Nông Viên Tự Cẩm Lâm Tiểu Uyển

Chương 217:

Quỹ Họa Tình Vũ

06/12/2022

Gần đây, Phòng phu nhân thường ăn không ngon, trừ rau củ được Tiểu Thảo tưới bằng nước linh thạch, những thứ khác ăn một miếng là nôn. Nhất là thịt và hải sản, không ăn được một chút nào. Tiểu Thảo hiểu rõ tầm quan trọng của ăn uống cân đối với thai nhi, chỉ ăn rau củ đương nhiên không được, vì vậy để có thể khiến mẹ nuôi ăn chút thịt cá, Tiểu Thảo gần như hao tâm tốn sức.

Tiểu Thạch Đầu vì thư viện Vinh Hiên mở rộng giá sách mà được nghỉ ở nhà, tuần trước cậu bé nhận được thư của Hàm ca gửi từ Kinh thành về. Trong thư, Triệu Hàm đơn giản kể lại cuộc sống của hắn ở Kinh thành, ông nội hắn đã ra biên cương, nhậm chức Đại tướng quân thống lĩnh ba quân. Hắn và cha hắn tạm thời ở Kinh thành chờ lệnh. Trong thư nói nhiều nhất chính là hồi ức khi còn sống ở thôn Đông Sơn, hình ảnh săn thịt nướng nấu canh cá với chị em cậu bé…

Nghe nhị tỷ cứ nhắc đi nhắc lại mẹ nuôi tỷ ấy không thể ăn đồ ăn mặn, Tiểu Thạch Đầu đột nhiên nghĩ ra gì đó, mở miệng nói: “Nhị tỷ, tỷ còn nhớ trụ sở bí mật mà Hàm ca đưa chúng ta đến không?” Trụ sở bí mật là tên nhị tỷ đặt cho sơn cốc kia, Tiểu Thạch Đầu cảm thấy rất oai nên vẫn luôn gọi tên sơn cốc đó như vậy.

Tiểu Thảo cân nhắc trong đầu, có nên nấu vài món khai vị chua cay, món cá hầm dưa chua cũng không tệ, nhưng mà nhà nàng không ngâm cải chua, chắc nhà bà ngoại có. Mẹ nuôi thích ăn chua, cá hầm dưa chua chắc sẽ hợp khẩu vị của nàng ấy, đến lúc đó, thái lát cá thật mỏng, lại trần qua bằng nước, nhất định sẽ không còn mùi tanh…

Nghe lời Tiểu Thạch Đầu nói, nàng không để ý nói: “Sao thế? Đệ muốn đi chơi ở sơn cốc à? Chờ khi nào nhị tỷ rảnh nhất định sẽ đưa đệ đi… Đệ đi ôn bài trước đi!”

“Không phải đệ muốn đi chơi! Tỷ còn nhớ trong dòng suối ở sơn cốc có cá thiểu không? Thịt cá non mềm, vào miệng là tan, có khi Phòng gia bá mẫu có thể ăn đó!” Tiểu Thạch Đầu cảm thấy cậu bé bị coi thường.

Cậu bé đã không còn là Tiểu Thạch Đầu trước đây được chứ? Bây giờ, cậu đã là học sinh lớp vỡ lòng của thư viện Vinh Hiên, làm sao chỉ biết chơi chứ? Nhưng mà đánh chết cậu bé cũng không thừa nhận, cậu bé cũng nhớ sơn cốc trong ngọn núi kia, nhớ mùi thịt nướng ở đó, vị tươi ngon của cá thiểu…

Dư Tiểu Thảo vừa nghe đã lập tức giơ ngón cái với Tiểu Thạch Đầu: “Đề nghị này không tệ! Không uổng nửa năm đọc sách, đầu óc còn nghĩ nhanh hơn cả tỷ! Đi, chúng ta đi trụ sở bí mật, bắt nhiều cá thiểu mang về. Gần đây thời tiết quá nóng, cha mẹ lại phải lo việc xây nhà, rõ ràng đã gầy đi rất nhiều. Cá thiểu ăn ngon, lại có dinh dưỡng, chúng ta bắt nhiều một chút mang về nấu canh!”

Việc này không nên chậm trễ, bây giờ xuất phát còn có thể về kịp nấu cơm trưa cho mẹ nuôi đó! Tiểu Thảo mang lọ sành đi, Tiểu Thạch Đầu chạy theo nàng, cả hai đi về phía rừng núi.

Sáng sớm, gió mát rượi, mùa hè ở Tây Sơn cây cối xanh um, cành lá tốt tươi, đi trong rừng không hề cảm thấy không khí nóng bức của mùa hè. Xuyên qua rừng núi, chị em Tiểu Thảo đi đến một vách núi bám đầy dây leo mọc xanh tốt. Không sai, trụ sở bí mật mà chị em Tiểu Thảo nói chính là ở sau đám dây leo xanh tốt này.

Vạch ra đám dây leo rậm rạp, một sơn động cao hơn nửa người xuất hiện trước mặt hai chị em. Càng đi vào sâu bên trong sơn động càng rộng, dù là người trưởng thành đứng thẳng người cũng không đụng đến đỉnh vách động. Đi khoảng một tiếng, trong sơn động xuất hiện ba ngã rẽ. Hai người rẽ bên phải, lại đi thêm một khoảng thời gian, trước mắt sáng tỏ thông suốt, khiến người khác cảm giác liễu ám hoa minh(1).

(1)Liễu ám hoa minh: mắt nhìn thấy tình huống không còn đường tiến nữa thì đột nhiên xuất hiện chuyển biến và hi vọng.

Đây cũng là sơn cốc mà Triệu Hàm từng dẫn chị em Tiểu Thảo đến chơi. Nước chảy róc rách, phồn hoa như gấm, lại bởi vì địa thế kỳ lạ, bốn phía là núi, nhiệt độ thấp hơn bên ngoài vài độ nên là một nơi nghỉ mát rất tốt.

“Nếu như không phải đoạn đường đầu đi vào sơn cốc quá hẹp không tiện đi lại, tỷ cũng muốn đưa mẹ nuôi đến đây tránh nóng! Mẹ nuôi nhất định sẽ thích phong cảnh nơi này!”



Đang nói chuyện, một con thỏ rừng trắng như tuyết dừng ở trước mặt hai chị em cách đó không xa, một đôi mắt tròn vo như hồng ngọc tò mò quan sát hai người lạ xâm nhập. Tiểu Thạch Đầu cởi bỏ những gò bó trong thư viện, lại trở về bản tính của cậu bé. Cậu bé vui mừng kêu một tiếng, đuổi theo con thỏ rừng kia, tiếng cười vang vọng trong sơn cốc.

Dư Tiểu Thảo để Tiểu Bổ Thiên Thạch kiểm tra xung quanh, cũng không phát hiện mãnh thú có thể tấn công người khác bèn để em trai vui vẻ chơi trong sơn cốc. Nàng đi đến dòng suối nhỏ trong veo ở bên kia, cúi đầu tìm cá ở trong khe đá.

Cá thiểu hình như là đặc sản của sơn cốc này, Tiểu Thảo chưa từng thấy ở nơi khác có. Cá thiểu dài khoảng hai ba tấc, thân cá thon thon, trắng như tuyết, di chuyển rất nhanh nhẹn, người bình thường không bắt được.

Tiểu Thảo mang lọ sành có nước linh thạch ở trong thả vào trong nước suối, chờ cá tự tìm đến lọ sành. Chốc lát sau, cá thiểu ở xung quanh cảm nhận được linh khí trong lọ sành, từ từ tụ tập lại. Tiểu Thảo thấy trong sơn cốc nơi nơi tốt tươi, các loại hoa lạ thấp thoáng khắp nơi, mẹ nuôi xuất thân danh môn chắc hẳn sẽ thích. Nàng quyết định ngắt một bó hoa mang về, cắm vào bình hoa trong phòng mẹ nuôi, còn có vài loại nàng cảm thấy không tệ, đào rễ lên xem có thể mang về hay không!

Tuy Tiểu Thảo không quá hiểu biết hoa cỏ, nhưng mà thưởng thức cơ bản vẫn có. Cây nàng đào lên có lẽ là cây hoa trà và hai gốc cây nhìn giống như hoa lan, vẩy chút nước linh thạch lên trên, tỷ lệ sống sẽ cao hơn.

Trở lại bên dòng suối, trong lọ sành đã tụ tập không ít cá thiểu, tính sơ sơ cũng khoảng cân, cân rưỡi! Cũng không biết mẹ nuôi có ăn được hay không, cứ bắt về trước đã! Nhìn sắc trời, hai người ra ngoài cũng đã một tiếng rồi, tính cả đường về nhà thì về đến nhà vừa vặn là thời gian nấu cơm trưa.

Tiểu Thảo đang muốn gọi em trai ham chơi trở về thì Tiểu Thạch Đầu giống như có thần giao cách cảm với nàng vậy, chui ra từ trong bụi cỏ cao cỡ một người, trong tay ôm một con thỏ trắng còn đang ngơ ngác không sợ người, nhếch miệng cười vui vẻ nói: “Nhị tỷ, nhìn này! Đệ bắt được một con thỏ! Mang về nuôi chung với mấy con thỏ kia. Tỷ nhìn bộ lông trắng như tuyết của nó này, dệt thành áo ba lỗ, nhất định vừa ấm vừa đẹp!”

Cậu bé còn nhớ lời nói của Tiểu Thảo vào mùa đông năm ngoái! Khi đó còn chưa ra ở riêng, mấy chị em ăn mặc rách rưới, căn bản không thể cản lại gió rét phương bắc, tay chân Tiểu Thạch Đầu đều bị nứt da, Tiểu Thảo từng dùng nước nóng lau chân cho cậu bé, còn nói sang năm nuôi mấy con thỏ trong nhà, dùng lông thỏ dệt thành găng tay, tất, và áo ba lỗ cho cậu bé. Không ngờ rằng đã qua nửa năm rồi mà cậu bé còn nhớ rõ như vậy!

“Được! Lông con thỏ này khá dày, nuôi tốt rồi đến đầu mùa đông hẳn là có thể thu đủ lông thỏ để dệt áo ba lỗ và tất.” Tiểu Thảo ôm lọ sành, dẫn đầu đi ra khỏi sơn cốc.

Đột nhiên ở bụi cỏ cách đó không xa phát ra tiếng động, Tiểu Thạch Đầu vui vẻ nói: “Không phải là thỏ nữa chứ, đệ qua xem…”

“Quay về!!” Tiểu Thảo nhấn giọng nói. Tiểu Bổ Thiên Thạch vừa nhắc nhở nàng, trong phạm vi cảm giác của nó xuất hiện một con sói xám. Không ngờ rằng trong thung lũng này thật sự có mãnh thú, trước đây, các nàng khá may mắn không đụng phải!

Tiểu Thạch Đầu chưa từng nghe giọng nói nghiêm nghị như vậy của nhị tỷ, cậu bé dừng bước, xoay người lộ vẻ nghi ngờ nhìn nàng. Sau lưng cậu bé, tiếng động trong bụi cỏ càng lúc càng gần. Tiểu Thảo bước lên phía trước kéo tay em trai chạy nhanh đến lối ra khỏi sơn cốc.

Con sói xám kia đã phát hiện hai chị em, sải chân đuổi nhanh đến. Cỏ dại trong sơn cốc mọc um tùm, nơi không có cỏ lại bị bao phủ bởi đá, căn bản không có đường. Tốc độ của chị em Tiểu Thảo sao mà so được với bốn chân của chó sói? Chỉ trong chốc lát, hai chị em đã bị sói xám đuổi kịp.

Con sói xám kia bất chợt phóng lên, phóng qua đầu hai chị em rồi dừng ở trước mặt hai người, nó rũ đuôi dùng đôi mắt xanh lục quan sát hai chị em.



Dư Tiểu Thảo bảo vệ em trai ở sau lưng, khẩn trương nhìn con chó sói to lông xám này. Dáng vẻ con chó sói này không hề hung ác, nhìn qua rất giống husky mặt trắng lông xám, trong mắt nó cũng không có ác ý, chỉ đứng trước mặt hai chị em, lẳng lặng nhìn hai người.

[Đừng sợ! Trên người các ngươi dính linh khí của ta, cảm giác của động vật rất nhạy bén, chắc là nó men theo linh khí tìm đến. Linh khí của ta, có lẽ ngươi cũng biết rồi, có thể khiến cho động vật có tình cảm và ỷ lại vào ngươi. Con hoẵng ngu ngốc của ngươi và con lừa xám là bằng chứng tốt nhất! Con chó sói này sẽ không công kích ngươi, nhưng mà nó có bỏ qua ngươi mà rời khỏi không thì khó nói lắm!] Trong giọng nói của Tiểu Bổ Thiên Thạch mang theo ý cười trên sự đau khổ của người khác.

Con chó sói kia lẳng lặng nhìn Tiểu Thảo một lúc, hình như muốn xác định cảm giác thân cận với nó tỏa ra từ trên người người này, bèn nhẹ nhàng tiến về phía trước vài bước, cách Tiểu Thảo không tới hai thước.

Tiểu Thạch Đầu sợ hãi ôm chặt con thỏ trong ngực nhưng vẫn nhớ mình là con trai, phải làm chuyện bảo vệ chị mình. Cậu bé bước lên phía trước một bước, muốn bảo vệ Tiểu Thảo ở đằng sau, chỉ tiếc không đủ cao, phải làm thế nào bây giờ? Để cho chó sói ăn cậu bé thì tốt rồi, nhị tỷ sẽ có thời gian chạy trốn.

Giọng nói của Tiểu Thạch Đầu run run, lí nhí nói: “Nhị tỷ, đệ cản nó lại, tỷ… Tỷ chạy mau…”

Dư Tiểu Thảo cảm động trong lòng, Tiểu Thạch Đầu mới chỉ sáu tuổi đã dũng cảm như vậy, quả nhiên không hổ là em trai nàng. Tiểu Thảo cẩn thận quan sát con sói xám kia, nó thực sự không có ý công kích, nhưng mà lại cản giữa đường về nhà của họ, không nhúc nhích nhìn hai người.

“Khụ… Sói xám tiên sinh, nếu ngươi có thể nghe hiểu lời ta nói thì có thể tránh đường được không? Chúng ta phải về nhà…” Dư Tiểu Thảo cảm thấy căn cứ vào kinh nghiệm lúc trước, con sói này chắc là có thể hiểu ý nàng nói.

“Nhị tỷ, nó nghe không hiểu lời tỷ nói! Đệ cản nó, tỷ đi… Hai tỷ đệ chúng ta không thể đều chết ở đây…” Tiểu Thạch Đầu lấy hết dũng khí của tiểu tiểu nam tử, lần nữa xả thân bảo vệ chị gái.

[Ngươi nhỏ cho nó vài giọt nước tắm của ta, nó sẽ giống như con hoẵng ngu ngốc kia, có tình cảm với ngươi, cho dù ngươi rời đi nó cũng sẽ không công kích ngươi!] Tiểu Bổ Thiên Thạch không nhịn được nhắc nhở. Sao nó lại đi theo một chủ nhân ngu như vậy, ngu như con hoẵng kia ấy.

Tiểu Thảo ngẫm nghĩ, móc ra một bình nước linh thạch từ trong ngực, vẩy mấy giọt vào lòng bàn tay, chậm rãi đưa ra trước mặt sói xám.

[Chậc chậc…ngươi lại dám đổ nước linh thạch ra tay cho nó uống, không sợ nó cắn đứt tay ngươi à!] Tiểu Bổ Thiên Thạch nhạo báng nói.

“Không phải còn có ngươi à? Không lẽ chủ nhân như ta gặp nguy hiểm ngươi dám khoanh tay đứng nhìn?” Tuy ngoài miệng Tiểu Thảo nói vậy nhưng trong lòng vẫn có chút thấp thỏm.

Tiểu Bổ Thiên Thạch liếc mắt: Hiếm thấy chủ nhân thông minh một lần! Đúng thật, trước khi nó khôi phục thời kỳ toàn thịnh, nó và nàng là một thể, đương nhiên sẽ không để nàng bị thương.

Tiểu Thạch Đầu vừa muốn kéo tay chị gái mình về, nhưng lại kinh ngạc phát hiện sói xám lại giống như con chó nhà đại gia gia hay nuôi, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm lòng bàn tay nhị tỷ, ánh mắt híp lại, dáng vẻ giống như rất hưởng thụ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Nông Viên Tự Cẩm Lâm Tiểu Uyển

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook