảo thủ đó, hai anh trai thành đôi, gia đình chúng ta hòa thuận thì có gì không tốt? Mà quả thật bọn họ không có quan hệ ruột thịt, cũng không có tên trong cùng một sổ hộ khẩu, cũng khác cả họ nữa, hoàn toàn có thể kết hôn hợp pháp, chỉ cần chúng ta không nói, ai sẽ quan tâm những chuyện nhỏ nhặt này? Chỉ là trong nhà có thêm một đứa con dâu nuôi từ bé thôi. Người ngoài có nói thì cũng là do bọn họ tự nói đấy chứ, chúng ta cứ đóng cửa sống cho bản thân là được. Với lại nếu thật sự có thể thông gia với nhà họ Thịnh, người ngoài tới nịnh bợ Lâm Thị cũng chẳng kịp đâu, ai quan tâm chuyện xửa chuyện xưa này nữa chứ?"
Lâm Nhược Phi ngạc nhiên nhìn Lâm Diệc Kỳ, Lâm Diệc Kỳ biết ông đã có ý định, bèn vội vã đổ thêm dầu vào lửa, "Với cả con nghe nói chủ tịch Thịnh vẫn luôn trị liệu, bây giờ y học phát triển như thế, có khi mấy năm nữa sẽ chữa khỏi thôi. Đến lúc đó dâu hiền danh môn, tùy anh ấy lựa chọn——Thật ra hôm nay con gái nhìn thấy anh ấy đã rất thích rồi, đây cũng là một chút tư tâm của con, diện mạo của anh ấy tuấn tú lắm, nhìn anh ấy xong rồi nhìn sang người khác, đúng là không vào mắt nổi nữa."
Lâm Nhược Phi nhìn sắc mặt đỏ hồng của Lâm Diệc Kỳ, suy nghĩ liên tục rồi vỗ lên tay cô, "Những chuyện này người lớn bọn bố sẽ tự có tính toán, sẽ lo liệu tốt cho con, con đi xem mẹ con trước đi."
Lâm Diệc Kỳ cười hì hì rời đi.
Lâm Nhược Phi ngồi một mình trong phòng làm việc, nhăn mày rơi vào trầm tư.
...
Thịnh Vô Ngung rời giường quay đầu lại, Huyên Hiểu Đông vẫn còn ngủ say, tối hôm qua đúng là có vui vẻ hơi muộn, anh hơi áy náy trong lòng, đưa tay sờ trán y.
Huyên Hiểu Đông mở mắt ra, nhìn anh rồi lại nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, lại nhắm hai mắt vào, "Sao anh dậy sớm thế, có việc à?"
Thịnh Vô Ngung cười nói: "Tôi và Thịnh Lỗi Lỗi đi đón bà cụ nhà tôi, em ngủ đi."
Huyên Hiểu Đông lại mở mắt ra, "Em đưa anh đi."
Thịnh Vô Ngung cười nói: "Không cần đâu, ngày mai là giao thừa rồi, đến lúc đó em cùng tôi về nhà cũ là được. Tôi bảo Thịnh Lỗi Lỗi mời Chử Nhược Chuyết lát nữa đến chơi cùng em, tránh để em ở một mình nhàm chán, cậu ta mới từ Hoàn Kinh về."
Huyên Hiểu Đông biết Thịnh Vô Ngung quan tâm tới mình, còn mẹ anh vừa bay về từ nước ngoài, có lẽ cũng rất mệt mỏi, quả thật không phải lúc để tiếp khách, bèn gật đầu, "Được."
Thịnh Vô Ngung hôn lên trán y một cái, kéo xe lăn qua, lên xe lăn vào phòng tắm rửa mặt. Huyên Hiểu Đông vốn cũng không phải người hay ngủ nướng, vậy là cũng dậy theo, cho chó và mèo ăn trước rồi vào bếp làm bữa sáng.
Thịnh Vô Ngung rửa mặt xong mặc áo khoác ra ngoài, thấy Huyên Hiểu Đông chỉ mặc áo may ô quần soóc, đứng chiên cá hồi trong bếp. Lớp áo may ô làm tôn lên vẻ gợi cảm cực điểm của đường cong lưng, vóc người cao lớn, cơ bắp rõ ràng. Tiểu Bố rõ ràng đã ăn thức ăn của mèo rồi nhưng vẫn cứ nhảy lên bệ bếp, nhìn cá trong chảo hết sức chăm chú.
Bên ngoài trời đông giá rét, tuy trong phòng có điều hòa nhưng vẫn khá lạnh, hình như Huyên Hiểu Đông hoàn toàn không có cảm giác với cái lạnh, cơ thể y cực kỳ nóng. Thịnh Vô Ngung nghĩ thầm xong thì người cũng nóng bừng lên, cúi đầu nhìn đồng hồ, đoán có lẽ Thịnh Lỗi Lỗi cũng sắp tới rồi, bèn quay lại phòng quần áo, chọn chiếc áo len mỏng mới mua mang ra đưa cho Huyên Hiểu Đông, "Em mặc cái này đi."
Huyên Hiểu Đông lấy cá hồi chiên ra đĩa, nhận áo tròng lên người, chiếc áo len màu lam đậm trông vừa kín đáo lại vừa tao nhã, càng làm nổi bật nước da trắng trẻo. Thịnh Vô Ngung không nhịn được cười, "Da thịt mỏng manh trắng trẻo thế này, bảo em vừa làm bộ đội đặc chủng lại vừa trồng trọt đúng là chẳng ai tin."
Huyên Hiểu Đông nói: "Di truyền đấy, phơi nắng là đỏ hồng lên, sau đó thì tróc da, rụng vẩy xong là da lại trắng. Mùa hè thì đen đi chút, mùa đông thì trắng trở lại, các đồng đội toàn cười em, nói em là lính công tử."
Huyên Hiểu Đông nhanh tay nhanh chân đun nước lọc để luộc trứng và ngô, làm nóng cả sữa bò nữa. Thịnh Lỗi Lỗi đến, chào hỏi Huyên Hiểu Đông rồi cười híp mắt, nói: "Em và chú nhỏ đi trước, Chử Nhược Chuyết sắp đến rồi, đợt trước cậu ta ở Hoàn Kinh, mới về thôi, mang cả quà cho anh nữa, vẫn luôn miệng nói áy náy với anh. Cậu ta ham chơi nhất, chỗ nào chơi vui ở thành phố Tĩnh Hải là cậu ta biết hết, lát nữa anh muốn đi đâu thì cứ hỏi cậu ta nhé."
Huyên Hiểu Đông gọi gã vào ăn sáng, Thịnh Lỗi Lỗi cũng không khách sáo, cùng Thịnh Vô Ngung ngồi vào bàn, ba người ăn sáng. Thịnh Lỗi Lỗi và Thịnh Vô Ngung đi trước, Huyên Hiểu Đông thì dắt chú cún đen lên sân thượng trên tầng đi dạo.
Tầng sân thượng được tu sửa thành vườn hoa, có khu nghỉ ngơi và bể bơi rất rộng rãi. Hôm nào cũng có người bảo trì thay nước cho bể bơi nên vô cùng sạch sẽ. Huyên Hiểu Đông đứng bên bể bơi nhìn một lát, quyết định cởi quần áo xuống bơi vài vòng, vừa mới lên bờ thì nghe thấy điện thoại kêu.
Y tưởng là Chử Nhược Chuyết nên cũng không nhìn máy, lau tay ướt nhẹp rồi đứng dậy nhận điện thoại, "Chào cháu." Kết quả bên kia lại truyền đến âm thanh dọa y sợ hết hồn.
"Hiểu Đông phải không? Bác là Thịnh Phù Vân, bố của Vô Ngung, có chuyện làm phiền cháu rồi, không biết có tiện không?"
Huyên Hiểu Đông giật mình, "Bác Thịnh, cháu chào bác, bác có việc gì xin cứ nói ạ."
Thịnh Phù Vân nói: "Ngày mai là sang năm mới rồi, Vô Ngung nói sáng mai sẽ đưa cháu qua đây ăn Tết, lúc nào nó cũng nói với bác là cháu am hiểu nấu ăn lắm, làm rất nhiều lạp xưởng và thịt khô mang về cho bọn bác."
Huyên Hiểu Đông nói: "Vâng, thịt heo trong thôn tươi, hương vị làm ra cũng ngon với sạch sẽ ạ."
Thịnh Phù Vân nói: "Có ruột già hun khói không cháu?"
