Nông Viên Tự Cẩm Lâm Tiểu Uyển
Chương 114:
Quỹ Họa Tình Vũ
03/12/2022
Dư Tiểu Thảo thấy vậy, không nhịn được xách nhạn cái sang. Nhạn đực thấy nhạn cái cũng bị bắt, càng giãy mạnh hơn. Dưới ánh mắt sáng ngời của Triệu Hàm, Dư Tiểu Thảo không tiện dùng nước linh thạch ăn gian, chỉ đành dùng cá tôm đã nhúng qua nước linh thạch đút cho nhạn đực ăn, lúc này mới khiến cho hai con nhạn ngoan ngoãn hơn.
Trói chặt chân đôi nhạn, bỏ vào trong gùi Triệu Hàm mang theo rồi đậy nắp lên, nhiệm vụ hôm nay coi như đã hoàn thành rồi.
Lúc câu cá chuối, tuy có mồi câu đặc chế nhưng cũng vẫn tốn chút thời gian. Không thể trách được, ai bảo mồi câu của Tiểu Thảo rất được hoan nghênh chứ? Cá tranh nhau mắc câu, lớn thì cá chép nặng gần hai, ba cân, nhỏ thì là cá trắm cỏ lớn như bàn tay. Chỉ trong chốc lát, giỏ cá của Tiểu Thảo đã chứa không nổi cá nữa.
Rất may khi mồi câu sắp hết, cuối cùng cũng bắt được một con cá chuối nặng cân, cân rưỡi. Tiểu Thảo không định mang mồi câu còn dư lại về nêm đều dùng để câu cá. Cuối cùng, chiến lợi phẩm quá nhiều chỉ đành dùng dây cỏ xỏ lại, nhờ Triệu Hàm mang về giúp.
Lần này, không những bắt được ba con cá chuối, còn bắt được không ít những loại cá khác. Con nhỏ được Tiểu Thảo thả lại hồ, con lớn đương nhiên là chiến lợi phẩm mang về nhà rồi!
Trên đường về nhà, tuy có Triệu Hàm giúp đỡ xách phần lớn chiến lợi phẩm, Dư Tiểu Thảo tuy chỉ mang vài con cá chuối và một gốc nhân sâm, cũng tốn không ít sức lực mới cố sức vượt qua ngọn núi nhìn không cao này, đi tới nơi bọn họ đặt bẫy trong núi. Lúc này, quần áo vải bông Tiểu Thảo mặc cũng đã mướt mồ hôi rồi.
“A ui má ơi, mệt chết rồi!” Dư Tiểu Thảo ngồi trên một tảng đá ven đường, dùng tay lau mồ hôi trên trán, thành công để lại một vệt đen đen trên mặt.
Triệu Hàm nhìn Dư Tiểu Thảo giống như một con mèo hoa, cười nói: “Ngươi ngồi nghỉ một lát, ta đi kiểm tra nơi đặt bẫy xem thế nào.”
Tiểu Thảo thấy hắn mang chiếc gùi chứa hai con chim nhạn béo mập, hai tay còn xách đủ các loại cá, trèo đèo lội suối mà mặt không đỏ không thở gấp, không kìm được hâm mộ không thôi: Đúng là người học võ có khác, hiển nhiên không giống người thường!
Triệu Hàm đặt gùi và cá ở bên cạnh Tiểu Thảo, dặn dò nàng: “Cẩn thận nhé, tuy nơi này không có thú dữ, nhưng lợn rừng chó hoang có lúc cũng đi qua, nếu gặp phải muội nhớ phải lớn tiếng gọi ta đó!”
“Nhân phẩm ta tốt như vậy, lúc quan trọng này nhất định không xui xẻo như vậy chứ?” Dư Tiểu Thảo sờ sờ lông chim bóng loáng trơn nhẵn của nhạn đực, thờ ơ nói.
Tuy Triệu Hàm nghe không hiểu lắm những lời này của Tiểu Thảo, gặp phải lợn rừng có liên quan gì với nhân phẩm chứ? Lúc quan trọng là thứ gì..? Nhưng hắn cũng không hỏi sâu vấn đề này. Hắn đã sớm quen với việc nghe những lời nói khó hiểu của Tiểu Thảo rồi.
Sau khi xác nhận lần nữa xung quanh an toàn, hắn mới chui vào một lùm cây cao tầm nửa người. Chờ mồ hôi của Tiểu Thảo cũng khô hết, hắn mới trở về với rất nhiều thu hoạch.
Tiểu Thảo đặt tổng cộng mười cái bẫy, vì sợ bị Triệu Hàm nghi ngờ, chỉ vảy nước linh thạch xung quanh năm, sáu cái bẫy. Sáu cái bẫy này tất nhiên đều không ngoài dự đoán có thú săn sa bẫy, vì lần này đều đặt bẫy nhỏ, nên thú săn thu được đều là thỏ rừng gà rừng và các loại con mồi nhỏ khác. Trong đó còn có một con thỏ rừng còn đang mang thai!
Mùa xuân là mùa sinh sản của động vật. Vì vậy, thợ săn có kinh nghiệm sẽ không đi săn vào mùa này. Một khi đi săn, thú dữ bảo vệ con sẽ càng hung dữ hơn. Càngquan trọng hơn đó là không muốn vì cái lợi trước mắt, phải để cho động vật trên núi có cơ hội sinh sôi nảy nở.
“Con thỏ rừng này giải quyết thế nào? Thả đi à?” Những thợ săn đi săn vào mùa xuân cũng sẽ thả những thú săn đang mang thai thế này. Cho nên, Triệu Hàm nhìn con thỏ mẹ tung tăng nhảy nhót, không nhịn được hỏi Tiểu Thảo.
Dư Tiểu Thảo cẩn thận đỡ lấy con thỏ rừng bụng to, dùng tay phải đeo ngũ thải thạch nhẹ nhàng vuốt ve lông tơ mềm mại của nó.
“Cần thận! Thỏ rừng khi nóng nảy cũng sẽ cắn người!!” Triệu Hàm không nhịn được nhắc nhở. Lúc hắn xách thỏ rừng, con thỏ mẹ này giãy giụa rất mạnh, tay của hắn còn bị nó cào bị thương đó!
Nói tới cũng lạ! Vốn là thỏ rừng đang cố sức giãy giụa, ở trong tay Tiểu Thảo lại ngoan ngoãn như mèo con được ăn no, không nhúc nhích, hai mắt nhắm lại, giống như rất hưởng thụ sự vuốt ve của nàng.
“Tiểu Thảo, ngươi không phải sơn tinh tiên đồng trong truyền thuyết đó chứ? Hình như những động vật trong núi có vẻ rất thích muội!” Triệu Hàm càng ngạc nhiên hơn, nhịn không được nói đùa với nàng.
Hắn nói như vậy cũng không phải không có lý do. Đầu năm con hoẵng nhỏ đặt bẫy bắt được, thấy Tiểu Thảo như thấy mẹ, nhắm mắt cũng muốn đi theo, muốn bỏ cũng không bỏ được. Cá thiểu trong sơn cốc rất khó bắt, Tiểu Thảo lại không tốn bao nhiêu sức lực đã bắt được một bình. Còn có vừa rồi khi bắt chim nhạn, cá tôm sống trong nước nhiều như vậy, hai con nhạn ngốc kia lại chỉ thích mồi câu mà Tiểu Thảo làm.
Trên người Dư Tiểu Thảo nhất định có bí mật! Nhưng Triệu Hàm không định hỏi sâu. Mỗi người đều có những bí mật nhỏ của riêng mình, nhà mình cũng như vậy mà? Hắn đã sớm coi Tiểu Thảo như bạn bè, em gái, hắn tôn trọng bí mật của nàng.
Dư Tiểu Thảo nghe vậy, cố ý biểu cảm dữ tợn giương nanh múa vuốt, âm u nói: “Tiểu tử, ngươi phát hiện ra chân thân của ta rồi, không thể để ngươi sống được!! Triệu Hàm, chịu chết đi…”
[Ngu ngốc, nhàm chán vẫn là nhàm chán!] Tiểu Bổ Thiên Thạch đang nằm trong gùi hút linh khí từ gốc nhân sâm, cười nhạo thật lớn rồi lại thay đổi tư thế, tiếp tục ôm gốc nhân sâm tu luyện.
Triệu Hàm bị Tiểu Thảo chọc cho ha ha cười to, thấy động tác của mèo vàng nhỏ, có chút lo lắng nhắc nhở: “Tiểu Thảo, gốc nhân sâm kia rất quý, cẩn thận bị mèo con nhà ngươi làm hỏng!”
