Nông Viên Tự Cẩm Lâm Tiểu Uyển

Chương 185:

Quỹ Họa Tình Vũ

05/12/2022

Giọng nói của nàng ta hơi dừng lại, bởi vì nàng ta tuyệt vọng thấy cô mẫu đang cầm đũa lên, kẹp một con giun thìa biển cho vào miệng từ từ nhai. Tại sao? Cái thứ giống như sâu ghê tởm chết đi được thế này, không phải cô mẫu nên không ngừng ghét bỏ giống nàng ta sao? Cô mẫu thân phận cao quý, sao có thể ăn nó vào miệng được?

“Ừm! Thật sự rất tươi ngon. Trong thư cha nuôi của con khen giun thìa biển không dứt miệng, ta đã sớm muốn nếm thử mùi vị của nó như thế nào rồi. Tay nghề của Tiểu Thảo không tệ, món ăn này ta rất thích.” Phòng phu nhân lại nếm thêm miếng nữa mới dành ra chút rảnh rỗi mà không ngừng khen ngợi.

Trong lòng Hạ Phù Dung rất sụp đổ: Một người cao quý tao nhã như cô mẫu, sao có thể thích ăn sâu chứ….

Nhắc mới thấy, nội tâm của Phòng phu nhân này cũng thật là mạnh mẽ. Người bình thường nhìn thấy mấy loại sá sùng mềm nhũn mập mạp thế này đều sẽ xin miễn thứ cho kẻ bất tài rồi. Dư Tiểu Thảo vốn đang lo lắng sẽ khó ở chung với phu nhân Kinh thành lúc này cũng hoàn toàn yên tâm. Người mẹ nuôi này, thích ứng rất tốt!

Thức ăn con gái nhà mình tự làm đương nhiên phải cổ vũ rồi, hơn nữa tài nấu nướng của Tiểu Thảo rất phi phàm, nguyên liệu nấu ăn đơn giản nhất vào tay nàng cũng có thể làm ra những món ngon không giống nhau, khiến cho một người rất có khả năng kiềm chế như Phòng phu nhân cũng không nhìn được mà ăn đến căng bụng.

Màn đêm đã buông xuống, bóng cây đong đưa dưới ánh trăng như một dáng người đang thướt tha lay động, vầng trăng sáng treo trên ngọn cây, thỉnh thoảng có một con chim chậm rãi bay về rừng xẹt ngang qua, vẽ nên một bóng dáng xinh dẹp dưới ánh trăng vàng…

Đây cũng là lần đầu tiên Phòng phu nhân cảm nhận được bóng đêm lại mê người đến thế. Tường vây đá nguyên sơ, nhà đá sần sùi, sân vườn rộng lớn quang đãng… Tất cả đều nguyên sơ như vậy, loại môi trường đơn thuần tự nhiên thế này gột rửa trái tim của con người, làm cho Phòng phu nhân ở trong trạch viên đã lâu cảm thấy cả thể xác và tinh thần đều đang thả lỏng.

Tiểu Thảo bị Trân Châu và Linh Lung cướp đi việc rửa bát nhìn sắc trời một chút, chào tạm biệt với mẹ nuôi: “Mẹ nuôi, con phải về rồi. Người nghỉ ngơi sớm một chút đi, ngày mai con lại tới thăm mẹ.

“Trời cũng đã tối rồi, bé gái như con đi một mình trên đường núi sao ta có thể yên tâm được? Ta đưa con đi!” Phòng phu nhân tiện tay cầm lên một ngọn đèn lồng được vẽ một bức tranh hoa điểu tỉ mỉ tinh xảo, đi theo Tiểu Thảo ra cửa.

Tiểu Thảo vội nói: “Mẹ nuôi, trước kia con thường lên núi bắt thỏ rừng gà rừng các thứ với Hàm ca, đường núi này còn rất quen thuộc. Không cần đưa…”

“Khách sáo với mẹ nuôi cái gì? Tối nay ăn hơi nhiều, mẹ nuôi đi với con để tiêu cơm một chút.” Phòng phu nhân đốt đèn lồng, dắt tay Tiểu Thảo đi từ từ ra ngoài cửa lớn, Trân Châu thấy vậy thì vội vàng giao việc trong phòng bếp cho Linh Lung bước nhanh đuổi theo, nhận lấy đèn lồng trong tay chủ tử.

Nhà của Triệu gia rất lớn, sân cũng rất rộng, Hạ Phù Dung vừa đến một nơi xa lạ, thấy mọi người chuẩn bị đi ra ngoài thì cũng ngập ngừng theo sau.

Đường núi thanh âm u tĩnh mịch, bụi cây hai bên đường rơi xuống những cái bóng loang lổ. Hạ Phù Dung nhìn dãy núi tối đen, nghe thấy tiếng chim hót truyền đến bên tai thì sợ hãi trong lòng, vội vàng đi sát lại gần cô mẫu thêm một chút. Một trận gió thổi qua, bóng cây dưới đất đột nhiên đung đưa, Hạ Phù Dung căng thẳng trong lòng phát ra một tiếng kêu sợ hãi, dọa mọi người sợ hết cả hồn.

“Biểu tỷ, dọa người chết người mất, ngươi có thể đừng tạo nên không khí căng thẳng hay không!” Dư Tiểu Thảo trong bóng đêm cực kỳ xem thường.



Hạ Phù Dung ôm chặt lấy cánh tay còn lại của Phòng phu nhân, nghi thần nghi quỷ nhìn bụi cây mờ tối bên đường, rất sợ sẽ có một sinh vật không biết tên nào đó nhảy ra.

Sợ cái gì thì cái đó tới. Bất thình lình có một bóng đen lướt nhanh qua chân nàng ta, hơn nữa nàng ta còn có thể cảm nhận được thứ kia đạp lên đầu ngón chân mình một cái. Hạ Phù Dung phát ra một tiếng thét chói tai thảm thiết, ôm lấy Phòng phu nhân, dúi đầu vào trong ngực cô mẫu không dám ra.

Dư Tiểu Thảo hoàn toàn cạn lời, nhìn dáng người và cách đi của bóng đen vừa rồi, rõ ràng chỉ là một con thỏ rừng vị thành niên mà thôi, có cần phải kêu giống như giết lợn vậy không?

“Biểu tỷ đừng sợ, đó chỉ là một con thỏ hoang mà thôi. Núi Tây Sơn này chỉ có ở sâu trong núi mới có thể gặp được dã thú hung mãnh, bên này đa số chỉ có mấy động vật nhỏ không có tính công kích như thỏ rừng, gà rừng hay chồn gì đó thôi.” Dư Tiểu Thảo phổ cập khoa học cho Hạ đại tiểu thư.

Hạ Phù Dung không để ý tới nàng, dùng âm thanh run run nức nở nói: “Cô mẫu, chỗ này quá đáng sợ. Chúng ta về thôi!”

Phòng phu nhân vỗ vai an ủi cháu gái, cười nói: “Đừng sợ đừng sợ! Chúng ta đông người, còn có ánh đèn nữa, cho dù có dã thú cũng không dám tùy tiện đến đây đâu. Cháu chỉ vì vừa mới đổi một môi trường mới nên vẫn chưa thích ứng thôi. Qua mấy ngày nữa là sẽ có thể cảm nhận được vui thú của việc sống nơi thôn quê rồi. Chờ khi cô phụ của cháu được nghỉ, ta sẽ kêu chàng ấy dẫn mấy người chúng ta đi săn thú. Món ăn thôn quê do tự mình săn được ăn còn ngon hơn nữa.”

Dư Tiểu Thảo liên tục gần đầu trả lời: “Đúng vậy, đúng vậy! Nếu như có thể săn được hươu rừng thì càng tốt! Hương vị khi ăn thịt hươu nướng khỏi cần phải nói! Còn có thịt chồn nữa, mềm béo thơm ngon… Nước miếng của con cũng sắp chảy ra rồi!”

Phòng phu nhân cười ha ha sờ đầu Tiểu Thảo một cái, trong giọng nói mang theo cưng chiều: “Con đó! Y như một đứa bé tham ăn!”

Dư Tiểu Thảo nhớ đến khoảng thời gian trong khổ cực có vui vẻ trước kia, cười hì hì nói: “Mẹ nuôi, trước đây cha của con là một tay giỏi săn thủ trong thôn! Ông ấy thường lên núi cùng với Triệu bá bá, cũng chính là sư đệ của cha nuôi, mỗi lần đều có thể săn được không ít con mồi đấy! Cha con còn một mình săn giết một con lợn rừng lớn nữa, khoảng chừng hai, ba trăm cân ấy!”

