Nông Viên Tự Cẩm Lâm Tiểu Uyển
Chương 718: Bú Sữa
Quỹ Họa Tình Vũ
01/01/2023
L úc vừa nhận được tin Liễu thị đơ người luôn. Bà ấy không nghĩ rằng con gái út sẽ sinh sớm mà không có dấu hiệu gì. Ở nông thôn sinh sớm rất khó nuôi sống. Đây là đứa con đầu tiên của con gái, nghìn vạn lần không thể xảy ra chuyện gì!
Đến khi nhìn thấy cháu ngoại bà ấy mới yên tâm. Cháu ngoại có vóc dáng không nhỏ, chỉ là gầy hơn trẻ đầy tháng một chút. Như vậy cũng khá, còn tốt hơn lúc con gái út sinh ra nhiều.
Hai cô con gái sinh đôi, con gái lớn còn tốt, tuy hơi nhỏ nhưng khóc vang. Nhưng mà con gái út lại khác, không lớn hơn bàn tay cha nàng bao nhiêu, nhỏ giọng khóc như mèo kêu. Bà mụ đỡ đẻ còn nói nàng không sống nổi!
Khi còn bé con gái út đúng là ngâm thuốc thang lớn lên, cũng may sau này dần dần khỏe hơn. Người ta đều nói nạn lớn không chết ắt có phúc về sau, con gái nhỏ là như vậy nhỉ? Dựa vào khả năng của bản thân tích lũy được gia sản lớn như vậy, còn gả cho Húc vương. Ngay cả nhà mẹ đẻ cũng được thơm lây.
Cháu ngoại được con bé sinh ra nhất định có phúc. Nhưng mà không biết đứa nhỏ này thế nào mà bị họ truyền ôm một hồi, trong lúc đó chỉ tỉnh dậy tròn mắt liếc nhìn mọi người chứ không có ý muốn khóc.
Vừa nãy bà ấy còn cố ý chọc cắm đứa nhỏ mà nó chỉ tỏ thái độ không thích chứ không hề khóc. Có gì đó sai sai... Vừa mới nghĩ vậy, đứa nhỏ lập tức nhăn mặt, mấp máy miệng. Tĩnh vương phi thấy vậy vội nói: “Có phải là đói bụng rồi không? Bà vú đâu? Mau cho cháu trai ta ăn đi.”
Hai vợ chồng Chu Tuấn Dương sửng sốt, liếc mắt nhìn nhau. Tĩnh vương phi thấy vậy hỏi: “Không phải là không mời bà vú đấy chứ? Mọi người nhìn vợ chồng nhà nó đi, bên cạnh không có người lớn chăm sóc có thể lo việc tốt đến đâu chứ? Lý ma ma, ta sai bà đến đây làm gì? Vợ chồng chúng nó không có kinh nghiệm, chẳng lẽ bà cũng không có sao?”
“Bẩm vương phi, tiểu vương phi nói sữa cho uống nửa năm trở lên đã không còn nhiều sinh dưỡng cho nên chỉ mời hai bà vú, một người chưa sinh, một người còn mười ngày nữa mới ở cữ xong...” Lý ma ma cảm thấy rất oan.
Y thuật của Tiểu Thảo nổi danh trong Kinh thành, lời nàng nói nhất định có lý. Chỉ là ai mà ngờ nàng sẽ sinh trước hai tháng? Đúng là “Người tính không bằng trời tính”.
Liễu thị thấy bà thông gia nôn nóng thì vội an ủi: “Khi đứa nhỏ mới sinh ra trước tiên phải thải hết phân còn sót từ trong bào thai. Ta thấy đứa nhỏ không giống đói, trước tiên xem xem có phải nó muốn đi vệ sinh không.”
Vừa nói bà ấy vừa thành thạo cỡi bọc tã ra. Đúng thật, phía dưới dính chất lỏng xanh đen. Liễu thị dùng khăn vải ấm áp giúp cháu ngoại lau khô mông, bọc tã mới cho bé. Đứa nhỏ cảm thấy thoải mái mở to đôi mắt đen nhánh sáng ngời, yên lặng nhìn bà ngoại, không hề đạp chân, rất ngoan ngoãn.
Mọi người đều từng trải qua thời kỳ này nhưng vẫn cảm thấy rất mới lạ, Nhưng mà lúc bọc lại tã cho bé gặp phải chút rắc rối. Đứa nhỏ thấy chân được tự do thoải mái không muốn bị bó không thể cử động được nên hai chân lại cố gắng quẫy đạp. Liễu thị tốn kha khá sức mới bao kín lại cháu ngoại.
Khi cháu trai cả chào đời Tĩnh vương phi vẫn còn ốm yếu nên chưa từng ôm cháu ngày nào. Hơn hai mươi năm chưa chạm đến em bé, bà ấy vừa lo lắng vừa muốn giúp mà không biết giúp gì. Thấy cháu nội được bọc lại trong tã đang nhăn mặt không vui thì chọc chọc trán nó thân thiết nói: “Tên nhóc bướng bỉnh này, khiến bà ngoại mệt rồi. Không ngoan đâu đó!”
Đứa nhỏ nhìn bà ấy không chớp mắt, sau đó... thổi bong bóng với bà ấy. Tĩnh vương phi lại vui vẻ cười nửa ngày.
“Đúng rồi, Lý ma ma. Kiểm tra xem người làm trong phủ có ai có con nhỏ hai ba tháng không. Tìm một người sạch sẽ nhanh nhẹn, nghiêm chỉnh có đạo đức đến đây. Không thể để cháu ta nhịn đói được.” Tĩnh vương phi ôm lấy cháu nội, được Liễu thị chỉ điểm nhẹ nhàng ru bé ngủ. Bà ấy đột nhiên nhớ đến việc ăn uống của cháu nên mau chóng dặn người làm.
Dư Tiểu Thảo sờ bộ ngực có hơi phồng của mình, nhỏ giọng nói: “Mẫu phi, thật ra con có thể cho bé ăn. Con nghe nói sữa non đầu tiên có dinh dưỡng nhất, rất có lợi cho cơ thể của bé.”
Tĩnh vương phi luôn thương con dâu như con gái, nhìn Dư Tiểu Thảo có chút tiều tụy do dự nói: “Tự nuôi con? Vậy vất vả lắm đó? Có ảnh hưởng đến việc ở cữ của con không?”
“Sẽ không đâu. Mẫu phi cũng thấy đó, bé ngoan như vậy, không khóc không ồn ào. Con cũng chỉ cho bé uống sữa mà thôi, ngày thường còn có Mai Hương và Lý ma ma giúp đỡ, có gì vất vả đâu?” Dư Tiểu Thảo cố gắng tranh quyền nuôi con. Con của nàng lại uống sữa của người khác lớn lên, cứ nghĩ đến là thấy không thoải mái.
“Người ta đều nói uống sữa của ai sẽ thân với người đó, bà thông gia, bà cứ để con bé thử đi.” Ở nông thôn, ai mà không phải nuôi con của mình? Khi đó vừa phải chăm con vừa phải làm việc nhà, ai mà không như vậy? Sau khi cháu trai bà chào đời cũng phải do con dâu bà ấy chăm sóc. Bà ấy sẽ ở bên cạnh giúp đỡ nuôi cháu trắng trẻo mập mạp, không biết nó sẽ thân với mẹ nó hay thân với bà nội hơn!
Trước khi cho con bú Tiểu Thảo dùng khăn lông nóng đắp một lát rồi lại cẩn thận rửa sạch nụ hoa. Rốt cuộc cũng đến lượt người làm mẹ là nàng ôm con mình. Đứa nhỏ nghiêm túc nhìn chằm chằm nàng bằng đôi mắt đen ướt át, nàng đột nhiên cảm thấy hốc mắt đỏ lên, thứ gọi là “Tình thân” chậm rãi chảy xuôi.
Trẻ em từ khi sinh ra đã biết bú mẹ, vừa được mẹ ôm, ngửi thấy mùi hương đặc trưng kia đứa nhỏ lập tức giãn mày, há miệng ngậm chặt “Túi lương thực” của nó. Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên cố gắng hút, sữa tươi ngọt lành lập tức chảy vào miệng.
Liễu thị dạy nàng cách ôm con, bú bên này một lát lại chuyển sang bú bên kia. Trẻ em mới sinh ra ăn rất ít, chưa đến mười phút là dừng. Đứa nhỏ được ăn no mở to đôi mắt đen nhánh nhìn Tiểu Thảo. Hai mẹ con nhìn nhau cho đến khi bé nhìn không nổi nữa, nhắm mắt ngủ.
Chu Tuấn Dương sợ vợ mệt nên vội nhận lấy con từ tay nàng, vụng về bế con. Tư thế cứng ngắc thế kia còn mệt hơn cả việc bắt hắn tập tạ đá hai trăm cái nữa.
Tĩnh vương phi nén cười, vươn tay giải cứu cho đứa con ngốc của mình. Đưa con cho mẫu phi ôm, Chu Tuấn Dương thở phào. Em bé mềm mềm, hắn sợ không khống chế lực tốt sẽ khiến con bị thương.
Mấy người Liễu thị, Phòng phu nhân nói chuyện với Tiểu Thảo vài câu, thấy nàng lộ vẻ mệt mỏi thì đều về cả. Phòng phu nhân nói: “Tiểu Lân Lân nghe nói ta đến thăm con, quấn lấy ta rất lâu đòi đi cùng bằng được. Ta sợ thằng bé làm ồn nên không dẫn theo.”
“Mẹ nuôi, lần sau cứ dẫn Lân Lân đến đây đi. Trước nay đệ ấy đều rất hiểu chuyện, để đệ ấy dần làm quen với cháu ngoại cũng tốt.” Dư Tiểu Thảo có thể tưởng tượng được vẻ mặt mất mát của bạn nhỏ Phòng Hạo Lân. Nàng gần như nhìn cả quá trình cậu bé lớn lên, đương nhiên tình cảm chị em rất tốt.
Phòng phu nhân ngẫm nghĩ rồi gật đầu: “Vậy được, lần sau ta sẽ dẫn nó theo! Đứa nhỏ này đã sớm la hét muốn đến thăm con!”
Liễu thị lại chia sẻ một ít kinh nghiệm chăm sóc con nhỏ với nàng, trước khi rời đi còn dặn dò: “Ngày mai ta lại đến thăm con, nhớ kĩ, không thể ra gió, không thể dính nước, càng không thể để bản thân mệt mỏi.”
“Bà thông gia bà yên tâm đi. Ta ở lại chăm sóc con bé.” Tĩnh vương phi ôm cháu nhỏ luyến tiếc không rời. Đám Lan Hương liếc mắt nhìn nhau, trước khi ra ngoài nương nương đâu nói vậy? Quần áo để thay cũng không mang theo, còn có đồ dùng hàng ngày nữa...
Mấy người bọn họ đều biết Tiểu Thảo là người ưa sạch sẽ. Trước đây ở thôn Đông Sơn điều kiện không cho phép mà mỗi ngày cũng phải lau người một lần. Sau này đến Kinh thành còn xây riêng một nhà tắm, mỗi ngày đều tắm rửa. Mấy trưởng bối sợ nàng không nghe lời, gội đầu tắm rửa khi đang ở cữ.
Tĩnh vương phi đột nhiên nói sẽ ở lại một là vì không nỡ xa cháu trai, hai là vì muốn chăm sóc con dâu. Hai vợ chồng không có người lớn ở bên quán xuyến công việc đúng là không khiến người khác yên tâm!
Đứa nhỏ lớn rất nhanh, không bao lâu sau ngũ quan đã nẩy nở. Đôi mắt của nó giống cha nó, là mắt phượng quyến rũ, cái mũi thanh tú, miệng lại đầy đặn hơn cha nó một chút. Tĩnh vương phi ôm cháu cả ngày không nỡ buông.
Đứa nhỏ này ngày nào cũng giống ngày nào, vô cùng ngoan ngoãn, chưa từng kêu khóc ầm ĩ, chỉ khi đói bụng hoặc cần thay tã mới kêu vài tiếng. Lúc được phục vụ chu đáo cũng im lặng không khóc quấy gì. Lúc ngươi chọc nó nó sẽ nhìn ngươi, thỉnh thoảng mỉm cười nhẹ. Lúc buồn ngủ cũng không gây ồn, mí mắt sụp xuống, cổ gắng mở ra vài lần không được là lập tức đi theo tiếng gọi của thần ngủ, ngủ mất.
Đứa nhỏ ngoan như vậy Tĩnh vương phi càng ngày càng thích, dứt khoát ở luôn trong phủ Húc vương. Tĩnh vương không lay chuyển được bà ấy, không thể làm gì khác là đâm lao theo lao, sau khi bãi triều về thẳng phủ Húc vương.
Có thêm người lớn trong nhà giống như có bảo vật vậy, có mẫu phi giúp chăm con, hai vợ chồng son đương nhiên vui vẻ. Hơn nữa Tĩnh vương phi đối xử với Tiểu Thảo còn tốt hơn cả con ruột, không hề tồn tại cách biệt mẹ chồng nàng dâu, già trẻ ba người ở chung còn rất hòa thuận.
Tĩnh vương thế tử cảm thấy rất bất đắc dĩ. Phụ vương và mẫu phi không ngoan ngoãn ở trong phủ Tĩnh vương, nhất định phải chạy đến chỗ em trai. May là phụ vương còn chưa truyền lại chức vị cho hắn ta nếu không không biết người ngoài sẽ nói hắn ta thế nào nữa. Con cả sau khi kế thừa chức vị đuổi cha mẹ ra ngoài để bọn họphải đến nhà em trai ở, quá giống luôn!
Thế tử tự đến cửa mời vài lần, mẫu phi hắn ta đều lấy lý do đứa nhỏ còn bé không thể rời khỏi bà nội nó được. Mẫu phi, người có thể kiếm cái cớ nào thật hơn không? Em trai đường đường là Húc vương, không lẽ trong phủ không mời nổi một bà vú? Người xem mấy nhà quyền quý kia nhà nào có cháu trai mà không có vài bà vú bà mụ đi theo? Còn cần đến người sao?
Sau khi đến phủ Húc vương vài lần hắn ta phát hiện không phải mẫu phi đang lấy cớ. Mỗi lần hắn ta gặp mẫu phi đều thấy mẫu phi đang ôm cháu trai. Hắn ta còn thấy mẫu phi thành thạo thay tã, rửa mông cho cháu trai nữa!
Đến khi nhìn thấy cháu ngoại bà ấy mới yên tâm. Cháu ngoại có vóc dáng không nhỏ, chỉ là gầy hơn trẻ đầy tháng một chút. Như vậy cũng khá, còn tốt hơn lúc con gái út sinh ra nhiều.
Hai cô con gái sinh đôi, con gái lớn còn tốt, tuy hơi nhỏ nhưng khóc vang. Nhưng mà con gái út lại khác, không lớn hơn bàn tay cha nàng bao nhiêu, nhỏ giọng khóc như mèo kêu. Bà mụ đỡ đẻ còn nói nàng không sống nổi!
Khi còn bé con gái út đúng là ngâm thuốc thang lớn lên, cũng may sau này dần dần khỏe hơn. Người ta đều nói nạn lớn không chết ắt có phúc về sau, con gái nhỏ là như vậy nhỉ? Dựa vào khả năng của bản thân tích lũy được gia sản lớn như vậy, còn gả cho Húc vương. Ngay cả nhà mẹ đẻ cũng được thơm lây.
Cháu ngoại được con bé sinh ra nhất định có phúc. Nhưng mà không biết đứa nhỏ này thế nào mà bị họ truyền ôm một hồi, trong lúc đó chỉ tỉnh dậy tròn mắt liếc nhìn mọi người chứ không có ý muốn khóc.
Vừa nãy bà ấy còn cố ý chọc cắm đứa nhỏ mà nó chỉ tỏ thái độ không thích chứ không hề khóc. Có gì đó sai sai... Vừa mới nghĩ vậy, đứa nhỏ lập tức nhăn mặt, mấp máy miệng. Tĩnh vương phi thấy vậy vội nói: “Có phải là đói bụng rồi không? Bà vú đâu? Mau cho cháu trai ta ăn đi.”
Hai vợ chồng Chu Tuấn Dương sửng sốt, liếc mắt nhìn nhau. Tĩnh vương phi thấy vậy hỏi: “Không phải là không mời bà vú đấy chứ? Mọi người nhìn vợ chồng nhà nó đi, bên cạnh không có người lớn chăm sóc có thể lo việc tốt đến đâu chứ? Lý ma ma, ta sai bà đến đây làm gì? Vợ chồng chúng nó không có kinh nghiệm, chẳng lẽ bà cũng không có sao?”
“Bẩm vương phi, tiểu vương phi nói sữa cho uống nửa năm trở lên đã không còn nhiều sinh dưỡng cho nên chỉ mời hai bà vú, một người chưa sinh, một người còn mười ngày nữa mới ở cữ xong...” Lý ma ma cảm thấy rất oan.
Y thuật của Tiểu Thảo nổi danh trong Kinh thành, lời nàng nói nhất định có lý. Chỉ là ai mà ngờ nàng sẽ sinh trước hai tháng? Đúng là “Người tính không bằng trời tính”.
Liễu thị thấy bà thông gia nôn nóng thì vội an ủi: “Khi đứa nhỏ mới sinh ra trước tiên phải thải hết phân còn sót từ trong bào thai. Ta thấy đứa nhỏ không giống đói, trước tiên xem xem có phải nó muốn đi vệ sinh không.”
Vừa nói bà ấy vừa thành thạo cỡi bọc tã ra. Đúng thật, phía dưới dính chất lỏng xanh đen. Liễu thị dùng khăn vải ấm áp giúp cháu ngoại lau khô mông, bọc tã mới cho bé. Đứa nhỏ cảm thấy thoải mái mở to đôi mắt đen nhánh sáng ngời, yên lặng nhìn bà ngoại, không hề đạp chân, rất ngoan ngoãn.
Mọi người đều từng trải qua thời kỳ này nhưng vẫn cảm thấy rất mới lạ, Nhưng mà lúc bọc lại tã cho bé gặp phải chút rắc rối. Đứa nhỏ thấy chân được tự do thoải mái không muốn bị bó không thể cử động được nên hai chân lại cố gắng quẫy đạp. Liễu thị tốn kha khá sức mới bao kín lại cháu ngoại.
Khi cháu trai cả chào đời Tĩnh vương phi vẫn còn ốm yếu nên chưa từng ôm cháu ngày nào. Hơn hai mươi năm chưa chạm đến em bé, bà ấy vừa lo lắng vừa muốn giúp mà không biết giúp gì. Thấy cháu nội được bọc lại trong tã đang nhăn mặt không vui thì chọc chọc trán nó thân thiết nói: “Tên nhóc bướng bỉnh này, khiến bà ngoại mệt rồi. Không ngoan đâu đó!”
Đứa nhỏ nhìn bà ấy không chớp mắt, sau đó... thổi bong bóng với bà ấy. Tĩnh vương phi lại vui vẻ cười nửa ngày.
“Đúng rồi, Lý ma ma. Kiểm tra xem người làm trong phủ có ai có con nhỏ hai ba tháng không. Tìm một người sạch sẽ nhanh nhẹn, nghiêm chỉnh có đạo đức đến đây. Không thể để cháu ta nhịn đói được.” Tĩnh vương phi ôm lấy cháu nội, được Liễu thị chỉ điểm nhẹ nhàng ru bé ngủ. Bà ấy đột nhiên nhớ đến việc ăn uống của cháu nên mau chóng dặn người làm.
Dư Tiểu Thảo sờ bộ ngực có hơi phồng của mình, nhỏ giọng nói: “Mẫu phi, thật ra con có thể cho bé ăn. Con nghe nói sữa non đầu tiên có dinh dưỡng nhất, rất có lợi cho cơ thể của bé.”
Tĩnh vương phi luôn thương con dâu như con gái, nhìn Dư Tiểu Thảo có chút tiều tụy do dự nói: “Tự nuôi con? Vậy vất vả lắm đó? Có ảnh hưởng đến việc ở cữ của con không?”
“Sẽ không đâu. Mẫu phi cũng thấy đó, bé ngoan như vậy, không khóc không ồn ào. Con cũng chỉ cho bé uống sữa mà thôi, ngày thường còn có Mai Hương và Lý ma ma giúp đỡ, có gì vất vả đâu?” Dư Tiểu Thảo cố gắng tranh quyền nuôi con. Con của nàng lại uống sữa của người khác lớn lên, cứ nghĩ đến là thấy không thoải mái.
“Người ta đều nói uống sữa của ai sẽ thân với người đó, bà thông gia, bà cứ để con bé thử đi.” Ở nông thôn, ai mà không phải nuôi con của mình? Khi đó vừa phải chăm con vừa phải làm việc nhà, ai mà không như vậy? Sau khi cháu trai bà chào đời cũng phải do con dâu bà ấy chăm sóc. Bà ấy sẽ ở bên cạnh giúp đỡ nuôi cháu trắng trẻo mập mạp, không biết nó sẽ thân với mẹ nó hay thân với bà nội hơn!
Trước khi cho con bú Tiểu Thảo dùng khăn lông nóng đắp một lát rồi lại cẩn thận rửa sạch nụ hoa. Rốt cuộc cũng đến lượt người làm mẹ là nàng ôm con mình. Đứa nhỏ nghiêm túc nhìn chằm chằm nàng bằng đôi mắt đen ướt át, nàng đột nhiên cảm thấy hốc mắt đỏ lên, thứ gọi là “Tình thân” chậm rãi chảy xuôi.
Trẻ em từ khi sinh ra đã biết bú mẹ, vừa được mẹ ôm, ngửi thấy mùi hương đặc trưng kia đứa nhỏ lập tức giãn mày, há miệng ngậm chặt “Túi lương thực” của nó. Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên cố gắng hút, sữa tươi ngọt lành lập tức chảy vào miệng.
Liễu thị dạy nàng cách ôm con, bú bên này một lát lại chuyển sang bú bên kia. Trẻ em mới sinh ra ăn rất ít, chưa đến mười phút là dừng. Đứa nhỏ được ăn no mở to đôi mắt đen nhánh nhìn Tiểu Thảo. Hai mẹ con nhìn nhau cho đến khi bé nhìn không nổi nữa, nhắm mắt ngủ.
Chu Tuấn Dương sợ vợ mệt nên vội nhận lấy con từ tay nàng, vụng về bế con. Tư thế cứng ngắc thế kia còn mệt hơn cả việc bắt hắn tập tạ đá hai trăm cái nữa.
Tĩnh vương phi nén cười, vươn tay giải cứu cho đứa con ngốc của mình. Đưa con cho mẫu phi ôm, Chu Tuấn Dương thở phào. Em bé mềm mềm, hắn sợ không khống chế lực tốt sẽ khiến con bị thương.
Mấy người Liễu thị, Phòng phu nhân nói chuyện với Tiểu Thảo vài câu, thấy nàng lộ vẻ mệt mỏi thì đều về cả. Phòng phu nhân nói: “Tiểu Lân Lân nghe nói ta đến thăm con, quấn lấy ta rất lâu đòi đi cùng bằng được. Ta sợ thằng bé làm ồn nên không dẫn theo.”
“Mẹ nuôi, lần sau cứ dẫn Lân Lân đến đây đi. Trước nay đệ ấy đều rất hiểu chuyện, để đệ ấy dần làm quen với cháu ngoại cũng tốt.” Dư Tiểu Thảo có thể tưởng tượng được vẻ mặt mất mát của bạn nhỏ Phòng Hạo Lân. Nàng gần như nhìn cả quá trình cậu bé lớn lên, đương nhiên tình cảm chị em rất tốt.
Phòng phu nhân ngẫm nghĩ rồi gật đầu: “Vậy được, lần sau ta sẽ dẫn nó theo! Đứa nhỏ này đã sớm la hét muốn đến thăm con!”
Liễu thị lại chia sẻ một ít kinh nghiệm chăm sóc con nhỏ với nàng, trước khi rời đi còn dặn dò: “Ngày mai ta lại đến thăm con, nhớ kĩ, không thể ra gió, không thể dính nước, càng không thể để bản thân mệt mỏi.”
“Bà thông gia bà yên tâm đi. Ta ở lại chăm sóc con bé.” Tĩnh vương phi ôm cháu nhỏ luyến tiếc không rời. Đám Lan Hương liếc mắt nhìn nhau, trước khi ra ngoài nương nương đâu nói vậy? Quần áo để thay cũng không mang theo, còn có đồ dùng hàng ngày nữa...
Mấy người bọn họ đều biết Tiểu Thảo là người ưa sạch sẽ. Trước đây ở thôn Đông Sơn điều kiện không cho phép mà mỗi ngày cũng phải lau người một lần. Sau này đến Kinh thành còn xây riêng một nhà tắm, mỗi ngày đều tắm rửa. Mấy trưởng bối sợ nàng không nghe lời, gội đầu tắm rửa khi đang ở cữ.
Tĩnh vương phi đột nhiên nói sẽ ở lại một là vì không nỡ xa cháu trai, hai là vì muốn chăm sóc con dâu. Hai vợ chồng không có người lớn ở bên quán xuyến công việc đúng là không khiến người khác yên tâm!
Đứa nhỏ lớn rất nhanh, không bao lâu sau ngũ quan đã nẩy nở. Đôi mắt của nó giống cha nó, là mắt phượng quyến rũ, cái mũi thanh tú, miệng lại đầy đặn hơn cha nó một chút. Tĩnh vương phi ôm cháu cả ngày không nỡ buông.
Đứa nhỏ này ngày nào cũng giống ngày nào, vô cùng ngoan ngoãn, chưa từng kêu khóc ầm ĩ, chỉ khi đói bụng hoặc cần thay tã mới kêu vài tiếng. Lúc được phục vụ chu đáo cũng im lặng không khóc quấy gì. Lúc ngươi chọc nó nó sẽ nhìn ngươi, thỉnh thoảng mỉm cười nhẹ. Lúc buồn ngủ cũng không gây ồn, mí mắt sụp xuống, cổ gắng mở ra vài lần không được là lập tức đi theo tiếng gọi của thần ngủ, ngủ mất.
Đứa nhỏ ngoan như vậy Tĩnh vương phi càng ngày càng thích, dứt khoát ở luôn trong phủ Húc vương. Tĩnh vương không lay chuyển được bà ấy, không thể làm gì khác là đâm lao theo lao, sau khi bãi triều về thẳng phủ Húc vương.
Có thêm người lớn trong nhà giống như có bảo vật vậy, có mẫu phi giúp chăm con, hai vợ chồng son đương nhiên vui vẻ. Hơn nữa Tĩnh vương phi đối xử với Tiểu Thảo còn tốt hơn cả con ruột, không hề tồn tại cách biệt mẹ chồng nàng dâu, già trẻ ba người ở chung còn rất hòa thuận.
Tĩnh vương thế tử cảm thấy rất bất đắc dĩ. Phụ vương và mẫu phi không ngoan ngoãn ở trong phủ Tĩnh vương, nhất định phải chạy đến chỗ em trai. May là phụ vương còn chưa truyền lại chức vị cho hắn ta nếu không không biết người ngoài sẽ nói hắn ta thế nào nữa. Con cả sau khi kế thừa chức vị đuổi cha mẹ ra ngoài để bọn họphải đến nhà em trai ở, quá giống luôn!
Thế tử tự đến cửa mời vài lần, mẫu phi hắn ta đều lấy lý do đứa nhỏ còn bé không thể rời khỏi bà nội nó được. Mẫu phi, người có thể kiếm cái cớ nào thật hơn không? Em trai đường đường là Húc vương, không lẽ trong phủ không mời nổi một bà vú? Người xem mấy nhà quyền quý kia nhà nào có cháu trai mà không có vài bà vú bà mụ đi theo? Còn cần đến người sao?
Sau khi đến phủ Húc vương vài lần hắn ta phát hiện không phải mẫu phi đang lấy cớ. Mỗi lần hắn ta gặp mẫu phi đều thấy mẫu phi đang ôm cháu trai. Hắn ta còn thấy mẫu phi thành thạo thay tã, rửa mông cho cháu trai nữa!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.