Nông Viên Tự Cẩm Lâm Tiểu Uyển
Chương 195:
Quỹ Họa Tình Vũ
05/12/2022
Dư Tiểu Thảo bước tới kéo tay cha, kiên định nói: “Gia gia, không phải nhà con không tin người, mà là không tin bà ta! Lời nói suông không có căn cứ, vẫn là để bà ta lập chứng từ đi!”
Trương thị hai mắt trợn tròn, còn muốn nói nữa. Dư Hải chặn họng bà ta: “Hay là… Bà cảm thấy chúng ta báo quan sẽ tốt hơn?”
Trương thị lập tức như quả bóng xì hơi.
Dư Hàng chạy về nhà, mang giấy bút bình thường hay dùng để luyện chữ tới, Dư Tiểu Thảo thuật lại cho Dư Hàng ghi chép, nói rõ tội ác của Trương thị, hơn nữa ở đoạn cuối còn thêm lời bảo đảm của Trương thị: sau này thật lòng sửa đổi, không gây phiền phức cho nhà Dư Hải nữa. Cuối cùng để Trương thị ấn vân tay lên đó.
Tại sao lại là Dư Hàng ghi chép? Nguyên nhân rất đơn giản. Dù Tiểu Thảo học chữ nhanh nhất trong đám anh chị em nhưng bình thường nàng quá bận, lơ là việc luyện chữ. Cầm bút lông còn không viết đàng hoàng được, còn luôn kiểu cụt tay cụt chân (người ta viết chữ giản thể, được không?). Mỗi ngày Dư Hàng dù mệt dù muộn như thế nào cũng sẽ luyện viết hai tờ giấy to. Thiên phú của cậu không hề thấp, hơn nữa còn cố gắng, chữ viết đã ra hình ra dáng lắm rồi.
Dư Tiểu Thảo cẩn thận cất tờ giấy ngang với giấy thú tội này vào, hờ hững nói với Trương thị: “Một nhà chúng ta và bà sau này không còn quan hệ gì hết! Chúng ta sẽ không quấy rầy bà, cũng phiền bà đừng đến quấy rầy cuộc sống yên bình của nhà ta. Đây là sự tha thứ lớn nhất cũng là cực hạn của cha ta dành cho bà. Nếu như bà còn như trước nữa, vậy thì chờ gặp nhau ở quan phủ đi!”
Dư Thải Điệp ngất ở trước cửa đã tỉnh lại, nàng ấy nghe xong tội trạng của mẹ mình, khóc lóc ngã vào trong lồng ngực Trương thị. Trương thị ôm chặt con gái, ánh mắt quét về phía “Quỷ hồn” màu trắng ở xà nhà, run rẩy nói: “Ta đã nhận tội ấn vân tay, Đại Hải, có phải ngươi nên mời mẹ ngươi về không?”
Ánh mắt Dư Hải có chút đau thương, nhìn theo tầm mắt Trương thị chỉ thấy khoảng không trống rỗng. Khi mẹ chàng qua đời, chàng cùng lắm chỉ lớn như Tiểu Thạch Đầu bây giờ, hai mươi mấy năm trôi qua, khuôn mặt người mẹ từ ái trong mắt chàng đã dần dần phai mờ, giống như bị phủ một lớp bụi thật dày. Nếu như bây giờ chàng cũng có thể nhìn thấy mẹ một lần giống như Trương thị, chàng nhất định có thể nhớ kỹ bóng dáng của mẹ, khắc trong đầu thật sâu. Nhưng mà sao mẹ lại không hiện thân nhìn chàng chứ? Là trách chàng nhận kẻ gian làm mẹ hơn hai mươi năm sao? Nước mắt chua xót lặng lẽ chảy xuống…
Bàn tay nhỏ bé ấm áp của Dư Tiểu Thảo kéo bàn tay thô ráp của cha mình, dùng hành động an ủi và ủng hộ chàng. Thấy cha yên lặng không nói nhìn xà nhà chảy nước mắt, Tiểu Thảo thầm thở dài, nói với Trương thị:
“Có câu nói: Người không làm chuyện trái lương tâm không sợ nửa đêm bị quỷ gõ cửa. Nghi ngờ quá nhiều sinh ra ảo giác, tất cả đều là chuyện có lỗi bà làm với cha ta và bà nội ta, trong lòng nghi thần nghi quỷ mà thôi. Chỉ cần sau này bà thực hiện cam kết, không tới tìm nhà ta gây phiền phức, tin rằng bà nội ta cũng sẽ rộng lượng tha cho bà một con đường sống. Khuyên bà một câu: Ngẩng đầu ba thước có thần linh, bớt làm mấy chuyện trái lương tâm đi! Cha, chúng ta về thôi!”
