Nông Viên Tự Cẩm Lâm Tiểu Uyển

Chương 229:

Quỹ Họa Tình Vũ

06/12/2022

"Không được! Bến tàu đang tới giai đoạn quan trọng, cũng không thể gặp rắc rối. Cha nuôi, cha vẫn đến trấn giữ ở đó trông coi một chút! Hơn nữa, cha cũng chưa từng làm ruộng, nếu đi nói không chừng chỉ làm bận thêm chứ không giúp được gì đâu!" Dư Tiểu Thảo từ chối đề nghị của cha nuôi, lại nói: "Nếu không... Ngày mai mẹ đào hố ở phía trước để con theo sau gieo hạt, có được không?"

Phòng Tử Trấn vẫn không đồng ý: "Tay của con bị thương, nếu như dính bẩn bị nhiễm trùng thì phải làm sao? Đến lúc đó không giúp được gì mà còn làm rối thêm đấy!"

Tiểu Liên và Dư Hàng cướp lời nói: "Ngày mai ta không đến bến tàu (không thu hải sản) nữa, xuống ruộng giúp đỡ là được!"

"Được rồi! Đừng nói nhao nhao nữa! Lúc này mới chỉ có mười mẫu đất thôi mà đã lộn xộn hết cả rồi, nếu sau này mua hơn mấy chục mẫu đất như Thảo Nhi nói, không phải cả ngày đều lo lắng đến ngủ không ngon hay sao? Cứ quyết định thế này đi, ngày mai ta và mẹ mấy đứa, còn có Thảo Nhi sẽ xuống ruộng. Thảo Nhi chỉ cần ở bên cạnh nhìn mấy chỗ khác xem có gì sai không, không cần làm gì cả! Những người khác nên làm gì thì làm cái đó đi!" Lúc này Dư Hải lấy ra khí thế của người đứng đầu trong nhà, gõ bàn quyết định.

Trước khi ngủ, Tiểu Thảo theo thường lệ đi đến tây viện ở sát vách, dùng ngón tay nhỏ đang quấn băng gạc bắt mạch cho mẹ nuôi. Bởi vì mẹ nuôi ăn uống thích hợp, hơn nữa còn được nước linh thạch bồi bổ, tuy nói đang mang thai nhưng còn khỏe hơn nhiều so với lúc vừa mới đến trấn Đường Cổ. Dư Tiểu Thảo yên tâm buông tay ra.

Phòng phu nhân nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ bị quấn thành móng heo của nàng, hơi đau lòng trêu đùa: "Ôi! Đại tiểu thư của chúng ta mới làm việc một ngày, mà đã khiến bàn tay nhỏ bé trở nên thê thảm như vậy rồi à?"

Dư Tiểu Thảo bĩu bĩu môi, nhỏ giọng oán trách: "Là vì cha nuôi quá chuyện bé xé ra to thì có, cũng chỉ vì cọ sát mà phồng lên mấy cái bọt nước mà thôi, lại còn quấn giống như con bị gãy tay vậy á."

Phòng Tử Trấn đi vào sờ sờ bụng của vợ, nhìn tay của Tiểu Thảo, nói với Phòng phu nhân: "Nàng không thấy đâu, trong lòng bàn tay trắng nõn lại xuất hiện không ít bọt máu lớn như hạt đậu phộng vậy, sau khi đâm vỡ còn chảy ra không ít máu. Haizz! Không phải chỉ mới mười mẫu đất thôi sao, chúng ta cũng không phải không thuê nổi người! Chỉ cần chọn mua mấy người thân thể cường tráng trong nhóm dân tị nạn là được rồi, cần gì phải tự mình làm chứ?"

Dư Tiểu Thảo cười nói: "Ở trong thôn chúng ta đã đủ chói mắt rồi, vừa mới mua mười mấy mẫu ruộng, lại mua thêm người trồng, người ta sẽ không chú ý chúng ta ở sau lưng chứ?"

"Ai thích chú ý thì kệ họ, có bản lĩnh thì tự mình cũng mua đất mua người đi!" Phòng Tử Trấn phùng mang trợn mắt nói.

Dư Tiểu Thảo biết cha nuôi đau lòng vì mình, liền nói sang chuyện khác: "Cha nuôi, mẹ nuôi muộn nhất là tháng sau sẽ sinh. Điều kiện ở nông thôn không tốt, bà đỡ cũng không chuyên nghiệp, con thấy ngày mai vẫn nên trở về thị trấn chờ sinh đi?"

Vừa nhắc tới đứa nhỏ sắp ra đời, Phòng Tử Trấn lập tức lộ ra nụ cười cực kỳ ngớ ngẩn, hắc hắc nói: "Ta đã bàn bạc vấn đề này với mẹ nuôi của con rồi, chờ khoai tây và ngô của nhà con trồng xong, bọn ta sẽ trở về thị trấn."

Bây giờ, Phòng Tử Trấn đã tin tưởng y thuật của con gái nuôi không chút nghi ngờ. Vợ mình tuổi không còn trẻ, lại còn là thai đầu, không có kinh nghiệm gì. Con gái nuôi không đi theo, trong lòng hắn cũng không nỡ! Nhưng mà, chuyện trồng ngô và khoai tây con gái đã ký giấy đảm bảo thực hiện quân lệnh với Dương Quận vương, cũng không thể chậm trễ được. May là còn một tháng nữa vợ mới đến ngày dự sinh. Từ ngày dự sinh này là hắn nghe được từ trong miệng Tiểu Thảo đấy!

Linh Lung nhìn bụng lớn tròn vo của phu nhân nhà mình, cảm thấy vẫn nên trở về thị trấn sớm một chút thì tốt hơn. Nàng ta nhẹ giọng nói: "Phu nhân, ngày mai để Trân Châu ở nhà với ngài, nô tỳ xuống ruộng nhìn xem có thể giúp một tay hay không. Nhiều hơn một người làm việc cũng có thể nhanh một chút!"



Phòng phu nhân nâng đôi mắt đầy ý cười lên, liếc mắt nhìn đại nha hoàn mà mình rất hài lòng một cái, cười nói với Phòng Tử Trấn: "Hai nha đầu Linh Lung và Trân Châu này đi theo thiếp tới Đường Cổ cũng xem như là chịu tội lớn! Bình thường, đại nha hoàn giống như họ đều sẽ giống con gái cưng không cần làm bất cứ việc gì, người nào không có mấy tiểu nha hoàn dưới tay để sai khiến chứ. Có thể đến thôn Đông Sơn này, lại còn đốt lửa nấu cơm, rồi còn trồng rau hái rau, cũng thật là làm khó bọn họ rồi!"

Trân Châu vội vàng cướp lời nói: "Phu nhân, người nói như vậy là hiểu nhầm chúng nô tỳ rồi! Phu nhân khoan dung rộng lượng, từ bi nhân ái, trước đây khi nô tỳ trở lại Hạ gia, những tiểu tỷ muội còn đều hâm mộ nô tỳ đi theo chủ tử tốt đấy!”

Linh Lung nhẹ nhàng nắm lấy bả vai của Phòng phu nhân, khẽ cười nói: "Còn không phải sao! Ở trong kinh có cái tốt của ở trong kinh, ở thôn Đông Sơn có cái tốt của thôn Đông Sơn. Thôn Đông Sơn của chúng ta non xanh nước biếc, chỉ liếc mắt trong lòng đã thấy thoải mái, mỗi ngày ăn sơn hào hải vị, mặt của nô tỳ cũng đã tròn hơn một vòng rồi đấy ạ. Còn nữa, trong kinh có quá nhiều quy củ, vẫn là ở thôn Đông Sơn dễ chịu hơn!"

Phòng phu nhân vỗ vỗ tay Linh Lung, cười nói: "Hai người các ngươi ấy, đều rất khôn khéo. Phu nhân là ta vẫn luôn nhớ kỹ! Được rồi, ngày mai Linh Lung dẫn theo hai vợ chồng Vượng Phúc đến ruộng xem thử có thể giúp gì hay không đi."

Sáng sớm hôm sau, ba người của Dư gia dẫn theo Linh Lung và hai hạ nhân của Phòng gia đi đến ruộng. Ngày hôm qua làm việc cả ngày cũng đã trồng gần hai mẫu đất. Liễu thị cũng đã hiểu khá rõ kỹ năng đào hố rồi, nhanh chóng bắt tay vào làm dưới sự chỉ huy của Tiểu Thảo.

Vượng Phúc là người ở nhà trên thị trấn tới đây, trước khi bán thân cho Phòng phủ cũng là một người có kinh nghiệm trong việc trồng trọt. Động tác làm ruộng còn nhanh nhẹn hơn vợ chồng Dư Hải, cái cuốc trong tay như có linh tính vậy, đào hố vừa nhanh lại vừa đẹp. Vợ của Vượng Phúc đi theo sau lưng chồng mình, thuần thục ném hạt giống vào bên trong, sau đó thì vùi đất. Hai người phối hợp hết sức ăn ý.

Linh Lung là nha hoàn của Hạ gia, từ nhỏ lớn lên trong nhà cao cửa rộng, chưa từng tiếp xúc với việc làm ruộng. May là gieo hạt cũng không khó, lúc đầu nàng ta còn hơi không quen tay, nhưng từ từ cũng bắt đầu lên tay rồi.

Dư Hải xách thùng nước đi theo sau lưng hai người, tưới chút nước lên hạt giống vừa mới gieo xong. Nước không được nhiều, nếu nước nhiều hạt giống sẽ bị ngâm hỏng, cũng không thể quá ít vì ít nước sẽ làm giảm tỷ lệ nảy mầm. Nhưng mà, hạt giống đã được ngâm nước linh thạch, cũng không có nhiều băn khoăn lo lắng như vậy.

Nhiều thêm ba người, hơn nữa công biệc trên tay cũng đã thành thạo, hiệu suất hôm nãy đã nhanh hơn rồi! Vừa đến chạng vạng tối, tám mẫu đất chưa gieo giống xong chỉ còn lại hai mẫu.

Lúc trở về, Liễu thị cười nói: "Đại khái ngày mai có thể trồng xong hết cây ngô rồi. May mà có Linh Lung và vợ chồng Vượng Phúc đại ca, nếu không chắc bọn ta còn phải bận rộn tới mấy ngày nữa ấy chứ."

Vượng Phúc cười thật thà, vợ của Vượng Phúc thì lanh lợi nói: "Thật không dám nhận xưng hô như thế của Dư phu nhân. Dù sao Dư phu nhân cũng là thân thích của tướng quân nhà bọn ta, chính là một nửa chủ tử của chúng nô tài, trực tiếp gọi tên của chúng nô tài đã xem như cho bọn ta mặt mũi rồi!"

Linh Lung thấy Liễu thị còn muốn nói gì nữa thì vội vàng chuyển chủ đề: "Khoảng tầm trưa mai là đã có thể trồng xong ngô rồi, không biết khi nào mới có thể trồng một mẫu khoai tây còn lại vậy?"

Dư Tiểu Thảo cũng tiếp chuyện nói: "Củ giống khoai tây đã nảy mầm rồi. Chậm nhất là ngày kia sẽ có thể gieo trồng. Linh Lung tỷ, chắc hôm nay mệt lả rồi đúng không? Trở về tắm ngâm nước nóng, nghỉ ngơi thật tốt một chút, ngày mai tay của ta hẳn cũng đã tốt hơn rồi, ta và cha mẹ ba người làm là được rồi!”

Thấy Linh Lung còn muốn nói gì nữa thì nàng nói tiếp: "Nhà trên thị trấn đã rất lâu không người ở, tuy nói có giữ lại mấy hạ nhân trông coi nhà cửa, nhưng nếu muốn dọn về ở thì vẫn nên có người quét dọn kỹ càng một chút. Còn có bà đỡ nữa, cũng phải đi tìm trước thời hạn... Linh Lung tỷ, tỷ là người được việc ở bên cạnh mẹ nuôi, bây giờ mẹ nuôi mang thai nặng người, cũng không thể rời khỏi tỷ được lâu!"

Vợ của Vượng Phúc hơi lấy lòng nói: "Ngày mai Linh Lung cô nương cũng đừng đến đây nữa, ta và chồng tới đây giúp đỡ là được rồi!"



Linh Lung suy nghĩ một chút, Thảo Nhi tiểu thư nói cũng phải, ngày mai nàng ta vẫn nên đến trấn trên nhìn một chút. Phu nhân và đứa trẻ trong bụng người mới là chuyện quan trọng nhất!

Cứ như thế, lại bận rộn thêm hai ngày, mười mấy mẫu đất của Dư gia mới được trồng xong. Không cho Tiểu Thảo nghỉ ngơi một ngày, vợ chồng Phòng Tử Trấn đã đóng gói nàng mang về thị trấn rồi. Linh Lung cũng là một người giỏi giang, chỉ hai ngày đã dọn dẹp trong phủ ngay ngắn ổn thỏa, hai bà đỡ nổi tiếng ở thị trấn cũng đã được nàng ta mời vào trong phủ, hầu hạ ăn ngon uống ngon.

Hai bà đỡ này đa số đều chỉ đỡ đẻ cho người có tiền ở thị trấn, quan lớn nhất họ từng gặp cũng chỉ là mấy quan nhỏ cấp thấp như bổ đầu, huyện điển với điển sử của nha môn huyện thôi. Vừa nghe nói phủ của Khâm sai đại nhân cho mời thì chân cũng mềm nhũn, rắm cũng không dám thả một cái đã ngoan ngoãn đi theo hạ nhân của Phòng phủ về rồi.

Ở trong phủ được một ngày mới dần dần lấy lại sức, đáy lòng xuất hiện từng trận vui vẻ: Có thể đỡ đẻ cho nương tử của Khâm sai đại nhân, bọn họ cũng được tính một phần là người đỡ đầu rồi! Nếu như thuận lợi, chẳng những có tiếng mà còn có lợi nữa! Bọn họ cũng nghe nói, Khâm sai đại nhân có con ở tuổi trung niên, đến lúc đó tiền thưởng chắc chắn sẽ không ít!

Tiểu Thảo đi tới thị trấn cũng không có rảnh rỗi. Sau một phen hỏi thăm thì tìm được một người môi giới khá có uy tín ở thị trấn tên là Lý Đạt.

Lý Đạt có chút thấp thỏm bị dẫn đến Phòng phủ. Dựa vào quan hệ xã hội của hắn ta, sao có thể không biết đây là nhà của Khâm sai đại nhân được? Khâm sai đại nhân tìm hắn ta làm gì? Chẳng lẽ là vì hạ nhân trong nhà không đủ, cho nên muốn mua thêm một vài hạ nhân?

Lúc gặp mặt lại là một tiểu cô nương chưa tới mười tuổi, cách ăn mặt thoạt nhìn khá bình thường, nhưng cả người đều lộ ra sự thoải mái và khéo léo. Một tiểu cô nương nhỏ như vậy, có lẽ không phải đại nha hoàn trong phủ, chẳng lẽ... Là con gái nuôi của Khâm sai đại nhân sao?

Lý Đạt không dám thất lễ trịnh trọng tiến lên hành lễ. Dư Tiểu Thảo cười nói: "Lý môi giới không cần đa lễ, ngồi xuống nói chuyện đi!"

Vì đi theo Phòng phu nhân xuất thân danh môn nên cũng nghe quen tai nhìn quen mắt, lúc Dư Tiểu Thảo đối nhân xử thế cũng có nhiều hơn ba phần khí thế. Nàng đợi Lý Đạt ngồi vào chỗ của mình, sau đó nở một nụ cười dịu dàng, nhẹ giọng nói: "Lý môi giới, nghe nói việc làm ăn của hơn một nửa giới môi giới ở trấn Đường Cổ đều nằm trong tay ngươi! Không biết, gần đây có mẫu ruộng lớn nào đang đợi bán hay không?"

Lý Đạt vội vàng ngồi thẳng người, ra vẻ suy nghĩ nói: "Thưa tiểu thư, không biết ngài muốn mua nông trang lớn, hay là chỉ mua ruộng thôi?"

"Nông trang? Có người bán nông trang à?" Dư Tiểu Thảo hiểu, nông trang như vậy đều nằm trong tay người có tiền, chẳng những có ruộng đồng phì nhiêu rộng lớn, còn bán lại cả một đám tá điền nữa. Nếu như có thể mua được nông trang thì có thể tiết kiệm được rất nhiều việc!

Lý Đạt vội nói: "Trong thị trấn có một phú hộ họ Mã làm ăn thất bại, đang cần gấp vốn xoay vòng, cho nên Mã gia định bán ra một nông trang, trong đó có sáu mươi mẫu ruộng tốt thượng đẳng, ba mươi mẫu ruộng trung đẳng, tám mươi mẫu ruộng hạ đẳng. Nông trang này nằm ở phía đông thị trấn, chỉ cách thị trấn chừng mười dặm thôi."

Tổng cộng một trăm bảy mươi mẫu, lại còn nằm ở giữa trấn Đường Cổ và thôn Đông Sơn, thế này đúng lúc hợp ý Tiểu Thảo. Nếu như giá cả không quá cao, Tiểu Thảo chuẩn bị muốn mua nó về!

"Không biết giá tiền là..."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nông Viên Tự Cẩm Lâm Tiểu Uyển

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook