Nông Viên Tự Cẩm Lâm Tiểu Uyển
Chương 712: Chọn Ở Lại
Quỹ Họa Tình Vũ
29/12/2022
Dư Tiểu Thảo thấy khuôn mặt quen thuộc thì mỉm cười tươi: “Lưu chưởng quỹ, dạo này vẫn khỏe chứ! Ngươi nhận quản lý Trân Tu lâu ở bến tàu từ khi nào thế?”
Lưu chưởng quỹ thấy vương phi kiêm Khâm sai vẫn còn nhớ ông ta thì có vẻ kích động nói: “Bẩm vương phi nương nương, bên bến tàu xảy ra chút việc nên đông gia bảo ta đến đây xử lý trước. Không ngờ rằng lại có vinh dự được tiếp đón vương gia và vương phi..”
“Bảo sao! Không ngoan ngoãn ở Kinh thành làm lại về Đường Cổ làm gì! Hóa ra là bên này mời Lưu chưởng quỹ về quản lý!” Thái độ Tiểu Thảo với mấy con người quen thân này vẫn giống như trước.
Lưu chưởng quỹ được yêu thương mà sợ, trong lòng lại rất cảm động: Dư cô nương tính tình thiện lương làm người phúc hậu. Dù đã trở thành vương phi cao cao tại thượng cũng bình dị gần gũi như cũ. Vì thế mà Lưu chưởng quỹ có hơi kích động: “Vương phi quá khen, tiểu nhân xấu hổ, xấu hổ.... Vương gia, vương phi mời hai người lên lầu ba, ta đã dành ra hai nhã gian cho mọi người, không biết có đủ dùng hay không?”
Lần trở về này vì có thủy quân hộ tống nên những ám vệ và thị vệ kia đã bị Húc vương đuổi về trước. Vì thế mà ngoài các chủ tử ra cũng không có mấy người đi theo, hai nhã gian thật dư dả.
Sau khi Dư Tiểu Thảo mỹ mãn ăn no một bữa, cha và anh trai nàng cũng kịp chạy đến từ Đường Cổ. Sau khi nhận được tin tức hai cha con lập tức bỏ hết công việc trên tay, bỏ luôn bữa trưa nhanh chóng cưỡi ngựa đến bến cảng đón con gái và con rể.
“Thảo Nhi!” Dư Hải gặp được con gái là lập tức quan sát một lượt từ trên xuống dưới, thấy nàng thoải mái vui vẻ còn tăng cân thì yên tâm.
Nhưng mà sau khi thấy Chu Tuấn Dương ông lập tức hầm hừ: “Ngày thành thân ngươi đã nói gì? Dù lúc nào chỗ nào cũng sẽ bảo vệ Thảo Nhi nhà ta an toàn, không để con bé rơi một sợi tóc. Bây giờ thì sao? Khiến con bé đang mang thai phải chịu khổ cực lớn như vậy! May mắn Thảo Nhi nhà ta sức khỏe tốt, nếu không... đó là một xác hai mạng!”
Ông vừa nói vừa đỏ mắt. Đứa con gái đáng thương của ông, khi còn nhỏ đã lắm bệnh, vất vả nuôi lớn, theo sức khỏe ngày một tốt lên cuộc sống cũng tốt theo, lại còn được gả làm chính phi của vương gia. Vốn tưởng rằng ngày tháng hạnh phúc còn ở phía sau, ai ngờ đến Giang Nam chấp hành công vụ, được chồng mình bảo vệ mà còn bị trọng thương, suýt mất đứa nhỏ trong bụng.
Vì muốn lấy được sự thương cảm của Hoàng thượng Chu Tuấn Dương cố ý phóng to thương thế của nàng, không ngờ rằng lại là lấy đá đập chân.
Đối mặt với cha vợ vẫn luôn yêu thương con gái, Chu Tuấn Dương không phải là một vương gia cao cao tại thượng mà là một con rể bình thường, chỉ có thể ngoan ngoãn nghe trách cứ, thừa nhận tất cả đều là hắn sai, sau này sẽ không thể nữa.
