Nông Viên Tự Cẩm Lâm Tiểu Uyển
Chương 207:
Quỹ Họa Tình Vũ
06/12/2022
Một lát sau, đầu nhỏ của Chu San Hô cũng ngoi lên. Nàng ấy kêu gọi Tiểu Thảo: “Thế nào, có thu hoạch gì không?”
Tiểu Thảo lắc đầu, thất vọng nói: “Không có!”
Chu San Hô cười an ủi: “Có lẽ là vì gần bờ biển quá nên không có thứ tốt. Người lặn giỏi có thể nín thở ở dưới nước tận mấy phút đó. Nếu không chúng ta lặn sâu xuống lần nữa thử xem nhé?”
Tiểu Liên ở trên bờ thấy kỹ thuật bơi của em gái rất tốt, lại có Chu San Hô quan tâm bèn cạy thịt mã nha trong dải đá ngầm. Em gái có vẻ rất thích dùng nó nấu canh ăn, sau khi ở riêng bận rộn quá nên không có thời gian ra biển, rất ít có cơ hội ăn cảnh hải sản em gái nấu! Tiểu Liên đặt áo ngoài của em gái lên nơi khô ráo trên đá ngầm, cúi người bận rộn.
Tiểu Thảo dần dần lặn xuống sâu trong biển, nhưng mà kỹ thuật nín thở của nàng còn kém, thường thường vừa lặn xuống đáy biển đã phải ngoi lên hít thở, bận rộn nửa ngày không có một chút thu hoạch nào, nàng cảm thấy nản.
Đột nhiên giọng nói cười nhạo của Tiểu Bổ Thiên Thạch xuất hiện trong đầu nàng: [Ngươi cứ như vậy chắc đến lúc trời tối cũng chẳng thu hoạch được gì đâu. Có cần bản thần thạch ra tay giúp ngươi không?]
Tiểu Thảo có chút mệt mỏi đạp nước, không nhịn được hỏi: “Nói thừa! Nếu ngươi có thể giúp sao không nói sớm? Tránh ở một bên xem náo nhiệt hả?”
[Thái độ gì đấy? Bản thần thạch mất hứng, không giúp ngươi nữa!] Tiểu Bổ Thiên Thạch kiêu ngạo hừ lạnh, dáng vẻ rất không vui.
[Không giúp thì thôi! Ai thèm chứ!” Dư Tiểu Thảo mới không chấp nhận tính cách của nó đó! Rốt cuộc ai là chủ nhân chứ? Nàng hít một hơi thật sâu, lại lặn xuống biển.
Tiểu Bổ Thiên Thạch nghẹn cả nửa ngày không nói nên lời, rất muốn phủi tay không để ý nàng nữa. Nhưng mà mấu chốt trong việc khôi phục linh lực của nó là phải giúp đỡ chủ nhân, chỉ hấp thu linh khí trời đất thì khi nào nó mới có thể khôi phục thời kì toàn thịnh chứ!
Dù rất giận nhưng Tiểu Bổ Thiên Thạch vẫn ra tay. Nó ngưng tụ linh lực thành một vòng bảo vệ trong suốt xung quanh Tiểu Thảo, Tiểu Thảo giống như bị một bong bóng trong suốt bao bọc, nước biển căn bản không tới gần nàng được, lực ép của nước từ bốn phía cũng biến mất trong nháy mắt.
Tiểu Thảo nén giận nhìn màn thần kì trước mắt, cảm giác như mình đang ở trong thế giới cổ tích vậy. Bong bóng trong suốt dần dần chìm xuống đáy, những con cá nhỏ đáng yêu tò mò bơi tới chỗ nàng từ bốn hướng, miệng nhẹ nhàng chạm vào bong bóng bao bọc quanh nàng, lại giống như chạm vào lớp màng trong suốt bên ngoài, có thể nhìn thấy nhưng không thể tiến vào.
Nhất thời nhìn đến thất thần, Tiểu Thảo quên cả thở, nhịn thở đến mặt mũi đỏ bừng, nghĩ muốn nhanh ngoi lên lấy hơi. Giọng nói khó nghe của Tiểu Bổ Thiên Thạch lại xuất hiện: [Ngươi ngốc à! Ở trong bong bóng bảo vệ của ta có thể hô hấp bình thường. Ôi… Sao ta lại có chủ nhân ngu như vậy? Ngươi nhịn thở đến chết đi!]
Trong lòng Tiểu Thảo vô cùng xem thường, thử thở một hơi, quả nhiên một hớp không khí trong lành thẳng đến phế phủ, khiến cho ngực nàng vì nhịn thở mà có chút đau thấy thoái mái hơn nhiều. Nàng vươn tay ra khỏi bong bóng bảo vệ lại phát hiện không bị ngăn cản. Nàng nhìn xung quanh một lượt, thử dùng ý nghĩ khống chế bong bóng tiến về phía một con hải sâm lớn béo mập ở dưới đáy biển. Đúng như nàng nghĩ, nàng đi tới chỗ con hải sâm rất nhanh, vươn tay bắt được con hải sâm đang ngọ nguậy thân thể.
“Con hải sâm này lớn thật, chất lượng chắc không tệ, cuối cùng cũng có chút thu hoạch.” Tiểu Thảo bỏ hải sâm vào trong giỏ trúc bên hông, tiếp tục tiến sâu hơn về phía biển.
Nhưng mà vị sợ Tiểu Liên lo lắng nên thỉnh thoảng nàng cũng ngoi lên lấy hơi, sau đó lại lặn xuống biển. Có bong bóng bảo vệ từ linh lực của Tiểu Bổ Thiên Thạch, tốc độ di chuyển trong nước của nàng không bị cản trở, người cũng linh hoạt hơn nhiều.
Tiểu Bổ Thiên Thạch rảnh rỗi không có việc gì làm nên cũng chỉ dẫn cho Tiểu Thảo bắt mấy con hải sản có giá trị. Hải sâm, bào ngư, còn có tôm hùm… đều đã ở trong túi Tiểu Thảo.
Đáy biển giống như bảo tàng chưa bị khám phá, hoàn toàn hiện ra trước mặt Dư Tiểu Thảo. Giỏ trúc bên hông Tiểu Thảo khá nhỏ, không chứa được bao nhiêu. Nàng ở dưới đáy biển kén cá chọn canh, lúc thì thấy con hải sâm này quá nhỏ, lúc lại thấy con tôm hùm kia không đủ béo, chỉ chăm tìm một số hải sản cực phẩm. Nếu như người khác biết đồ mình cầu còn không được bị nàng vứt như vứt rác, không biết sẽ bị bao nhiêu người khinh bỉ đó!
Đúng lúc giỏ trúc nàng mang theo chứa không nổi nữa, xa xa có một đám bóng đen khổng lồ đang bơi đến. Tiểu Thảo hốt hoảng, cho rằng mình gặp phải đàn cá mập, đang định chạy trốn lại bị Tiểu Bổ Thiên Thạch cười nhạo: [Chạy cái gì, đúng là quỷ nhát gan! Đấy là một đàn cá heo, tính tình khá hiền lành, sẽ không tấn công người đâu!]
Cá heo? Nàng cùng lắm chỉ nhìn thấy cá heo biểu diễn trên ti vi, biết đó là một loài động vật rất đáng yêu. Nàng yên lặng bơi dưới đáy biển, nhìn những bóng đen phía xa xa. Quả nhiên sau khi những bóng đen kia đến gần, nàng cuối cùng cũng nhìn rõ dáng vẻ của bọn nó: Cả người sáng bóng, hình dáng rất đẹp, động tác bơi nhanh nhẹn nhẹ nhàng, cái miệng hơi cong lên như đang mỉm cười.
Đàn cá heo hình như rất thích nàng, vây quanh nàng bơi qua bơi lại, có một con cá heo đáng yêu màu xanh da trời nhẹ nhàng cọ cọ đầu về phía nàng, giống như một đứa nhỏ muốn được yêu thương.
Dư Tiểu Thảo nhẹ nhàng cười, vươn tay ra xoa đầu con cá heo nhỏ không sợ người này. Cá heo nhỏ cũng không né tránh, miệng nhẹ nhàng mổ mổ tay nàng, hơi ngứa, chọc nàng cười.
Tiểu Thảo biến hình bong bóng bảo vệ của nàng, để nó dính sát trên người nàng, giống như làn da thứ hai vậy. Nhưng mà bong bóng bảo vệ vẫn không ngừng cung cấp không khí cho nàng. Tiểu Thảo ôm người con cá heo nhỏ, cá heo nhỏ đưa nàng đi tham quan đáy biển. Qua bong bóng linh lực trong suốt, nàng nhìn thấy trọn vẹn cảnh sắc dưới đáy biển.
Đá ngầm ở đáy biển, có đủ các loại san hô dài ngắn, có cái màu đỏ sừng hươu, có cái màu hồng nhạt của hoa cỏ, có cái màu tím của cây cương rồng…còn có các màu sắc mà con người không nghĩ ra nữa, khiến Dư Tiểu Thảo hoa cả mắt.
Các loại cá nhỏ bơi quanh Tiểu Thảo, có loại toàn thân đầy sọc rực rỡ, có loại đỉnh đầu đội mũ đỏ, có loại cắm rất nhiều cờ như võ tướng trong kinh kịch vậy, còn có loại tròn vo giống con nhím… đều vây quanh Tiểu Thảo không chịu rời đi.
Dưới sự giúp đỡ của cá heo nhỏ, nàng trở thành khách du lịch dưới đáy biển, tham quan hết phong cảnh dưới đáy biển. Trong lúc đó nàng còn nhặt được không ít bào ngư cực phẩm, thu hoạch phong phú.
Tiểu Thảo chơi cùng cá heo nhỏ rất vui vẻ, quên cả thời gian. Đến khi Tiểu Liên đã đào được không ít thịt mã nha, chuẩn bị về nhà ăn cơm trưa thì nhìn ra biển, nhưng phát hiện ngoài Chu San Hô thỉnh thoảng nổi lên mặt biển ra, em gái nàng ấy không có một chút phản hồi nào.
Giỏ trúc trong tay Tiểu Liên rơi xuống đất, không để ý mình không mặc áo chống nước, lao về phía biển, điên cuồng bơi ra biển. Khả năng bơi của Tiểu Liên không tệ, rất nhanh đã bơi tới bên cạnh Chu San Hô. Chờ khi Chu San Hô ngoi lên đã bị Tiểu Liên bắt được.
“Tỷ có thấy tiểu muội của ta không? Lần cuối tỷ thấy muội ấy là lúc nào?” Giọng nói của Tiểu Liên run rẩy, vội hỏi.
Trong lòng Chu San Hô cũng hoảng sợ, nàng ấy nhìn xung quanh một chút, mặt biển rất yên tĩnh. Nàng ấy suy nghĩ một lát, nói: “Lần cuối ta thấy muội ấy chắc là ba mươi phút trước nhỉ? Lúc ta ngoi lên mặt nước vừa lúc xê dịch thời gian với muội ấy một xíu, cho nên không sai được đâu…”
Tiểu Liên sắc mặt trắng bệch, nức nở nói: “Ta quan sát mười lăm phút rồi cũng không thấy muội ấy ngoi lên. Muội… Muội ấy nhất định đã xảy ra chuyện rồi! Ta đáng chết, không nên đi đào thịt mã nha. Lần đầu tiên tiểu muội xuống biển ta nên nhìn chằm chằm con bé mọi lúc, một khi có gì không thích hợp thì phải xuống biển tìm con bé. Làm sao bây giờ? Cũng không biết tiểu muội xảy ra chuyện vào lúc nào… Không được, ta phải đi tìm con bé…”
Chu San Hô cũng hoảng hồn, cũng không biết chính xác thời gian, biển khơi mênh mông như vậy, đi đâu tìm người bây giờ! Hàng năm người chết ở biển đâu có ít?
“Tiểu Liên, muội đừng vội! Nói không chừng Tiểu Thảo chỉ là bơi ra xa quá thôi… Nhìn kìa! Bên kia có bóng người, chúng ta bơi qua đó xem có phải Tiểu Thảo không!” Chu San Hô kinh ngạc phát hiện xa xa có một cái đầu nhỏ ngoi lên trên mặt nước, một lúc sau lại lặn xuống.
Trong lòng Tiểu Liên cháy lên hy vọng, nàng cố gắng dẹp yên hốt hoảng trong lòng, nàng nhất đinh không thể rối loạn tay chân, em gái vẫn đang chờ nàng đến tìm mà!
Hai người cố gắng bơi về phía bóng người kia.
“Ôi? Ngươi không phải tiểu cô nương bán đồ kho ở thôn Đông Sơn sao? Sao xuống biển mà không mặc áo chống nước?” Tiểu Liên thất vọng phát hiện người này là một thiếu niên da đen bóng, ngũ quan tuấn tú.
Tiểu Liên khóc lên: “Tiểu muội! Nhất định là tiểu muội xảy ra chuyện rồi. Nếu như muội ấy có gì bất trắc, ta cũng không muốn sống nữa! Hu…”
Thiếu niên tay chân luống cuống nhìn Tiểu Liên, không lẽ hắn nói sai nên dọa khóc tiểu cô nương nhà người ta rồi?
“Ngươi… ngươi đừng khóc! Có chuyện gì, cần ta giúp đỡ không?” Thiếu niên mày rậm rối như tơ vò, quan tâm hỏi.
Chu San Hô ở bên cạnh cũng nức nở nói: “Tiểu muội nhà muội ấy lặn xuống nước với ta, ba mươi phút rồi còn chưa ngoi lên. Ngươi có thấy một người dáng dấp rất giống muội ấy không?”
Biểu cảm của thiếu niên da đen trở nên nghiêm túc, chậm rãi lắc đầu nói: “Nơi này khá vắng, ít người tới. Trừ các ngươi, ta không thấy ai khác. Nhưng mà… ngươi trước tiên đừng khóc, ta giúp ngươi tìm nhé, có khi còn chưa bơi xa đâu!”
“Tiểu muội ta… lần đầu tiên xuống nước, trước đây chưa từng học bơi… Ta đáng chết, sao lại không ở bên cạnh trông chừng con bé chứ? Hu hu…” Tiểu Liên khóc đến khó thở.
Lòng thiêu niên da đen khá nặng nề, lần đầu tiên xuống nước nhất định không bơi xa, ba mươi phút còn chưa ngoi lên, nhất định là lành ít dữ nhiều. Nhìn tiểu cô nương trước mặt khóc thảm sắp thành lệ nhân như vậy, thiếu niên vẫn an ủi nói: “Đừng khóc, ta tìm xung quanh thử xem, có khi sẽ phát hiện ra. Ngươi… chờ ở đây nhé…”
Tiểu cô nương khóc sưng cả mắt, nếu cứ như vậy lặn xuống nước, khó nói có xảy ra chuyện không lắm. Hắn để một tiểu cô nương khác trông chừng nàng ấy mới bơi ra xa, không ngừng lặn xuống biển từng lượt một cố gắng tìm kiếm.
Lúc Dư Tiểu Thảo nhớ ra mình đã ở dưới đáy biển ngây ngốc quá lâu đã là nửa tiếng sau. Cá heo nhỏ hình như cảm nhận được ý định của nàng, nâng nàng nổi lên mặt biển, trong miệng phát ra tiếng kêu “A a...” hình như muốn giữ nàng lại.
Tiểu Thảo lắc đầu, thất vọng nói: “Không có!”
Chu San Hô cười an ủi: “Có lẽ là vì gần bờ biển quá nên không có thứ tốt. Người lặn giỏi có thể nín thở ở dưới nước tận mấy phút đó. Nếu không chúng ta lặn sâu xuống lần nữa thử xem nhé?”
Tiểu Liên ở trên bờ thấy kỹ thuật bơi của em gái rất tốt, lại có Chu San Hô quan tâm bèn cạy thịt mã nha trong dải đá ngầm. Em gái có vẻ rất thích dùng nó nấu canh ăn, sau khi ở riêng bận rộn quá nên không có thời gian ra biển, rất ít có cơ hội ăn cảnh hải sản em gái nấu! Tiểu Liên đặt áo ngoài của em gái lên nơi khô ráo trên đá ngầm, cúi người bận rộn.
Tiểu Thảo dần dần lặn xuống sâu trong biển, nhưng mà kỹ thuật nín thở của nàng còn kém, thường thường vừa lặn xuống đáy biển đã phải ngoi lên hít thở, bận rộn nửa ngày không có một chút thu hoạch nào, nàng cảm thấy nản.
Đột nhiên giọng nói cười nhạo của Tiểu Bổ Thiên Thạch xuất hiện trong đầu nàng: [Ngươi cứ như vậy chắc đến lúc trời tối cũng chẳng thu hoạch được gì đâu. Có cần bản thần thạch ra tay giúp ngươi không?]
Tiểu Thảo có chút mệt mỏi đạp nước, không nhịn được hỏi: “Nói thừa! Nếu ngươi có thể giúp sao không nói sớm? Tránh ở một bên xem náo nhiệt hả?”
[Thái độ gì đấy? Bản thần thạch mất hứng, không giúp ngươi nữa!] Tiểu Bổ Thiên Thạch kiêu ngạo hừ lạnh, dáng vẻ rất không vui.
[Không giúp thì thôi! Ai thèm chứ!” Dư Tiểu Thảo mới không chấp nhận tính cách của nó đó! Rốt cuộc ai là chủ nhân chứ? Nàng hít một hơi thật sâu, lại lặn xuống biển.
Tiểu Bổ Thiên Thạch nghẹn cả nửa ngày không nói nên lời, rất muốn phủi tay không để ý nàng nữa. Nhưng mà mấu chốt trong việc khôi phục linh lực của nó là phải giúp đỡ chủ nhân, chỉ hấp thu linh khí trời đất thì khi nào nó mới có thể khôi phục thời kì toàn thịnh chứ!
Dù rất giận nhưng Tiểu Bổ Thiên Thạch vẫn ra tay. Nó ngưng tụ linh lực thành một vòng bảo vệ trong suốt xung quanh Tiểu Thảo, Tiểu Thảo giống như bị một bong bóng trong suốt bao bọc, nước biển căn bản không tới gần nàng được, lực ép của nước từ bốn phía cũng biến mất trong nháy mắt.
Tiểu Thảo nén giận nhìn màn thần kì trước mắt, cảm giác như mình đang ở trong thế giới cổ tích vậy. Bong bóng trong suốt dần dần chìm xuống đáy, những con cá nhỏ đáng yêu tò mò bơi tới chỗ nàng từ bốn hướng, miệng nhẹ nhàng chạm vào bong bóng bao bọc quanh nàng, lại giống như chạm vào lớp màng trong suốt bên ngoài, có thể nhìn thấy nhưng không thể tiến vào.
Nhất thời nhìn đến thất thần, Tiểu Thảo quên cả thở, nhịn thở đến mặt mũi đỏ bừng, nghĩ muốn nhanh ngoi lên lấy hơi. Giọng nói khó nghe của Tiểu Bổ Thiên Thạch lại xuất hiện: [Ngươi ngốc à! Ở trong bong bóng bảo vệ của ta có thể hô hấp bình thường. Ôi… Sao ta lại có chủ nhân ngu như vậy? Ngươi nhịn thở đến chết đi!]
Trong lòng Tiểu Thảo vô cùng xem thường, thử thở một hơi, quả nhiên một hớp không khí trong lành thẳng đến phế phủ, khiến cho ngực nàng vì nhịn thở mà có chút đau thấy thoái mái hơn nhiều. Nàng vươn tay ra khỏi bong bóng bảo vệ lại phát hiện không bị ngăn cản. Nàng nhìn xung quanh một lượt, thử dùng ý nghĩ khống chế bong bóng tiến về phía một con hải sâm lớn béo mập ở dưới đáy biển. Đúng như nàng nghĩ, nàng đi tới chỗ con hải sâm rất nhanh, vươn tay bắt được con hải sâm đang ngọ nguậy thân thể.
“Con hải sâm này lớn thật, chất lượng chắc không tệ, cuối cùng cũng có chút thu hoạch.” Tiểu Thảo bỏ hải sâm vào trong giỏ trúc bên hông, tiếp tục tiến sâu hơn về phía biển.
Nhưng mà vị sợ Tiểu Liên lo lắng nên thỉnh thoảng nàng cũng ngoi lên lấy hơi, sau đó lại lặn xuống biển. Có bong bóng bảo vệ từ linh lực của Tiểu Bổ Thiên Thạch, tốc độ di chuyển trong nước của nàng không bị cản trở, người cũng linh hoạt hơn nhiều.
Tiểu Bổ Thiên Thạch rảnh rỗi không có việc gì làm nên cũng chỉ dẫn cho Tiểu Thảo bắt mấy con hải sản có giá trị. Hải sâm, bào ngư, còn có tôm hùm… đều đã ở trong túi Tiểu Thảo.
Đáy biển giống như bảo tàng chưa bị khám phá, hoàn toàn hiện ra trước mặt Dư Tiểu Thảo. Giỏ trúc bên hông Tiểu Thảo khá nhỏ, không chứa được bao nhiêu. Nàng ở dưới đáy biển kén cá chọn canh, lúc thì thấy con hải sâm này quá nhỏ, lúc lại thấy con tôm hùm kia không đủ béo, chỉ chăm tìm một số hải sản cực phẩm. Nếu như người khác biết đồ mình cầu còn không được bị nàng vứt như vứt rác, không biết sẽ bị bao nhiêu người khinh bỉ đó!
Đúng lúc giỏ trúc nàng mang theo chứa không nổi nữa, xa xa có một đám bóng đen khổng lồ đang bơi đến. Tiểu Thảo hốt hoảng, cho rằng mình gặp phải đàn cá mập, đang định chạy trốn lại bị Tiểu Bổ Thiên Thạch cười nhạo: [Chạy cái gì, đúng là quỷ nhát gan! Đấy là một đàn cá heo, tính tình khá hiền lành, sẽ không tấn công người đâu!]
Cá heo? Nàng cùng lắm chỉ nhìn thấy cá heo biểu diễn trên ti vi, biết đó là một loài động vật rất đáng yêu. Nàng yên lặng bơi dưới đáy biển, nhìn những bóng đen phía xa xa. Quả nhiên sau khi những bóng đen kia đến gần, nàng cuối cùng cũng nhìn rõ dáng vẻ của bọn nó: Cả người sáng bóng, hình dáng rất đẹp, động tác bơi nhanh nhẹn nhẹ nhàng, cái miệng hơi cong lên như đang mỉm cười.
Đàn cá heo hình như rất thích nàng, vây quanh nàng bơi qua bơi lại, có một con cá heo đáng yêu màu xanh da trời nhẹ nhàng cọ cọ đầu về phía nàng, giống như một đứa nhỏ muốn được yêu thương.
Dư Tiểu Thảo nhẹ nhàng cười, vươn tay ra xoa đầu con cá heo nhỏ không sợ người này. Cá heo nhỏ cũng không né tránh, miệng nhẹ nhàng mổ mổ tay nàng, hơi ngứa, chọc nàng cười.
Tiểu Thảo biến hình bong bóng bảo vệ của nàng, để nó dính sát trên người nàng, giống như làn da thứ hai vậy. Nhưng mà bong bóng bảo vệ vẫn không ngừng cung cấp không khí cho nàng. Tiểu Thảo ôm người con cá heo nhỏ, cá heo nhỏ đưa nàng đi tham quan đáy biển. Qua bong bóng linh lực trong suốt, nàng nhìn thấy trọn vẹn cảnh sắc dưới đáy biển.
Đá ngầm ở đáy biển, có đủ các loại san hô dài ngắn, có cái màu đỏ sừng hươu, có cái màu hồng nhạt của hoa cỏ, có cái màu tím của cây cương rồng…còn có các màu sắc mà con người không nghĩ ra nữa, khiến Dư Tiểu Thảo hoa cả mắt.
Các loại cá nhỏ bơi quanh Tiểu Thảo, có loại toàn thân đầy sọc rực rỡ, có loại đỉnh đầu đội mũ đỏ, có loại cắm rất nhiều cờ như võ tướng trong kinh kịch vậy, còn có loại tròn vo giống con nhím… đều vây quanh Tiểu Thảo không chịu rời đi.
Dưới sự giúp đỡ của cá heo nhỏ, nàng trở thành khách du lịch dưới đáy biển, tham quan hết phong cảnh dưới đáy biển. Trong lúc đó nàng còn nhặt được không ít bào ngư cực phẩm, thu hoạch phong phú.
Tiểu Thảo chơi cùng cá heo nhỏ rất vui vẻ, quên cả thời gian. Đến khi Tiểu Liên đã đào được không ít thịt mã nha, chuẩn bị về nhà ăn cơm trưa thì nhìn ra biển, nhưng phát hiện ngoài Chu San Hô thỉnh thoảng nổi lên mặt biển ra, em gái nàng ấy không có một chút phản hồi nào.
Giỏ trúc trong tay Tiểu Liên rơi xuống đất, không để ý mình không mặc áo chống nước, lao về phía biển, điên cuồng bơi ra biển. Khả năng bơi của Tiểu Liên không tệ, rất nhanh đã bơi tới bên cạnh Chu San Hô. Chờ khi Chu San Hô ngoi lên đã bị Tiểu Liên bắt được.
“Tỷ có thấy tiểu muội của ta không? Lần cuối tỷ thấy muội ấy là lúc nào?” Giọng nói của Tiểu Liên run rẩy, vội hỏi.
Trong lòng Chu San Hô cũng hoảng sợ, nàng ấy nhìn xung quanh một chút, mặt biển rất yên tĩnh. Nàng ấy suy nghĩ một lát, nói: “Lần cuối ta thấy muội ấy chắc là ba mươi phút trước nhỉ? Lúc ta ngoi lên mặt nước vừa lúc xê dịch thời gian với muội ấy một xíu, cho nên không sai được đâu…”
Tiểu Liên sắc mặt trắng bệch, nức nở nói: “Ta quan sát mười lăm phút rồi cũng không thấy muội ấy ngoi lên. Muội… Muội ấy nhất định đã xảy ra chuyện rồi! Ta đáng chết, không nên đi đào thịt mã nha. Lần đầu tiên tiểu muội xuống biển ta nên nhìn chằm chằm con bé mọi lúc, một khi có gì không thích hợp thì phải xuống biển tìm con bé. Làm sao bây giờ? Cũng không biết tiểu muội xảy ra chuyện vào lúc nào… Không được, ta phải đi tìm con bé…”
Chu San Hô cũng hoảng hồn, cũng không biết chính xác thời gian, biển khơi mênh mông như vậy, đi đâu tìm người bây giờ! Hàng năm người chết ở biển đâu có ít?
“Tiểu Liên, muội đừng vội! Nói không chừng Tiểu Thảo chỉ là bơi ra xa quá thôi… Nhìn kìa! Bên kia có bóng người, chúng ta bơi qua đó xem có phải Tiểu Thảo không!” Chu San Hô kinh ngạc phát hiện xa xa có một cái đầu nhỏ ngoi lên trên mặt nước, một lúc sau lại lặn xuống.
Trong lòng Tiểu Liên cháy lên hy vọng, nàng cố gắng dẹp yên hốt hoảng trong lòng, nàng nhất đinh không thể rối loạn tay chân, em gái vẫn đang chờ nàng đến tìm mà!
Hai người cố gắng bơi về phía bóng người kia.
“Ôi? Ngươi không phải tiểu cô nương bán đồ kho ở thôn Đông Sơn sao? Sao xuống biển mà không mặc áo chống nước?” Tiểu Liên thất vọng phát hiện người này là một thiếu niên da đen bóng, ngũ quan tuấn tú.
Tiểu Liên khóc lên: “Tiểu muội! Nhất định là tiểu muội xảy ra chuyện rồi. Nếu như muội ấy có gì bất trắc, ta cũng không muốn sống nữa! Hu…”
Thiếu niên tay chân luống cuống nhìn Tiểu Liên, không lẽ hắn nói sai nên dọa khóc tiểu cô nương nhà người ta rồi?
“Ngươi… ngươi đừng khóc! Có chuyện gì, cần ta giúp đỡ không?” Thiếu niên mày rậm rối như tơ vò, quan tâm hỏi.
Chu San Hô ở bên cạnh cũng nức nở nói: “Tiểu muội nhà muội ấy lặn xuống nước với ta, ba mươi phút rồi còn chưa ngoi lên. Ngươi có thấy một người dáng dấp rất giống muội ấy không?”
Biểu cảm của thiếu niên da đen trở nên nghiêm túc, chậm rãi lắc đầu nói: “Nơi này khá vắng, ít người tới. Trừ các ngươi, ta không thấy ai khác. Nhưng mà… ngươi trước tiên đừng khóc, ta giúp ngươi tìm nhé, có khi còn chưa bơi xa đâu!”
“Tiểu muội ta… lần đầu tiên xuống nước, trước đây chưa từng học bơi… Ta đáng chết, sao lại không ở bên cạnh trông chừng con bé chứ? Hu hu…” Tiểu Liên khóc đến khó thở.
Lòng thiêu niên da đen khá nặng nề, lần đầu tiên xuống nước nhất định không bơi xa, ba mươi phút còn chưa ngoi lên, nhất định là lành ít dữ nhiều. Nhìn tiểu cô nương trước mặt khóc thảm sắp thành lệ nhân như vậy, thiếu niên vẫn an ủi nói: “Đừng khóc, ta tìm xung quanh thử xem, có khi sẽ phát hiện ra. Ngươi… chờ ở đây nhé…”
Tiểu cô nương khóc sưng cả mắt, nếu cứ như vậy lặn xuống nước, khó nói có xảy ra chuyện không lắm. Hắn để một tiểu cô nương khác trông chừng nàng ấy mới bơi ra xa, không ngừng lặn xuống biển từng lượt một cố gắng tìm kiếm.
Lúc Dư Tiểu Thảo nhớ ra mình đã ở dưới đáy biển ngây ngốc quá lâu đã là nửa tiếng sau. Cá heo nhỏ hình như cảm nhận được ý định của nàng, nâng nàng nổi lên mặt biển, trong miệng phát ra tiếng kêu “A a...” hình như muốn giữ nàng lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.