Nông Viên Tự Cẩm Lâm Tiểu Uyển

Chương 222:

Quỹ Họa Tình Vũ

06/12/2022

Tiểu nữ nhi nhà trưởng thôn vội đoạt lấy, nhanh tay nhanh chân mở hộp ra: “Woa! Là vòng long phượng này! Ngươi nhìn đôi long phượng này đi, quá giống mà!”

Trương thị đoạt lại vòng long phượng vào trong tay, ước lượng vài cái, đúc đặc nên rất nặng. Một đôi vòng tay chỉ dùng bạc cũng phải ba bốn lượng! Thứ quý giá này phải cất cẩn thận, không để cho người khác thuận tay sờ soạng được.

Lý Hiểu Mộng cầm một đôi trâm bạc trong hộp, nói với Dư Thải Điệp: “Nhìn này, phía trên là sen tịnh đế(1). Hoa nở cùng gốc, ý hoa đẹp trăng tròn. Cầm ở trong tay nặng trĩu, hẳn là đúc đặc. Haizz... Thật hâm mộ ngươi, sao ta không có mệnh tốt như ngươi, có người nhị ca hào phóng như vậy.”

(2) Sen tịnh đế: Hai đóa sen mọc cùng một gốc, ý chỉ tình cảm vợ chồng mặn nồng.

“Đôi khuyên tai này rất may mắn vui mắt, đỏ hồng rực rỡ lại rất hợp hoàn cảnh. Thải Điệp, ngày mai ngươi hãy mang đối khuyên tai này xuất giá đi!” Nàng dâu có khuôn mặt tròn đặt đôi khuyên tai san hô đỏ ở bên cạnh Dư Thải Điệp rồi khoa tay múa chân một chút. Ngày mai tân nương tử xuất giá, phải mặc áo cưới đỏ, chùm khăn voan đỏ, hơn nữa đôi khuyên tai đỏ này tuyệt đối vui càng thêm vui!

Con gái trưởng thôn khoe khoang kiến thức rộng rãi của mình, bĩu môi nói: “Tẩu tẩu Vương gia à, ngươi biết gì chứ! Cái này làm từ san hô đỏ, tứ tẩu của ta cũng có một đôi khuyên tai san hô đỏ, gia công không nhiều bằng cái này, màu sắc cũng không bằng mà còn phải bỏ ra mười lượng bạc đấy! Đôi khuyên tai san hô đỏ này nói ít ra cũng không chỉ đắt hơn gấp đôi của tẩu tẩu ta!”

Trùng hợp thay, nha đầu này vẫn có chút ánh mắt. Ai bảo đại ca nhà người ta có tiền, tiểu ca làm việc bên cạnh lão gia tri huyện chứ! Mưa dầm thấm đất, kiến thức nhất định nhiều hơn những nha đầu ở quê nhà!

Trương thị vừa nghe, vội thu lại tất cả trang sức rồi cho vào trong hộp, bà ta ôm vào trong ngực giống như sợ bị ai cướp mất. Bà ta nói với con gái nhỏ: “Thải Điệp à, thứ này quá quý giá, mẹ cất giúp con. Ngày mai đúng ngày sẽ lại lấy ra làm của hồi môn cho con. Có những thứ này, bên nhà chồng con cũng sẽ phải coi trọng con hơn một chút!”

Tuy nói số bạc lần trước cuối cùng vẫn lấy lại được, nhưng sau này còn rất nhiều dịp phải dùng tiền, bà ta dù có thương con gái cũng không thể lấy ra mấy chục lượng bạc để cho con gái gả đi. Dư lão nhị coi như có lương tâm, không quên người muội muội Thải Điệp này.

Lý thị vẫn luôn không lên tiếng ở trong phòng lặng lẽ ra khỏi đông phòng, kéo Dư Đại Sơn từ trong viện đến một chỗ vắng vẻ, nhỏ giọng mà oán giận: “Chàng nói Đại Hải đang làm cái gì vậy? Để người làm đại ca là chàng mất mặt sao? Thứ mấy chục lượng, nói tặng là tặng luôn! Còn là nữ nhi của kẻ thù nữa, chàng nói hắn có ngốc hay không?”

Dư Đại Sơn ở trong trạch viện cũng nghe thấy động tĩnh trong nhà chính, trong lòng cũng đã bốc hỏa từ lâu! Vừa nghe nàng ta nói như vậy, miệng rộng lập tức quát lớn: “Cái gì gọi là nữ nhi kẻ thù? Đó chính là thân muội muội của hắn, cũng là muội muội của ta! Ngươi cái miệng thúi này, nếu không nói cũng không ai nói ngươi bị câm đâu! Người ta thích tặng bao nhiêu thứ là chuyện của người ta! Nhà ta không ở riêng, tiền đều ở trong tay mẹ, tặng một đôi bạc đinh hương người khác cũng đâu dị nghị gì chứ!”

Lý thị nào phải người dễ bắt nạt, bị quát một tiếng, lập tức xù lông, hai tay chống lên cái eo béo phì, giọng the thé không quan tâm kêu lên: “Dư Đại Sơn, ngươi là tên vô dụng! Có bản lĩnh ra ngoài mà giương oai, ngươi đánh vợ thì có gì là hảo hán! Ngại mất mặt à, có bản lĩnh ngươi đi kiếm tiền đi! Trông vào một cái thuyền đánh cá rách, mỗi ngày kiếm được không bao nhiêu tiền, còn không bằng con trai làm công ở bên tàu!”



Mấy người phụ nhân trong thôn vội lại đây khuyên giải, Lý thị nào phải là người nghe lọt tai mấy lời khuyên, nàng ta càng mắng càng hăng. Vẫn là Trương thị đi ra từ trong phòng, đứng trước mặt nàng ta trừng mắt, Lý thị lập tức ỉu xìu. Trong lòng Lý thị vẫn rất e sợ bà mẹ chồng đến cả người cũng dám giết này.

Ngoài khúc nhạc đệm nhỏ này, ngày hôm sau Dư Thải Điệp vẫn xuất giá rất thuận lợi. Người nhà chồng tới, ít nhiều cũng đều đã nghe tên Dư Hải, biết chàng kết nghĩa với khâm sai đại nhân, còn rất có mặt mũi trước mặt ở Hoàng thương Chu gia. Bởi vậy, thái độ người nhà chồng Dư Thải Điệp rất khách khí với người Dư gia, khác hẳn vẻ kiêu ngạo ngày trước. Đặc biệt là đối với người nhị ca Dư Hải này, tân lang luôn miệng gọi “Nhị ca”, nghe còn thân thiết hơn cả anh ruột.

Dư Thải Điệp xuất giá không lâu, trận tuyết đầu đông năm nay lại nhẹ nhàng rơi xuống mà không hẹn trước. Tháng của đứa bé trong bụng Phòng phu nhân dần dần càng lớn, mà mùa đông phương bắc nhiều tuyết, ở nơi giữa sườn núi có nhiều bất tiện. Tiểu Thảo đã bàn với cha mẹ đón mẹ nuôi tới nhà mình ở.

Hiện tại nhà nàng rất rộng rãi, năm gian nhà ngói gạch xanh được một bức tường vây cách thành hai viện đông và tây, ở giữa mở một cánh cửa nguyệt lượng. Cả nhà ba gian nhà phía đông trong viện, phía đông là hai gian sương phòng, phía tây là phòng bếp và nhà kho. Hai gian phía tây trong viện vẫn luôn để không, nói là chờ khi Dư Hàng làm mai sẽ để cho cậu làm phòng tân hôn.

Tiểu Thảo nhắc tới suy nghĩ trong lòng, Dư Hải và Liễu thị tất nhiên không hề không đồng ý. Sau mấy tháng ở chung, quan hệ hai nhà còn thân hơn người một nhà. Vợ chồng Phòng Tử Trấn đối với con gái nhỏ nhà chàng giống như thương con gái ruột vậy. Cho dù trong bụng Phòng phu nhân đã có con của mình cũng không hề giảm đi chút nào.

Mỗi lần Phòng Tử Trấn về kinh đều sẽ mang lễ vật cho cả nhà chàng, rất nhiều thứ ngay cả phủ thành cũng không có. Nói quý giá thì cũng không quý lắm, nhưng vui ở chỗ mới lạ. Bởi vì Phòng Tử Trấn biết, nếu hắn mua thứ quý giá, người Dư gia sẽ không nhận.

Theo những chuyến đi của cha nuôi giữa Kinh thành, phủ thành và thôn Đông Sơn, hộp trang sức Tiểu Thảo đã từ một cái biến thành hai cái, hơn nữa đang có xu thế phát triển đến cái thứ ba. Hết cách rồi, mỗi lần ra xa nhà, điều đầu tiên người cha nuôi này của nàng nghĩ đến đó là mang quà về cho con gái. Tiểu cô nương thích gì? Còn không phải là trang sức, vật liệu may mặc gì đó sao?

Đoán chắc không có cửa hàng trang sức ở Kinh thành, phủ thành nào không quen biết Phòng tướng quân Phòng Tử Trấn. Dường như cứ cách hai tháng, đại tráng hán thân như tháp sắt này lại sẽ đến dạo cửa hàng bạc nhà họ, sau khi dọa đi một đợt phu nhân tiểu thư sẽ bảo bọn họ lấy ra toàn bộ trang sức mới nhất thích hợp với tiểu cô nương mười mấy tuổi, rồi ngay cả giá cả cũng không hỏi liền đóng gói mang đi. Hai phụ tá phía sau hắn lại thành gã sai vặt chuyên môn trả tiền...

Dư Hải cũng là người cưng chiều con gái, đặc biệt có tiếng nói chung với Phòng Tử Trấn. May mắn nội tâm Tiểu Thảo không phải là tiểu nha đầu mười mấy tuổi thật, nếu không chẳng biết sẽ bị cha ruột và cha nuôi nàng cưng chiều đến không biết mình là ai mất!

Vợ chồng Phòng Tử Trấn vừa nghe Tiểu Thảo nói nhà bọn họ dọn tới viện bên cạnh, hơi suy nghĩ nhưng cũng liền đồng ý. Ngôi nhà trên núi thật sự không thích hợp cho thai phụ ở vào mùa đông. Đặc biệt là khi tuyết rơi đường trơn, mỗi ngày con gái họ tới đưa cơm cho Phòng phu nhân rất bất tiện. Ngay ngày hôm qua, con gái trượt chân ngã một cái, may mắn mặc dày nên không bị thương. Nếu không Phòng phu nhân sẽ tự trách chết mất.

Bọn họ có nhà ở thị trấn, nhưng nếu dọn đến thị trấn sẽ cách xa con gái, không tiện gặp con gái như vậy. Nếu gặp phải ngày tuyết rơi nặng hạt, mấy ngày cũng chưa thể thông xe ngựa, bây giờ hai vợ chồng một ngày không gặp con gái cũng cảm thấy dường như thiếu gì đó nên càng đừng nói đến mấy ngày không gặp.



Hai vợ chồng cũng không phải người làm ra vẻ, còn không phải là ở nhờ Dư gia một mùa đông sao! Nếu sợ người ta nói ra nói vào, cùng lắm thì nói với bên ngoài là họ thuê. Tin rằng chỉ cần Phòng Tử Trấn mở miệng nói thuê nhà, cho dù là nhà của trưởng thôn, có khi ông ta cũng phải dọn ra ấy chứ.

Nói dọn là dọn! Ngày hôm sau, hai vợ chồng cùng nhóm hạ nhân dọn vào ở tây viện Dư gia. Tây viện được thiết kế thành một ngôi nhà độc lập, sương phòng đông tây, phòng bếp, phòng để đồ đều đầy đủ. Người làm của Phòng Tử Trấn ở thôn Đông Sơn cũng không nhiều, bọn hạ nhân ở sương phòng phía tây, để lại một gian sương phòng phía đông cho hai người phụ tá của hắn.

Lý Lực và Vũ Vân thỉnh thoảng cũng sẽ chọn buổi chiều đến đây báo cáo và thương nghị với hắn chuyện ở cảng. Vì sao phải chọn tới buổi chiều? Không phải muốn ăn ké một bữa cơm tối và sáng ngày hôm sau sao? Vợ chồng Phòng Tử Trấn và nhóm hạ nhân Phòng gia cũng đã quen hai người này ngủ lại, cho nên chuyển nhà cũng không quên bọn họ.

Vào đông, nông thôn rất thanh nhàn, mọi người đều chỉ ở nhà lánh đông. Mùa đông, chuyện làm ăn ở bến tàu cũng giảm sút rất nhiều, những người làm công ngày được cho về nhà, trưởng công (chính là công nhân chính thức) cũng có thể thay phiên nghỉ ngơi, mỗi tháng có thể có mười ngày có việc đã là không tồi!

Mùa đông đến, cả nhà Dư gia thích ở cùng trên một chiếc giường đất, mùa đông năm nay cũng vậy. Cũng không phải vì tiếc củi lửa, giường đất ở đông phòng và tây phòng vẫn đốt ấm, vì sao không ai ở? Bởi vì Tiểu Thảo bảo lão cha làm ra hơn hai mươi chiếc thùng gỗ, bày từng dãy tràn đầy trên giường đất. Trong thùng được bỏ đất đã rải lên ít hạt giống rau củ, ví dụ như cải thìa, rau xà lách, rau du mạch, tỏi cọng, rau hẹ, vân vân... Không sai, đây đúng là rau củ trái mùa Tiểu Thảo mày mò ra được!

Giường đất Dư gia đều sát cửa sổ, cửa sổ là cửa kính, bởi vậy trồng rau dưa trên giường đất cũng không bị thiếu ánh mặt trời. Độ ấm vừa đủ, ánh mặt trời cũng coi như đầy đủ, hơn nữa Tiểu Thảo vẫn thường tưới chút nước linh thạch pha loãng nên những loại rau củ trái mùa đó lớn rất tốt. Toàn bộ mùa đông, nhà khác thì thỏ trắng nhỏ chỉ gặm củ cải trắng củ cải, mà từ trước đến này Dư gia lại không hề thiếu rau xanh.

Lấy việc chăm sóc cho thai phụ là Phòng phu nhân làm trọng tâm, dù là loại rau củ gì cũng đem đến cho nàng ấy trước, mùa đông năm trước vượt qua trong khó khăn, năm nay lại nhẹ nhàng lẳng lặng trôi đi.

Khi vừa qua tháng Giêng, cái giá lạnh trong đất vẫn chưa thể tan đi, trên dưới Dư gia đã bận rộn đan đệm cỏ. Năm trước, rau củ có thể bán với giá tốt, nguyên nhân lớn nhất là rau củ đưa ra thị trường trước một tháng so với bình thường. Năm nay Dư gia đã có kinh nghiệm từ năm trước nên đã sớm cày cuốc xong đất ở tiền viện và hậu viện.

Ruộng vườn năm này đã mở rộng hơn năm trước không biết bao nhiên lần, hai vườn ở tiền viện rộng ra ít nhất cũng phải ba bốn mẫu, hậu viện tất nhiên không cần phải nói cũng không ít hơn là bao.

Khi ngày xuân còn chưa bắt đầu ló dạng, hạt giống rau nhà Tiểu Thảo đã rải ra vườn rau. Những giống cà chua, dưa chuột, ớt cay linh tinh cũng bắt đầu gây giống ở trên giường đất sương phòng phía đông và tây.

Trên dưới Dư gia, bao gồm Tiểu Thạch Đầu được nghỉ đông, nhiệm vụ mỗi ngày là buổi sáng khi ánh mặt trời ấm áp sẽ lật từng tấm đệm cỏ lên để những mầm rau củ vừa mới nảy được tắm ánh mặt trời ấm áp ngày xuân. Đợi tới buổi chiều mặt trời ngả về tây, khi độ ấm bắt đầu giảm xuống thì lại đậy từng tấm đệm cỏ thật dày trở lại. Cứ tới lúc này, Tiểu Thảo lại tiếc nuối thời đại này không có loại màng nilon, nếu không nàng có thể trồng rau trong nhà kính, như vậy hiệu quả hơn đệm cỏ nhiều!

Đất trồng rau ở tây viện dường như không cần Dư gia động tay. Hai nha đầu có khả năng của Phòng phu nhân đã dẫn nhóm hạ nhân nhận việc xử lý đất trồng rau. Trân Châu và Linh Lung đều là người hầu Hạ gia, mấy nàng chỉ thạo việc hầu hạ người, trước nay cũng chưa từng chăm sóc đất trồng rau. Nhưng việc lật đệm cỏ thì vẫn làm được rất thuận tay. Nhìn thấy cây rau đầu tiên nảy mầm nhỏ xinh, hai nha đầu cũng có thể vui sướng nói chuyện hồi lâu với phu nhân nhà mình. Rau củ càng ngày càng lớn dần lên, trong lòng các nàng ấy cũng tràn ngập cảm giác thành tựu...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Nông Viên Tự Cẩm Lâm Tiểu Uyển

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook