Nông Viên Tự Cẩm Lâm Tiểu Uyển

Chương 121:

Quỹ Họa Tình Vũ

03/12/2022

Nhưng Chu Tử Húc hắn sao có thể chiếm lợi ích của bạn mình được? Hắn kiên trì nói: "Không được! Trân Tu Lâu của chúng ta đã chiếm không ít lợi từ Tiểu Thảo ngươi rồi! Sao có thể sử dụng không công công thức của ngươi được chứ? Ngươi có cần số tiền này hay không, đầu heo và lỗ tai heo kho kia, Trân Tu Lâu chúng ta vĩnh viễn sẽ không đưa hai món ăn này ra!"

Dư Tiểu Thảo mới vừa kiếm được ba trăm lượng và một miếng ngọc bội giá trị không rẻ, tâm tình rất tốt! Thật vất vả hào phóng một lần, kết quả người ta còn không cảm kích! Lại khuyên mấy câu, tính cách bướng bỉnh của Chu tam thiếu xuất hiện, chính là không đồng ý.

Đại chưởng quỹ của Trân Tu Lâu đứng ở một bên nhìn hai người không ngừng giằng co, hắn biết tính tình của ông chủ nhà mình, cho nên hỗ trợ khuyên Dư Tiểu Thảo: "Dư cô nương, ngươi không nên vì thu ba trăm lượng của chúng ta mà cảm thấy có lỗi. Dù sao chúng ta là dân làm ăn, Trân Tu Lâu chúng ta dùng công thức của ngươi, không lâu sau có thể kiếm được hai cái ba trăm lượng, ba cái thậm chí còn nhiều hơn ba trăm lượng nữa. Nếu như ngươi không nhận số tiền này, ngược lại là tổn thất của Trân Tu Lâu..."

Dư Tiểu Thảo thấy thái độ kiên quyết của Chu tam thiếu, nàng suy nghĩ một chút, nói: "Nếu như vậy, thì ta sẽ cho ngươi thêm một cái công thức vậy! Hai cái công thức, huynh trả năm trăm lượng đi! Sau này, nói không chừng ta sẽ còn nghĩ ra thêm nhiều công thức nữa, nếu như Trân Tu Lâu cần..."

"Cần, cần, dĩ nhiên cần!" Chu tam thiếu không nhìn được cướp lời Đại chưởng quỹ.

Chu tam thiếu không hề nghi ngờ tài nấu nướng của Dư Tiểu Thảo một chút nào, nếu như nàng có thể lấy đầu heo và ruột heo mà người khác không ăn làm nguyên liệu nấu ăn, lại còn làm thành món kho ngon như vậy, đổi thành nguyên liệu nấu ăn bình thường hoặc là thượng đẳng, chắc chắn sẽ ngon hơn đầu heo và ruột heo kho nhiều lần.

Trân Tu Lâu bắt đầu khai trương, Phúc Lâm Môn cấu kết với mấy cái tửu lâu trung đẳng, muốn chèn ép và loại trừ bọn họ. Khi đó, các tửu lâu lâu đời ở trấn Đường Cổ đã có khách hàng cố định, Trân Tu Lâu bọn họ có thể nói là sinh tồn ở trong khe hở.

Mà Chu gia, cũng lấy ngành ăn uống này làm thử thách cho Chu tam thiếu. Lúc Trân Tu Lâu đối mặt với việc bị chèn ép, cũng không có ý định nhúng tay. Chuyện này làm cho Phúc Lâm Môn càng phách lỗi hơn! Khó khăn ở trong đó, có thể tưởng tượng được.

Chính là sự xuất hiện của Dư Tiểu Thảo mang tới món ăn dầu hào khiến cho Trân Tu Lâu có thể bộc lộ tài năng ở giữa rất nhiều của hiệu lâu đời, hấp dẫn một nhóm khách hàng cố định, cũng chính là khách quen bây giờ, khiến cho Trân Tu Lâu ở trấn Đường Cổ mới có thể đứng vững gót, hơn nữa vẫn không ngừng cố gắng hướng tới vị trí đệ nhất tửu lâu

Chu tam thiếu tin rằng, có công thức món kho và cái gì đó không biết tên của Dư Tiểu Thảo, Trân Tu Lâu chắc chắn sẽ trở thành tửu lâu không ai có thể vượt qua ở trấn Đường Cổ. Sau này, Phúc Lâm Môn gì đó, căn bản không cần để vào mắt

Tầm mắt của Chu Tử Húc cũng không đơn thuần đặt ở trấn Đường Cổ nhỏ bé này, trời đất trong lòng hắn lớn hơn nhiều. Trân Tu ở kinh thành đã xây xong rồi, nếu muốn ở tên của tửu lâu xuất hiện tầng tầng lớp lớp ở kinh thành, lúc khai thác thị trường, e rằng chỉ có món ăn dầu hào là không đủ. Cộng thêm công thức hôm này Dư Tiểu Thảo cho, đoán chừng cũng có chút liên quan! Cho nên, qua lại thân thiết với đầu bếp thiên tài Dư Tiểu Thảo, đương nhiên là hắn cầu còn không được!

"Đừng kích động! Bình tĩnh, bình tĩnh!" Dư Tiểu Thảo cười tủm tỉm nhìn hắn khiến cho Chu Tử Húc cảm giác mình là một tiểu tử chưa biết sự đời. Mà người đem lại cho hắn cảm giác này, lại là một cô bé chưa tới chín tuổi!

Dư Tiểu Thảo nhón chân, vỗ vỗ bả vai hắn, nói: "Yên tâm đi! Dựa vào quan hệ của hai chúng ta, nếu sau này có thêm công thức, lẽ nào không nghĩ đến huynh hay sao? Cầm giấy bút tới viết công thức nhanh lên, ta còn có việc phải làm đấy!"

Đợi sau khi Chu tam thiếu chuẩn bị xong giấy bút, Dư Tiểu Thảo tỉ mỉ đọc ra phương pháp chế biến và nguyên liệu cần thiết cho món “Gà quay Phù Ly Tập”. Chu Tử Húc vô cùng nghiêm túc nhớ kỹ, không buông tha bất cứ chi tiết nào.

Xong, Dư Tiểu Thảo cười: "Món ăn này bên ngoài dầu trơn bóng loáng, thịt trắng ngần, vị ngon, mùi thơm đậm đà, thịt mềm rút xương, béo nhưng không ngán. Thử xương cũng có thể cảm nhận được mùi thơm. Đùi gà ăn ngay lúc còn nóng, thịt gà có thể rơi ra toàn bộ, vì thượng phẩm trong món ăn, ăn nguội ăn nóng đều được."



"Vừa nghe ngươi nói như vậy, nước miếng của ta cũng sắp chảy ra rồi!" Chu Tử Húc chép miệng một cái, lại lộ ra biểu cảm kinh ngạc, "Không nghĩ tới Tiểu Thảo ngươi, còn có thể xuất khẩu thành văn đấy!"

"Ha ha!" Dư Tiểu Thảo cười khan hai tiếng, nói, "Ta quá lắm chỉ lại lệ thuộc sách vở mà thôi! Không dối gạt ngươi, ta chỉ là vô tình nhặt được một quyển sách cổ có các công thức nấu ăn, học vài món ăn ở bên trong đó mà thôi!"

"Ngươi đấy! Miệng lưỡi giảo hoạt, cũng không biết là nói thật hay giả nữa! Mặc kệ ngươi học được từ đâu, ta hy vọng Trân Tu Lâu là bạn hợp tác duy nhất của ngươi!" Gương mặt tuấn mỹ của Chu Tử Húc mỉm cười, một thiếu niên mười ba mười bốn tuổi, đã có tiềm chất soái ca cực phẩm rồi.

"Sai!" Dư Tiểu Thảo giảo hoạt cười một tiếng, nói, "Phải nói là Chu tam thiếu ngươi là bạn hợp tác đáng tin cậy nhất của Dư Tiểu Thảo ta!"

"Được! Chu Tử Húc ta cuộc đời nhất định không phụ ngươi!" Chu Tử Húc lời thề son sắt.

Dư Tiểu Thảo phì một tiếng cười lên: "Lời nói này của ngươi thật giống như muốn cùng người ta bỏ trốn..."

"Thảo Nhi!" Đối với đứa con gái út này, trong lòng Dư Hải tràn đầy cảm giác vô lực. Lời này, là lời một cô gái nên nói hay sao? Trở về, phải để cho mẹ nàng dạy dỗ nàng thật tốt mới được!

"Được rồi, không nói nữa! Bên ngoài còn có người chờ chúng ta đấy!" Dư Tiểu Thảo tự biết mình lỡ lời, le lưỡi một cái, nói, "Nếu như lúc chế biến món kho và gà quay gặp gì đó khó khăn cứ tới tìm ta! Bản đầu bếp tự mình hướng dẫn, đảm bảo hiểu ngay!"

"Được!" Chu Tử Húc gật đầu thật mạnh một cái.

"Đúng rồi, Tam thiếu! Phạm vi giao thiệp của ngươi tương đối rộng, để ý giúp ta xung quanh trấn Đường Cổ có ai đang bán đất đai phì nhiêu hay không, bây giờ ta không thiếu tiền, chỉ cần giá cả hợp lý, trong vòng tám trăm lượng, đều có thể cân nhắc!"

Nếu cha không thể lên núi, cũng không ra biển đánh cá, vậy chỉ có mua thêm chút ruộng đất. Cho dù nhà mình không trồng, cho người khác thuê cũng không tồi.

Chu Tử Húc trầm ngâm chốc lát, nói: "Ngươi mua nhiều như vậy, nhà ngươi có thể trồng hết sao?"

Ruộng đất màu mỡ loại tốt nhất xung quanh trấn Đường Cổ cũng có chỉ tám hay chín lượng bạc một mẫu. Mùa đông này gặp tai nạn tuyết, bây giờ chính là thời kỳ giáp vụ, người bán ruộng đương nhiên không phải số ít, về giá cả có lẽ còn rẻ hơn một chút. Tám trăm lượng bạc, ruộng loại tốt nhất cũng có thể mua nổi hơn một trăm mẫu. Theo hắn biết, nhà Dư Tiểu Thảo cũng chỉ có một người lao động trung niên là Dư Hải, chân còn bị thương. Các nàng có thể trồng được hết sao?

"Trồng không hết thì có thể cho thuê! Thuê tá điền trồng, cũng có thể chứ!" Nghĩ đến nhà mình lập tức trở thành địa chủ, trong lòng Tiểu Thảo vô cùng vui vẻ.

Chu Tử Húc khẽ lắc đầu một cái, giống như không đồng ý nói: "Mua ruộng thu tiền thuê bao giờ mới có thể thu hồi lại vốn! Theo ta thấy, không bằng mua cửa hàng. Cho dù là nhà mình dùng để làm ăn, hay là cho thuê cũng lời hơn mua ruộng nhiều lắm!"

"Mua cửa hàng? Cửa hàng có địa thế tốt ở trấn Đường Cổ ai sẽ bán chứ? Địa thế không tốt, tiền thuê lại không cao..." Dư Tiểu Thảo cũng nghĩ tới việc mua cửa hàng, nhưng của hàng tốt, chỉ có thể nhìn không thể xin.



Chu Tử Húc mặt dãn ra nói: "Ai bảo ngươi mua cửa hàng ở trấn Đường Cổ chứ? Ta đây có một tin tức xác thực, nha môn có ý xây dựng bến tàu thành bến tàu lớn nhất phương Bắc. Nghe nói, giai đoạn trước bởi vì vấn đề tiền bạc cho nên định bán một vài cửa tiệm. Khả năng tăng giá trị trong đó, không cần ta nói, ngươi cũng có thể biết..."

Dư Tiểu Thảo nghe vậy, ánh mắt bỗng nhiên sáng rực. Nhà nước muốn mở rộng bến tàu? Đó thật sự là một cơ hội tốt trời ban! Trước giai đoạn đó, giá cả cửa hàng chắc chắn sẽ không quá cao.

Sau khi xây bến tàu, giá trị tăng lên tuyệt đối không thể lường được. Cuối thế kỷ hai mươi, cái gì có thể kiếm được tiền nhất? Chính là bất động sản! Nếu biết làm ăn, một cửa hàng giá cả rẻ nhất cũng có thể trở mình một phen!

"Được! Vậy thì mua cửa hàng...". Đam Mỹ Hiện Đại

Dư Tiểu Thảo đang muốn đưa ra quyết định, lại bị cha nàng cắt ngang: "Thảo Nhi! Có muốn về nhà bàn bạc với mẹ con một chút hay không?"

"Là do con sơ ý, quá mức kích động, quên xin ý kiến của cha! Cha, người nghiêng về bên mua đất, hay là mua cửa hàng?" Dư Tiểu Thảo lúc này mới ý thức được, bên cạnh nàng còn có người đứng đầu trong nhà ở đây. Nàng quá mức sơ ý rồi, lại bỏ quên cha mình.

Dư Hải yên lặng trong chốc lát, nói: "Thảo Nhi, theo lý thuyết, tám trăm lạng bạc này là do con kiếm được, con xử lý như thế nào đều không thể chê trách. Nhưng dù sao con cũng còn nhỏ tuổi, người làm cha là ta chỉ có thể nhắc nhở con một chút… Chuyện bến tàu, rốt cuộc có thể tin được hay không? Dù sao cũng là một khoản không nhỏ, nếu như..."

"Băn khoăn của Dư thúc rất có lý! Nhưng ta và công tử của huyện lệnh Ngô là bạn thân, chuyện xây dựng cảng biển, huyện lệnh Ngô trợ giúp khâm sai trong kinh tiến hành, công văn cũng đã được đưa đến huyện. Cho nên, ngài cứ việc yên tâm, sẽ không khiến khoản tiền này của mọi người mất đi đâu!" Chu Tử Húc đã nói như vậy rồi, nhất định là nắm chắc mười phần.

Dư Tiểu Thảo khuyên cha nói: "Cha, chuyện mua cửa hàng ở bến tàu, con thấy được đấy! Bến tàu lớn nhất phương Bắc, lượng người đi lại chắc chắn còn nhiều hơn so với trấn Đường Cổ bây giờ, mua cửa hàng tuyệt đối không thua thiệt được! Người nhìn đi, bây giờ chúng ta bán món kho, mỗi ngày dãi nắng dầm mưa gian khổ, quá khổ cực. Nếu như có cửa hàng, chúng ta có thể biến việc bán món kho thành làm ăn lớn. Nói không chừng, chưa tới mấy năm, tiệm món kho của chúng ta còn có tên tuổi hơn Trân Tu Lâu của Tam thiếu cũng không chừng!"

"Dư thúc, Tiểu Thảo nói đúng! Cho dù không bán món kho, lấy kích thước của bến tàu sau này, chuyển tay bán đi, ít nhất cũng có thể kiếm được năm, ba trăm lượng, đến lúc đó các ngươi muốn mua bao nhiêu ruộng đất, còn không phải người nói là được hay sao?" Chu Tử Húc đối với cơ hội làm ăn, vẫn là có khả năng quan sát nhất định.

Dư Hải vừa bị hai người nói như vậy thì cũng động lòng, chàng dùng sức nắm chặt tay mình, cắn răng đưa ra quyết định nói: "Được! Tám trăm lượng bạc, trước hết dùng để mua cửa hàng! Thảo Nhi, con phải chuẩn bị tâm lý, lỡ như thua lỗ, cũng không cho con khóc nhè đâu!"

Dư Tiểu Thảo liếc mắt, nói: "Thua lỗ thì thua lỗ thôi! Làm ăn có thắng thì có thua, đây là chuyện thường xảy ra! Hơn nữa, lỡ như vận khí của con thật sự đen đủi như vậy, thì cứ coi như hôm nay không kiếm được tám trăm lượng bạc là được rồi!"

Chu Tử Húc không nghĩ tới hai cha con nàng tuy xuất thân bần hàn nhưng thái độ với tiền vàng lại là cầm được thì buông được như vậy. Ấn tượng của hắn với Dư gia lại được nâng cao hơn rồi, ha ha cười một tiếng nói: "Ta dám đảm bảo, tuyệt đối không thua lỗ được! Nếu như thật sự thua lỗ, cứ tính cho ta, được chưa!"

"Sao có thể như vậy!" Dư Hải khoát tay lia lịa.

"Ai ya, cha! Bây giờ không còn sớm, chúng ta còn phải trở về hái rau cải cho quản gia Diêu đấy! Nhanh, đừng để cho người ta cho rằng chúng ta đổi ý!" Dư Tiểu Thảo cuối cùng cũng nhớ tới mình có hẹn với quản gia Diêu ở cửa sau của Trân Tu Lâu, cũng đã gần hai canh giờ trôi qua rồi, nếu không trở về nữa sẽ làm chậm trễ chuyện này!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Nông Viên Tự Cẩm Lâm Tiểu Uyển

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook