Nông Viên Tự Cẩm Lâm Tiểu Uyển

Chương 248:

Quỹ Họa Tình Vũ

06/12/2022

Hoàng thượng cũng nói rồi, cây ngô là một loại cây trồng sản lượng cao, hơn nữa còn không kén chọn ruộng đất. Nhưng mà vào trong tay bộ Hộ rồi mà ngay cả hạt giống cũng không thu về được? Nửa tháng nay, đán quan viên liên quan đến bộ Hộ đều lo lắng sắp chết, Thượng thư bộ Hộ cảm thấy tóc của mình cũng đã bạc hết một nửa!

Hoàng thượng yêu nước thương dân, quan trọng nhất là cuộc sống của người dân. Nếu như cây ngô sản lượng cao thất bại ở trong tay bọn họ, vậy mũ quan trên đầu ông ta không biết có thể giữ được không nữa!

Hôm nay, vừa nhìn thấy mầm cây ngô sinh trưởng tốt, xanh biếc khỏe mạnh, mặc dù chỉ có một cây, nhưng lại khiến Thượng thư bộ Hộ nhìn thấy hy vọng. Thì ra cũng không phải không trồng được, mà do phương pháp của bọn họ không đúng!

"Dương Quận vương, xin hỏi cây ngô này ngài trồng thế nào vậy ạ?" Tất cả oán giận với Dương quận phương trong lòng Thượng thư bộ Hộ đều tan thành mây khói trong nháy mắt.

Bị một ông lão hơn năm mươi tuổi mặt đầy nếp nhăn sử dụng ánh mắt sáng lấp lánh nhiệt tình chăm chú nhìn mình, nếu không phải tim của Chu Tuấn Dương đủ mạnh mẽ, e rằng tối này phải gặp ác mộng rồi!

Hắn nhích sang bên cạnh một chút, nhìn thoáng qua một vị đại thần mang theo ác ý nồng đậm đang ngồi ở kia - Đô ngự sử Dương đại nhân, trong lòng suy nghĩ mình đã đắc tội tên Ngự sử mặt sắt này khi nào vậy? Hình như chưa từng đánh con trai nhà ông ta mà?

"Dương Quận vương, cây ngô non này dáng vẻ không tệ, xem ra bình thường đã bỏ không ít thời gian vào nó đúng không?" Người nói chuyện chính là Tả đô đốc Đỗ đại nhân có quan hệ không tệ với Tĩnh vương gia.

Chu Tuấn Dương nhìn thoáng qua Hoàng thượng đang ngồi trên ngự án vẻ mặt xem kịch vui kia, mặt không thay đổi nói: "Bẩm Hoàng thượng, cây ngô non này cũng không phải do thần trồng, nhưng mà quá trình trồng trọt, thần cũng có biết một chút."

"Ồ? Không phải đệ trồng? Vậy cây non này từ đâu tới? Đừng nói với trẫm là do đệ vô tình làm rơi một hạt giống, sau đó nó tự nảy mầm lớn lên đó nhé!" Kiến Văn đế Chu Quân Phàm nhíu mày, đổi một tay khác chống lên cằm, hứng thú bừng bừng nhìn hắn.

Tiểu đường đệ này từ nhỏ đã già dặn giống như người lớn vậy, trên khuôn mặt nhỏ nhắn luôn mang theo biểu cảm cách xa ngàn dặm. Ai ngờ, khuôn mắt trắng nõn tuấn tú, cộng với biểu cảm xa cách đó, đem lại cho người ta một cảm giác đáng yêu trái ngược. Chu Quân Phàm lớn hơn hắn gần mười tuổi, từ nhỏ đã thích chọc tức hắn, nhìn hắn thở phì phò lại làm ra dáng vẻ “không chấp nhặt với ngươi”, cực kỳ thú vị!

Chu Tuấn Dương sớm quen với hứng thú kỳ lạ của Hoàng thượng, đã có thể bình tĩnh chống đỡ rồi, hắn dùng giọng nói trước sau như một, lạnh như băng nói: "Ở bến tàu, thần từng tặng cho một tiểu nông nữ một ít hạt giống, để cho nhà nàng trồng thử. Những mầm cây ngô này, cũng chính là nhà của tiểu nông nữ ấy trồng!”

"Tiểu nông nữ? Bao nhiêu tuổi? Có đẹp không?" Ánh mắt của Chu Quân Phàm bỗng nhiên sáng lên. Tiểu đường đệ này bởi vì vẻ ngoài xuất sắc, được không ít khuê tú trong Kinh thành mến mộ. Nhưng hắn giống như một cái cọc gỗ vậy, không chịu thông suốt, cho dù đối với ai cũng mang một thái độ lạnh lùng cách xa ngàn dặm. Không biết đã làm tổn thương trái tim của bao nhiêu cô gái! Lần này lại phản ứng với một tiểu nông nữ, còn tặng lễ vật cho người ta, chẳng lẽ mùa xuân của đường đệ đã tới rồi sao?

Hoàng thượng, đang nói chuyện chính sự, ngài lại dùng vẻ mặt đầy nhiều chuyện cuối cùng là muốn thế nào đây? Chu Tuấn Dương dần dần nhíu mày, vẻ mặt cứng nhắc nói: "Bẩm Hoàng thượng, tiểu nông nữ kia còn chưa tới mười tuổi, về phần có xinh đẹp hay không... Thần không biết tiêu chuẩn cái đẹp của ngài là gì!"

Chưa tới mười tuổi? Không nhìn ra nha, tiểu đường đệ vậy mà lại yêu thích trẻ em vị thành niên! Hoàng thượng vẻ mặt bỉ ổi sờ sờ cằm, tiếp tục nói: "Tiêu chuẩn cái đẹp? Chỉ cần đệ không cảm thấy khó coi chướng mắt là được rồi!"

Trước mắt xuất hiện khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, đôi mắt to đen láy biết nói, miệng như cánh hoa thích cười, và biểu cảm phong phú hấp dẫn ánh mắt người khác kia, ánh mắt lạnh như băng của Chu Tuấn Dương trở nên dịu dàng, gật gật đầu nói: "Không khó coi, không chướng mắt!"

Thấy Hoàng thượng lệch chủ đề, Thượng thư bộ Hộ bắt đầu gấp gáp rồi! Ông ta không ngừng xoa tay, cuối cùng vẫn không nhịn được mà chen miệng nói: "Dương Quận vương, cây ngô này là do nhà của tiểu nông nữ kia trồng ra hay sao ạ?"

Đối với Lưu thượng thư một lòng muốn hoàn thành nhiệm vụ này, Chu Tuấn Dương cũng không có ác cảm gì, hắn nhìn thoáng qua ông ta, gật đầu một cái nói: "Nhà của tiểu nông nữ kia là nhà giỏi về làm ruộng nổi tiếng ở địa phương. Còn chưa tới thời tiết gieo giống, rau cải nhà bọn họ cũng đã đem ra bán rồi! Vào mùa này, dưa hấu nhà bọn họ cũng đã chín, hơn nữa hương vị còn ngọt hơn trong kinh bán nữa! Lần này thần đến Đường Cổ là vì muốn đi xem cây ngô mà chúng ta bó tay không có cách nào, rốt cuộc bọn họ có thể trồng được hay không. Quả nhiên, bọn họ không làm thần thất vọng..."

Ồ? Có gian... tình, tiểu đường đệ bình thường tích chữ như vàng, lúc nói đến tiểu nông nữ kia thì cứ chậm rãi nói mãi! (Hoàng thượng, lỗ tai nào của ngài nghe thấy thần đang nói về tiểu nông nữ? Thần rõ ràng đang nói nhà bọn họ biết làm ruộng mà!)

Không đúng! Mùa xuân ở phương Bắc còn khá lạnh, sáng tối đầu mùa xuân còn có sương đông nữa? Còn dưa hấu không phải mùa hè mới bán ra chợ sao? Bây giờ chỉ mới cuối mùa xuân mà dưa hấu đã chín rồi... Chẳng lẽ, nhà tiểu nông nữ này có người xuyên không, nắm giữ kỹ thuật nhà kính? Cũng không đúng! Bây giờ không có màng ni lông, sao mà làm nhà kính được? Chẳng lẽ, trong nhà tiểu nông nữ có người nào đó có không gian có thể trồng trọt? Không phải trong tiểu thuyết thường viết, xuyên không có không gian gì đó sao!

Chu Quân Phàm tin chắc, trên thế giới này ngoài hắn và Hoàng gia gia, chắc chắn còn có người khác xuyên tới. Hắn cũng vẫn luôn tìm kiếm đồng hương xuyên không của mình, chẳng lẽ lần này thật sự bị hắn tìm ra rồi?

"Tuấn Dương à, trong nhà tiểu nông nữ ai làm ruộng lợi hại vậy? Sao có thể phá vỡ quy luật sinh trưởng của thực vật chứ?" Chu Quân Phàm càng thích thú hơn, lên tiếng dò hỏi.

Chu Tuấn Dương suy nghĩ một chút, Dư Tiểu Thảo kia là một người có thể nhận ra cây ngô, còn nói biết phương pháp trồng trọt. Nàng hoặc là từng nhìn thấy cây ngô, hoặc là không hiểu tại sao lại biết sự tồn tại của cây ngô giống như đường huynh, nhưng bọn họ chính là biết! Hình như Tiểu Thảo không muốn cho Hoàng thượng biết sự khác thường của nàng, trong lòng hắn không biết vì sao cũng không muốn để Hoàng thượng có hứng thú với nàng, cho nên hắn lắc đầu nói: "Thần cũng không rõ lắm, chỉ biết rau cải trong nhà tiểu nông nữ là do mẹ nàng chăm sóc; trồng dưa hấu thì do cha nàng một mình gánh vác."

"Ồ? Tình hình nhà nàng, Tuấn Dương còn nghe ngóng thật rõ nha!" Ngay cả đệ nhất khuê tú của Kinh thành, em họ cũng có thể làm như không thấy, nhưng lại hiểu rõ một tiểu nông nữ như vậy, nói không có nội tình, kẻ ngu cũng không tin!

Chu Tuấn Dương như chuyện đương nhiên gật đầu một cái, nói: "Tiểu nông nữ kia chính là con gái nuôi của Phòng tướng quân! Lúc Phòng phu nhân ở trấn Đường Cổ, qua lại rất thân thiết với mẫu phi của thần."

Mặc dù lời nói của Chu Tuấn Dương nói rõ vì sao hắn lại biết rõ cả nhà tiểu nông nữ như vậy, nhưng mà Chu Quân Phàm vẫn cảm thấy, thái độ của tiểu đường đệ với tiểu nông nữ này không bình thường. Nhưng mà, chuyện tình cảm, không cần quá hấp tấp, tiểu nông nữ kia cũng mới mười tuổi. Nhìn dáng vẻ của tiểu đường đệ, đoán chừng còn cách lúc thông suốt một khoảng thời gian, từ từ đi, tất cả sẽ rõ ràng thôi!

"Hoàng thượng, thần muốn đến trấn Đường Cổ, mong Hoàng thượng ân chuẩn!" Lưu thượng thư không nhịn được quỳ rạp xuống trước ngự án. Có người có thể trồng ra cây ngô, hơn nữa còn trồng giỏi như vậy, Lưu thượng thư chỉ hận không thể gắn vào một đôi cánh, lập tức bay đến trước mặt gia đình kia để hỏi rõ ràng phương pháp trồng trọt!

Không thể không nói, Lưu thượng thư này cũng là một người lo nước lo dân, là một ông già cố chấp không đạt được mục đích thề không bỏ qua.

"Lưu thượng thư, ngươi đang muốn cướp nhiệm vụ của ta sao?" Không biết vì sao mà Chu Tuấn Dương không muốn cho Lưu thượng thư đi tới đó. Nếu như ông ta đi, chẳng phải là không có chuyện của mình nữa hay sao? Không được! Khó khăn lắm hắn mới tìm được một cái cớ đến ở với mẫu phi, không thể để ông ta cướp việc của hắn được!

Bản thân Chu Tuấn Dương cũng chưa từng phát hiện, chỗ sâu nhất trong đáy lòng hắn, còn bị hắn giấu đi một nguyên nhân rất bí ẩn - nhận việc này, là có thể công khai tiếp xúc với nàng.



Haizz! Đã nói muốn cách xa người ta một chút mà? Cảm tình và lý trí thường sẽ trái ngược nhau, không phải sao?

Lưu thượng thư "Ấy" một tiếng, nửa ngày sau mới nói: "Dương Quận vương, lão phu cũng không phải muốn cướp công lao của ngài, chỉ muốn biết rõ phương pháp trồng trọt sớm một chút thôi..."

"Được rồi! Hai ngươi đừng cãi cọ! Lưu thượng thư, trẫm biết ngươi một lòng vì dân, nhưng mà chuyện này vốn là do Dương Quận vương đứng đầu, hắn cũng khá quen thuộc với cả nhà tiểu nông nữ, chuyện này vẫn nên giao cho hắn thì thích hợp hơn."

Nếu tiểu đường đệ có ý với người ta, đương nhiên Chu Quân Phàm sẽ tạo cơ hội cho hắn rồi! Người ta thường nói "Lâu ngày sinh tình", tiếp xúc nhiều, có lẽ tiểu đường đệ có thể thông suốt sớm một chút. Nhưng mà, tuổi của tiểu cô nương cũng có chút nhỏ, tiểu đường đệ còn phải chờ thêm sáu năm nữa, cũng phải đợi lâu đó! Hoàng thượng, giọng điệu vui sướng khi người gặp họa của ngài, thật sự được sao?

Trong lòng Lưu thượng thư giống như có mèo con gãi qua vậy, muốn tự mình xem thử cây ngô được trồng như thế nào, ông ta chưa từ bỏ ý định tiếp tục xin lệnh: "Hoàng thượng, lần sau Dương Quận vương đến trấn Đường Cổ, xin ngài ân chuẩn cho lão thần đi cùng!"

"Được! Chuẩn!" Chu Quân Phàm biết tính cách cố chấp của Thượng thư bộ Hộ, không cho ông ta đi, nói không chừng sẽ gấp đến bệnh luôn. Lưu thượng thư làm việc nghiêm túc, cũng không phải người làm hỏng việc!

Chu Tuấn Dương mang cây ngô từ trấn Đường Cổ về đã đánh trả một cái tát mạnh mẽ vào những đại thần vạch tội hắn - ta cũng không phải là bỏ rơi nhiệm vụ đến Đường Cổ thăm mẫu phi, ta đi làm chính sự đấy! Phương pháp gieo trồng hạt ngô mới là mục đích thật sự để ta đến Đường Cổ, thăm mẫu phi cũng chỉ là thuận đường mà thôi...

Dương Quận vương, lúc nói những lời này, ngài có thấy trái với lương tâm không vậy!

Ngay lúc Chu Tuấn Dương muốn đi ra khỏi Ngự thư phòng, Hoàng thượng đường huynh của hắn đột nhiên mở miệng: "Tuấn Dương à! Không phải đệ đã nói dưa hấu nhà tiểu nông nữ đã chín rồi sao? Không mang theo một ít về à?"

Trên trán Chu Tuấn Dương và mấy đại thần chảy xuống mấy đường đen: Hoàng thượng, ngài công khai đòi trái cây từ hạ thần như vậy, thật sự được sao?

Chu Tuấn Dương rũ mí mắt, chắc chắn nói: "Thần một đường ra roi thúc ngựa vội vàng trở về, đương nhiên không thể mang theo nhiều đồ. Dưa hấu sẽ có bọn thị vệ vận chuyển về đây sau. Một khi đến Kinh thành, thần chắc chắn sẽ tự mình đưa cho ngài."

Có dưa hấu ăn, trễ hai ngày thì hai ngày vậy! Chu Quân Phàm mang nụ cười vừa lòng hả dạ, vẫy tay tỏ ý hắn có thể rời đi.

Lúc ra khỏi Hoàng cung, gương mặt đen của Chu Tuấn Dương tràn đầy biểu cảm người sống cấm đến gần. Mấy vị đại thần khác đương nhiên sẽ không đi lên tìm xui xẻo. Nhưng mà trước giờ Lưu thượng thư đều không thuộc về loại người có mắt nhìn, ông ta lại gần hỏi: "Dương Quận vương, đầu mùa xuân đã trồng được rau cải, bây giờ đã có dưa hấu chính có thể ăn, những gì ngài nói đều là thật sao?"

"Ở trước mặt Hoàng thượng, ai dám nói láo? Khi quân là tội nặng đấy!" Chu Tuấn Dương tức giận ném cho ông ta một câu.

Lưu thượng thư vẫn không thức thời mà tiếp tục nói: "Nếu dưa hấu đã vận chuyển tới đây rồi, vậy có thể đưa cho lão phu một quả không? Ngài đừng hiểu lầm, lão phu không phải vì ham muốn ăn uống, mà là muốn nghiên cứu thử, sao có thể trồng ra dưa hấu chín sớm như vậy. Có phải chủng loại mới hay không..."

Chu Tuấn Dương bị Lưu thượng thư không ngừng dò hỏi, phiền đến có chút không kiên nhẫn, đôi mày đẹp nhăn lại, trừng mắt liếc ông ta một cái nói: "Có vấn đề gì đó, ngươi đến Đường Cổ gặp người Dư gia, không phải sẽ rõ ràng tất cả sao?"

Nói xong, để lại cho Lưu thượng thư một bóng lưng cao ngất. Nếu đổi thành người khác, có lẽ đã sớm tức giận trong lòng rồi, nhưng Lưu thượng thư lại vẻ mặt bừng tỉnh, vỗ vỗ đầu mình, lẩm bẩm nói: "Là ta hồ đồ rồi! Dương Quận vương nói rất đúng, tới trấn Đường Cổ rồi, không phải sẽ biết hết hay sao?"

Tả đô đốc Đỗ đại nhân cười ha ha với ông ta, nói: "Chúc mừng Lưu đại nhân đã giải quyết được một vấn đề khó. Đi, tối nay chúng ta uống hai ly đi?"

"Ngày khác đi, lão phu phải trở về sắp xếp lại một vài vấn đề liên quan tới trồng trọt, đến lúc đó nói không chừng người của Dư gia có thể giúp lão phu giải thích nghi ngờ! Đúng là Hoàng thượng nói không sai - cao thủ ở dân gian mà!" Lưu thượng thư thay đổi khuôn mặt u sầu mười mấy ngày nay, cười vuốt vuốt râu, chắp tay sau lưng ung dung đi ra ngoài cung.

Đỗ đại nhân nhìn bóng lưng dần đi xa của ông ta, cười lắc lắc đầu. Còn Đô ngự sử Dương đại nhân lại cúi đầu đi ra ngoài, không biết đang suy nghĩ gì.

Ngày hôm sau, dưa hấu Chu Tuấn Dương đổi bằng một miếng ngọc bội dương chi cuối cùng đã đến Kinh thành. Hắn thực hiện lời hứa của mình, đầu tiên là tặng sáu quả dưa hấu vào cung. Đường huynh được hời mà còn khoe mẽ kia của hắn còn chậc chậc nói: "Ta nói Tuấn Dương à, đệ vận chuyển tới cả một xe ngựa dưa hấu, mà chỉ tặng cho trẫm có sáu quả, cũng quá keo kiệt rồi đó?"

Cơ bắp trên mặt Chu Tuấn Dương giật giật, thầm nghĩ: Chê ít? Chê ít thì ngài đừng có lấy! Muốn nhiều, vậy ngài phái người đi mua đi, ngài cũng đâu có thiếu bạc!

"Tuấn Dương à! Trân Bảo Các do ngươi mở đúng không? Có Ngự sử buộc tội ngươi dựa vào quyền lực mưu đồ tư lợi, sau đó khi ra biển tìm cây nông nghiệp giúp trẫm còn buôn lậu rất nhiều bảo bối ở nước ngoài. Ngươi nói sao đây?" Thái giám thiếp thân của Chu Quân Phàm bổ một quả dưa hấu. Nhìn thấy dưa hấu giống y hệt kiếp trước, Chu Quân Phàm kích động đến thiếu chút nữa chảy nước mắt cá sấu.

Dưa hấu của thế giới này, mẹ nó thật sự rất là giả dối. Ngọt thì ngọt đấy, hương vị cũng không kém kiếp trước, nhưng ruột dưa đỏ có thể ăn bên trong thật sự là quá ít. Ruột dưa màu đỏ bị xen lẫn xanh trắng ngang dọc. Ruột dưa bị tách ra, làm một người có chứng cưỡng chế ám ảnh như hắn nhìn vào rất khó chịu. Dưa hấu, đương nhiên chỉ có ruột dưa màu đỏ và hạt dưa màu đen thế này mới đúng chứ.

Không đợi Chu Tuấn Dương trả lời, hắn đã cầm một miếng lên, hung hăng mà cắn một ngụm. Chất lỏng ngọt ngào tràn đầy khoang miệng, hương vị mát mẻ nhẹ nhàng khiến hắn tìm về ký ức kiếp trước trong nháy mắt.

Kiếp trước, hắn chính là một trai xây dựng điển hình, dung mạo bình thường, mang một cái mắt kính thật dày, chuyên ngành đại học chính là kỹ thuật đóng tàu, sau khi tốt nghiệp tìm được một công việc không chết không đói, hơn ba mươi còn chưa có một cô bạn gái. Không ngờ, trong một lần thử tàu gặp chuyện ngoài ý muốn, làm hắn xuyên đến triều Đại Minh, trở thành Hoàng thái tôn.

Càng thêm ảo diệu hơn chính là, Hoàng gia gia của hắn lại cũng xuyên tới đây, trước khi xuyên không là một tư lệnh quân khu lừng lẫy nổi tiếng ở Hoa Hạ. Hoàng gia gia thay thế Chu Nguyên Chương đánh hạ giang sơn triều Nguyên, hơn nữa còn vẫn đặt là " triều Đại Minh", nói là ông ấy cũng họ Chu, không thể viết lại lịch sử. Cũng không nghĩ, khoảnh khắc khi ông ấy xuyên không dẫn đến khởi nghĩa vũ trang thì đã sửa lại lịch sử rồi có được không?

Hửm? Hình như suy nghĩ bay xa rồi! Hương vị của dưa hấu này thật không tệ! Không chừng người trồng dưa hấu còn là đồng hương chuyển kiếp của hắn đấy! Hắn nên khen thưởng hắn (nàng) như thế nào đây nhỉ?

"Hoàng thượng, thần cũng không cho rằng mình dựa vào quyền lực mưu đồ tư lợi! Những gì mà Hoàng thượng nói trước khi ra biển, chẳng lẽ ngài đã quên rồi sao?" Trực giác của Chu Tuấn Dương cho thấy người buộc tội hắn chính là Dương ngự sử, nhíu nhíu mày, không giải thích quá nhiều.

Trước khi đi phương Tây, Hoàng thượng từng chính miệng đồng ý, ngoài những thứ mà hắn bảo mình tìm, những thứ khác đều là của mình! Bạc để mua những vật phẩm ở nước ngoài đó cũng đều tự lấy ra từ tiền riêng của mình. Hắn chỉ là tiện thể mua một vài thứ mình thích mà thôi, sao lại thành dựa vào quyền lực mưu đồ tư lợi rồi?



Đương nhiên Chu Quân Phàm không quên mình đã từng nói gì, nhưng mà những lời này hai người bọn họ nói vào lúc không có ai, người khác cũng không biết. Trân Bảo Các có đồ vật phong phú vừa mới lạ vừa đắt tiền, việc buôn bán cực kỳ tốt, khó trách sẽ làm người ta đỏ mắt.

"Không nói những chuyện đó nữa! Nói chuyện của gia đình nhà nông đó cho trẫm nghe đi. Nhà bọn họ có ai từng gặp chuyện khó khăn, đi một chuyến ở quỷ môn quan, hơn nữa tính cách cũng thay đổi rất nhiều không?" Xuyên không, nếu không phải xuyên vào trong bụng mẹ, vậy chắc chắn sẽ để lại dấu vết. Không biết cuối cùng vị nào trong Dư gia là đồng hương xuyên không của hắn nữa

Chu Tuấn Dương khẽ suy nghĩ, nói: “Vận mệnh của người Dư gia có thể nói là nhiều chông gai. Lúc chưa tách ra ở riêng, chịu đựng sự khắt khe của mẹ kế bà nội kế, sức khỏe của Tiểu Thảo và mẹ nàng vẫn luôn không tốt, cha của Tiểu Thảo lên núi săn thú bị gấu đen cắn, thiếu chút nữa không chịu được! Cũng may sau khi tách ra, cả nhà đều có năng lực, cuộc sống mới từ từ trở nên ổn đình. Muốn nói tính cách thay đổi lớn, cha của Tiểu Thảo không còn ngu hiếu với mẹ kế nữa, cái này có tính không?"

Chẳng lẽ cha của Tiểu Thảo là đồng hương xuyên không của hắn sao? Trồng trọt tốt như vậy, chẳng lẽ trước khi xuyên không là nông dân? Đợi đã, vừa nói tới nhà nông nhỏ kia, tiểu đường đệ này của hắn lại không hề giống không thích nói chuyện chút nào nha! Vừa mới đến trấn Đường Cổ có mấy ngày đã thăm dò rõ ràng nhà người ta rồi, nói không có gì mờ ám, cả quỷ cũng không tin!

"Tuấn Dương à, không ngờ đệ lại hiểu rất rõ Dư gia nhỉ!" Chu Quân Phàm vừa ăn dưa hấu vừa trêu ghẹo tiểu đường đệ của mình.

Chu Tuấn Dương vừa định giải thích lại bị một trận tiếng bước chân nhỏ bé chặn ngang, tiếp theo có một giọng trẻ con non nớt vang lên: "Phụ hoàng, phụ hoàng ngài ăn gì vậy?"

Sau đó, một bóng dáng nho nhỏ vọt tới từ sau bụi hoa, cố gắng mở bước chân nhỏ ngắn leo lên mấy bậc thang, chạy vào đình bát giác ôm lấy chân Chu Quân Phàm. Tập trung nhìn vào, thì ra là Đại hoàng tử chỉ mới ba tuổi.

"Không quy củ, thỉnh an phụ hoàng chưa?" Theo sau tới đây chính là mẫu thân của Đại hoàng tử - Hoàng hậu nương nương, trong giọng nói của nàng ấy mang theo chút quở trách.

Đại hoàng tử đã leo lên ngồi trên đầu gối của phụ hoàng, nháy mắt nhìn dưa hấu trên bàn, giòn giã nói: "Thỉnh an phụ hoàng, phụ hoàng vất vả rồi... phụ hoàng, đây là gì vậy? Ăn ngon không ạ?"

Mùa hè năm trước, cậu nhóc tuổi còn nhỏ, Hoàng hậu nương nương nào dám cho cậu nhóc ăn dưa hấu tính hàn như vậy được, cho nên không biết dưa hấu là thứ gì cũng đúng.

"Đây là dưa hấu, là do Tuấn Dương hoàng thúc của con đem về từ trấn Đường Cổ! Có muốn nếm thử không?" Chu Quân Phàm tự nhận là một người cha hiền, từ việc cậu nhóc tự động leo lên đầu gối của hắn ngồi đã đủ nhìn ra rồi. Câu "Ôm cháu không ôm con” của người xưa, đối với hắn chỉ là chó má thôi! Nhìn thấy con trai đôi mắt trông mong nhìn dưa hấu, hắn không nhịn được mềm lòng.

Đang là cuối mùa xuân, sớm tối vẫn còn khá lạnh lẽo. Hoàng hậu nương nương vội ngăn cản nói: "Hoàng thượng, Văn Nhi tuổi còn nhỏ, dạ dày khá yếu, ăn lạnh chỉ sợ không tốt đâu..."

Sợ phụ hoàng bị mẫu hậu thuyết phục, Chu Hãn Văn vội làm nũng nói: "Phụ hoàng, Văn Nhi chỉ nếm thử một miếng nhỏ thôi, chỉ một miếng thôi... Văn Nhi đã ba tuổi rồi còn chưa từng nếm thử dưa hấu bao giờ cả, Văn Nhi thật là đáng thương mà..."

Chu Quân Phàm bị cậu nhóc chọc cười, xoa nắn khuôn mặt nhỏ của cậu nhóc, nhìn về phía Hoàng hậu, cười nói: "Tiểu gia hỏa này học ai vậy? Còn biết giả vờ đáng thương cầu thông cảm nữa!"

Vẻ mặt Hoàng hậu nương nương bất đắc dĩ nói: "Thần thiếp cũng không biết nó học dáng vẻ này ở đâu nữa, trước kia cũng có như thế đâu!"

"Thật là một tiểu gia hỏa thông minh! Giống phụ hoàng của nó!" Chu Quân Phàm lấy dao cắt một miếng dưa hấu nhỏ cỡ ngón tay cái ngay giữa quả dưa, đưa đến bên miệng con trai, dặn dò nói: "Ngậm trong miệng một lát, khi nào ấm rồi hãy nuốt xuống, chỉ có thể ăn một miếng thôi, nếu như ăn nhiều bị tiêu chảy, sau này con đừng nghĩ tới chuyện ăn dưa hấu nữa!"

Chu Hãn Văn ngoan ngoãn gật gật đầu, há to miệng cho phụ hoàng đút dưa hấu vào trong miệng cậu, ngoan ngoãn mà ngậm ở trong miệng. Đầu lưỡi truyền đến hương vị ngọt ngào, làm cậu nhóc vui vẻ đến híp mắt lại.

Tiểu gia hỏa ngậm rất lâu mới từ từ nhai kỹ rồi nuốt xuống, nhịn không được khen ngợi: "Phụ hoàng, dưa hấu ăn rất ngon, Văn Nhi còn muốn ăn nữa, phải làm sao đây?"

Chu Quân Phàm vẫn rất có tính nguyên tắc, hắn lắc đầu, nói: "Hôm nay chỉ có thể ăn một miếng thôi, không phải vừa rồi đã nói rồi sao?"

Chu Hãn Văn cũng không ầm ĩ, nghe lời gật gật đầu. Dù sao cũng là một đứa bé, cậu nhóc luyến tiếc đưa mắt nhìn dưa hấu trên bàn, cẩn thận hỏi một câu: "Vậy... ngày mai Văn Nhi còn có thể ăn thêm miếng nữa không?"

Chu Quân Phàm xoa xoa cái mũi nhỏ của cậu bé, cười nói: "Văn Nhi nghe lời như vậy, phải khen thưởng, ngày mai cũng có thể ăn một miếng dưa hấu!"

"Tốt quá! Cảm ơn phụ hoàng, phụ hoàng ngài thật là tốt! Văn Nhi rất yêu ngài..." Ở trước mặt phụ hoàng tiến bộ, Chu Hãn Văn trở nên hoạt bát hơn nhiều. So với mẫu hậu lúc nào cũng nghiêm khắc, cậu nhóc vẫn thích phụ hoàng hơn.

Chu Tuấn Dương ngồi một bên im lặng nhìn cảnh một nhà ba người ấm áp, suy nghĩ đột nhiên bay tới thôn trang nhỏ kia ở trấn Đường Cổ, bàn đá đơn sơ, thức ăn ngon miệng, người một nhà tương thân tương ái... Nếu, cuộc sống có thể đơn thuần tốt đẹp như vậy, hắn nguyện vứt bỏ tất cả để trao đổi.

Ngoài việc tặng dưa hấu vào hoàng cung, còn lại Chu Tuấn Dương đều đưa cho phụ vương của hắn, chuyện vụn vặt như nhân tình lễ tiết, trước giờ hắn đều không dính vào. Người có qua lại thân thiết với phủ Tĩnh Vương đều nhận được lễ vật đến từ phủ Tĩnh Vương - hai quả dưa hấu vừa lớn vừa tròn. Trong đó gồm cả Tả đô đốc Đỗ đại nhân nói giúp hắn ở Ngự thư phòng kia.

Lưu thượng thư cũng nhận được lễ vật đến từ phủ Tĩnh Vương, là do Chu Tuấn Dương dặn dò riêng. Cả nhà Lưu thượng thư ăn dưa hấu ngọt ngào, kinh ngạc vì cha già (phu quân) trước giờ không qua lại với nhà quyền quý, sao bây giờ lại có quan hệ với phủ Tĩnh Vương? Chẳng lẽ làm quan mấy chục năm, đột nhiên mở mang đầu óc rồi hả.

Chu Tuấn Dương chỉ ở lại Kinh thành hai ngày đã phụng chỉ xuất kinh rồi. Lưu thượng thư của bộ Hộ đã gấp không đợi được mà chuẩn bị mọi thứ từ lâu, chỉ đợi xuất kinh thôi.

Có một quan văn không biết cưỡi ngựa ở đây, đoàn người phải đi ba ngày mới đến được trấn Đường Cổ.

Vào trấn Đường Cổ, Chu Tuấn Dương lập tức quăng Lưu thượng thư cho Huyện lệnh của Đường Cổ chiêu đãi, còn mình trở về biệt viện của mẫu phi.

Tĩnh Vương phi đang ngắm hoa trong hoa viên, vừa nghe hạ nhân bẩm báo con trai nhỏ đến, lập tức giả vờ gầy yếu, vẻ mặt u sầu. Mai Hương vừa đi pha trà quay lại, thấy một màn như vậy thì trong lòng rất kinh ngạc: Vừa rồi còn tốt lắm mà, sao mới một lát đã thay đổi sắc mặt rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nông Viên Tự Cẩm Lâm Tiểu Uyển

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook