Nông Viên Tự Cẩm Lâm Tiểu Uyển
Chương 253:
Quỹ Họa Tình Vũ
06/12/2022
Dư Tiểu Thảo giao công việc chế biến bào ngư, hải sâm, vây cá cho cha, buổi tối nàng và Tiểu Liên cùng nhau độc chiếm mẫu thân. Dư Hải phải chịu ấm ức chịu đựng ngủ cùng con trai lớn Dư Hàng trên một giường đất! Lúc con gái nhỏ không ở nhà thì nhớ đến hoảng; giờ ở nhà thì lại cướp vợ của chàng. Dư Hải cảm thật rối rắm!
Ngày thứ hai, Dư Tiểu Thảo ở nhà được hai ngày không thể tiếp tục nhàn rỗi được nữa. Sáng sớm nàng đã đi theo cha ra ngoài ruộng dưa giúp đỡ.
Số dưa hấu chín đầu tiên của Dư gia cũng không quá nhiều, mỗi ngày cũng chỉ khoảng hai ba ngàn cân. Nhờ có Vương Nhị Cẩu thường xuyên đến đây dốc hết sức lực giúp đỡ chăm sóc dưa hấu, tất nhiên đã nhanh chân hơn hai cậu rồi!
Năm ngoái Vương Nhị Cẩu bán dưa hấu kiếm được không ít tiền lời. Năm nay hắn cũng mua một chiếc xe bò. Vì sao lại mua xe bò mà không mua xe ngựa? Lợi ích kinh tế rất thực tế nha! Ngẫm lại mà xem, mỗi năm chỉ có một tháng bán dưa hấu, nếu mua xe bò ngày thường có thể đưa người lên thị trấn, ngày mùa còn có thể cho thuê kiếm chút tiền.
Bây giờ nhờ mấy cái xưởng của Chu gia gần thôn nên thôn Đông Sơn giàu có hơn trước kia rất nhiều. Đi lên thị trấn làm gì đó, họ cũng không còn để bụng mấy văn tiền ngồi xe! Mỗi ngày, xe của lão Mã thôn bên đều chật ních người, kiếm tiền còn nhanh hơn đến bến tàu làm công nhân!
Trong thôn, ngoại trừ nhà của trưởng thôn còn có ai mua trâu nữa! Người dân thôn Đông Sơn bắt đầu có tiền, khi đến lúc phải cày ruộng đều đến xếp hàng chờ thuê trâu nhà trưởng thôn. Mười văn một mẫu, một ngày vừa cày vừa chơi cũng có thể cày được mười mẫu, dễ dàng kiếm được một trăm văn tiền về tay! Mọi người nói xem, Vương Nhị Cẩu đang suy tính vẫn có chút khôn vặt nhỉ!
Đến ruộng dưa, cả nhà đại cô của Dư Tiểu Thảo đã bắt đầu bận rộn làm việc! Lưu Hổ và con trai lớn của đại cô làm công việc chọn dưa chín, hai cha con nhà bọn họ phụ trách hái dưa hấu đã chín. Đại cô và con gái phụ trách ôm dưa hấu vừa hái lên trên bờ. Còn Tiểu Phương Bình thì ngoan ngoãn ngồi bên cạnh đống dưa hấu đã hái để trông dưa.
Vương Nhị Cẩu đã dắt xe bò đến bên cạnh ruộng dưa. Sáng sớm nay, Nhị Cẩu Tử đã bắt đầu làm việc. Nhìn thấy Dư Hải, hắn nở nụ cười tươi chào hỏi chàng: "Đại Hải ca, lại muốn nhờ phúc của huynh kiếm một khoản lớn!"
Có lẽ do có con trai, cuộc sống trở nên có mục tiêu, Nhị Cẩu Tử của bây giờ béo hơn rất nhiều so với năm ngoái. Mỏ chuột tai khỉ cũng thay đổi rất nhiều, khuôn mặt tròn lên khiến cho hắn nhìn thuận mắt hơn nhiều!
Dư Hải cười nói: "Ngươi kiếm tiền bằng sức lao động của chính mình, sao lại nói là dựa hơi của ta? Làm thật tốt, tích cóp thêm chút bạc cho nhi tử ngươi cưới vợ!"
Vương Nhị Cẩu cười híp cả mắt, hắn liên tục gật đầu nói: "Đại Hải ca nói đúng! Ta định dùng tiền bán dưa năm nay xây nhà trước. Xây lấy năm gian, cũng vây lại thành đại viện!"
Dư Hải vỗ vỗ bả vai hắn, nói: "Không tồi, không tồi! Ta rất xem trọng ngươi!"
Lúc này, hai cậu của Dư Tiểu Thảo mỗi người vội vàng chạy một chiếc xe ngựa đến đây. Hai người hợp tác với cửa hàng trái cây nổi tiếng ở Phủ thành. Cách mấy ngày lại mang đến hai xe dưa hấu, kiếm được không ít tiền chênh lệch giá!
Dư Hải và Tiểu Thảo cũng đi xuống tìm dưa hấu đã chín. Do thời gian eo hẹp mà công việc lại vất vả cho nên Tiểu Thảo nhờ Tiểu Bổ Thiên Thạch biến thành con mèo nhỏ giúp đỡ. Tiểu Bổ Thiên Thạch có thể tinh tường biết cấu tạo bên trong của từng quả dưa hấu, vì linh lực của nó chưa thể khôi phục đủ, nếu không có thể để Tiểu Thảo biết những gì nó nghe được thấy được. Nói cách khác, nó có thể nhìn thấu bên trong quả dưa hấu cho nên nếu hai người có chung cảm giác, như vậy Tiểu Thảo cũng có thể có được bản lĩnh nhìn thấu!
Tiểu Bổ Thiên Thạch còn cách loại cảnh giới này một cánh cửa nữa cho nên không thể không để bàn chân nhỏ đáng thương của mình lao động, nó qua lại khắp các dãy dưa. Dư Tiểu Thảo đi theo phía sau nó, khi tìm được một quả dưa chín, mèo vàng nhỏ sẽ trèo lên phía trên sau đó kêu meo meo. Tiểu Thảo cong lưng giả bộ vỗ một chút sau đó hái quả dưa xuống.
Một người một mèo hợp tác càng ngày càng ăn ý, rất nhanh Tiểu Thảo đã bỏ xa cha mình. Để tránh mọi người tìm lại chỗ đã hái dưa rồi, bọn họ phân chia mỗi người một mảnh đất. Dưa hấu chín trên mẫu đất Dư Tiểu Thảo được phân bị nàng mau chóng tìm ra toàn bộ. Sau đó nàng lại tấn công sang một mảnh đất khác.
Dư Hải thấy tốc độ của con gái quá nhanh, sợ nàng hái cả dưa hấu xanh nên có chút không yên tâm đi qua. Sau khi tỉ mỉ kiểm tra chỗ dưa nàng đã hái, Dư Hải ngạc nhiên phát hiện chẳng những hiệu suất làm việc của con gái nhỏ cao hơn mình rất nhiều, mà lại không hề chọn sai dù chỉ một quả dưa hấu, cho nên chàng hoàn toàn có thể yên lòng.
Có thần khí của mèo vàng nhỏ để gian lận, một mình Dư Tiểu Thảo ôm cả công việc chọn hái dưa chín của hơn ba mẫu dất, hơn nữa còn hoàn thành nhiệm vụ một cách hoàn hảo. Phương Tuấn Bình thấy tốc độ của nàng quá nhanh, sợ có cá lọt lưới cho nên lại cẩn thận tìm kiếm thêm một lần nữa ở phía sau nàng. Cậu phát hiện khoảng đất biểu muội nhỏ đã chọn hái vậy mà không hề để lọt một quả dưa chín.
Trong lòng kính nể và nghi hoặc bởi vậy mà vì quên mất công việc nặng nhọc cân dưa xếp lên xe. Sau khi chất đầy xe bò của Vương Nhị Cẩu và xe ngựa của huynh đệ Liễu thị, còn thừa không ít dưa hấu. Lưu Hổ đề nghị hắn và con trai lớn sẽ chạy xe ngựa lên thị trấn bán số dưa thừa đó.
Dư Hải định dựa theo giá bán sỉ để chỗ dưa lại cho hắn, số tiền lời kiếm được coi như của tỷ phu nhưng lại bị Lưu Hổ cự tuyệt! Theo hắn, cả gia đình bọn họ ở nhà Dư gia, ăn của Dư gia, hắn còn nợ Dư gia không ít bạc tiền xem bệnh bốc thuốc. Nếu lại lợi dụng Dư gia, dùng xe ngựa của Dư gia đi bán dưa hấu của Dư gia để kiếm lời cho bản thân thì quả thực hắn ngay cả heo chó cũng không bằng!
Ý của Lưu Hổ chính là hắn giúp Dư gia bán dưa hấu, toàn bộ tiền kiếm được đều là của Dư gia. Dư Hải biết tỷ tỷ, tỷ phu khó khăn, đâu chịu lợi dụng lòng tốt của tỷ phu. Lúc hai người đang tranh cãi không dứt ngay tại ruộng dưa, Dư Tiểu Thảo mở miệng: "Cha, cô phụ! Hai người còn tranh cãi nữa, dưa cũng sắp thối rồi!"
Dư Thải Phượng xụ mặt trừng mắt nhìn Dư Hải, không vui nói: "Tiểu Hải! Đệ như vậy là muốn xa cách với ta! Ta biết đệ muốn giúp ta nhưng người làm tỷ tỷ, tỷ phu như chúng ta đã không giúp đỡ được gì cho đệ đệ, còn muốn lợi dụng đệ đệ, sau này còn mặt mũi sống ở thôn Đông Sơn sao? Nếu đệ còn như vậy, chúng ta sẽ dọn ra ngoài..."
Dư Hải thấy sắc mặt tỷ tỷ không vui, vội giải thích: "Tỷ, đệ không phải có ý này, đệ..."
"Cha, đại cô, con có ý tưởng này, mọi người xem có được hay không!" Dư Tiểu Thảo thấy hai bên đều rất kiên trì, không có ý lui một bước bèn đề ra một chủ ý.
Dư Hải biết con gái nhỏ từ trước đến giờ luôn là người linh hoạt, nhất định có thể nghĩ ra một cách vẹn cả đôi đường, liên tục gật đầu nói: "Thảo Nhi, con có ý tưởng gì, nói ra nghe chút?"
"Cha, đại cô! Hai người một người thì cảm thấy cả nhà đại cô bận bịu giúp đỡ nhiều việc như vậy, ngại không muốn để họ làm không công; một người lại cảm thấy cha con đã giúp mọi người rất nhiều cho nên giúp đỡ làm chút việc sẽ yên lòng hơn..." Dư Tiểu Thảo phân tích tâm lý của hai nhà trước.
Dư Hải và vợ chồng Dư Thải Phượng nghe vậy không ngừng gật đầu đồng ý!
"Đại cô, cô phụ, hai người có kế hoạch gì cho sau này chưa?" Dư Tiểu Thảo đột nhiên hỏi.
Lưu Hổ nghiêm túc suy nghĩ, nói: "Ta và cô con đã bàn bạc xong, chờ sau khi nhà con hết bận bịu vụ mùa này, chúng ta sẽ xin trưởng thôn một mảnh đất xây nhà, dựng tạm một cái lều rồi dọn ra ngoài trước... Đại Hải, đệ nghe ta nói! Ta cũng là một nam nhân đỉnh thiên lập địa, không thể để đệ đệ của vợ nuôi mãi! Vậy không phải để người ngoài châm chọc ta sao?"
Không đợi Dư Hải khuyên can, hắn lại nói: "Đệ đừng lo lắng. Ta đường đường là một người đàn ông, chẳng lẽ không thể nuôi sống vợ con mình hay sao? Khi ở Đông Bắc, ta cũng thường xuyên lên núi bắt mấy con vật sơn dã để cải thiện cuộc sống. Tây Sơn này chỉ cần không đi sâu vào bên trong, con mồi cũng không ít! Lấy thân thể này của ta mà nói, đến bến tàu cũng không thể không tìm được việc kiếm sống! Tỷ phu của đệ, tuy không có bản lĩnh như đệ nhưng cũng sẽ không để tỷ tỷ và các cháu ngoại của đệ phải đói!"
Trải qua mấy ngày tĩnh dưỡng, thân thể Lưu Hổ đã bình phục hẳn. Hắn là điển hình cho đàn ông vùng Đông Bắc, dáng người cường tráng, lưng hùm vai gấu, sức lực cũng lớn! Đều là chủ gia đình, Dư Hải đặt mình vào hoàn cảnh của tỷ phu suy nghĩ, cũng cảm thấy hắn nói không sai. Đàn ông quả thật không thể sống dựa vào người khác!
"Đại cô, cô phụ! Hai người không muốn liên lụy cha con, loại tâm tình này chúng ta đều có thể hiểu. Nhưng chúng ta cũng không thể nhờ vả mọi người mãi! Hai người xem, mỗi ngày đến đây giúp đỡ hái dưa, một ngày cũng có hai mươi văn tiền tiền công. Cả nhà mọi người vừa giúp đỡ trồng ngô vừa giúp đỡ chăm sóc ruộng dưa, mỗi ngày đều bận rộn không ngừng nghỉ. Nếu không có gì cám ơn, chúng ta còn sợ trong thôn sẽ nói chúng ta thấy các người không cần tiền không tính công nên liều mạng sai khiến mọi người đấy!" Dư Tiểu Thảo cũng nói ra băn khoăn của cha. Dư Hải vừa muốn giúp đỡ tỷ tỷ, tỷ phu, cũng vừa sợ sẽ có người nói lời ong tiếng ve!
Dư Tiểu Thảo tạm dừng một lát, lại nói: "Tục ngữ nói, huynh đệ ruột thịt càng phải tính toán rõ ràng! Đại cô, cô phụ, mọi người xem như vậy được không! Năm trước chúng ta đều bán dưa hấu theo quả, lớn bán năm lượng bạc, nhỏ bán bốn lượng, những quả cuối cùng ba lượng bạc một quả! Người chở đến bên cạnh Trân Tu Lâu, nói với chưởng quỹ nơi đó là dưa của nhà chúng ta, muốn bày một sạp để bán. Hắn nhất định sẽ không ngăn cản! Người bán dưa hấu thay chúng ta, chúng ta cũng không thể để người làm không công. Mỗi quả dưa bán được trích cho người hai mươi văn tiền tiền hoa hồng có được không?"
Dư Tiểu Thảo cũng không phải muốn lợi dụng họ hàng, nhưng nàng biết nếu trích hoa hồng cao, nhất định đại cô và đại cô phụ sẽ không đồng ý. Một quả dưa hấu hai mươi văn tiền, một xe ít cũng có ba bốn mươi quả dưa hấu, một ngày kéo hai xe đi bán, cả nhà đại cô ít nhất cũng thu vào hơn một, hai lượng bạc.
Sản lượng dưa hấu trong nhà ít cũng có thể bán được gần một tháng, đến lúc đó cả nhà đại cô có thể dùng tiền bán dưa xây một ngôi nhà. Đại cô đã quyết định ở lại thôn Đông Sơn, cần thiết phải có một căn nhà riêng! Đại cô phụ nói muốn dựng tạm một cái lều trước. Mùa hè còn tốt, nhưng với nhiệt độ mùa đông ở phương Bắc thật sự sẽ đông chết người!
Dư Thải Phượng còn muốn nói gì nữa lại bị con trai lớn kéo góc áo ngăn cản. Lưu Tuấn Bình lặng lẽ nhỏ giọng nói bên tai mẹ: "Mẹ, cứ như lời tiểu biểu muội nói đi! Bây giờ chúng ta không có khả năng nhưng cuộc sống lâu dài sẽ có lúc trả lại phần ân tình này! Cứ tranh cãi mãi, dù cãi đến tối cũng không có kết quả!"
Dư Thải Phượng rối rắm trong lòng một lát, nàng ấy biết người đệ đệ này của mình một khi đã quyết định chuyện gì, tám con ngựa cũng kéo không lại. Kiến nghị Tiểu Thảo đề ra hẳn là nhượng bộ lớn nhất của đệ đệ. Đúng như lời con trai lớn, cuộc sống còn dài, người nhà đệ đệ bận bịu đến tay không kịp ngưng. Sau này nàng giúp đỡ nhiều them một chút, ngày mùa cả nhà cũng ra ruộng giúp đỡ, từ từ trả lại phần ân tình này vậy!
Ngày thứ hai, Dư Tiểu Thảo ở nhà được hai ngày không thể tiếp tục nhàn rỗi được nữa. Sáng sớm nàng đã đi theo cha ra ngoài ruộng dưa giúp đỡ.
Số dưa hấu chín đầu tiên của Dư gia cũng không quá nhiều, mỗi ngày cũng chỉ khoảng hai ba ngàn cân. Nhờ có Vương Nhị Cẩu thường xuyên đến đây dốc hết sức lực giúp đỡ chăm sóc dưa hấu, tất nhiên đã nhanh chân hơn hai cậu rồi!
Năm ngoái Vương Nhị Cẩu bán dưa hấu kiếm được không ít tiền lời. Năm nay hắn cũng mua một chiếc xe bò. Vì sao lại mua xe bò mà không mua xe ngựa? Lợi ích kinh tế rất thực tế nha! Ngẫm lại mà xem, mỗi năm chỉ có một tháng bán dưa hấu, nếu mua xe bò ngày thường có thể đưa người lên thị trấn, ngày mùa còn có thể cho thuê kiếm chút tiền.
Bây giờ nhờ mấy cái xưởng của Chu gia gần thôn nên thôn Đông Sơn giàu có hơn trước kia rất nhiều. Đi lên thị trấn làm gì đó, họ cũng không còn để bụng mấy văn tiền ngồi xe! Mỗi ngày, xe của lão Mã thôn bên đều chật ních người, kiếm tiền còn nhanh hơn đến bến tàu làm công nhân!
Trong thôn, ngoại trừ nhà của trưởng thôn còn có ai mua trâu nữa! Người dân thôn Đông Sơn bắt đầu có tiền, khi đến lúc phải cày ruộng đều đến xếp hàng chờ thuê trâu nhà trưởng thôn. Mười văn một mẫu, một ngày vừa cày vừa chơi cũng có thể cày được mười mẫu, dễ dàng kiếm được một trăm văn tiền về tay! Mọi người nói xem, Vương Nhị Cẩu đang suy tính vẫn có chút khôn vặt nhỉ!
Đến ruộng dưa, cả nhà đại cô của Dư Tiểu Thảo đã bắt đầu bận rộn làm việc! Lưu Hổ và con trai lớn của đại cô làm công việc chọn dưa chín, hai cha con nhà bọn họ phụ trách hái dưa hấu đã chín. Đại cô và con gái phụ trách ôm dưa hấu vừa hái lên trên bờ. Còn Tiểu Phương Bình thì ngoan ngoãn ngồi bên cạnh đống dưa hấu đã hái để trông dưa.
Vương Nhị Cẩu đã dắt xe bò đến bên cạnh ruộng dưa. Sáng sớm nay, Nhị Cẩu Tử đã bắt đầu làm việc. Nhìn thấy Dư Hải, hắn nở nụ cười tươi chào hỏi chàng: "Đại Hải ca, lại muốn nhờ phúc của huynh kiếm một khoản lớn!"
Có lẽ do có con trai, cuộc sống trở nên có mục tiêu, Nhị Cẩu Tử của bây giờ béo hơn rất nhiều so với năm ngoái. Mỏ chuột tai khỉ cũng thay đổi rất nhiều, khuôn mặt tròn lên khiến cho hắn nhìn thuận mắt hơn nhiều!
Dư Hải cười nói: "Ngươi kiếm tiền bằng sức lao động của chính mình, sao lại nói là dựa hơi của ta? Làm thật tốt, tích cóp thêm chút bạc cho nhi tử ngươi cưới vợ!"
Vương Nhị Cẩu cười híp cả mắt, hắn liên tục gật đầu nói: "Đại Hải ca nói đúng! Ta định dùng tiền bán dưa năm nay xây nhà trước. Xây lấy năm gian, cũng vây lại thành đại viện!"
Dư Hải vỗ vỗ bả vai hắn, nói: "Không tồi, không tồi! Ta rất xem trọng ngươi!"
Lúc này, hai cậu của Dư Tiểu Thảo mỗi người vội vàng chạy một chiếc xe ngựa đến đây. Hai người hợp tác với cửa hàng trái cây nổi tiếng ở Phủ thành. Cách mấy ngày lại mang đến hai xe dưa hấu, kiếm được không ít tiền chênh lệch giá!
Dư Hải và Tiểu Thảo cũng đi xuống tìm dưa hấu đã chín. Do thời gian eo hẹp mà công việc lại vất vả cho nên Tiểu Thảo nhờ Tiểu Bổ Thiên Thạch biến thành con mèo nhỏ giúp đỡ. Tiểu Bổ Thiên Thạch có thể tinh tường biết cấu tạo bên trong của từng quả dưa hấu, vì linh lực của nó chưa thể khôi phục đủ, nếu không có thể để Tiểu Thảo biết những gì nó nghe được thấy được. Nói cách khác, nó có thể nhìn thấu bên trong quả dưa hấu cho nên nếu hai người có chung cảm giác, như vậy Tiểu Thảo cũng có thể có được bản lĩnh nhìn thấu!
Tiểu Bổ Thiên Thạch còn cách loại cảnh giới này một cánh cửa nữa cho nên không thể không để bàn chân nhỏ đáng thương của mình lao động, nó qua lại khắp các dãy dưa. Dư Tiểu Thảo đi theo phía sau nó, khi tìm được một quả dưa chín, mèo vàng nhỏ sẽ trèo lên phía trên sau đó kêu meo meo. Tiểu Thảo cong lưng giả bộ vỗ một chút sau đó hái quả dưa xuống.
Một người một mèo hợp tác càng ngày càng ăn ý, rất nhanh Tiểu Thảo đã bỏ xa cha mình. Để tránh mọi người tìm lại chỗ đã hái dưa rồi, bọn họ phân chia mỗi người một mảnh đất. Dưa hấu chín trên mẫu đất Dư Tiểu Thảo được phân bị nàng mau chóng tìm ra toàn bộ. Sau đó nàng lại tấn công sang một mảnh đất khác.
Dư Hải thấy tốc độ của con gái quá nhanh, sợ nàng hái cả dưa hấu xanh nên có chút không yên tâm đi qua. Sau khi tỉ mỉ kiểm tra chỗ dưa nàng đã hái, Dư Hải ngạc nhiên phát hiện chẳng những hiệu suất làm việc của con gái nhỏ cao hơn mình rất nhiều, mà lại không hề chọn sai dù chỉ một quả dưa hấu, cho nên chàng hoàn toàn có thể yên lòng.
Có thần khí của mèo vàng nhỏ để gian lận, một mình Dư Tiểu Thảo ôm cả công việc chọn hái dưa chín của hơn ba mẫu dất, hơn nữa còn hoàn thành nhiệm vụ một cách hoàn hảo. Phương Tuấn Bình thấy tốc độ của nàng quá nhanh, sợ có cá lọt lưới cho nên lại cẩn thận tìm kiếm thêm một lần nữa ở phía sau nàng. Cậu phát hiện khoảng đất biểu muội nhỏ đã chọn hái vậy mà không hề để lọt một quả dưa chín.
Trong lòng kính nể và nghi hoặc bởi vậy mà vì quên mất công việc nặng nhọc cân dưa xếp lên xe. Sau khi chất đầy xe bò của Vương Nhị Cẩu và xe ngựa của huynh đệ Liễu thị, còn thừa không ít dưa hấu. Lưu Hổ đề nghị hắn và con trai lớn sẽ chạy xe ngựa lên thị trấn bán số dưa thừa đó.
Dư Hải định dựa theo giá bán sỉ để chỗ dưa lại cho hắn, số tiền lời kiếm được coi như của tỷ phu nhưng lại bị Lưu Hổ cự tuyệt! Theo hắn, cả gia đình bọn họ ở nhà Dư gia, ăn của Dư gia, hắn còn nợ Dư gia không ít bạc tiền xem bệnh bốc thuốc. Nếu lại lợi dụng Dư gia, dùng xe ngựa của Dư gia đi bán dưa hấu của Dư gia để kiếm lời cho bản thân thì quả thực hắn ngay cả heo chó cũng không bằng!
Ý của Lưu Hổ chính là hắn giúp Dư gia bán dưa hấu, toàn bộ tiền kiếm được đều là của Dư gia. Dư Hải biết tỷ tỷ, tỷ phu khó khăn, đâu chịu lợi dụng lòng tốt của tỷ phu. Lúc hai người đang tranh cãi không dứt ngay tại ruộng dưa, Dư Tiểu Thảo mở miệng: "Cha, cô phụ! Hai người còn tranh cãi nữa, dưa cũng sắp thối rồi!"
Dư Thải Phượng xụ mặt trừng mắt nhìn Dư Hải, không vui nói: "Tiểu Hải! Đệ như vậy là muốn xa cách với ta! Ta biết đệ muốn giúp ta nhưng người làm tỷ tỷ, tỷ phu như chúng ta đã không giúp đỡ được gì cho đệ đệ, còn muốn lợi dụng đệ đệ, sau này còn mặt mũi sống ở thôn Đông Sơn sao? Nếu đệ còn như vậy, chúng ta sẽ dọn ra ngoài..."
Dư Hải thấy sắc mặt tỷ tỷ không vui, vội giải thích: "Tỷ, đệ không phải có ý này, đệ..."
"Cha, đại cô, con có ý tưởng này, mọi người xem có được hay không!" Dư Tiểu Thảo thấy hai bên đều rất kiên trì, không có ý lui một bước bèn đề ra một chủ ý.
Dư Hải biết con gái nhỏ từ trước đến giờ luôn là người linh hoạt, nhất định có thể nghĩ ra một cách vẹn cả đôi đường, liên tục gật đầu nói: "Thảo Nhi, con có ý tưởng gì, nói ra nghe chút?"
"Cha, đại cô! Hai người một người thì cảm thấy cả nhà đại cô bận bịu giúp đỡ nhiều việc như vậy, ngại không muốn để họ làm không công; một người lại cảm thấy cha con đã giúp mọi người rất nhiều cho nên giúp đỡ làm chút việc sẽ yên lòng hơn..." Dư Tiểu Thảo phân tích tâm lý của hai nhà trước.
Dư Hải và vợ chồng Dư Thải Phượng nghe vậy không ngừng gật đầu đồng ý!
"Đại cô, cô phụ, hai người có kế hoạch gì cho sau này chưa?" Dư Tiểu Thảo đột nhiên hỏi.
Lưu Hổ nghiêm túc suy nghĩ, nói: "Ta và cô con đã bàn bạc xong, chờ sau khi nhà con hết bận bịu vụ mùa này, chúng ta sẽ xin trưởng thôn một mảnh đất xây nhà, dựng tạm một cái lều rồi dọn ra ngoài trước... Đại Hải, đệ nghe ta nói! Ta cũng là một nam nhân đỉnh thiên lập địa, không thể để đệ đệ của vợ nuôi mãi! Vậy không phải để người ngoài châm chọc ta sao?"
Không đợi Dư Hải khuyên can, hắn lại nói: "Đệ đừng lo lắng. Ta đường đường là một người đàn ông, chẳng lẽ không thể nuôi sống vợ con mình hay sao? Khi ở Đông Bắc, ta cũng thường xuyên lên núi bắt mấy con vật sơn dã để cải thiện cuộc sống. Tây Sơn này chỉ cần không đi sâu vào bên trong, con mồi cũng không ít! Lấy thân thể này của ta mà nói, đến bến tàu cũng không thể không tìm được việc kiếm sống! Tỷ phu của đệ, tuy không có bản lĩnh như đệ nhưng cũng sẽ không để tỷ tỷ và các cháu ngoại của đệ phải đói!"
Trải qua mấy ngày tĩnh dưỡng, thân thể Lưu Hổ đã bình phục hẳn. Hắn là điển hình cho đàn ông vùng Đông Bắc, dáng người cường tráng, lưng hùm vai gấu, sức lực cũng lớn! Đều là chủ gia đình, Dư Hải đặt mình vào hoàn cảnh của tỷ phu suy nghĩ, cũng cảm thấy hắn nói không sai. Đàn ông quả thật không thể sống dựa vào người khác!
"Đại cô, cô phụ! Hai người không muốn liên lụy cha con, loại tâm tình này chúng ta đều có thể hiểu. Nhưng chúng ta cũng không thể nhờ vả mọi người mãi! Hai người xem, mỗi ngày đến đây giúp đỡ hái dưa, một ngày cũng có hai mươi văn tiền tiền công. Cả nhà mọi người vừa giúp đỡ trồng ngô vừa giúp đỡ chăm sóc ruộng dưa, mỗi ngày đều bận rộn không ngừng nghỉ. Nếu không có gì cám ơn, chúng ta còn sợ trong thôn sẽ nói chúng ta thấy các người không cần tiền không tính công nên liều mạng sai khiến mọi người đấy!" Dư Tiểu Thảo cũng nói ra băn khoăn của cha. Dư Hải vừa muốn giúp đỡ tỷ tỷ, tỷ phu, cũng vừa sợ sẽ có người nói lời ong tiếng ve!
Dư Tiểu Thảo tạm dừng một lát, lại nói: "Tục ngữ nói, huynh đệ ruột thịt càng phải tính toán rõ ràng! Đại cô, cô phụ, mọi người xem như vậy được không! Năm trước chúng ta đều bán dưa hấu theo quả, lớn bán năm lượng bạc, nhỏ bán bốn lượng, những quả cuối cùng ba lượng bạc một quả! Người chở đến bên cạnh Trân Tu Lâu, nói với chưởng quỹ nơi đó là dưa của nhà chúng ta, muốn bày một sạp để bán. Hắn nhất định sẽ không ngăn cản! Người bán dưa hấu thay chúng ta, chúng ta cũng không thể để người làm không công. Mỗi quả dưa bán được trích cho người hai mươi văn tiền tiền hoa hồng có được không?"
Dư Tiểu Thảo cũng không phải muốn lợi dụng họ hàng, nhưng nàng biết nếu trích hoa hồng cao, nhất định đại cô và đại cô phụ sẽ không đồng ý. Một quả dưa hấu hai mươi văn tiền, một xe ít cũng có ba bốn mươi quả dưa hấu, một ngày kéo hai xe đi bán, cả nhà đại cô ít nhất cũng thu vào hơn một, hai lượng bạc.
Sản lượng dưa hấu trong nhà ít cũng có thể bán được gần một tháng, đến lúc đó cả nhà đại cô có thể dùng tiền bán dưa xây một ngôi nhà. Đại cô đã quyết định ở lại thôn Đông Sơn, cần thiết phải có một căn nhà riêng! Đại cô phụ nói muốn dựng tạm một cái lều trước. Mùa hè còn tốt, nhưng với nhiệt độ mùa đông ở phương Bắc thật sự sẽ đông chết người!
Dư Thải Phượng còn muốn nói gì nữa lại bị con trai lớn kéo góc áo ngăn cản. Lưu Tuấn Bình lặng lẽ nhỏ giọng nói bên tai mẹ: "Mẹ, cứ như lời tiểu biểu muội nói đi! Bây giờ chúng ta không có khả năng nhưng cuộc sống lâu dài sẽ có lúc trả lại phần ân tình này! Cứ tranh cãi mãi, dù cãi đến tối cũng không có kết quả!"
Dư Thải Phượng rối rắm trong lòng một lát, nàng ấy biết người đệ đệ này của mình một khi đã quyết định chuyện gì, tám con ngựa cũng kéo không lại. Kiến nghị Tiểu Thảo đề ra hẳn là nhượng bộ lớn nhất của đệ đệ. Đúng như lời con trai lớn, cuộc sống còn dài, người nhà đệ đệ bận bịu đến tay không kịp ngưng. Sau này nàng giúp đỡ nhiều them một chút, ngày mùa cả nhà cũng ra ruộng giúp đỡ, từ từ trả lại phần ân tình này vậy!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.