“Ngươi cũng đừng trách kẻ thô lỗ này nói chuyện không xuôi tai, dù là con gái nhà ai giao cho ngươi chăm sóc lại nghe thấy tin tức Nội thương nghiêm trọng, nứt mấy cái xương sườn còn động thai có thể bình tĩnh mới là lạ!!”
Dư Hải vẫn nể mặt con rể, dù rất bực tức nhưng vẫn cố nhịn. Dư Hàng phụ họa: “Vương gia, ngài cũng sắp làm cha, hẳn là có thể thông cảm cho tâm trạng của một người cha thương con. Khi nhận được tin tức mẹ ta đã ngất ngay, nếu không phải ta khuyên nhủ cha ta đã thu dọn hành lý đến Kim Lăng thăm muội muội. Các ngươi cũng thật là, ra ngoài không dẫn theo nhiều thị vệ hơn. Trên đường đi đã gặp cướp thì thôi lại còn để muội muội còn bị bắt đi, ôi...”
Chu Tuấn Dương bị trách cứ như vậy có thể làm gì? Một người là cha vợ, một người là anh vợ. Hơn nữa nói gì thì cũng là do hắn sơ suất mới khiến nàng bị thương. Mắng thì mắng, chửi thì chửi đi, dù sao cũng là việc hắn đáng nhận.
Tiểu Thảo nghe nói mẹ mình ngất thì vừa tự trách vừa lo lắng nói: “Ca, mẹ thế nào? Đã đỡ hơn chưa?”
“Tĩnh vương phi đã sai thái y trong phủ bà ấy đến khám, chỉ là xốc quá, sau khi kê mấy toa thuốc an thần thì không sao rồi.” Cũng may mấy năm gần đây sức khỏe Liễu thị ngày một tốt lên chứ nếu còn như lúc nàng mới xuyên đến, có lẽ đã đi đời rồi.
“Đều do con không tốt, khiến mọi người lo lắng rồi.” Dư Tiểu Thảo yên tâm xong lại áy náy nói.
Dư Hải nhìn cái bụng đã hơi nhô ra của con gái thở dài nói: “Thảo Nhi, cha biết con là người có chí khí, còn không thích chịu thua. Nhưng mà dù sao con cũng sắp làm mẹ rồi, những việc công trong triều có thể không nhận thì đừng nhận.”
Dư Hải vừa yêu thương vừa lo lắng cho nàng. Cũng không biết nàng theo tính ai mà từ nhỏ cứ coi mình như con trai vậy, có thể khiến người khác tin phục. Chỉ trong mười năm ngắn ngủi nàng đã giúp gia đình tạo lập gia nghiệp lớn như vậy, bản thân nàng là con gái lại còn làm quan lớn tứ phẩm. Nhưng trong tư tưởng truyền thống của họ phụ nữ có được việc đến đâu sau khi gả đi cũng sẽ ngoan ngoãn yên phận, giúp chồng dạy con mới là việc quan trọng hàng đầu mà họ nên làm.
“Cha, cha yên tâm đi! Con có tính toán riêng.” Dư Tiểu Thảo đã quyết định, sau khi hạt giống lúa sản lượng cao ổn định, giống lúa nước lại ở Giang Nam cũng nghiên cứu thành công nàng sẽ từ chức... chuyên tâm lo việc kinh doanh của nàng.
Nhớ đến cuộc trò chuyện ngày hôm đó của mình với Tiểu Bổ Thiên Thạch, khóe miệng Dư Tiểu Thảo không tự chủ được nhếch lên.
Dư Tiểu Thảo được cứu về ăn không ngồi rồi nằm trên giường, nhân lúc xung quanh không có ai kéo Tiểu Bổ Thiên Thạch lại nói chuyện: “Sao ngươi lại trở về? Không phải nói tu vi đã khôi phục có thể mở ra thời không trở về thế giới của ngươi sao? Có phải xảy ra chuyện gì không may không?”
[Đừng có nói linh tinh, ngươi không vừa ý bản tiên sống tốt phải không?] Tiểu Bổ Thiên Thạch trừng mắt coi thường nàng. [Bản tiên trở về thượng giới, mới tắm rửa, thay quần áo, nói chuyện với Nữ Oa nương nương mấy câu ngươi đã suýt vứt mạng mình đi. Ngươi không khiến người khác bớt lo sao ta có thể yên tâm sống trên đấy?]
“Ta cũng không ngờ rằng đám phản tặc đó lại ngông cuồng như vậy!” Dư Tiểu Thảo xấu hổ nhỏ giọng nói.
[Ngươi cũng là đồ ngu! Người khác nói gì là tin ngay. Chồng nói không được ra ngoài sao ngươi lại không nghe? Hắn quá chiều ngươi, nếu là ta thì phải hung hăng đánh một trận, đòn đau nhớ đời!] Tiểu Bổ Thiên Thạch nghĩ đến việc chỉ cần nó đến chậm một chút nữa thôi nàng sẽ nạp mạng cho Diêm Vương là lại giận sôi máu. Dù sao cũng “Sống nương tựa lẫn nhau” ngần ấy năm, nói không có tình cảm là không thể.
Lại nhớ đến khi nó trở về thượng giới, Nữ Oa nương nương nói: “Nếu muốn chân chính tu thành chính đạo, không những phải luyện thân mà còn phải luyện tâm. Tâm này là phải hiểu thấu tình cảm của nhân loại. Nếu không hiểu được chữ “Tình thì không thể trở thành thần tiên chân chính.”
Ở bên cạnh Tiểu Thảo, Tiểu Bổ Thiên Thạch nhìn thấy tình cảm gia đình gắn bó lẫn nhau, thấy tình yêu son sắt một lòng, thấy tình bạn nhiệt tình chân thành... Ở trong lòng nó, chủ nhân gầy yếu bị nó ghét bỏ dần dần trở thành mốt bận tâm trong lòng nó. Ở thượng giới nhàn nhã đấu trí đấu dũng với Linh Tổ nương nương nó cũng sẽ lo lắng vu vơ tiểu nha đầu lương thiện ngây thơ không có nó bên cạnh có bị người khác bắt nạt không? Gặp được bài toán khó có khóc thút thít không?
Trăm năm dài đằng đẳng của phàm giới chỉ là giây phút thoáng qua với thần tiên họ. Sau khi ăn không ngồi rồi ở thượng giới mấy ngày, Tiểu Bổ Thiên Thạch vẫn không thoát khỏi mối vướng bận kia. Nó chào tạm biệt Nữ Oa nương nương về đến không gian phàm giới kia. Cũng may là nó về kịp, nếu không... lúc nó lần theo hơi thở yếu ớt của nàng tìm được nàng, nàng đã tắt thở ngay trước đó.
Cũng may khi nó ở thượng giới, vì chọc tức Linh Tổ nương nương mà trộm một viên đan dược hồi sinh của nàng ta. Nếu không... khoảnh khắc kia nó rõ ràng cảm nhận được cái gì gọi là tức giận, đau thương, thống khổ, hóa ra “Thất tình lục dục” lại gần nó như vậy.
Sau khi hiểu rõ những thứ này nó có thể trở thành thần tiên chân chính rồi? Nhưng mà nó vui vẻ không phải vì thế mà là vì cứu lại được cái mạng nhỏ của chủ nhân. Có lẽ, đây cũng là một loại lịch luyện về tình cảm nhỉ?!
Cúi đầu nhìn Tiểu Thảo bị nó mắng không dám ngẩng đầu lên, nó thở dài trong lòng, nói: [Chờ sau khi ngươi sinh con ta nên giúp ngươi phát triển trí não!]
“Vậy... ngươi không trở về nữa à?” Dư Tiểu Thảo đột nhiên ngẩng mặt lên, đôi mắt to tròn tràn ngập vẻ vui sướng.
[Ngươi ngu như thế! Nếu bản tiên không ở bên cạnh nhắc nhở ngươi, ngươi còn bị sự ngu dốt của mình hại chết nữa thì bản tiên cũng không có viên tiên đan thứ hai để cứu ngươi đâu!] Tuy rằng Tiểu Bổ Thiên Thạch rất cứng miệng nhưng trong giọng nói lại tràn đầy vẻ quan tâm và lo lắng.
Dư Tiểu Thảo bị mắng là “Ngu ngốc” mà lại mỉm cười vui vẻ, mắt cũng híp thành hình trăng non: “Tốt quá! Nói thật ta không nỡ để ngươi đi!”
[Ngươi cẩn thận chút đi, có còn muốn xương sườn hồi phục không? Đứa nhỏ nào đầu thai vào bụng ngươi đúng là xui xẻo của nó!!]
Tiểu Bổ Thiên Thạch vui sướng bay qua bay lại trong không trung, tuy rằng miệng vẫn độc như cũ. Tiểu Bổ Thiên Thạch quyết định ở lại nên lấy thân phận ân nhân cứu mạng và chị em kết nghĩa của Húc vương phi ở lại bên cạnh nàng.
Lúc này Dư Hải đang nắm tay nó mừng rớt nước mắt: “May mà có vị công tử này kịp thời đến cứu Thảo Nhi nhà ta. Ân nhân!”
Tiểu Bổ Thiên Thạch co giật khóe miệng, nó không quen việc tiếp xúc thân thể với người khác. Nó cố nhịn ý muốn rút tay ra, lại lặng lẽ trừng mắt nhìn Dư Tiểu Thảo đang cười trộm, nhẫn nại nói: “Dư thúc, đều là ngươi một nhà, đừng khách khí xa cách như vậy.”
“Đúng đúng! Cha, Bánh Trôi không có cha mẹ, cha và mẹ phải thương đệ ấy nhiều hơn đấy.” Dư Tiểu Thảo nhận ra Tiểu Bổ Thiên Thạch không quen mà còn ở bên cạnh cố ý bày trò.
“Yên tâm đi, A Trôi, sau này thúc sẽ đối xử với con như con ruột!” Dư Hải lại cho là thật, ánh mắt nhìn nó chứa vài phần thương tiếc.
Cảm ơn! Nhưng không cần thiết, được chứ? Tiểu Bổ Thiên Thạch rất muốn lạnh mặt từ chối nhưng đối phương nhiệt tình như vậy giống như đốt một ngọn lửa trong lòng nó, ấm áp quá. Có lẽ đây là tình thân nhỉ?
Lưu chưởng quỹ thấy vương phi kiêm Khâm sai vẫn còn nhớ ông ta thì có vẻ kích động nói: “Bẩm vương phi nương nương, bên bến tàu xảy ra chút việc nên đông gia bảo ta đến đây xử lý trước. Không ngờ rằng lại có vinh dự được tiếp đón vương gia và vương phi..”
“Bảo sao! Không ngoan ngoãn ở Kinh thành làm lại về Đường Cổ làm gì! Hóa ra là bên này mời Lưu chưởng quỹ về quản lý!” Thái độ Tiểu Thảo với mấy con người quen thân này vẫn giống như trước.
Lưu chưởng quỹ được yêu thương mà sợ, trong lòng lại rất cảm động: Dư cô nương tính tình thiện lương làm người phúc hậu. Dù đã trở thành vương phi cao cao tại thượng cũng bình dị gần gũi như cũ. Vì thế mà Lưu chưởng quỹ có hơi kích động: “Vương phi quá khen, tiểu nhân xấu hổ, xấu hổ.... Vương gia, vương phi mời hai người lên lầu ba, ta đã dành ra hai nhã gian cho mọi người, không biết có đủ dùng hay không?”
Lần trở về này vì có thủy quân hộ tống nên những ám vệ và thị vệ kia đã bị Húc vương đuổi về trước. Vì thế mà ngoài các chủ tử ra cũng không có mấy người đi theo, hai nhã gian thật dư dả.
Sau khi Dư Tiểu Thảo mỹ mãn ăn no một bữa, cha và anh trai nàng cũng kịp chạy đến từ Đường Cổ. Sau khi nhận được tin tức hai cha con lập tức bỏ hết công việc trên tay, bỏ luôn bữa trưa nhanh chóng cưỡi ngựa đến bến cảng đón con gái và con rể.
“Thảo Nhi!” Dư Hải gặp được con gái là lập tức quan sát một lượt từ trên xuống dưới, thấy nàng thoải mái vui vẻ còn tăng cân thì yên tâm.
Nhưng mà sau khi thấy Chu Tuấn Dương ông lập tức hầm hừ: “Ngày thành thân ngươi đã nói gì? Dù lúc nào chỗ nào cũng sẽ bảo vệ Thảo Nhi nhà ta an toàn, không để con bé rơi một sợi tóc. Bây giờ thì sao? Khiến con bé đang mang thai phải chịu khổ cực lớn như vậy! May mắn Thảo Nhi nhà ta sức khỏe tốt, nếu không... đó là một xác hai mạng!”
Ông vừa nói vừa đỏ mắt. Đứa con gái đáng thương của ông, khi còn nhỏ đã lắm bệnh, vất vả nuôi lớn, theo sức khỏe ngày một tốt lên cuộc sống cũng tốt theo, lại còn được gả làm chính phi của vương gia. Vốn tưởng rằng ngày tháng hạnh phúc còn ở phía sau, ai ngờ đến Giang Nam chấp hành công vụ, được chồng mình bảo vệ mà còn bị trọng thương, suýt mất đứa nhỏ trong bụng.
Vì muốn lấy được sự thương cảm của Hoàng thượng Chu Tuấn Dương cố ý phóng to thương thế của nàng, không ngờ rằng lại là lấy đá đập chân.
Đối mặt với cha vợ vẫn luôn yêu thương con gái, Chu Tuấn Dương không phải là một vương gia cao cao tại thượng mà là một con rể bình thường, chỉ có thể ngoan ngoãn nghe trách cứ, thừa nhận tất cả đều là hắn sai, sau này sẽ không thể nữa.
“Ngươi cũng đừng trách kẻ thô lỗ này nói chuyện không xuôi tai, dù là con gái nhà ai giao cho ngươi chăm sóc lại nghe thấy tin tức Nội thương nghiêm trọng, nứt mấy cái xương sườn còn động thai có thể bình tĩnh mới là lạ!!”
Dư Hải vẫn nể mặt con rể, dù rất bực tức nhưng vẫn cố nhịn. Dư Hàng phụ họa: “Vương gia, ngài cũng sắp làm cha, hẳn là có thể thông cảm cho tâm trạng của một người cha thương con. Khi nhận được tin tức mẹ ta đã ngất ngay, nếu không phải ta khuyên nhủ cha ta đã thu dọn hành lý đến Kim Lăng thăm muội muội. Các ngươi cũng thật là, ra ngoài không dẫn theo nhiều thị vệ hơn. Trên đường đi đã gặp cướp thì thôi lại còn để muội muội còn bị bắt đi, ôi...”
Chu Tuấn Dương bị trách cứ như vậy có thể làm gì? Một người là cha vợ, một người là anh vợ. Hơn nữa nói gì thì cũng là do hắn sơ suất mới khiến nàng bị thương. Mắng thì mắng, chửi thì chửi đi, dù sao cũng là việc hắn đáng nhận.
Tiểu Thảo nghe nói mẹ mình ngất thì vừa tự trách vừa lo lắng nói: “Ca, mẹ thế nào? Đã đỡ hơn chưa?”
“Tĩnh vương phi đã sai thái y trong phủ bà ấy đến khám, chỉ là xốc quá, sau khi kê mấy toa thuốc an thần thì không sao rồi.” Cũng may mấy năm gần đây sức khỏe Liễu thị ngày một tốt lên chứ nếu còn như lúc nàng mới xuyên đến, có lẽ đã đi đời rồi.
“Đều do con không tốt, khiến mọi người lo lắng rồi.” Dư Tiểu Thảo yên tâm xong lại áy náy nói.
Dư Hải nhìn cái bụng đã hơi nhô ra của con gái thở dài nói: “Thảo Nhi, cha biết con là người có chí khí, còn không thích chịu thua. Nhưng mà dù sao con cũng sắp làm mẹ rồi, những việc công trong triều có thể không nhận thì đừng nhận.”
Dư Hải vừa yêu thương vừa lo lắng cho nàng. Cũng không biết nàng theo tính ai mà từ nhỏ cứ coi mình như con trai vậy, có thể khiến người khác tin phục. Chỉ trong mười năm ngắn ngủi nàng đã giúp gia đình tạo lập gia nghiệp lớn như vậy, bản thân nàng là con gái lại còn làm quan lớn tứ phẩm. Nhưng trong tư tưởng truyền thống của họ phụ nữ có được việc đến đâu sau khi gả đi cũng sẽ ngoan ngoãn yên phận, giúp chồng dạy con mới là việc quan trọng hàng đầu mà họ nên làm.
“Cha, cha yên tâm đi! Con có tính toán riêng.” Dư Tiểu Thảo đã quyết định, sau khi hạt giống lúa sản lượng cao ổn định, giống lúa nước lại ở Giang Nam cũng nghiên cứu thành công nàng sẽ từ chức... chuyên tâm lo việc kinh doanh của nàng.
Nhớ đến cuộc trò chuyện ngày hôm đó của mình với Tiểu Bổ Thiên Thạch, khóe miệng Dư Tiểu Thảo không tự chủ được nhếch lên.
Dư Tiểu Thảo được cứu về ăn không ngồi rồi nằm trên giường, nhân lúc xung quanh không có ai kéo Tiểu Bổ Thiên Thạch lại nói chuyện: “Sao ngươi lại trở về? Không phải nói tu vi đã khôi phục có thể mở ra thời không trở về thế giới của ngươi sao? Có phải xảy ra chuyện gì không may không?”
[Đừng có nói linh tinh, ngươi không vừa ý bản tiên sống tốt phải không?] Tiểu Bổ Thiên Thạch trừng mắt coi thường nàng. [Bản tiên trở về thượng giới, mới tắm rửa, thay quần áo, nói chuyện với Nữ Oa nương nương mấy câu ngươi đã suýt vứt mạng mình đi. Ngươi không khiến người khác bớt lo sao ta có thể yên tâm sống trên đấy?]
“Ta cũng không ngờ rằng đám phản tặc đó lại ngông cuồng như vậy!” Dư Tiểu Thảo xấu hổ nhỏ giọng nói.
[Ngươi cũng là đồ ngu! Người khác nói gì là tin ngay. Chồng nói không được ra ngoài sao ngươi lại không nghe? Hắn quá chiều ngươi, nếu là ta thì phải hung hăng đánh một trận, đòn đau nhớ đời!] Tiểu Bổ Thiên Thạch nghĩ đến việc chỉ cần nó đến chậm một chút nữa thôi nàng sẽ nạp mạng cho Diêm Vương là lại giận sôi máu. Dù sao cũng “Sống nương tựa lẫn nhau” ngần ấy năm, nói không có tình cảm là không thể.
Lại nhớ đến khi nó trở về thượng giới, Nữ Oa nương nương nói: “Nếu muốn chân chính tu thành chính đạo, không những phải luyện thân mà còn phải luyện tâm. Tâm này là phải hiểu thấu tình cảm của nhân loại. Nếu không hiểu được chữ “Tình thì không thể trở thành thần tiên chân chính.”
Ở bên cạnh Tiểu Thảo, Tiểu Bổ Thiên Thạch nhìn thấy tình cảm gia đình gắn bó lẫn nhau, thấy tình yêu son sắt một lòng, thấy tình bạn nhiệt tình chân thành... Ở trong lòng nó, chủ nhân gầy yếu bị nó ghét bỏ dần dần trở thành mốt bận tâm trong lòng nó. Ở thượng giới nhàn nhã đấu trí đấu dũng với Linh Tổ nương nương nó cũng sẽ lo lắng vu vơ tiểu nha đầu lương thiện ngây thơ không có nó bên cạnh có bị người khác bắt nạt không? Gặp được bài toán khó có khóc thút thít không?
Trăm năm dài đằng đẳng của phàm giới chỉ là giây phút thoáng qua với thần tiên họ. Sau khi ăn không ngồi rồi ở thượng giới mấy ngày, Tiểu Bổ Thiên Thạch vẫn không thoát khỏi mối vướng bận kia. Nó chào tạm biệt Nữ Oa nương nương về đến không gian phàm giới kia. Cũng may là nó về kịp, nếu không... lúc nó lần theo hơi thở yếu ớt của nàng tìm được nàng, nàng đã tắt thở ngay trước đó.
Cũng may khi nó ở thượng giới, vì chọc tức Linh Tổ nương nương mà trộm một viên đan dược hồi sinh của nàng ta. Nếu không... khoảnh khắc kia nó rõ ràng cảm nhận được cái gì gọi là tức giận, đau thương, thống khổ, hóa ra “Thất tình lục dục” lại gần nó như vậy.
Sau khi hiểu rõ những thứ này nó có thể trở thành thần tiên chân chính rồi? Nhưng mà nó vui vẻ không phải vì thế mà là vì cứu lại được cái mạng nhỏ của chủ nhân. Có lẽ, đây cũng là một loại lịch luyện về tình cảm nhỉ?!
Cúi đầu nhìn Tiểu Thảo bị nó mắng không dám ngẩng đầu lên, nó thở dài trong lòng, nói: [Chờ sau khi ngươi sinh con ta nên giúp ngươi phát triển trí não!]
“Vậy... ngươi không trở về nữa à?” Dư Tiểu Thảo đột nhiên ngẩng mặt lên, đôi mắt to tròn tràn ngập vẻ vui sướng.
[Ngươi ngu như thế! Nếu bản tiên không ở bên cạnh nhắc nhở ngươi, ngươi còn bị sự ngu dốt của mình hại chết nữa thì bản tiên cũng không có viên tiên đan thứ hai để cứu ngươi đâu!] Tuy rằng Tiểu Bổ Thiên Thạch rất cứng miệng nhưng trong giọng nói lại tràn đầy vẻ quan tâm và lo lắng.
Dư Tiểu Thảo bị mắng là “Ngu ngốc” mà lại mỉm cười vui vẻ, mắt cũng híp thành hình trăng non: “Tốt quá! Nói thật ta không nỡ để ngươi đi!”
[Ngươi cẩn thận chút đi, có còn muốn xương sườn hồi phục không? Đứa nhỏ nào đầu thai vào bụng ngươi đúng là xui xẻo của nó!!]
Tiểu Bổ Thiên Thạch vui sướng bay qua bay lại trong không trung, tuy rằng miệng vẫn độc như cũ. Tiểu Bổ Thiên Thạch quyết định ở lại nên lấy thân phận ân nhân cứu mạng và chị em kết nghĩa của Húc vương phi ở lại bên cạnh nàng.
Lúc này Dư Hải đang nắm tay nó mừng rớt nước mắt: “May mà có vị công tử này kịp thời đến cứu Thảo Nhi nhà ta. Ân nhân!”
Tiểu Bổ Thiên Thạch co giật khóe miệng, nó không quen việc tiếp xúc thân thể với người khác. Nó cố nhịn ý muốn rút tay ra, lại lặng lẽ trừng mắt nhìn Dư Tiểu Thảo đang cười trộm, nhẫn nại nói: “Dư thúc, đều là ngươi một nhà, đừng khách khí xa cách như vậy.”
“Đúng đúng! Cha, Bánh Trôi không có cha mẹ, cha và mẹ phải thương đệ ấy nhiều hơn đấy.” Dư Tiểu Thảo nhận ra Tiểu Bổ Thiên Thạch không quen mà còn ở bên cạnh cố ý bày trò.
“Yên tâm đi, A Trôi, sau này thúc sẽ đối xử với con như con ruột!” Dư Hải lại cho là thật, ánh mắt nhìn nó chứa vài phần thương tiếc.
Cảm ơn! Nhưng không cần thiết, được chứ? Tiểu Bổ Thiên Thạch rất muốn lạnh mặt từ chối nhưng đối phương nhiệt tình như vậy giống như đốt một ngọn lửa trong lòng nó, ấm áp quá. Có lẽ đây là tình thân nhỉ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.