Bóng đêm tĩnh mịch, toàn bộ núi rừng đều vang vọng giọng nói hí hửng của Tiểu Thảo. Phòng phu nhân hứng thú dạt dào lắng nghe, thỉnh thoảng còn chen miệng hỏi một câu, hứng nói chuyện của Tiểu Thảo càng cao hơn.

Hạ Phù Dung không cho là đúng mà bĩu môi một cái, nếu thật sự săn thú dễ như vậy còn làm ruộng làm cái gì? Nàng ta không nhịn được muốn vạch trần sự khoác lác của Tiểu Thảo: “Nếu tay nghề săn thú của cha ngươi tốt như vậy, nhà của ngươi còn trồng rau trồng dưa làm cái gì, cả nhà bận rộn vất vả như vậy làm gì?

Dư Tiểu Thảo không chút do dự nói: “Săn thú cũng có nguy hiểm, sao có thể an ổn như làm ruộng được? Từ sau khi cha bị gấu đen cắn bị thương, mẹ ta đã cấm không cho cha con ta lên núi nữa. Nhưng mà ngươi cũng đừng xem thường thu nhập trồng rau trồng dưa của nhà ta, còn kiếm nhiều hơn thôn trang của người nhà có tiền đó!”

Phòng phu nhân nghĩ tới thu nhập của cửa hàng dưa hôm nay, không khỏi đồng ý gật đầu một cái. Thôn trang của hồi môn của nàng ấy, một năm sản xuất nhiều nhất cũng chỉ được cỡ nghìn lượng bạc, thật không bằng thu nhập mấy ngày bán dưa của nhà Tiểu Thảo.

Hạ Phù Dung đối với việc nhà nông dốt đặc cán mai, hoàn toàn không tin lời của Tiểu Thảo. Nếu như làm ruộng có nhiều tiền vậy, những nông dân kia cũng không đến nỗi khố rách áo ôm, bụng ăn không đủ no như thế chứ? Chắc chắn là tiện nha đầu kia khoác lác rồi…

Nhưng mà, vừa rồi nha đầu chết tiệt kia nói cái gì? Trong núi có gấu đen? Nàng ta và cô mẫu còn có hai nha đầu, đều là đàn bà con gái ở giữa rừng núi thế này, nếu như có mãnh thú đi xuống núi, vậy thật sự không thể lường được rồi! Hạ Phù Dung không ngừng suy nghĩ linh tinh, lại bị dọa sợ đến hoa dung thất sắc, run run rẩy rẩy.



Vừa nói vừa cười như vậy, trong lúc vô tình đã đi đến trước cửa Dư gia. Lúc này Dư gia vốn nên yên tĩnh lại náo nhiệt không dứt.

Dư Tiểu Thảo và mẹ nuôi nhìn nhau một cái, vội vã bước nhanh hơn vào trong sân, lại nghe thấy giọng nói đặc biệt tức giận la hét của Vương Nhị Cẩu: “… Hơn nửa đêm không ngủ, chạy tới trốn trong ruộng dưa, không phải ăn trộm thì là cái gì? Chẳng lẽ tới ruộng dưa gặp tình lang à?”

Sau đó là tiếng quát tháo bén nhọn chói tai của đại bá mẫu: “Vương Nhị Cẩu, cái tên khốn khiếp nhà ngươi! Ngươi làm bẩn trong sạch của người khác, ta liều mạng với ngươi…”

Vợ Nhị Cẩu giọng nói tỉnh táo mang theo trách móc: “Đại Sơn tẩu tẩu, trước giờ Nhị Cẩu không biết ăn nói, có đắc tội, ta thay chàng nhận lỗi với tỷ. Tỷ cũng đừng tức giận, tỷ có thể nói thử xem tối lửa tắt đèn tỷ trốn trong ruộng dưa làm gì không?”

Lúc này, Dư Tiểu Thảo đã đi tới bên cạnh đám người, mượn ánh sáng của hai ngọn đèn lồng trong sân, nàng thấy cả Dư gia, trừ Tiểu Thạch Đầu đi học ở thị trấn, đều tập trung ở đây. Ngoài ra còn có vợ chồng Vương Nhị Cẩu và đại bá mẫu Lý thị cả người nhếch nhác cũng ở đây nữa.

Lý Quế Hoa bị vợ Nhị Cẩu chất vấn, ánh mắt lóe lên, ấp úng không biết trả lời thế nào. Hôm nay nàng ta đi đưa cơm cho con trai làm công ở bến tàu, thấy Vương Nhị Cẩu đang đẩy xe bán dưa hấu. Chuyện cả nhà Dư Hải mùa xuân không trồng khoai lang mà bất chấp khó khăn đi trồng cái thứ dưa hấu gì đó đã sớm truyền khắp thôn rồi. Việc trồng trọt dưa hấu trước giờ không phổ biến, Lý thị ôm tâm lý xem chuyện cười của cả nhà lão nhị, chờ dưa hấu bán không được bị thối hết.

Không ngờ lúc nàng ta đến bến tàu lại thấy mấy người buôn bán mặc quần áo quý giá đang vây quanh xe đẩy của Vương Nhị Cẩu, rối rít lấy bạc ra mua dưa hấu. Còn có khách vì tranh hai quả dưa hấu cuối cùng mà thiếu chút nữa đánh nhau.

Lặng lẽ tới gần dò xét, một quả dưa hấu thế mà những năm lượng bạc! Năm lượng bạc đủ cho một nhà bình thường chi tiêu tiết kiệm một năm rồi, vậy mà còn có nhiều đứa ngốc tranh nhau mua như vậy. Nghĩ tới mảnh đất chen đầy dưa hấu tròn vo của Dư Hải, trong lòng Lý thị giống như bị mèo cào một vuốt... Vậy phải có bao nhiêu bạc chứ? Lão nhị rõ ràng là sắp phát tài rồi đó!

Sau khi trở lại từ bến tàu, Lý thị bèn trốn trong phòng mình bắt đầu tính toán: Đợi đến tối, nàng ta mò mẫm đi tới ruộng nhà lão nhị hái hai quả dưa hấu ngày mai đem lên bến tàu bán, vậy chẳng phải sẽ có mười lượng bạc vào tay rồi sao? Nếu buổi tối gặp phải lão nhị trông dưa cũng không sợ, cứ nói cha mẹ muốn ăn dưa hấu, kêu nàng ta hái hai quả trở về là được rồi. Lão nhị còn có thể không cho hay sao?

Nhưng ngàn tính vạn tính, Lý thị lại không ngờ tới người trông dưa tối nay lại là Vương Nhị Cẩu khó đối phó nhất thôn! Dư Hải này đúng thật là, thứ quý giá như vậy lại để cho một người ngoài không đáng tin cậy trông chừng. Không sợ Vương Nhị Cẩu thích trộm gà trộm chó hái trộm hết dưa hấu trong ruộng hay sao?

Lý thị ấp úng không biết mở miệng như thế nào, Vương Nhị Câu thấy thế thì không bỏ qua nói: “Có thể làm gì được chứ? Đương nhiên là đi trộm đồ rồi! Lúc ban ngày, Lý thị này thấy ta bán dưa nên đỏ mắt, nên buổi tối muốn đến trộm mấy quả đi bán chứ gì! Đại Hải ca huynh còn nói gì mà hàng xóm láng giềng, không có ai đến trộm dưa đâu. Không nghĩ tới không đề phòng người ngoài mà lại phải đề phòng người trong nhà. Thật đúng với công kia: Ngàn phòng vạn phòng trộm nhà khó phòng mà!”

Lý thị miệng hùm gan sứa hét lớn: “Nhị Cẩu Tử, ngươi đừng có mà nói vớ vẩn! Ai trộm dưa? Dưa ở đâu chứ? Bắt trộm phải có chứng cứ, chứng cứ đâu?”

“Đó là vì ta phát hiện đúng lúc, ngươi còn chưa kịp ra tay thôi! Không ăn trộm dưa, tối lửa tắt đèn người chạy vào trong ruộng dưa làm cái gì?” Vương Nhị Cẩu không hề yếu thế nâng cao giọng nói.

“Ta... Ta đi ngang qua thôi không được sao?” Lý thị mạnh miệng nói láo.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nông Viên Tự Cẩm Lâm Tiểu Uyển

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook