Nông Viên Tự Cẩm Lâm Tiểu Uyển
Chương 134:
Quỹ Họa Tình Vũ
03/12/2022
"Ta vừa nghĩ ra được món vịt muối, chưng cách thủy ở trong nồi, rồi tưới thêm chút nước muối là có thể ăn.” Mục đích chủ yếu Dư Tiểu Thảo đến lần này chính là chào hàng vịt muối, đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội thế này.
“Vịt muối? Tiểu Thảo, muội lại nghĩ ra công thức mới hả?” Chu Tử Húc phong trần mệt mỏi đi vào từ bên ngoài, công tử nhà huyện lệnh đi theo phía sau.
Dư Tiểu Thảo cười chào hỏi với hắn: “Tam thiếu, mới sáng sớm, huynh là vừa từ đâu đến vậy?”
Chu Tử Húc kêu lên: “Còn có thể từ đâu đến chứ? Dĩ nhiên là trở lại từ hiện trường thi công bến tàu rồi. Xưởng của chúng ta đã được xây dựng đến thời điểm quan trọng, mấy ngày nay ta đều tự mình đến công trường giám sát đấy!”
“Huynh vất vả rồi!” Trong lòng Dư Tiểu Thảo xuất hiện một loại kính trọng với thiếu niên nếu ở kiếp trước chỉ mới ở tuổi trung học cơ sở này. Rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, con trai của chuột biết đào hang, con trai nhà hoàng thương làm ăn buôn bán thì không cần phải bàn cãi gì nữa rồi!
Nụ cười tràn ngập khuôn mặt tuấn tú còn có chút trẻ con của Chu Tử Húc: "Xưởng của chúng ta có thể xây xong sớm hơn một chút, có vất vả hơn nữa cũng là đáng giá! Muội biết không, Tiểu Thảo? Ta đã nhận được hơn hai trăm đơn đặt hàng dầu hào đó! Dầu hào còn chưa có sản xuất mà đã được đặt hơn năm ngàn chai rồi. Đa số đều là các đại tửu lâu nổi tiếng của phương nam đặt trước đấy!"
"Ông chủ nhỏ Chu, thật là làm ăn thịnh vượng nha! Không biết lão phu có lộc ăn, giúp Trân Tu Lâu các ngươi đánh giá món “Vịt muối” mà Dư nha đầu mang tới hay không đây?" Ánh mắt của Viên Tư Niên vẫn luôn nhìn chằm chằm vào nửa con vịt muối, thấy hai người nói tới chuyện làm ăn, có chút không kiên nhẫn mở miệng hỏi.
Viên Duẫn Hi che mặt, xin ăn mà còn đúng lý hợp tình như vậy, trừ ông nội hắn ra chắc không còn ai nữa đâu! Lúc này hắn hận không thể không quen biết ông lão chỉ cần thấy ăn là ném hết mặt mũi này luôn.
Chu Tử Húc và Viên Duẫn Hi cũng xem như là bạn tốt, đối với tính cách của ông cụ Viên, hắn cũng đã nhìn quen rồi, nghe thấy thế thì trên mặt lộ vẻ chân thành: "Viên gia gia, cho dù người không có ở đây, tiểu tử cũng sẽ mời người mấy món ăn ngon nổi tiếng để người mở rộng tầm mắt. Sau này khi Trân Tu Lâu giới thiệu món ăn mới, nhất định phải qua cửa của người trước."
Viên Tư Niên được Tam thiếu tâng bốc đến lòng tràn đầy thoải mái, ông khí thế to lớn đi tới ngồi xuống một cái bàn trong sảnh, vuốt râu híp mắt nói: "Nha đầu, còn không mau dâng vịt muối lên đây?”
Chu Tử Húc nhìn sắc trời một chút, lúc này còn chưa tới giữa trưa, cũng vừa ăn xong điểm tâm không bao lâu, đã muốn bắt đầu ăn bữa trưa rồi? Hắn có thể hiểu tâm trạng không thể chờ đợi của Viên gia gia, ngay cả hắn cũng rất chờ mong được thưởng thức mùi vị của vịt muối đấy. Nhưng mà, cũng phải để cho người ta chuẩn bị một chút đúng không?