“Yên tâm đi! Bánh Trôi Nhỏ có chừng mực mà. Hơn nữa, không có Bánh Trôi Nhỏ, ta cũng không phát hiện ra gốc nhân sâm nơi rừng núi này. Nếu như nó thích thì cứ để nó ôm đi!” Trái lại Dư Tiểu Thảo lại không lo lắng chút nào.
Triệu Hàm lại nhấc đôi chim nhạn từ trong gùi ra, nhét thú săn vừa bắt được và cá vào trong gùi. Cũng may cái gùi hắn mang theo cũng đủ lớn!
Mỗi tay hắn ôm một con chim nhạn, lại nhìn thoáng qua mèo vàng nhỏ đang híp mắt ngủ gật, cười nói: “Con mèo này nhà muội đúng là một bảo bối, lại có thể tìm được nhân sâm trong đám cỏ dại. Ta đã từng nghe nói, có thợ săn huấn luyện chó săn để săn mồi, còn chưa từng thấy có ai huấn luyện mèo con đi tìm dược liệu trên núi!”
“Ta mới nhặt được con mèo này không lâu, bình thường đều nuôi thả, ta cũng biết rất ít về nó. Có lẽ lần này chỉ là trùng hợp mà thôi, sao có thể có động vật tìm được dược liệu chứ?” Dư Tiểu Thảo mang gùi trúc trên lưng, ôm con thỏ cái đang mang thai kia ở trong tay.
Nàng vừa nói vừa quyết định, phải mang con thỏ này về nhà nuôi. Nghe nói năng lực sinh sản của thỏ rất mạnh, sau này không sợ không lên núi vẫn sẽ có thịt thỏ để ăn!
Triệu Hàm nhìn nàng đầy ẩn ý, hơi mỉm cười nói: “Sao ta lại cảm thấy, lúc ở chung với muội, hình như có rất nhiều chuyện trùng hợp!”
“Ha ha! Đó là vì nhân phẩm ta tốt!” Dư Tiểu Thảo dường như vô tình né tránh ánh mắt của hắn, giả vờ hào hứng, bước nhanh trên con đường đi về nhà.
Về nhà, Tiểu Thạch Đầu sau khi xác nhận sức khỏe của anh trai không có gì đáng ngại bèn trở về thư viện ở thị trấn trả phép. Dư Hải và con gái lớn đẩy xe lừa đi bán cá nấu rượu kho mục, trong sân chỉ có một mình Liễu thị đang cúi đầu may vá quần áo.
Thấy con gái nhỏ đẩy cửa đi vào, Liễu thị nhìn sắc trời một chút, mặt nhất thời thay đổi: “Đứa nhỏ này, sao con không nghe lời vậy! Trước khi đi không phải đã đồng ý với mẹ là đi đường dưới chân núi đi Sơn Nam sao? Lá gan của con sao lại lớn như vậy, nhỡ đâu xảy ra chuyện gì, con nói mẹ phải sống sao?”
“Thẩm, người đừng mắng Tiểu Thảo! Là ta đưa nàng đi đường núi, đường núi kia ta đã đi nhiều lần, chắc chắn không có nguy hiểm. Thẩm, nếu ngươi muốn mắng thì mắng ta đi!” Triệu Hàm bước theo sau Tiểu Thảo vào nhà, nghe thấy Liễu thị trách cứ, vội ôm hết trách nhiệm lên đầu mình.
Sắc mặt Liễu thị có vẻ khá hơn, nhưng vẫn buồn bực không vui: “Tiểu Hàm, đừng trách thẩm lo lắng như vây. Chuyện lần trước của Dư thúc ngươi… Thẩm vẫn rất sợ!”
Triệu Hàm để cái gùi chứa thú săn ở trong sân, hiểu chuyện nói: “Thẩm, ta biết người muốn tốt cho Tiểu Thảo! Người yên tâm đi! Sau này không có sự cho phép của người ta sẽ không dẫn Tiểu Thảo vào núi nữa. Đây là tất cả thú săn Tiểu Thảo bẫy được và cá bắt được, người mau cất đi!”
“Ngươi đứa nhỏ này, từ khi nào lại khách khí như vậy? Trước đây Dư thúc và cha ngươi cùng săn thú, thú săn được đều chia đôi! Hai nhà chúng ta còn chia ta ngươi gì nữa?”
Liễu thị sau khi thấy Triệu Hàm bảo đảm sẽ không tự tiện đứa Tiểu Thảo lên núi nữa, trên mặt cuối cũng có chút tươi cười. Nàng xách ba con cá lớn, hai con một gà rừng và một con thỏ rừng, không để ý sự ngăn cản và từ chối của Triệu Hàm, nhất quyết nhét vào trong gùi của hắn.
“Mẹ, thỏ rừng để lại cho con đi! Con muốn nhờ cha làm cái lồng, nuôi con thỏ cái sắp sinh này. Nuôi luôn cả con thỏ đực kia nữa. Hơn một tháng là thỏ có thể sinh một lần, sau này chúng ta không thiếu thịt thỏ để ăn rồi!” Tiểu Thảo vội vàng lấy con thỏ đực kia ra, đổi thành con lửng rồi bỏ vào.
Triệu Hàm thấy hai mẹ con nàng như vậy, biết rằng không thể từ chối nữa nên cười nói: “Được! Vậy ta không khách khí nữa. Tiểu Thảo rất có tài nuôi động vật, hai con chim nhạn này trước hết nuôi nhờ ở nhà thẩm đi, chờ lần sau cha ta và ta đi phủ thành sẽ lấy để đưa sang nhà Tri phủ đại nhân!”
“Đúng rồi, Tiểu Thảo!” Triệu Hàm trước khi ra khỏi cửa đột nhiên hỏi: “Gốc nhân sâm kia của muội là chuẩn bị giữ lại cho tình huống xấu hay là chuẩn bị bán? Nếu như muốn bán, thị trấn chưa chắc đã bán được giá cao, hay là chờ lần sau ta đi phủ thành giúp muội hỏi thăm một chút nhé!”
Dư Tiểu Thảo nghĩ đến nhà mình có nước linh thạch, hắn là chưa dùng đến gốc nhân sâm này, nói: “Vậy làm phiền Hàm ca hỏi giá giúp ta nhé! Huynh cũng biết tình huống nhà chúng ta hiện giờ, bán nhân sâm, ta muốn sửa chữa nhà ở và mua thêm vài mẫu đất. Có mẹ ta trông coi, về sau đừng nghĩ lên núi săn thú, vẫn là an an ổn ổn làm ruộng thôi!”
“Muội làm buôn bán nhỏ không phải kiếm được rất nhiều tiền sao? Không làm ruộng sao có thể bị đói được chứ?” Triệu Hàm đùa một chút.
“Vậy cũng được!” Dư Tiểu Thảo kiêu ngạo vểnh cái đuôi lên, “Nhưng gia đình nông dân, vẫn nên có vài mẫu đất thì tốt hơn!”
Trói chặt chân đôi nhạn, bỏ vào trong gùi Triệu Hàm mang theo rồi đậy nắp lên, nhiệm vụ hôm nay coi như đã hoàn thành rồi.
Lúc câu cá chuối, tuy có mồi câu đặc chế nhưng cũng vẫn tốn chút thời gian. Không thể trách được, ai bảo mồi câu của Tiểu Thảo rất được hoan nghênh chứ? Cá tranh nhau mắc câu, lớn thì cá chép nặng gần hai, ba cân, nhỏ thì là cá trắm cỏ lớn như bàn tay. Chỉ trong chốc lát, giỏ cá của Tiểu Thảo đã chứa không nổi cá nữa.
Rất may khi mồi câu sắp hết, cuối cùng cũng bắt được một con cá chuối nặng cân, cân rưỡi. Tiểu Thảo không định mang mồi câu còn dư lại về nêm đều dùng để câu cá. Cuối cùng, chiến lợi phẩm quá nhiều chỉ đành dùng dây cỏ xỏ lại, nhờ Triệu Hàm mang về giúp.
Lần này, không những bắt được ba con cá chuối, còn bắt được không ít những loại cá khác. Con nhỏ được Tiểu Thảo thả lại hồ, con lớn đương nhiên là chiến lợi phẩm mang về nhà rồi!
Trên đường về nhà, tuy có Triệu Hàm giúp đỡ xách phần lớn chiến lợi phẩm, Dư Tiểu Thảo tuy chỉ mang vài con cá chuối và một gốc nhân sâm, cũng tốn không ít sức lực mới cố sức vượt qua ngọn núi nhìn không cao này, đi tới nơi bọn họ đặt bẫy trong núi. Lúc này, quần áo vải bông Tiểu Thảo mặc cũng đã mướt mồ hôi rồi.
“A ui má ơi, mệt chết rồi!” Dư Tiểu Thảo ngồi trên một tảng đá ven đường, dùng tay lau mồ hôi trên trán, thành công để lại một vệt đen đen trên mặt.
Triệu Hàm nhìn Dư Tiểu Thảo giống như một con mèo hoa, cười nói: “Ngươi ngồi nghỉ một lát, ta đi kiểm tra nơi đặt bẫy xem thế nào.”
Tiểu Thảo thấy hắn mang chiếc gùi chứa hai con chim nhạn béo mập, hai tay còn xách đủ các loại cá, trèo đèo lội suối mà mặt không đỏ không thở gấp, không kìm được hâm mộ không thôi: Đúng là người học võ có khác, hiển nhiên không giống người thường!
Triệu Hàm đặt gùi và cá ở bên cạnh Tiểu Thảo, dặn dò nàng: “Cẩn thận nhé, tuy nơi này không có thú dữ, nhưng lợn rừng chó hoang có lúc cũng đi qua, nếu gặp phải muội nhớ phải lớn tiếng gọi ta đó!”
“Nhân phẩm ta tốt như vậy, lúc quan trọng này nhất định không xui xẻo như vậy chứ?” Dư Tiểu Thảo sờ sờ lông chim bóng loáng trơn nhẵn của nhạn đực, thờ ơ nói.
Tuy Triệu Hàm nghe không hiểu lắm những lời này của Tiểu Thảo, gặp phải lợn rừng có liên quan gì với nhân phẩm chứ? Lúc quan trọng là thứ gì..? Nhưng hắn cũng không hỏi sâu vấn đề này. Hắn đã sớm quen với việc nghe những lời nói khó hiểu của Tiểu Thảo rồi.
Sau khi xác nhận lần nữa xung quanh an toàn, hắn mới chui vào một lùm cây cao tầm nửa người. Chờ mồ hôi của Tiểu Thảo cũng khô hết, hắn mới trở về với rất nhiều thu hoạch.
Tiểu Thảo đặt tổng cộng mười cái bẫy, vì sợ bị Triệu Hàm nghi ngờ, chỉ vảy nước linh thạch xung quanh năm, sáu cái bẫy. Sáu cái bẫy này tất nhiên đều không ngoài dự đoán có thú săn sa bẫy, vì lần này đều đặt bẫy nhỏ, nên thú săn thu được đều là thỏ rừng gà rừng và các loại con mồi nhỏ khác. Trong đó còn có một con thỏ rừng còn đang mang thai!
Mùa xuân là mùa sinh sản của động vật. Vì vậy, thợ săn có kinh nghiệm sẽ không đi săn vào mùa này. Một khi đi săn, thú dữ bảo vệ con sẽ càng hung dữ hơn. Càngquan trọng hơn đó là không muốn vì cái lợi trước mắt, phải để cho động vật trên núi có cơ hội sinh sôi nảy nở.
“Con thỏ rừng này giải quyết thế nào? Thả đi à?” Những thợ săn đi săn vào mùa xuân cũng sẽ thả những thú săn đang mang thai thế này. Cho nên, Triệu Hàm nhìn con thỏ mẹ tung tăng nhảy nhót, không nhịn được hỏi Tiểu Thảo.
Dư Tiểu Thảo cẩn thận đỡ lấy con thỏ rừng bụng to, dùng tay phải đeo ngũ thải thạch nhẹ nhàng vuốt ve lông tơ mềm mại của nó.
“Cần thận! Thỏ rừng khi nóng nảy cũng sẽ cắn người!!” Triệu Hàm không nhịn được nhắc nhở. Lúc hắn xách thỏ rừng, con thỏ mẹ này giãy giụa rất mạnh, tay của hắn còn bị nó cào bị thương đó!
Nói tới cũng lạ! Vốn là thỏ rừng đang cố sức giãy giụa, ở trong tay Tiểu Thảo lại ngoan ngoãn như mèo con được ăn no, không nhúc nhích, hai mắt nhắm lại, giống như rất hưởng thụ sự vuốt ve của nàng.
“Tiểu Thảo, ngươi không phải sơn tinh tiên đồng trong truyền thuyết đó chứ? Hình như những động vật trong núi có vẻ rất thích muội!” Triệu Hàm càng ngạc nhiên hơn, nhịn không được nói đùa với nàng.
Hắn nói như vậy cũng không phải không có lý do. Đầu năm con hoẵng nhỏ đặt bẫy bắt được, thấy Tiểu Thảo như thấy mẹ, nhắm mắt cũng muốn đi theo, muốn bỏ cũng không bỏ được. Cá thiểu trong sơn cốc rất khó bắt, Tiểu Thảo lại không tốn bao nhiêu sức lực đã bắt được một bình. Còn có vừa rồi khi bắt chim nhạn, cá tôm sống trong nước nhiều như vậy, hai con nhạn ngốc kia lại chỉ thích mồi câu mà Tiểu Thảo làm.
Trên người Dư Tiểu Thảo nhất định có bí mật! Nhưng Triệu Hàm không định hỏi sâu. Mỗi người đều có những bí mật nhỏ của riêng mình, nhà mình cũng như vậy mà? Hắn đã sớm coi Tiểu Thảo như bạn bè, em gái, hắn tôn trọng bí mật của nàng.
Dư Tiểu Thảo nghe vậy, cố ý biểu cảm dữ tợn giương nanh múa vuốt, âm u nói: “Tiểu tử, ngươi phát hiện ra chân thân của ta rồi, không thể để ngươi sống được!! Triệu Hàm, chịu chết đi…”
[Ngu ngốc, nhàm chán vẫn là nhàm chán!] Tiểu Bổ Thiên Thạch đang nằm trong gùi hút linh khí từ gốc nhân sâm, cười nhạo thật lớn rồi lại thay đổi tư thế, tiếp tục ôm gốc nhân sâm tu luyện.
Triệu Hàm bị Tiểu Thảo chọc cho ha ha cười to, thấy động tác của mèo vàng nhỏ, có chút lo lắng nhắc nhở: “Tiểu Thảo, gốc nhân sâm kia rất quý, cẩn thận bị mèo con nhà ngươi làm hỏng!”
“Yên tâm đi! Bánh Trôi Nhỏ có chừng mực mà. Hơn nữa, không có Bánh Trôi Nhỏ, ta cũng không phát hiện ra gốc nhân sâm nơi rừng núi này. Nếu như nó thích thì cứ để nó ôm đi!” Trái lại Dư Tiểu Thảo lại không lo lắng chút nào.
Triệu Hàm lại nhấc đôi chim nhạn từ trong gùi ra, nhét thú săn vừa bắt được và cá vào trong gùi. Cũng may cái gùi hắn mang theo cũng đủ lớn!
Mỗi tay hắn ôm một con chim nhạn, lại nhìn thoáng qua mèo vàng nhỏ đang híp mắt ngủ gật, cười nói: “Con mèo này nhà muội đúng là một bảo bối, lại có thể tìm được nhân sâm trong đám cỏ dại. Ta đã từng nghe nói, có thợ săn huấn luyện chó săn để săn mồi, còn chưa từng thấy có ai huấn luyện mèo con đi tìm dược liệu trên núi!”
“Ta mới nhặt được con mèo này không lâu, bình thường đều nuôi thả, ta cũng biết rất ít về nó. Có lẽ lần này chỉ là trùng hợp mà thôi, sao có thể có động vật tìm được dược liệu chứ?” Dư Tiểu Thảo mang gùi trúc trên lưng, ôm con thỏ cái đang mang thai kia ở trong tay.
Nàng vừa nói vừa quyết định, phải mang con thỏ này về nhà nuôi. Nghe nói năng lực sinh sản của thỏ rất mạnh, sau này không sợ không lên núi vẫn sẽ có thịt thỏ để ăn!
Triệu Hàm nhìn nàng đầy ẩn ý, hơi mỉm cười nói: “Sao ta lại cảm thấy, lúc ở chung với muội, hình như có rất nhiều chuyện trùng hợp!”
“Ha ha! Đó là vì nhân phẩm ta tốt!” Dư Tiểu Thảo dường như vô tình né tránh ánh mắt của hắn, giả vờ hào hứng, bước nhanh trên con đường đi về nhà.
Về nhà, Tiểu Thạch Đầu sau khi xác nhận sức khỏe của anh trai không có gì đáng ngại bèn trở về thư viện ở thị trấn trả phép. Dư Hải và con gái lớn đẩy xe lừa đi bán cá nấu rượu kho mục, trong sân chỉ có một mình Liễu thị đang cúi đầu may vá quần áo.
Thấy con gái nhỏ đẩy cửa đi vào, Liễu thị nhìn sắc trời một chút, mặt nhất thời thay đổi: “Đứa nhỏ này, sao con không nghe lời vậy! Trước khi đi không phải đã đồng ý với mẹ là đi đường dưới chân núi đi Sơn Nam sao? Lá gan của con sao lại lớn như vậy, nhỡ đâu xảy ra chuyện gì, con nói mẹ phải sống sao?”
“Thẩm, người đừng mắng Tiểu Thảo! Là ta đưa nàng đi đường núi, đường núi kia ta đã đi nhiều lần, chắc chắn không có nguy hiểm. Thẩm, nếu ngươi muốn mắng thì mắng ta đi!” Triệu Hàm bước theo sau Tiểu Thảo vào nhà, nghe thấy Liễu thị trách cứ, vội ôm hết trách nhiệm lên đầu mình.
Sắc mặt Liễu thị có vẻ khá hơn, nhưng vẫn buồn bực không vui: “Tiểu Hàm, đừng trách thẩm lo lắng như vây. Chuyện lần trước của Dư thúc ngươi… Thẩm vẫn rất sợ!”
Triệu Hàm để cái gùi chứa thú săn ở trong sân, hiểu chuyện nói: “Thẩm, ta biết người muốn tốt cho Tiểu Thảo! Người yên tâm đi! Sau này không có sự cho phép của người ta sẽ không dẫn Tiểu Thảo vào núi nữa. Đây là tất cả thú săn Tiểu Thảo bẫy được và cá bắt được, người mau cất đi!”
“Ngươi đứa nhỏ này, từ khi nào lại khách khí như vậy? Trước đây Dư thúc và cha ngươi cùng săn thú, thú săn được đều chia đôi! Hai nhà chúng ta còn chia ta ngươi gì nữa?”
Liễu thị sau khi thấy Triệu Hàm bảo đảm sẽ không tự tiện đứa Tiểu Thảo lên núi nữa, trên mặt cuối cũng có chút tươi cười. Nàng xách ba con cá lớn, hai con một gà rừng và một con thỏ rừng, không để ý sự ngăn cản và từ chối của Triệu Hàm, nhất quyết nhét vào trong gùi của hắn.
“Mẹ, thỏ rừng để lại cho con đi! Con muốn nhờ cha làm cái lồng, nuôi con thỏ cái sắp sinh này. Nuôi luôn cả con thỏ đực kia nữa. Hơn một tháng là thỏ có thể sinh một lần, sau này chúng ta không thiếu thịt thỏ để ăn rồi!” Tiểu Thảo vội vàng lấy con thỏ đực kia ra, đổi thành con lửng rồi bỏ vào.
Triệu Hàm thấy hai mẹ con nàng như vậy, biết rằng không thể từ chối nữa nên cười nói: “Được! Vậy ta không khách khí nữa. Tiểu Thảo rất có tài nuôi động vật, hai con chim nhạn này trước hết nuôi nhờ ở nhà thẩm đi, chờ lần sau cha ta và ta đi phủ thành sẽ lấy để đưa sang nhà Tri phủ đại nhân!”
“Đúng rồi, Tiểu Thảo!” Triệu Hàm trước khi ra khỏi cửa đột nhiên hỏi: “Gốc nhân sâm kia của muội là chuẩn bị giữ lại cho tình huống xấu hay là chuẩn bị bán? Nếu như muốn bán, thị trấn chưa chắc đã bán được giá cao, hay là chờ lần sau ta đi phủ thành giúp muội hỏi thăm một chút nhé!”
Dư Tiểu Thảo nghĩ đến nhà mình có nước linh thạch, hắn là chưa dùng đến gốc nhân sâm này, nói: “Vậy làm phiền Hàm ca hỏi giá giúp ta nhé! Huynh cũng biết tình huống nhà chúng ta hiện giờ, bán nhân sâm, ta muốn sửa chữa nhà ở và mua thêm vài mẫu đất. Có mẹ ta trông coi, về sau đừng nghĩ lên núi săn thú, vẫn là an an ổn ổn làm ruộng thôi!”
“Muội làm buôn bán nhỏ không phải kiếm được rất nhiều tiền sao? Không làm ruộng sao có thể bị đói được chứ?” Triệu Hàm đùa một chút.
“Vậy cũng được!” Dư Tiểu Thảo kiêu ngạo vểnh cái đuôi lên, “Nhưng gia đình nông dân, vẫn nên có vài mẫu đất thì tốt hơn!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.