Nông Viên Tự Cẩm Lâm Tiểu Uyển
Chương 118:
Quỹ Họa Tình Vũ
03/12/2022
Sau khi ra khỏi bếp, đang định đi lên lầu hai, gặp một nhóm người ăn mặc chỉn chu ở phía ngược lại, vây quanh một ông cụ mặt mũi hồng hào, eo đeo đai lưng màu vàng sáng, cũng định đi lên lầu.
“A Húc! Ngươi về rồi à?” Con trai huyện thái gia lên tiếng chào hỏi, lúc đi qua Dư Tiểu Thảo khẽ nhăn mày, nhỏ giọng nói, “A Húc, không phải đã báo trước để nay các ngươi không mở cửa tiếp khách sao? Sao lại có người khác ở đây vậy?”
Chu Tử Húc còn chưa kịp trả lời đã nghe thấy một giọng nói vang dội: “Ôi? Đây không phải là tiểu yêu tinh tuần sơn sao? Sao vậy? Ngươi cũng tới đây ăn cơm à?”
Hình như đã từng nghe giọng nói này ở đâu rồi, Dư Tiểu Thảo ngoái đầu nhìn, thấy một ông cụ mập đầu đội mũ ngà voi tử kim, mặc áo dài gấm vóc màu nâu sẫm, đai lưng màu vàng sáng khảm bảo ngọc, không phải là ông cụ râu bạc sáng nay nói chuyện “Bát tiên quá hải” suốt một đường với nàng sao?
Hóa ra ông cụ là khách quý của huyện lệnh Ngô! Nàng đã sớm nhận ra người này có lai lịch không tầm thường, không ngờ lại là quý nhân trong hoàng thất ở kinh thành! Ngươi hỏi nàng vì sao khẳng định ông cụ là người trong hoàng thất? Nói nhảm! Không phải người trong hoàng thất, ai dám đeo đai lưng màu vàng sáng chứ? Muốn tạo phản phải không?
Huyện lệnh Ngô là một người trung niên mặt mũi nho nhã, nói năng lịch sự. Ông có vẻ ngạc nhiên đánh giá cô bé mặc áo vải thô, khuôn mặt trẻ con, vóc dáng còn chưa lớn này, trong lòng không khỏi nghi ngờ: tại sao Thái thượng hoàng lại quen biết người dân ở nông thôn chứ?
Nhưng nghĩ đến cách ăn mặc của đoàn người đi theo Thái thượng hoàng, cũng không thắc mắc nữa. Thái thượng hoàng xuất thân nghèo khó, cũng không tỏ ra kiêu ngạo gì với những người dân bình thường xuất thân nghèo khó giống mình. Lúc cải trang đi tuần, quen với một hai người dân nghèo khó cũng không phải chuyện đáng ngạc nhiên.
“Ô? Người không phải lão gia gia cưỡi lừa buổi sáng sao?” Dư Tiểu Thảo cũng ra vẻ ngạc nhiên hỏi.
Thái thượng hoàng cười ha hả đi tới, đứng cách nàng hai bước chân, gật đầu nói: “Không sai! Buổi sáng vừa mới chia tay, giờ lại gặp lại, hai ta đúng là có duyên phận!”
Đôi mắt to như chuông đồng của ông cụ liếc mắt nhìn bốn phía, chép miệng nói: “Ngô huyện lệnh, ngươi đề cử tửu lâu này cũng chẳng ra gì! Giờ cũng đã tới giờ ăn cơm, ngoài chúng ta và tiểu cô nương này ra, không có vị khách nào khác. Xem ra đồ ăn ở đây cũng không ra gì! Nếu không thì đổi một tửu lâu khác đi?”
Chu tam thiếu và Dư Tiểu Thảo nhìn nhau, đầu đầy hắc tuyến: Huyện lệnh Ngô sớm đã bao trọn tửu lâu này, lấy đâu ra những người khác chứ?
Huyện lệnh Ngô cũng không dám nói mình vì chiêu đãi Thái thượng hoàng nên đã bao trọn tửu lâu nhà người ta. Thái thượng hoàng ra ngoài đi tuần ghét nhất người có tác phong phô trương lãng phí, nhất thời không biết trả lời sao.
Lúc này Dư Tiểu Thảo mở miệng nói giúp Trân Tu Lâu: “Lão gia gia, đồ ăn ở đây có ngon hay không, người ăn thử là biết!”
Tôi tớ thị vệ bên cạnh Thái thượng hoàng thầm bĩu môi, nghĩ: Một đứa bé còn chưa hiểu việc đời nói chuyện thì có bao nhiêu sức thuyết phục chứ? Nói ra không bằng đừng nói!
Tâm trạng Thái thượng hoàng hôm nay không tệ, có đứa bé này khơi dậy hứng thú: “Vậy à? Ngươi nói xem, nơi này có món gì ngon?”
Dư Tiểu Thảo không cần nghĩ nhiều nói: “Nhiều lắm! Người xem… Dê con hấp, chân gấu hấp, đuôi hươu con hấp, vịt hoa quay, gà con quay, ngỗng quay, vịt kho, gà sốt tương nướng, thịt muối, trứng muối, tiểu đỗ nhi, thịt nguội, lạp xưởng, bàn ăn thập cẩm, gà hun khói, dạ dày, heo hấp bát bảo, vịt nhồi xôi hấp, gà lôi tần, chim cút hầm, món kho thập cẩm, ngỗng kho, tôm kho, tôm xào, tôm nõn xào tái…”
Nàng đếm ngón tay, một hơi đọc bài vè đồng âm trước đây nàng cảm thấy hay ho, đọc tất cả hết ra còn chưa lấy hơi lần nào. Chu tam thiếu hai mắt mở to, âm thầm nghĩ lại trong tửu lâu nhà mình có nhiều món ăn như vậy sao? Sao hắn không biết nhỉ?
“A ui! Coi miệng lưỡi ngươi kìa! Luyện tập kể tên món ăn không tệ. Tiểu nha đầu làm công ở đây à?” Thái thượng hoàng nghe một bài vè đồng âm quen thuộc, che dấu nỗi mừng như điên trong lòng. Không nghĩ tới thế giới này, trừ ông cụ và tiểu tử thối trong nhà kia ra, còn có những người khác xuyên tới!
Bình tĩnh, ông phải bình tĩnh, nhất định không thể để lộ sơ hở, tránh để con thỏ nhỏ cơ trí này hoảng sợ chạy mất!
Không ngờ rằng Dư Tiểu Thảo lại bị lời ông cụ nói dọa sợ: Làm sao ông cụ biết mình đọc bài vè đồng âm “Kể tên món ăn”? Không lẽ ông cụ trước mặt này cũng là người xuyên không tới sao? Đậu má, thế giới này bị sao thế? Bị xuyên thành cái sàng rồi!
Bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh! Dù đối phương có phải người xuyên không tới hay không, cũng không thể để đối phương nhìn ra sơ hở gì!
Nàng lộ ra biểu cảm ngây thơ vô tội, cười híp mắt nói: “Lão gia gia, không phải người hỏi ta có món ngon gì sao? Ta mới kể tên món ăn ra cho ngươi đó! Thế nào, người có thích ăn hay không?”
. ????hanh nhấ???? ????ại || T????ù???? T????u????ện.Ⅴn ||
Oắt con này! Giả vờ, lại còn giả vờ! Thái thượng hoàng trong lòng thầm mắng “tiểu hồ ly”, cũng không vạch trần nàng, tiếp tục phối hợp nói: “Ừ, vừa rồi ngươi kể tên nhiều món ăn vừa nhanh vừa nhiều, lão già như ta trí nhớ không tốt, nhớ không được mấy cái! Như vậy đi, dọn vài món ngon trong tửu lâu lên là được!”
Chu tam thiếu dặn dò đại chưởng quỹ: “Đi, dọn mấy món ăn đặc sắc ngon miệng trong tửu lâu lên! Để khách quý nhận xét vài câu!”
“Tiểu nha đầu, ngươi ở lại giới thiệu đồ ăn cho chúng ta đi!” Thái thượng hoàng cười giống như sói xám đang dụ dỗ thỏ trắng nhỏ.
Dư Tiểu Thảo sờ sờ mũi, giọng nói có chút áy náy: “Xin lỗi, ta không phải người làm công ở đây, cho nên…”
“Tiểu nha đầu ngươi giỏi lắm! Vừa mới kể tên nhiều món ăn ngon như vậy, gợi lên hứng thú muốn ăn của ta, giờ lại tự nhiên đổi giọng… Ngươi muốn trêu chọc Ngũ gia ta sao?” Thái thượng hoàng biểu diễn tuyệt chiêu đổi sắc mặt, vốn là ông cụ bướng bỉnh tươi cười thân thiết, trong nháy mắt chuyển thành bề trên không giận mà uy. Khí thế đó khiến cho đám người đi cùng ông cụ không tránh khỏi mồ hôi lạnh đầm đìa.
Trong lòng Dư Tiểu Thảo “Thịch” một tiếng, đột nhiên hiểu được rằng uy nghiêm của người hoàng tộc là không thể xâm phạm, nhớ đến hoàng tộc quyền thần trong sách vui giận bất thường, một giây trước còn cười tủm tỉm, một giây sau có khi đã muốn mạng nhỏ của ngươi. Trong phút chốc khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng bị dọa sợ tới mức trắng bệch, vành mắt cũng đỏ.
Chu Tử Húc chống lại uy thế của khách quý, mở miệng xin tha cho nàng: “Xin Ngũ gia hãy nể tình nàng còn là hài tử, bỏ qua cho nàng đi! Ta đồng ý dùng tên họ bảo đảm, nàng tuyệt đối không có gì đùa bỡn và bất kính với người...”
“Ha ha... Tiểu tam tử Chu gia phải không? Thật ra rất có tình nghĩa, mạnh hơn đại bá ngươi nhiều đấy!” Biểu cảm của Thái thượng hoàng không giữ nổi ba phút, vừa cười như hoa, lại ôn nhu nói với Tiểu Thảo: “Tiểu nha đầu, không bị dọa sợ chứ? Sau này phải nhớ kỹ bài học này, không phải ai ngươi cũng có thể đắc tội!”
Thần kinh căng thẳng của Dư Tiểu Thảo đột nhiên thả lỏng, cái mũi không khỏi đau xót: Cho dù là cổ đại hay hiện đại, nàng cũng chỉ là một nhân vật nhỏ bé, cuộc sống không thể tùy ý vui vẻ. Cho dù là ở đâu, đều sẽ có giai cấp đặc quyền.
Thái thượng hoàng thấy hốc mắt nàng rưng rưng, không nhịn được sờ đầu nàng, giọng nói ôn hòa hơn nhiều: “Ấy! Khóc nhè rồi, rốt cuộc chỉ là đứa nhỏ, chưa trải qua sợ hãi. Chu Tiểu Tam, dọn lên vài món ngon cho tiểu cô nương này, Ngũ gia ta thanh toán! Vẫn còn nhỏ, đừng sợ đừng sợ…”
Cha con huyện lệnh Ngô bị thái độ nháy mắt biến đổi của Thái thượng hoàng dọa sợ ngây người. Đừng nghĩ Thái thượng hoàng bình thường cười ha hả, không kiêu ngạo, một khi thể hiện uy phong, đừng nói cô bé đó, ông đường đường là huyện lệnh cũng suýt chút nữa sợ són đái. Cô bé kia không sợ tới mức khóc lớn ngay tại chỗ đã coi như gan to lắm rồi.