Nói xong, cha con ba người rời khỏi sân trong tiếng gào thê lương của Trương thị. Dư Hàng và Tiểu Thảo một trái một phải đi cạnh Dư Hải. Tay của Tiểu Thảo từ đầu đến cuối vẫn nắm tay cha nàng, cổ vũ tinh thần cho cha. Giống như lúc nàng giả bệnh, cha chưa bao giờ nghĩ đến chuyện từ bỏ nàng.
Cảm nhận được tâm trạng đau đớn của cha mình, Tiểu Thảo lại càng hận Trương thị hơn, nàng dùng suy nghĩ nói chuyện với Tiểu Bổ Thiên Thạch: “Không thể bỏ qua cho lão yêu bà đó dễ dàng như vậy được. Không tra tấn bà ta mấy ngày không giải được mối hận trong lòng ta!”
[Được, giao cho ta!] Tiểu Bổ Thiên Thạch ghét ác như thù, xoa tay hầm hè, vẻ mặt tràn đầy phấn khích.
Trương thị thì thảm rồi, một khoảng thời gian sau đó gần như không dám ngủ. Bởi vì chỉ cần nhắm mắt lại sẽ thấy biểu tỷ nhìn chằm chằm bà ta bằng đôi mắt chảy máu, âm trầm không nói lời nào. Chịu đựng đôi mắt hung ác nhìn chằm chằm đó, có can đảm đến mấy cũng không cách nào ngủ được. Mất ngủ lâu dài khiến cho Trương thị mau chóng gầy đi trông thấy, chỉ mới vài ngày mà đầu đã bạc trắng, nếp nhăn cũng nhiều hơn, bọng mắt cũng sắp rủ xuống khóe miệng, cả người nhìn qua như già đi mười mấy tuổi, trạng thái tinh thần luôn không tốt, đây là chuyện mấy ngày sau.
“Thảo Nhi, con nói xem, có phải bà nội con có phải đang trách cha không? Nếu không sao lại không chịu gặp mặt cha chứ?” Dư Hải dừng bước, nhìn dãy núi đen sẫm dưới ánh trăng, cuối cùng cũng phá vỡ không gian yên lặng giữa ba người.
Tiểu Thảo vội nói: “Sao có thể chứ? Nói không chừng bà nội cũng đang tự trách. Ban đầu bà nội cũng bị lão thái bà Trương thị kia mê hoặc, vô cùng tín nhiệm bà ta, còn trăn trối muốn nhờ bà ta chăm sóc người và đại cô. Lão thái bà Trương thị kia phụ sự tín nhiệm và giao phó của bà nội. Tất cả đều là Trương thị sai, người không nên tự trách.”