"..." Huyên Hiểu Đông: "Không ạ..." Bình thường không ai làm món này để mang đi biếu tặng cả, dù sao không phải người nào cũng có thể ăn được ruột già heo.
Thịnh Phù Vân vô cùng tiếc nuối: "Vậy sao... Bác ấy, thích nhất là ăn ruột già, hun khói hâm rán đều được, cái chính là lớn tuổi rồi, mấy đứa nó nói ăn cái này lượng cholesterol cao, còn nói bên ngoài làm không sạch sẽ nên không chịu cho bác ăn. Hiện tại cũng sắp hết năm rồi, bác đã nghĩ suốt cả một năm, ăn một lần cũng không quan trọng, nếu là cháu tặng thì bọn nó lại càng không tiện nói gì~ Bác nói nhỏ cho cháu nhá, mẹ Vô Ngung cũng thích món này, lần nào mang thai bà ấy cũng thích ăn món này đấy..."
Huyên Hiểu Đông dứt khoát nói: "Nếu bác trai bác gái thích ăn thì hôm nay cháu sẽ làm lòng hun khói, sáng mai mang tới cùng luôn ạ."
Thịnh Phù Vân vui vẻ, "Hôm nay mẹ Vô Ngung về, sáng mai mà thấy có món này là bà ấy nhất định sẽ rất thích! Không làm phiền cháu quá chứ? Món này nhiều khâu lằng nhằng lắm, vừa bẩn vừa..."
Huyên Hiểu Đông không nhịn được cười, "Không phiền đâu ạ, không sao, bác trai đừng khách sáo."
Thịnh Phù Vân hớn hở cảm ơn vài câu rồi cúp điện thoại, thư ký Ngô Chính Khôi bên cạnh cạn lời nhìn ông, "Ngài Thịnh, ngài không sợ dọa người ta chạy mất sao? Còn chưa vào cửa đã ra oai phủ đầu bảo cậu ấy làm ruột già... Vừa nghe đã thấy giống bà mẹ chồng xấu xa chỉnh đốn cô dâu mới vào cửa vậy..."
Thịnh Phù Vân phẩy tay, "Cậu thì biết cái gì, mẹ Vô Ngung thích ăn thật đấy, tôi đây chẳng phải đang coi cậu ấy là người trong nhà, nhờ cậu ấy làm chút chuyện thôi sao? Còn rút ngắn khoảng cách nữa, tôi đang giúp Vô Ngung đấy còn gì."
Thư ký Ngô nói: "Nếu tôi mà biết bố tôi kêu con dâu làm ruột già, tôi sẽ đau lòng chết mất."
Thịnh Phù Vân hơi rén trong lòng, "Không thể nào..."
Thư ký Ngô nhìn ông khiển trách, "Tôi cảm thấy cậu ba nhất định sẽ đau lòng, hơn nữa rõ ràng là chính ngài muốn ăn cơ mà——Ngài thật sự không sợ cậu ấy nghĩ nhiều sao, ra oai phủ đầu gì đó..."
Thịnh Phù Vân sờ mũi, "Tôi cảm thấy Huyên Hiểu Đông không phải kiểu người nũng na nũng nịu vậy đâu." Bỗng nhiên ông bắt đầu thấy lo lắng bất an, có phần không chắc chắn nữa.
Huyên Hiểu Đông cúp điện thoại thì nghe thấy thông báo nhắc nhở có khách tới ở cửa, nhìn vào video thì là Chử Nhược Chuyết, bèn vội vàng cầm khăn tắm lên lau người, mặc áo len dệt kim vào rồi ra mở cửa.
Chử Nhược Chuyết đến thì thấy y tóc tai ướt nhẹp, bị dọa sợ, "Anh tắm đấy à?"
Huyên Hiểu Đông nói: "Không phải, tôi vừa bơi trên sân thượng."
Chử Nhược Chuyết thấy cặp chân dài của y cũng ướt nhẹp, áo len mỏng cũng ẩm ướt một nửa, bèn vội vàng nói: "Anh mau thay quần áo đi, hôm nay muốn đi đâu chơi? Tôi về thủ đô rất nhiều ngày, mới về thôi, đi bắn súng không? Hay là đi cưỡi ngựa?" Vừa nói hắn vừa đặt quà lên bàn.
Huyên Hiểu Đông nói: "Tìm nơi nào mua được ruột già heo ấy."
Chử Nhược Chuyết ngẩn ra, "Hả?"
Huyên Hiểu Đông cầm khăn lông vừa lau tóc vừa nói: "Tươi vào, tốt nhất là nơi nào có lợn vừa mới mổ, ruột già heo vừa được móc ra ngoài."
Sắc mặt Lâm Diệc Cẩn vẫn bình tĩnh, "Con đã trưởng thành rồi, đổi họ chỉ cần bản thân con đồng ý là được, thông báo với bố một tiếng là vì con tôn trọng bố."
Lâm Nhược Phi nhìn hắn chằm chằm, "Lâm Diệc Cẩn, con hận bố sao?"
Lâm Diệc Cẩn lạnh nhạt nói: "Không còn tình cảm gì thôi, không thể nói là hận hay yêu được."
Lâm Nhược Phi khẽ giọng nói: "Bố luôn chọn người thừa kế là con, dì Lộ của con bản tính nhu nhược, hai đứa bé vẫn còn nhỏ, sức khỏe em gái con lại không tốt, quả thật bố đã qua quýt với con, gây thành họa lớn. Chuyện năm đó là bố có lỗi với con."
Lâm Diệc Cẩn đứng dậy nói: "Bố không có lỗi gì với con cả, bố đảm bảo cho bọn con cái ăn cái mặc đầy đủ, con và Huyên Hiểu Đông đều mang ơn nuôi dưỡng của bố, điểm ấy con không thể không thừa nhận tình cảm của bố. Là con có lỗi với Huyên Hiểu Đông, thời gian còn chưa tự lập con đã liên lụy tới anh ấy, chuyện này là do bản thân con."
Gân xanh trên huyệt thái dương Lâm Nhược Phi giật giật, ông nghiến răng, "Bố đồng ý cho nó trở về, mấy đứa sống chung như anh em với nhau, giấu hết chuyện này với bên ngoài đi, còn trong nhà bố sẽ đối xử với nó như con trai. Con hãy nghĩ cho em trai em gái con đi, chuyện tai tiếng như vậy, hai đứa chúng nó sẽ kết hôn thế nào đây?"
Lâm Diệc Cẩn mỉm cười, "Bố vẫn suy nghĩ độc đoán giống như trước đây."
Hắn đứng lên xoay người đi ra ngoài, vẻ mặt lạnh lùng, lúc xuống tầng thì gặp phải Lâm Diệc Kỳ mặc váy lễ phục màu sâm panh vừa mới xuống xe. Cô nhìn thấy hắn thì ngẩn ra, sau đó cười rạng rỡ, "Anh cả, sao anh về nhanh thế?" Quái lạ, cô chứng kiến Huyên Hiểu Đông đi xong thì cũng chỉ mất mặt ở lại trong chốc lát rồi về ngay, không ngờ vừa về đã thấy anh cả ở đây rồi? Anh cả không đi cùng Huyên Hiểu Đông và chủ tịch Thịnh sao?
Lẽ nào bố gọi anh cả có việc? Cô đảo tròng mắt sáng, miệng vẫn cười tươi nhìn về phía Lâm Diệc Cẩn.
Lâm Diệc Cẩn không để ý tới cô, hờ hững đi ngang qua sân trước, lên xe của mình khởi động đi mất.
Lâm Diệc Kỳ vào phòng khách, nhìn lên tầng trên, quả nhiên cửa phòng làm việc đang mở, bèn đi đến gõ nhẹ cửa, "Bố?"
Lâm Nhược Phi đang dùng một tay ra sức day huyệt thái dương, cau mày ngước mắt lên, thấy là con gái thì lông mày hơi nhướng lên, "Diệc Kỳ à con, không phải con đi họp thường niên cùng Tiểu Bàng à? Sao về sớm thế?"
Lâm Diệc Kỳ mỉm cười, "Đông người, con bức bối quá nên về, sao anh cả về thế ạ? Không ở nhà ăn cơm sao?"
Lâm Nhược Phi mệt mỏi lắc đầu, "Đừng nhắc tới nó, đúng là con không nên tới những nơi ngột ngạt như thế, trách bố không suy nghĩ, khiến con không chơi vui được."
Lâm Diệc Kỳ ngoan ngoãn nói: "Bố cũng vì suy nghĩ cho con thôi, hơn nữa đúng là con được mở mang tầm mắt. Khoa học Kỹ thuật Đom Đóm không hổ là công ty khoa học kỹ thuật phát triển nhất hiện tại, hôm nay con được nhìn thấy chủ tịch hội đồng quản trị Thịnh Vô Ngung của họ, đúng là một người rất có năng lực lãnh đạo."
Lâm Nhược Phi gật đầu, "Cậu ta đúng là một người xuất sắc."
Lâm Diệc Kỳ cười nói: "Con nghe nói chủ tịch Thịnh còn chưa kết hôn, năm nay 29 tuổi, rất trẻ và có triển vọng."
Lâm Nhược Phi gật đầu, "Loại bỏ bối cảnh nhà họ Thịnh ra thì bản thân cậu ta đúng là cũng rất có năng lực, đáng tiếc là tàn tật ngoài ý muốn, nếu không công tác chính trị còn có thể tỏa sáng hơn nữa. Bây giờ từ bỏ chuyển sang quản lý thương nghiệp cũng rất thuận buồm xuôi gió."
Lâm Diệc Kỳ nói: "Thân thể anh ấy bây giờ như vậy, chắc người nhà họ Thịnh cũng không đòi hỏi anh ấy có con đâu ha?"
Lâm Nhược Phi nói: "Không ai dám hỏi thăm chuyện này, nhưng sau khi cậu ta gặp chuyện bất trắc thì vẫn không thấy lan truyền mục tiêu kết hôn gì, e là tình hình không ổn lắm."
Lâm Diệc Kỳ nói: "Vậy bố có cảm thấy... thật ra nhà họ Thịnh là một đối tượng thông gia vô cùng tốt không?"
Lâm Nhược Phi ngẩn ra, ngẩng đầu lên nhìn cô con gái luôn ngoan ngoãn, "Ý con là gì?"
Gương mặt nhợt nhạt của Lâm Diệc Kỳ nở nụ cười lanh lợi, "Dù sao con cũng không thể sinh nở, vì sao không quyết định thử thông gia với nhà họ Thịnh, cũng coi như hỗ trợ cho gia đình mình luôn mà bố?"
Lâm Nhược Phi cả kinh nói: "Độ tuổi chênh lệch quá lớn! Huống hồ cậu ta rất có khả năng... rất có khả năng..." Cuối cùng ông vẫn không thể nói ra câu đó trước mặt con gái, chỉ miễn cưỡng nói: "Con không hiểu đâu, ý nghĩa của việc không thể sinh con..."
Lâm Diệc Kỳ cười, "Con hiểu mà, bố, con không còn là trẻ con nữa, con thấy không sao cả, sức khỏe con như này đã làm liên lụy bố và mẹ từ khi sinh ra, còn hại bố và anh cả lục đục. Nếu như bây giờ có thể kết thông gia với nhà họ Thịnh, cải thiện tình hình gia đình, biết đâu anh cả cũng sẽ hồi tâm chuyển ý, làm hòa với bố, đến lúc đó gia đình chúng ta lại hòa thuận..."
Lâm Nhược Phi cảm động, nhưng vẫn vỗ tay Lâm Diệc Kỳ, "Đứa ngốc, gia đình không cần con hi sinh những chuyện này, chuyện của anh con... cũng không trách con, là do bố xử lý không tốt."
Ông cảm khái, "Lúc đó... thật ra nên theo ý nó, đưa cả hai đứa nó cùng ra nước ngoài. Giai đoạn phản nghịch bọn trẻ hay thích cái mới, khi ấy cứ để chúng nó liều lĩnh vài năm thì có khi đã chia tay rồi..."
Lâm Diệc Kỳ cười nói: "Bố à, thật ra bố cũng hơi bảo thủ đó, hai anh trai thành đôi, gia đình chúng ta hòa thuận thì có gì không tốt? Mà quả thật bọn họ không có quan hệ ruột thịt, cũng không có tên trong cùng một sổ hộ khẩu, cũng khác cả họ nữa, hoàn toàn có thể kết hôn hợp pháp, chỉ cần chúng ta không nói, ai sẽ quan tâm những chuyện nhỏ nhặt này? Chỉ là trong nhà có thêm một đứa con dâu nuôi từ bé thôi. Người ngoài có nói thì cũng là do bọn họ tự nói đấy chứ, chúng ta cứ đóng cửa sống cho bản thân là được. Với lại nếu thật sự có thể thông gia với nhà họ Thịnh, người ngoài tới nịnh bợ Lâm Thị cũng chẳng kịp đâu, ai quan tâm chuyện xửa chuyện xưa này nữa chứ?"
Lâm Nhược Phi ngạc nhiên nhìn Lâm Diệc Kỳ, Lâm Diệc Kỳ biết ông đã có ý định, bèn vội vã đổ thêm dầu vào lửa, "Với cả con nghe nói chủ tịch Thịnh vẫn luôn trị liệu, bây giờ y học phát triển như thế, có khi mấy năm nữa sẽ chữa khỏi thôi. Đến lúc đó dâu hiền danh môn, tùy anh ấy lựa chọn——Thật ra hôm nay con gái nhìn thấy anh ấy đã rất thích rồi, đây cũng là một chút tư tâm của con, diện mạo của anh ấy tuấn tú lắm, nhìn anh ấy xong rồi nhìn sang người khác, đúng là không vào mắt nổi nữa."
Lâm Nhược Phi nhìn sắc mặt đỏ hồng của Lâm Diệc Kỳ, suy nghĩ liên tục rồi vỗ lên tay cô, "Những chuyện này người lớn bọn bố sẽ tự có tính toán, sẽ lo liệu tốt cho con, con đi xem mẹ con trước đi."
Lâm Diệc Kỳ cười hì hì rời đi.
Lâm Nhược Phi ngồi một mình trong phòng làm việc, nhăn mày rơi vào trầm tư.
...
Thịnh Vô Ngung rời giường quay đầu lại, Huyên Hiểu Đông vẫn còn ngủ say, tối hôm qua đúng là có vui vẻ hơi muộn, anh hơi áy náy trong lòng, đưa tay sờ trán y.
Huyên Hiểu Đông mở mắt ra, nhìn anh rồi lại nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, lại nhắm hai mắt vào, "Sao anh dậy sớm thế, có việc à?"
Thịnh Vô Ngung cười nói: "Tôi và Thịnh Lỗi Lỗi đi đón bà cụ nhà tôi, em ngủ đi."
Huyên Hiểu Đông lại mở mắt ra, "Em đưa anh đi."
Thịnh Vô Ngung cười nói: "Không cần đâu, ngày mai là giao thừa rồi, đến lúc đó em cùng tôi về nhà cũ là được. Tôi bảo Thịnh Lỗi Lỗi mời Chử Nhược Chuyết lát nữa đến chơi cùng em, tránh để em ở một mình nhàm chán, cậu ta mới từ Hoàn Kinh về."
Huyên Hiểu Đông biết Thịnh Vô Ngung quan tâm tới mình, còn mẹ anh vừa bay về từ nước ngoài, có lẽ cũng rất mệt mỏi, quả thật không phải lúc để tiếp khách, bèn gật đầu, "Được."
Thịnh Vô Ngung hôn lên trán y một cái, kéo xe lăn qua, lên xe lăn vào phòng tắm rửa mặt. Huyên Hiểu Đông vốn cũng không phải người hay ngủ nướng, vậy là cũng dậy theo, cho chó và mèo ăn trước rồi vào bếp làm bữa sáng.
Thịnh Vô Ngung rửa mặt xong mặc áo khoác ra ngoài, thấy Huyên Hiểu Đông chỉ mặc áo may ô quần soóc, đứng chiên cá hồi trong bếp. Lớp áo may ô làm tôn lên vẻ gợi cảm cực điểm của đường cong lưng, vóc người cao lớn, cơ bắp rõ ràng. Tiểu Bố rõ ràng đã ăn thức ăn của mèo rồi nhưng vẫn cứ nhảy lên bệ bếp, nhìn cá trong chảo hết sức chăm chú.
Bên ngoài trời đông giá rét, tuy trong phòng có điều hòa nhưng vẫn khá lạnh, hình như Huyên Hiểu Đông hoàn toàn không có cảm giác với cái lạnh, cơ thể y cực kỳ nóng. Thịnh Vô Ngung nghĩ thầm xong thì người cũng nóng bừng lên, cúi đầu nhìn đồng hồ, đoán có lẽ Thịnh Lỗi Lỗi cũng sắp tới rồi, bèn quay lại phòng quần áo, chọn chiếc áo len mỏng mới mua mang ra đưa cho Huyên Hiểu Đông, "Em mặc cái này đi."
Huyên Hiểu Đông lấy cá hồi chiên ra đĩa, nhận áo tròng lên người, chiếc áo len màu lam đậm trông vừa kín đáo lại vừa tao nhã, càng làm nổi bật nước da trắng trẻo. Thịnh Vô Ngung không nhịn được cười, "Da thịt mỏng manh trắng trẻo thế này, bảo em vừa làm bộ đội đặc chủng lại vừa trồng trọt đúng là chẳng ai tin."
Huyên Hiểu Đông nói: "Di truyền đấy, phơi nắng là đỏ hồng lên, sau đó thì tróc da, rụng vẩy xong là da lại trắng. Mùa hè thì đen đi chút, mùa đông thì trắng trở lại, các đồng đội toàn cười em, nói em là lính công tử."
Huyên Hiểu Đông nhanh tay nhanh chân đun nước lọc để luộc trứng và ngô, làm nóng cả sữa bò nữa. Thịnh Lỗi Lỗi đến, chào hỏi Huyên Hiểu Đông rồi cười híp mắt, nói: "Em và chú nhỏ đi trước, Chử Nhược Chuyết sắp đến rồi, đợt trước cậu ta ở Hoàn Kinh, mới về thôi, mang cả quà cho anh nữa, vẫn luôn miệng nói áy náy với anh. Cậu ta ham chơi nhất, chỗ nào chơi vui ở thành phố Tĩnh Hải là cậu ta biết hết, lát nữa anh muốn đi đâu thì cứ hỏi cậu ta nhé."
Huyên Hiểu Đông gọi gã vào ăn sáng, Thịnh Lỗi Lỗi cũng không khách sáo, cùng Thịnh Vô Ngung ngồi vào bàn, ba người ăn sáng. Thịnh Lỗi Lỗi và Thịnh Vô Ngung đi trước, Huyên Hiểu Đông thì dắt chú cún đen lên sân thượng trên tầng đi dạo.
Tầng sân thượng được tu sửa thành vườn hoa, có khu nghỉ ngơi và bể bơi rất rộng rãi. Hôm nào cũng có người bảo trì thay nước cho bể bơi nên vô cùng sạch sẽ. Huyên Hiểu Đông đứng bên bể bơi nhìn một lát, quyết định cởi quần áo xuống bơi vài vòng, vừa mới lên bờ thì nghe thấy điện thoại kêu.
Y tưởng là Chử Nhược Chuyết nên cũng không nhìn máy, lau tay ướt nhẹp rồi đứng dậy nhận điện thoại, "Chào cháu." Kết quả bên kia lại truyền đến âm thanh dọa y sợ hết hồn.
"Hiểu Đông phải không? Bác là Thịnh Phù Vân, bố của Vô Ngung, có chuyện làm phiền cháu rồi, không biết có tiện không?"
Huyên Hiểu Đông giật mình, "Bác Thịnh, cháu chào bác, bác có việc gì xin cứ nói ạ."
Thịnh Phù Vân nói: "Ngày mai là sang năm mới rồi, Vô Ngung nói sáng mai sẽ đưa cháu qua đây ăn Tết, lúc nào nó cũng nói với bác là cháu am hiểu nấu ăn lắm, làm rất nhiều lạp xưởng và thịt khô mang về cho bọn bác."
Huyên Hiểu Đông nói: "Vâng, thịt heo trong thôn tươi, hương vị làm ra cũng ngon với sạch sẽ ạ."
Thịnh Phù Vân nói: "Có ruột già hun khói không cháu?"
"..." Huyên Hiểu Đông: "Không ạ..." Bình thường không ai làm món này để mang đi biếu tặng cả, dù sao không phải người nào cũng có thể ăn được ruột già heo.
Thịnh Phù Vân vô cùng tiếc nuối: "Vậy sao... Bác ấy, thích nhất là ăn ruột già, hun khói hâm rán đều được, cái chính là lớn tuổi rồi, mấy đứa nó nói ăn cái này lượng cholesterol cao, còn nói bên ngoài làm không sạch sẽ nên không chịu cho bác ăn. Hiện tại cũng sắp hết năm rồi, bác đã nghĩ suốt cả một năm, ăn một lần cũng không quan trọng, nếu là cháu tặng thì bọn nó lại càng không tiện nói gì~ Bác nói nhỏ cho cháu nhá, mẹ Vô Ngung cũng thích món này, lần nào mang thai bà ấy cũng thích ăn món này đấy..."
Huyên Hiểu Đông dứt khoát nói: "Nếu bác trai bác gái thích ăn thì hôm nay cháu sẽ làm lòng hun khói, sáng mai mang tới cùng luôn ạ."
Thịnh Phù Vân vui vẻ, "Hôm nay mẹ Vô Ngung về, sáng mai mà thấy có món này là bà ấy nhất định sẽ rất thích! Không làm phiền cháu quá chứ? Món này nhiều khâu lằng nhằng lắm, vừa bẩn vừa..."
Huyên Hiểu Đông không nhịn được cười, "Không phiền đâu ạ, không sao, bác trai đừng khách sáo."
Thịnh Phù Vân hớn hở cảm ơn vài câu rồi cúp điện thoại, thư ký Ngô Chính Khôi bên cạnh cạn lời nhìn ông, "Ngài Thịnh, ngài không sợ dọa người ta chạy mất sao? Còn chưa vào cửa đã ra oai phủ đầu bảo cậu ấy làm ruột già... Vừa nghe đã thấy giống bà mẹ chồng xấu xa chỉnh đốn cô dâu mới vào cửa vậy..."
Thịnh Phù Vân phẩy tay, "Cậu thì biết cái gì, mẹ Vô Ngung thích ăn thật đấy, tôi đây chẳng phải đang coi cậu ấy là người trong nhà, nhờ cậu ấy làm chút chuyện thôi sao? Còn rút ngắn khoảng cách nữa, tôi đang giúp Vô Ngung đấy còn gì."
Thư ký Ngô nói: "Nếu tôi mà biết bố tôi kêu con dâu làm ruột già, tôi sẽ đau lòng chết mất."
Thịnh Phù Vân hơi rén trong lòng, "Không thể nào..."
Thư ký Ngô nhìn ông khiển trách, "Tôi cảm thấy cậu ba nhất định sẽ đau lòng, hơn nữa rõ ràng là chính ngài muốn ăn cơ mà——Ngài thật sự không sợ cậu ấy nghĩ nhiều sao, ra oai phủ đầu gì đó..."
Thịnh Phù Vân sờ mũi, "Tôi cảm thấy Huyên Hiểu Đông không phải kiểu người nũng na nũng nịu vậy đâu." Bỗng nhiên ông bắt đầu thấy lo lắng bất an, có phần không chắc chắn nữa.
Huyên Hiểu Đông cúp điện thoại thì nghe thấy thông báo nhắc nhở có khách tới ở cửa, nhìn vào video thì là Chử Nhược Chuyết, bèn vội vàng cầm khăn tắm lên lau người, mặc áo len dệt kim vào rồi ra mở cửa.
Chử Nhược Chuyết đến thì thấy y tóc tai ướt nhẹp, bị dọa sợ, "Anh tắm đấy à?"
Huyên Hiểu Đông nói: "Không phải, tôi vừa bơi trên sân thượng."
Chử Nhược Chuyết thấy cặp chân dài của y cũng ướt nhẹp, áo len mỏng cũng ẩm ướt một nửa, bèn vội vàng nói: "Anh mau thay quần áo đi, hôm nay muốn đi đâu chơi? Tôi về thủ đô rất nhiều ngày, mới về thôi, đi bắn súng không? Hay là đi cưỡi ngựa?" Vừa nói hắn vừa đặt quà lên bàn.
Huyên Hiểu Đông nói: "Tìm nơi nào mua được ruột già heo ấy."
Chử Nhược Chuyết ngẩn ra, "Hả?"
Huyên Hiểu Đông cầm khăn lông vừa lau tóc vừa nói: "Tươi vào, tốt nhất là nơi nào có lợn vừa mới mổ, ruột già heo vừa được móc ra ngoài."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.