Lại thấy giây tiếp theo, Thái thượng hoàng biến thành một ông cụ hòa ái dễ gần, vuốt tóc cô bé nông thôn kia, lại an ủi không ngừng. Nếu như không phải quần áo hai người khác biệt quá lớn, còn tưởng bọn họ là hai ông cháu đó!
Dư Tiểu Thảo cố gắng ép nước mắt trở về, nặn ra một nụ cười nói: “Lão gia gia, vừa rồi người thật đáng sợ. Còn đáng sợ hơn lúc gia gia ta nổi giận nữa… Ta cũng không muốn chậm trễ việc dùng cơm của người, Tiểu Thảo xin lui trước…”
Vừa nói, nàng nhẹ nhàng uốn gối thi lễ, lui về sau mấy bước, sau đó giống như có chó sói ở sau lưng truy đuổi nàng vậy, bay rất nhanh về trong hậu viện, lúc này mới hung hăng thở phào nhẹ nhõm. Ôi má ơi, quá dọa người! Sau này nàng vẫn nên thành thật ở trong nhà, cố gắng hết sức tránh tiếp xúc với mấy người quyền quý thì hơn!
Chu Tử Húc thì ở lại tự chiêu đãi khách quý, sau khi đại chưởng quỹ sắp xếp chỗ ngồi cho nhóm khách quý ở nhã gian xong, tới sau bếp dặn dò mọi người dọn thức ăn lên. Thấy Dư Tiểu Thảo vẫn còn sợ hãi ở trong sân, lấy tay chỉ nàng vài cái, miệng nói: “Ngươi đó, ngươi đó! Lần sau nói chuyện, làm việc phải cẩn thận một chút, đắc tội người không nên đắc tội, ai cũng không cứu được ngươi!”
Đại chưởng quỹ lớn hơn Dư Hải vài tuổi, rất thích đứa bé thông minh cơ trí này, coi như con cháu trong nhà mà đối xử. Chuyện vừa rồi, hắn cũng đổ mồ hôi lạnh thay nàng. Cũng may quý nhân không phải loại người tính toán so đo, có thù tất báo, bằng không cả người nhà của đứa bé này cũng sẽ gặp họa theo.
Dư Tiểu Thảo ngoan ngoãn gật đầu, nhỏ giọng hỏi một câu: “Bây giờ ta đi lên, sẽ không gặp phải bọn họ nữa chứ?”
“Sẽ không, khách quý đã ngồi hết rồi, ngươi mau lên đi, Dư huynh đệ còn nóng lòng chờ ngươi đó!” Đại chưởng quỹ nói xong, đi vào nhà bếp.
Dư Tiểu Thảo giống như chuột nhỏ né tránh mèo, rón rén đi lên lầu hai, lại bị con trai của huyện lệnh đẩy cửa đi ra làm giật mình.
“Làm gì vậy? Giống như kẻ trộm vậy?” Ngô công tử rất ấn tượng với cô bé có tài nấu nướng này. Lần trước cô bé nấu canh cá, ngay cả tên Viên Duẫn Hi hay kén chọn kia cũng uống hai bát đầy. Vừa rồi nếu không phải Chu tam thiếu đứng ra xin tội cho, hắn cũng nhịn không được muốn xin giúp nàng.
Dư Tiểu Thảo ngượng ngùng sờ gáy, một bộ dáng ngượng ngùng. Nàng cẩn thận nhìn cánh cửa đã đóng sau lưng Ngô công tử, ngón trỏ đặt bên miệng làm động tác đừng lên tiếng, vừa chỉ chỉ gian phòng mình muốn vào. Sau đó vẫy tay với Ngô công tử, tiếp tục rón rén đi về phòng. Đến cạnh cửa, giống như bị kẻ gian đuổi vậy, nhanh chóng mở cửa ra lắc mình đi vào.
Ngô công tử quan sát toàn bộ những hành động của nàng, cảm thấy cô bé này rất hiểu chuyện, thú vị hơn mấy tiểu thư khuê các thích làm bộ làm tịch nhiều. Mặt hắn đầy ý cười lắc đầu.
“A Húc! Ngươi về rồi à?” Con trai huyện thái gia lên tiếng chào hỏi, lúc đi qua Dư Tiểu Thảo khẽ nhăn mày, nhỏ giọng nói, “A Húc, không phải đã báo trước để nay các ngươi không mở cửa tiếp khách sao? Sao lại có người khác ở đây vậy?”
Chu Tử Húc còn chưa kịp trả lời đã nghe thấy một giọng nói vang dội: “Ôi? Đây không phải là tiểu yêu tinh tuần sơn sao? Sao vậy? Ngươi cũng tới đây ăn cơm à?”
Hình như đã từng nghe giọng nói này ở đâu rồi, Dư Tiểu Thảo ngoái đầu nhìn, thấy một ông cụ mập đầu đội mũ ngà voi tử kim, mặc áo dài gấm vóc màu nâu sẫm, đai lưng màu vàng sáng khảm bảo ngọc, không phải là ông cụ râu bạc sáng nay nói chuyện “Bát tiên quá hải” suốt một đường với nàng sao?
Hóa ra ông cụ là khách quý của huyện lệnh Ngô! Nàng đã sớm nhận ra người này có lai lịch không tầm thường, không ngờ lại là quý nhân trong hoàng thất ở kinh thành! Ngươi hỏi nàng vì sao khẳng định ông cụ là người trong hoàng thất? Nói nhảm! Không phải người trong hoàng thất, ai dám đeo đai lưng màu vàng sáng chứ? Muốn tạo phản phải không?
Huyện lệnh Ngô là một người trung niên mặt mũi nho nhã, nói năng lịch sự. Ông có vẻ ngạc nhiên đánh giá cô bé mặc áo vải thô, khuôn mặt trẻ con, vóc dáng còn chưa lớn này, trong lòng không khỏi nghi ngờ: tại sao Thái thượng hoàng lại quen biết người dân ở nông thôn chứ?
Nhưng nghĩ đến cách ăn mặc của đoàn người đi theo Thái thượng hoàng, cũng không thắc mắc nữa. Thái thượng hoàng xuất thân nghèo khó, cũng không tỏ ra kiêu ngạo gì với những người dân bình thường xuất thân nghèo khó giống mình. Lúc cải trang đi tuần, quen với một hai người dân nghèo khó cũng không phải chuyện đáng ngạc nhiên.
“Ô? Người không phải lão gia gia cưỡi lừa buổi sáng sao?” Dư Tiểu Thảo cũng ra vẻ ngạc nhiên hỏi.
Thái thượng hoàng cười ha hả đi tới, đứng cách nàng hai bước chân, gật đầu nói: “Không sai! Buổi sáng vừa mới chia tay, giờ lại gặp lại, hai ta đúng là có duyên phận!”
Đôi mắt to như chuông đồng của ông cụ liếc mắt nhìn bốn phía, chép miệng nói: “Ngô huyện lệnh, ngươi đề cử tửu lâu này cũng chẳng ra gì! Giờ cũng đã tới giờ ăn cơm, ngoài chúng ta và tiểu cô nương này ra, không có vị khách nào khác. Xem ra đồ ăn ở đây cũng không ra gì! Nếu không thì đổi một tửu lâu khác đi?”
Chu tam thiếu và Dư Tiểu Thảo nhìn nhau, đầu đầy hắc tuyến: Huyện lệnh Ngô sớm đã bao trọn tửu lâu này, lấy đâu ra những người khác chứ?
Huyện lệnh Ngô cũng không dám nói mình vì chiêu đãi Thái thượng hoàng nên đã bao trọn tửu lâu nhà người ta. Thái thượng hoàng ra ngoài đi tuần ghét nhất người có tác phong phô trương lãng phí, nhất thời không biết trả lời sao.
Lúc này Dư Tiểu Thảo mở miệng nói giúp Trân Tu Lâu: “Lão gia gia, đồ ăn ở đây có ngon hay không, người ăn thử là biết!”
Tôi tớ thị vệ bên cạnh Thái thượng hoàng thầm bĩu môi, nghĩ: Một đứa bé còn chưa hiểu việc đời nói chuyện thì có bao nhiêu sức thuyết phục chứ? Nói ra không bằng đừng nói!
Tâm trạng Thái thượng hoàng hôm nay không tệ, có đứa bé này khơi dậy hứng thú: “Vậy à? Ngươi nói xem, nơi này có món gì ngon?”
Dư Tiểu Thảo không cần nghĩ nhiều nói: “Nhiều lắm! Người xem… Dê con hấp, chân gấu hấp, đuôi hươu con hấp, vịt hoa quay, gà con quay, ngỗng quay, vịt kho, gà sốt tương nướng, thịt muối, trứng muối, tiểu đỗ nhi, thịt nguội, lạp xưởng, bàn ăn thập cẩm, gà hun khói, dạ dày, heo hấp bát bảo, vịt nhồi xôi hấp, gà lôi tần, chim cút hầm, món kho thập cẩm, ngỗng kho, tôm kho, tôm xào, tôm nõn xào tái…”
Nàng đếm ngón tay, một hơi đọc bài vè đồng âm trước đây nàng cảm thấy hay ho, đọc tất cả hết ra còn chưa lấy hơi lần nào. Chu tam thiếu hai mắt mở to, âm thầm nghĩ lại trong tửu lâu nhà mình có nhiều món ăn như vậy sao? Sao hắn không biết nhỉ?
“A ui! Coi miệng lưỡi ngươi kìa! Luyện tập kể tên món ăn không tệ. Tiểu nha đầu làm công ở đây à?” Thái thượng hoàng nghe một bài vè đồng âm quen thuộc, che dấu nỗi mừng như điên trong lòng. Không nghĩ tới thế giới này, trừ ông cụ và tiểu tử thối trong nhà kia ra, còn có những người khác xuyên tới!
Bình tĩnh, ông phải bình tĩnh, nhất định không thể để lộ sơ hở, tránh để con thỏ nhỏ cơ trí này hoảng sợ chạy mất!
Không ngờ rằng Dư Tiểu Thảo lại bị lời ông cụ nói dọa sợ: Làm sao ông cụ biết mình đọc bài vè đồng âm “Kể tên món ăn”? Không lẽ ông cụ trước mặt này cũng là người xuyên không tới sao? Đậu má, thế giới này bị sao thế? Bị xuyên thành cái sàng rồi!
Bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh! Dù đối phương có phải người xuyên không tới hay không, cũng không thể để đối phương nhìn ra sơ hở gì!
Nàng lộ ra biểu cảm ngây thơ vô tội, cười híp mắt nói: “Lão gia gia, không phải người hỏi ta có món ngon gì sao? Ta mới kể tên món ăn ra cho ngươi đó! Thế nào, người có thích ăn hay không?”
. ????hanh nhấ???? ????ại || T????ù???? T????u????ện.Ⅴn ||
Oắt con này! Giả vờ, lại còn giả vờ! Thái thượng hoàng trong lòng thầm mắng “tiểu hồ ly”, cũng không vạch trần nàng, tiếp tục phối hợp nói: “Ừ, vừa rồi ngươi kể tên nhiều món ăn vừa nhanh vừa nhiều, lão già như ta trí nhớ không tốt, nhớ không được mấy cái! Như vậy đi, dọn vài món ngon trong tửu lâu lên là được!”
Chu tam thiếu dặn dò đại chưởng quỹ: “Đi, dọn mấy món ăn đặc sắc ngon miệng trong tửu lâu lên! Để khách quý nhận xét vài câu!”
“Tiểu nha đầu, ngươi ở lại giới thiệu đồ ăn cho chúng ta đi!” Thái thượng hoàng cười giống như sói xám đang dụ dỗ thỏ trắng nhỏ.
Dư Tiểu Thảo sờ sờ mũi, giọng nói có chút áy náy: “Xin lỗi, ta không phải người làm công ở đây, cho nên…”
“Tiểu nha đầu ngươi giỏi lắm! Vừa mới kể tên nhiều món ăn ngon như vậy, gợi lên hứng thú muốn ăn của ta, giờ lại tự nhiên đổi giọng… Ngươi muốn trêu chọc Ngũ gia ta sao?” Thái thượng hoàng biểu diễn tuyệt chiêu đổi sắc mặt, vốn là ông cụ bướng bỉnh tươi cười thân thiết, trong nháy mắt chuyển thành bề trên không giận mà uy. Khí thế đó khiến cho đám người đi cùng ông cụ không tránh khỏi mồ hôi lạnh đầm đìa.
Trong lòng Dư Tiểu Thảo “Thịch” một tiếng, đột nhiên hiểu được rằng uy nghiêm của người hoàng tộc là không thể xâm phạm, nhớ đến hoàng tộc quyền thần trong sách vui giận bất thường, một giây trước còn cười tủm tỉm, một giây sau có khi đã muốn mạng nhỏ của ngươi. Trong phút chốc khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng bị dọa sợ tới mức trắng bệch, vành mắt cũng đỏ.
Chu Tử Húc chống lại uy thế của khách quý, mở miệng xin tha cho nàng: “Xin Ngũ gia hãy nể tình nàng còn là hài tử, bỏ qua cho nàng đi! Ta đồng ý dùng tên họ bảo đảm, nàng tuyệt đối không có gì đùa bỡn và bất kính với người...”
“Ha ha... Tiểu tam tử Chu gia phải không? Thật ra rất có tình nghĩa, mạnh hơn đại bá ngươi nhiều đấy!” Biểu cảm của Thái thượng hoàng không giữ nổi ba phút, vừa cười như hoa, lại ôn nhu nói với Tiểu Thảo: “Tiểu nha đầu, không bị dọa sợ chứ? Sau này phải nhớ kỹ bài học này, không phải ai ngươi cũng có thể đắc tội!”
Thần kinh căng thẳng của Dư Tiểu Thảo đột nhiên thả lỏng, cái mũi không khỏi đau xót: Cho dù là cổ đại hay hiện đại, nàng cũng chỉ là một nhân vật nhỏ bé, cuộc sống không thể tùy ý vui vẻ. Cho dù là ở đâu, đều sẽ có giai cấp đặc quyền.
Thái thượng hoàng thấy hốc mắt nàng rưng rưng, không nhịn được sờ đầu nàng, giọng nói ôn hòa hơn nhiều: “Ấy! Khóc nhè rồi, rốt cuộc chỉ là đứa nhỏ, chưa trải qua sợ hãi. Chu Tiểu Tam, dọn lên vài món ngon cho tiểu cô nương này, Ngũ gia ta thanh toán! Vẫn còn nhỏ, đừng sợ đừng sợ…”
Cha con huyện lệnh Ngô bị thái độ nháy mắt biến đổi của Thái thượng hoàng dọa sợ ngây người. Đừng nghĩ Thái thượng hoàng bình thường cười ha hả, không kiêu ngạo, một khi thể hiện uy phong, đừng nói cô bé đó, ông đường đường là huyện lệnh cũng suýt chút nữa sợ són đái. Cô bé kia không sợ tới mức khóc lớn ngay tại chỗ đã coi như gan to lắm rồi.
Lại thấy giây tiếp theo, Thái thượng hoàng biến thành một ông cụ hòa ái dễ gần, vuốt tóc cô bé nông thôn kia, lại an ủi không ngừng. Nếu như không phải quần áo hai người khác biệt quá lớn, còn tưởng bọn họ là hai ông cháu đó!
Dư Tiểu Thảo cố gắng ép nước mắt trở về, nặn ra một nụ cười nói: “Lão gia gia, vừa rồi người thật đáng sợ. Còn đáng sợ hơn lúc gia gia ta nổi giận nữa… Ta cũng không muốn chậm trễ việc dùng cơm của người, Tiểu Thảo xin lui trước…”
Vừa nói, nàng nhẹ nhàng uốn gối thi lễ, lui về sau mấy bước, sau đó giống như có chó sói ở sau lưng truy đuổi nàng vậy, bay rất nhanh về trong hậu viện, lúc này mới hung hăng thở phào nhẹ nhõm. Ôi má ơi, quá dọa người! Sau này nàng vẫn nên thành thật ở trong nhà, cố gắng hết sức tránh tiếp xúc với mấy người quyền quý thì hơn!
Chu Tử Húc thì ở lại tự chiêu đãi khách quý, sau khi đại chưởng quỹ sắp xếp chỗ ngồi cho nhóm khách quý ở nhã gian xong, tới sau bếp dặn dò mọi người dọn thức ăn lên. Thấy Dư Tiểu Thảo vẫn còn sợ hãi ở trong sân, lấy tay chỉ nàng vài cái, miệng nói: “Ngươi đó, ngươi đó! Lần sau nói chuyện, làm việc phải cẩn thận một chút, đắc tội người không nên đắc tội, ai cũng không cứu được ngươi!”
Đại chưởng quỹ lớn hơn Dư Hải vài tuổi, rất thích đứa bé thông minh cơ trí này, coi như con cháu trong nhà mà đối xử. Chuyện vừa rồi, hắn cũng đổ mồ hôi lạnh thay nàng. Cũng may quý nhân không phải loại người tính toán so đo, có thù tất báo, bằng không cả người nhà của đứa bé này cũng sẽ gặp họa theo.
Dư Tiểu Thảo ngoan ngoãn gật đầu, nhỏ giọng hỏi một câu: “Bây giờ ta đi lên, sẽ không gặp phải bọn họ nữa chứ?”
“Sẽ không, khách quý đã ngồi hết rồi, ngươi mau lên đi, Dư huynh đệ còn nóng lòng chờ ngươi đó!” Đại chưởng quỹ nói xong, đi vào nhà bếp.
Dư Tiểu Thảo giống như chuột nhỏ né tránh mèo, rón rén đi lên lầu hai, lại bị con trai của huyện lệnh đẩy cửa đi ra làm giật mình.
“Làm gì vậy? Giống như kẻ trộm vậy?” Ngô công tử rất ấn tượng với cô bé có tài nấu nướng này. Lần trước cô bé nấu canh cá, ngay cả tên Viên Duẫn Hi hay kén chọn kia cũng uống hai bát đầy. Vừa rồi nếu không phải Chu tam thiếu đứng ra xin tội cho, hắn cũng nhịn không được muốn xin giúp nàng.
Dư Tiểu Thảo ngượng ngùng sờ gáy, một bộ dáng ngượng ngùng. Nàng cẩn thận nhìn cánh cửa đã đóng sau lưng Ngô công tử, ngón trỏ đặt bên miệng làm động tác đừng lên tiếng, vừa chỉ chỉ gian phòng mình muốn vào. Sau đó vẫy tay với Ngô công tử, tiếp tục rón rén đi về phòng. Đến cạnh cửa, giống như bị kẻ gian đuổi vậy, nhanh chóng mở cửa ra lắc mình đi vào.
Ngô công tử quan sát toàn bộ những hành động của nàng, cảm thấy cô bé này rất hiểu chuyện, thú vị hơn mấy tiểu thư khuê các thích làm bộ làm tịch nhiều. Mặt hắn đầy ý cười lắc đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.