Dư Hải lắc đầu một cách nặng nề: “Cha là đứa con trai bất hiếu, cũng sắp quên mẹ mình trông như thế nào…”
Chàng vừa dứt lời, trên con đường mòn phía trước có một bóng dáng trắng dần dần hiện lên, từ mơ hồ đến rõ ràng: Đó là một người phụ nữ có nụ cười dịu dàng, chưa đến ba mươi tuổi, mái tóc đen nhánh bọc ở trong một chiếc khăn chùm đầu hoa văn xanh trắng, ánh mắt nhìn Dư Hải tràn đây từ ái và yên tâm, một tiếng thở dài sâu kín truyền đến: “Hải Nhi của ta, khổ cho con rồi…”
“Mẹ…” Dư Hải nghẹn ngào gọi. Bóng dáng mẹ chàng dần dần trở nên rõ ràng trong đầu chàng, đây chính là dáng vẻ lúc mẹ chàng chưa bị bệnh, mẹ của chàng là người đẹp nhất, dịu dàng nhất, từ ái nhất trên đời này…
Bóng dáng này không chỉ Dư Hải nhìn thấy, Dư Hàng và Dư Tiểu Thảo cũng đều thấy. Tiểu Thảo trợn to hai mắt, trong lòng khen ngợi Tiểu Bổ Thiên Thạch: Bánh Trôi Nhỏ, ngươi vất vả rồi!
[Nhưng mà… Ta đã làm gì đâu? Yêu nghiệt phương nào, để bản thần thạch đi gặp bà ta…] Cái đuôi của mèo vàng nhỏ bên chân Tiểu Thảo cũng dựng lên, dáng vẻ giống như lúc nào cũng có thể chiến đấu.
Dư Tiểu Thảo vội cúi người tóm chặt đuôi nó, ôm vào trong ngực. Mặc kệ linh hồn hư ảo trước mắt này có phải Tiểu Bổ Thiên Thạch tạo ra hay không cũng không quan trọng nữa. Đối phương không có ác ý, mà tâm hồn bị thiếu sót của cha nàng được lấp đầy, vậy là đủ rồi…
“Mẹ, mẹ… hài nhi xin lỗi người, hu hu hu…” Dư Hải gần ba mươi tuổi quỳ trên con đường mòn, khóc giống như một đứa trẻ bị lạc đường.
Bóng dáng kia đau lòng nhìn Dư Hải, tiếng nói truyền đến từ trong gió: “Không, là mẹ nhìn nhầm người, làm khổ tỷ đệ con…”
“Mẹ… Hài nhi vô dụng, không thể ngăn việc tỷ tỷ bị gả đi xa…” Nghĩ đến chị gái mới gần mười bốn tuổi đã bị gả cho một tên góa vợ xa nhà vài trăm dặm, Dư Hải nhớ đến cảm giác bất đắc dĩ và đau buồn lúc đó, đôi mắt lại tràn ngập nước mắt.
Phụ nhân kia dường như không đành lòng, nhẹ nhàng tới gần Dư Hải, đôi tay gần như trong suốt đặt trên đỉnh đầu chàng, ôn nhu nói: “Không cần tự trách, tuy bên đó là nơi nghèo khó, tỷ phu đối xử với tỷ tỷ con rất tốt, cuộc sống của tỷ tỷ con bây giờ cũng không tệ… Hai tỷ đệ con đều là con của mẹ, nhất định phải sống thật tốt!”
Dư Hải lưu luyến ánh mắt ôn nhu của mẹ chàng, nhẹ giọng nói: “Mẹ, con xin nghe! Bây giờ cuộc sống của con không tệ, qua mấy ngày nữa con sẽ đón cả nhà tỷ tỷ qua đây, ở gần nhau, chăm sóc lẫn nhau.”
Phụ nhân cúi đầu suy tư trong chốc lát mới gật đầu nói: “Bên nhà tỷ phu con cũng không có ai, dọn đến cũng tốt. Nhưng mà chuyện này còn phải có sự đồng ý của tỷ phu… Hải Nhi cứ xem xét mà làm đi, trước nay con làm việc ổn thỏa, mẹ yên tâm.”
