Nông Viên Tự Cẩm Lâm Tiểu Uyển
Chương 667: Chị Chồng
Quỹ Họa Tình Vũ
24/12/2022
Sau khi Chu Tuấn Nhã thành thân với Lư t tỉ Niệm Hoa, một người tỉ mỉ dịu dàng, một người hào phóng thẳng thắn, Lư Niệm Hoa rất yêu thương người vợ khó khăn lắm mới cưới về được này, cuộc sống của hai người rất hạnh phúc. Hai nhà cách nhau khá gần, Chu Tuấn Nhã rất hay về nhà mẹ đẻ một chuyến, trò chuyện với mẫu phi, giúp quản lý nhà cửa, tình cảm của hai mẹ con còn tốt hơn trước khi xuất giá.
Đáng tiếc tiệc vui chóng tàn. Năm đó, Lư Thường Phong cáo lão hồi hương, Chu Tuấn Nhã cũng đi theo đến vùng Lưỡng Quảng. Nghìn dặm xa xôi, mười năm trôi qua cũng chỉ trở về được hai lần. Trong lòng Tĩnh vương phi hơi hối tiếc, vô cùng hối hận vì gả con gái cho thằng nhóc họ Lư kia, hại hai mẹ con trời Nam đất Bắc. Lúc trước đáng lẽ nên chọn một người trong Kinh thành cho con gái mới phải!
Haiz! Con gái gả đi xa, lão Nhị thường ở ngoài biên quan, sau khi lão Tam thành thân lại muốn chia phủ ra ngoài. Tĩnh vương phủ rộng lớn chợt trở nên lạnh lẽo trống vắng. Lão Đại cũng thế, thành thân nhiều năm như vậy, sau khi Thế tử phi sinh đại tôn tử thì không mang thai nữa. Tĩnh vương phi tính toán có nên bàn bạc với vợ của lão Đại một chút, mời Tiểu Thảo tới điều dưỡng thân thể cho con bé, sinh thêm mấy đứa cháu để thêm sức sống cho phủ Tĩnh vương.
“Được rồi! Đừng lo nghĩ không đâu, con cháu tự có phúc của con cháu, không phải có bản vương ở bên cạnh nàng rồi sao? Chẳng bao lâu nữa lão Đại có thể thể một mình đảm đương, bản vương sẽ từ chức, làm một Vương gia nhàn hạ, nàng muốn đi đâu bản vương cũng đi với nàng, được không?” Tĩnh vương nhắc tới con gái, thấy Vương phi rầu rĩ không vui, biết nỗi buồn phiền của bà ấy, vội vàng khuyên nhủ.
Trong lòng Tĩnh vương phi vô cùng ngọt ngào, miệng thì lại nói: “Ngoài miệng chàng nói rất dễ nghe, đến lúc đó đừng cứ nghĩ đến công việc của chàng rồi không thực hiện được lời hứa! Đợi sau khi chàng về hưu, chúng ta mua một căn nhà gần nhà con gái, lúc mùa đông đến Nghiễm Châu ở, ở đó ấm áp; tới mùa hè thì trở về Kinh thành, thay phiên ở cả hai bên!”
“Được, nàng nói cái gì thì là cái đó! Nhà chúng ta nàng quyết định!!” Chỉ cần vợ không buồn rầu nữa, không có cái gì Tĩnh vương không đồng ý.
Đầu tháng Ba, cuối cùng con gái Chu Tuấn Nhã mà Tĩnh vương phi nhớ nhung cũng dẫn chồng con đến Kinh thành. Chu Tuấn Dương bị mẫu phi phái đến cửa Kinh thành đón chị. Nhìn thấy tỷ tỷ thò đầu ra từ trong xe ngựa, kích động vẫy tay với mình, sắc mặt hồng hào, nụ cười xán lạn, cùng với đôi mắt vẫn ngây thơ trong sáng như trước, lập tức biết mấy năm nay tỷ tỷ sống không tệ.
Chu Tuấn Dương hàn huyên với anh rể mấy câu, sau đó bị một đám củ cải nhỏ vây quanh. Lúc tỷ tỷ rời Kinh đã mang thai, cho nên con cả cũng sắp mười tuổi rồi. Ngoài lão Đại Lư Gia Thụy còn có bốn đứa nhỏ nữa, đều là nam định, Lư Gia Bội nhỏ nhất còn chưa đến ba tuổi, không sợ người lạ nắm lấy ống quần của hắn, thở hổn hển bò lên trên.
Khóe miệng Chu Tuấn Dương lén co quắp mấy cái. Ở Kinh thành, hắn chính là “sát tinh mặt lạnh” ai ai cũng sợ, đừng nói là trẻ con, cho dù mấy đứa nhóc sắp lớn nhìn thấy khuôn mặt lạnh của hắn đều sợ đến mặt không còn chút máu, sao đến cháu trai ngoại lại không dùng được thế này.
Tỷ tỷ bất lương của hắn còn mang vẻ mặt xem kịch vui mặc con trai ức hiếp em trai của mình. Hắn hiểu rồi, mấy cháu ngoại trai ngốc nghếch to gan như vậy, là giống tỷ tỷ này của mình!
Cam chịu số phận khom lưng, một tay ôm một củ cải nhỏ đang kêu “Cậu Tam” đến hăng hái kia lên, Lư Gia Bội hơn hai tuổi sợ ngã xuống, túm chặt lấy tóc hắn, trong miệng hưng phấn mà ồn ào: “Cao quá! Cậu ba, nâng cao hơn đi ạ, Bội Nhi muốn được nâng cao hơn!” Tiếng thét chói tai suýt chút khiến Chu Tuấn Dương phát điên!
“Ha ha ha! Cười chết ta rồi, không ngờ đường đường là Quận vương mặt lạnh lại có lúc chật vật thể này! Tướng công, mau nhớ kĩ cảnh này, trở về vẽ lại cho mẫu phi xem. Chắc chắn mẹ chưa từng thấy mặt này của con trai út nhỉ?” Chu Tuấn Nhã xuống xe ngựa, không hề định cứu tam đệ, mang vẻ mặt xem kịch hay đứng bên cạnh chồng
Vẫn là lão Đại Lư Gia Thụy tốt bụng hơn, cậu bé nhìn thoáng qua cha mẹ bất lương, thở dài, “bẻ” tiểu đệ ồn ào nhất trên người cậu ba xuống, ôm vào lòng mình. Với đại ca còn nghiêm túc trưởng thành hơn cả cha mẹ này, Lư Gia Bội vẫn khá sợ hãi, tuy cái miệng bĩu ra đến có thể treo cái bình dầu lên cũng không dám làm ầm ĩ với đại ca.
Trong ánh mắt cảnh cáo của đại ca, lão Tứ Lư Gia Du ngoan ngoãn trượt xuống từ trên người cậu ba, tròng mắt đảo qua đảo lại, vươn cánh tay nhỏ mũm mĩm, non nớt nói: “Cậu ba, quà gặp mặt của Du Nhi đâu ạ?”
“Quà gặp mặt, cậu ba cho quà gặp mặt! Bội Nhi cũng muốn!!” Lư Gia Bội mới im lặng ba giây cũng la hét đòi quà gặp mặt.
Chu Tuấn Dương làm gì có kinh nghiệm này? Tháo hết tất cả trang sức trên người cũng không đủ làm quà gặp mặt cho năm đứa cháu. Lư Gia Du bắt lấy hà bao xấu xí bên hông hắn, cười gian xảo: “Cậu ba, heo nhỏ màu hồng trên hà bao này thật đáng yêu, Du Nhi rất thích!”
Sau đó hai mắt sáng lên, đôi mắt tràn đầy chờ mong, như đang nói: “Mau nói tặng cháu, tặng cháu đi!”
Những thứ khác, cho dù ngọc bội điêu khắc từ ngọc bích đen cao cấp nhất, Chu Tuấn Dương đều có thể không chớp mắt tặng đi, nhưng hà bao bên hông là tiểu nha đầu không giỏi thêu thùa của hắn tốn rất nhiều sức mới thêu ra được.
Tuy con heo nhỏ kỳ lạ được tiểu nha đầu gọi là Peppa khiến hắn ghét bỏ từ tận đáy lòng. Nhưng hắn biết, nếu hắn tặng hà bao của nha đầu cho người khác, cả đời này cũng đừng hòng lấy được hồng bao từ trong tay tiểu nha đầu thù dai kia nữa.
“Quà của cháu đợi trở về cậu ba sẽ tặng sau! Hà bao này là mợ ba tặng cậu, không tặng cho cháu được!” Thái độ của Chu Tuấn Dương rất kiên quyết, giọng điệu cực kỳ quyết đoán, không cho cơ hội thương lượng.
Người thông minh như Lư Gia Du đã sớm hiểu được đạo lý đồ vợ tặng nhất định phải quý trọng từ trên người cha và mẹ mình. Đồ mẹ tặng cho cha, đặc biệt là đồ thêu xấu xí, cho dù mấy huynh đệ bọn họ làm nũng, chơi xấu, lăn lộn, khóc lóc thế nào, người cha thương con vẫn sẽ không đưa ra.
Lão Tử Lư gia tự cho rằng nhìn thấu bản chất sợ vợ của cậu ba, tròng mắt đảo qua đảo lại, cười ngọt ngào: “Cậu ba, vậy trở về có thể nhờ mợ ba thêu một cái hà bao giống như đúc cho cháu không?”
Chu Tuấn Dương không chút nghĩ ngợi đã từ chối: “Mợ ba của cháu rất bận, không có thời gian thêu thùa. Cháu xem cả người cậu ba cũng chỉ có một thứ do mợ ba làm ra thôi. Nàng còn không có thời gian may quần áo cho chồng mình, sao còn có thời gian thêu hà bao cho cháu chứ? Nếu muốn thì bảo mẹ cháu thêu đi!”
Chu Tuấn Nhã nghe vậy, sắc mặt trở nên rất khó coi. Phải biết rằng kỹ năng thêu thùa của nàng ấy có cùng trình độ với Dư Tiểu Thảo, thêu một cái hà bao như đòi cái mạng già của nàng ấy vậy. Quần áo và hà bao bên người chồng mình là nàng ấy thật sự bị dây dưa đến hết cách mới gắng gượng may ra được. Nếu may hà bao cho lão Tứ, chắc chắn mấy đứa nhỏ khác sẽ quấn quýt lấy nàng đòi may, sau này ít nhất là hai tháng không thể ra ngoài, ngày ngày cầm kim chỉ... nghĩ thôi đã thấy sợ rồi!
Nàng ấy vội vàng nói sang chuyện khác: “Không còn sớm nữa, lên xe nhanh nào, đừng để ông ngoại bà ngoại chờ sốt ruột!” Sau đó đuổi mấy đứa nhỏ lên xe ngựa như xua vịt, mình thì cưỡi ngựa cùng với chồng ở phía trước. Dù sao có lão Đại ở trên xe, bốn đứa nhỏ không thoát khỏi lòng bàn tay của cậu bé được, người làm mẹ lại quẳng gánh như điều hiển nhiên, thật đúng là người mẹ hại con mà!
Chu Tuấn Dương mới bị một đám củ cải nhỏ quấn lấy đến đau đầu nhức óc, mãi đến khi quay về trong Kinh tranh thủ thời gian đến Dư phủ, vẫn còn nghĩ lại mà sợ. Hắn nhìn thấy Tiểu Thảo bị Liễu thị ép bĩu môi thêu khăn tân nương, chợt lên tiếng nói: “Sau này chúng ta chỉ cần hai đứa con, tốt nhất đều là con gái, im lặng lại nghe lời. Bé trai quá ầm ĩ...”
Dư Tiểu Thảo ngẩng đầu ngạc nhiên nhìn thoáng qua hắn, lại cúi đầu thêu khăn tân nương đỏ, trong miệng lại nói: “Sao đột nhiên nói tới cái này vậy? Bị cái gì kích thích sao?”
“Tỷ tỷ của ta về rồi, còn dẫn theo năm thằng nhóc nghịch ngợm. Đám nhóc tinh ranh kia ầm ĩ đến có thể chọc ra một lỗ thủng trên trời, mới nửa ngày trôi qua, hậu hoa viên của phủ Tĩnh vương đã như vừa bị bão quét. Đáng thương cho mấy hoa cỏ quý giá của mẫu phi, không biết còn bao nhiêu cây may mắn sống nổi!” Chu Tuấn Dương vừa nghĩ đến năm đứa cháu trai kia lập tức đau đầu không thôi. Hắn rất khâm phục tỷ tỷ và tỷ phu, cả ngày ở với một đám khỉ con, lại có thể không bị ép điên!
“Tỷ tỷ huynh về rồi à? Ta có cần đi ra mắt một chút không?” Người chị chồng duy nhất này, Tiểu Thảo từng nghe thấy vô số lần trong miệng mẹ chồng tương lai là Tĩnh vương phi, biết đó là một người nhanh nhẹn tính cách thẳng thắn, có lẽ không khó ở chung... nhỉ? Ai biết được chứ, tóm lại phải gặp mặt mới biết tính cách của nàng ấy được, dẫu sao trong lòng người làm mẹ, con cái đều là tốt nhất mà!
Chu Tuấn Dương rút khăn cô dâu thêu được một nửa từ trong tay tiểu cô nương ra, để ở một bên, kéo bàn tay nhỏ bé của nàng ngắm nghía: “Đương nhiên là cần rồi! Tỷ của ta cũng muốn gặp nàng đấy!! Nhà ta cũng không quan tâm mấy lễ nghi phiền phức trước khi cưới không thể gặp mặt kia... Hôm nay nhà tỷ tỷ mới đến, nghỉ ngơi một ngày, mẫu phi nói ngày mai đón gió tẩy trần cho bọn họ. Đến lúc đó nàng cũng đi! Nhưng mà nàng phải chuẩn bị tâm lý trước đã, năm đứa nhỏ kia của tỷ ta... Haiz, một lời khó nói hết!”
Dư Tiểu Thảo thầm cười trộm trong lòng. Vương gia mặt lạnh tiếng tăm lừng lẫy ở Kinh thành lại có thể thua trong tay năm đứa cháu trai của mình. Cũng phải, mấy đứa nhóc kia ỷ mình nhỏ tuổi, mắng không được đánh không xong, khiến người ta rất khó xử. Nhưng nàng vẫn có lòng tin về chuyện ứng phó với trẻ con. Nhìn Tiểu Thạch Đầu và Tiểu Lân Lân không muốn xa rời nàng như thế đã đủ để chứng minh rồi.
Ngày hôm sau, nàng thức dậy từ sáng sớm, làm kẹo xốp trái cây vị dâu tây, vị mật đào, vị nho và vị cam, lại làm kẹo que hình dáng độc đáo với đủ loại hương vị khác nhau. Điểm tâm cũng làm bánh trứng và bánh su kem bọn nhỏ thích nhất, còn có vài loại bánh ngọt kiểu Tây sở trường nữa, cuối cùng là để vào hộp nhỏ tinh xảo.
Nghĩ đến cảnh nhếch nhác của Chu Tuấn Dương khi gặp mấy đứa cháu trai bị đòi quà gặp mặt, nàng lại lấy mấy động vật hoạt hình điêu khắc từ ngọc bích còn thừa khi làm vòng tay ra, chuẩn bị tặng bọn nhỏ làm quà gặp mặt. Sau khi chuẩn bị ổn thỏa, nàng thay một bộ kỳ trang đơn giản hào phóng, đeo trâm cài và khuyên tai kim cương hồng Chu Tuấn Dương tặng, trong khiêm tốn lộ ra mấy phần lộng lẫy, xinh đẹp nho nhã lại không mất vẻ hoạt bát.
Đáng tiếc tiệc vui chóng tàn. Năm đó, Lư Thường Phong cáo lão hồi hương, Chu Tuấn Nhã cũng đi theo đến vùng Lưỡng Quảng. Nghìn dặm xa xôi, mười năm trôi qua cũng chỉ trở về được hai lần. Trong lòng Tĩnh vương phi hơi hối tiếc, vô cùng hối hận vì gả con gái cho thằng nhóc họ Lư kia, hại hai mẹ con trời Nam đất Bắc. Lúc trước đáng lẽ nên chọn một người trong Kinh thành cho con gái mới phải!
Haiz! Con gái gả đi xa, lão Nhị thường ở ngoài biên quan, sau khi lão Tam thành thân lại muốn chia phủ ra ngoài. Tĩnh vương phủ rộng lớn chợt trở nên lạnh lẽo trống vắng. Lão Đại cũng thế, thành thân nhiều năm như vậy, sau khi Thế tử phi sinh đại tôn tử thì không mang thai nữa. Tĩnh vương phi tính toán có nên bàn bạc với vợ của lão Đại một chút, mời Tiểu Thảo tới điều dưỡng thân thể cho con bé, sinh thêm mấy đứa cháu để thêm sức sống cho phủ Tĩnh vương.
“Được rồi! Đừng lo nghĩ không đâu, con cháu tự có phúc của con cháu, không phải có bản vương ở bên cạnh nàng rồi sao? Chẳng bao lâu nữa lão Đại có thể thể một mình đảm đương, bản vương sẽ từ chức, làm một Vương gia nhàn hạ, nàng muốn đi đâu bản vương cũng đi với nàng, được không?” Tĩnh vương nhắc tới con gái, thấy Vương phi rầu rĩ không vui, biết nỗi buồn phiền của bà ấy, vội vàng khuyên nhủ.
Trong lòng Tĩnh vương phi vô cùng ngọt ngào, miệng thì lại nói: “Ngoài miệng chàng nói rất dễ nghe, đến lúc đó đừng cứ nghĩ đến công việc của chàng rồi không thực hiện được lời hứa! Đợi sau khi chàng về hưu, chúng ta mua một căn nhà gần nhà con gái, lúc mùa đông đến Nghiễm Châu ở, ở đó ấm áp; tới mùa hè thì trở về Kinh thành, thay phiên ở cả hai bên!”
“Được, nàng nói cái gì thì là cái đó! Nhà chúng ta nàng quyết định!!” Chỉ cần vợ không buồn rầu nữa, không có cái gì Tĩnh vương không đồng ý.
Đầu tháng Ba, cuối cùng con gái Chu Tuấn Nhã mà Tĩnh vương phi nhớ nhung cũng dẫn chồng con đến Kinh thành. Chu Tuấn Dương bị mẫu phi phái đến cửa Kinh thành đón chị. Nhìn thấy tỷ tỷ thò đầu ra từ trong xe ngựa, kích động vẫy tay với mình, sắc mặt hồng hào, nụ cười xán lạn, cùng với đôi mắt vẫn ngây thơ trong sáng như trước, lập tức biết mấy năm nay tỷ tỷ sống không tệ.
Chu Tuấn Dương hàn huyên với anh rể mấy câu, sau đó bị một đám củ cải nhỏ vây quanh. Lúc tỷ tỷ rời Kinh đã mang thai, cho nên con cả cũng sắp mười tuổi rồi. Ngoài lão Đại Lư Gia Thụy còn có bốn đứa nhỏ nữa, đều là nam định, Lư Gia Bội nhỏ nhất còn chưa đến ba tuổi, không sợ người lạ nắm lấy ống quần của hắn, thở hổn hển bò lên trên.
Khóe miệng Chu Tuấn Dương lén co quắp mấy cái. Ở Kinh thành, hắn chính là “sát tinh mặt lạnh” ai ai cũng sợ, đừng nói là trẻ con, cho dù mấy đứa nhóc sắp lớn nhìn thấy khuôn mặt lạnh của hắn đều sợ đến mặt không còn chút máu, sao đến cháu trai ngoại lại không dùng được thế này.
Tỷ tỷ bất lương của hắn còn mang vẻ mặt xem kịch vui mặc con trai ức hiếp em trai của mình. Hắn hiểu rồi, mấy cháu ngoại trai ngốc nghếch to gan như vậy, là giống tỷ tỷ này của mình!
Cam chịu số phận khom lưng, một tay ôm một củ cải nhỏ đang kêu “Cậu Tam” đến hăng hái kia lên, Lư Gia Bội hơn hai tuổi sợ ngã xuống, túm chặt lấy tóc hắn, trong miệng hưng phấn mà ồn ào: “Cao quá! Cậu ba, nâng cao hơn đi ạ, Bội Nhi muốn được nâng cao hơn!” Tiếng thét chói tai suýt chút khiến Chu Tuấn Dương phát điên!
“Ha ha ha! Cười chết ta rồi, không ngờ đường đường là Quận vương mặt lạnh lại có lúc chật vật thể này! Tướng công, mau nhớ kĩ cảnh này, trở về vẽ lại cho mẫu phi xem. Chắc chắn mẹ chưa từng thấy mặt này của con trai út nhỉ?” Chu Tuấn Nhã xuống xe ngựa, không hề định cứu tam đệ, mang vẻ mặt xem kịch hay đứng bên cạnh chồng
Vẫn là lão Đại Lư Gia Thụy tốt bụng hơn, cậu bé nhìn thoáng qua cha mẹ bất lương, thở dài, “bẻ” tiểu đệ ồn ào nhất trên người cậu ba xuống, ôm vào lòng mình. Với đại ca còn nghiêm túc trưởng thành hơn cả cha mẹ này, Lư Gia Bội vẫn khá sợ hãi, tuy cái miệng bĩu ra đến có thể treo cái bình dầu lên cũng không dám làm ầm ĩ với đại ca.
Trong ánh mắt cảnh cáo của đại ca, lão Tứ Lư Gia Du ngoan ngoãn trượt xuống từ trên người cậu ba, tròng mắt đảo qua đảo lại, vươn cánh tay nhỏ mũm mĩm, non nớt nói: “Cậu ba, quà gặp mặt của Du Nhi đâu ạ?”
“Quà gặp mặt, cậu ba cho quà gặp mặt! Bội Nhi cũng muốn!!” Lư Gia Bội mới im lặng ba giây cũng la hét đòi quà gặp mặt.
Chu Tuấn Dương làm gì có kinh nghiệm này? Tháo hết tất cả trang sức trên người cũng không đủ làm quà gặp mặt cho năm đứa cháu. Lư Gia Du bắt lấy hà bao xấu xí bên hông hắn, cười gian xảo: “Cậu ba, heo nhỏ màu hồng trên hà bao này thật đáng yêu, Du Nhi rất thích!”
Sau đó hai mắt sáng lên, đôi mắt tràn đầy chờ mong, như đang nói: “Mau nói tặng cháu, tặng cháu đi!”
Những thứ khác, cho dù ngọc bội điêu khắc từ ngọc bích đen cao cấp nhất, Chu Tuấn Dương đều có thể không chớp mắt tặng đi, nhưng hà bao bên hông là tiểu nha đầu không giỏi thêu thùa của hắn tốn rất nhiều sức mới thêu ra được.
Tuy con heo nhỏ kỳ lạ được tiểu nha đầu gọi là Peppa khiến hắn ghét bỏ từ tận đáy lòng. Nhưng hắn biết, nếu hắn tặng hà bao của nha đầu cho người khác, cả đời này cũng đừng hòng lấy được hồng bao từ trong tay tiểu nha đầu thù dai kia nữa.
“Quà của cháu đợi trở về cậu ba sẽ tặng sau! Hà bao này là mợ ba tặng cậu, không tặng cho cháu được!” Thái độ của Chu Tuấn Dương rất kiên quyết, giọng điệu cực kỳ quyết đoán, không cho cơ hội thương lượng.
Người thông minh như Lư Gia Du đã sớm hiểu được đạo lý đồ vợ tặng nhất định phải quý trọng từ trên người cha và mẹ mình. Đồ mẹ tặng cho cha, đặc biệt là đồ thêu xấu xí, cho dù mấy huynh đệ bọn họ làm nũng, chơi xấu, lăn lộn, khóc lóc thế nào, người cha thương con vẫn sẽ không đưa ra.
Lão Tử Lư gia tự cho rằng nhìn thấu bản chất sợ vợ của cậu ba, tròng mắt đảo qua đảo lại, cười ngọt ngào: “Cậu ba, vậy trở về có thể nhờ mợ ba thêu một cái hà bao giống như đúc cho cháu không?”
Chu Tuấn Dương không chút nghĩ ngợi đã từ chối: “Mợ ba của cháu rất bận, không có thời gian thêu thùa. Cháu xem cả người cậu ba cũng chỉ có một thứ do mợ ba làm ra thôi. Nàng còn không có thời gian may quần áo cho chồng mình, sao còn có thời gian thêu hà bao cho cháu chứ? Nếu muốn thì bảo mẹ cháu thêu đi!”
Chu Tuấn Nhã nghe vậy, sắc mặt trở nên rất khó coi. Phải biết rằng kỹ năng thêu thùa của nàng ấy có cùng trình độ với Dư Tiểu Thảo, thêu một cái hà bao như đòi cái mạng già của nàng ấy vậy. Quần áo và hà bao bên người chồng mình là nàng ấy thật sự bị dây dưa đến hết cách mới gắng gượng may ra được. Nếu may hà bao cho lão Tứ, chắc chắn mấy đứa nhỏ khác sẽ quấn quýt lấy nàng đòi may, sau này ít nhất là hai tháng không thể ra ngoài, ngày ngày cầm kim chỉ... nghĩ thôi đã thấy sợ rồi!
Nàng ấy vội vàng nói sang chuyện khác: “Không còn sớm nữa, lên xe nhanh nào, đừng để ông ngoại bà ngoại chờ sốt ruột!” Sau đó đuổi mấy đứa nhỏ lên xe ngựa như xua vịt, mình thì cưỡi ngựa cùng với chồng ở phía trước. Dù sao có lão Đại ở trên xe, bốn đứa nhỏ không thoát khỏi lòng bàn tay của cậu bé được, người làm mẹ lại quẳng gánh như điều hiển nhiên, thật đúng là người mẹ hại con mà!
Chu Tuấn Dương mới bị một đám củ cải nhỏ quấn lấy đến đau đầu nhức óc, mãi đến khi quay về trong Kinh tranh thủ thời gian đến Dư phủ, vẫn còn nghĩ lại mà sợ. Hắn nhìn thấy Tiểu Thảo bị Liễu thị ép bĩu môi thêu khăn tân nương, chợt lên tiếng nói: “Sau này chúng ta chỉ cần hai đứa con, tốt nhất đều là con gái, im lặng lại nghe lời. Bé trai quá ầm ĩ...”
Dư Tiểu Thảo ngẩng đầu ngạc nhiên nhìn thoáng qua hắn, lại cúi đầu thêu khăn tân nương đỏ, trong miệng lại nói: “Sao đột nhiên nói tới cái này vậy? Bị cái gì kích thích sao?”
“Tỷ tỷ của ta về rồi, còn dẫn theo năm thằng nhóc nghịch ngợm. Đám nhóc tinh ranh kia ầm ĩ đến có thể chọc ra một lỗ thủng trên trời, mới nửa ngày trôi qua, hậu hoa viên của phủ Tĩnh vương đã như vừa bị bão quét. Đáng thương cho mấy hoa cỏ quý giá của mẫu phi, không biết còn bao nhiêu cây may mắn sống nổi!” Chu Tuấn Dương vừa nghĩ đến năm đứa cháu trai kia lập tức đau đầu không thôi. Hắn rất khâm phục tỷ tỷ và tỷ phu, cả ngày ở với một đám khỉ con, lại có thể không bị ép điên!
“Tỷ tỷ huynh về rồi à? Ta có cần đi ra mắt một chút không?” Người chị chồng duy nhất này, Tiểu Thảo từng nghe thấy vô số lần trong miệng mẹ chồng tương lai là Tĩnh vương phi, biết đó là một người nhanh nhẹn tính cách thẳng thắn, có lẽ không khó ở chung... nhỉ? Ai biết được chứ, tóm lại phải gặp mặt mới biết tính cách của nàng ấy được, dẫu sao trong lòng người làm mẹ, con cái đều là tốt nhất mà!
Chu Tuấn Dương rút khăn cô dâu thêu được một nửa từ trong tay tiểu cô nương ra, để ở một bên, kéo bàn tay nhỏ bé của nàng ngắm nghía: “Đương nhiên là cần rồi! Tỷ của ta cũng muốn gặp nàng đấy!! Nhà ta cũng không quan tâm mấy lễ nghi phiền phức trước khi cưới không thể gặp mặt kia... Hôm nay nhà tỷ tỷ mới đến, nghỉ ngơi một ngày, mẫu phi nói ngày mai đón gió tẩy trần cho bọn họ. Đến lúc đó nàng cũng đi! Nhưng mà nàng phải chuẩn bị tâm lý trước đã, năm đứa nhỏ kia của tỷ ta... Haiz, một lời khó nói hết!”
Dư Tiểu Thảo thầm cười trộm trong lòng. Vương gia mặt lạnh tiếng tăm lừng lẫy ở Kinh thành lại có thể thua trong tay năm đứa cháu trai của mình. Cũng phải, mấy đứa nhóc kia ỷ mình nhỏ tuổi, mắng không được đánh không xong, khiến người ta rất khó xử. Nhưng nàng vẫn có lòng tin về chuyện ứng phó với trẻ con. Nhìn Tiểu Thạch Đầu và Tiểu Lân Lân không muốn xa rời nàng như thế đã đủ để chứng minh rồi.
Ngày hôm sau, nàng thức dậy từ sáng sớm, làm kẹo xốp trái cây vị dâu tây, vị mật đào, vị nho và vị cam, lại làm kẹo que hình dáng độc đáo với đủ loại hương vị khác nhau. Điểm tâm cũng làm bánh trứng và bánh su kem bọn nhỏ thích nhất, còn có vài loại bánh ngọt kiểu Tây sở trường nữa, cuối cùng là để vào hộp nhỏ tinh xảo.
Nghĩ đến cảnh nhếch nhác của Chu Tuấn Dương khi gặp mấy đứa cháu trai bị đòi quà gặp mặt, nàng lại lấy mấy động vật hoạt hình điêu khắc từ ngọc bích còn thừa khi làm vòng tay ra, chuẩn bị tặng bọn nhỏ làm quà gặp mặt. Sau khi chuẩn bị ổn thỏa, nàng thay một bộ kỳ trang đơn giản hào phóng, đeo trâm cài và khuyên tai kim cương hồng Chu Tuấn Dương tặng, trong khiêm tốn lộ ra mấy phần lộng lẫy, xinh đẹp nho nhã lại không mất vẻ hoạt bát.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.