"Viên gia gia, sao có thể để cho người ngồi ở sảnh lớn được? Tiểu tử có giữ lại một nhã gian, mong người dời bước..."
"Không phải nói tất cả phòng bao đều đã được đặt trước rồi sao? Thế nào? Chu chưởng quỹ, ngươi xem thường lão phu hay sao?” Viên Tư Niên cởi ra áo khoác một đại nho, chính là một tiểu lão đầu tham ăn cố chấp.
Đại chưởng quỹ cười theo nói: "Viện trưởng Viên, nhã gian vừa nói tới kia là nơi nghỉ ngơi của ông chủ chúng ta, không tính được tính vào..."
"Không được tính vào? Mấy người ngoài kia có thể so sánh với lão phu hay sao? Duẫn Hi nhà chúng ta chính là bạn thân thiết cùng nhau lớn lên với thiếu gia nhà các ngươi! Ta là gia gia của Duẫn Hi, đương nhiên cũng là gia gia của ông chủ các ngươi! Ta có thể là người ngoài sao?" Viên Tư Niên giận dữ.
Chu Tam thiếu vội vàng giả vờ mắng: "Vậy là sao! Sau này để ý một chút, Viên gia gia cũng không phải là người ngoài! Về sau cũng không thể như vậy nữa!"
"Gia gia!" Viên Duẫn Hi thấy ông nội nhà mình còn muốn nói gì nữa, vội vàng cau mày nháy mắt với ông
Viên Tư Niên vểnh râu, trợn mắt nhìn cháu trai nhà mình một cái, dẫn đầu đi lên lầu hai.
"Lão gia tử này, càng già càng giống như đứa bé bướng bỉnh!" Ngô công Tử cười tủm tỉm nhìn bóng lưng bước đi như bay của ông cụ, giống như cảm khái nói.
Viên Duẫn Hi áy náy nói với Chu Tam thiếu: "Tử Húc, ta..."
"Lão gia tử nói đúng, hai chúng ta phân biệt ta ngươi làm gì? Không cần phải nói mấy lời khách sáo, cùng nhau nếm thử món ăn mới của Tiểu Thảo một chút đi! Ta dẫn Tiểu Thảo đến nhà bếp trước, đợi lát nữa mấy huynh đệ chúng ta cùng nhau uống hai chén!" Chu Tam thiếu vỗ vỗ bả vai của hắn, không để ý nói.
Dư Tiểu Thảo bĩu môi một cái, một đám con nít mà uống rượu gì chứ? Thật sự coi mình là ông chủ lớn rồi sao? Nhưng mà, nàng chỉ oán thầm ở trong lòng một chút, ngược lại cũng sẽ không nói thẳng ra mặt.
"Tam thiếu, huynh đi chiêu đãi khách của huynh đi, ta tự đi ra sau bếp là được!" Nơi Tiểu Thảo đi nhiều nhất ở Trân Tu Lâu chính là sau bếp. Không hề nói quá chút nào, nàng nhắm mắt cũng có thể tìm ra đường đi.
Nhưng Chu Tam thiếu lại cười nói: "Không sao cả, đều là huynh đệ nhà mình! Chưởng quỹ, đem lên một bình trà ngon!"
Chu Tam thiếu dẫn Dư Tiểu Thảo đến một phòng bếp bí mật ở tận cùng bên trong hậu viện, bên trong chỉ đầu bếp Vương và mấy đệ tử đáng tin cậy, tất cả những người khác đều bị cấm ra vào. Nói cách khác, đây là chỗ bí mật nhất của Trân Tu Lâu!
Chu Tử Húc thấy Tiểu Thảo còn xách hai con vịt trong tay, lập tức biết hôm nay nàng muốn truyền thụ công thức chế biến vịt muối, cho nên cố ý dẫn nàng tới chỗ này.
Đầu bếp Vương thấy Tiểu Thảo tới giống như nhìn thấy sư phụ của mình vậy, trong sự thân thiết còn mang theo chút kính trọng. Đệ tử đích truyền của ông cũng nhìn Tiểu Thảo bằng ánh mắt nóng bỏng, trong lòng vô cùng xúc động: Thật là nhìn người không thể nhìn bề ngoài, tiểu nha đầu ngư gia chưa tới mười tuổi này lại là người sáng tạo ra những món ăn quý giá chống đỡ nửa Trân Tu Lâu. Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, thật sự hắn cũng không dám tin.
"Ơ kìa! Ngươi coi ngươi kìa, đến thì cứ đến thôi, còn mang theo lễ vật làm gì?" Đầu bếp Vương nhận lấy con vịt trong tay Tiểu Thảo, nói đùa.
"Ừm! Thêm món ăn trưa cho ông chủ của thúc! Nếu như có thể phù hợp thì sẽ bàn tới mấy cái khác!" Dư Tiểu Thảo nhét nửa con vịt muối mình cầm vào trong tay đầu bếp Vương.
Đầu bếp Vương nhíu mày nhìn vịt muối trong tay, thầm nghĩ: Cái này không phải là vịt khô bình thường chứ? Sản phẩm Dư cô nương làm ra sao có thể không phải là tinh phẩm được? Bên trong chắc chắn có điều kì diệu!
"Còn chờ tới buổi trưa làm gì nữa? Tên béo ta đã không thể chờ đợi được nữa rồi! Phong Nhi, đem đi chưng cách thủy đi... Dư cô nương, còn có những quy trình chế biến gì khác hay không?" Đầu bếp Vương khiêm tốn thỉnh giáo.
Dư Tiểu Thảo lắc đầu một cái, nói: "Nước canh dùng để chưng vịt không nên đổ bỏ, ăn chung với nhau thì hương vị đầy đủ hơn! À, đúng rồi! Chỉ có nửa con vịt thôi, Viện trưởng viên của thư viện Vinh Hiên còn đang chờ được thưởng thức đấy!"
Dư Tiểu Thảo không thể không nhắc nhở đầu bếp Vương một tiếng, nếu không ông giữ vịt muối lại hết, ông cụ Viện trưởng Viên kia còn không ghi hận nàng hay sao? Người già như trẻ con, người già như trẻ con! Người đã già, phải dụ dỗ!
Con vịt này kho là chính, chưng cách thủy hai khắc là có thể đem lên. Lúc này nếu như có ai vào nhầm nhã gian, chắc chắn sẽ thấy một màn kì lạ thế này: Vẫn chưa tới giờ cơm, một đám người ngồi vây quanh ở bên cạnh bàn, như hổ rình mồi nhìn chằm chằm một đĩa thức ăn duy nhất trên bàn - vịt muối, giống như một đám chó sói vây quanh một con thỏ trắng nhỏ đáng thương vậy.
"Lão phu không khách sáo nữa!" Cuối cùng là Viên Tư Niên lớn tuổi da mặt dày cầm đũa lên đầu tiên, gắp lên một miếng thịt vịt trắng như tuyết, bỏ vào miệng chậm rãi nhai kỹ. Ông nhai rất chậm, ánh mắt hơi nheo lại, ngay cả râu cũng giống như đang bay lên.
"Bề ngoài đầy đặn, béo ngậy trắng trẻo, thịt mềm mại dẻo dai, ăn vào thơm mềm, dư vị vô tận." Rất lâu sau, Viên Tư Niên mới từ từ mở mắt dưới ánh mắt mong chờ của mọi người, môi nhẹ nhàng nhu động, giống như đang nhớ về vị ngon của vịt muối.
Đầu bếp Vương dưới sự đánh giá của Viên Tư Niên gắp một miếng thịt vịt bỏ vào miệng mình, sau khi thưởng thức, cũng đưa ra đánh giá rất cao: "Da xốp, xương giòn, thịt mềm, mặn nhạt vừa phải, béo mà không ngán, quắt mà không khô."
Ba người trẻ tuổi bao gồm cả Viên Duẫn Hi, mặc dù không có bình luận tinh xảo như hai người, nhưng cũng dùng hành động thực tế bày tỏ sự tán thưởng đối với món “vịt muối”.
Viên Tư Niên thấy mọi người sắp ăn hết thịt vịt vốn đã không có nhiều kia, cũng không quan tâm tới dư vị nữa, một mũi tên trúng hai con chim gắp lấy hai miếng thịt vịt cuối cùng, dưới ánh mắt tức giận của mọi người, nhàn nhã thưởng thức mỹ vị sau cùng.
Dư Tiểu Liên nhìn mấy người gọi là quý nhân vì một miếng thịt vịt mà suýt đánh nhau này, tưởng tượng về người có tiền trong lòng hoàn toàn tan biến. Thầm nghĩ: Tuổi đã cao, còn không cẩn thận có giáo dưỡng bằng em trai nhỏ nhà mình nữa!
"Dư cô nương, công thức món vịt muối này, vẫn bán cho chúng ta theo lệ cũ trước kia chứ?" Đại chưởng quỹ chỉ nếm được một miếng thịt vịt, trong lòng nhớ mãi không quên. Nếu về sau Trân Tu Lâu có thêm món ăn “vịt muối” này, còn có thể thiếu phần của chưởng quỹ là hắn hay sao?
Dư Tiểu Thảo nhìn Chu Tam thiếu một cái, cười nhạt không trả lời.
Sau khi Chu Tử Húc thấy gà quay bán chạy, đương nhiên biết được giá trị của món ăn này. Trong lòng hắn hiểu rất rõ, sau này khi có gà quay và vịt muối, Trân Tu Lâu không hề nói quá chắc chắn sẽ “đại phát tài”. Mà công thức của hai món ăn này, tất cả đều do thiếu nữ lạnh nhạt mà khéo léo này sáng tạo ra. Sau này, nói không chừng sẽ có thêm nhiều công thức mới lạ nữa. Nếu muốn hợp tác lâu dài, đương nhiên phải thả giây dài câu cá lớn. Như vậy xem ra, một công thức ba trăm lượng, thật sự không thể lấy được chỉ với giá đó.
"Ta có một đề nghị, Tiểu Thảo muội thấy có được hay không!" Chu Tử Húc dù sao cũng là người làm chuyện lớn, trong lòng rất nhanh đã có cách.
Dư Tiểu Thảo nhìn hắn, khóe miệng vẫn mang nụ cười nhạt, nhẹ giọng nói: "Tam Thiếu mời nói!"
"Vịt muối này và gà quay, coi như Tiểu Thảo muội dùng công thức đổi lấy cổ phần, sau này mỗi lần bán được một con gà quay hoặc vịt muối, sẽ chia cho muối một phần lời. Tiền chia có thể mỗi tháng kết toán một lần, cũng có thể mỗi năm kết toán một lần. Muội cảm thấy thế nào?" Một con gà quay, một phần lời chính là năm chỉ, gấp bốn lần số tiền Dư Tiểu Thảo muốn được chia. Như vậy có thể thấy thành ý của Chu tam thiếu.
Người ngồi ở đây không ai không biết lượng tiêu thụ gà quay của Trân Tu, một con gà quay chia năm chỉ, nếu tính một ngày thu được ít nhất năm mươi chỉ, một tháng cũng có thể được chia bảy trăm lượng bạc, một năm... Ngay cả đại nho Viên Tư Niên coi tiền như rác cũng không khỏi thầm hít một hơi.
Dư Tiểu Thảo cũng không phải loại người lòng tham không đáy, nàng cười lắc đầu nói: "Tam thiếu, huynh quá khách sáo rồi! Công thức làm gà quay đã bán cho huynh, huynh kiếm được nhiều hay ít cũng không liên quan gì tới ta. Tuy rằng ta chỉ là con gái của một gia đình nông dân, nhưng hai chữ “thành thật” ta vẫn làm được!”
Viên Tư Niên vuốt vuốt râu đẹp dưới cằm, nhẹ nhàng gật đầu một cái. Khoản thu mấy ngàn lượng bạc một năm, nói thôi liền thôi, chuyện này tuyệt đối không phải người bình thường có thể làm được. Gia giáo của Dư gia đúng là không hề tầm thường, có chị gái như vậy, phẩm cách của Dư Phàm chắc chắn cũng không thua kém. Trong Viên Tư Niên không khỏi xuất hiện suy nghĩ lại thu nhận thêm một đệ tử cuối cùng nữa.
“Vịt muối? Tiểu Thảo, muội lại nghĩ ra công thức mới hả?” Chu Tử Húc phong trần mệt mỏi đi vào từ bên ngoài, công tử nhà huyện lệnh đi theo phía sau.
Dư Tiểu Thảo cười chào hỏi với hắn: “Tam thiếu, mới sáng sớm, huynh là vừa từ đâu đến vậy?”
Chu Tử Húc kêu lên: “Còn có thể từ đâu đến chứ? Dĩ nhiên là trở lại từ hiện trường thi công bến tàu rồi. Xưởng của chúng ta đã được xây dựng đến thời điểm quan trọng, mấy ngày nay ta đều tự mình đến công trường giám sát đấy!”
“Huynh vất vả rồi!” Trong lòng Dư Tiểu Thảo xuất hiện một loại kính trọng với thiếu niên nếu ở kiếp trước chỉ mới ở tuổi trung học cơ sở này. Rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, con trai của chuột biết đào hang, con trai nhà hoàng thương làm ăn buôn bán thì không cần phải bàn cãi gì nữa rồi!
Nụ cười tràn ngập khuôn mặt tuấn tú còn có chút trẻ con của Chu Tử Húc: "Xưởng của chúng ta có thể xây xong sớm hơn một chút, có vất vả hơn nữa cũng là đáng giá! Muội biết không, Tiểu Thảo? Ta đã nhận được hơn hai trăm đơn đặt hàng dầu hào đó! Dầu hào còn chưa có sản xuất mà đã được đặt hơn năm ngàn chai rồi. Đa số đều là các đại tửu lâu nổi tiếng của phương nam đặt trước đấy!"
"Ông chủ nhỏ Chu, thật là làm ăn thịnh vượng nha! Không biết lão phu có lộc ăn, giúp Trân Tu Lâu các ngươi đánh giá món “Vịt muối” mà Dư nha đầu mang tới hay không đây?" Ánh mắt của Viên Tư Niên vẫn luôn nhìn chằm chằm vào nửa con vịt muối, thấy hai người nói tới chuyện làm ăn, có chút không kiên nhẫn mở miệng hỏi.
Viên Duẫn Hi che mặt, xin ăn mà còn đúng lý hợp tình như vậy, trừ ông nội hắn ra chắc không còn ai nữa đâu! Lúc này hắn hận không thể không quen biết ông lão chỉ cần thấy ăn là ném hết mặt mũi này luôn.
Chu Tử Húc và Viên Duẫn Hi cũng xem như là bạn tốt, đối với tính cách của ông cụ Viên, hắn cũng đã nhìn quen rồi, nghe thấy thế thì trên mặt lộ vẻ chân thành: "Viên gia gia, cho dù người không có ở đây, tiểu tử cũng sẽ mời người mấy món ăn ngon nổi tiếng để người mở rộng tầm mắt. Sau này khi Trân Tu Lâu giới thiệu món ăn mới, nhất định phải qua cửa của người trước."
Viên Tư Niên được Tam thiếu tâng bốc đến lòng tràn đầy thoải mái, ông khí thế to lớn đi tới ngồi xuống một cái bàn trong sảnh, vuốt râu híp mắt nói: "Nha đầu, còn không mau dâng vịt muối lên đây?”
Chu Tử Húc nhìn sắc trời một chút, lúc này còn chưa tới giữa trưa, cũng vừa ăn xong điểm tâm không bao lâu, đã muốn bắt đầu ăn bữa trưa rồi? Hắn có thể hiểu tâm trạng không thể chờ đợi của Viên gia gia, ngay cả hắn cũng rất chờ mong được thưởng thức mùi vị của vịt muối đấy. Nhưng mà, cũng phải để cho người ta chuẩn bị một chút đúng không?
"Viên gia gia, sao có thể để cho người ngồi ở sảnh lớn được? Tiểu tử có giữ lại một nhã gian, mong người dời bước..."
"Không phải nói tất cả phòng bao đều đã được đặt trước rồi sao? Thế nào? Chu chưởng quỹ, ngươi xem thường lão phu hay sao?” Viên Tư Niên cởi ra áo khoác một đại nho, chính là một tiểu lão đầu tham ăn cố chấp.
Đại chưởng quỹ cười theo nói: "Viện trưởng Viên, nhã gian vừa nói tới kia là nơi nghỉ ngơi của ông chủ chúng ta, không tính được tính vào..."
"Không được tính vào? Mấy người ngoài kia có thể so sánh với lão phu hay sao? Duẫn Hi nhà chúng ta chính là bạn thân thiết cùng nhau lớn lên với thiếu gia nhà các ngươi! Ta là gia gia của Duẫn Hi, đương nhiên cũng là gia gia của ông chủ các ngươi! Ta có thể là người ngoài sao?" Viên Tư Niên giận dữ.
Chu Tam thiếu vội vàng giả vờ mắng: "Vậy là sao! Sau này để ý một chút, Viên gia gia cũng không phải là người ngoài! Về sau cũng không thể như vậy nữa!"
"Gia gia!" Viên Duẫn Hi thấy ông nội nhà mình còn muốn nói gì nữa, vội vàng cau mày nháy mắt với ông
Viên Tư Niên vểnh râu, trợn mắt nhìn cháu trai nhà mình một cái, dẫn đầu đi lên lầu hai.
"Lão gia tử này, càng già càng giống như đứa bé bướng bỉnh!" Ngô công Tử cười tủm tỉm nhìn bóng lưng bước đi như bay của ông cụ, giống như cảm khái nói.
Viên Duẫn Hi áy náy nói với Chu Tam thiếu: "Tử Húc, ta..."
"Lão gia tử nói đúng, hai chúng ta phân biệt ta ngươi làm gì? Không cần phải nói mấy lời khách sáo, cùng nhau nếm thử món ăn mới của Tiểu Thảo một chút đi! Ta dẫn Tiểu Thảo đến nhà bếp trước, đợi lát nữa mấy huynh đệ chúng ta cùng nhau uống hai chén!" Chu Tam thiếu vỗ vỗ bả vai của hắn, không để ý nói.
Dư Tiểu Thảo bĩu môi một cái, một đám con nít mà uống rượu gì chứ? Thật sự coi mình là ông chủ lớn rồi sao? Nhưng mà, nàng chỉ oán thầm ở trong lòng một chút, ngược lại cũng sẽ không nói thẳng ra mặt.
"Tam thiếu, huynh đi chiêu đãi khách của huynh đi, ta tự đi ra sau bếp là được!" Nơi Tiểu Thảo đi nhiều nhất ở Trân Tu Lâu chính là sau bếp. Không hề nói quá chút nào, nàng nhắm mắt cũng có thể tìm ra đường đi.
Nhưng Chu Tam thiếu lại cười nói: "Không sao cả, đều là huynh đệ nhà mình! Chưởng quỹ, đem lên một bình trà ngon!"
Chu Tam thiếu dẫn Dư Tiểu Thảo đến một phòng bếp bí mật ở tận cùng bên trong hậu viện, bên trong chỉ đầu bếp Vương và mấy đệ tử đáng tin cậy, tất cả những người khác đều bị cấm ra vào. Nói cách khác, đây là chỗ bí mật nhất của Trân Tu Lâu!
Chu Tử Húc thấy Tiểu Thảo còn xách hai con vịt trong tay, lập tức biết hôm nay nàng muốn truyền thụ công thức chế biến vịt muối, cho nên cố ý dẫn nàng tới chỗ này.
Đầu bếp Vương thấy Tiểu Thảo tới giống như nhìn thấy sư phụ của mình vậy, trong sự thân thiết còn mang theo chút kính trọng. Đệ tử đích truyền của ông cũng nhìn Tiểu Thảo bằng ánh mắt nóng bỏng, trong lòng vô cùng xúc động: Thật là nhìn người không thể nhìn bề ngoài, tiểu nha đầu ngư gia chưa tới mười tuổi này lại là người sáng tạo ra những món ăn quý giá chống đỡ nửa Trân Tu Lâu. Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, thật sự hắn cũng không dám tin.
"Ơ kìa! Ngươi coi ngươi kìa, đến thì cứ đến thôi, còn mang theo lễ vật làm gì?" Đầu bếp Vương nhận lấy con vịt trong tay Tiểu Thảo, nói đùa.
"Ừm! Thêm món ăn trưa cho ông chủ của thúc! Nếu như có thể phù hợp thì sẽ bàn tới mấy cái khác!" Dư Tiểu Thảo nhét nửa con vịt muối mình cầm vào trong tay đầu bếp Vương.
Đầu bếp Vương nhíu mày nhìn vịt muối trong tay, thầm nghĩ: Cái này không phải là vịt khô bình thường chứ? Sản phẩm Dư cô nương làm ra sao có thể không phải là tinh phẩm được? Bên trong chắc chắn có điều kì diệu!
"Còn chờ tới buổi trưa làm gì nữa? Tên béo ta đã không thể chờ đợi được nữa rồi! Phong Nhi, đem đi chưng cách thủy đi... Dư cô nương, còn có những quy trình chế biến gì khác hay không?" Đầu bếp Vương khiêm tốn thỉnh giáo.
Dư Tiểu Thảo lắc đầu một cái, nói: "Nước canh dùng để chưng vịt không nên đổ bỏ, ăn chung với nhau thì hương vị đầy đủ hơn! À, đúng rồi! Chỉ có nửa con vịt thôi, Viện trưởng viên của thư viện Vinh Hiên còn đang chờ được thưởng thức đấy!"
Dư Tiểu Thảo không thể không nhắc nhở đầu bếp Vương một tiếng, nếu không ông giữ vịt muối lại hết, ông cụ Viện trưởng Viên kia còn không ghi hận nàng hay sao? Người già như trẻ con, người già như trẻ con! Người đã già, phải dụ dỗ!
Con vịt này kho là chính, chưng cách thủy hai khắc là có thể đem lên. Lúc này nếu như có ai vào nhầm nhã gian, chắc chắn sẽ thấy một màn kì lạ thế này: Vẫn chưa tới giờ cơm, một đám người ngồi vây quanh ở bên cạnh bàn, như hổ rình mồi nhìn chằm chằm một đĩa thức ăn duy nhất trên bàn - vịt muối, giống như một đám chó sói vây quanh một con thỏ trắng nhỏ đáng thương vậy.
"Lão phu không khách sáo nữa!" Cuối cùng là Viên Tư Niên lớn tuổi da mặt dày cầm đũa lên đầu tiên, gắp lên một miếng thịt vịt trắng như tuyết, bỏ vào miệng chậm rãi nhai kỹ. Ông nhai rất chậm, ánh mắt hơi nheo lại, ngay cả râu cũng giống như đang bay lên.
"Bề ngoài đầy đặn, béo ngậy trắng trẻo, thịt mềm mại dẻo dai, ăn vào thơm mềm, dư vị vô tận." Rất lâu sau, Viên Tư Niên mới từ từ mở mắt dưới ánh mắt mong chờ của mọi người, môi nhẹ nhàng nhu động, giống như đang nhớ về vị ngon của vịt muối.
Đầu bếp Vương dưới sự đánh giá của Viên Tư Niên gắp một miếng thịt vịt bỏ vào miệng mình, sau khi thưởng thức, cũng đưa ra đánh giá rất cao: "Da xốp, xương giòn, thịt mềm, mặn nhạt vừa phải, béo mà không ngán, quắt mà không khô."
Ba người trẻ tuổi bao gồm cả Viên Duẫn Hi, mặc dù không có bình luận tinh xảo như hai người, nhưng cũng dùng hành động thực tế bày tỏ sự tán thưởng đối với món “vịt muối”.
Viên Tư Niên thấy mọi người sắp ăn hết thịt vịt vốn đã không có nhiều kia, cũng không quan tâm tới dư vị nữa, một mũi tên trúng hai con chim gắp lấy hai miếng thịt vịt cuối cùng, dưới ánh mắt tức giận của mọi người, nhàn nhã thưởng thức mỹ vị sau cùng.
Dư Tiểu Liên nhìn mấy người gọi là quý nhân vì một miếng thịt vịt mà suýt đánh nhau này, tưởng tượng về người có tiền trong lòng hoàn toàn tan biến. Thầm nghĩ: Tuổi đã cao, còn không cẩn thận có giáo dưỡng bằng em trai nhỏ nhà mình nữa!
"Dư cô nương, công thức món vịt muối này, vẫn bán cho chúng ta theo lệ cũ trước kia chứ?" Đại chưởng quỹ chỉ nếm được một miếng thịt vịt, trong lòng nhớ mãi không quên. Nếu về sau Trân Tu Lâu có thêm món ăn “vịt muối” này, còn có thể thiếu phần của chưởng quỹ là hắn hay sao?
Dư Tiểu Thảo nhìn Chu Tam thiếu một cái, cười nhạt không trả lời.
Sau khi Chu Tử Húc thấy gà quay bán chạy, đương nhiên biết được giá trị của món ăn này. Trong lòng hắn hiểu rất rõ, sau này khi có gà quay và vịt muối, Trân Tu Lâu không hề nói quá chắc chắn sẽ “đại phát tài”. Mà công thức của hai món ăn này, tất cả đều do thiếu nữ lạnh nhạt mà khéo léo này sáng tạo ra. Sau này, nói không chừng sẽ có thêm nhiều công thức mới lạ nữa. Nếu muốn hợp tác lâu dài, đương nhiên phải thả giây dài câu cá lớn. Như vậy xem ra, một công thức ba trăm lượng, thật sự không thể lấy được chỉ với giá đó.
"Ta có một đề nghị, Tiểu Thảo muội thấy có được hay không!" Chu Tử Húc dù sao cũng là người làm chuyện lớn, trong lòng rất nhanh đã có cách.
Dư Tiểu Thảo nhìn hắn, khóe miệng vẫn mang nụ cười nhạt, nhẹ giọng nói: "Tam Thiếu mời nói!"
"Vịt muối này và gà quay, coi như Tiểu Thảo muội dùng công thức đổi lấy cổ phần, sau này mỗi lần bán được một con gà quay hoặc vịt muối, sẽ chia cho muối một phần lời. Tiền chia có thể mỗi tháng kết toán một lần, cũng có thể mỗi năm kết toán một lần. Muội cảm thấy thế nào?" Một con gà quay, một phần lời chính là năm chỉ, gấp bốn lần số tiền Dư Tiểu Thảo muốn được chia. Như vậy có thể thấy thành ý của Chu tam thiếu.
Người ngồi ở đây không ai không biết lượng tiêu thụ gà quay của Trân Tu, một con gà quay chia năm chỉ, nếu tính một ngày thu được ít nhất năm mươi chỉ, một tháng cũng có thể được chia bảy trăm lượng bạc, một năm... Ngay cả đại nho Viên Tư Niên coi tiền như rác cũng không khỏi thầm hít một hơi.
Dư Tiểu Thảo cũng không phải loại người lòng tham không đáy, nàng cười lắc đầu nói: "Tam thiếu, huynh quá khách sáo rồi! Công thức làm gà quay đã bán cho huynh, huynh kiếm được nhiều hay ít cũng không liên quan gì tới ta. Tuy rằng ta chỉ là con gái của một gia đình nông dân, nhưng hai chữ “thành thật” ta vẫn làm được!”
Viên Tư Niên vuốt vuốt râu đẹp dưới cằm, nhẹ nhàng gật đầu một cái. Khoản thu mấy ngàn lượng bạc một năm, nói thôi liền thôi, chuyện này tuyệt đối không phải người bình thường có thể làm được. Gia giáo của Dư gia đúng là không hề tầm thường, có chị gái như vậy, phẩm cách của Dư Phàm chắc chắn cũng không thua kém. Trong Viên Tư Niên không khỏi xuất hiện suy nghĩ lại thu nhận thêm một đệ tử cuối cùng nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.