[Chủ nhân, ngươi mau thả ta ra! Quỷ hồn này chết oan, không đầu thai được nên trở thành cô hồn dã quỷ. Sống lâu dài oán khí tích tụ có khả năng hóa thành lệ quỷ tổn thương người khác. Để ta làm phép cho bà ấy, đưa bà ấy vào luân hồi mới là cánh đúng đắn.] Mèo vàng nhỏ thấy linh hồn này không có ý tổn thương người khác nên không bài xích như lúc đầu, nhưng mà phải diệt trừ hậu hoạn về sau.
Hình như có thể nghe thấy cuộc nói chuyện bằng suy nghĩ của Tiểu Bổ Thiên Thạch, phụ nhân kia dời tầm mắt sang người Tiểu Thảo. Dù lần đầu tiên đối mặt chuyện linh dị, nhưng ánh mắt và thái độ nhu hòa của phụ nhân này khiến cho người khác gần như quên mất bà ấy chỉ là một hồn phách.
Phụ nhân nhẹ nhàng bay đến trước mặt Tiểu Thảo, thấy nàng không sợ hãi chút nào, nhìn mình bằng đôi mắt trong veo bèn cười ôn nhu với nàng. Tiếp đó một giọng nói xuất hiện trong đầu Tiểu Thảo: “Con à, dù con là ai, đến từ nơi nào, xin con có lòng tốt sống thay cho đứa cháu gái số khổ của ta đi!”
Dư Tiểu Thảo lập tức cả kinh, ánh mắt nhìn phụ nhân tràn đầy kinh ngạc và sợ hãi! Bà, bà ấy làm sao biết nàng không phải Tiểu Thảo chính chủ chứ?
Phụ nhân nhẹ nhàng thở dài nói: “Con à, đừng sợ! Những năm này ta chưa từng dời nhà, mỗi chuyện xảy ra trong nhà ta đều nắm rõ. Khi cháu gái ta bị vỡ trán, ta đã tận mắt nhìn thấy hồn phách của nó bị người của địa phủ dẫn đi, cũng thấy hồn phách dị thế của con sống lại trên người cháu gái ta. Hồn phách của con trắng tinh, không có một chút ác ý nào, nên ta mới không ra tay ngăn cản. Cũng may lúc đó ta không ra tay. Cảm ơn con đã vì làm tất cả mọi thứ ngôi nhà này…”
[Đúng đó, may mà bà ấy không nhúng tay vào, nếu không thì chủ nhân ngươi sẽ hồn phi phách tán. Lúc đó linh lực của ta quá ít, chỉ đủ để đưa ngươi xuyên qua thời không, nếu như mà bà ấy ra tay, ta khó mà làm gì được!] Tiểu Bổ Thiên Thạch nghĩ lại mà sợ.
Dư Hải thấy linh hồn của mẹ mình dừng lại trước mặt con gái, trong ánh mắt con gái có chút sợ hãi. Người cha nhị thập tứ hiếu như chàng vội ôm bờ vai nhỏ yếu của con gái, an ủi nói: “Thảo Nhi đừng sợ, bà ấy là bà nội của con! Sẽ không tổn thương con đâu!”
Giọng nói của phụ nhân kia tiếp tục vang lên trong đầu nàng: “Cha con nói không sai, nhân duyên gặp gỡ tình cờ này, con sống lại trong cơ thể cháu gái ta, vậy ta cũng coi như là bà nội con. Lúc đầu ta không ra tay ngăn cản con, bây giờ đương nhiên cũng không làm gì con.”
Phụ nhân dùng tiếng nói cả ba đều có thể nghe được nói: “Tiểu Thảo, con là một đứa nhỏ ngoan, bà nội nên cảm ơn con…”
Dư Hải vội nói tiếp: “Đúng đó mẹ! Nếu không nhờ có Tiểu Thảo, nhà chúng ta hiện giờ còn không có gì ăn ấy! Tiểu Thảo chính là thiện tài đồng nữ được Thần Tài chỉ điểm đó!”
Phụ nhân cười gật đầu, giọng nói của bà ấy lại xuất hiện trong đầu Tiểu Thảo: “Trên người con có thần vật, có thể đưa ta vào luân hồi. Tâm nguyện của ta ở thế gian đã hoàn thành, cũng đến lúc rời đi rồi…”
Trương thị hai mắt trợn tròn, còn muốn nói nữa. Dư Hải chặn họng bà ta: “Hay là… Bà cảm thấy chúng ta báo quan sẽ tốt hơn?”
Trương thị lập tức như quả bóng xì hơi.
Dư Hàng chạy về nhà, mang giấy bút bình thường hay dùng để luyện chữ tới, Dư Tiểu Thảo thuật lại cho Dư Hàng ghi chép, nói rõ tội ác của Trương thị, hơn nữa ở đoạn cuối còn thêm lời bảo đảm của Trương thị: sau này thật lòng sửa đổi, không gây phiền phức cho nhà Dư Hải nữa. Cuối cùng để Trương thị ấn vân tay lên đó.
Tại sao lại là Dư Hàng ghi chép? Nguyên nhân rất đơn giản. Dù Tiểu Thảo học chữ nhanh nhất trong đám anh chị em nhưng bình thường nàng quá bận, lơ là việc luyện chữ. Cầm bút lông còn không viết đàng hoàng được, còn luôn kiểu cụt tay cụt chân (người ta viết chữ giản thể, được không?). Mỗi ngày Dư Hàng dù mệt dù muộn như thế nào cũng sẽ luyện viết hai tờ giấy to. Thiên phú của cậu không hề thấp, hơn nữa còn cố gắng, chữ viết đã ra hình ra dáng lắm rồi.
Dư Tiểu Thảo cẩn thận cất tờ giấy ngang với giấy thú tội này vào, hờ hững nói với Trương thị: “Một nhà chúng ta và bà sau này không còn quan hệ gì hết! Chúng ta sẽ không quấy rầy bà, cũng phiền bà đừng đến quấy rầy cuộc sống yên bình của nhà ta. Đây là sự tha thứ lớn nhất cũng là cực hạn của cha ta dành cho bà. Nếu như bà còn như trước nữa, vậy thì chờ gặp nhau ở quan phủ đi!”
Dư Thải Điệp ngất ở trước cửa đã tỉnh lại, nàng ấy nghe xong tội trạng của mẹ mình, khóc lóc ngã vào trong lồng ngực Trương thị. Trương thị ôm chặt con gái, ánh mắt quét về phía “Quỷ hồn” màu trắng ở xà nhà, run rẩy nói: “Ta đã nhận tội ấn vân tay, Đại Hải, có phải ngươi nên mời mẹ ngươi về không?”
Ánh mắt Dư Hải có chút đau thương, nhìn theo tầm mắt Trương thị chỉ thấy khoảng không trống rỗng. Khi mẹ chàng qua đời, chàng cùng lắm chỉ lớn như Tiểu Thạch Đầu bây giờ, hai mươi mấy năm trôi qua, khuôn mặt người mẹ từ ái trong mắt chàng đã dần dần phai mờ, giống như bị phủ một lớp bụi thật dày. Nếu như bây giờ chàng cũng có thể nhìn thấy mẹ một lần giống như Trương thị, chàng nhất định có thể nhớ kỹ bóng dáng của mẹ, khắc trong đầu thật sâu. Nhưng mà sao mẹ lại không hiện thân nhìn chàng chứ? Là trách chàng nhận kẻ gian làm mẹ hơn hai mươi năm sao? Nước mắt chua xót lặng lẽ chảy xuống…
Bàn tay nhỏ bé ấm áp của Dư Tiểu Thảo kéo bàn tay thô ráp của cha mình, dùng hành động an ủi và ủng hộ chàng. Thấy cha yên lặng không nói nhìn xà nhà chảy nước mắt, Tiểu Thảo thầm thở dài, nói với Trương thị:
“Có câu nói: Người không làm chuyện trái lương tâm không sợ nửa đêm bị quỷ gõ cửa. Nghi ngờ quá nhiều sinh ra ảo giác, tất cả đều là chuyện có lỗi bà làm với cha ta và bà nội ta, trong lòng nghi thần nghi quỷ mà thôi. Chỉ cần sau này bà thực hiện cam kết, không tới tìm nhà ta gây phiền phức, tin rằng bà nội ta cũng sẽ rộng lượng tha cho bà một con đường sống. Khuyên bà một câu: Ngẩng đầu ba thước có thần linh, bớt làm mấy chuyện trái lương tâm đi! Cha, chúng ta về thôi!”
Nói xong, cha con ba người rời khỏi sân trong tiếng gào thê lương của Trương thị. Dư Hàng và Tiểu Thảo một trái một phải đi cạnh Dư Hải. Tay của Tiểu Thảo từ đầu đến cuối vẫn nắm tay cha nàng, cổ vũ tinh thần cho cha. Giống như lúc nàng giả bệnh, cha chưa bao giờ nghĩ đến chuyện từ bỏ nàng.
Cảm nhận được tâm trạng đau đớn của cha mình, Tiểu Thảo lại càng hận Trương thị hơn, nàng dùng suy nghĩ nói chuyện với Tiểu Bổ Thiên Thạch: “Không thể bỏ qua cho lão yêu bà đó dễ dàng như vậy được. Không tra tấn bà ta mấy ngày không giải được mối hận trong lòng ta!”
[Được, giao cho ta!] Tiểu Bổ Thiên Thạch ghét ác như thù, xoa tay hầm hè, vẻ mặt tràn đầy phấn khích.
Trương thị thì thảm rồi, một khoảng thời gian sau đó gần như không dám ngủ. Bởi vì chỉ cần nhắm mắt lại sẽ thấy biểu tỷ nhìn chằm chằm bà ta bằng đôi mắt chảy máu, âm trầm không nói lời nào. Chịu đựng đôi mắt hung ác nhìn chằm chằm đó, có can đảm đến mấy cũng không cách nào ngủ được. Mất ngủ lâu dài khiến cho Trương thị mau chóng gầy đi trông thấy, chỉ mới vài ngày mà đầu đã bạc trắng, nếp nhăn cũng nhiều hơn, bọng mắt cũng sắp rủ xuống khóe miệng, cả người nhìn qua như già đi mười mấy tuổi, trạng thái tinh thần luôn không tốt, đây là chuyện mấy ngày sau.
“Thảo Nhi, con nói xem, có phải bà nội con có phải đang trách cha không? Nếu không sao lại không chịu gặp mặt cha chứ?” Dư Hải dừng bước, nhìn dãy núi đen sẫm dưới ánh trăng, cuối cùng cũng phá vỡ không gian yên lặng giữa ba người.
Tiểu Thảo vội nói: “Sao có thể chứ? Nói không chừng bà nội cũng đang tự trách. Ban đầu bà nội cũng bị lão thái bà Trương thị kia mê hoặc, vô cùng tín nhiệm bà ta, còn trăn trối muốn nhờ bà ta chăm sóc người và đại cô. Lão thái bà Trương thị kia phụ sự tín nhiệm và giao phó của bà nội. Tất cả đều là Trương thị sai, người không nên tự trách.”
Dư Hải lắc đầu một cách nặng nề: “Cha là đứa con trai bất hiếu, cũng sắp quên mẹ mình trông như thế nào…”
Chàng vừa dứt lời, trên con đường mòn phía trước có một bóng dáng trắng dần dần hiện lên, từ mơ hồ đến rõ ràng: Đó là một người phụ nữ có nụ cười dịu dàng, chưa đến ba mươi tuổi, mái tóc đen nhánh bọc ở trong một chiếc khăn chùm đầu hoa văn xanh trắng, ánh mắt nhìn Dư Hải tràn đây từ ái và yên tâm, một tiếng thở dài sâu kín truyền đến: “Hải Nhi của ta, khổ cho con rồi…”
“Mẹ…” Dư Hải nghẹn ngào gọi. Bóng dáng mẹ chàng dần dần trở nên rõ ràng trong đầu chàng, đây chính là dáng vẻ lúc mẹ chàng chưa bị bệnh, mẹ của chàng là người đẹp nhất, dịu dàng nhất, từ ái nhất trên đời này…
Bóng dáng này không chỉ Dư Hải nhìn thấy, Dư Hàng và Dư Tiểu Thảo cũng đều thấy. Tiểu Thảo trợn to hai mắt, trong lòng khen ngợi Tiểu Bổ Thiên Thạch: Bánh Trôi Nhỏ, ngươi vất vả rồi!
[Nhưng mà… Ta đã làm gì đâu? Yêu nghiệt phương nào, để bản thần thạch đi gặp bà ta…] Cái đuôi của mèo vàng nhỏ bên chân Tiểu Thảo cũng dựng lên, dáng vẻ giống như lúc nào cũng có thể chiến đấu.
Dư Tiểu Thảo vội cúi người tóm chặt đuôi nó, ôm vào trong ngực. Mặc kệ linh hồn hư ảo trước mắt này có phải Tiểu Bổ Thiên Thạch tạo ra hay không cũng không quan trọng nữa. Đối phương không có ác ý, mà tâm hồn bị thiếu sót của cha nàng được lấp đầy, vậy là đủ rồi…
“Mẹ, mẹ… hài nhi xin lỗi người, hu hu hu…” Dư Hải gần ba mươi tuổi quỳ trên con đường mòn, khóc giống như một đứa trẻ bị lạc đường.
Bóng dáng kia đau lòng nhìn Dư Hải, tiếng nói truyền đến từ trong gió: “Không, là mẹ nhìn nhầm người, làm khổ tỷ đệ con…”
“Mẹ… Hài nhi vô dụng, không thể ngăn việc tỷ tỷ bị gả đi xa…” Nghĩ đến chị gái mới gần mười bốn tuổi đã bị gả cho một tên góa vợ xa nhà vài trăm dặm, Dư Hải nhớ đến cảm giác bất đắc dĩ và đau buồn lúc đó, đôi mắt lại tràn ngập nước mắt.
Phụ nhân kia dường như không đành lòng, nhẹ nhàng tới gần Dư Hải, đôi tay gần như trong suốt đặt trên đỉnh đầu chàng, ôn nhu nói: “Không cần tự trách, tuy bên đó là nơi nghèo khó, tỷ phu đối xử với tỷ tỷ con rất tốt, cuộc sống của tỷ tỷ con bây giờ cũng không tệ… Hai tỷ đệ con đều là con của mẹ, nhất định phải sống thật tốt!”
Dư Hải lưu luyến ánh mắt ôn nhu của mẹ chàng, nhẹ giọng nói: “Mẹ, con xin nghe! Bây giờ cuộc sống của con không tệ, qua mấy ngày nữa con sẽ đón cả nhà tỷ tỷ qua đây, ở gần nhau, chăm sóc lẫn nhau.”
Phụ nhân cúi đầu suy tư trong chốc lát mới gật đầu nói: “Bên nhà tỷ phu con cũng không có ai, dọn đến cũng tốt. Nhưng mà chuyện này còn phải có sự đồng ý của tỷ phu… Hải Nhi cứ xem xét mà làm đi, trước nay con làm việc ổn thỏa, mẹ yên tâm.”
[Chủ nhân, ngươi mau thả ta ra! Quỷ hồn này chết oan, không đầu thai được nên trở thành cô hồn dã quỷ. Sống lâu dài oán khí tích tụ có khả năng hóa thành lệ quỷ tổn thương người khác. Để ta làm phép cho bà ấy, đưa bà ấy vào luân hồi mới là cánh đúng đắn.] Mèo vàng nhỏ thấy linh hồn này không có ý tổn thương người khác nên không bài xích như lúc đầu, nhưng mà phải diệt trừ hậu hoạn về sau.
Hình như có thể nghe thấy cuộc nói chuyện bằng suy nghĩ của Tiểu Bổ Thiên Thạch, phụ nhân kia dời tầm mắt sang người Tiểu Thảo. Dù lần đầu tiên đối mặt chuyện linh dị, nhưng ánh mắt và thái độ nhu hòa của phụ nhân này khiến cho người khác gần như quên mất bà ấy chỉ là một hồn phách.
Phụ nhân nhẹ nhàng bay đến trước mặt Tiểu Thảo, thấy nàng không sợ hãi chút nào, nhìn mình bằng đôi mắt trong veo bèn cười ôn nhu với nàng. Tiếp đó một giọng nói xuất hiện trong đầu Tiểu Thảo: “Con à, dù con là ai, đến từ nơi nào, xin con có lòng tốt sống thay cho đứa cháu gái số khổ của ta đi!”
Dư Tiểu Thảo lập tức cả kinh, ánh mắt nhìn phụ nhân tràn đầy kinh ngạc và sợ hãi! Bà, bà ấy làm sao biết nàng không phải Tiểu Thảo chính chủ chứ?
Phụ nhân nhẹ nhàng thở dài nói: “Con à, đừng sợ! Những năm này ta chưa từng dời nhà, mỗi chuyện xảy ra trong nhà ta đều nắm rõ. Khi cháu gái ta bị vỡ trán, ta đã tận mắt nhìn thấy hồn phách của nó bị người của địa phủ dẫn đi, cũng thấy hồn phách dị thế của con sống lại trên người cháu gái ta. Hồn phách của con trắng tinh, không có một chút ác ý nào, nên ta mới không ra tay ngăn cản. Cũng may lúc đó ta không ra tay. Cảm ơn con đã vì làm tất cả mọi thứ ngôi nhà này…”
[Đúng đó, may mà bà ấy không nhúng tay vào, nếu không thì chủ nhân ngươi sẽ hồn phi phách tán. Lúc đó linh lực của ta quá ít, chỉ đủ để đưa ngươi xuyên qua thời không, nếu như mà bà ấy ra tay, ta khó mà làm gì được!] Tiểu Bổ Thiên Thạch nghĩ lại mà sợ.
Dư Hải thấy linh hồn của mẹ mình dừng lại trước mặt con gái, trong ánh mắt con gái có chút sợ hãi. Người cha nhị thập tứ hiếu như chàng vội ôm bờ vai nhỏ yếu của con gái, an ủi nói: “Thảo Nhi đừng sợ, bà ấy là bà nội của con! Sẽ không tổn thương con đâu!”
Giọng nói của phụ nhân kia tiếp tục vang lên trong đầu nàng: “Cha con nói không sai, nhân duyên gặp gỡ tình cờ này, con sống lại trong cơ thể cháu gái ta, vậy ta cũng coi như là bà nội con. Lúc đầu ta không ra tay ngăn cản con, bây giờ đương nhiên cũng không làm gì con.”
Phụ nhân dùng tiếng nói cả ba đều có thể nghe được nói: “Tiểu Thảo, con là một đứa nhỏ ngoan, bà nội nên cảm ơn con…”
Dư Hải vội nói tiếp: “Đúng đó mẹ! Nếu không nhờ có Tiểu Thảo, nhà chúng ta hiện giờ còn không có gì ăn ấy! Tiểu Thảo chính là thiện tài đồng nữ được Thần Tài chỉ điểm đó!”
Phụ nhân cười gật đầu, giọng nói của bà ấy lại xuất hiện trong đầu Tiểu Thảo: “Trên người con có thần vật, có thể đưa ta vào luân hồi. Tâm nguyện của ta ở thế gian đã hoàn thành, cũng đến lúc rời đi rồi…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.